Y Vương Cái Thế
10: Thật Sự Là Không Tưởng Tượng Nổi






Mẹ nó, ông trời muốn diệt vong Phùng gia sao?

Phùng gia chủ, chúng ta rất có duyên a! Buổi sáng mới gặp mặt, buổi tối lại gặp mặt? "Tô Kiệt sâu kín nhìn chằm chằm Phùng Tương Sơn.

Một bên, đám người Từ Chấn Sinh, Chu Vân Hồng, Hình Chi, đều muốn hóa đá!!!

Bọn họ rốt cuộc nhìn thấy cái gì?

Đó là Phùng gia chủ! Cứ giống như cháu trai, quỳ gối trước mặt tên kia?

Bên ngoài phòng Lâu Lan, những người xem kịch, từng người một, cũng đều hóa đá, không cách nào hình dung tâm tình của mình.

Đây cũng là cháu trai của ông? Ha ha......!Hắn nói muốn diệt tôi, còn nói ta là thằng khốn, ông xem nên làm như thế nào, ông cứ tự xem mà làm, một Phùng Triết, một Phùng Quý, nếu như còn có lần nữa, Phùng gia có thể bị xóa tên.

" Giọng nói Tô Kiệt nhẹ nhàng.

Vâng vâng vâng...!"Phùng Tướng Sơn gật đầu nặng nề, thở phào nhẹ nhõm, đáy lòng lại là một mảnh tàn nhẫn, không phải tàn nhẫn với Tô Kiệt, mà là tàn nhẫn với Phùng Quý!


Tô Kiệt bảo ông ta tự nhìn mà làm !

Ông ta nhất định phải tỏ thái độ!

Ông ta đã hạ quyết tâm, muốn đem Phùng Quý chặt đứt tứ chi, đuổi ra Phùng gia, để Phùng Quý tự sinh tự diệt!!!

"Được rồi, mang theo nhiều người như vậy, dọa cho mọi người hoảng sợ rồi kìa, đi nhanh lên, đừng đứng ở chỗ này nữa!"

"Vâng vâng vâng..." Phùng Tương Sơn run rẩy đứng lên, sau đó quát lớn đám vệ sỹ bên cạnh: "Còn không mau mang tên Phùng Quý đáng chết này về cho ta?!"

Phùng Tương Sơn lại nhìn Phùng Quý với ánh mắt lạnh như băng cùng sát ý.

Ông….ông nội, không cần......!Con sai rồi......!"Phùng Quý Cấp sợ tới mức cả người co quắp.

Đôi khi, từ thiên đường đến địa ngục, chỉ trong một khoảnh khắc.

Phùng Tương Sơn căn bản không có hứng thú nói lại với cái đứa gọi là cháu trai của mình, ông ta rời đi, mang theo đám vệ sỹ kéo theo Phùng Quý đã bị dọa xụi lơ co quắp rời đi.

Từ Chấn Sinh vốn cũng muốn đi theo, nhưng cuối cùng, không dám, hắn đã đoán được thân phận của Tô Kiệt, hiện tại, hắn dám chạy, có lẽ, ngày mai, tập đoàn bất động sản Phong Hoa của hắn sẽ không còn.


Rất nhanh.

Rụp......

Từ Chấn Sinh cũng là một nhân vật, trực tiếp quỳ xuống, dập đầu, dập đầu thật mạnh, máu tươi đều bắn ra, xin lỗi Tô Kiệt.

Thậm chí, hắn còn lấy ra một tấm thẻ ngân hàng để bồi thường, tấm kia thẻ ngân hàng ước chừng có năm trăm triệu tiền mặt, một con số rất khủng bố, cơ hồ trước mắt là hắn lấy ra tất cả tiền mặt.

Công ty của hắn có mấy tỷ, có thể trực tiếp lấy ra tiền mặt, cũng chỉ có năm trăm triệu này, nhưng vì bảo vệ tính mạng, cũng sẽ không tiếc.

Có chút thú vị.

"Tô Kiệt nhìn Từ Chấn Sinh thật sâu, vẫn có chút thưởng thức người này.

Người này có thể duỗi có thể rụt, biết tiến biết lùi, đối với người khác, đối với chính mình cũng đủ tàn nhẫn, người như vậy, là có thể thành đại sự.

Đương nhiên, trong mắt Tô Kiệt, Từ Chấn Sinh vẫn tồn tại như con kiến, ngay cả Phùng gia cũng vậy.

Đi đi.

"Tô Kiệt khoát tay áo, nhận lấy thẻ ngân hàng, cũng không cần cảnh cáo Từ Chấn Sinh, bởi vì, người này thức thời, không cần cảnh cáo.

Sau khi Từ Chấn Sinh rời đi, chỉ còn lại Chu Vân Hồng và Hình Chi.

Hai người run rẩy, có chút không biết làm sao, ánh mắt cầu khẩn nhìn về phía Chu Mộng Huyên, muốn Chu Mộng Huyên hỗ trợ cầu tình.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương