Yến Sơn Đình Ngoại
-
C1: Chương 1
Sau khi Úc vào thu, mưa luôn đến rất vội vã, nhiệt độ không khí giảm rất nhanh. Hôm nay đổ mưa cả một ngày, trên đường phố đâu đâu cũng thấy lá rụng, gió vừa thổi đã bay lả tả từ từ rơi xuống đất, không khí hiu quạnh hơn một chút.
Nhưng cánh cửa của Ngân Bạch vĩnh viễn sẽ chẳng bao giờ lạnh lẽo.
Là một trong những sòng bài được mở sớm nhất ở Úc, địa điểm mới này vừa được khánh thành khai trương gần đây. Bề ngoài của nó giống như một khối lập phương được làm bằng thiếc thông thường, trái hai phải ba xếp chồng lên nhau và từ từ hòa lẫn vào nhau ở trên đỉnh để tạo thành một tổng thể như bông hoa tulip đang nở rộ. Bên trong có tổng cộng mười chín tầng, từ tầng một tới tầng sáu có 200 bàn cược và gần 2000 máy đánh bạc, tầng bảy tới tầng mười hai là các cơ sở hạ tầng đồng bộ như nhà hàng Michelin, phòng tập gym và trung tâm spa... Từ tầng mười hai trở lên là dãy phòng hạng sang, cửa của Ngân Bạch hướng ra bờ biển sầm uất nhất ở Úc, tầm nhìn trong phòng rộng rãi, khách du lịch thuê phòng hoặc người chơi đi tới bên cửa sổ sẽ thu hết một khoảng trời xanh thẳm vào trong mắt.
Sự hưởng thụ cực độ như thế này tương xứng với danh tiếng bao nhiêu năm nay của Ngân Bạch. Nơi này không chỉ ca hát hằng đêm mà cho dù là ban ngày cánh cửa vẫn nườm nượp người không dứt. Còn người đứng đầu của tất cả sự phồn vinh này là một người gốc hoa mà già trẻ gái trai ở Úc gọi là ‘ngài Diệp’.
Người hoa ở Úc không nhiều, anh là cánh tay phải đắc lực khác ngoài Kanye của lão Louis. Mấy năm trước người đứng đầu của Ngân Bạch vẫn là Louis, từ năm ngoái, Diệp Lang Đình một tay xử lý hết mọi chuyện to nhỏ của địa chỉ mới, người bên cạnh cũng chú ý thấy.
Sản nghiệp trong tay Louis rất nhiều, Las Vegas, bất động sản, ma túy hay cả buôn bán nội tạng ở chợ đen. Tất cả ngành nghề hái được tiền thì đều phải để lại cho lão già một chút thiện cảm. Lão ta có bản lĩnh, đây không phải trọng điểm. Trọng điểm là có tiền kiếm được cũng phải giữ được cái mạng. Không cần phải nói lão già thủ đoạn thâm độc chủ yếu là vì lo nghĩ nhiều. Một người ngoài như Diệp Lang Đình, loại bỏ được đứa con nuôi Kanye của lão Louis để ngồi vào vị trí này, anh nắm ‘việc làm ăn sạch sẽ’ hiếm có trong tay, lời đồn thổi của người bên cạnh sắp nói xuyên ngày đêm.
Họ nói rằng anh thủ đoạn có thừa, ngay cả Kanye cũng phải nhường chỗ cho anh trước mặt lão già. Nói rằng suy nghĩ của anh thấu đáo, việc làm ăn từng xử lý không có một chút dấu vết nào. Còn nói rằng anh theo lão già từ năm 23 tuổi, tiêu hao mười năm chính là vì lật đổ vị trí của gã ta, sau này chắc chắn một tay che trời... Nhưng những điều này đều là lời thì thầm riêng tư, tới trước mặt anh, nhìn thấy đôi mắt đó của anh lại không dám nói chuyện trên trời dưới bể nữa, chỉ có thể cúi đầu gọi: “Ngài Diệp.”
Mà người đàn ông được đồn thổi có phần quỷ quái này, dù rằng mới đầu ba mươi nhưng cuối cùng vẫn phải gánh lấy một tiếng ‘ngài’ này.
Cho dù anh vừa mới ra khỏi sòng bạc, trên người dính đầy mùi tiền nhưng vẫn thẳng tắp như ngọc, chân dạng ra đứng thẳng một cách tự nhiên như cành trúc mọc thẳng từ mặt đất. Anh sờ được điếu thuốc trong túi nhìn về phía tài xế đang tới gần.
Wilson cúi đầu tiếp tục nói: “Xe đã chuẩn bị xong, ngài có thể lên xe xuất phát được rồi ạ.”
Diệp Lang Đình gật đầu, ngón tay thon dài giơ lên châm lửa vào điếu thuốc. Hai gò má hơi rít lại rồi từ từ nhả ra, gió biển thổi tung làn khói và sợi tóc trước trán của anh. Anh không để ý, đôi mắt thảnh thơi nhìn bờ biển đối diện, vẻ ngoài rảnh rỗi không hề có ý định cử động. Tại thời điểm Wilson đang không biết tiến hay lùi, anh mở miệng: “Đợi Lý Côn.”
Là bạn thân của anh, phần lớn thú vui mấy năm nay của ngài Diệp đều do Lý Côn đưa tới. Nhìn thấy anh ấy tương đương với việc gặp được ngài. Vì thế hôm nay vẫn ở lại sắp xếp công việc gần đây như thường lệ, Diệp Lang Đình chỉ là nghiện thuốc lá nên ra ngoài trước thôi.
Tài xế gật đầu xoay người quay lại xe, để lại anh đứng nguyên tại chỗ, vừa hút thuốc vừa ngắm biển. Hôm nay anh hứng khởi nhìn chằm chằm mấy con hải âu bay nhảy ở phía xa, anh lướt qua bãi đỗ xe trên mặt đất đỗ đầy xe sang trọng ở đường đối diện, cuối cùng thu tầm mắt cúi đầu nhìn tài xế chờ đợi đã lâu dưới cầu thang.
Hút hết điếu thuốc, anh đi tới cạnh thùng rác dập tắt, cuối cùng mất hết kiên nhẫn. Đôi tay đút vào túi bắt đầu xuống cầu thang, tài xế thức thời mở cửa xe cho anh. Ngay khi anh khom lưng định lên xe thì Lý Côn cũng đúng lúc đi ra.
Diệp Lang Đình dừng động tác, quay đầu nhìn anh ấy. Lý Côn bước nhanh tới đáp: “Thưa ngài, yêu cầu của Kanye đã giao xong rồi.” Anh không lên tiếng, nhấc chân bước vào trong xe. Tài xế tiện đóng cửa cho anh nhưng lại bị tay anh chặn lấy.
“Thưa ngài?” Lý Côn tưởng rằng anh còn có gì muốn hỏi. Chỉ thấy tay của anh sờ dưới gối tựa ở ghế lái phụ, thò tay vào nhấc lên một cái. Một chiếc máy theo dõi xuất hiện khi lòng bàn tay mở ra một lần nữa.
Wilson vừa nói chuẩn bị xe xong sợ tới mức mắt nhìn thẳng. Diệp Lang Đình lướt qua tài xế và vệ sĩ trước mặt một lượt. Mặc dù không nói gì nhưng lại quá thẳng thắn và mạnh mẽ. Chỉ một cái liếc mắt đã khiến mấy người nhanh chóng cúi đầu, ngài Diệp như có dao trong mắt.
Anh đưa đồ cho Lý Côn, giơ tay ra vuốt phẳng da thật hơi nhăn ở phía trước rồi mới rụt bàn tay đang chắn cửa lại, miệng dặn dò: “Xử lý một chút, mang về xem thế nào.”
Cửa xe đóng lại, chiếc xe của họ cuối cùng cũng khởi động. Bên tai Yến Nhụy Tiêu vang lên tiếng cảnh báo mất tín hiệu theo dõi, cô không để ý, chỉ nhìn chiếc xe lướt qua trước mặt. Chiếc xe đã được sửa, từ bên ngoài nhìn vào không thể thấy bên trong. Nhưng cô biết ngài Diệp cũng đang nhìn cô. Giống như mười phút trước đứng trước cửa Ngân Bạch, cách một con đường ngắm nhìn bờ biển.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook