Nguyệt An thời điểm sáng sớm đi đến tẩm cung hoàng đế, sợ tới mức hồn phi phách tán. Bốn thái giám thi thể mang máu, ngã vào cửa. Không thể nào là Tương Lý Nhược Mộc giết hoàng đế, bằng không đến bây giờ sẽ không có tin tức triều đại thay đổi, không phải là như vậy.Nàng vòng qua thi thể của bọn thái giám, chạy vào tẩm cung hoàng đế. “Hoàng thượng, xảy ra chuyện gì…” Nàng ngây dại, Cảnh Hi Miểu người trần truồng nằm ở trên giường, trên người đầy vết thương xanh tím, trên hai đùi trắng nõn mang theo máu đen cùng vết bẩn trắng đục, “Ông trời ạ, người mở mắt giết Tương Lý Nhược Mộc đi.” Nguyệt An che miệng mình.

Tiến lên đẩy Cảnh Hi Miểu, gọi y tỉnh lại. Nguyệt An mặc dù không có lấy chồng, nhưng tuổi đã lớn, đã biết việc người, biết Cảnh Hi Miểu trên người đã xảy ra chuyện gì, “Hoàng thượng.”

Cảnh Hi Miểu từ từ tỉnh lại, mở hai mắt sưng phù, ách theo giọng nói thở dài một hơi, “Nguyệt An.”, một câu nói ra đột nhiên khóc, Nguyệt An là đem y nuôi lớn, giống như tỷ tỷ mẫu thân, y giãy dụa kéo mền qua che lại chính mình, một mặt khóc đến không thở được.

Nguyệt An nửa ngày cũng không nói ra lời, cuối cùng nói, “Hoàng thượng, ta gọi người đem nước nóng lại đây, hoàng thượng gột rửa đi.” Lại nghĩ tới ở cửa còn có bốn cỗ thi thể, lúc này cần phải kêu ai, nói sao.

“Ta có thể hay không bị phế sạch.” Cảnh Hi Miểu cắn chặt răng, ngón tay bấu víu vào mền, trên người y phát run, tổ tiên lưu lại giang sơn xã tắc có phải hay không muốn tuyệt trong tay của y.

Nguyệt An ôm lấy thân thể nhỏ gầy phát run của y, “Sẽ không, sẽ không.” Nàng cũng chỉ có thể an ủi như vậy. Nàng cuối cùng biết thái giám ở cửa bị giết là vì muốn bịt miệng bọn chúng, cho nên Tương Lý Nhược Mộc còn không có ý tứ phế bỏ hoàng đế.

“Ta…” Cảnh Hi Miểu nhịn được tiếng khóc, cúi đầu trên trán mang mồ hôi, cả người run rẩy, “Ta sống không bằng chết, ta…Rốt cuộc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ta…ta…”

Nguyệt An nhịn xuống cổ họng nghẹn ngào, còn phải an ủi đứa bé này, “Hoàng thượng, không có gì, không có gì. Hoàng thượng mau dừng lại bộ dạng này, nếu làm ra bệnh sao có thể lo liệu? Chung quy cũng không còn chuyện gì không qua được, hiện giờ, nam phong thịnh hành, dân chúng bình thường trong nhà đều có sự tình này phát sinh, người nam nhân nào không thích nữ nhân, chuyện yêu đương nam nữ, chuyện như vậy ngay cả trong cung Nguyệt An cũng thường xuyên nghe nói. Nghĩ đến, yêu nữ nhân xinh đẹp cùng yêu nam nhân xinh đẹp đều giống nhau, cũng không có phân biệt gì.Hoàng thượng có một vài sách không đọc, không biết 《 Yến Anh Xuân Thu 》bên trong có một đoạn”

Nguyệt An suy nghĩ một chút nói, “Cảnh Công(1) giảo công. Vũ nhân(2) nói Cảnh Công là người lạm quyền. Công tra hỏi, tại sao lại bảo quả nhân là người lạm quyền? Vũ nhân nói rằng, nói cũng chết, mà không nói cũng chết, trộm nghĩ giảo công (3) cũng biết. Công nói, ‘Dám nhìn dung mạo của quả nhân, giết chết.’ Nhưng Yến Tử(4) lại khuyên hắn ‘Anh có nghe nói cự dục bất đạo, ác ái bất thường(5), mặc dù dám tơ tưởng đến quân vương, nhưng theo pháp luật không thể giết.’, Cảnh Công nghe vậy còn nói ‘Nếu như tắm rửa sạch sẽ, quả nhân liền đem ôm lưng’, nếu từ xa xưa đã có việc đó, cũng không có cái gì ghê gớm, ngay cả người hiền tài như Yến Tử cũng nói vậy, hoàng thượng nói không chừng cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, vạn vạn lần phải nghĩ thoáng, huống chi hoàng thượng trên vai còn có thiên thu xã tắc.”

“Thật sao, còn có thuyết pháp như thế?” Cảnh Hi Miểu rúc vào trong chăn, dần dần an tĩnh lại.

Nguyệt An âm thầm thả lỏng, thở dài nhẹ nhõm một hơi, Hi Miểu tuổi không lớn, trưởng thành trong thâm cung, với nhiều ân tình sự cố cũng không hiểu, hoàn hảo an ủi lừa gạt một chút. Chính mình nếu không khuyên giải như thế, chỉ sợ Hi Miểu sẽ bị Tương Lý Nhược Mộc làm ra chuyện không có thiên luân bức ra bệnh, cũng là làm thỏa mãn tâm tư âm độc của Tương Lý Nhược Mộc.

Nguyệt An thấy Cảnh Hi Miểu im lặng buộc lòng phải nuốt xuống chua xót thống khổ, hòa nhã nói, “Ngay cả Nguyễn Tịch cũng có một tập thơ tên gọi là《Vịnh hoài thi》có nói, ngày xưa Phồn Hoa tử, An Lăng cùng Long Dương(6), hoa đào mận tươi tốt, lấp lánh lại sáng chói. Duyệt trạch như chín xuân, bàn tích tựa thu sương, đảo mắt phát tư mị, cười nói thơm ngát tay nắm tay đợi hoan ái, túc tích nguyệt xiêm y, nguyện làm đôi chim cùng bay liệng! Sử sách minh thệ, vĩnh viễn không phân vong.

Có thể thấy được những người phong lưu kia hơn nửa đều cùng nam tử có chút quan hệ lúng ta lúng túng. Việc này từ xưa đã có, giống như nam nữ gả cưới là minh, nam tử mến nhau là ám, có điều trở ngại giáo hóa của Thiên Tử, chính là khiến thiên hạ phồn thịnh đông dân, cho nên nói rõ ràng có chút không tốt mà thôi.”

Cảnh Hi Miểu tựa hồ nghe lọt tai, “Lại vẫn có thơ như vậy, chuyện như vậy, làm sao là được đây? Ta một chút cũng không thích.”

“Hoàng thượng trên người có đau hay không, muốn hay không kêu thái y…” Nguyệt An thấy tâm tình của y bình phục, liền hỏi thử.

“Không cần kêu thái y, ta không có chuyện gì.” Biểu tình của Cảnh Hi Miểu cũng thực bình tĩnh, giống như quả thật không ngại, chính là Nguyệt An nhớ tới vừa nãy lúc mới tiến vào rõ rang ở trên đùi của y đã thấy vết máu, biết Cảnh Hi Miểu là cứng rắn nhẫn nhịn, là tính tình hoàng đế nàng vẫn biết, nàng cũng chỉ có thể làm bộ như không có việc gì.

Cảnh Hi Miểu tựa hồ muốn ngủ, mơ mơ hồ hồ nói với nàng, “Không nên có chuyện như vậy, không nên. Ta nhớ được năm ấy ta bảy tuổi, đứng ở trên cổng thành vừa vặn thấy tướng quân đắc thắng khởi hoàn, cưỡi ở trên con ngựa cao lớn, vô cùng uy vũ, ta chưa từng thấy qua người như vậy, ta nghĩ muốn không sinh ở hoàng cung thì tốt biết mấy, ta cũng muốn làm người như hắn, sinh ra là nam nhi nên như vậy kiến công lập nghiệp, khí nuốt ngàn dặm như hổ, không phải sao? Sau đó ta hỏi Nguyệt An đó là ai, Nguyệt An nói là Tương Lý tướng quân. Sau này mỗi lần hắn chiến thắng trở về ta đều đến trên cổng thành xem hắn khải hoàn.”

Nguyệt An trộm lau đi nước mắt, “Hoàng thượng.” Cảnh Hi Miểu không đáp, vô thanh vô thức nằm ra. Nguyệt An nơm nớp lo sợ một bàn tay đặt dưới mũi Cảnh Hi Miểu, y chỉ là đang ngủ. Nguyệt An nước mắt từng dòng từng dòng chảy ra, nàng nhẫn nhịn nức nở hai bước ba bước chạy đến Phật đường, một lần lại một lần cúi lạy, chính là khẩn cầu một việc, cầu Phật tổ bảo hộ Cảnh Hi Miểu cả đời bình an vô sự.

——

Chú thích:

(1) Cảnh Công – Tề Cảnh Công (齊景公): tên thật là Khương Chử Cữu (姜杵臼), là vị vua thứ 26 nước Tề – một chư hầu của nhà Chu trong lịch sử Trung Quốc (wiki)

(2) Vũ nhân (羽人): từ này ta không biết có nghĩ là gì, hỏi đứa bạn học tiếng trung nó cũng không rõ, ta tra trên mạng thì nó bảo tương tự như từ Vũ khách (羽客) – người mặc áo lông chim, chỉ nhà đạo sĩ. Các đạo sĩ Trung Hoa thời cổ tu luyện trên núi, thường mặc áo làm bằng lông chim.

(3) giảo công: là cách nói lái của từ chủ công, chúa công.

(4) Yến Tử – Yến Anh – Án Anh (晏嬰): tự Bình Trọng, là một nhân vật lịch sử sống và làm quan hai triều vua Tề Trang Công và Tề Cảnh Công thời Xuân Thu trong lịch sử Trung Quốc. Ông có dáng người thấp nhỏ nhưng có trí tuệ thông minh và là một vị quan tài ba của nước Tề. Ông có tài xử thế và ngoại giao tốt. (wiki)

(5) cự dục bất đạo, ác ái bất thường (拒欲不道, 恶爱不祥): kháng cự dục vọng của người khác chính là không đạo đức, căm hận ái mộ của người khác chính là không may mắn.

(6) Long Dương – Long Dương Quân sinh sống ở thời kì chiến quốc, là nam sủng của Ngụy An Ly vương. Tướng mạo của y vô cùng mỹ lệ, hậu cung mỹ nữ ở trước mặt y cũng chỉ ảm đạm phai mờ. Long Dương Quân là người nam đồng tính luyến ái được lịch sử Trung Quốc ghi lại khá sớm. Long Dương sau này còn được dùng là đại từ chỉ sắc đẹp của nam nhân. Long Dương chi phích cùng thành đại từ chỉ đồng tính luyến ái.

Ú: Chương này toàn điển tích, Kem nó đã bí rồi, ta còn ăn bí hơn, phải tra khắp mọi nơi, nhưng cũng chỉ có thể mò ra một vài thông tin có thể. Nên có thể bản dịch chương này không được hay cho lắm. Các bảo bối thông cảm T.T. Klq mà giờ ta mới biết đến thêm một mối tình đồng tình của lịch sử Trung hoa nữa đó. Các bảo bối có thể lên wiki tìm tên Ngụy An Ly vương và xem điển tích của ảnh với anh Long Dương này để biết anh cưng chiều em như thế nào:v:v.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương