Yến Hoài Tích
-
Chương 18: Diễn kịch cũng là một con đường lớn
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Dâu
Đáp lại một cách mỉa mai ư?
Tôi có ngốc đâu, sao có thể xung đột chính diện với cậu ta chứ.
Cậu ta khác với người của Lý gia. Ở Lý gia, quậy hay không quậy, đi hay không đi đều nằm trong tay mình; mà cậu ta là người của Triệu Thụy Lam, chỉ xét về tư lịch thôi, đối phó cậu ta, đã nằm ngoài khả năng của tôi rồi.
Trên đời này có thứ gọi là “gió bên gối”, có thể xếp ở ba hạng đầu trên “bảng xếp hạng những vật kì quái khó nắm bắt nhất” chốn quan trường, nhưng cũng không phải không có cách điều khiển nó, khi bắt được điểm mấu chốt, thậm chí còn có thể đoán trước hoặc quyết định hướng đi. Đây chính là lãnh đạo phu nhân, ngày lễ ngày tết không được quên quà cáp đó.
Người trước mắt, có vẻ giống loại hình gió bên gối, xét khí thế, cũng không thiếu tư cách làm gió bên gối. Đáng tiếc cậu ta lại định vị nhầm tôi vào vị trí “hồ ly tinh tranh giành đàn ông với mình” rồi, ngày sau cậu ta nhắc đến tôi trước mặt Triệu Thụy Lam, chắc chắn một câu nói hay cũng không thốt lên nổi.
Sao tôi có thể để cậu ta đào góc tường nhà tôi chứ.
Cho nên việc tôi phải làm hôm nay, không phải là tìm sự sảng khoái trong việc tranh cãi, mà là khiến cho cậu ta ít nhắc đến tôi trước mặt lãnh đạo đi, muốn cậu ta cảm thấy không đáng nhắc tới, mà cũng không cần nhắc tới.
Thế nên tôi giả vờ trượt tay, “lạch cạch” làm rơi chậu rửa mặt, văng nước tung tóe lên khắp người mình, cũng ngốc nghếch nhìn nó thịch thịch thịch lăn xuống bậc thang.
Lại như là nửa ngày sau mới kịp phản ứng, kêu gọi í ới, gào lên “ối ối ối”, vội vội vàng vàng đuổi theo. Đuổi được vài bước, tiện chân trượt ngã một cái, nỗ lực phịch vài cái, lăn cho một thân toàn bùn.
Ngồi dậy, cũng không phủi bùn đi, mà trước hết sâu sắc nghiên cứu những tác phẩm văn học về “thăm hỏi mẫu thân mi”. Sau đó mới thấy đau mà nhe răng trợn mắt một phen.
Nhặt chậu đồng lên, nước bùn nhiễu xuống đầy sân, vẻ muốn chạy mà không dám, muốn quỳ cũng chẳng có gan, nhút nhát sợ sệt, lén lút nhìn trộm cậu ta, ấp a ấp úng, muốn nói lại thôi.
Cái này gọi là nghệ thuật hành vi.
Một cái tên lơ ngơ, lười nhác, lôi thôi, chất phác, ngu dốt, thô tục, ti tiện, nô tính tận xương được miêu tả sinh động như thế, còn chẳng bằng đầu ngón tay của cậu ta.
Tôi tin rằng mình biểu diễn không tồi, cậu ta nghiêm mặt, cuối cùng cũng cười khẽ.
Cười, là dễ rồi.
Tôi yếu ớt mở miệng, “Công tử,… tướng quân hắn… rửa mặt… cái kia cái kia…”
Cậu ta châm biếm vẫy tay, “Ngươi đi đi.”
Tôi làm đại lễ, xoay người liền đi. Ra hậu viện, vòng qua hành lang, rẽ một cái, dừng lại, phun ra một ngụm khí bị đè nén. Vừa nãy ngã thật quá, bị đập đầu, giờ trán thấy vừa nóng vừa rát. Khuỷu tay đầu gối cũng có cảm giác không ổn, vén quần áo lên liền thấy, tím bầm hết cả lên rồi.
Ôi! Xui quá đi! Một tên nam sủng nho nhỏ cũng khiến tôi đầu rơi máu chảy, cái thế đạo gì thế này!
Ngẫm lại hai vạn năm hồng quân, ngẫm lại Lôi Phong Đổng Tồn Thụy, ngẫm lại Hàn Tín nhục dưới háng.
(*) Lôi Phong, Đổng Tồn Thụy: hai chiến sĩ nổi danh của giải phóng quân
Tôi bảo này “cái kia”, chú cứ khinh miệt đi, khinh thường đi, đắc ý đi, đối chọi gay gắt đi, ngày sau khi Yến Hoài Tích tôi đứng hóng gió trên hành lang, nhất định đã khoác trên người bộ triều phục nhất phẩm.
Ngô hữu Mạnh Kha tiên sinh từng nói, “Hà tất có lời nhân nghĩa, duy chỉ có danh lợi mà thôi”. (Chủ nhiệm à ngài nói ngược rồi)
Hôm nay ngã một cú, chính là để bảo vệ lợi ích của tôi, tôi bực làm chi chứ?
Nhớ ra rằng vẫn phải đi múc nước rửa mặt, ngẩng đầu lên liền thấy Triệu Thụy Lam, trông như mới vừa đi tập thể dục buổi sáng về vậy.
Vừa nhìn thấy tôi, anh ta đã hoảng hồn, vội vàng chạy tới, “Tiểu Yến, ngươi làm sao thế!?”
Tôi cười, “Không việc gì, bị ngã thôi.”
Đầu tiên anh ta nhìn tôi từ trên xuống dưới vài lượt, lại kéo tay tôi cẩn thận xem miệng vết thương, giọng đầy oán trách, “Sao lại không việc gì, nhìn tay ngươi đầy máu này!”
Dính sát quá, lông mi tôi gần như có thể quét qua mặt anh ta… Ừm, trông đẹp trai thật.
Bách Lý Du cũng rất đẹp, nhưng mà đẹp kiểu trẻ con; Triệu Thụy Lam mỹ lệ đầy khí thế. Cái gì tạo ra sự mỹ lệ đầy khí thế? Chỉ có quyền thế, địa vị và lực lượng mà thôi. Ví như năng lượng của một cô gái xinh đẹp kì thật đến từ chính những người đàn ông của họ, đến từ chính quyền lực đấu đá, tranh đoạt địa vị và năng lượng bên này giảm bên kia tăng của họ.
Cho nên sếp Triệu thật là ghê gớm, còn lợi hại hơn những cô gái xinh đẹp nữa.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ông chủ nhiệm trước của tôi mặt có nốt ruồi, trên nốt ruồi còn mọc lông, tôi còn cảm thấy ông ta đẹp nữa là, bởi vì ông ta cho tôi một cái chức vị.
Anh ta xoay đầu tôi, nhìn miệng vết thương trên trán, tin chắc là chỉ bị thương ngoài da mới thở phào một hơi. Lại lớn tiếng gọi xung quanh, bảo người báo cho Văn sư gia chuẩn bị băng gạc và thuốc trị thương. Tôi cảm thấy không sao, bèn nhẹ tránh tay anh ta, lập tức tự mình đến chỗ Văn sư gia.
Mới đi được hai bước, đột nhiên anh ta lại giữ chặt tôi lại. Vẻ mặt anh ta tha thiết, bàn tay ấm áp, sau đó lại làm ra hành động cực, kì, vô, cùng, không thể tưởng tượng nổi —— bế ngang tôi lên.
“…”
Tôi bắt đầu nhớ bí thư trước ở thời không xa xôi rồi.
Bí thư à, tôi làm việc cùng ông lâu vậy rồi, ông cũng nói tôi là cán bộ tuổi trẻ hóa, cách mạng hóa, chuyên nghiệp hóa, tri thức hóa, là một tấm gương ưu tú, ông có thể nói cho tôi biết vì sao vị lãnh đạo này giữa ban ngày ban mặt trước bao ánh nhìn lại bế tôi đi đường không?
Edit: Dâu
Đáp lại một cách mỉa mai ư?
Tôi có ngốc đâu, sao có thể xung đột chính diện với cậu ta chứ.
Cậu ta khác với người của Lý gia. Ở Lý gia, quậy hay không quậy, đi hay không đi đều nằm trong tay mình; mà cậu ta là người của Triệu Thụy Lam, chỉ xét về tư lịch thôi, đối phó cậu ta, đã nằm ngoài khả năng của tôi rồi.
Trên đời này có thứ gọi là “gió bên gối”, có thể xếp ở ba hạng đầu trên “bảng xếp hạng những vật kì quái khó nắm bắt nhất” chốn quan trường, nhưng cũng không phải không có cách điều khiển nó, khi bắt được điểm mấu chốt, thậm chí còn có thể đoán trước hoặc quyết định hướng đi. Đây chính là lãnh đạo phu nhân, ngày lễ ngày tết không được quên quà cáp đó.
Người trước mắt, có vẻ giống loại hình gió bên gối, xét khí thế, cũng không thiếu tư cách làm gió bên gối. Đáng tiếc cậu ta lại định vị nhầm tôi vào vị trí “hồ ly tinh tranh giành đàn ông với mình” rồi, ngày sau cậu ta nhắc đến tôi trước mặt Triệu Thụy Lam, chắc chắn một câu nói hay cũng không thốt lên nổi.
Sao tôi có thể để cậu ta đào góc tường nhà tôi chứ.
Cho nên việc tôi phải làm hôm nay, không phải là tìm sự sảng khoái trong việc tranh cãi, mà là khiến cho cậu ta ít nhắc đến tôi trước mặt lãnh đạo đi, muốn cậu ta cảm thấy không đáng nhắc tới, mà cũng không cần nhắc tới.
Thế nên tôi giả vờ trượt tay, “lạch cạch” làm rơi chậu rửa mặt, văng nước tung tóe lên khắp người mình, cũng ngốc nghếch nhìn nó thịch thịch thịch lăn xuống bậc thang.
Lại như là nửa ngày sau mới kịp phản ứng, kêu gọi í ới, gào lên “ối ối ối”, vội vội vàng vàng đuổi theo. Đuổi được vài bước, tiện chân trượt ngã một cái, nỗ lực phịch vài cái, lăn cho một thân toàn bùn.
Ngồi dậy, cũng không phủi bùn đi, mà trước hết sâu sắc nghiên cứu những tác phẩm văn học về “thăm hỏi mẫu thân mi”. Sau đó mới thấy đau mà nhe răng trợn mắt một phen.
Nhặt chậu đồng lên, nước bùn nhiễu xuống đầy sân, vẻ muốn chạy mà không dám, muốn quỳ cũng chẳng có gan, nhút nhát sợ sệt, lén lút nhìn trộm cậu ta, ấp a ấp úng, muốn nói lại thôi.
Cái này gọi là nghệ thuật hành vi.
Một cái tên lơ ngơ, lười nhác, lôi thôi, chất phác, ngu dốt, thô tục, ti tiện, nô tính tận xương được miêu tả sinh động như thế, còn chẳng bằng đầu ngón tay của cậu ta.
Tôi tin rằng mình biểu diễn không tồi, cậu ta nghiêm mặt, cuối cùng cũng cười khẽ.
Cười, là dễ rồi.
Tôi yếu ớt mở miệng, “Công tử,… tướng quân hắn… rửa mặt… cái kia cái kia…”
Cậu ta châm biếm vẫy tay, “Ngươi đi đi.”
Tôi làm đại lễ, xoay người liền đi. Ra hậu viện, vòng qua hành lang, rẽ một cái, dừng lại, phun ra một ngụm khí bị đè nén. Vừa nãy ngã thật quá, bị đập đầu, giờ trán thấy vừa nóng vừa rát. Khuỷu tay đầu gối cũng có cảm giác không ổn, vén quần áo lên liền thấy, tím bầm hết cả lên rồi.
Ôi! Xui quá đi! Một tên nam sủng nho nhỏ cũng khiến tôi đầu rơi máu chảy, cái thế đạo gì thế này!
Ngẫm lại hai vạn năm hồng quân, ngẫm lại Lôi Phong Đổng Tồn Thụy, ngẫm lại Hàn Tín nhục dưới háng.
(*) Lôi Phong, Đổng Tồn Thụy: hai chiến sĩ nổi danh của giải phóng quân
Tôi bảo này “cái kia”, chú cứ khinh miệt đi, khinh thường đi, đắc ý đi, đối chọi gay gắt đi, ngày sau khi Yến Hoài Tích tôi đứng hóng gió trên hành lang, nhất định đã khoác trên người bộ triều phục nhất phẩm.
Ngô hữu Mạnh Kha tiên sinh từng nói, “Hà tất có lời nhân nghĩa, duy chỉ có danh lợi mà thôi”. (Chủ nhiệm à ngài nói ngược rồi)
Hôm nay ngã một cú, chính là để bảo vệ lợi ích của tôi, tôi bực làm chi chứ?
Nhớ ra rằng vẫn phải đi múc nước rửa mặt, ngẩng đầu lên liền thấy Triệu Thụy Lam, trông như mới vừa đi tập thể dục buổi sáng về vậy.
Vừa nhìn thấy tôi, anh ta đã hoảng hồn, vội vàng chạy tới, “Tiểu Yến, ngươi làm sao thế!?”
Tôi cười, “Không việc gì, bị ngã thôi.”
Đầu tiên anh ta nhìn tôi từ trên xuống dưới vài lượt, lại kéo tay tôi cẩn thận xem miệng vết thương, giọng đầy oán trách, “Sao lại không việc gì, nhìn tay ngươi đầy máu này!”
Dính sát quá, lông mi tôi gần như có thể quét qua mặt anh ta… Ừm, trông đẹp trai thật.
Bách Lý Du cũng rất đẹp, nhưng mà đẹp kiểu trẻ con; Triệu Thụy Lam mỹ lệ đầy khí thế. Cái gì tạo ra sự mỹ lệ đầy khí thế? Chỉ có quyền thế, địa vị và lực lượng mà thôi. Ví như năng lượng của một cô gái xinh đẹp kì thật đến từ chính những người đàn ông của họ, đến từ chính quyền lực đấu đá, tranh đoạt địa vị và năng lượng bên này giảm bên kia tăng của họ.
Cho nên sếp Triệu thật là ghê gớm, còn lợi hại hơn những cô gái xinh đẹp nữa.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ông chủ nhiệm trước của tôi mặt có nốt ruồi, trên nốt ruồi còn mọc lông, tôi còn cảm thấy ông ta đẹp nữa là, bởi vì ông ta cho tôi một cái chức vị.
Anh ta xoay đầu tôi, nhìn miệng vết thương trên trán, tin chắc là chỉ bị thương ngoài da mới thở phào một hơi. Lại lớn tiếng gọi xung quanh, bảo người báo cho Văn sư gia chuẩn bị băng gạc và thuốc trị thương. Tôi cảm thấy không sao, bèn nhẹ tránh tay anh ta, lập tức tự mình đến chỗ Văn sư gia.
Mới đi được hai bước, đột nhiên anh ta lại giữ chặt tôi lại. Vẻ mặt anh ta tha thiết, bàn tay ấm áp, sau đó lại làm ra hành động cực, kì, vô, cùng, không thể tưởng tượng nổi —— bế ngang tôi lên.
“…”
Tôi bắt đầu nhớ bí thư trước ở thời không xa xôi rồi.
Bí thư à, tôi làm việc cùng ông lâu vậy rồi, ông cũng nói tôi là cán bộ tuổi trẻ hóa, cách mạng hóa, chuyên nghiệp hóa, tri thức hóa, là một tấm gương ưu tú, ông có thể nói cho tôi biết vì sao vị lãnh đạo này giữa ban ngày ban mặt trước bao ánh nhìn lại bế tôi đi đường không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook