Y Vương Vạn Dặm Truy Thê
-
Chương 1
“Sáu Út, nghe nói em sắp xuống núi hả?”
“Vâng.”
“Vậy thì tới chỗ nhị sư tỷ đi.
Chị cho em tiền nhiều xài không hết, dẫn em đi cua những cô gái xinh đẹp mặc đồng phục?”
“Đừng tới chỗ nhị sư tỷ, tới chỗ tứ sư tỷ đi, một tuần bồi dưỡng em thành siêu sao, đằng sau có một đám fan girls, thế nào?”
Lại một tin nhắn bắn ra: “Tới chỗ tam sư tỷ làm lính đi.
Nam nhi không làm lính sao được? Ngẫm lại nắm giữ mười vạn hùng binh, rong ruổi sa trường có thấy nhiệt huyết không?”
“Sáu Út đừng tới chỗ họ, chỗ họ toàn là đấu đá lẫn nhau, nguy hiểm cận kề, chúng ta đều là người học y, đáng nhẽ phải y giả nhân tâm, đúng không?”
“Ê ê ê, mấy con bé này muốn ăn đòn hả? Dám giành Sáu Út với chị à?” Nhị sư tỷ lên tiếng.
Tứ sư tỷ lập tức không phục: “Nhị sư tỷ đừng ỷ lớn hiếp bé nhé, cạnh tranh công bằng, Sáu Út muốn chọn ai thì chọn!”
“Đúng!”
“Phải thế!”
Mấy phút sau, bốn vị sư tỷ đều gửi mấy dấu chấm hỏi.
Trên thảm cỏ đồi núi, một thanh niên tuấn tú sáng sủa ngậm một cọng cỏ trong miệng, xem chatroom trong di động, khẽ nhếch môi cười.
Đây là bốn sư tỷ của Ninh Vũ Phi, đều là trẻ mồ côi, được sư phụ nhận nuôi rồi cùng nhau lớn lên ở đạo quan.
Người lớn nhất chỉ lớn hơn Ninh Vũ Phi chưa đầy sáu tuổi, họ xuống núi sớm hơn Ninh Vũ Phi.
Nay họ đều đã chiếm lĩnh giang sơn của riêng mình ở thế tục, mỗi người đều là nhân vật lẫy lừng một phương.
Ninh Vũ Phi trở lại đạo quan, vốn định đi gặp sư phụ một lần, nhưng chỉ thấy đạo sĩ trung niên – Vương Chung.
“Chú Vương, sư phụ của cháu đâu?”
“Các cháu rời đi hết rồi, ông ấy khó tránh khỏi thương tâm.
Đây là thứ ông ấy đưa cho cháu.” Vương Chung đưa cho anh một cái tay nải.
Ninh Vũ Phi mở ra, bên trong là những tờ giấy màu đỏ.
Ninh Vũ Phi kinh ngạc nhìn chúng, nghi ngờ vào đôi mắt của mình.
“Không sai, đó chính là bảy hôn ước, trước kia sư phụ cháu sợ cháu không kiếm được vợ nên tìm vợ giúp cháu đấy.”
“Chú Vương, xinh đẹp không?” Ninh Vũ Phi cười hỏi.
Vương Chung cạn lời.
Thằng nhóc này vừa nghe có vợ là quên sư phụ, tức giận nói: “Cháu tự xem đi! Chẳng qua với tầm mắt của đạo trưởng thì chắc chắn là không thua năm sư tỷ của cháu đâu.”
“Vậy là được rồi.
Cháu đi nhé.”
“Cháu không gặp sư phụ hả?”
Ninh Vũ Phi cười nói: “Cần gì phải nước mắt ròng ròng.
Để sư phụ khóc thầm mấy ngày là được.
Cháu đi đây!”
Chờ Ninh Vũ Phi rời khỏi cửa đạo quan, một ông lão hơn bảy mươi tuổi chạy ra, giận dữ nói: “Nghịch đồ! Tôi nuôi ong tay áo rồi! Trước khi đi cũng không biết nhìn tôi lấy một lần, tôi không thiết sống nữa!”
Vương Chung chỉ cười không nói.
Ông đã quen với cuộc sống của hai thầy trò này rồi.
Ninh Vũ Phi bước lên xe lửa đi về phương xa, nhìn những cô gái xinh đẹp kia.
Người ta thường nói thế gian xa hoa trụy lạc, có muôn vàn cám dỗ, cuối cùng mình cũng được kiến thức rồi.
“Ông nội, ông sao vậy? Ông tỉnh lại đi, ông nội…”
Cách Ninh Vũ Phi không xa, một giọng nói nôn nóng vang lên, hình như là có người xảy ra chuyện.
Mọi người ngẩng đầu nhìn, Ninh Vũ Phi cũng đứng lên.
Mặc dù anh chỉ mới 19 tuổi, nhưng vóc dáng đã cao gần 1m85, đứng lên trông rất nổi bật.
Chỉ thấy một ông lão sắc mặt xám ngoét, môi trắng bệch nằm trên ghế, bên cạnh là một cô gái xinh đẹp đang lo lắng kêu la.
“Mọi người nhường đường đi.” Một bác sĩ trung niên cầm hộp chữa bệnh đi tới, nhanh chóng mở mắt ông lão ra xem, lại ôm ông lão đặt nằm trên mặt đất.
Bác sĩ này hình như luôn đi theo ông lão.
Ông ta lấy ống nghe bệnh ra, sắc mặt trở nên trầm trọng.
“Mọi người nhường đường!” Bác sĩ kêu lên.
Nhân viên nữ lập tức kêu hành khách tránh đường, bảo đảm không khí có thể lưu thông bình thường.
Bác sĩ bắt đầu cấp cứu tim phổi cho ông lão, nhưng vẫn không có bất cứ tác dụng gì.
Sau mấy chục lần, chính bác sĩ cũng mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển.
“Ông nội, ông đừng chết, ông nội… Bác sĩ mau cứu ông nội tôi đi.” Cô gái xinh đẹp rất thương tâm, khiến Ninh Vũ Phi không nhịn được muốn cho cô ấy tựa vào vai mình.
“Hầy, cô à, tôi đã cố gắng hết sức rồi.” Bác sĩ thở dài.
“Cái gì?” Giang Vị Noãn không thể tin nổi.
Ông nội vừa rồi còn cười nói với mình, bây giờ đã rời bỏ mình.
“Hầy…”
Khi bác sĩ đang định che mặt cho ông lão thì Ninh Vũ Phi chợt giơ tay lên: “Khoan đã, ông ấy còn chưa chết mà.”
Mọi người đều nhìn Ninh Vũ Phi, ánh mắt tràn đầy phẫn nộ.
Người ta có người thân chết mà còn ăn nói hỗn xược, bất kính với người chết như thế.
Ninh Vũ Phi đi tới, cúi người bắt mạch cho ông lão, nói: “Rất yếu ớt, nhưng vẫn còn mạch đập.”
Mấy người nhìn Ninh Vũ Phi, mặt mày cũng tuấn tú nhẹ nhàng, trắng trẻo bô trai, nhưng sao cứ có cảm giác thằng này không phải là người tốt? Mặc áo sơ mi nhăn nhúm, quần jeans bạc màu, điển hình người ở nông thôn.
“Cậu nhóc, đừng lấy người chết ra làm trò đùa.
Ông ấy còn mạch đập mà tôi không nghe được chắc?” Bác sĩ nói.
“Đó là tại tay ông thô ráp quá.”
“Cậu!” Bác sĩ suýt nữa nín thở.
Nhưng Ninh Vũ Phi lại không để ý tới bác sĩ mà cười nói với Giang Vị Noãn: “Mỹ nữ, mượn tay cô dùng tí nhé?”
“Vâng.” Giang Vị Noãn đưa tay qua, không hiểu sao trực giác mách bảo cô rằng chàng trai xa lạ này có thể cứu ông nội mình.
Nhìn bàn tay trắng nõn mềm mại của cô, Ninh Vũ Phi thật muốn sờ cho kỹ, nhưng chuyện chính quan trọng hơn.
Anh đặt bàn tay như ngọc của Giang Vị Noãn lên mạch đập trên cổ của ông lão, hỏi: “Sao rồi mỹ nữ, có cảm nhận được gì không?”
“Thật sự có!” Giang Vị Noãn kinh hãi.
“Đúng vậy.” Ninh Vũ Phi đỡ ông lão ngồi dậy, tay trái đặt lên vai, tay phải tách ra một khoảng cách như đang ước lượng vị trí, vừa dùng phương thức quái dị này vừa cười hỏi: “Mỹ nữ, cô họ gì? Mấy tuổi? Độc thân không?”
“Tôi… Anh cứu ông nội trước đi.” Giang Vị Noãn đỏ mặt nói.
“Xong ngay đây.” Ninh Vũ Phi cười hi hi, đập mạnh lên lưng ông lão.
Ông lão há miệng phun ra một cục đờm, sau đó há mồm thở hổn hển, sắc mặt cũng khôi phục một chút.
“Ông nội!” Giang Vị Noãn kích động ôm ông nội của mình.
“Ông nội cô đang bị bệnh nặng, muốn sống lâu thì mau chóng chữa bệnh đi.”
Cứu người xong, tàu tốc hành cũng tới trạm.
Ninh Vũ Phi tranh thủ rời đi trước.
Không lâu sau anh đã nhận được điện thoại của Vương Chung, nói một vị hôn thê của mình ở thành phố Ngọc Trai.
Đêm nay là tiệc sinh nhật của cô ấy, cần phải đi một chuyến.
Đương nhiên Ninh Vũ Phi phải đi, dù gì cũng là vị hôn thê của mình, đầu tiên phải đi xem có xinh đẹp không, thứ hai là sắp tới giờ cơm tối rồi, đi ăn ké luôn.
“Chào cậu, xin hỏi cậu là cậu chủ Ninh Vũ Phi phải không?” Bỗng một cô gái mặc đồ vest, vô cùng xinh đẹp cung kính đứng đằng sau hỏi.
Ninh Vũ Phi quan sát cô gái này, gật đầu nói: “Đúng vậy.
Chị là… vị hôn thê nào đó của tôi hả? Đến đón tôi à?”
Nghe vậy, nữ thư ký đen mặt, giải thích: “Tôi không phải là vị hôn thê của cậu.
Là chủ tịch Liễu phái tôi tới đón cậu.
Chị ấy tặng cậu một tòa biệt thự bên biển để cậu còn có chỗ ở.”
“Mới đầu mà đã ở biệt thự rồi, có vẻ không ổn lắm đâu nhỉ?”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook