Yên Chi Trảm
-
Chương 75: Thử chịu nhục 3
Thất Thất ngồi dưới đất đang suy đoán lung tung, lại nghe có một
thanh âm quen thuộc nói:“A, mới hơn một năm không tới, Hâm vương phủ này vậy mà cùng năm đó có chút không giống!”
Sau đó nghe được thanh âm của Doãn Trường Ninh tên kia:“Làm cho Vận vương hao tâm tổn trí, những ngày bổn vương không ở, ít nhiều nhờ Vận vương phái người để ý, Vận vương, mời bên này!”
Bạch Viện kia nghe xong cười nói:“Hâm vương thật sự là khách khí! Mời!”
Thất Thất nghe trong giọng nói của hai người khách sáo lấy lệ, lại lần nữa dâng lên dũng khí báo thù! Thất Thất một lần nữa sinh ra dũng khí báo thù còn chưa kịp nghĩ kỹ báo thù như thế nào, Lưu quản sự lại vọt đến đây kêu lên:“Tôn Tiểu Lăng, sao trốn ở chỗ này nhàn rỗi, Vương gia có khách đến, còn không đi đưa trà!”
Thất Thất vừa nghe, loại sự tình này Doãn Trường Ninh có thể để cho mình ra mặt, bảo nàng ra ngoài đưa trà, Doãn Trường Ninh ngươi không sợ dọa người, Tô Thất Thất nàng còn sợ sao?
Bưng trà, Thất Thất liền đi vào lương đình, Doãn Trường Ninh thằng nhãi này ấn theo lời Bạch Viện nói thô kệch nghèo túng, lại cứ thích học đòi văn vẻ, tướng quân phủ là một phủ Vương gia Đại Kỳ quốc, thời điểm vừa mới tiến vào, Thất Thất chỉ cảm thấy còn không bằng hoàng cung kim bích huy hoàng lịch sự tao nhã, nhưng qua một đoạn thời gian sau, không còn cái loại cảm giác này, đập vào mắt đều trắng trong thuần khiết hơn, thiếu vẻ rực rỡ chói mắt, cho nên Thất Thất yêu thích kim bích huy hoàng càng nhận định Doãn Trường Ninh học đòi văn vẻ!
Bạch Viện nhìn đến Thất Thất trước có hai phần giật mình, không có vươn tay tiếp trà Thất Thất quỳ đưa qua, sau đó thở dài:“Hâm vương quả nhiên thưởng thức cùng người khác không quá giống nhau!”
Thất Thất nghe xong rất tức giận, Bạch Viện ngươi nói những lời này tính là cái ý tứ gì, Doãn Trường Ninh cũng không nhanh không chậm nói:“Vận vương nói thế, bổn vương sao có chút không rõ?”
Bạch Viện mới vươn tay nhận trà cười nói:“Nếu Hâm vương lần này tới Đồng thành vội vàng, chưa mang theo người hầu hạ, bổn vương có thể trước rút chút thị nữ cho Hâm vương sai bảo, làm sao cũng tốt hơn nhiều với việc ngày ngày đối mặt với xấu nô tỳ này!”
Thất Thất mới đứng dậy đi đến trước mặt Doãn Trường Ninh quỳ xuống, Doãn Trường Ninh lại nhẹ nhàng phe phẩy cây quạt nói:“Vận vương này có điều chưa biết, tỳ nữ bổn vương sai bảo này thế nhưng là người bình thường cũng không dám sử dụng!”
Bạch Viện nhìn về phía Doãn Trường Ninh có chút khó hiểu hỏi:“Hâm vương xin chỉ giáo cho?”
Doãn Trường Ninh nhân tiện nói:“Nô tì này là hộ quốc thánh nữ Tây Phiên quốc! Bổn vương đem nàng dạy dỗ thành như vậy cũng tốn một phen tâm huyết!”
Bạch Viện nghe xong cười ha ha nói:“Hâm vương, ngươi thật biết nói giỡn, Tây Phiên quốc bị vây trong hoang mạc cùng núi cao, cực kỳ thần bí, nghe nói hộ quốc thánh nữ này là mỹ nữ hiếm có thiên hạ, còn nghe nói thánh nữ mười tám năm trước từng xuất hiện ở hoàng cung Đại Kỳ, này đều chỉ là nghe nói!”
Doãn Trường Ninh cũng không tiếp tục tranh cãi, nhân tiện nói:“Bổn vương cũng từng nghe một ít lời nói có liên quan đến Tây Phiên thánh nữ, nghe nói nàng có một tay tiễn pháp giỏi, sử dụng một cây Tử Kim Thai Vân Nê cung, tiễn pháp danh gọi ‘Xuyên vân phá nhật, ngũ quỷ truy hồn’, nghe nói nàng mạo đẹp như tiên, còn có bí mật được tiến vào Tây Phiên thánh đàn, nghe nói Tây Phiên thánh đàn là chỗ cực kỳ thần bí, bên trong nghe nói có thuốc trường sinh bất lão, ăn vào có thể hóa vũ đăng tiên!”
Thất Thất nghe xong hoảng sợ tới mức tim đập mạnh, tiểu tâm can lủi trên nhảy dưới, vì sao mỗ mỗ lại có Tử Kim cung này, chẳng lẽ bà là thánh nữ gì đó, nhưng ấn theo cách nói của Doãn Trường Ninh cùng Bạch Viện, thánh nữ là một người cực kỳ xinh đẹp, mỗ mỗ cùng xinh đẹp dường như kém quá xa, nhưng nàng làm sao có tiễn pháp cũng sẽ là “xuyên vân phá nhật, ngũ quỷ truy hồn” này, lại nghe Bạch Viện nói:“Chẳng lẽ xấu nữ này có những thứ…,” Nói xong lại nhịn không được cười nói:“Hâm vương thật sự là… Thật sự là biết nói giỡn!”
Doãn Trường Ninh cũng cười đứng lên nói:“Vận vương trừ phi đưa người như vậy cho bổn vương sai bảo, nếu không vẫn là dùng xấu nô như vậy, trong lòng bình tĩnh chút!”
Bạch Viện liền cười trêu nói:“Chẳng lẽ ngươi hiện tại không bình tĩnh!”
Doãn Trường Ninh vươn tay bưng chén trà lên nói:“Trong lòng có mãnh hổ, nhẹ ngửi hoa tường vi!”
Bạch Viện nghe xong cười đến nước mắt thiếu chút nữa chảy xuống, Thất Thất không hiểu được hai người nói là có ý gì, đã thấy Bạch Viện chỉ vào Doãn Trường Ninh nói:“Hâm vương còn bướng bỉnh giống như trước đây, nhưng nàng làm sao được cho rằng hoa tường vi, ngay cả cỏ so với nàng còn thuận hơn!”
Thất Thất mới biết được hai người đang lấy mình nói giỡn, còn ra sức dùng chút nhã từ nhã tự, lại đem mình giẫm đạp ngay cả cọng cỏ cũng không bằng, hận không thể lập tức tiến lên cho Doãn Trường Ninh một cái: Ai muốn nghĩ gì cứ nghĩ, bà cô đây mặc kệ!
Nhưng ngẫm lại đại kế của mình, Thất Thất lại giả vờ cái gì cũng không có nghe hiểu được, cực kỳ phối hợp với tình hình ngây ngô cười theo, sau đó đứng dậy thối lui đến một bên.
Thất Thất mang trà liên tục năm lần, Doãn Trường Ninh cùng Bạch Viện kia đông một câu tây một câu, tán gẫu vô biên vô hạn, Thất Thất cũng buồn bực hai tên này sao cứ có thể tán dóc như vậy, có thể từ một con ngựa tán đến một đám ngựa, một con kiến kéo đến mấy cái tổ kiến, vốn ban đêm không ngủ ngon lại chưa ăn thứ gì Thất Thất nghe đến vừa buồn ngủ vừa mệt vừa đói.
Thất Thất ở lúc nửa ngủ nửa tỉnh lọt vào tai Bạch Viện nói:“Hâm vương đối với Nam phòng cùng Nam an lần này thái tử đề suất, có cái cao kiến gì?”
Thất Thất thoáng cái bừng tỉnh, đã thấy Doãn Trường Ninh tên kia không nhanh không chậm cười nói:“Vận vương gia, loại đại sự này, đều có Hoàng Thượng thánh minh cùng thái tử định đoạt, bổn vương tất nhiên là yên tâm trăm phần, làm nhàn tản Vương gia hơn một năm, bổn vương tính ra cảm thấy nhàn tản Vương gia này làm lên có một phen tư vị khác nha, Vận vương gia, ngươi nói bổn vương trước kia dùng nhiều tâm tư như vậy làm cái gì, cuộc sống trước mắt này dễ chịu biết bao, ban đêm ôm nhuyễn ngọc ôn hương, ban ngày tìm tửu lâu nổi danh ở Thượng Dần uống rượu, lại đến ‘Sướng xuân lâu’ nghe khúc bao vài con chim nhỏ, mãn nguyện hơn nhiều, không thể so với cuộc sống dãi nắng dầm mưa, cầm đầu làm chén cơm kia, hôm nay không nói chuyện quốc sự, bàn quốc sự, phạt rượu!”
Thất Thất nghe được phạt rượu, từ trên chén trà của hai người kia làm thế nào cũng không nhìn ra dấu vết rượu, trong lòng không khỏi cảm thấy Doãn Trường Ninh thằng nhãi này cũng thật sự đủ keo kiệt, trà này uống gần hai canh giờ, cứng rắn không mở miệng mời Bạch Viện rõ ràng không muốn đi về dùng bữa cơm.
Bạch Viện kia nghe xong cười gượng một tiếng mới nói:“Hâm vương thật là rường cột nước nhà, Hâm vương không vì quốc sự quan tâm, thật cực kỳ không nên a!”
Doãn Trường Ninh lông mày vừa nhướng nói:“Bổn vương nói đều là lời trong lòng, Vận vương tin cũng thế không tin cũng thế, người với đao là giống nhau không mài sẽ cùn, hoàn phì yến gầy ăn nhiều, ngươi đột nhiên làm cho nó đổi ăn chay, Vận vương cũng biết đó là cái tư vị gì!”
Bạch Viện cười gượng một chút nói:“Hâm vương toàn thích nói giỡn!”
Doãn Trường Ninh cười hắc hắc nói:“Bổn vương từng nghe nhiều lời mắng, chỉ duy độc không có câu thích nói giỡn này của Vận vương, bổn vương là người thích nói giỡn hay sao?”
Thất Thất gấp muốn biết Bạch Viện DoãnTrường Ninh này có dẫn binh hay không, muốn Nam hạ hay không, hai người lại kéo hơn nửa canh giờ, đông kéo tây xả tất cả đều là thứ gì đó mình nghe không hiểu, nàng lại không hiểu hai người sao rảnh rỗi như vậy, kéo đến cùng vẫn chưa hết là thế nào? Sau đó nghe Bạch Viện lại cười gượng một tiếng nói:“Hôm nay sẽ do bổn vương mời Hâm vương đến ‘Bách hoa lâu’ ăn uống sưa một phen!”
Thất Thất vừa nghe “Bách hoa lâu” lập tức hai mắt sáng lên, kia chính là gởi gắm duy nhất sinh tồn về sau của nàng, trong lòng thật sự hy vọng Doãn Trường Ninh có thể đồng ý đi “Bách hoa lâu” ăn cơm, dù sao đi nữa nàng không bằng tỳ nữ, vạn nhất có khả năng vì vậy mà mang theo mình đi, vậy mình không phải có thể nhân cơ hội gặp Phương Trân Châu một cái, thuận tiện lại hỏi vị trí kia có lưu trữ lại cho mình hay không!
Cho nên Thất Thất so với Bạch Viện còn khẩn trương hơn mà nhìn Doãn Trường Ninh, Doãn Trường Ninh trầm ngâm một hồi mới nói:“Thật sự là chọn ngày không bằng hôm nay, hiện giờ có Vận vương làm chủ mời khách, bổn vương giả tạo thoái thác, ngược lại có vẻ bổn vương thật sự không có thành ý!”
Thất Thất vừa nghe nhẹ nhàng thở ra!
Sau đó nghe được thanh âm của Doãn Trường Ninh tên kia:“Làm cho Vận vương hao tâm tổn trí, những ngày bổn vương không ở, ít nhiều nhờ Vận vương phái người để ý, Vận vương, mời bên này!”
Bạch Viện kia nghe xong cười nói:“Hâm vương thật sự là khách khí! Mời!”
Thất Thất nghe trong giọng nói của hai người khách sáo lấy lệ, lại lần nữa dâng lên dũng khí báo thù! Thất Thất một lần nữa sinh ra dũng khí báo thù còn chưa kịp nghĩ kỹ báo thù như thế nào, Lưu quản sự lại vọt đến đây kêu lên:“Tôn Tiểu Lăng, sao trốn ở chỗ này nhàn rỗi, Vương gia có khách đến, còn không đi đưa trà!”
Thất Thất vừa nghe, loại sự tình này Doãn Trường Ninh có thể để cho mình ra mặt, bảo nàng ra ngoài đưa trà, Doãn Trường Ninh ngươi không sợ dọa người, Tô Thất Thất nàng còn sợ sao?
Bưng trà, Thất Thất liền đi vào lương đình, Doãn Trường Ninh thằng nhãi này ấn theo lời Bạch Viện nói thô kệch nghèo túng, lại cứ thích học đòi văn vẻ, tướng quân phủ là một phủ Vương gia Đại Kỳ quốc, thời điểm vừa mới tiến vào, Thất Thất chỉ cảm thấy còn không bằng hoàng cung kim bích huy hoàng lịch sự tao nhã, nhưng qua một đoạn thời gian sau, không còn cái loại cảm giác này, đập vào mắt đều trắng trong thuần khiết hơn, thiếu vẻ rực rỡ chói mắt, cho nên Thất Thất yêu thích kim bích huy hoàng càng nhận định Doãn Trường Ninh học đòi văn vẻ!
Bạch Viện nhìn đến Thất Thất trước có hai phần giật mình, không có vươn tay tiếp trà Thất Thất quỳ đưa qua, sau đó thở dài:“Hâm vương quả nhiên thưởng thức cùng người khác không quá giống nhau!”
Thất Thất nghe xong rất tức giận, Bạch Viện ngươi nói những lời này tính là cái ý tứ gì, Doãn Trường Ninh cũng không nhanh không chậm nói:“Vận vương nói thế, bổn vương sao có chút không rõ?”
Bạch Viện mới vươn tay nhận trà cười nói:“Nếu Hâm vương lần này tới Đồng thành vội vàng, chưa mang theo người hầu hạ, bổn vương có thể trước rút chút thị nữ cho Hâm vương sai bảo, làm sao cũng tốt hơn nhiều với việc ngày ngày đối mặt với xấu nô tỳ này!”
Thất Thất mới đứng dậy đi đến trước mặt Doãn Trường Ninh quỳ xuống, Doãn Trường Ninh lại nhẹ nhàng phe phẩy cây quạt nói:“Vận vương này có điều chưa biết, tỳ nữ bổn vương sai bảo này thế nhưng là người bình thường cũng không dám sử dụng!”
Bạch Viện nhìn về phía Doãn Trường Ninh có chút khó hiểu hỏi:“Hâm vương xin chỉ giáo cho?”
Doãn Trường Ninh nhân tiện nói:“Nô tì này là hộ quốc thánh nữ Tây Phiên quốc! Bổn vương đem nàng dạy dỗ thành như vậy cũng tốn một phen tâm huyết!”
Bạch Viện nghe xong cười ha ha nói:“Hâm vương, ngươi thật biết nói giỡn, Tây Phiên quốc bị vây trong hoang mạc cùng núi cao, cực kỳ thần bí, nghe nói hộ quốc thánh nữ này là mỹ nữ hiếm có thiên hạ, còn nghe nói thánh nữ mười tám năm trước từng xuất hiện ở hoàng cung Đại Kỳ, này đều chỉ là nghe nói!”
Doãn Trường Ninh cũng không tiếp tục tranh cãi, nhân tiện nói:“Bổn vương cũng từng nghe một ít lời nói có liên quan đến Tây Phiên thánh nữ, nghe nói nàng có một tay tiễn pháp giỏi, sử dụng một cây Tử Kim Thai Vân Nê cung, tiễn pháp danh gọi ‘Xuyên vân phá nhật, ngũ quỷ truy hồn’, nghe nói nàng mạo đẹp như tiên, còn có bí mật được tiến vào Tây Phiên thánh đàn, nghe nói Tây Phiên thánh đàn là chỗ cực kỳ thần bí, bên trong nghe nói có thuốc trường sinh bất lão, ăn vào có thể hóa vũ đăng tiên!”
Thất Thất nghe xong hoảng sợ tới mức tim đập mạnh, tiểu tâm can lủi trên nhảy dưới, vì sao mỗ mỗ lại có Tử Kim cung này, chẳng lẽ bà là thánh nữ gì đó, nhưng ấn theo cách nói của Doãn Trường Ninh cùng Bạch Viện, thánh nữ là một người cực kỳ xinh đẹp, mỗ mỗ cùng xinh đẹp dường như kém quá xa, nhưng nàng làm sao có tiễn pháp cũng sẽ là “xuyên vân phá nhật, ngũ quỷ truy hồn” này, lại nghe Bạch Viện nói:“Chẳng lẽ xấu nữ này có những thứ…,” Nói xong lại nhịn không được cười nói:“Hâm vương thật sự là… Thật sự là biết nói giỡn!”
Doãn Trường Ninh cũng cười đứng lên nói:“Vận vương trừ phi đưa người như vậy cho bổn vương sai bảo, nếu không vẫn là dùng xấu nô như vậy, trong lòng bình tĩnh chút!”
Bạch Viện liền cười trêu nói:“Chẳng lẽ ngươi hiện tại không bình tĩnh!”
Doãn Trường Ninh vươn tay bưng chén trà lên nói:“Trong lòng có mãnh hổ, nhẹ ngửi hoa tường vi!”
Bạch Viện nghe xong cười đến nước mắt thiếu chút nữa chảy xuống, Thất Thất không hiểu được hai người nói là có ý gì, đã thấy Bạch Viện chỉ vào Doãn Trường Ninh nói:“Hâm vương còn bướng bỉnh giống như trước đây, nhưng nàng làm sao được cho rằng hoa tường vi, ngay cả cỏ so với nàng còn thuận hơn!”
Thất Thất mới biết được hai người đang lấy mình nói giỡn, còn ra sức dùng chút nhã từ nhã tự, lại đem mình giẫm đạp ngay cả cọng cỏ cũng không bằng, hận không thể lập tức tiến lên cho Doãn Trường Ninh một cái: Ai muốn nghĩ gì cứ nghĩ, bà cô đây mặc kệ!
Nhưng ngẫm lại đại kế của mình, Thất Thất lại giả vờ cái gì cũng không có nghe hiểu được, cực kỳ phối hợp với tình hình ngây ngô cười theo, sau đó đứng dậy thối lui đến một bên.
Thất Thất mang trà liên tục năm lần, Doãn Trường Ninh cùng Bạch Viện kia đông một câu tây một câu, tán gẫu vô biên vô hạn, Thất Thất cũng buồn bực hai tên này sao cứ có thể tán dóc như vậy, có thể từ một con ngựa tán đến một đám ngựa, một con kiến kéo đến mấy cái tổ kiến, vốn ban đêm không ngủ ngon lại chưa ăn thứ gì Thất Thất nghe đến vừa buồn ngủ vừa mệt vừa đói.
Thất Thất ở lúc nửa ngủ nửa tỉnh lọt vào tai Bạch Viện nói:“Hâm vương đối với Nam phòng cùng Nam an lần này thái tử đề suất, có cái cao kiến gì?”
Thất Thất thoáng cái bừng tỉnh, đã thấy Doãn Trường Ninh tên kia không nhanh không chậm cười nói:“Vận vương gia, loại đại sự này, đều có Hoàng Thượng thánh minh cùng thái tử định đoạt, bổn vương tất nhiên là yên tâm trăm phần, làm nhàn tản Vương gia hơn một năm, bổn vương tính ra cảm thấy nhàn tản Vương gia này làm lên có một phen tư vị khác nha, Vận vương gia, ngươi nói bổn vương trước kia dùng nhiều tâm tư như vậy làm cái gì, cuộc sống trước mắt này dễ chịu biết bao, ban đêm ôm nhuyễn ngọc ôn hương, ban ngày tìm tửu lâu nổi danh ở Thượng Dần uống rượu, lại đến ‘Sướng xuân lâu’ nghe khúc bao vài con chim nhỏ, mãn nguyện hơn nhiều, không thể so với cuộc sống dãi nắng dầm mưa, cầm đầu làm chén cơm kia, hôm nay không nói chuyện quốc sự, bàn quốc sự, phạt rượu!”
Thất Thất nghe được phạt rượu, từ trên chén trà của hai người kia làm thế nào cũng không nhìn ra dấu vết rượu, trong lòng không khỏi cảm thấy Doãn Trường Ninh thằng nhãi này cũng thật sự đủ keo kiệt, trà này uống gần hai canh giờ, cứng rắn không mở miệng mời Bạch Viện rõ ràng không muốn đi về dùng bữa cơm.
Bạch Viện kia nghe xong cười gượng một tiếng mới nói:“Hâm vương thật là rường cột nước nhà, Hâm vương không vì quốc sự quan tâm, thật cực kỳ không nên a!”
Doãn Trường Ninh lông mày vừa nhướng nói:“Bổn vương nói đều là lời trong lòng, Vận vương tin cũng thế không tin cũng thế, người với đao là giống nhau không mài sẽ cùn, hoàn phì yến gầy ăn nhiều, ngươi đột nhiên làm cho nó đổi ăn chay, Vận vương cũng biết đó là cái tư vị gì!”
Bạch Viện cười gượng một chút nói:“Hâm vương toàn thích nói giỡn!”
Doãn Trường Ninh cười hắc hắc nói:“Bổn vương từng nghe nhiều lời mắng, chỉ duy độc không có câu thích nói giỡn này của Vận vương, bổn vương là người thích nói giỡn hay sao?”
Thất Thất gấp muốn biết Bạch Viện DoãnTrường Ninh này có dẫn binh hay không, muốn Nam hạ hay không, hai người lại kéo hơn nửa canh giờ, đông kéo tây xả tất cả đều là thứ gì đó mình nghe không hiểu, nàng lại không hiểu hai người sao rảnh rỗi như vậy, kéo đến cùng vẫn chưa hết là thế nào? Sau đó nghe Bạch Viện lại cười gượng một tiếng nói:“Hôm nay sẽ do bổn vương mời Hâm vương đến ‘Bách hoa lâu’ ăn uống sưa một phen!”
Thất Thất vừa nghe “Bách hoa lâu” lập tức hai mắt sáng lên, kia chính là gởi gắm duy nhất sinh tồn về sau của nàng, trong lòng thật sự hy vọng Doãn Trường Ninh có thể đồng ý đi “Bách hoa lâu” ăn cơm, dù sao đi nữa nàng không bằng tỳ nữ, vạn nhất có khả năng vì vậy mà mang theo mình đi, vậy mình không phải có thể nhân cơ hội gặp Phương Trân Châu một cái, thuận tiện lại hỏi vị trí kia có lưu trữ lại cho mình hay không!
Cho nên Thất Thất so với Bạch Viện còn khẩn trương hơn mà nhìn Doãn Trường Ninh, Doãn Trường Ninh trầm ngâm một hồi mới nói:“Thật sự là chọn ngày không bằng hôm nay, hiện giờ có Vận vương làm chủ mời khách, bổn vương giả tạo thoái thác, ngược lại có vẻ bổn vương thật sự không có thành ý!”
Thất Thất vừa nghe nhẹ nhàng thở ra!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook