Yên Lặng Chờ Ba Bữa Cơm
-
Chương 33
Trác Sở Duyệt nghe Lương Minh Hiên nói xong thì sững sờ hồi lâu, tâm trạng bỗng trở nên rất tốt, cô giơ tay tạo thành chữ "OK" với anh.
Một lát sau, Trác Sở Duyệt nhận được tin nhắn, cô thay đồ thể thao rồi xuống tầng nhận bưu phẩm. Khi quay lại cũng đúng lúc Lương Minh Hiên kết thúc công việc.
Trác Sở Duyệt dùng dao rọc giấy mở gói bưu phẩm.
Lương Minh Hiên hỏi, “Em mua gì vậy?”
“Bút chì và màu nước…”
Cô cầm gói bưu phẩm đến bàn làm việc để sắp xếp lại.
“Em đã thực hiện được bao nhiêu việc trong danh sách em viết trên hình nền laptop rồi?” Anh vui vẻ hỏi.
Hình nền laptop của Trác Sở Duyệt vẫn còn sử dụng bảng kế hoạch cuộc đời từ lớp tư vấn tâm lý ở đại học.
Khi ấy, rất nhiều người viết những mục tiêu ngắn hạn hoặc lý tưởng to lớn, vậy mà người lười như cô lại viết thế này:
1, Học đàn guitar.
2, Học lái xe.
3, Học tiếng Pháp.
4, Học nháy mắt.
Bởi vì từ phòng vẽ tranh đến căn tin thực sự quá xa, rất nhiều lần cô tưởng mình sắp chết đói trên đường tới đó.
“Dĩ nhiên là chưa làm được cái nào.” Trác Sở Duyệt trả lời.
“Bây giờ thời tiết rất thích hợp để học lái xe, chỉ cần em có thời gian thôi.” Lương Minh Hiên nói tiếp, “Trong ba việc còn lại thì anh có thể dạy cho em hai thứ.”
Không thể nào là cách nháy mắt được. Trác Sở Duyệt kinh ngạc hỏi, “Anh cũng biết đàn guitar ạ?”
“Anh có chơi một thời gian hồi học đại học.”
Ồ, chuyện từ mấy năm trước sao?
Lương Minh Hiên cũng từng là cậu thiếu niên sáng chói như ánh sao, mười sáu, mười bảy tuổi đã đỗ vào trường đại học Chicago Booth School of Business.
Nét mặt Trác Sở Duyệt đầy nghi ngờ, “Anh có chắc là còn nhớ cách đàn thế nào không vậy?”
Lương Minh Hiên nhướng mày, “Em coi thường anh phải không?”
“Em nào dám, nào dám ạ.”
Lương Minh Hiên cười, “Hôm nay em định làm gì?”
Trác Sở Duyệt ngồi xếp bằng dưới đất, cầm cốc cà phê lên uống rồi nói, “Em chưa nghĩ ra, anh nói thử xem.” Cô cầm điện thoại lên và nói tiếp, “Hay là chúng ta mua đàn guitar đi? Thương hiệu Martin hay là Dadarwood anh nhỉ?”
Lương Minh Hiên khó xử, “Ngày mai anh phải quay về để tham gia một bữa tiệc, tính cả đi lẫn về cũng chỉ có bốn ngày thôi.”
“Không gấp đâu ạ, anh nên dành chút thời gian để nghỉ ngơi, em không cần anh lúc nào cũng ở bên cạnh, em ở một mình không có vấn đề gì cả.” Cô thốt ra những lời từ tận đáy lòng.
“Anh quay về nghỉ ngơi với em không phải rất tốt sao?”
Từ ánh mắt của Lương Minh Hiên, Trác Sở Duyệt không thấy được bất kỳ hàm ý nào khi anh nói những lời này.
Trác Sở Duyệt thả lỏng vai, nhẹ nhàng lên tiếng, “Em lo anh sẽ mệt mỏi.”
Cô chợt nhớ về quãng thời gian trải nghiệm tình yêu của mình, dù không ai phản bội ai, cũng không thảo luận gì về vấn đề gia đình, chỉ là Trác Sở Duyệt cảm thấy rất mệt mỏi và quyết định chấm dứt nó trong ảm đạm.
“Anh từng nói mình rất thích tiếp xúc với em, anh có thể hoàn toàn thả lỏng và không cần phải đoán xem em thật sự muốn gì.”
Trác Sở Duyệt nhíu mày hỏi, “Vậy ý anh là em nói chuyện mà không suy nghĩ à?”
Lương Minh Hiên mỉm cười, “Không phải vậy, anh dựa vào việc em rất thẳng thắn với anh.”
“Đúng vậy, em chỉ đối xử như vậy với riêng anh thôi.”
Lương Minh Hiên giơ tay xoa đầu cô, bỗng màn hình điện thoại sáng lên khiến anh phải rời mắt.
Lương Minh Hiên vừa đọc email trên điện thoại vừa lẩm bẩm, “Nếu mọi người đều giống em, ngay từ đầu có thể thẳng thắn nói hết quan điểm của mình với đối phương thì sẽ có nhiều không gian đàm phán hơn. Đằng này, cả một đám người toàn thăm dò rồi nói bóng nói gió, hiển nhiên sẽ làm cho người ta rất mệt mỏi.”
Lương Minh Hiên bình thản phàn nàn trước mặt cô.
Thấy anh bưng cốc cà phê, Trác Sở Duyệt với tay cầm hũ đường trên bàn trà lên lắc lư, “Anh dùng đường không?”
“Không cần, cảm ơn em.” Lương Minh Hiên uống một ngụm cà phê, vẻ mặt đầy ngạc nhiên, “Thực sự rất ngon.”
Cô vui vẻ đón nhận lời khen.
Lương Minh Hiên lại hỏi, “Em có biết trong thành phố này có chỗ nào bán đàn không?”
“Chúng ta không thể mua trên mạng sao anh?”
“Đối với các loại nhạc cụ, tốt nhất là chúng ta phải đến tận nơi thử trực tiếp xem cảm giác thế nào.”
Thế là Trác Sở Duyệt lên mạng tìm kiếm, chỉ có một con phố tập trung các cửa hàng bán đàn.
Buổi chiều, bọn họ lái xe đến nơi, sau đó đỗ xe gần đó rồi đi bộ vào. Hai bên đường là những tòa nhà được xây dựng từ giữa đến cuối thế kỷ 19, trên mặt đường vẫn còn đường ray tàu điện.
Từ xa đã ngửi được mùi thơm thoang thoảng, đến gần thì thấy quả nhiên là quán bánh Takoyaki (1), có vài ba người đang đứng xếp hàng.
(1) Takoyaki là món ăn đường phố rất nổi tiếng ở Nhật Bản. Takoyaki là một loại bánh nhỏ, có hình tròn với lớp vỏ ngoài được làm từ bột mì, nhân là hỗn hợp các nguyên liệu tươi ngon như bạch tuộc, bã Tempura, gừng muối và hành lá và còn có cả mùi thơm của bơ. Takoyaki thường được nướng trong máy nướng đến khi có màu nâu vàng hấp dẫn và được phủ lên bề mặt một lớp nước xốt mặn ngọt
“Anh đứng xếp hàng ở đây nhé, em đi mua hai chai nước.” Trác Sở Duyệt quay sang dặn dò Lương Minh Hiên, “Em muốn ăn nhân truyền thống và rong biển.”
Trác Sở Duyệt mua một chai nước khoáng và một chai nước nho, sau đó cô bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi.
Lương Minh Hiên theo thói quen đứng khoanh tay một cách ung dung nhàn nhã, dáng người cao ráo, cách ăn mặc đơn giản, khí chất như được bồi dưỡng suốt một thời gian dài nên anh hoàn toàn không giống người có thể đứng xếp hàng ven đường, anh không nhận ra bản thân không giống với mọi người xung quanh, cũng không thấy có nhiều ánh mắt đang đổ dồn vào mình.
Trác Sở Duyệt cầm chai nước khoáng đến trước mặt Lương Minh Hiên, anh nhìn một cái rồi cố tình cầm lấy chai nước nho, vặn nắp chai ra uống mấy ngụm, sau đó mới trả lại cô.
Anh bất nhân nhưng cô không thể bất nghĩa, Trác Sở Duyệt biết bạch tuộc sau khi chiên sẽ rất nóng nên cô thổi vài hơi rồi mới đưa lên miệng anh, “Ngon không anh?”
Lương Minh Hiên không chịu nổi, anh kêu lên, “Nóng quá.”
Cô vui vẻ bật cười, “Đừng trách em, em đã thổi rồi.”
Họ đẩy cửa bước vào cửa hàng bán đàn thì thấy một dãy đàn guitar treo trên tường, chủ cửa hàng ngồi vững vàng sau quầy thu ngân.
Lương Minh Hiên lớn tiếng nói, “Ông chủ, chúng tôi muốn mua đàn guitar.”
“Chúng tôi có loại cổ điển, dân ca, Hawaii và đàn guitar điện, anh cần loại nào?”
Trác Sở Duyệt hỏi, “Có phải học đàn dân ca sẽ đơn giản hơn không ông chủ?”
“Nói là đơn giản thì cũng không hẳn.”
Ông chủ bước tới và lấy một cây đàn guitar xuống.
“Loại này dành cho nữ, nó có âm thanh rất hay và được làm từ gỗ đào, quan trọng là giá cả phải chăng, chỉ có 700 tệ thôi. Trước tiên nên mua loại này về để luyện tập thử xem cô có thể kiên trì được ba ngày không.” Ông chủ nói tiếp, “Nếu cô kiên trì luyện tập được thì hãy tới đây đổi sang loại đàn tốt hơn, còn tôi sẽ bán chiếc đàn đã qua sử dụng này."
“Chú biết kinh doanh thật đấy.” Trác Sở Duyệt cảm khái.
Lương Minh Hiên quan sát nét mặt của cô rồi hỏi, “Em có thích không?”
Trác Sở Duyệt lưỡng lự, cô ngẩng đầu nhìn bốn phía rồi chỉ vào một nơi, “Em thích cái đó.”
Ông chủ lên tiếng, “Loại đó 2 vạn tệ!”
Cô nhìn sang Lương Minh Hiên rồi đắc ý nói, “Ánh mắt của em tốt ra phết."
Lương Minh Hiên hiểu nhầm ý cô, anh giơ tay chỉ vào cây đàn cô thích rồi nói, “Ông chủ, phiền chú…”
Trác Sở Duyệt kéo cánh tay anh xuống và ngắt lời anh, “Có khả năng em thực sự không thể kiên trì được ba ngày.”
Trước khi vào cửa hàng bán đàn, trời vẫn còn sáng nhưng khi họ ra về đã nhá nhem tối.
Mặc đồ thể thao khá thoải mái, sau lưng Trác Sở Duyệt đeo đàn guitar, vừa đi vừa mở quyển nhạc phổ, trông chẳng khác gì mấy cô bé học sinh.
Đi vài bước đã đến nơi đỗ xe, Lương Minh Hiên bỗng nhiên bật cười.
Trác Sở Duyệt lập tức đóng sách lại, hỏi, “Anh cười gì vậy ạ?”
“Cười em đó, bất kể là muốn làm gì thì cũng đều tìm ra cách, trên thực tế em hoàn toàn không biết gì, nhưng những việc em làm không giống như em không biết gì chút nào.”
Cô nghe xong mà đầu óc quay cuồng: “Ví dụ như?”
“Lúc trước em tặng cho anh một bức tranh, em nói rằng mình dùng màu sắc tươi sáng để thể hiện nội tâm u buồn, càng chói mắt thì càng là hiện thực, anh còn rất ngạc nhiên về khả năng của em nên vẫn cất giữ nó cho đến tận bây giờ."
Trác Sở Duyệt xúc động hét lên, “Anh mau đốt nó đi!”
Đó hoàn toàn là lịch sử đen tối của cô.
Lương Minh Hiên không đồng ý, “Anh cảm thấy đẹp mà, cực kỳ có giá trị nghệ thuật.”
Nét mặt cô đầy đau khổ, khẽ nói, “Anh thật sự là người bố già của em mà.”
Lương Minh Hiên đã vượt qua giai đoạn "người tình trong mắt hóa Tây Thi" và đến giai đoạn khi đứa trẻ tùy tiện vẽ lên tường thì phụ huynh cũng khen lấy khen để.
Đương nhiên cô nói xong thì vội trốn vào trong xe.
Trác Sở Duyệt thắt dây an toàn, Lương Minh Hiên lên xe và lại gần hôn cô.
Trước Lương Minh Hiên, cô chỉ có hành động thân mật như vậy với Chu Gia Đình, đôi lúc cô sẽ cảm thấy không thoải mái bởi vì Chu Gia Đình vừa ngang ngược lại độc đoán, hôn môi là việc bộc lộ tình cảm nhưng anh ta như muốn nuốt Trác Sở Duyệt vào bụng vậy, khiến cô cảm thấy khá nguy hiểm.
Nếu cô là người khéo đưa đẩy thì chắc chắn sẽ thích điều này, nhưng không hề, Trác Sở Duyệt tự thuyết phục bản thân đây gọi là thân mật.
Với Lương Minh Hiên thì không giống vậy.
Lương Minh Hiên không hành động mãnh liệt cũng không vội vã, càng không làm cô cảm thấy sự rung động bị giảm bớt, ngược lại còn khiến cô vô thức hôn đáp lại anh.
Có lẽ bởi vì cô quá thích Lương Minh Hiên.
Thậm chí còn hi vọng bàn tay anh không chỉ dừng lại trên eo mình.
Lương Minh Hiên lùi ra đằng sau, sờ lên mặt Trác Sở Duyệt rồi ôm đầu cô kéo ra phía sau tai mình, “Tối nay em muốn ăn gì?”
"Để xem vận may của anh nhé.”
Xe chạy hồi lâu thì dừng lại ở bãi đỗ xe phía trước một nhà hàng và quán bar.
Không gian nhà hàng khá tao nhã và đẹp đẽ, họ chọn món mỳ ống nhím biển, sandwich kẹp thịt bò Úc và một ly Rum & Coke (2). Tiếc rằng hương vị không giống cách trình bày đẹp đẽ trên đĩa.
(2) Rum & Coke là một loại cocktail cao cấp.
Đang ăn thì Cao Hải Khoát lại gọi điện thoại tới, Trác Sở Duyệt cung kính và ngoan ngoãn nghe máy nhưng cô lại trả lời một cách mệt mỏi.
Đến lúc cúp máy, Lương Minh Hiên mới hỏi, “Chuyện gì làm em đau khổ thế?”
Trác Sở Duyệt hỏi lại anh, “Trên đời này có công việc nào không khổ sao?”
Anh bật cười, "Cũng phải.”
"Hồi trước cặp vợ chồng khách hàng đòi đổi nhà thiết kế mà không nói rõ lý do, sau này mới nhận ra chỉ có em là thân thiện và thông minh nên họ bảo rằng không có em thì không được nên lại muốn em quay lại.” Cô đâm cái nĩa vào đĩa, “Em không phải vật chết để mà sau khi nghe lời xin lỗi sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra, dựa vào đâu mà họ gọi đến thì em đến, đuổi em đi thì em phải đi chứ? Nhưng suy nghĩ kỹ lại thì em sẽ sống kiểu gì khi không có tiền đây?”
Lương Minh Hiên nói, “Em nhìn anh đi.”
Trác Sở Duyệt ngước mắt lên.
“Anh chỉ đơn giản muốn mở nhà hàng chứ không phải là một tập đoàn về ẩm thực.”
“Rõ ràng anh đang khoe khoang.”
Lương Minh Hiên cười rộ lên, “Không, ý anh là có thể em chỉ muốn làm một việc nhỏ mà mình thích nhưng lại đòi hỏi rất nhiều nỗ lực để tạo nên môi trường làm việc, tiết kiệm được nhiều tiền và cho phép em làm điều đó. Điều này đúng với anh, cũng đúng với tất cả mọi người.”
Trác Sở Duyệt suy nghĩ một lát, đột nhiên hỏi, “Anh có thể cho em vay 100 vạn không?”
“Em định làm gì?”
“Anh bỏ ra 100 vạn là em có thể lập tức mở triển lãm tranh mà không cần phải cố gắng nữa.”
“Yêu cầu như thế thì em cũng không phải người bình thường. Anh sẽ không mất mấy trăm vạn để cho một người bình thường thực hiện nguyện vọng đâu. Không phải em không cần nỗ lực mà là anh phải cố gắng gấp đôi.”
Trác Sở Duyệt cúi đầu, uể oải trả lời, “Vâng ạ.”
Mặc dù đồng ý với lời anh nói nhưng trong khoảng thời gian ngắn cô vẫn không thể điều chỉnh được tâm trạng của mình.
Trác Sở Duyệt chậm chạp cuộn mỳ lại nhưng chưa muốn ăn.
Lương Minh Hiên thở dài, “Nếu công việc này ảnh hưởng đến tâm lý của em thì đừng làm nữa, thiệt hại bao nhiêu để anh bồi thường cho."
“Ai đó vừa mới dạy dỗ em làm gì cũng phải đến nơi đến chốn mà, anh nên diễn cho tròn vai chứ.”
Lương Minh Hiên bất đắc dĩ nói, “Đối mặt với em, anh luôn cảm thấy rất mâu thuẫn, mong em trưởng thành cũng mong em luôn duy trì sự hồn nhiên.”
Trác Sở Duyệt đỡ trán, “Em đã hai mươi ba tuổi rồi, chỉ có mỗi anh luôn coi em như trẻ con thôi.”
Tưởng mình xúc phạm cô, Lương Minh Hiên giơ tay lên nói, “Anh xin lỗi.”
Một lát sau, Trác Sở Duyệt nhận được tin nhắn, cô thay đồ thể thao rồi xuống tầng nhận bưu phẩm. Khi quay lại cũng đúng lúc Lương Minh Hiên kết thúc công việc.
Trác Sở Duyệt dùng dao rọc giấy mở gói bưu phẩm.
Lương Minh Hiên hỏi, “Em mua gì vậy?”
“Bút chì và màu nước…”
Cô cầm gói bưu phẩm đến bàn làm việc để sắp xếp lại.
“Em đã thực hiện được bao nhiêu việc trong danh sách em viết trên hình nền laptop rồi?” Anh vui vẻ hỏi.
Hình nền laptop của Trác Sở Duyệt vẫn còn sử dụng bảng kế hoạch cuộc đời từ lớp tư vấn tâm lý ở đại học.
Khi ấy, rất nhiều người viết những mục tiêu ngắn hạn hoặc lý tưởng to lớn, vậy mà người lười như cô lại viết thế này:
1, Học đàn guitar.
2, Học lái xe.
3, Học tiếng Pháp.
4, Học nháy mắt.
Bởi vì từ phòng vẽ tranh đến căn tin thực sự quá xa, rất nhiều lần cô tưởng mình sắp chết đói trên đường tới đó.
“Dĩ nhiên là chưa làm được cái nào.” Trác Sở Duyệt trả lời.
“Bây giờ thời tiết rất thích hợp để học lái xe, chỉ cần em có thời gian thôi.” Lương Minh Hiên nói tiếp, “Trong ba việc còn lại thì anh có thể dạy cho em hai thứ.”
Không thể nào là cách nháy mắt được. Trác Sở Duyệt kinh ngạc hỏi, “Anh cũng biết đàn guitar ạ?”
“Anh có chơi một thời gian hồi học đại học.”
Ồ, chuyện từ mấy năm trước sao?
Lương Minh Hiên cũng từng là cậu thiếu niên sáng chói như ánh sao, mười sáu, mười bảy tuổi đã đỗ vào trường đại học Chicago Booth School of Business.
Nét mặt Trác Sở Duyệt đầy nghi ngờ, “Anh có chắc là còn nhớ cách đàn thế nào không vậy?”
Lương Minh Hiên nhướng mày, “Em coi thường anh phải không?”
“Em nào dám, nào dám ạ.”
Lương Minh Hiên cười, “Hôm nay em định làm gì?”
Trác Sở Duyệt ngồi xếp bằng dưới đất, cầm cốc cà phê lên uống rồi nói, “Em chưa nghĩ ra, anh nói thử xem.” Cô cầm điện thoại lên và nói tiếp, “Hay là chúng ta mua đàn guitar đi? Thương hiệu Martin hay là Dadarwood anh nhỉ?”
Lương Minh Hiên khó xử, “Ngày mai anh phải quay về để tham gia một bữa tiệc, tính cả đi lẫn về cũng chỉ có bốn ngày thôi.”
“Không gấp đâu ạ, anh nên dành chút thời gian để nghỉ ngơi, em không cần anh lúc nào cũng ở bên cạnh, em ở một mình không có vấn đề gì cả.” Cô thốt ra những lời từ tận đáy lòng.
“Anh quay về nghỉ ngơi với em không phải rất tốt sao?”
Từ ánh mắt của Lương Minh Hiên, Trác Sở Duyệt không thấy được bất kỳ hàm ý nào khi anh nói những lời này.
Trác Sở Duyệt thả lỏng vai, nhẹ nhàng lên tiếng, “Em lo anh sẽ mệt mỏi.”
Cô chợt nhớ về quãng thời gian trải nghiệm tình yêu của mình, dù không ai phản bội ai, cũng không thảo luận gì về vấn đề gia đình, chỉ là Trác Sở Duyệt cảm thấy rất mệt mỏi và quyết định chấm dứt nó trong ảm đạm.
“Anh từng nói mình rất thích tiếp xúc với em, anh có thể hoàn toàn thả lỏng và không cần phải đoán xem em thật sự muốn gì.”
Trác Sở Duyệt nhíu mày hỏi, “Vậy ý anh là em nói chuyện mà không suy nghĩ à?”
Lương Minh Hiên mỉm cười, “Không phải vậy, anh dựa vào việc em rất thẳng thắn với anh.”
“Đúng vậy, em chỉ đối xử như vậy với riêng anh thôi.”
Lương Minh Hiên giơ tay xoa đầu cô, bỗng màn hình điện thoại sáng lên khiến anh phải rời mắt.
Lương Minh Hiên vừa đọc email trên điện thoại vừa lẩm bẩm, “Nếu mọi người đều giống em, ngay từ đầu có thể thẳng thắn nói hết quan điểm của mình với đối phương thì sẽ có nhiều không gian đàm phán hơn. Đằng này, cả một đám người toàn thăm dò rồi nói bóng nói gió, hiển nhiên sẽ làm cho người ta rất mệt mỏi.”
Lương Minh Hiên bình thản phàn nàn trước mặt cô.
Thấy anh bưng cốc cà phê, Trác Sở Duyệt với tay cầm hũ đường trên bàn trà lên lắc lư, “Anh dùng đường không?”
“Không cần, cảm ơn em.” Lương Minh Hiên uống một ngụm cà phê, vẻ mặt đầy ngạc nhiên, “Thực sự rất ngon.”
Cô vui vẻ đón nhận lời khen.
Lương Minh Hiên lại hỏi, “Em có biết trong thành phố này có chỗ nào bán đàn không?”
“Chúng ta không thể mua trên mạng sao anh?”
“Đối với các loại nhạc cụ, tốt nhất là chúng ta phải đến tận nơi thử trực tiếp xem cảm giác thế nào.”
Thế là Trác Sở Duyệt lên mạng tìm kiếm, chỉ có một con phố tập trung các cửa hàng bán đàn.
Buổi chiều, bọn họ lái xe đến nơi, sau đó đỗ xe gần đó rồi đi bộ vào. Hai bên đường là những tòa nhà được xây dựng từ giữa đến cuối thế kỷ 19, trên mặt đường vẫn còn đường ray tàu điện.
Từ xa đã ngửi được mùi thơm thoang thoảng, đến gần thì thấy quả nhiên là quán bánh Takoyaki (1), có vài ba người đang đứng xếp hàng.
(1) Takoyaki là món ăn đường phố rất nổi tiếng ở Nhật Bản. Takoyaki là một loại bánh nhỏ, có hình tròn với lớp vỏ ngoài được làm từ bột mì, nhân là hỗn hợp các nguyên liệu tươi ngon như bạch tuộc, bã Tempura, gừng muối và hành lá và còn có cả mùi thơm của bơ. Takoyaki thường được nướng trong máy nướng đến khi có màu nâu vàng hấp dẫn và được phủ lên bề mặt một lớp nước xốt mặn ngọt
“Anh đứng xếp hàng ở đây nhé, em đi mua hai chai nước.” Trác Sở Duyệt quay sang dặn dò Lương Minh Hiên, “Em muốn ăn nhân truyền thống và rong biển.”
Trác Sở Duyệt mua một chai nước khoáng và một chai nước nho, sau đó cô bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi.
Lương Minh Hiên theo thói quen đứng khoanh tay một cách ung dung nhàn nhã, dáng người cao ráo, cách ăn mặc đơn giản, khí chất như được bồi dưỡng suốt một thời gian dài nên anh hoàn toàn không giống người có thể đứng xếp hàng ven đường, anh không nhận ra bản thân không giống với mọi người xung quanh, cũng không thấy có nhiều ánh mắt đang đổ dồn vào mình.
Trác Sở Duyệt cầm chai nước khoáng đến trước mặt Lương Minh Hiên, anh nhìn một cái rồi cố tình cầm lấy chai nước nho, vặn nắp chai ra uống mấy ngụm, sau đó mới trả lại cô.
Anh bất nhân nhưng cô không thể bất nghĩa, Trác Sở Duyệt biết bạch tuộc sau khi chiên sẽ rất nóng nên cô thổi vài hơi rồi mới đưa lên miệng anh, “Ngon không anh?”
Lương Minh Hiên không chịu nổi, anh kêu lên, “Nóng quá.”
Cô vui vẻ bật cười, “Đừng trách em, em đã thổi rồi.”
Họ đẩy cửa bước vào cửa hàng bán đàn thì thấy một dãy đàn guitar treo trên tường, chủ cửa hàng ngồi vững vàng sau quầy thu ngân.
Lương Minh Hiên lớn tiếng nói, “Ông chủ, chúng tôi muốn mua đàn guitar.”
“Chúng tôi có loại cổ điển, dân ca, Hawaii và đàn guitar điện, anh cần loại nào?”
Trác Sở Duyệt hỏi, “Có phải học đàn dân ca sẽ đơn giản hơn không ông chủ?”
“Nói là đơn giản thì cũng không hẳn.”
Ông chủ bước tới và lấy một cây đàn guitar xuống.
“Loại này dành cho nữ, nó có âm thanh rất hay và được làm từ gỗ đào, quan trọng là giá cả phải chăng, chỉ có 700 tệ thôi. Trước tiên nên mua loại này về để luyện tập thử xem cô có thể kiên trì được ba ngày không.” Ông chủ nói tiếp, “Nếu cô kiên trì luyện tập được thì hãy tới đây đổi sang loại đàn tốt hơn, còn tôi sẽ bán chiếc đàn đã qua sử dụng này."
“Chú biết kinh doanh thật đấy.” Trác Sở Duyệt cảm khái.
Lương Minh Hiên quan sát nét mặt của cô rồi hỏi, “Em có thích không?”
Trác Sở Duyệt lưỡng lự, cô ngẩng đầu nhìn bốn phía rồi chỉ vào một nơi, “Em thích cái đó.”
Ông chủ lên tiếng, “Loại đó 2 vạn tệ!”
Cô nhìn sang Lương Minh Hiên rồi đắc ý nói, “Ánh mắt của em tốt ra phết."
Lương Minh Hiên hiểu nhầm ý cô, anh giơ tay chỉ vào cây đàn cô thích rồi nói, “Ông chủ, phiền chú…”
Trác Sở Duyệt kéo cánh tay anh xuống và ngắt lời anh, “Có khả năng em thực sự không thể kiên trì được ba ngày.”
Trước khi vào cửa hàng bán đàn, trời vẫn còn sáng nhưng khi họ ra về đã nhá nhem tối.
Mặc đồ thể thao khá thoải mái, sau lưng Trác Sở Duyệt đeo đàn guitar, vừa đi vừa mở quyển nhạc phổ, trông chẳng khác gì mấy cô bé học sinh.
Đi vài bước đã đến nơi đỗ xe, Lương Minh Hiên bỗng nhiên bật cười.
Trác Sở Duyệt lập tức đóng sách lại, hỏi, “Anh cười gì vậy ạ?”
“Cười em đó, bất kể là muốn làm gì thì cũng đều tìm ra cách, trên thực tế em hoàn toàn không biết gì, nhưng những việc em làm không giống như em không biết gì chút nào.”
Cô nghe xong mà đầu óc quay cuồng: “Ví dụ như?”
“Lúc trước em tặng cho anh một bức tranh, em nói rằng mình dùng màu sắc tươi sáng để thể hiện nội tâm u buồn, càng chói mắt thì càng là hiện thực, anh còn rất ngạc nhiên về khả năng của em nên vẫn cất giữ nó cho đến tận bây giờ."
Trác Sở Duyệt xúc động hét lên, “Anh mau đốt nó đi!”
Đó hoàn toàn là lịch sử đen tối của cô.
Lương Minh Hiên không đồng ý, “Anh cảm thấy đẹp mà, cực kỳ có giá trị nghệ thuật.”
Nét mặt cô đầy đau khổ, khẽ nói, “Anh thật sự là người bố già của em mà.”
Lương Minh Hiên đã vượt qua giai đoạn "người tình trong mắt hóa Tây Thi" và đến giai đoạn khi đứa trẻ tùy tiện vẽ lên tường thì phụ huynh cũng khen lấy khen để.
Đương nhiên cô nói xong thì vội trốn vào trong xe.
Trác Sở Duyệt thắt dây an toàn, Lương Minh Hiên lên xe và lại gần hôn cô.
Trước Lương Minh Hiên, cô chỉ có hành động thân mật như vậy với Chu Gia Đình, đôi lúc cô sẽ cảm thấy không thoải mái bởi vì Chu Gia Đình vừa ngang ngược lại độc đoán, hôn môi là việc bộc lộ tình cảm nhưng anh ta như muốn nuốt Trác Sở Duyệt vào bụng vậy, khiến cô cảm thấy khá nguy hiểm.
Nếu cô là người khéo đưa đẩy thì chắc chắn sẽ thích điều này, nhưng không hề, Trác Sở Duyệt tự thuyết phục bản thân đây gọi là thân mật.
Với Lương Minh Hiên thì không giống vậy.
Lương Minh Hiên không hành động mãnh liệt cũng không vội vã, càng không làm cô cảm thấy sự rung động bị giảm bớt, ngược lại còn khiến cô vô thức hôn đáp lại anh.
Có lẽ bởi vì cô quá thích Lương Minh Hiên.
Thậm chí còn hi vọng bàn tay anh không chỉ dừng lại trên eo mình.
Lương Minh Hiên lùi ra đằng sau, sờ lên mặt Trác Sở Duyệt rồi ôm đầu cô kéo ra phía sau tai mình, “Tối nay em muốn ăn gì?”
"Để xem vận may của anh nhé.”
Xe chạy hồi lâu thì dừng lại ở bãi đỗ xe phía trước một nhà hàng và quán bar.
Không gian nhà hàng khá tao nhã và đẹp đẽ, họ chọn món mỳ ống nhím biển, sandwich kẹp thịt bò Úc và một ly Rum & Coke (2). Tiếc rằng hương vị không giống cách trình bày đẹp đẽ trên đĩa.
(2) Rum & Coke là một loại cocktail cao cấp.
Đang ăn thì Cao Hải Khoát lại gọi điện thoại tới, Trác Sở Duyệt cung kính và ngoan ngoãn nghe máy nhưng cô lại trả lời một cách mệt mỏi.
Đến lúc cúp máy, Lương Minh Hiên mới hỏi, “Chuyện gì làm em đau khổ thế?”
Trác Sở Duyệt hỏi lại anh, “Trên đời này có công việc nào không khổ sao?”
Anh bật cười, "Cũng phải.”
"Hồi trước cặp vợ chồng khách hàng đòi đổi nhà thiết kế mà không nói rõ lý do, sau này mới nhận ra chỉ có em là thân thiện và thông minh nên họ bảo rằng không có em thì không được nên lại muốn em quay lại.” Cô đâm cái nĩa vào đĩa, “Em không phải vật chết để mà sau khi nghe lời xin lỗi sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra, dựa vào đâu mà họ gọi đến thì em đến, đuổi em đi thì em phải đi chứ? Nhưng suy nghĩ kỹ lại thì em sẽ sống kiểu gì khi không có tiền đây?”
Lương Minh Hiên nói, “Em nhìn anh đi.”
Trác Sở Duyệt ngước mắt lên.
“Anh chỉ đơn giản muốn mở nhà hàng chứ không phải là một tập đoàn về ẩm thực.”
“Rõ ràng anh đang khoe khoang.”
Lương Minh Hiên cười rộ lên, “Không, ý anh là có thể em chỉ muốn làm một việc nhỏ mà mình thích nhưng lại đòi hỏi rất nhiều nỗ lực để tạo nên môi trường làm việc, tiết kiệm được nhiều tiền và cho phép em làm điều đó. Điều này đúng với anh, cũng đúng với tất cả mọi người.”
Trác Sở Duyệt suy nghĩ một lát, đột nhiên hỏi, “Anh có thể cho em vay 100 vạn không?”
“Em định làm gì?”
“Anh bỏ ra 100 vạn là em có thể lập tức mở triển lãm tranh mà không cần phải cố gắng nữa.”
“Yêu cầu như thế thì em cũng không phải người bình thường. Anh sẽ không mất mấy trăm vạn để cho một người bình thường thực hiện nguyện vọng đâu. Không phải em không cần nỗ lực mà là anh phải cố gắng gấp đôi.”
Trác Sở Duyệt cúi đầu, uể oải trả lời, “Vâng ạ.”
Mặc dù đồng ý với lời anh nói nhưng trong khoảng thời gian ngắn cô vẫn không thể điều chỉnh được tâm trạng của mình.
Trác Sở Duyệt chậm chạp cuộn mỳ lại nhưng chưa muốn ăn.
Lương Minh Hiên thở dài, “Nếu công việc này ảnh hưởng đến tâm lý của em thì đừng làm nữa, thiệt hại bao nhiêu để anh bồi thường cho."
“Ai đó vừa mới dạy dỗ em làm gì cũng phải đến nơi đến chốn mà, anh nên diễn cho tròn vai chứ.”
Lương Minh Hiên bất đắc dĩ nói, “Đối mặt với em, anh luôn cảm thấy rất mâu thuẫn, mong em trưởng thành cũng mong em luôn duy trì sự hồn nhiên.”
Trác Sở Duyệt đỡ trán, “Em đã hai mươi ba tuổi rồi, chỉ có mỗi anh luôn coi em như trẻ con thôi.”
Tưởng mình xúc phạm cô, Lương Minh Hiên giơ tay lên nói, “Anh xin lỗi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook