Y Tiên Thiểu
-
Chương 89: Thấy Một Người Cứu Một Người (2)
Đường Vũ Khê nói tiếp:
- Nhưng đoạn cậu dùng cái cuốc bắt hàng phục một đầu mục, xin cậu có thể đừng khoa trương như vậy được không.
- Ài, cô biết hiện tại tại sao người ta thích nói dối không?
Tùy Qua đột nhiên nói.
- Tại sao?
- Bởi vì nói thật căn bản không ai tin.
Tùy Qua buồn khổ nói.
- Thật ra, cậu cũng nói không ít lời thật.
Đường Vũ Khê khẽ mỉm cười:
- Tỷ như, đồ ăn ở đây rất ngon. Chỉ có điều, chẳng lẽ cậu chỉ dẫn tôi tới ăn đồ nướng đơn giản như vậy?
- Cô nói như vậy, làm cho tôi giống như kẻ nhiều âm mưu lắm vậy.
- Ít nói nhảm đi, mau nói đi.
Đường Vũ Khê nói.
- Người ta hay nói nữ nhân xinh đẹp thường kém thông minh, xem ra quy luật này không thực dụng với cô.
Tùy Qua cười nói:
- Mặc dù tôi chưa có bản lãnh có thể chữa bệnh cho tất cả mọi người trong thiên hạ, nhưng hiện tại ít nhất có thể cứu được một người.
- Cậu có thể trị khỏi bệnh cho mẹ Tiểu Vũ?
Đường Vũ Khê kinh ngạc nói:
- Không phải cậu nói bà ấy bị ung thư vú, còn trúng độc thuốc sao?
Tùy Qua thở dài nói:
- Tôi quên nói với cô, một bên ngực của bà ấy đã bị cắt bỏ rồi, cho nên bệnh ung thư vú đã không còn nguy hiểm nữa. Nguy hiểm lớn nhất chính là do nhiễm độc thuốc tạo thành, hệ thần kinh của bà ấy bị tổn thương nghiêm trọng, cho nên tựa hồ đánh mất năng lực hành động, cuộc sống căn bản không thể tự lo liệu, ngay cả nói chuyện cũng không thể lưu loát.
- Đám súc sinh!
Đường Vũ Khê nghiến răng nghiến lợi nói :
- Cậu có chắc chắn có thể chữa khỏi cho mẹ cô bé không?
- Trước kia thì không, nhưng hiện tại thì có.
Tùy Qua nói.
Hiện tại, Tùy Qua không chỉ có chân khí thuộc tính mộc cực mạnh bên trong thân thể, hơn nữa còn có linh dược trong tay, đúng là có tự tin rất lớn.
Cho dù không có cách nào chữa khỏi cho bà, ít nhất cũng có thể để cho bệnh tình của bà không tiếp tục chuyển biến xấu, hơn nữa còn có thể tốt lên.
- Vậy tôi có thể giúp gì cho cậu.
Đường Vũ Khê hỏi.
- Cho thấy thân phận của cô, giải trừ phòng bị của cô bé.
Tùy Qua nói:
- Cô cũng biết, nếu như tôi biểu hiện nhiệt tình quá mức..., làm không tốt người ta còn tưởng tôi có ý đồ khác.
Đường Vũ Khê nghiêm túc nhìn Tùy Qua, nói:
- Đúng thế, đôi mắt của cậu đúng là đáng chán , khi nhìn nữ sinh đều khiến người ta cảm thấy động cơ không trong sáng, đúng là dễ làm người khác hiểu lầm?
- Cái gì gọi là động cơ không trong sáng?
Tùy Qua đồng học chỉ vào hai mắt mình nói:
- Làm phiền cô nhìn kỹ lại, xem xem đôi mắt tôi có phải giống như thủy tinh hay không, thuần khiết như băng tuyết trên tuyết sơn.
- Dẹp đi, tôi chỉ cảm thấy nó giống như mắt chó sói.
Đường Vũ Khê xinh đẹp cười nói:
- Nếu anh kêu tôi đi giải trừ phòng bị, vậy tôi sẽ đi nói rõ với cô bé.
Nói xong, Đường Vũ Khê liền đi tới phía trước, nói chuyện với Tiểu Vũ.
Tùy Qua cũng không biết Đường Vũ Khê rút cuộc nói cái gì, nhưng Tiểu Vũ đã bắt đầu nhanh chóng thu dọn gian hàng.
Động tác của cô bé rất nhanh nhẹn, hai mươi phút sau đã thu dọn xong tất cả, sau đó trở về đứng trước mặt Tùy Qua, nói:
- Tùy ca ca, tôi nghe cô giáo Đường nói anh là truyền nhân của trung y thế gia, anh thật sự có thể chữa khỏi cho mẹ tôi sao? Nếu anh có thể chữa khỏi..., sau này tôi nhất định sẽ báo đáp anh.
- Tôi muốn đến xem tình huống của mẹ cô trước mới có thể kết luận.
Tùy Qua đứng lên nói:
- Còn về chuyện báo đáp gì đó, cũng không cần nói, làm cho tôi có rắp tâm bất lương.
- Thật xin lỗi. . . Tôi nói sai rồi.
Lâm Tiểu Vũ thưa dạ nói.
- Không sao, cô cũng dọn quán rồi, vậy chúng ta cùng đi thăm mẹ cô.
Tùy Qua nói, muốn giúp Tiểu Vũ dọn đồ, bê chiếc giá nướng và chiếc bàn về nhà.
- Tùy ca ca, những thứ này nặng lắm, cứ để cho tôi.
Tiểu Vũ nói.
Những thứ này, chí ít cũng bảy tám chục cân, Tiểu Vũ cho rằng Tùy Qua cũng giống các sinh viên khác, đều là hạng thư sinh trói gà không chặt.
- Không sao, nhẹ mà.
Tùy Qua muốn Tiểu Vũ yên tâm, chỉ vươn ra một cái tay, nhẹ nhàng nhấc đồ lên, tựa hồ hoàn toàn không dùng lực.
- Tùy ca ca, khí lực của anh ghê gớm thật!
Tiểu Vũ cả kinh chắc lưỡi nói.
- Không có gì. Tôi sinh ra ở nông thôn, từ nhỏ đã tham gia lao động, cho nên khí lực lớn.
Tùy Qua nói.
- Khó trách.
Tiểu Vũ nói.
Nhà Tiểu Vũ ở ngoại thành Phát Phong trấn, chưa từng sữa chửa, đến nay cũng chỉ là một căn nhà gỗ cổ xưa rách nát. Trong mắt những người khác, những căn nhà thế này chính là di tích tượng trưng của văn hóa, truyền thống Nhưng, đối với những người ở bên trong căn nhà này, đây là một loại hành hạ. Mưa dột, lọt gió, ẩm ướt, côn trùng, thứ nào cũng đủ hành hạ ngươi đến nổi điên.
Căn nhà gỗ của Tiểu Vũ cũng giống như thế, nhà nàng chỉ có hai gian phòng, một gian làm phòng khách, một gian làm phòng ngủ. Chỗ nấu cơm đặt ở cửa. Mặc dù đồ đạc trong nhà không nhiều lắm, nhưng lại rất chỉnh tề.
- Tiểu Vũ. . . Có khách tới sao? Rót nước. . .
Từ trong phòng truyèen tới một giọng nói yếu ớt.
- Con biết rồi.
Tiểu Vũ cầm ấm trà, rót hai chén trà cho Tùy Qua và Đường Vũ Khê.
- Tiểu Vũ, cô đừng khách khí, để tôi đi xem bệnh tình của mẹ cô.
Tùy Qua nói.
Tiểu Vũ vội dẫn Tùy Qua và Đường Vũ Khê vào gian phòng ngủ, nói:
- Mẹ, hai vị này là bằng hữu của con. Vị Tùy ca ca này là sinh viên Đông Đại, Đường tỷ tỷ là giáo viên ở Đông Đại. Tùy ca ca là truyền nhân của trung y thế gia, y thuật rất cao, nghe nói mẹ bị bệnh, nên tới xem bệnh cho mẹ.
- Hai vị phí tâm. . . Bệnh của tôi. . . sợ là. . . không chữa được.
Lâm mẫu thân hình tiều tụy rơi lệ nói:
- Chẳng qua . . . Tiểu Vũ thật đáng thương. . . Đứa bé này, còn nhỏ tuổi. . . đã phải chịu khổ. . .
Tiểu Vũ nghe thấy lời này, vành mắt lập tức hoe đỏ.
Tùy Qua lo lắng cục diện trở nên mẹ con cùng khóc, cho nên vội vàng nói:
- Dì à, dì cũng đừng quá bi quan, mặc dù tôi còn trẻ, nhưng vẫn có lòng tin với y thuật của mình. Bất kể thế nào, trước hết cứ để tôi khám bệnh đã.
- Đúng vậy, y thuật của Tùy Qua rất tốt, hai người nên tin tưởng hắn.
Đường Vũ Khê ở bên cạnh an ủi hai mẹ con Tiểu Vũ.
Trong Thần Nông tiên thảo bí quyết, mặc dù chủ yếu chú trọng tu hành và trồng linh thảo, nhưng chữa bệnh và thuốc vốn là một thể, nếu Tùy Qua thông hiểu dược tính của các loại dược thảo, linh thảo, đương nhiên cũng biết nên chữa bệnh như thế nào. Huống chi, lúc này hắn đã luyện thành chân khí, chỉ cần đem một đạo chân khí, thông qua đầu ngón tay đưa vào trong cơ thể Lâm mẫu, lập tức có thể nhận thấy được những chỗ kinh lạc không thông trong cơ thể Lâm mẫu, hơn nữa kịp thời tìm được chứng bệnh.
Tùy Qua cẩn thận dò xét một hồi, đã nắm chắc được bệnh tình của Lâm mẫu. Chứng bệnh chủ yếu là do độc tính của a- xít sun-phu-rit lưu lại trong cơ thể, làm hư hao nghiêm trọng hệ thần kinh, tạo thành tứ chi tê dại, đánh mất phản xạ, toàn thân không còn chút sức lực nào.
- Nhưng đoạn cậu dùng cái cuốc bắt hàng phục một đầu mục, xin cậu có thể đừng khoa trương như vậy được không.
- Ài, cô biết hiện tại tại sao người ta thích nói dối không?
Tùy Qua đột nhiên nói.
- Tại sao?
- Bởi vì nói thật căn bản không ai tin.
Tùy Qua buồn khổ nói.
- Thật ra, cậu cũng nói không ít lời thật.
Đường Vũ Khê khẽ mỉm cười:
- Tỷ như, đồ ăn ở đây rất ngon. Chỉ có điều, chẳng lẽ cậu chỉ dẫn tôi tới ăn đồ nướng đơn giản như vậy?
- Cô nói như vậy, làm cho tôi giống như kẻ nhiều âm mưu lắm vậy.
- Ít nói nhảm đi, mau nói đi.
Đường Vũ Khê nói.
- Người ta hay nói nữ nhân xinh đẹp thường kém thông minh, xem ra quy luật này không thực dụng với cô.
Tùy Qua cười nói:
- Mặc dù tôi chưa có bản lãnh có thể chữa bệnh cho tất cả mọi người trong thiên hạ, nhưng hiện tại ít nhất có thể cứu được một người.
- Cậu có thể trị khỏi bệnh cho mẹ Tiểu Vũ?
Đường Vũ Khê kinh ngạc nói:
- Không phải cậu nói bà ấy bị ung thư vú, còn trúng độc thuốc sao?
Tùy Qua thở dài nói:
- Tôi quên nói với cô, một bên ngực của bà ấy đã bị cắt bỏ rồi, cho nên bệnh ung thư vú đã không còn nguy hiểm nữa. Nguy hiểm lớn nhất chính là do nhiễm độc thuốc tạo thành, hệ thần kinh của bà ấy bị tổn thương nghiêm trọng, cho nên tựa hồ đánh mất năng lực hành động, cuộc sống căn bản không thể tự lo liệu, ngay cả nói chuyện cũng không thể lưu loát.
- Đám súc sinh!
Đường Vũ Khê nghiến răng nghiến lợi nói :
- Cậu có chắc chắn có thể chữa khỏi cho mẹ cô bé không?
- Trước kia thì không, nhưng hiện tại thì có.
Tùy Qua nói.
Hiện tại, Tùy Qua không chỉ có chân khí thuộc tính mộc cực mạnh bên trong thân thể, hơn nữa còn có linh dược trong tay, đúng là có tự tin rất lớn.
Cho dù không có cách nào chữa khỏi cho bà, ít nhất cũng có thể để cho bệnh tình của bà không tiếp tục chuyển biến xấu, hơn nữa còn có thể tốt lên.
- Vậy tôi có thể giúp gì cho cậu.
Đường Vũ Khê hỏi.
- Cho thấy thân phận của cô, giải trừ phòng bị của cô bé.
Tùy Qua nói:
- Cô cũng biết, nếu như tôi biểu hiện nhiệt tình quá mức..., làm không tốt người ta còn tưởng tôi có ý đồ khác.
Đường Vũ Khê nghiêm túc nhìn Tùy Qua, nói:
- Đúng thế, đôi mắt của cậu đúng là đáng chán , khi nhìn nữ sinh đều khiến người ta cảm thấy động cơ không trong sáng, đúng là dễ làm người khác hiểu lầm?
- Cái gì gọi là động cơ không trong sáng?
Tùy Qua đồng học chỉ vào hai mắt mình nói:
- Làm phiền cô nhìn kỹ lại, xem xem đôi mắt tôi có phải giống như thủy tinh hay không, thuần khiết như băng tuyết trên tuyết sơn.
- Dẹp đi, tôi chỉ cảm thấy nó giống như mắt chó sói.
Đường Vũ Khê xinh đẹp cười nói:
- Nếu anh kêu tôi đi giải trừ phòng bị, vậy tôi sẽ đi nói rõ với cô bé.
Nói xong, Đường Vũ Khê liền đi tới phía trước, nói chuyện với Tiểu Vũ.
Tùy Qua cũng không biết Đường Vũ Khê rút cuộc nói cái gì, nhưng Tiểu Vũ đã bắt đầu nhanh chóng thu dọn gian hàng.
Động tác của cô bé rất nhanh nhẹn, hai mươi phút sau đã thu dọn xong tất cả, sau đó trở về đứng trước mặt Tùy Qua, nói:
- Tùy ca ca, tôi nghe cô giáo Đường nói anh là truyền nhân của trung y thế gia, anh thật sự có thể chữa khỏi cho mẹ tôi sao? Nếu anh có thể chữa khỏi..., sau này tôi nhất định sẽ báo đáp anh.
- Tôi muốn đến xem tình huống của mẹ cô trước mới có thể kết luận.
Tùy Qua đứng lên nói:
- Còn về chuyện báo đáp gì đó, cũng không cần nói, làm cho tôi có rắp tâm bất lương.
- Thật xin lỗi. . . Tôi nói sai rồi.
Lâm Tiểu Vũ thưa dạ nói.
- Không sao, cô cũng dọn quán rồi, vậy chúng ta cùng đi thăm mẹ cô.
Tùy Qua nói, muốn giúp Tiểu Vũ dọn đồ, bê chiếc giá nướng và chiếc bàn về nhà.
- Tùy ca ca, những thứ này nặng lắm, cứ để cho tôi.
Tiểu Vũ nói.
Những thứ này, chí ít cũng bảy tám chục cân, Tiểu Vũ cho rằng Tùy Qua cũng giống các sinh viên khác, đều là hạng thư sinh trói gà không chặt.
- Không sao, nhẹ mà.
Tùy Qua muốn Tiểu Vũ yên tâm, chỉ vươn ra một cái tay, nhẹ nhàng nhấc đồ lên, tựa hồ hoàn toàn không dùng lực.
- Tùy ca ca, khí lực của anh ghê gớm thật!
Tiểu Vũ cả kinh chắc lưỡi nói.
- Không có gì. Tôi sinh ra ở nông thôn, từ nhỏ đã tham gia lao động, cho nên khí lực lớn.
Tùy Qua nói.
- Khó trách.
Tiểu Vũ nói.
Nhà Tiểu Vũ ở ngoại thành Phát Phong trấn, chưa từng sữa chửa, đến nay cũng chỉ là một căn nhà gỗ cổ xưa rách nát. Trong mắt những người khác, những căn nhà thế này chính là di tích tượng trưng của văn hóa, truyền thống Nhưng, đối với những người ở bên trong căn nhà này, đây là một loại hành hạ. Mưa dột, lọt gió, ẩm ướt, côn trùng, thứ nào cũng đủ hành hạ ngươi đến nổi điên.
Căn nhà gỗ của Tiểu Vũ cũng giống như thế, nhà nàng chỉ có hai gian phòng, một gian làm phòng khách, một gian làm phòng ngủ. Chỗ nấu cơm đặt ở cửa. Mặc dù đồ đạc trong nhà không nhiều lắm, nhưng lại rất chỉnh tề.
- Tiểu Vũ. . . Có khách tới sao? Rót nước. . .
Từ trong phòng truyèen tới một giọng nói yếu ớt.
- Con biết rồi.
Tiểu Vũ cầm ấm trà, rót hai chén trà cho Tùy Qua và Đường Vũ Khê.
- Tiểu Vũ, cô đừng khách khí, để tôi đi xem bệnh tình của mẹ cô.
Tùy Qua nói.
Tiểu Vũ vội dẫn Tùy Qua và Đường Vũ Khê vào gian phòng ngủ, nói:
- Mẹ, hai vị này là bằng hữu của con. Vị Tùy ca ca này là sinh viên Đông Đại, Đường tỷ tỷ là giáo viên ở Đông Đại. Tùy ca ca là truyền nhân của trung y thế gia, y thuật rất cao, nghe nói mẹ bị bệnh, nên tới xem bệnh cho mẹ.
- Hai vị phí tâm. . . Bệnh của tôi. . . sợ là. . . không chữa được.
Lâm mẫu thân hình tiều tụy rơi lệ nói:
- Chẳng qua . . . Tiểu Vũ thật đáng thương. . . Đứa bé này, còn nhỏ tuổi. . . đã phải chịu khổ. . .
Tiểu Vũ nghe thấy lời này, vành mắt lập tức hoe đỏ.
Tùy Qua lo lắng cục diện trở nên mẹ con cùng khóc, cho nên vội vàng nói:
- Dì à, dì cũng đừng quá bi quan, mặc dù tôi còn trẻ, nhưng vẫn có lòng tin với y thuật của mình. Bất kể thế nào, trước hết cứ để tôi khám bệnh đã.
- Đúng vậy, y thuật của Tùy Qua rất tốt, hai người nên tin tưởng hắn.
Đường Vũ Khê ở bên cạnh an ủi hai mẹ con Tiểu Vũ.
Trong Thần Nông tiên thảo bí quyết, mặc dù chủ yếu chú trọng tu hành và trồng linh thảo, nhưng chữa bệnh và thuốc vốn là một thể, nếu Tùy Qua thông hiểu dược tính của các loại dược thảo, linh thảo, đương nhiên cũng biết nên chữa bệnh như thế nào. Huống chi, lúc này hắn đã luyện thành chân khí, chỉ cần đem một đạo chân khí, thông qua đầu ngón tay đưa vào trong cơ thể Lâm mẫu, lập tức có thể nhận thấy được những chỗ kinh lạc không thông trong cơ thể Lâm mẫu, hơn nữa kịp thời tìm được chứng bệnh.
Tùy Qua cẩn thận dò xét một hồi, đã nắm chắc được bệnh tình của Lâm mẫu. Chứng bệnh chủ yếu là do độc tính của a- xít sun-phu-rit lưu lại trong cơ thể, làm hư hao nghiêm trọng hệ thần kinh, tạo thành tứ chi tê dại, đánh mất phản xạ, toàn thân không còn chút sức lực nào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook