Cách biên quan 800 dặm, hoàng hôn vội vàng buông xuống Phúc Ninh Vương phủ. Tương Lý Nhược Mộc tuy rằng lo lắng nhưng cũng đã thở phào nhẹ nhõm. Cảnh Hi Miểu nhận ra bản thân đang bị rối loạn nên ít nói chuyện với người khác. Hàn Mộng Khuê cho rằng đó là hoàng thượng theo bản năng đang tự bảo vệ mình. Hắn nói với Thái úy rằng hoàng thượng muốn mau chóng quay về hoàng cung, Cảnh Dụ cuối cùng cũng không chịu nổi vẻ mặt lạnh băng của Tề Vọng Thư nên hai người cãi nhau, Lý Duẫn Chi trên bàn để lại đơn từ xin được cách chức chính mình, Đàn Tâm viết thư cầu xin được tha thứ,… Nhìn mọi chuyện hỗn loạn như vậy, Tương Lý Nhược Mộc rất tình nguyện quay về kinh thành nhanh một chút.

Hắn quay đầu liếc mắt nhìn Cảnh Hi Miểu vững vàng ngồi trên xe ngựa, vẻ mặt hờ hững lạnh nhạt, dường như đang đăm chiêu chuyện gì, chẳng để ý đến xung quanh. Vào nửa tháng trước, lúc đang ở quận Thông Bình, Cảnh Hi Miểu tràn đầy sức sống, đối với mọi thứ đều nảy sinh tò mò, là loại dáng vẻ hoàn toàn ngược lại. Tương Lý Nhược Mộc thở dài trong lòng, quay ngựa trở lại, hướng về xe ngựa của y đi tới, ” Hoàng thượng, ngươi ngồi xe một mình có ổn không?”

Cảnh Hi Miểu chậm chạp gật đầu, ánh mắt không có tiêu điểm từ trên mặt Tương Lý Nhược Mộc nhẹ nhàng lướt qua. Tương Lý Nhược Mộc bắt đầu nổi lên những suy nghĩ nhung nhớ ánh mắt dịu dàng trước kia, chăm chú theo dõi từng nụ cười từng cái nhíu mày đã không còn dấu tích. ” Hi Miểu…” Câu nói không có đoạn sau của Thái úy giống như một tiếng thở dài.

Xe ngựa cùng nghi trượng của Hoàng thượng bắt đầu đi. Thái giám theo hầu Cảnh Hi Miểu thả tấm lụa màu vàng rực thêu Bàn Long xuống, che khuất đường nhìn của Tương Lý Nhược Mộc. Hắn chậm rãi thúc ngựa đi sau. Tương Lý Nhược Mộc nhớ lại lần cuối cùng nhìn theo sau nữ nhân hắn yêu cũng là lúc nàng đang ngồi bên người Hoàng đế. Tấm lụa thêu hình Bàn Long chặn lại tầm mắt hắn. Hắn chậm rãi đi phía sau. Không nhớ rõ khi đó bi thương tuyệt vọng đến mức nào, chỉ có cừu hận vẫn còn đến tận bây giờ nhưng lại không thể tìm được. Hắn đối với nàng nhớ mãi không quên, hận không thể tự tay hủy diệt Cảnh thị hoàng tộc. Kết quả lại ra sao? Từ lâu nàng đã không còn mỉm cười với hắn nữa, nàng không có nửa phần cảm thấy tốt. Bây giờ hắn lại đánh mất đi nụ cười của Cảnh Hi Miểu. Cảnh Hi Miểu dịu dàng bao dung tất cả, y còn rất nhỏ, nhưng lại bao dung hắn, bao dung thiên hạ. Mà hắn phải tiếp tục sao? Vì trả thù, hắn đã đem vạn dân ra đặt cược, đó là sự sỉ nhục chưa từng xuất hiện trong gia tộc Tương Lý. Vì thù hận cá nhân mà không coi trọng thiên hạ, vì tư tình mà phụ thiên hạ.

(Nghi trượng: vũ khí, cờ quạt lọng che mà đội hộ vệ mang theo khi vua chúa, quan lại đi tuần hành.)

Một ngày một đêm, Hoàng đế đã về tới được kinh thành.

Cảnh Hi Miểu ngồi cạnh phu xe, duỗi chân xuống dưới, y dường như đã quên mất phải đi xuống như thế nào. Tương Lý Nhược Mộc ôm eo y kéo lại, y lập tức theo bản năng mà đưa tay ôm lấy, để Tương Lý Nhược ôm lấy y. Tương Lý Nhược Mộc thản nhiên đem Hoàng thượng ôm xuống khỏi xe ngựa. Mùi hương thơm mát nhẹ nhàng của Cảnh Hi Miểu, hắn đã rất quen thuộc.

“Hoàng thượng, đã về đến hoàng cung rồi.” Lưu công công bẩm báo, bên cạnh có hai thái giám xách đèn ***g, xa xa là hai hàng nội quan thẳng tắp dẫn vào cung. Cảnh Hi Miểu ngẩng đầu nhìn cung điện sơn son thếp vàng lộng lẫy, cao lớn hùng vĩ chìm trong bóng tối, hoặc nói đúng hơn là âm u khủng bố.

Tương Lý Nhược Mộc lặng lẽ hành lễ, quay lưng với Hoàng đế rời đi. Hoàng thượng đã hồi cung, Tương Lý Nhược Mộc yên lặng dừng bước, quay đầu lại, đôi đèn ***g theo bước chân của Hoàng đế mà chớp tắt. Thân thể tinh tế nhỏ nhắn của Cảnh Hi Miểu hòa vào hoàng cung khổng lồ mà u ám.

“Nhược Mộc, lúc nào ngươi mới có thể đến?”

“Ngươi muốn lúc nào? Nói rõ thời gian đi.”

“Đêm khuya cũng không sao, quá muộn? Vậy hừng đông đi.”

“Ta có thể đến Thái úy phủ một lát không? Ta đã ba ngày không đến rồi. Có được không?”

Tương Lý Nhược Mộc hít sâu một hơi, cứ mỗi lần rời cung, hoàng thượng đều sẽ hỏi hắn những lời thừa thãi như thế. Lần này y không hỏi, lại thấy không quen.

Tấu chương báo cáo tình hình quân đội đưa tới Thái úy phủ có đến nửa xe. Tương Lý Nhược Mộc thở dài, Man Tộc lần này tiến công thật sự rất mãnh liệt, thời hạn có thể duy trì hòa bình nhờ hòa thân ngày càng ngắn, đế quốc cũng không thể cứ luôn đưa nữ nhân để duy trì. Tương Lý Nhược Mộc vô cùng bực bội. Hắn tiện tay mở một tấu chương, Tướng quân trấn thủ biên cương, Mạnh Phát tướng quân gửi về tấu chương xin ý chỉ giết chết Thái thú Tây Nguyên châu Ngô Minh vũ. Ngô Minh Vũ đã từng ám sát Thái úy, một người ngay thẳng cống hiến hết mình vì hoàng thượng, tất nhiên sẽ không có chuyện hắn đi xu nịnh một tướng quân. Tương Lý Nhược Mộc xem xong lập tức lên cơn giận dữ. Toàn bộ phần biên giới giáp Bắc Cương, chỉ có Tây Nguyên châu hẹp dài khó thủ chưa mất một huyện nào, Tướng quân trấn thủ biên cương còn có mặt mũi tố vị Thái thú này.

“Trực tiếp trả lời tấu chương có ý định tố giác khiển trách Ngô Minh Vũ của Mạnh Phát Tướng quân, nói địa bàn của chính mình không giữ được còn có mặt mũi chỉ trích quan địa phương.” Tương Lý Nhược Mộc giận dữ. Thị Lang giúp việc chép ý chỉ đứng bên cạnh cuống quýt viết.

“Thái úy, Mạnh Phát trước kia là con của lão nhân trong Thái úy phủ. Thái úy không điều tra mà trực tiếp truyền chỉ khiển trách, như vậy sẽ làm hắn cảm thấy lạnh lòng.” Lý Duẫn Chi ở bên cạnh nói.

“Duẫn Chi, ở triều đình ta, chỉ nghe võ tướng đàn áp văn thần, ngươi khi nào nghe được quan văn bắt nạt võ quan?” Ngữ điệu Tương Lý Nhược Mộc dịu xuống.

Lý Duẫn Chi ngừng một chút, đã hiểu ra, “Đúng là như vậy, nhưng Tướng quân trấn thủ biên cương gánh nhiều trọng trách, Thái úy cho dù bị người khác nói là bao che khuyết điểm thì cũng nên để lại mặt mũi cho hắn.”

“Hiện tại thiên hạ đều ở trong tay ta, ta nên che chở khuyết điểm cho ai đây? Thái thú Ngô Minh Vũ vốn hợp ý ta, rất có tài mưu lược. Còn mấy người kia… Bình thường Tướng quân trấn giữ biên cương làm gì ta không phải không biết, mắt thấy tháng ngày Bắc Cương sang xâm phạm biên giới đã không còn xa. Nếu không trấn chỉnh…” Tương Lý Nhược Mộc chưa nói hết câu, hắn nhìn một đống công văn trên bàn. Mình bị những thứ này ngăn cản quá lâu, sự vụ trong quân đội không có nhiều thời gian cùng sức lực tự mình xử lý, cực kỳ lo lắng. Bởi bản thân nắm giữ triều chính, những lão văn thần tài giỏi trong triều đều muốn cáo bệnh, cáo lão về quê để có thể ở nhà kê cao gối mà ngủ, không chịu đứng ra giúp hắn. Trong triều, quan văn quá nửa là loại kẻ tầm thường chỉ ưa nịnh hót. Vừa mới tổ chức khoa thi, coi như cũng có được mấy người tài giỏi, nhưng đều quá trẻ tuổi, ‘nước xa không cứu được lửa gần’. Chỉ có thể từ từ quan sát biểu hiện bọn họ, bây giờ muốn lập tức tìm ra người nào tài giỏi thật sự có thể giúp mình, người nào ngu ngốc chỉ biết lý luận suông, cũng là quá gấp gáp. Chỉ có thể chậm chạp làm. Nhưng biên giới sắp bị xâm phạm lại không thể chờ được, mình nên sớm ra biên cảnh, nếu không đám Tướng lĩnh ngang ngược ngông nghênh không chịu cùng quan địa phương hợp tác thì sớm muộn cũng xảy ra chuyện.”

Tương Lý Nhược Mộc nghĩ đến những chuyện này, không tránh được đi qua đi lại, nhớ tới Cảnh Hi Miểu lại càng thêm lo lắng. Nếu như mình rời kinh thành, Dục Giang Vương nhất định sẽ nhân cơ hội đến Thanh Quân Trắc, sát tới kinh thành. Cảnh Hi Miểu không chết trong tay mình thì sẽ chết trong tay Dục Giang Vương. Bây giờ quốc khố cùng nguồn mộ lính e là cũng không đủ để quân đội Thái úy chống đỡ hai mặt đối địch. Nói tóm lại, mình rời kinh thành mà kinh thành không có người có tài lại đáng để tin tưởng chủ trì đại cục là không được. Còn nếu mình chờ ở kinh thành, thì lại không yên lòng về đám người Bắc Cương thô lỗ ngang ngược kia, huống hồ Cảnh Hi Miểu hiện tại ngơ ngơ ngác ngác khiến hắn thực sự không có cách nào rời đi.

Tiến cung vào lúc đêm khuya, chỉ sợ đây là một thói quen không thể bỏ của Thái úy triều đại này. Tương Lý Nhược Mộc tự giễu nghĩ, lúc đi vào tẩm cung của hoàng thượng thì bước thật khẽ, “Ngủ có ngon không?”

Lưu công công quay đầu lại liền thấy là Thái úy, cười chào hắn, “Còn chưa ngủ a, khuya như vậy mà ngài còn tới.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương