Y Tiên Thiểu
-
Chương 57: Chu Xử Nhất Là Gay (2)
Khu ngoại ô thành phố Đông Giang.
Tay chân quấn băng gạc, cả người đầy mùi thuốc, Sơn Hùng khập khễnh trở về nhà.
Tối hôm qua, Sơn Hùng và đám "tiểu đệ tinh nhuệ" tựa hồ đều tiến vào bệnh viện.
Thương thế của Sơn Hùng không nhẹ, nhưng hắn nhất định xin xuất viện về nhà, để tránh cho lão mẫu thân khỏi lo lắng.
Khi tới cửa nhà, Sơn Hùng đứng thẳng người, ổn định bước chân, tận lực làm cho mình chỉ có vẻ "bị thương ngoài da".
- Hùng nhi, sao bây giờ con mới trở về.....Con gặp chuyện gì vậy?
Một lão thái thái hơn sáu mươi tuổi từ trong nhà đi ra, lão thái thái này chính là mẫu thân của Sơn Hùng, thấy tay chân hắn quấn đầy băng gạc, trên tay còn treo băng vải, nhất thời lo lắng.
- Không có chuyện gì. Lúc chạy xe trên đường con gặp chút sự cố nhỏ.
Sơn Hùng ra vẻ như không có việc gì nói.
- Đây mà sự cố nhỏ sao? Có gãy xương không?
Lão thái thái ân cần hỏi:
- Con.... không đụng vào người khác chứ?
- Không có đâu.
Sơn Hùng nói:
- Con hơi lơ mơ, kết quả đâm vào một cây đại thụ.
- Không đụng vào người khác là tốt rồi.
Lão thái thái thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên xoay người lấy hai tờ thuốc dán, đưa cho Sơn Hùng dán lên.
- Mẹ, bệnh viện đã kê thuốc cho con rồi, không cần mấy thứ cao dán này đâu.
Sơn Hùng nói.
- Đây không phải là thuốc dán thông thường.
Lão thái thái nói:
- Thuốc dán này là một tiểu thần y hảo tâm tặng cho mẹ, rất linh nghiệm. . .
- Làm gì có thần y!
Sơn Hùng nói:
- Mẹ, con đã nói với mẹ, mẹ tuyết đối đừng tin lời đám lang trung giang hồ đó. Bọn chúng đều là kẻ lừa gạt! Nếu thật sự ốm đau gì đó, mẹ phải đến bệnh viện, chúng ta cũng không thiếu tiền!
- Hùng nhi! Con không được nói nhảm...
Lão thái thái đột nhiên trở nên nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn:
- Tiểu tử đó là người tốt! Hôm qua nếu không nhờ cậu ấy, không chừng bây giờ mẹ còn nằm ở bệnh viện?
- Mẹ, rút cuộc xảy ra chuyện gì? Người nào hại mẹ, con lái xe đâm hắn!
Sơn Hùng vừa nghe mẫu thân thiếu chút nữa gặp chuyện không may, nhất thời tức giận nói.
- Con ngồi đàng hoàng cho mẹ!
Lão thái thái khiển trách Sơn Hùng:
- Con cũng lớn như vậy rồi, làm sao vẫn không hiểu chuyện! Con lái xe đâm người khác, sau này vào tù, người nào sẽ nuôi mẹ đến lúc lâm chung? Huống chi, con còn chưa có con cái, mẹ có chết cũng cũng không nhắm mắt. Hôm qua khi mẹ đi siêu thị mua thức ăn trở về, lúc đón xe buýt không cẩn thận té ngã, kết quả xương đùi bị trật khớp. Nhờ có tiểu tử đó, đỡ mẹ, nắn xương cho mẹ, sau đó lại đưa mẹ về nhà, trước khi đi còn tặng thêm thuốc dán cho mẹ, trị liệu phong thấp, bị thương đều vô cùng hiệu nghiệm.
- Không phải chứ, thật sự có kẻ tốt như vậy sao?
Sơn Hùng tỏ vẻ nghi ngờ, sau đó nhắc nhở lão thái thái:
- Mẹ, mẹ cũng thật là, chợ bán thức ăn gần đây cũng bán món ăn bán, mẹ cần gì phải đi siêu thị?
- Hiện giờ thức ăn đắt tiền lắm, đi siêu thị sẽ rẻ hơn một chút...con dán thuốc này lên đi!
Lão thái thái không nói lời gì, dán hai miếng cao dán lên cánh tay và chân của Sơn Hùng.
Một cảm giác mát mẻ thấu tâm nhanh chóng lan tràn toàn thân.
Chỉ chốc lát sau, Sơn Hùng cảm thấy thương thế của mình thật giống như thoải mái hơn rất nhiều.
Loại thuốc cao dán tầm thường này, thật sự có một loại ma lực thần kỳ.
- Hữu dụng không?
Lão thái thái hỏi Sơn Hùng.
- Thuốc cao dán này thật là lợi hại!
Sơn Hùng nói:
- Mẹ, xem ra mẹ thật sự gặp được thần y rồi.
- Đúng vậy.
Lão thái thái nói:
- Tiểu tử này rất tốt, mẹ muốn trả tiền cho cậu ấy, cậu ấy kiên quyết không nhận. Cậu ấy đúng là ân nhân của nhà ta, nếu không nhờ cậu ấy, chân mẹ không biết đến lúc nào mới trở lại bình thường. Hùng nhi, sau này con gặp người ta, nhất định phải cảm tạ thật tốt.
- Vâng, tất nhên rồi..nhưng, con lại không biết hắn.
Sơn Hùng buồn bực nói.
- Đúng vậy, làm sao mẹ lại quên chuyện này chứ...đó, đó chính là tiểu thần y! Lên ti vi một lần rồi!
Lão thái thái đột nhiên chỉ vào TV nói.
Lúc này, trong TV đang phát lại chuyên mục thị sát Đông Giang ngày hôm qua, Lam Lan đang đưa ra bình luận bén nhọn về vấn đề "Y đức thời nay" : "Bệnh viện còn xem cứu sống bệnh nhân là tôn chỉ hay không".
Trên màn hình TV, vừa vặn có hình ảnh Tùy Qua đang đỡ lão thái thái, bó xương cho bà.
Sơn Hùng thấy Tùy Qua trong ti vi, nhất thời trợn tròn mắt.
Hắn hoàn toàn không ngờ, vị ân nhân mà mẫu thân nhắc tới lại chính là Tùy Qua! Lúc này trong lòng Sơn Hùng, quả nhiên có đủ mọi cảm xúc.
Lão thái thái không biết suy nghĩ lúc này của Sơn Hùng, hỏi:
- Con có thấy rõ không?
- Vâng, thấy rõ rồi.
Sơn Hùng nói.
- Vậy con phải nhớ kỹ.
Lão thái thái nói:
- Từ nhỏ mẹ đã dạy con, làm người phải hiểu trung hiếu, nói nhân nghĩa, có ân sẽ phải báo ân, chuyện vong ân phụ nghĩa chỉ có đám súc sinh mới làm.
Sắc mặt Sơn Hùng trở nên rất khó coi, chỉ chốc lát sau, hắn gật đầu nói:
- Mẹ, mẹ nói đúng.
Sau đó, Sơn Hùng đứng dậy ra khỏi phòng, bấm một số điện thoại:
- Mắt kiếng, đi với tôi một chuyến.
Chu Xử Nhất quả nhiên xong đời rồi.
Cũng không biết là người nào hại hắn, tóm lại video và hình ảnh giữa Thiết Long và Chu Xử Nhất tựa hồ đã nhanh chóng truyền khắp học viện Đông Đại.
Ảnh hưởng vô cùng ác liệt.
Lãnh đạo Đông Đại chịu áp lực, đành phải ban bố thông báo khắp toàn trường, quyết định khai trừ Chu Xử Nhất khỏi đội ngũ giáo viên.
Cho nên, con sâu làm rầu nồi canh này, rốt cục bị đuổi ra khỏi học viện Đông Đại.
Mặc dù cú ngã ngựa của Chu Xử Nhất có vẻ quỷ dị, thậm chí có loại cảm giác bị hãm hại, nhưng tất cả mọi người, bao gồm cả Tùy Qua, không có ai đồng cảm và thương hại một người giống như hắn.
Không chỉ như thế, trên forum trường học còn có người viết status ăn mừng.
Tùy Qua cũng không quan tâm quá nhiều đến chuyện này.
Bất luận là Chu Xử Nhất hay là Thiết Long, Tùy Qua căn bản đều không để mắt.
Ngay cả Sơn Hùng, Tùy Qua cũng đánh bại, vậy hà cớ gì phải quan tâm hai tiểu lâu la đó.
Vào buổi trưa, Tùy Qua theo thường lệ tới phòng ấm lao động, cây giống dã sơn sâm của hắn phát triển vô cùng tốt, mấy ngày nữa là có thể thu hoạch rồi.
Lần này, khi Tùy Qua giẫy cỏ, đặc biệt lưu ý tới Cuốc chấn linh pháp trong Thần Nông tiên thảo bí quyết, sau khi cẩn thận cảm ứng, Tùy Qua mới đột nhiên phát hiện, bộ cuốc pháp này quả nhiên diệu dụng vô cùng, khi giẫy cỏ lại có thể bất giác rèn luyện và cải thiện gân cốt toàn thân, hơn nữa kỳ diệu nhất chính là, dùng bộ cuốc pháp này làm cỏ, cỏ đã chết, căn bản không thể nào mọc lá mới!
Nhưng, Tùy Qua đồng học đã không còn thấy lạ. Chẳng qua hắn càng thêm tin chắc một chuyện: Thần Nông tiên thảo bí quyết, thật sự là thứ rất tốt.
Sau khi lao động chấm dứt, Tùy Qua trở về trường học.
Nửa đường về, lại gặp được hai vị khách không mời mà đến:
Mắt kiếng và Sơn Hùng.
Tùy Qua không biết hai người này vì sao lại xuất hiện ở đây, nói với Sơn Hùng:
- Thương thế của anh nhanh khỏi thật.
Tay chân quấn băng gạc, cả người đầy mùi thuốc, Sơn Hùng khập khễnh trở về nhà.
Tối hôm qua, Sơn Hùng và đám "tiểu đệ tinh nhuệ" tựa hồ đều tiến vào bệnh viện.
Thương thế của Sơn Hùng không nhẹ, nhưng hắn nhất định xin xuất viện về nhà, để tránh cho lão mẫu thân khỏi lo lắng.
Khi tới cửa nhà, Sơn Hùng đứng thẳng người, ổn định bước chân, tận lực làm cho mình chỉ có vẻ "bị thương ngoài da".
- Hùng nhi, sao bây giờ con mới trở về.....Con gặp chuyện gì vậy?
Một lão thái thái hơn sáu mươi tuổi từ trong nhà đi ra, lão thái thái này chính là mẫu thân của Sơn Hùng, thấy tay chân hắn quấn đầy băng gạc, trên tay còn treo băng vải, nhất thời lo lắng.
- Không có chuyện gì. Lúc chạy xe trên đường con gặp chút sự cố nhỏ.
Sơn Hùng ra vẻ như không có việc gì nói.
- Đây mà sự cố nhỏ sao? Có gãy xương không?
Lão thái thái ân cần hỏi:
- Con.... không đụng vào người khác chứ?
- Không có đâu.
Sơn Hùng nói:
- Con hơi lơ mơ, kết quả đâm vào một cây đại thụ.
- Không đụng vào người khác là tốt rồi.
Lão thái thái thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên xoay người lấy hai tờ thuốc dán, đưa cho Sơn Hùng dán lên.
- Mẹ, bệnh viện đã kê thuốc cho con rồi, không cần mấy thứ cao dán này đâu.
Sơn Hùng nói.
- Đây không phải là thuốc dán thông thường.
Lão thái thái nói:
- Thuốc dán này là một tiểu thần y hảo tâm tặng cho mẹ, rất linh nghiệm. . .
- Làm gì có thần y!
Sơn Hùng nói:
- Mẹ, con đã nói với mẹ, mẹ tuyết đối đừng tin lời đám lang trung giang hồ đó. Bọn chúng đều là kẻ lừa gạt! Nếu thật sự ốm đau gì đó, mẹ phải đến bệnh viện, chúng ta cũng không thiếu tiền!
- Hùng nhi! Con không được nói nhảm...
Lão thái thái đột nhiên trở nên nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn:
- Tiểu tử đó là người tốt! Hôm qua nếu không nhờ cậu ấy, không chừng bây giờ mẹ còn nằm ở bệnh viện?
- Mẹ, rút cuộc xảy ra chuyện gì? Người nào hại mẹ, con lái xe đâm hắn!
Sơn Hùng vừa nghe mẫu thân thiếu chút nữa gặp chuyện không may, nhất thời tức giận nói.
- Con ngồi đàng hoàng cho mẹ!
Lão thái thái khiển trách Sơn Hùng:
- Con cũng lớn như vậy rồi, làm sao vẫn không hiểu chuyện! Con lái xe đâm người khác, sau này vào tù, người nào sẽ nuôi mẹ đến lúc lâm chung? Huống chi, con còn chưa có con cái, mẹ có chết cũng cũng không nhắm mắt. Hôm qua khi mẹ đi siêu thị mua thức ăn trở về, lúc đón xe buýt không cẩn thận té ngã, kết quả xương đùi bị trật khớp. Nhờ có tiểu tử đó, đỡ mẹ, nắn xương cho mẹ, sau đó lại đưa mẹ về nhà, trước khi đi còn tặng thêm thuốc dán cho mẹ, trị liệu phong thấp, bị thương đều vô cùng hiệu nghiệm.
- Không phải chứ, thật sự có kẻ tốt như vậy sao?
Sơn Hùng tỏ vẻ nghi ngờ, sau đó nhắc nhở lão thái thái:
- Mẹ, mẹ cũng thật là, chợ bán thức ăn gần đây cũng bán món ăn bán, mẹ cần gì phải đi siêu thị?
- Hiện giờ thức ăn đắt tiền lắm, đi siêu thị sẽ rẻ hơn một chút...con dán thuốc này lên đi!
Lão thái thái không nói lời gì, dán hai miếng cao dán lên cánh tay và chân của Sơn Hùng.
Một cảm giác mát mẻ thấu tâm nhanh chóng lan tràn toàn thân.
Chỉ chốc lát sau, Sơn Hùng cảm thấy thương thế của mình thật giống như thoải mái hơn rất nhiều.
Loại thuốc cao dán tầm thường này, thật sự có một loại ma lực thần kỳ.
- Hữu dụng không?
Lão thái thái hỏi Sơn Hùng.
- Thuốc cao dán này thật là lợi hại!
Sơn Hùng nói:
- Mẹ, xem ra mẹ thật sự gặp được thần y rồi.
- Đúng vậy.
Lão thái thái nói:
- Tiểu tử này rất tốt, mẹ muốn trả tiền cho cậu ấy, cậu ấy kiên quyết không nhận. Cậu ấy đúng là ân nhân của nhà ta, nếu không nhờ cậu ấy, chân mẹ không biết đến lúc nào mới trở lại bình thường. Hùng nhi, sau này con gặp người ta, nhất định phải cảm tạ thật tốt.
- Vâng, tất nhên rồi..nhưng, con lại không biết hắn.
Sơn Hùng buồn bực nói.
- Đúng vậy, làm sao mẹ lại quên chuyện này chứ...đó, đó chính là tiểu thần y! Lên ti vi một lần rồi!
Lão thái thái đột nhiên chỉ vào TV nói.
Lúc này, trong TV đang phát lại chuyên mục thị sát Đông Giang ngày hôm qua, Lam Lan đang đưa ra bình luận bén nhọn về vấn đề "Y đức thời nay" : "Bệnh viện còn xem cứu sống bệnh nhân là tôn chỉ hay không".
Trên màn hình TV, vừa vặn có hình ảnh Tùy Qua đang đỡ lão thái thái, bó xương cho bà.
Sơn Hùng thấy Tùy Qua trong ti vi, nhất thời trợn tròn mắt.
Hắn hoàn toàn không ngờ, vị ân nhân mà mẫu thân nhắc tới lại chính là Tùy Qua! Lúc này trong lòng Sơn Hùng, quả nhiên có đủ mọi cảm xúc.
Lão thái thái không biết suy nghĩ lúc này của Sơn Hùng, hỏi:
- Con có thấy rõ không?
- Vâng, thấy rõ rồi.
Sơn Hùng nói.
- Vậy con phải nhớ kỹ.
Lão thái thái nói:
- Từ nhỏ mẹ đã dạy con, làm người phải hiểu trung hiếu, nói nhân nghĩa, có ân sẽ phải báo ân, chuyện vong ân phụ nghĩa chỉ có đám súc sinh mới làm.
Sắc mặt Sơn Hùng trở nên rất khó coi, chỉ chốc lát sau, hắn gật đầu nói:
- Mẹ, mẹ nói đúng.
Sau đó, Sơn Hùng đứng dậy ra khỏi phòng, bấm một số điện thoại:
- Mắt kiếng, đi với tôi một chuyến.
Chu Xử Nhất quả nhiên xong đời rồi.
Cũng không biết là người nào hại hắn, tóm lại video và hình ảnh giữa Thiết Long và Chu Xử Nhất tựa hồ đã nhanh chóng truyền khắp học viện Đông Đại.
Ảnh hưởng vô cùng ác liệt.
Lãnh đạo Đông Đại chịu áp lực, đành phải ban bố thông báo khắp toàn trường, quyết định khai trừ Chu Xử Nhất khỏi đội ngũ giáo viên.
Cho nên, con sâu làm rầu nồi canh này, rốt cục bị đuổi ra khỏi học viện Đông Đại.
Mặc dù cú ngã ngựa của Chu Xử Nhất có vẻ quỷ dị, thậm chí có loại cảm giác bị hãm hại, nhưng tất cả mọi người, bao gồm cả Tùy Qua, không có ai đồng cảm và thương hại một người giống như hắn.
Không chỉ như thế, trên forum trường học còn có người viết status ăn mừng.
Tùy Qua cũng không quan tâm quá nhiều đến chuyện này.
Bất luận là Chu Xử Nhất hay là Thiết Long, Tùy Qua căn bản đều không để mắt.
Ngay cả Sơn Hùng, Tùy Qua cũng đánh bại, vậy hà cớ gì phải quan tâm hai tiểu lâu la đó.
Vào buổi trưa, Tùy Qua theo thường lệ tới phòng ấm lao động, cây giống dã sơn sâm của hắn phát triển vô cùng tốt, mấy ngày nữa là có thể thu hoạch rồi.
Lần này, khi Tùy Qua giẫy cỏ, đặc biệt lưu ý tới Cuốc chấn linh pháp trong Thần Nông tiên thảo bí quyết, sau khi cẩn thận cảm ứng, Tùy Qua mới đột nhiên phát hiện, bộ cuốc pháp này quả nhiên diệu dụng vô cùng, khi giẫy cỏ lại có thể bất giác rèn luyện và cải thiện gân cốt toàn thân, hơn nữa kỳ diệu nhất chính là, dùng bộ cuốc pháp này làm cỏ, cỏ đã chết, căn bản không thể nào mọc lá mới!
Nhưng, Tùy Qua đồng học đã không còn thấy lạ. Chẳng qua hắn càng thêm tin chắc một chuyện: Thần Nông tiên thảo bí quyết, thật sự là thứ rất tốt.
Sau khi lao động chấm dứt, Tùy Qua trở về trường học.
Nửa đường về, lại gặp được hai vị khách không mời mà đến:
Mắt kiếng và Sơn Hùng.
Tùy Qua không biết hai người này vì sao lại xuất hiện ở đây, nói với Sơn Hùng:
- Thương thế của anh nhanh khỏi thật.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook