Cậu là Natsume Takashi. Từ nhỏ cậu đã nhìn thấy được những thứ mà người xung quanh không thể thấy. Do mồ côi cha mẹ nên cậu phải sống nhờ nhà họ hàng, nhà ở không cố định. Khi cậu lên 6 tuổi được chú nhận nuôi, nơi đây cũng gần căn nhà mà tôi được sinh ra, là thứ duy nhất ba mẹ có thể để lại.

Mùa hè nóng nực. Cậu lạc bước vào khu vườn dành cho thần thánh, nơi được đồn thổi là có linh hồn cư ngụ. Sau khi đã mệt nhừ ra vì phải chạy trốn những thứ kì quái đó, bắt đầu oà khóc vì nỗi sợ và cô đơn, anh ấy đã xuất hiện.

- Này, nhóc con - Khi đang gục đầu xuống, tay ôm trỏn trọn đôi chân mình, tiếng nấc của cậu làm cho người đó phải chú ý đến.

- Sao khóc thế? - Gương mặt ngơ ngác ngước nhìn về hướng phát ra tiếng nói. Đôi mắt ứ nước mở to hết cở, nhìn người con trai đeo mặt nạ đang đứng phía sau góc cây.

- Có người! được cứu rồi! - Một vài giây sau, khi nhận biết được sự việc. Cậu nhắm chặt mắt, nhào đầu lại người anh ta, dang hai tay ra cố ôm người đó. Nhưng chưa kịp chạm vào, anh đã né qua, để cho cậu trai nhà ta té nhào xuống đất. Cậu nằm chình ình chỗ đó, làm anh đứng nhìn lo lắng chút. Định gọi cậu dậy, cậu đã ngoi dậy lắc mạnh đầu, để những chiếc lá trên tóc cậu rơi xuống. Đưa đôi mắt hình viên đạn về phía người nào đó làm cậu ra nông nổi này.

- Xin lỗi nhé! Nhóc là con người hả?_ Nếu bị con người chặm vào, tôi sẽ tan biến đấy - Chợt lại ngơ ngác không hiểu, nhìn chằm chằm vào anh. Từ đầu tới chân, có chỗ nào không phải co người mà lại nói thế.

- Nếu bị người...? _ Anh không phải người hả?

- Tôi là thứ... sống trong khu rừng này.

- Vậy anh là yêu quá sao? - Cậu nhìn anh, sắc mặt có chút thay đổi

- Không! Là linh hồn.- Cứ tưởng cậu sẽ lại sợ, nhưng thay vào đó là cái lườm lanh sống lưng.

- Sao? Không tin à? - Không những không trả lời, cậu còn lao thẳng vào người anh. Nhưng anh lại né, và cứ thế cậu cứ đâm đầu vào. Tới hồi, anh nhặt được một khúc cây mà cứ thế bổ thẳng vào đầu cậu.

- AAA đau đau - Ôm cái đầu bé nhỏ đáng thương của mình cậu lăn lộn dưới đất

- Xin lỗi - Anh nói, cứ nghĩ cậu sẽ ăn vạ, nhưng cậu lại phát lên cười sằng sặt

- Sao lại cười - Anh thực không hiểu con người cậu.

- Chỉ là anh... không phải yêu quái, trông không đáng sợ - Môi cậu tạo đường cong tuyệt mĩ, nụ cười thật tươi thật tươi.

- Cậu giống như... - Câu nói nữa vời cậu chưa kịp hiểu, anh đã vội vả bảo cậu về - Nhóc, nắm lấy đầu kia cây gậy đi - Lại đưa cho cậu khúc cây, chịu, vì anh không thể chặm vào con người.

- Nhóc bị lạc đúng không? Tôi đưa nhóc ra khỏi khu rừng này - Anh chịu đưa cậu ra khỏi đây à. Tốt quá rồi được cứu rồi. Cậu nhanh chóng nắm lấy, đứng dậy và bước theo chân anh dẫn đường.

- Cảm ơn anh_ Nhưng em không phải bị lạc chỉ là em đang trốn... nên quên mất đường ra - "" Quên mất "" còn không chịu là đi lạc rồi sao, cứng đầu quá

- Trốn? Em trốn thứ gì?- Anh khá là ngạc nhiên khi nghe cậu nói thế - Chẳng lẽ, chơi trốn tìm sao?

- Trốn tìm? Là gì ạ? Em chưa từng chơi _ Em từ nhỏ đã mồ côi, không ai chơi với em cả và em lại nhìn thấy những thứ đó nên luôn bị xa lánh - Giọng cậu nghe thật trong, nó thật hay nhưng sao lại cảm thật thật lạnh lẽo và cô đơn.

Giữa khu rừng màu xanh tuyệt đẹp. Lá cây, gió thổi nghe xào xạc. Tia nắng cứ len lỏi mà chíu gọi từ những tán cây thưa. Con đường xuống núi là những bậc thang có rêu xanh bám nó trải dài ra khỏi khu rừng. Những cái đèn đền cũ kĩ được dựng thẳng hàng theo vị trí. Các tượng lâu ngày, bị bỏ đi chắc chồng lên nhau bên cập các thân cây, lá cỏ che, rong rêu bám. Khung cảnh thật yên bình. Hai con người, à không là một con người và một linh hồn như được gắn kết với nhau từ khúc cây kia, được nắm chặt. Bước chân cố sảy dài, nhanh để theo kịp làm cho ai đó phải đọng lòng mà chậm lại.

- Mà em không sợ sao?- Cậu ngước nhìn anh, rồi lại quay nhìn phía xa xăm cuối đường.

- Sợ anh ấy hả? - Không nhận được câu trả lời, cậu nói tiếp - Từ nhỏ em đã nhìn thấy những thứ kì lạ, anh trông không đáng sợ - Nói tới đây, cậu cười thật tươi.

- Vậy à. Nhóc đúng là khó hiểu nhỉ? - Không biết đằng sau chiếc mặt nạ đó anh đang cười hay biểu hiện ra sao. “ Linh hồn khuôn mặt ra sao nhỉ “ Đó là suy nghĩ bây giờ của cậu.

- Nhưng... tan biến là sao vậy ạ? - Cậu chợt nhớ ra lời anh nói, mắt tròn xoe nhìn anh

- Tan biến là bị xóa bỏ hoàn toàn trên cỏi đời. Đó là lời nguyền của Sơn Thần. Nếu bị con người chặm phải, mọi thứ sẽ kết thúc.

- Vậy ạ - Đôi mắt cậu hình như có thứ gì đó, nét buồn chẳng hạn. Rồi chắc là tự nhũ lòng mình "" Không bao giờ được chặm vào anh ấy.""

Khi ra khỏi khu rừng, bước qua cánh cổng đền cũ. Bầu trời bây giờ cũng gần sụp tối. Cơn gió cứ thế mà thổi qua những ngọn cây.

- Cứ đi thẳng, em sẽ ra chỗ đường mòn lên núi._ Chào nhé - Anh đứng tiễn cậu.

- Anh luôn ở đây ạ? _ Nếu em quay lại đây, em sẽ gặp lại anh chứ? - Như đang trông chờ điều gì. Anh là người duy nhất cậu hiện giờ muốn làm bạn.

- Khu rừng là nơi cư ngụ của Sơn Thần và các linh hồn. Bước chân đến nơi này để bị lạc, em sẽ bị lạc vĩnh viễn đấy. Tốt nhất đừng đến.- Hỉnh như là anh lo cho cậu thì phải,anh không muốn cậu gặp nguy hiểm, chắc vậy. Nhưng đối với nhóc cứng đầu nhà cậu làm sao dễ dàng nghe theo. Cậu miễn cười.

- Em tên là Natsume Takashi, còn anh?- Cơn gió khẻ đưa qua, cuốn đi những chiếc lá. Mái tóc bạch kim của anh cứ thế mà được thổi nhẹ nhàng. Phía sau chiếc mặt nạ. Đôi mắt anh như sâu xa ẩn chứa điều gì. Cảm thấy hơi sợ. Cậu lùi bước dần về phía sau.

- Mai em sẽ đến và mang quà cảm ơn anh, chào. - Cậu quay người bỏ chạy, không hiểu lí do tại sao. Nhìn anh có vẻ cô độc. Như giống bản thân mình.

- Là Gin - Giọng nói phát ra từ phía sau cậu. Bỗng chợt dừng lại, vội vả nhìn anh. Nhưng chẳng thấy đâu ngoài cánh cổng đền bỏ hoang lâu năm.

Dọc theo con đường mòn. Ra khỏi ngọn núi. Cậu bước dài nhanh chóng trở về. Hàng bông lau về phía xa kia có một dáng người.

- Natsume! - Dáng người to cao, người lớn. Khuôn mặt lo lắng. Gọi tên cậu.

- Chú!- Cậu nhanh chóng chạy đến bên chú của mình.

- Natsume, đồ ngốc này. Đừng đi vào rừng như thế chứ. Ngộ nhỡ bị lạc rồi sao? Hai ta rất lo lắng cho cháu đấy- Giọng chú càng lo lắng hơn.

- Cháu xin lỗi!- Lời xin lỗi như nói rằng cậu hiểu rồi, biết rồi, sẽ không mang phiền toái đến cho chú.

- Thôi, ta về thôi. Tới giờ ăn tối rồi. - Chú ấy nắm tay cậu, dẫn cậu về nhà. Như trước đây ba cậu nắm tay cậu, ôm cậu vào lòng. Nhận được sự quan tâm từ chú. Cậu nhẹ nhàng cười hạnh phúc.

Chú là em của ba cậu và có một cô con gái bằng tuổi cậu. Chú ấy giữ lấy chìa khóa nhà cậu. Và mới nhận nuôi cậu mấy ngày nay. Gia đình Chú ấy cũng đối xử khá tốt với cậu. Khi nhỏ họ cũng thường đến thăm hỏi ba cậu và cũng giúp ba trông coi cậu khi ông ấy bận. Tuy nhà gần nhưng chẳng bao giờ cậu về nhà mình. Cậu ở cùng chú rất là vui.

Khi về đến nhà. Thím đã chạy ra đón cậu. Gương mặt hết sức lo lắng ôm chằm lấy cậu. Cứ quay cậu qua lại xem cậu có bị thương không. Rồi nhanh chóng đưa cậu vào nhà dùng bữa tối.

- Đồ đáng ghét, sao cậu không về với ba mẹ cậu đi? Sao cứ bám lấy ba mẹ tôi?- Cô con gái của bác cậu từ khi cậu đến đã không thich cậu. Cô bé cứ nghĩ cậu tranh dành ba mẹ của cô.

- Mình xin lỗi...

____ Còn tiếp

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương