Yên Ba Hạo Miểu - Sương Khói Mênh Mông
-
Chương 34
Tương Lý Nhất Bình ra ngoài một hồi, giờ đã trở về. Hắn nhìn Cảnh Hi Miểu một chút, sau đó thấp giọng hướng Tương Lý Nhược Mộc báo cáo. “Thái úy, thân binh phủ theo như mệnh lệnh của ngài đã đến đây.”
“Biết rồi.” Tương Lý Nhược Mộc gật gù, “Gọi Lý Duẫn Chi vào đi, để hắn cùng hoàng thượng về kinh thành.”
Tương Lý Nhất Bình hành lễ với Cảnh Hi Miểu. Y đứng lên, rồi đột nhiên duỗi cánh tay nắm lấy bả vai Tương Lý Nhược Mộc. Hắn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn y, phát hiện rằng y đang run rẩy. “Tương Lý Nhược Mộc, ngươi không thể làm thế, không được đem ta cho người khác an bài.” Cảnh Hi Miểu cắn chặt môi, dường như y đang cố dằn lòng. Đúng, Cảnh Hi Miểu sợ hãi, so với bóng tối vô tận, y càng sợ người lạ hơn.
Trong nháy mắt Cảnh Hi Miểu ý thức được rằng chính mình đang sợ hãi đến độ muốn quỳ xuống để van cầu hắn, nhưng y cuối cùng vẫn đứng thẳng người. Tương Lý Nhược Mộc vẫn ngồi ở trên ghế, không có bất cứ một tia dao động nào. Cảnh Hi Miểu không cách nào khắc chế được tiếng nấc trong cố họng mình. Nhưng Tương Lý Nhất Bình đang chờ, y chậm rãi buông lỏng bàn tay đang nắm chặt y phục hắn.
Cảnh Dụ liền đến quỳ xuống, “Thái úy, hoàng thượng không đáng bị đối xử như thế, ngài làm sao vậy? Từ trước ngài yêu thương y bao nhiêu, làm sao lại không tin tưởng y? Y từ trước đến nay là người ngài luôn bảo bọc. Coi như tất cả người của Cảnh thị đều đáng chết, nhưng y rõ ràng rất tốt, là một đứa trẻ ngoan, cũng còn rất nhỏ.”Tương Lý Nhược Mộc không nhúc nhích.
Tương Lý Nhất Bình đỡ lấy Cảnh Hi Miểu, hắn không đối xử với y như một phạm nhân, mà hết sức nhẹ nhàng mà đỡ lấy y. Sau khi ra cửa, Tương Lý Nhất Bình nhỏ giọng nói, “Hoàng thượng, ta sẽ an bài thủ hạ cẩn thận hầu hạ người, người không cần sợ, bọn chúng sẽ không thô lỗ.”
“Cảm ơn ngươi.” Cảnh Hi Miểu nhẹ giọng trả lời, “Ta thấy khá hơn rồi. Ngươi có thể buông ra.”
Y thấy Lý Duẫn Chi đang đứng đợi, hắn hướng y chào một cái, nhạy bén thấy được hô hấp Cảnh Hi Miểu từ gấp gáp đã trở lại bình thường, dường như y đã hạ quyết tâm. “Hoàng thượng, người không phải là đang cân nhắc đến chuyện tự sát đó chứ?”
Cảnh Hi Miểu không trả lời hắn. Lý Duẫn Chi khẽ cười, “Hoàng thượng, người chết cũng phải giữ lại thể diện, không thể chết ở chỗ này được.” Lý Duẫn Chi thấp giọng hơn, “Mà ta còn nghe dân gian nói tự sát là tội lớn, kẻ tự sát sau khi chết xuống âm phủ sẽ bị Diêm Vương trừng phạt bằng cách lặp đi lặp lại cái cách chính bản thân đã dùng để tự sát, rất thống khổ.”
“Cảm ơn ngươi đã cho ta biết. Ngươi có thể cho ta ngồi chút không, ngồi dưới đất cũng được.” Cảnh Hi Miểu biết ý hắn, thế nhưng y đã đến cực hạn, huyệt thái dương như muốn nổ tung, bên trong đầu tựa hồ có kẻ đang điên cuồng đánh trống, tầm mắt cũng không rõ ràng.
“Hoàng thượng, Thái úy ra lệnh cho ta lập tức khởi hành, người mau vào trong xe ngựa đi.” Lý Duẫn Chi hướng về phía y mỉm cười ưu nhã, nhưng y cự tuyệt.
Cảnh Hi Miểu thở dốc mấy cái, y ngưỡng mộ nhìn Lý Duẫn Chi y phục chỉnh tề tinh thần sung mãn bên cạnh, tuy rằng sự thật không phải như vậy. “Chúng ta nói chuyện riêng đi. Nhất Bình, ngươi cách xa một chút.”Y thở ra một hơi nhìn Tương Lý Nhất Bình vẻ mặt nghi ngờ bước lui ra, “Lý Duẫn Chi, ta chưa từng làm chuyện xấu đúng không, ngươi cũng đừng hận ta.”
Lý Duẫn Chi gật đầu, “Ta cũng là vì Thái úy. Thế nhưng không chán ghét ngươi, thậm chí còn có chút khâm phục ngươi, tiểu hoàng đế.”
“Ta tin.” Cảnh Hi Miểu gật gù, “Những chuyện ngươi làm phi thường tuyệt diệu, ta thậm chí còn không thể đem toàn bộ tình hình nói cho Tương Lý Nhược Mộc. Có điều đã đến nước này, từ nay về sau phải làm sao, hẳn ta và ngươi đều hiểu rõ. Ta nói thẳng, ngươi có biện pháp gì để ta chết trước thời hạn không, tốt nhất là ngay sau khi ta lên xe ngựa liền để ta chết đi đi. Đối với ta, người còn sống mà bị coi như một cỗ thi thể so với người đã chết thì có gì khác nhau đâu.”
“Nói thật, nếu ngươi là một cỗ thi thể, ta sẽ yên tâm hơn một chút.” Lý Duẫn Chi gật đầu.
“Sau khi ta chết…. ta không muốn ngươi bôi nhọ ta.”Lý Duẫn Chi nghe ra được Cảnh Hi Miểu đã bắt đầu cư xử như một đứa trẻ.
Hắn trả lời, “Ta thậm chí sẽ không nhắc tới ngươi.”
“Hảo.” Cảnh Hi Miểu đưa tay đón lấy cái lọ nhỏ Lý Duẫn Chi đưa cho, “Cảm ơn ngươi.”
“Ta cũng rất cảm ơn ngươi trước khi chết lại hù dọa y như vậy.” Một thanh âm cao vút truyền đến, khiến hai người run một hồi. Là Tương Lý Nhược Mộc đang đi tới, Cảnh Hi Miểu theo bản năng giấu chiếc lọ nhỏ vào trong tay áo.
“Duẫn Chi, ngươi muốn giết Cảnh Hi Miểu kỳ thực không cần phải dùng đến thuốc độc. Chỉ cần hù dọa y vài ba câu là có thể đem y hù chết. Hoặc là bức tử y. Chúng ta đã lâu không nói chuyện, ngày hôm nay có lẽ chính là cơ hội. Chúng ta ý kiến bất hòa đã một thời gian, mọi chuyện đều xoay quanh Cảnh Hi Miểu. Lo lắng của ta cũng có đạo lý, hơn nữa với thân phận của ngươi đã hết chức trách. Cảnh Hi Miểu dù sao năm nay chỉ hơn 15 tuổi một chút. Chúng ta không cần vì một đứa trẻ mà điều động quân binh, tàn sát lương dân. Ngươi và ta lúc trước tung hoành trên sa trường, hẳn là hiểu rõ thủ đoạn như vậy là hèn hạ, ngươi còn nhớ không?”
Lý Duẫn Chi chậm rãi quỳ xuống trước mặt Tương Lý Nhược Mộc, “Thần là bởi vì đã tận mắt chứng kiến năng lực của Cảnh Hi Miểu, vì lẽ đó ngày đêm lo lắng. Lúc trước huynh đệ của y chỉ mới tám tuổi, ngài không phải cũng đã giết chết nó để phòng tai họa sau này sao?”
“Duẫn Chi, lúc trước giết Cảnh Hi Minh không đơn thuần là giết một đứa bé, mà là vì sức mạnh của các đại thần và nữ nhân phía sau nó. Ngươi thấy Cảnh Hi Miểu có năng lực như vậy sao? Nếu như y có đó cũng là ta cho y, ngươi hiểu ý ta không?” Tương Lý Nhược Mộc chậm rãi nói. Cảnh Hi Miểu nghe rõ từng chữ một, toàn thân cứng ngắc không dám ngẩng đầu lên.
“Thái úy, ngài không thể… Sớm muốn gì cũng có một ngày đứa trẻ này đủ lông đủ cánh, y sẽ như một con đại điểu mổ mù mắt ngài, cắt đứt cuống họng ngài.” Lý Duẫn Chi kích động đứng lên.
“Ngươi làm cái gì vậy? Ngươi ở trong quân binh để làm gì? Nếu có một ngày kia, ngươi có thế giết Cảnh Hi Miểu, cũng chỉ đến ngày đó, ngươi mới được giết y, ngươi đã hiểu chưa?” Tương Lý Nhược Mộc nghiêm nghị nói.
Lý Duẫn Chi cúi đầu, “Thần đã rõ, thần sẽ chú ý đến nhất cử nhất động của y.”
“Cảnh Hi Miểu,” Tương Lý Nhược Mộc chấm dứt cuộc trò chuyện, đột nhiên gọi lớn tên y, dường như hắn rất tức giận. Cảnh Hi Miểu sợ run một cái.“Đem cái lọ trong tay áo ngươi giao cho ta.”
Cảnh Hi Miểu chăm chú nắm chặt cái lọ lưu ly trong tay không chịu buông. Y không muốn đối mặt với việc không thể quyết định sống chết của bản thân một lần nữa. “Ta…. ta muốn giữ lấy nó.”
“Cho ngươi chọn. Hoặc là giao chiếc lọ cho ta, hoặc là đi cùng Lý Duẫn Chi.” Tương Lý Nhược Mộc không có lấy nửa điểm ôn nhu, hắn hướng y duỗi tay ra nắm lấy.
Hắn tức giận nhìn Cảnh Hi Miểu sắc mặt xanh xao. “Nhanh lên một chút cho ta.” Tương Lý Nhược Mộc lung lay tay một hồi.
Cảnh Hi Miểu chậm rãi đưa ra chiếc lọ được làm bằng ngọc lưu ly màu xanh biếc đặt vào lòng bàn tay Tương Lý Nhược Mộc, sau đó liền đem đổ vào chậu sen trước chỗ Cảnh Dụ.
Cảnh Hi Miểu nhìn lướt qua cái lọ màu xanh lam kia, thân thể loạng choạng ngã xuống. Đầu óc không rõ ràng, nghĩ không thông. Bất quá theo bản năng y lại dựa vào Tương Lý Nhược Mộc, muốn hắn đỡ lấy mình. Thế nhưng trước mắt đều mơ hồ… Hôm nay y không cần phải chết, không bị đánh mất tôn nghiêm, cũng không phải đi cùng người lạ, nhưng trong lòng lại đau xót thống khổ. Y đẩy cái tay đang đưa tới, “Cút ngay!”
“Được rồi, ngươi chỉ cần ăn uống đầy đủ, ngủ một giấc. Thái y sẽ đến thăm bệnh cho ngươi.” Đôi tay kia đem y kéo vài trong ***g ngực. Cảnh Hi Miểu ngửi được mùi hương quen thuộc, hắn đang vỗ về y.
“Cút ngay.” Y cố phát ra tiếng tuy rằng cổ họng đã bị nghẽn đến không nói ra lời. “Thái úy, trẫm bảo ngươi cút ngay.” Y ý thức được rằng nước mắt mình đang chảy xuống đã được người kia dùng tay áo lau đi.
“Hi Miểu, đừng làm rộn.” Hai chân y rời khỏi mặt đất, hắn bế y lên. Đợi đến khi Cảnh Hi Miểu tỉnh dậy đã là hai ngày sau.
“Biết rồi.” Tương Lý Nhược Mộc gật gù, “Gọi Lý Duẫn Chi vào đi, để hắn cùng hoàng thượng về kinh thành.”
Tương Lý Nhất Bình hành lễ với Cảnh Hi Miểu. Y đứng lên, rồi đột nhiên duỗi cánh tay nắm lấy bả vai Tương Lý Nhược Mộc. Hắn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn y, phát hiện rằng y đang run rẩy. “Tương Lý Nhược Mộc, ngươi không thể làm thế, không được đem ta cho người khác an bài.” Cảnh Hi Miểu cắn chặt môi, dường như y đang cố dằn lòng. Đúng, Cảnh Hi Miểu sợ hãi, so với bóng tối vô tận, y càng sợ người lạ hơn.
Trong nháy mắt Cảnh Hi Miểu ý thức được rằng chính mình đang sợ hãi đến độ muốn quỳ xuống để van cầu hắn, nhưng y cuối cùng vẫn đứng thẳng người. Tương Lý Nhược Mộc vẫn ngồi ở trên ghế, không có bất cứ một tia dao động nào. Cảnh Hi Miểu không cách nào khắc chế được tiếng nấc trong cố họng mình. Nhưng Tương Lý Nhất Bình đang chờ, y chậm rãi buông lỏng bàn tay đang nắm chặt y phục hắn.
Cảnh Dụ liền đến quỳ xuống, “Thái úy, hoàng thượng không đáng bị đối xử như thế, ngài làm sao vậy? Từ trước ngài yêu thương y bao nhiêu, làm sao lại không tin tưởng y? Y từ trước đến nay là người ngài luôn bảo bọc. Coi như tất cả người của Cảnh thị đều đáng chết, nhưng y rõ ràng rất tốt, là một đứa trẻ ngoan, cũng còn rất nhỏ.”Tương Lý Nhược Mộc không nhúc nhích.
Tương Lý Nhất Bình đỡ lấy Cảnh Hi Miểu, hắn không đối xử với y như một phạm nhân, mà hết sức nhẹ nhàng mà đỡ lấy y. Sau khi ra cửa, Tương Lý Nhất Bình nhỏ giọng nói, “Hoàng thượng, ta sẽ an bài thủ hạ cẩn thận hầu hạ người, người không cần sợ, bọn chúng sẽ không thô lỗ.”
“Cảm ơn ngươi.” Cảnh Hi Miểu nhẹ giọng trả lời, “Ta thấy khá hơn rồi. Ngươi có thể buông ra.”
Y thấy Lý Duẫn Chi đang đứng đợi, hắn hướng y chào một cái, nhạy bén thấy được hô hấp Cảnh Hi Miểu từ gấp gáp đã trở lại bình thường, dường như y đã hạ quyết tâm. “Hoàng thượng, người không phải là đang cân nhắc đến chuyện tự sát đó chứ?”
Cảnh Hi Miểu không trả lời hắn. Lý Duẫn Chi khẽ cười, “Hoàng thượng, người chết cũng phải giữ lại thể diện, không thể chết ở chỗ này được.” Lý Duẫn Chi thấp giọng hơn, “Mà ta còn nghe dân gian nói tự sát là tội lớn, kẻ tự sát sau khi chết xuống âm phủ sẽ bị Diêm Vương trừng phạt bằng cách lặp đi lặp lại cái cách chính bản thân đã dùng để tự sát, rất thống khổ.”
“Cảm ơn ngươi đã cho ta biết. Ngươi có thể cho ta ngồi chút không, ngồi dưới đất cũng được.” Cảnh Hi Miểu biết ý hắn, thế nhưng y đã đến cực hạn, huyệt thái dương như muốn nổ tung, bên trong đầu tựa hồ có kẻ đang điên cuồng đánh trống, tầm mắt cũng không rõ ràng.
“Hoàng thượng, Thái úy ra lệnh cho ta lập tức khởi hành, người mau vào trong xe ngựa đi.” Lý Duẫn Chi hướng về phía y mỉm cười ưu nhã, nhưng y cự tuyệt.
Cảnh Hi Miểu thở dốc mấy cái, y ngưỡng mộ nhìn Lý Duẫn Chi y phục chỉnh tề tinh thần sung mãn bên cạnh, tuy rằng sự thật không phải như vậy. “Chúng ta nói chuyện riêng đi. Nhất Bình, ngươi cách xa một chút.”Y thở ra một hơi nhìn Tương Lý Nhất Bình vẻ mặt nghi ngờ bước lui ra, “Lý Duẫn Chi, ta chưa từng làm chuyện xấu đúng không, ngươi cũng đừng hận ta.”
Lý Duẫn Chi gật đầu, “Ta cũng là vì Thái úy. Thế nhưng không chán ghét ngươi, thậm chí còn có chút khâm phục ngươi, tiểu hoàng đế.”
“Ta tin.” Cảnh Hi Miểu gật gù, “Những chuyện ngươi làm phi thường tuyệt diệu, ta thậm chí còn không thể đem toàn bộ tình hình nói cho Tương Lý Nhược Mộc. Có điều đã đến nước này, từ nay về sau phải làm sao, hẳn ta và ngươi đều hiểu rõ. Ta nói thẳng, ngươi có biện pháp gì để ta chết trước thời hạn không, tốt nhất là ngay sau khi ta lên xe ngựa liền để ta chết đi đi. Đối với ta, người còn sống mà bị coi như một cỗ thi thể so với người đã chết thì có gì khác nhau đâu.”
“Nói thật, nếu ngươi là một cỗ thi thể, ta sẽ yên tâm hơn một chút.” Lý Duẫn Chi gật đầu.
“Sau khi ta chết…. ta không muốn ngươi bôi nhọ ta.”Lý Duẫn Chi nghe ra được Cảnh Hi Miểu đã bắt đầu cư xử như một đứa trẻ.
Hắn trả lời, “Ta thậm chí sẽ không nhắc tới ngươi.”
“Hảo.” Cảnh Hi Miểu đưa tay đón lấy cái lọ nhỏ Lý Duẫn Chi đưa cho, “Cảm ơn ngươi.”
“Ta cũng rất cảm ơn ngươi trước khi chết lại hù dọa y như vậy.” Một thanh âm cao vút truyền đến, khiến hai người run một hồi. Là Tương Lý Nhược Mộc đang đi tới, Cảnh Hi Miểu theo bản năng giấu chiếc lọ nhỏ vào trong tay áo.
“Duẫn Chi, ngươi muốn giết Cảnh Hi Miểu kỳ thực không cần phải dùng đến thuốc độc. Chỉ cần hù dọa y vài ba câu là có thể đem y hù chết. Hoặc là bức tử y. Chúng ta đã lâu không nói chuyện, ngày hôm nay có lẽ chính là cơ hội. Chúng ta ý kiến bất hòa đã một thời gian, mọi chuyện đều xoay quanh Cảnh Hi Miểu. Lo lắng của ta cũng có đạo lý, hơn nữa với thân phận của ngươi đã hết chức trách. Cảnh Hi Miểu dù sao năm nay chỉ hơn 15 tuổi một chút. Chúng ta không cần vì một đứa trẻ mà điều động quân binh, tàn sát lương dân. Ngươi và ta lúc trước tung hoành trên sa trường, hẳn là hiểu rõ thủ đoạn như vậy là hèn hạ, ngươi còn nhớ không?”
Lý Duẫn Chi chậm rãi quỳ xuống trước mặt Tương Lý Nhược Mộc, “Thần là bởi vì đã tận mắt chứng kiến năng lực của Cảnh Hi Miểu, vì lẽ đó ngày đêm lo lắng. Lúc trước huynh đệ của y chỉ mới tám tuổi, ngài không phải cũng đã giết chết nó để phòng tai họa sau này sao?”
“Duẫn Chi, lúc trước giết Cảnh Hi Minh không đơn thuần là giết một đứa bé, mà là vì sức mạnh của các đại thần và nữ nhân phía sau nó. Ngươi thấy Cảnh Hi Miểu có năng lực như vậy sao? Nếu như y có đó cũng là ta cho y, ngươi hiểu ý ta không?” Tương Lý Nhược Mộc chậm rãi nói. Cảnh Hi Miểu nghe rõ từng chữ một, toàn thân cứng ngắc không dám ngẩng đầu lên.
“Thái úy, ngài không thể… Sớm muốn gì cũng có một ngày đứa trẻ này đủ lông đủ cánh, y sẽ như một con đại điểu mổ mù mắt ngài, cắt đứt cuống họng ngài.” Lý Duẫn Chi kích động đứng lên.
“Ngươi làm cái gì vậy? Ngươi ở trong quân binh để làm gì? Nếu có một ngày kia, ngươi có thế giết Cảnh Hi Miểu, cũng chỉ đến ngày đó, ngươi mới được giết y, ngươi đã hiểu chưa?” Tương Lý Nhược Mộc nghiêm nghị nói.
Lý Duẫn Chi cúi đầu, “Thần đã rõ, thần sẽ chú ý đến nhất cử nhất động của y.”
“Cảnh Hi Miểu,” Tương Lý Nhược Mộc chấm dứt cuộc trò chuyện, đột nhiên gọi lớn tên y, dường như hắn rất tức giận. Cảnh Hi Miểu sợ run một cái.“Đem cái lọ trong tay áo ngươi giao cho ta.”
Cảnh Hi Miểu chăm chú nắm chặt cái lọ lưu ly trong tay không chịu buông. Y không muốn đối mặt với việc không thể quyết định sống chết của bản thân một lần nữa. “Ta…. ta muốn giữ lấy nó.”
“Cho ngươi chọn. Hoặc là giao chiếc lọ cho ta, hoặc là đi cùng Lý Duẫn Chi.” Tương Lý Nhược Mộc không có lấy nửa điểm ôn nhu, hắn hướng y duỗi tay ra nắm lấy.
Hắn tức giận nhìn Cảnh Hi Miểu sắc mặt xanh xao. “Nhanh lên một chút cho ta.” Tương Lý Nhược Mộc lung lay tay một hồi.
Cảnh Hi Miểu chậm rãi đưa ra chiếc lọ được làm bằng ngọc lưu ly màu xanh biếc đặt vào lòng bàn tay Tương Lý Nhược Mộc, sau đó liền đem đổ vào chậu sen trước chỗ Cảnh Dụ.
Cảnh Hi Miểu nhìn lướt qua cái lọ màu xanh lam kia, thân thể loạng choạng ngã xuống. Đầu óc không rõ ràng, nghĩ không thông. Bất quá theo bản năng y lại dựa vào Tương Lý Nhược Mộc, muốn hắn đỡ lấy mình. Thế nhưng trước mắt đều mơ hồ… Hôm nay y không cần phải chết, không bị đánh mất tôn nghiêm, cũng không phải đi cùng người lạ, nhưng trong lòng lại đau xót thống khổ. Y đẩy cái tay đang đưa tới, “Cút ngay!”
“Được rồi, ngươi chỉ cần ăn uống đầy đủ, ngủ một giấc. Thái y sẽ đến thăm bệnh cho ngươi.” Đôi tay kia đem y kéo vài trong ***g ngực. Cảnh Hi Miểu ngửi được mùi hương quen thuộc, hắn đang vỗ về y.
“Cút ngay.” Y cố phát ra tiếng tuy rằng cổ họng đã bị nghẽn đến không nói ra lời. “Thái úy, trẫm bảo ngươi cút ngay.” Y ý thức được rằng nước mắt mình đang chảy xuống đã được người kia dùng tay áo lau đi.
“Hi Miểu, đừng làm rộn.” Hai chân y rời khỏi mặt đất, hắn bế y lên. Đợi đến khi Cảnh Hi Miểu tỉnh dậy đã là hai ngày sau.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook