Yên Tâm
Chương 9


"Chỗ này ít cá quá anh hai.

Hay ta qua phía ruộng ông bảy nha."
"Ưi giời cái thằng này.

Cái gì cũng phải từ từ! Đợi thêm tí chết ai à!"
Hai anh em này nhà ở phía đầu làng Yên Bình, họ vẫn đang ngồi đợi hai ba cây cần câu được cấm ở phía dưới.

Hai anh em Cường và Lộc mười bốn và mười sáu tuổi là hai đứa con trai cưng của ông Luân tá điền của nhà Ông Hưng.
Trưa trời trưa trật mà hai anh em nó vẫn đang ngồi hứng nắng trên ruộng đó đa.

"Mẹ kiếp! Sáng tới chả có con khỉ mốc gì!"
Cường đứng lên, tay nó quơ mà bựt đại vài cọng cỏ kế bên mà chọi xuống dưới xuộng.

Nó tức, nó tức lắm.

Ngồi từ sáng tới trưa mà chả có cái gì ngoài hai ba con cá rô nhỏ xíu trong giỏ.

Lộc kế bên nhìn thấy mà cười cười.

Chả phải hồi nảy kêu từ từ à.
"Giữa trưa hay gì rồi đó anh."
"Ừ!"
Cường hằng hộc nó trả lời.

Sao mà bực bội quá vậy không biết.

Cứ thế này thì cạp đất mà ăn à?
Xột soạt xột soạt...
Hình như có tiếng gì đó ở bụi rậm đằng kia.

Thằng Lộc nghe được mà nhìn qua đó.

Nó thấy mấy cái cây ở đó hình như...có nhút nhích.

Nó quay qua bên Cường, nó bảo.
"Anh hai."
"Gì?!"
MIệng trả lời, hai con mắt Cường vẫn đang chăm chăm phía cần câu.
"C..cái bụi kia nó nhút nhích kìa.

Hay là..."
Cái thằng Lộc bị yếu bóng vía xưa nay.

Hồi lên bảy bị ma nhập lên rồi quậy xém chết.

Tới giờ cái nó ám ảnh đâm ra sợ thấy gì cũng tưởng tượng này kia.
"Mày điên à? Chắc con này con kia thôi! Thằng ngu!"
Bị anh quát.

Nó oan ức đâm ra bực bội.

Nó nhìn lại anh mình rồi nhìn qua bên kia.
Trong mấy cái hay hình như có gì đó.

Nó vẫn còn đang nhút nhích kia kìa.

Mà đây có gió đâu đa.

Hay là có con này con kia như Cường nói?
Thôi suy nghĩ.

Lộc quay lại thôi nhìn.
"Đang câu cá hả đa!?"
T...tiếng ai đó đa? S..sao mà trong trẻo quá vậy?
"Huh?"
Quay lại theo cảm tính.

Cường nhìn thấy một người con gái, chắc tròn đôi mươi từ trong đám cây rậm rạp kia bước qua.
Người đó cười rồi nhìn Cường.

"Anh...hai....a...ai vậy?"

Cường nhìn người con gái kia đấm đuối.

Còn Lộc, nó xanh mặt xanh mài.

Nó nhìn anh mình đang nhìn cô gái kia.
"Câu ở đó hổng có cá đâu.

Đi theo tui, tui chỉ chỗ cho nè."
Mê mệt vẻ đẹp kia.

Cường nhìn người đó đắm đuối.

Chân nó tự nhiên đứng dậy rồi bước đi theo người kia.
"U..ủa?"
Nhanh tay nhanh chân quơ quơ lấy mấy cây cần câu.

Lộc nó chạy với theo anh mình với người kia.
Chả biết dắt đi đâu.

Tự nhiên hai anh em nó thấy nó đang đứng giữa một gò đất cao.

Còn cái người kia...mất tiu rồi.
"C..chỗ này nhìn quen quen."
Lộc đớ người.

Nó hoảng hồn nghĩ lại.
"A..anh hai...chỗ này là gò mã của nhà ông bảy ớ..."
C..cha mẹ ơi.

Cái người con gái đó dẫn hai anh em nó vô đâu vậy?!
"Cái cô đó nói ở đây có cá cơ mà, kệ mẹ đi.

Tao sắp chết đói rồi."
Cường vẫn thản nhiên như thường.

Nó quay qua quay lại nhìn dáo dát.

Có lẽ nó không nghi ngờ gì hết.

Thằng này nó gan lì từ nhỏ rồi.
Ọc ọc ọc ọc!
"Ơ."
Cường nó bước xuống chỗ vũng nước lầy lội cây cỏ đâm chỉa kia.

Nó nghe tiếng gì ở trong đó.

Hình như là tiếng cá nó kêu.

"Lộc! Mày lại đây!"
Nghe lời anh hai, Lộc nó bước lại mà ngó xuống.
"Gì đó?"
"Có cá dưới này."
Tay Cường nó lấy mấy tấm gỗ mục ra.

Tấm thì nhỏ tấm thì lớn.

Nhưng nó nhìu quá.

Chả biết mấy thứ này để làm gì.

Gỗ bị mục đến rơi rã, tấm thì đen thì mà bốc mùi lên.

Không thật dị.
"Ưi!"
Bốp!
Mới mò tay xuống vãi hang sâu kia.

Con cá trê lớn chà bá từ dưới nó phóng lên.

Hình như nó đã nằm ở dưới từ bao giờ rồi.
"Chặn nó lại!!"
Cường đừng phía này quát lên Lộc.


Nó hoảng quá mà bay xuống đầu kia đứng đưa tay chặn con cá lại.
Con cá to lắm.

Nó bị chặn hai đầu lại nên chỉ ngoan ngoãn nằm im chính giữa.
"Cha mẹ ơi.

Cá bự quá anh hai."
Lộc nó đứng đó mà suýt xoa.

Nó trầm trồ nhìn mà ngắm nghía con cá trước mặt.
"Cái thằng ngu này.

Mày còn không mau bắt nó! Đợi đó nhuỗi xuống bùn là tao nhận đầu mày xuống dưới đây đấy!"
Bị anh quát lớn.

Lộc nó luống cuống tay chân rồi nhào đến nắm lấy con cá mà bỏ vào giỏ.
Cái con cá gì mà bắt gọn hơ.

Sao nó hổng dãy ta.
"Sao nó hiền quá anh."
"Kệ bà nó đi.

Lại đây, hình như còn cá ở dưới."
Lộc nó bước từng bước qua Cường.

Bùn dưới nó lún qua nên đi khó ghê.

Con cá trê nãy nó nặng lắm đa.

Một mình nó mà nó chiếm hết bà nữa cái giỏ luôn rồi.
Ọc Ọc Ọc!
Vừa thọt cái tay xuống sau trong hàng.

Trong trỏng phát ra từng tiếng ọc ọc khó nghe.

"Ê ê, t..tao nắm được cái đầu nó rồi!"
Áp mình xuống bùn.

Thằng Cường dùng hết lực nó đưa con cá lên.
"Trời đất, sao ở đây cá bự không há."
"Đưa cái giỏ đây."
Lộc nó tháo cái giỏ ra mà đứa qua cho Cường.

Nó nhìn thằng Cường bỏ con cá to xem xem con hồi này vào vào giỏ.
"Hết bà cái giỏ rồi."
Mới có hai con mà đầy giỏ rồi.

Kiểu này về ăn mấy ngày luôn quá.
"Bắt nữa hay dìa anh?"
"Bắt hết mẹ đi rồi dìa.

Chứ để đấy mấy đứa kia lại bắt thì uổng."
"Tao thấy phía bên kia còn có cá nữa đó."
"D..dạ.."
Cường nó nhìn Lộc mà nói.

Tay nó chỉ chỉ về phía kia.
*
"Kiểu này dìa ăn no nê luôn há anh."
"Ừa.

Công nhận nhiều ghê."
Hai thằng nhóc tay xách nách mang.

Tay thì cầm giỏ, tay thì cằm xâu cá được cột bằng cỏ.

Hai thằng tay thằng nào cũng nặng trịch.
"Mà cái cô dẫn mình vào đây á.


Cổ về rồi hả anh."
"Mày nhắc tao mới nhớ, hồi nảy dẫn vào chỗ này là tao không thấy cái người đó nữa rồi."
Hai thằng nó vừa đi mà vừa nói.

Đi trên con người làng, tụi nó bước về nhà.
"Hổng chừng là thần là tiên xuống giúp mình á."
Lộc nó hí hửng, mặt nhìn xuống giỏ cá mà cười tít mắt.
"Ừa ờ, mà coi chừng thiệt.

Tao thấy cái cô đó đẹp quá trời quá đất."
*
"Cô hai ơi cô hai, con đem nước vô cho cô hai."
Đào nó từ ngoài cửa nói vọng vào phòng, tay nó cầm ly trà tim sen mới pha đang nóng hổi.
"Ừa."
Nghe được tiếng trả lời từ nàng, nó đẩy cửa bước vào.
"Để đó đi."
Mắt vẫn đang chăm chăm vào mấy cái tờ sổ sách kia.

Nàng chỉ tay qua bàn.
"Dạ."
Để ly trà đó xuống bàn, xong xuôi con Đào nhanh thảu bước ra ngoài không làm phiền cô hai nó làm công chuyện nữa.

Ông bà thì mới lên tỉnh vó việc.

Cậu Đức thì đi đâu đó ra chợ chơi rồi.

Ai cũng đi hết để lại mình nàng ngồi đây với đống sổ sách này đây.

"Hơi......"
Thở dài ra.

Nàng buông bút xuống rồi nhìn ra ngoài cửa sổ phía cây ổi.

Nơi đó từng có hai người con gái đang trò chuyện với nhau rất vui, nhưng giờ chỉ còn một người ở lại.

Còn người kia đâu rồi!?!?
"Kim Dung...sao tự nhiên em nhớ chị quá..."
Trong vô thức nàng nói lên câu nói mình giữ trong lòng mình lâu nay.
Nhìn về phía chiều tà, trong lòng mơ hồ nghĩ về hình bóng người nọ.

Thầm nghĩ trong lòng từng câu từng chữ mà người nói ra.

Ai ơi giọng người thật êm dịu làm sao.

Cứ mơ hồ ngồi chống cằm mà suy tư.
"Kim Dung...."
*
"Hắt xì!!"
"Chậc chậc...ai mà nhắc mình miết vậy đa!"
*
"Cha má! Tụi con về rồi nè!"
Thằng Lộc về đến trước nhà, nó la vọng vào trong.

Bên trong hai ông bà già đang ngồi nói chuyện gì đó nghe được thì lú đầu ra mà nheo mắt nhìn.
"Mẹ bà chúng mày, đi đầu từ sáng đến giờ mới chịu vác đít về?!"
Cha nó từ từ đứng dậy rồi đi ra trước nhà chống nạnh lên mà quát.

Ông nay chắc độ tứ tuần nhưng nhìn cứ như ngũ tuần vậy.

Da vẻ nhăn nheo, người gầy trơ xương, nước da ngâm đen vì nắng.
"Hê hê, tụi con đi câu đó cha.

Mà cha nhìn xem, nay tụi con cậu được quá chừng luôn nè."
Cường tui nhìn ngoài hơi xấu xa nhưng khi về nhà thì nó lại rất ngoan, biết trên dưới đàng hoàng.
"Đâu mày đem lại tao coi coi."
Đưa tay ra mà nhận lấy xâu cá từ Cường, mắt ông sáng rỡ lên.

Miệng cười hê hê mà vỗ vỗ vai con trai.
"Tốt, bây nhiêu đây đủ ăn ba bốn ngày đó nghen.

Thôi, bây đem vào má bây mần đi.

Chút vô tao lai rai vài ly với chú Bảy."
"Ủa ủa, chú Bảy qua chơi hả cha?"
"Ừa.

Thôi thôi vào lẹ đi."
Nói gì thì nói chứ ông Luân đây không khác gì một bợm nhậu.

Sáng thì đi làm ruộng thuê kiếm tiền cho mấy nhà giàu, chiều lấy tiền về mà mua rượu uống.

Vợ ông ngán ngẩm lắm, nhưng khuyên thế nào cũng bị gạt ngang hết.
"Nay bây đem gì về đó?"

Mẹ tụi kia từ giường mà đi ra.

Bà người khom khom, lưng gầy mà nhỏ.
"Cá trê má ạ, quá chừng luôn.

Cha kêu má vô mần để chút cha lai rai với chú Bảy á."
Cầm lấy giỏ cá bà nheo mắt nhìn vào trong.
"Chậc...cái ông này! Ừ thôi bây vô tắm rữa gì đi.

Má đem mần rồi dọn ra cho bây ăn."
"Dạ."
Bộp! Bộp! Bộp!...
Tiếng mẹ tụi thằng Cường dùng cây gỗ mà đập đầu tụi cá nghe chói tai.
Ngặt nổi mấy con cá này nhiều với to quá.

Bà quần quật nãy giờ vẫn chưa có xong.
"Bà nhanh lên coi, tui với tụi nhỏ đói sắp chết rồi đây này."
Ông Luân từ đằng sau đi đến, ông dùng chân mà đá nhẹ vào con cá trê đang nằm giãy giụa kia.

"Ừa...tui đang làm đây."
Giọng bà vẫn nhỏ nhẹ với chồng.
"Nhanh cái tay lên!"
Gằn giọng một cái ông Luân đi lại lên nhà trước.

Căn nhà lợp bằng lá cũng không mấy xập xệ.

Trời ngoài đang gió lớn nên tạo ra nhiều tiếng lẹt kẹt hơi chói tai.

Mẹ thằng Cường thì vẫn ngồi chồm hổm đó mà mần với rửa mấy con cá trê.

Lạ thay bụng con nào con náy căng tròn như có chữa.

Nhưng khi bà mổ ra thì không có cái gì gọi là trứng hết, nhưng đổi lại là đùm đùm ruột cá tanh ói mà đen ngòm.

Mẹ thằng Cường thấy thế mà nhăn mặt.

Mà nín mũi mà mần tiếp để làm đồ ăn với mồi nhậu cho chồng với con.
Nhưng ai ơi bà đâu biết được, thứ kia bà có mần bao, nhiêu rửa bao lần đi nó cũng chả có sạch được.

Mấy con cá ở từ chỗ không mấy sạch sẽ đó được con bà đem về, bà lại không biết rằng hai thằng quý tử nhà bà đã đem những thứ ua uế về nhà, là rước họa, rước họa vào thân hay đúng hơn là vào cả nhà bà.
Đang mần giữa chừng, bà lỡ tay bóp mạnh khúc ruột chà bá của con cá.

Khúc ruột được bóp mạnh thì xịt ra ngoài là thứ nước nham nhở mà tanh hôi.

Sau cùng bà nín thở nôn ói tại chỗ.

Xong bỗng từ đâu từ trong ruột con cá rớt ra cái cục gì đó vàng vàng đen đen.

Thứ vừa rớt xuống đó kêu cái cốp làm bà nhìn lại.
"Tr...trời...trời đất ơi.

Nhẫn! Nhẫn vàng!"
Nghe vợ mình bên dưới hét lên, ông Luân từ đằng trước đang lấy chai rượu ra liền để nhanh xuống mà đi xuống.
"Cái gì? Cái gì mà bà la ầm lên thế?"
"Ô...ông ơi...c...có...nhẫn!"
Bà bốc chiếc nhẫn lên mà run run đưa cho chồng xem.

Ông Luân thì trố mắt nhìn mà cầm lấy chiếc nhẫn vàng từ tay bà.
"Nhẫn vàng! Đâu ra đó bà?"
Nói đoạn ông quay qua mà nhìn vợ mình với ánh mắt ngạc nhiên.

"Tr...trong bụng...con cá..."
Miệng ông bỗng ngoác lên nụ cười đầy gian trá.

"Trời giúp, trời giúp ta rồi bà ơi!"
Ông nhúng chiếc nhẫn vào thau nước bà đùng để rửa cá.

Làm sạch xong chiếc nhẫn ông đưa lên cao mà mân mê nhìn nó.

Chiếc nhẫn làm bằng vàng, nó vừa chứ không quá to.

Nhưng nhìn nó lấp lánh quá.

Nhìn là biết vàng rồi.
"Bà thấy chưa, ông trời ổng giúp chúng ta rồi đó! Cái này vài bữa nữa tui đi bán lấy tiền về cho bà hén."
Nói xong ông đeo chiếc nhẫn kia vào ngón giữa tay mình.

Nó vừa từng đốt ngón tay.

Nhìn xong ông đứng lên rồi quay đi lên nhà trước bả lại vợ mình cũng đang mừng thầm vì cái nhẫn kia.

Chắc là do ông trời ổng thương ông bà cực khổ! Ông giúp ta đó!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương