Y Thủ Che Thiên
-
Quyển 5 - Chương 192: Cuộc chiến ở Thiên Âm Môn
Nghe lời Thiên Nhi nói thì Mộ Chỉ Ly ngẩn ra, nắm chặt lấy cánh tay của Thiên Nhi, trong đôi mắt xinh đẹp phủ kín tia máu:
- Tỷ sẽ không để cho muội có chuyện! Tin tưởng tỷ! Muội sẽ luôn cùng đi tiếp với chúng ta, chúng ta muốn cùng muội tìm kiếm truyền thừa, không nên nói những lời không may như vậy!
Thiên Nhi mỉm cười, nụ cười vừa xinh đẹp vừa mỏng manh thê lương nhưng lại khiến cho người ta mê mẩn:
- Chỉ Ly, cả đời này của muội mãi cho đến khi gặp tỷ mới thật sự bắt đầu. Nếu như không gặp tỷ thì cho đến nay, muội vẫn còn quanh quẩn ở Thiên Sát Cổ Giới. Huống chi trước đây muội đã sớm chết qua một lần, mấy năm nay cũng xem như là đã kiếm lại được lợi nhuận.
- Không được buồn, muội vẫn cảm thấy rất hạnh phúc, có tỷ muội tốt như tỷ, có tướng công như Dật Thần luôn ở bên cạnh muội, cuộc đời muội xem như đã viên mãn rồi.
Thiên Nhi dừng lại một chút, tựa hồ ngay cả việc nói chuyện cũng có chút khó khăn:
- Có lẽ nơi địa phủ đã gọi tên muội, muội đã định là không thể đi cùng mọi người đến cuối con đường.
Hàn Dĩnh Nhi đứng ở một bên mà nước mắt không ngừng chảy xuống, hai mắt đẫm lệ nhìn Thiên Nhi, nhưng lại không nói nên lời. Thân là người tu luyện, vốn đã quen với sinh tử, nhưng khi tình huống này xảy ra với người thân của mình thì nàng vẫn không cách nào có thể chấp nhận được.
Nàng biết những lời Thiên Nhi nói đều là sự thật, với tình huống như vậy, bọn họ căn bản không tìm ra phương pháp chữa trị, ngay cả Sống lại lực của tẩu tẩu cũng cũng không có tác dụng thì còn có biện pháp nào nữa chứ? Chỉ sợ dù bọn họ có tìm ra biện pháp thì sợ rằng Thiên Nhi cũng cũng khó có thể chống đỡ đến ngày đó.
Mộ Chỉ Ly chợt lắc đầu:
- Sẽ không! Nhiều năm như vậy đều là bốn người chúng ta cùng nhau đi, tuyệt đối không cho phép muội rời đi! Muội đáp ứng tỷ, không được vứt bỏ!
Từ lúc nàng vừa tới Thiên Huyền đại lục thì Thiên Nhi vẫn luôn đi cùng bên cạnh nàng, là người duy nhất ởThiên Huyền đại lục mà nàng có thể tin cậy. Trải qua khoảng thời gian lâu như vậy, Thiên Nhi đã sớm trở thành người quan trọng trong cuộc đời của nàng. Từng chuyện từng chuyện hiện rõ trong đầu của nàng, nàng đau lòng đến mức hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Nghe Mộ Chỉ Ly nói vậy, khóe miệng Thiên Nhi giương lên một độ cong, khẽ gật đầu đáp ứng, nói:
- Được, tất cả đều nghe theo tỷ.
Đột nhiên chóp mũi Mộ Chỉ Ly cảm giác cay cay, nước mắt tràn mi. Sau khi Mộ Dật Thần trút hết nỗi lòng xong thì nhanh chóng chạy về, đúng lúc nhìn thấy một màn này, lập tức vọt tới bên cạnh Thiên Nhi:
- Thiên Nhi, Thiên Nhi!
- Dật Thần!
Thiên Nhi ngước mắt lên nhìn gương mặt tuấn tú trước mắt, tựa hồ muốn đem khuôn mặt này vĩnh viễn khắc sâu trong đầu của mình. Nếu như có kiếp sau thì nàng hy vọng là bản thân nàng còn có thể nhớ kỹ bộ dáng của chàng. Trước kia nàng vốn đã hứa hẹn sẽ cùng Dật Thần đi đến cuối cùng, chỉ là hiện tại xem ra nàng phải thất hứa rồi.
- Thiên Nhi, nàng tuyệt đối không thể rời bỏ ta,
Đôi mắt của Mộ Dật Thần phiếm hồng, nắm thật chặt lấy bàn tay của Thiên Nhi, tựa hồ chỉ cần nới lỏng tay ra thì Thiên Nhi sẽ bỏ hắn mà đi vậy
Thiên Nhi quay sang nắm lấy bàn tay của Mộ Dật Thần, thế nhưng sức lực lại rất yếu, nên Mộ Dật Thần lập tức nắm lấy tay kia của nàng, chập hai tay lại với nhau giống như bộ dáng thường ngày của bọn họ vậy.
- Dật Thần, trong cuộc đời của Thiên Nhi, khoảng thời gian sống cùng với Dật Thần là thời gian hạnh phúc nhất. Nếu như ta không thể đi cùng với chàng đến cuối cùng thì chàng đừng nên khổ sở...
Thiên Nhi chưa nói xong thì đã bị Mộ Dật Thần ngắt lời:
- Nàng nói bậy bạ gì đó, ta không cho phép nàng bỏ ta. Nếu như nàng đi thì ta sẽ đi theo nàng ở cùng một chỗ.
Vẻ mặt của Mộ Dật Thần vô cùng thành thật, trong mắt tràn đầy sự quyết liệt, nếu như Thiên Nhi rời khỏi thế giới của hắn thì hắn sống còn có ý nghĩa gì chứ?
Nghe lời Mộ Dật Thần nói thì Thiên Nhi vội vàng lên tiếng:
- Không thể, nếu như chàng làm như vậy thì ta sẽ vĩnh viễn không tha thứ cho chàng! Hôm nay, trước mặt mọi người đều là khó khăn trùng trùng điệp điệp, nếu như chàng cùng đối mặt với Chỉ Ly vậy thì dù ta ở trên trời nhìn thấy mọi người cũng sẽ mỉm cười.
Mộ Dật Thần trầm mặt trong chốc lát rồi chậm rãi nói:
- Nếu như nàng rời bỏ ta thì khi ta làm xong tất cả mọi chuyện sẽ đi cùng nàng. Nếu như nàng không muốn nhìn thấy ta làm như vậy thì bây giờ đừng nói những lời không may. Bất kể là chân trời góc biển thì ta cũng sẽ luôn đuổi theo nàng, kiếp này, kiếp sau sau nữa nàng cũng nhất định là nương tử của ta.
Nước mắt từ hốc mắt của Thiên Nhi rơi xuống, vuốt vuốt mặt của Mộ Dật Thần, nước mắt của hắn từ trên mặt trượt xuống đầu ngón tay của nàng:
- Ta sẽ luôn luôn chờ đợi chàng.
Mộ Dật Thần chăm sóc Thiên Nhi, còn Mộ Chỉ Ly thì ở bên cạnh lật sách tìm phương thuốc để cứu chữa tình trạng hiện tại của Thiên Nhi. Hàn Dĩnh Nhi cũng ở bên cạnh trợ giúp nàng một tay, hai người đều gần giống như bị điên, không ngừng tìm kiếm phương thuốc trong sách, nếu như chậm trễ một chút thời gian thì hy vọng chữa khỏi của Thiên Nhi sẽ ít đi vài phần.
Lúc Hàn Như Liệt xử lý xong chuyện bên ngoài trở về thì vừa lúc nhìn thấy một màn này, nhìn thấy tình huống của Thiên Nhi thì hắn cũng vô cùng khó chịu, hắn đã sớm xem Thiên Nhi là muội muội của mình, vẫn luôn cảm ơn Thiên Nhi đã luôn chăm sóc Chỉ Ly. Bây giờ muội ấy lại gặp phải tình huống như vậy thì hắn khó tránh khỏi thương thâm, đối với Hoàng Phổ Vân càng hận đến cực điểm, hận không thể đem Hoàng Phổ Vân đi róc da xẻo thịt, dù làm thế nào cũng không thể nào giải được mối hận trong lòng hắn.
Cùng lúc đó, tại Thiên Âm Môn lại là một tình huống khác.
Đám người Hạ Trường Thanh đột nhiên nghe đệ tử truyền tới tin khẩn cấp, bọn họ mới phát hiện có một đội ngũ nhân mã rất đông đang tụ tập bên ngoài Thiên Âm Môn, đối phương rõ ràng là lai giả bất thiện, sau khi đến nơi thì không hề nói câu nào đã trực tiếp công kích. Trong lúc nhất thời những đệ tử trông cửa đều chết ở trong tay bọn họ, duy chỉ có mấy đệ tử đến báo tin là còn sống sót mà thôi.
Hạ Trường Thanh cùng với các vị chưởng môn lập tức tập hợp lực lượng của môn phái lại, từ miệng của những đệ tử đến báo tin thì bọn họ đã biết người đến là Thiên Ma Tông. Thiên Ma Tông có hành động lớn lối như vậy rõ ràng là muốn tiêu diệt Thiên Âm Môn! Nhưng mà tại sao hành động lớn như vậy mà trước đó bọn họ lại không hề nghe được chút tin tức gì, có thể thấy bọn chúng đã có mưu tính từ sớm.
- Chết tiệt, hôm nay rõ ràng là Thiên Ma Tông đã chọn đúng thời điểm mà. Hiện tại môn chủ đã vắng mặt, mà thực lực của tông chủ Thiên Ma Tông cũng rất mạnh. Nếu như lão ta xuất thủ thì chúng ta sẽ không có sức phản kháng.
Hạ Trường Thanh nhíu mày nói.
Môn chủ đã cùng rời đi với Tù Vô Bi, nếu như Tông chủ Thiên Ma Tông chưa đến đây thì tình huống cũng không quá mức gay go. Chỉ là nếu như Thiên Ma Tông đã có hành động như vậy thì chắc chắn bọn chúng muốn lần này nhất định phải thành công, mà bọn họ muốn đối kháng với Tông chủ Thiên Ma Tông thì khả năng thắng rất nhỏ.
Sắc mặt của Diệu Thừa Ninh vô cùng ngưng trọng, trước nay chưa từng thấy hắn như vậy:
- Thiên Âm Môn chính là tâm huyết của môn chủ, chúng ta đã đáp ứng môn chủ sẽ quản lý tốt Thiên Âm Môn, chúng ta tuyệt đối không thể để cho Thiên Âm Môn xảy ra chuyện được!
- Tình hình nghiêm trọng như vậy, mà khí thế của Thiêm Ma Tông cũng rất to lớn, cho dù chúng ta có đặt cược cái mạng này cũng phải bảo trụ được Thiên Âm Môn!
Lăng Thu Hoa nghiêm túc nói, môn chủ đối với bọn họ có ơn trọng dụng. Bọn họ ở Thiên Âm Môn nhiều năm như vậy nên có tình cảm rất sâu đậm với Thiên Âm Môn.
Ngô Tĩnh Hiền nặng nề gật đầu:
- Người đang ở tại Thiên Âm Môn, Thiên Âm Môn mất thì người cũng mất!
Theo một câu nói của Ngô Tĩnh Hiền thì trên mặt của mọi người đều hiện lên vẻ quyết liệt, bọn họ không sợ chết, tất cả sẽ cùng sống chết với Thiên Âm Môn! Môn chủ, chúng ta sẽ dùng thân thể của mình để làm tường rào che chở cho Thiên Âm Môn.
Đám người Hạ Trường Thanh hành động cực nhanh, trong thời gian ngắn thì đệ tử của Thiên Âm Môn đã bày sẵn trận địa đón địch, đám đệ tử mới nhập môn thì được Hạ Trường Thanh sắp xếp ở phía sau hàng ngũ. Trong trận chiến đấu kiểu này, những đệ tử mới chỉ có thể làm bia đỡ đạn thôi, bọn họ đương nhiên sẽ không cho chúng tham gia chiến đấu, chỉ chịu trách nhiệm hậu cần mà thôi.
Dưới tình huống như vậy thì Vân Thiên Các phát huy tác dụng lớn nhất, dưới sự thống lĩnh của Lăng Thu Hoa thì các đệ tử Vân Thiên Các đều xông lên tiền tuyến. Vân Thiên Các là nơi tụ tập phần lớn những đệ tử ưu tú của Thiên Âm Môn, hiển nhiên không cần phải nhiều lời về thực lực của bọn họ rồi, bọn họ chính là những tồn tại đứng đầu trong đám đệ tử.
- Tốt, trong khoảng thời gian này, Vạn Đan Cát đã luyện chế ra không ít Bồ Đề Đan, chúng ta phải nhanh chóng đề tăng thực lực. Hiện tại đệ tử Trúc Cơ Cảnh cơ kỳ thật sự không ít.
Lăng Thu Hoa có chút vui mừng, trong tình thế trước mắt thì đây chính là một tin tức tốt.
Trước đây Mộ Chỉ Ly giao cho Thiên Âm Môn rất nhiều đan dược, cộng thêm thuật luyện đan của Ngô Tĩnh Hiền rất là tinh xảo, sau khi được Mộ Chỉ Ly giải thích rõ ràng thì xác suất luyện chế thất bại cực thấp, cho nên trong mấy ngày nay, thực lực của đệ tử Vân Thiên Các được đề cao rõ rệt.
Khóe miệng của Ngô Tĩnh Hiền giương lên một nụ cười, có chút bất đắc dĩ nói:
- Chẳng biết hiện tại môn chủ ở nơi nào, chẳng biết chuyện kia đã xử lý thế nào rồi, trước đó còn nghe nói Mộ Chỉ Ly bận rộn ở Bồng Lai tụ địa. Mấy ngày nay chỉ biết là Mộ Chỉ Ly rời đi, cũng không biết là đã đi nơi nào.
- Nếu như Môn chủ có thể trở về thì tốt rồi.
Vũ Xích cảm khái nói.
Mọi người nghe vậy thì cười khổ lắc đầu một cái, cho dù môn chủ biết được tin tức này sau đó nhanh chóng chạy tới, thì chặng đường từ Bồng Lai tụ địa đến Thiên Âm Môn cũng rất xa, cho dù có thi triển tốc độ nhanh nhất cũng không thể nào chạy tới, trước mắt bọn họ chỉ có thể kiên cường chống đỡ thôi.
Khi đám người Hạ Trường Thanh đi tới bên ngoài cổng Thiên Âm Môn thì mới nhìn rõ tình huống chân chính. Nhưng vừa nhìn thấy thì lòng mọi người cũng lạnh đi.
- Những thứ này là gì? Hai mắt dại ra, vẻ mặt ngu ngơ, chẳng lẽ là con rối?
Ngô Tĩnh Hiền đột nhiên trợn to mắt, giọng nói không tự chủ được mà tăng vài tông, khiếp sợ không thôi.
Sắc mặt của Hạ Trường Thanh thay đổi liên tục, trong mắt xẹt qua hào quang:
- Đây đúng là những con rối, thần trí của đám người này đã sớm bị xóa bỏ, bị bọn chúng khống chế.
- Hôm nay Thiên Ma Tông đơn giản là phần tử cặn bã, xuất ra nhiều con rối như vậy, bọn chúng đã giết hại bao nhiêu người chứ!
Vũ Xích tức giận nói, mặc dù số lượng tu luyện giả chết trên tay bọn họ không ít, thế nhưng khi nhìn thấy một màn trước mắt này thì trong lòng của hắn vẫn không nhịn được xúc động, loại thủ đoạn này quả thật quá mức tàn nhẫn.
Hạ Trường Thanh híp hai mắt lại, yếu ớt thở dài, trong con ngươi đục ngầu sinh ra một tia hổ thẹn:
- Nhắc tới mới nói, chúng ta nhận được thông tin quá chậm, có lẽ là bởi vì đã an nhàn quá nhiều năm, chúng ta đã mất đi ý thức nguy hiểm, cho nên Thiên Ma Tông mới bồi dưỡng được một thế lực như vậy. Chúng ta chẳng biết gì cả, mãi cho đến hôm nay bị vây bốn phía mới biết được.
Nếu như Thiên Âm Môn xảy ra chuyện thì hắn không thể tránh khỏi trách nhiệm, nếu như hắn có thể chú ý một chút thì hôm nay sẽ không phát sinh chuyện như vậy, lại nói tiếp tất cả đều là lỗi lầm của hắn cả.
Nghe lời Hạ Trường Thanh nói thì các vị chưởng môn đều rơi vào trầm mặc, đúng như Hạ Trường Thanh nói, đây chính là trách nhiệm của bọn họ, nếu như bọn họ để tâm nhiều hơn thì có thể chuẩn bị trước rồi. Dù sao thì bọn họ vẫn luôn biết Thiên Ma Tông không phải hạng người an phận, chỉ là Thiên Ma Tông ẩn núp quá sâu, khiến cho bọn họ gần như quá chểnh mãng.
Mẫn Vô Song nhìn thấy Hạ Trường Thanh xuất hiện thì trên mặt xuất hiện nụ cười đắc ý, lớn tiếng nói:
- Hạ trưởng lão, chúng ta lại gặp mặt! Một đoạn thời gian không gặp rồi, ta thật sự rất nhớ ngươi nha!
Hạ Trường Thanh hừ một tiếng:
- Mẫn Vô Song, ngươi hãy thu hồi nụ cười dối trá kia đi.
Mẫn Vô Song không thèm không thèm để ý chút nào chỉ nhún vai một cái, nụ cười nơi khóe miệng cũng thu lại vài phần, nhưng hắn vẫn mỉm cười đắc ý như cũ:
- Hôm nay, tâm tình của ta thật sự không tệ, nhất là sau khi nhìn thấy ngươi lại càng tốt hơn. Từ nay về sau, Thiên Âm Môn sẽ thuộc về thế lực của Thiên Ma Tông.
- Nói xằng bậy gì thế, ngược lại cũng giống với tác phong của Thiên Ma Tông các ngươi!
Hạ Trường Thanh cười lạnh nói:
- Mẫn Vô Song, nếu như các ngươi không mau chóng rời đi thì khi hai phái liều mạng sẽ không có lợi cho ngươi.
- Hạ trưởng lão, lúc này đã là lúc nào rồi mà ngươi còn cố gắng nói những lời như thế?
Mẫn Vô Song không thèm để ý tới Hạ Trường Thanh, mỉm cười nói:
- Nếu như ta không có nắm chắt thì há có thể đến nơi này. Môn chủ Thiên Âm Môn đã vắng mặt, chỉ bằng mấy lão già các ngươi mà muốn bảo trụ Thiên Âm Môn sao? Sợ là không thể nào đâu.
Nghe Mẫn Vô Song nói vậy thì đám người Hạ Trường Thanh biến sắc, Mẫn Vô Song sao lại nắm rõ chuyện Môn chủ vắng mặt chứ? Hạ Trường Thanh hiểu rất rõ tính nết của Mẫn Vô Song, dù sao thì hai người cũng đã tiếp xúc với nhau nhiều năm như vậy, nếu như hắn đã nói như vậy thì nhất định là có mười phần chứng cứ.
Tất cả đệ tử gần như không biết chuyện môn chủ rời đi, chỉ có những đệ tử cùng rời đi mới biết được, mà bọn họ tuyệt đối sẽ không đem tin tức này tiết lộ ra ngoài, như vậy thì gian tế sẽ là ai?
Mấy trưởng lão cùng chưởng môn đưa mắt nhìn nhau, trong mắt tràn đầy sư nghi ngờ, đến tột cùng là ai đã đem tin tức của Thiên Âm Môn tiết lộ ra ngoài? Lúc đó môn chủ chỉ đem chuyện này nói cho năm người bọn họ mà thôi, chẳng lẽ trong số năm người bọn họ có gian tế? Nghĩ đến điểm này rất có thể xảy ra thì trong lòng mọi người hầu như đều có chút không thể tin được.
Bọn họ đã cùng chung sống với nhau nhiều năm như vậy, lại vô cùng trung thành tận tâm với Thiên Âm Môn, đối với bọn họ mà nói Thiên Âm Môn chính là nhà của bọn họ, làm sao có thể làm ra chuyện như vậy chứ? Bọn họ quả thật khó mà tin được.
Mẫn Vô Song nhìn mấy người Hạ Trường Thanh đưa mắt đánh giá bộ dáng của đối phương thì không kềm được mà nở nụ cười:
- Hạ Trường Thanh, có phải là rất kỳ lạ hay không? Tại sao ta lại biết tin tức này? Nói cho cùng thì chính là ngươi không bằng ta, cho tới bây giờ cũng không nhận ra được vấn đề xảy ra ở đâu, thật sự quá đáng thương mà!
Ngay khi Mẫn Vô Song nói ra câu đó thì Vân Thiên Mịch bỗng nhiên từ giữa đám người Hạ Trường Thanh đi ra, nhanh chóng đi đến bên cạnh Mẫn Vô Song. Mẫn Vô Song thì cười lớn rồi vỗ vỗ bả vai của hắn:
- Làm tốt lắm! Lần này sau khi trở về thì ngươi nhất định sẽ được thưởng lớn!
Nhìn thấy một màn này thì đám người Hạ Trường Thanh đều rối rít trợn to mắt, trong con ngươi tràn đầy vẻ ngạc nhiên. Gian tế trong bọn họ chính là Vân Thiên Mịch! Bọn họ thế nhưng chính là bằng hữu mấy trăm năm, ai cũng không ngờ là sẽ có người phản bội lại Thiên Âm Môn.
- Vân Thiên Mịch! Sao ngươi lại có thể phản bội lại chúng ta?
Tính tình Vũ Xích nóng nảy nhất, chỉ thấy trên trán hắn nổi gân xanh, trong mắt dâng trào lửa giận, hận không thể đem Vân Thiên Mịch thiêu cháy không còn một móng. Nếu như không phải đám người Hạ Trường Thanh lôi kéo hắn thì sợ là hắn đã xông lên liều mạng với Vân Thiên Mịch rồi!
Hạ Trường Thanh nhìn thật lâu vào mắt Vân Thiên Mịch, trong mắt tràn đầy vẻ thất vọng:
- Vân Thiên Mịch, sao ngươi lại làm như vậy? Thiên Âm Môn đối đãi với ngươi không tệ mà!
Nói xong lời cuối cùng thì giọng nói trầm thấp của Hạ Trường Thanh đã biến thành lời kêu gào cùng với sự căm ghét. Bằng hữu chí cốt nhiều năm của hắn vậy mà lại làm ra chuyện này, có thể tưởng tượng được trong lòng hắn bị đả kích đến bực nào rồi.
Sắc mặt của Vân Thiên Mịch cũng rất khó coi, hắn cúi đầu bái một cái rất sâu, giọng nói trầm thấp mà ưu thương:
- Thật xin lỗi!
- Một câu xin lỗi là có thể đền bù được những chuyện ngươi đã làm sao? Qua nhiều năm như vậy, mấy người bọn ta đã xem ngươi là huynh đệ ruột của mình, nhưng bây giờ ngươi lại phản bội chúng ta. Kỹ thuật ngụy trang của ngươi quá giỏi, thật sự khiến cho chúng ta bội phục!
Vũ Xích nói xong lời cuối cùng thì chỉ còn lại sự chế giễu dâng trào.
Ngô Tĩnh Hiền vỗ vỗ lưng của Vũ Xích, ý bảo hắn hãy bình tĩnh lại, bọn họ có thể hiểu rõ sự xúc động củaVũ Xích. Dù sao thì trong số vô số người của Thiên Âm Môn thì Vũ Xích và Vân Thiên Mịch có quan hệ tốt nhất, ai có thể ngờ được là bằng hữu vẫn luôn nâng cốc nói những lời vui vẻ với mình đều là giả dối.
- Ngươi lựa chọn phản bội chúng ta khi nào?
Lăng Thu Hoa bình tĩnh nhất, có lẽ tính tình của hắn rất lạnh nhạt, cho dù có gặp bất cứ chuyện gì đều có thể tĩnh táo giải quyết.
Thời gian này, Mẫn Vô Song cũng không có dính vào, dù sao đây cũng là chuyện giữa bọn họ. Hôm nay Thiên Âm Môn đã định có kết cục như vậy rồi, trước đó cứ để cho bọn họ tìm hiểu rõ ràng tất cả nguyên nhân xảy ra đi.
Đầu của Vân Thiên Mịch vẫn một mực rũ xuống, làm như không có mặt mũi nào đối mặt với những người huynh đệ này:
- Từ trước khi gia nhập Thiên Âm Môn.
Câu nói này của Vân Thiên Mịch tựa như một tia sấm sét nổ vang trong đầu mọi người, so với tất cả những điều mà bọn họ nghĩ trước kia thì tin tức này càng khiến cho bọ họ chấn động hơn. Vân Thiên Mịch đã gia nhập Thiên Âm Môn bao nhiêu năm rồi? Mà trước khi hắn gia nhập Thiên Âm Môn đã là người của Thiên Ma Tông, Thiên Ma Tông bố trí nội gián thật sự quá kinh khủng.
Nghĩ đến điểm này thì mấy người Hạ Trường Thanh đều nhịn không được mà da đầu tê dại, giờ khắc này bọn hắn mới hiểu được Thiên Ma Tông đến tột cùng có bao nhiêu khủng bố. Vì ngày hôm nay, bọn họ đã chuẩn bị biết bao nhiêu lâu rồi.
Tâm tình của Vân Thiên Mịch hiện giờ cũng không tốt hơn bao nhiêu, sống chung nhiều năm như vậy, hắn cũng thật tâm đối đãi với những người này. Tuy rằng vừa mới bắt đầu là ngụy trang, thế nhưng về sau lại thật sự xem bọn họ là huynh đệ, thật sự có chút tình cảm khó dứt bỏ với Thiên Âm Môn. Lúc hắn ở một mình thường tự suy nghĩ, nếu như mình không phải là người của Thiên Ma Tông, thì không cần phải đeo trên lưng hết thảy những trách nhiệm này. Chỉ là thế giới này không có việc nếu như, đã định trước sẽ có một màn ngày hôm nay.
- Tin rằng hiện tại các ngươi đều đã hiểu, hôm nay chúng ta tới đây không phải vì muốn ôn chuyện cũ với các ngươi! Động thủ!
Mẫn Vô Song vung tay phải lên, những con rối phía sau cộng thêm những đệ tử Thiên Ma Tông đều reo hò vọt vào!
Trận chiến này dù muốn tránh cũng không thể tránh né được, Hạ Trường Thanh cũng hô lên:
- Động thủ! Đuổi Thiên Ma Tông ra khỏi cửa!
Các đệ tử đều reo hò, tiếng la hét rung trời, xen lẫn với tiếng đau kiếm va vào nhau lanh lãnh chói tai, đệ tử hai bên chém giết vô cùng hỗn loạn. Thời gian qua Thiên Âm Môn luôn yên tĩnh phảng phất như bị rơi vào tình thế bốn phía bị bóng tối bao vây, trên trời dưới đất đều là trận trận chiến đấu nảy lửa.
Đây chính là lần đầu Thiên Âm Môn gặp phải tai họa diệt, hôm nay tất cả những oán hận với Thiên Ma Tông đã triệt để bùng nổ trong đầu mọi người, nhiệt huyết sôi trào, lửa giận đang thiêu đốt trong lòng bọn họ.
Trên mặt đất, các đệ tử chiến đấu anh dũng, một chiêu tiếp nối một chiêu thức cường hãn phảng phất như những đóa hoa muốn nổ tung trên mặt đất, tiếng động như sấm sét che khuất bầu trời, không thể ngăn cản. Giữa không trung, đám trưởng lão của Thiên Ma Tông cùng với đám người Hạ Trường Thanh cũng bắt đầu giao chiến.
Thiên Ma Tông ở trong tình thế bắt buộc phải chiến thắng, Thiên Âm Môn thì thề sống chết cũng phải chiến đấu, dưới hai loại tư tưởng này, khí thế của hai bên đúng là không ai thua kém ai, chỉ là tu luyện giả của Thiên Âm Môn càng có thêm một phần khí tức thảm thiết.
Mẫn Vô Song tránh thoát một đạo công kích của Hạ Trường Thanh, cười giễu cợt nói:
- Hạ Trường Thanh, chúng ta đã làm đối thủ không đội trời chung lâu như vậy rồi, hôm nay chúng ta cũng nên phân thắng bại đi!
- Vậy hôm nay hãy để cho chúng ta có một cái kết đi! Mẫn Vô Song, âm mưu của Thiên Ma Tông các ngươi sẽ không được như ý.
Hạ Trường Thanh cắn răng nói, híp đôi mắt lại, một tia quyết tuyệt thoáng hiện lên trong mắt của hắn.
Mẫn Vô Song mỉm cười lắc đầu một cái:
- Đến bây giờ còn có ý nghĩ cố chấp như vậy sao? Ngươi hẳn nên biết tình thế hôm nay đã định rồi, môn chủ Thiên Âm Môn đã đi vắng, các ngươi làm sao có thể chống đỡ lại chúng ta chứ?
Qua nhiều năm như vậy, Thiên Ma Tông vẫn luôn đợi một thời cơ thích hợp, hôm nay rốt cuộc đã tìm được cơ hội này rồi, có thể nói là thiên thời địa lợi nhân hòa đều có đủ.
- Hạ Trường Thanh, nếu như ngươi buông tha tất cả thì ta có thể tha cho ngươi một con đường sống.
Mẫn Vô Song đột nhiên lên tiếng, đôi mắt kia thiếu đi vài phần ý cười hiếm thấy, thêm vài phần nghiêm túc.
Bởi vì là đối thủ một mất một còn với nhau nhiều năm như vậy nên hai người cũng có chút luyến tiếc. Trên thế giới này, người hiểu rõ mình nhất chính là đối phương, đã rất lâu rồi, nhìn đối phương liền nhận thấy gặp được tấm gương. Trên thực tế cũng chỉ có bọn họ hiểu rõ được, nếu như bọn họ không phải ở hai môn phái đối lập thì bọn họ chắc chắn sẽ trở thành bằng hữu.
Chính là bởi vì như vậy mà khi Hạ Trường Thanh nghe được những lời này của Mẫn Vô Song cũng không thấy kỳ lạ. Nếu như tình cảnh hoán đổi lại thì nói không chừng hắn cũng sẽ nói ra những lời như vậy, chỉ là hắn sẽ không đáp ứng.
- Mẫn Vô Song, Hạ Trường Thanh ta nhất định sẽ cùng sống chết với Thiên Ma Tông!
Hạ Trường Thanh nói như đinh đóng cột, không có nửa điểm do dự.
Nghe Hạ Trường Thanh nói như thế thì Mẫn Vô Song thở dài một cái, cũng không khuyên bảo nữa, hắn hiểu ý nghĩ của Hạ Trường Thanh. Đứng ở góc độ bất đồng thì đương nhiên lời nói ra cũng bất đồng. Trên thực tế, hắn cũng sớm hỏi thăm Hạ Trường Thanh, cũng đã sớm biết câu trả lời của hắn ta, nhưng hắn lại không nhịn được mà lên tiếng hỏi.
- Chiến đi!
Hạ Trường Thanh khí phách kêu một tiếng, hạ thủ vô cùng tàn nhẫn, từng chiêu trực tiếp đánh vào chỗ hiểm của Mẫn Vô Song!
Mẫn Vô Song cũng thu hồi biểu cảm lúc trước, trở nên lãnh khốc vô tình, tất cả tình cảm trước kia phảng phất như đã biến mất hẳn. Hai người bỗng nhiên nổi cơn thịnh nộ, chính là oán hận chất chứa của hai kẻ thù, từng chiêu hung ác không hề có nửa điểm nương tay, tựa như nhất định phải lấy tốc độ nhanh nhất tiêu diệt đối phương.
Trong tất cả chưởng môn, người có thực lực mạnh nhất chính là Lăng Thu Hoa, hắn vốn là chưởng môn của Vân Thiên Cát, nên thực lực hiển nhiên không cần phải nói nhiều rồi. Tuy rằng tu vi của đám người Ngô Tĩnh Hiền vẫn còn đang phát triển, nhưng thực lực cũng cực kỳ mạnh mẽ, hai bên giao chiến, chiêu nào cũng trí mạng, tình thế cực kỳ nguy hiểm.
Cao thủ so chiêu, hễ bên nào có chút sơ sẩy nào thì chắc chắn sẽ bỏ lại tính mạng ở đây, cho nên có thể nói là mọi người vô cùng tập trung. Thế nhưng dưới tình huống như vậy, Vân Thiên Mịch cũng không có ra tay, chỉ lẳng lặng đứng ở phía sau, chủ trì đại cuộc của Thiên Ma Tông.
Muốn hắn hạ thủ với những đệ tử của Thiên Âm Môn, hắn thực sự khó có thể làm được, chớ đừng nói là tự mình lấy đi tính mạng của huynh đệ mình. Thiên Ma Tông dường như cũng không có ý muốn Vân Thiên Mịch xuất thủ, lúc hắn hoàn thành nhiệm vụ lần này thì xem như đã công đức viên mãn rồi.
Trong khoảng thời gian ngắn, trên mặt cũng đã có rất nhiều thi thể ngã xuống, hai bên đều có thi thể, chỉ là thi thể của đệ tử Thiên Âm Môn nhiều hơn nhiều hơn mấy phần. So sánh mà nói thì các trưởng lão đều đánh nhau không nhân nhượng, trong thời gian ngắn không ai có thể chế phục được ai.
Ầm! Ầm!
Hai âm thanh liên tiếp vang lên, đám người Hạ Trường Thanh và Mẫn Vô Song đều lùi lại phía sau vài bước. Hạ Trường Thanh ôm bụng của mình, thân hình không kềm được mà khom người, phảng phất như một con tôm. Mẫn Vô Song ôm lấy lồng ngực của mình, trên mặt xuất hiện vẻ thẹn thùng, đem máu tươi trong miệng đè ép trở xuống.
Thế nhưng sau một khắc thì hai người lại lần nữa xông lên, tiếp tục chiến đấu, thực lực của hai người không phân cao thấp, một khi chiến đấu với nhau thì ai cũng không tốt lành.
Ngô Tĩnh Hiền có chút khó khăn, phần lớn thời gian của hắn đều đặt ở trên việc luyện đan, nhất là trong khoảng thời gian này gần như là luyện chế cả ngày lẫn đêm, ngay cả việc tu luyện cũng tạm thời đình chỉ, cho nên thực của hắn yếu hơn một chút so với những trưởng lão khác!
Ngô Tĩnh Hiền cùng giao thủ với một trong những trưởng lão của Thiên Ma Tông - Triệu Hoang Lưu, hai người đi nhanh như gió, động tác nhanh chóng mãnh liệt, quyền cước va vào nhau, vừa chạm vào liền nhận được kết quả. Chúng đệ tử chỉ có thể nhìn thấy một trận lốc xoáy hỗn hợp hai màu sắc, không thể thấy rõ động tác.
Nhìn trận đấu của Ngô Tĩnh Hiền và Triệu Hoang Lưu thì bọn người Vũ Xích có chút lo lắng, lấy nhãn lực của bọn họ hiển niên có thể nhìn ra được thực lực của Triệu Hoang Lưu mạnh hơn Ngô Tĩnh Hiền vài phần, mà phần lớn thời gian Ngô Tĩnh Hiền đều đang tránh né. Sở dĩ hắn có thể đủ sức chống đỡ cho đến bây giờ là vì linh thức của hắn mạnh.
Nếu không phải như vậy thì sợ là đã sớm thua trận, nhưng nếu tiếp tục như vậy thì sợ là Ngô Tĩnh Hiền sẽ không kiên trì được bao lâu.
Ầm ầm!
Lực lượng đáng sợ chấn động cả trời đất đang truyền khắp mảnh thiên địa này, sóng năng lượng khiến da đầu hai người tê dại đang thời thời khắc khắc dao động. Công kích mang theo uy lực to lớn như thế thường xuyên lan đến gần những đệ tử phía dưới, dưới một tiếng âm bạo cực kỳ chói tai vang lên thì theo sát sau chính là một tiếng kêu thảm thiết của một đệ tử trước khi chết.
Thây phơi khắp nơi, thi thể chất đống như núi, máu chảy thành sông, nhìn thấy mà đau lòng.
Đây cũng là tình huống hiện tại của Thiên Âm Môn, mặc dù đệ tử Thiên Âm Môn ngăn cản bước tiến của hình nhân nhưng mơ hồ có chiều hướng thụt lùi về phía sau, hình nhân dần dần tiến vào bên trong Thiên Âm Môn.
Tuy rằng Thiên Âm Môn sinh ra nhiều đệ tử Xuất Khiếu Cảnh hậu kỳ nhưng so sánh với số lượng hình nhân thật sự có sự chênh lệch quá mức, bọn họ chỉ biết điên cuồng tấn công, nhuệ khí đó khiến cho lòng người phát rét.
- Mọi người nỗ lực ngăn cản! Quyết không thể để cho Thiên Ma Tông xông vào Thiên Âm Môn!
Lăng Thu Hoa hét lớn, nhất thời đã thức tỉnh một số đệ tử sợ bóng sợ gió trong Thiên Âm Môn:
- Ngày thường ta đã huấn luyện các người thế nào? Tình huống trước mắt là chúng ta đang cùng nhau chóng lại, chứ không phải là đơn độc tác chiến!
Theo tiếng nói của Lăng Thu Hoa vang lên thì đông đảo đệ tử nổi danh đều phảng phất như tìm được chủ định của mình vậy, tất cả đều liên hợp lại, lần nữa xây dựng một thành trì kiên quyết ngăn chặn hình nhân tiến tới. Cục diện lại lần nữa được ổn định lại.
Ngày thường, đa số những tu luyện giả này đều tự thân tăng tu vi của mình lên, ở thời điểm giao chiến cũng là lúc tiềm thức làm như vậy, cho nên mới hồ đồ quên đi phương thức tác chiến.
Nhìn tình huống mới được ổn định lại thì các chưởng môn của Thiên Âm Môn đều thở dài nhẹ nhõm, Lăng Thu Hoa lần nữa lên tiếng:
- Nhất định phải giết chết trưởng lão Thiên Ma Tông, có thế thì chúng ta mới có thể chống đỡ được với thế tấn công này, mọi người hãy tăng tốc lên!
Trận chiến trên không trung quyết định trận chiến phía dưới, chỉ cần phía trên giành thắng lợi thì sự thắng bại của trận chiến phía dưới cũng lập tức được quyết định.
Ầm!
Thân hình Ngô Tĩnh Hiền đột nhiên bay ngược ra hơn trăm thước, hung hăng rơi xuống mặt đất. Chỉ trong chốc lát thì bụi mù nổi lên bốn phía, trên mặt đất cũng bị nện thành một cái hố cạn.
Một cơn lốc xoáy màu đen rượt sát theo phía sau, trường thương trong tay Triệu Hoang Lưu không hề lưu tình đâm về phía Ngô Tĩnh Hiền. Nụ cười trên gương mặt hắn đang khuếch đại, một màn thâm độc kia càng làm nổi bật gương mặt vô cùng hung tợn của hắn.
Ngô Tĩnh Hiền xoay người một vòng lại một vòng, thân hình chợt lướt xa mấy chục thước, tránh thoát đòn công kích của Triệu Hoang Lưu, nhưng trên khuôn mặt hắn lại tái nhợt thêm vài phần. Nhưng Triệu Hoang Lưu không kinh ngạc chút nào, động tác trên tay của hắn cũng không ngừng lại, trực tiếp đâm tới một thương. Lấy sức chiến đấu của Ngô Tĩnh Hiền thì nhiều lắm chỉ có thể kiên trì thêm vài ba hiệp nữa, sau đó nhất định sẽ chết trong tay hắn.
Đúng như Triệu Hoang Lưu phỏng đoán vậy, Ngô Tĩnh Hiền chẳng qua chỉ né tránh, cho dù có giao thủ với hắn thêm nữa thì cũng sẽ bại mà lui về, chính mình càng bị thương nghiêm trọng hơn. Bỗng dưng khóe miệng Triệu Hoang Lưu giương lên một nụ cười, ánh mắt ngưng trọng, đây chính là cơ hội!
Tay trái kiềm chế, tay phải cầm trường thương hung ác đâm ra. Ngô Tĩnh Hiền bị trói buộc, mặc dù hắn có ý tránh né nhưng cũng không làm được. Trong tích tắc này ánh mắt của hắn cực kỳ phức tạp, trong mắt xẹt qua một tia không muốn; thống khổ; căm hận cùng với một sự vui mừng vì mình chết có ý nghĩa đan xen vào nhau. Ít nhất máu tươi của hắn có thể rơi trên mặt đất của Thiên Âm Môn, ít nhất hắn cũng được chôn thân ở nơi mà hắn yêu thích nhất.
- Tĩnh Hiền!
Đám người Hạ Trường Thanh đều hô to một tiếng, nhìn trường thương kia cách Ngô Tĩnh Hiền càng ngày càng gần, gần như trong nháy mắt sẽ lấy đi tính mạng của Ngô Tĩnh Hiền. Lúc này trong lòng bọn họ vô cùng đau khổ, nhưng lại không thể phân thân được.
Vũ Xích cách Ngô Tĩnh Hiền gần nhất vừa đúng lúc đem đối thủ bức lui mấy bước, nhìn thấy hoàn cảnh cực kỳ nguy hiểm của Ngô Tĩnh Hiền thì thân hình nhanh chóng lướt qua, lắc mình một cái đã đến bên cạnh của Ngô Tĩnh Hiền, ngăn chặn trường thương lại, kéo Ngô Tĩnh Hiền ra phía sau lưng của mình.
Mọi người nhìn thấy một màn này thì đều thở phào nhẹ nhõm, may là Ngô Tĩnh Hiền không gặp chuyện không may, khiến cho bọn họ yên tâm vài phần. Thế nhưng Vũ Xích phải chống lại công kích của hai vị trưởng lão, nhất thời lâm vào tình huống cực kỳ nguy hiểm. Vũ Xích không chỉ đối phó với đối thủ mà còn phải bảo vệ Ngô Tĩnh Hiền.
- Vũ Xích, không cần lo cho ta, hiện tại ta đã không còn sức chiến đấu nữa, nếu cứ tiếp tục như vậy thì hai chúng ta đều khó có thể sống tiếp. Ta đi trước ngươi một bước, không cần quan tâm ta nữa!
Ngô Tĩnh Hiền lại được Vũ Xích bảo vệ lần nữa, sau đó hắn lập tức nói.
Từ trước kia, hắn đã sớm nhìn thấu được sinh tử, bản thân hắn chết đi không luyến tiếc nhưng nếu như liên lụy đến Vũ Xích thì đó chính là tiếc nuối lớn nhất của hắn!
Vũ Xích nghe vậy thì tức giận nói:
- Lão gia hỏa ngươi đang nói bậy bạ gì đó! Chỉ cần có Vũ Xích ta ở đây thì ta sẽ không để cho ngươi có chuyện!
Hai mắt Ngô Tĩnh Hiền dần dần biến hóa, khóe miệng giương lên một nụ cười:
- Nhận biết đám lão gia hỏa các ngươi chính là may mắn nhất cuộc đời Ngô Tĩnh Hiền ta! Chúng ta hãy cùng nhau chiến đấu!
Vừa dứt lời, thế tấn công của Ngô Tĩnh Hiền liền thay đổi, đem tất cả sức lực còn sót lại của bản thân bộc phát ra hết, cho dù muốn chết cũng phải kéo một người đệm lưng!
Ầm ầm ầm!
Vũ Xích và Ngô Tĩnh Hiền không ngừng thay đổi vị trí, phối hợp vô cùng ăn ý không chê vào đâu được. Trong thời gian ngắn đã cân bằng tình thế xấu này.
Triệu Hoang Lưu nhìn thấy tình hình có vẻ không ổn thì vộ vàng nháy mắt ra hiệu cho Ngô Kính Tùng, động tác của hai người cũng biến đổi, chiêu thức ác liệt, góc độ xảo quyệt. Dưới sự phối hợp của hai người đã lần nữa đem ưu thế kéo về phía bọn họ. Nếu như Ngô Tĩnh Hiền không bị thương thì tình huống còn phải xem lại, nhưng mà Ngô Tĩnh Hiền đã bị thương nên bọn họ định trước là phải rơi vào tình thế không thuận lợi!
Leng keng!
Triệu Hoang Lưu chợt bức Ngô Tĩnh Hiền lui về sau mấy bước, cố gắng phá vỡ sự liên thủ của hai người. Trường thương uyển chuyển như du long, nhiều đóa thương hoa sắc bén cũng lóe ra ánh sáng lấp láng như những đóa hoa bạc, đâm về phía bộ phận quan trọng của Ngô Tĩnh Hiền! Ngô Kính Tùng thì lại nhân cơ hội ngăn cản động tác của Vũ Xích, chỉ có như vậy thì bọn họ mới có thể giải quyết hai người!
- Tỷ sẽ không để cho muội có chuyện! Tin tưởng tỷ! Muội sẽ luôn cùng đi tiếp với chúng ta, chúng ta muốn cùng muội tìm kiếm truyền thừa, không nên nói những lời không may như vậy!
Thiên Nhi mỉm cười, nụ cười vừa xinh đẹp vừa mỏng manh thê lương nhưng lại khiến cho người ta mê mẩn:
- Chỉ Ly, cả đời này của muội mãi cho đến khi gặp tỷ mới thật sự bắt đầu. Nếu như không gặp tỷ thì cho đến nay, muội vẫn còn quanh quẩn ở Thiên Sát Cổ Giới. Huống chi trước đây muội đã sớm chết qua một lần, mấy năm nay cũng xem như là đã kiếm lại được lợi nhuận.
- Không được buồn, muội vẫn cảm thấy rất hạnh phúc, có tỷ muội tốt như tỷ, có tướng công như Dật Thần luôn ở bên cạnh muội, cuộc đời muội xem như đã viên mãn rồi.
Thiên Nhi dừng lại một chút, tựa hồ ngay cả việc nói chuyện cũng có chút khó khăn:
- Có lẽ nơi địa phủ đã gọi tên muội, muội đã định là không thể đi cùng mọi người đến cuối con đường.
Hàn Dĩnh Nhi đứng ở một bên mà nước mắt không ngừng chảy xuống, hai mắt đẫm lệ nhìn Thiên Nhi, nhưng lại không nói nên lời. Thân là người tu luyện, vốn đã quen với sinh tử, nhưng khi tình huống này xảy ra với người thân của mình thì nàng vẫn không cách nào có thể chấp nhận được.
Nàng biết những lời Thiên Nhi nói đều là sự thật, với tình huống như vậy, bọn họ căn bản không tìm ra phương pháp chữa trị, ngay cả Sống lại lực của tẩu tẩu cũng cũng không có tác dụng thì còn có biện pháp nào nữa chứ? Chỉ sợ dù bọn họ có tìm ra biện pháp thì sợ rằng Thiên Nhi cũng cũng khó có thể chống đỡ đến ngày đó.
Mộ Chỉ Ly chợt lắc đầu:
- Sẽ không! Nhiều năm như vậy đều là bốn người chúng ta cùng nhau đi, tuyệt đối không cho phép muội rời đi! Muội đáp ứng tỷ, không được vứt bỏ!
Từ lúc nàng vừa tới Thiên Huyền đại lục thì Thiên Nhi vẫn luôn đi cùng bên cạnh nàng, là người duy nhất ởThiên Huyền đại lục mà nàng có thể tin cậy. Trải qua khoảng thời gian lâu như vậy, Thiên Nhi đã sớm trở thành người quan trọng trong cuộc đời của nàng. Từng chuyện từng chuyện hiện rõ trong đầu của nàng, nàng đau lòng đến mức hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Nghe Mộ Chỉ Ly nói vậy, khóe miệng Thiên Nhi giương lên một độ cong, khẽ gật đầu đáp ứng, nói:
- Được, tất cả đều nghe theo tỷ.
Đột nhiên chóp mũi Mộ Chỉ Ly cảm giác cay cay, nước mắt tràn mi. Sau khi Mộ Dật Thần trút hết nỗi lòng xong thì nhanh chóng chạy về, đúng lúc nhìn thấy một màn này, lập tức vọt tới bên cạnh Thiên Nhi:
- Thiên Nhi, Thiên Nhi!
- Dật Thần!
Thiên Nhi ngước mắt lên nhìn gương mặt tuấn tú trước mắt, tựa hồ muốn đem khuôn mặt này vĩnh viễn khắc sâu trong đầu của mình. Nếu như có kiếp sau thì nàng hy vọng là bản thân nàng còn có thể nhớ kỹ bộ dáng của chàng. Trước kia nàng vốn đã hứa hẹn sẽ cùng Dật Thần đi đến cuối cùng, chỉ là hiện tại xem ra nàng phải thất hứa rồi.
- Thiên Nhi, nàng tuyệt đối không thể rời bỏ ta,
Đôi mắt của Mộ Dật Thần phiếm hồng, nắm thật chặt lấy bàn tay của Thiên Nhi, tựa hồ chỉ cần nới lỏng tay ra thì Thiên Nhi sẽ bỏ hắn mà đi vậy
Thiên Nhi quay sang nắm lấy bàn tay của Mộ Dật Thần, thế nhưng sức lực lại rất yếu, nên Mộ Dật Thần lập tức nắm lấy tay kia của nàng, chập hai tay lại với nhau giống như bộ dáng thường ngày của bọn họ vậy.
- Dật Thần, trong cuộc đời của Thiên Nhi, khoảng thời gian sống cùng với Dật Thần là thời gian hạnh phúc nhất. Nếu như ta không thể đi cùng với chàng đến cuối cùng thì chàng đừng nên khổ sở...
Thiên Nhi chưa nói xong thì đã bị Mộ Dật Thần ngắt lời:
- Nàng nói bậy bạ gì đó, ta không cho phép nàng bỏ ta. Nếu như nàng đi thì ta sẽ đi theo nàng ở cùng một chỗ.
Vẻ mặt của Mộ Dật Thần vô cùng thành thật, trong mắt tràn đầy sự quyết liệt, nếu như Thiên Nhi rời khỏi thế giới của hắn thì hắn sống còn có ý nghĩa gì chứ?
Nghe lời Mộ Dật Thần nói thì Thiên Nhi vội vàng lên tiếng:
- Không thể, nếu như chàng làm như vậy thì ta sẽ vĩnh viễn không tha thứ cho chàng! Hôm nay, trước mặt mọi người đều là khó khăn trùng trùng điệp điệp, nếu như chàng cùng đối mặt với Chỉ Ly vậy thì dù ta ở trên trời nhìn thấy mọi người cũng sẽ mỉm cười.
Mộ Dật Thần trầm mặt trong chốc lát rồi chậm rãi nói:
- Nếu như nàng rời bỏ ta thì khi ta làm xong tất cả mọi chuyện sẽ đi cùng nàng. Nếu như nàng không muốn nhìn thấy ta làm như vậy thì bây giờ đừng nói những lời không may. Bất kể là chân trời góc biển thì ta cũng sẽ luôn đuổi theo nàng, kiếp này, kiếp sau sau nữa nàng cũng nhất định là nương tử của ta.
Nước mắt từ hốc mắt của Thiên Nhi rơi xuống, vuốt vuốt mặt của Mộ Dật Thần, nước mắt của hắn từ trên mặt trượt xuống đầu ngón tay của nàng:
- Ta sẽ luôn luôn chờ đợi chàng.
Mộ Dật Thần chăm sóc Thiên Nhi, còn Mộ Chỉ Ly thì ở bên cạnh lật sách tìm phương thuốc để cứu chữa tình trạng hiện tại của Thiên Nhi. Hàn Dĩnh Nhi cũng ở bên cạnh trợ giúp nàng một tay, hai người đều gần giống như bị điên, không ngừng tìm kiếm phương thuốc trong sách, nếu như chậm trễ một chút thời gian thì hy vọng chữa khỏi của Thiên Nhi sẽ ít đi vài phần.
Lúc Hàn Như Liệt xử lý xong chuyện bên ngoài trở về thì vừa lúc nhìn thấy một màn này, nhìn thấy tình huống của Thiên Nhi thì hắn cũng vô cùng khó chịu, hắn đã sớm xem Thiên Nhi là muội muội của mình, vẫn luôn cảm ơn Thiên Nhi đã luôn chăm sóc Chỉ Ly. Bây giờ muội ấy lại gặp phải tình huống như vậy thì hắn khó tránh khỏi thương thâm, đối với Hoàng Phổ Vân càng hận đến cực điểm, hận không thể đem Hoàng Phổ Vân đi róc da xẻo thịt, dù làm thế nào cũng không thể nào giải được mối hận trong lòng hắn.
Cùng lúc đó, tại Thiên Âm Môn lại là một tình huống khác.
Đám người Hạ Trường Thanh đột nhiên nghe đệ tử truyền tới tin khẩn cấp, bọn họ mới phát hiện có một đội ngũ nhân mã rất đông đang tụ tập bên ngoài Thiên Âm Môn, đối phương rõ ràng là lai giả bất thiện, sau khi đến nơi thì không hề nói câu nào đã trực tiếp công kích. Trong lúc nhất thời những đệ tử trông cửa đều chết ở trong tay bọn họ, duy chỉ có mấy đệ tử đến báo tin là còn sống sót mà thôi.
Hạ Trường Thanh cùng với các vị chưởng môn lập tức tập hợp lực lượng của môn phái lại, từ miệng của những đệ tử đến báo tin thì bọn họ đã biết người đến là Thiên Ma Tông. Thiên Ma Tông có hành động lớn lối như vậy rõ ràng là muốn tiêu diệt Thiên Âm Môn! Nhưng mà tại sao hành động lớn như vậy mà trước đó bọn họ lại không hề nghe được chút tin tức gì, có thể thấy bọn chúng đã có mưu tính từ sớm.
- Chết tiệt, hôm nay rõ ràng là Thiên Ma Tông đã chọn đúng thời điểm mà. Hiện tại môn chủ đã vắng mặt, mà thực lực của tông chủ Thiên Ma Tông cũng rất mạnh. Nếu như lão ta xuất thủ thì chúng ta sẽ không có sức phản kháng.
Hạ Trường Thanh nhíu mày nói.
Môn chủ đã cùng rời đi với Tù Vô Bi, nếu như Tông chủ Thiên Ma Tông chưa đến đây thì tình huống cũng không quá mức gay go. Chỉ là nếu như Thiên Ma Tông đã có hành động như vậy thì chắc chắn bọn chúng muốn lần này nhất định phải thành công, mà bọn họ muốn đối kháng với Tông chủ Thiên Ma Tông thì khả năng thắng rất nhỏ.
Sắc mặt của Diệu Thừa Ninh vô cùng ngưng trọng, trước nay chưa từng thấy hắn như vậy:
- Thiên Âm Môn chính là tâm huyết của môn chủ, chúng ta đã đáp ứng môn chủ sẽ quản lý tốt Thiên Âm Môn, chúng ta tuyệt đối không thể để cho Thiên Âm Môn xảy ra chuyện được!
- Tình hình nghiêm trọng như vậy, mà khí thế của Thiêm Ma Tông cũng rất to lớn, cho dù chúng ta có đặt cược cái mạng này cũng phải bảo trụ được Thiên Âm Môn!
Lăng Thu Hoa nghiêm túc nói, môn chủ đối với bọn họ có ơn trọng dụng. Bọn họ ở Thiên Âm Môn nhiều năm như vậy nên có tình cảm rất sâu đậm với Thiên Âm Môn.
Ngô Tĩnh Hiền nặng nề gật đầu:
- Người đang ở tại Thiên Âm Môn, Thiên Âm Môn mất thì người cũng mất!
Theo một câu nói của Ngô Tĩnh Hiền thì trên mặt của mọi người đều hiện lên vẻ quyết liệt, bọn họ không sợ chết, tất cả sẽ cùng sống chết với Thiên Âm Môn! Môn chủ, chúng ta sẽ dùng thân thể của mình để làm tường rào che chở cho Thiên Âm Môn.
Đám người Hạ Trường Thanh hành động cực nhanh, trong thời gian ngắn thì đệ tử của Thiên Âm Môn đã bày sẵn trận địa đón địch, đám đệ tử mới nhập môn thì được Hạ Trường Thanh sắp xếp ở phía sau hàng ngũ. Trong trận chiến đấu kiểu này, những đệ tử mới chỉ có thể làm bia đỡ đạn thôi, bọn họ đương nhiên sẽ không cho chúng tham gia chiến đấu, chỉ chịu trách nhiệm hậu cần mà thôi.
Dưới tình huống như vậy thì Vân Thiên Các phát huy tác dụng lớn nhất, dưới sự thống lĩnh của Lăng Thu Hoa thì các đệ tử Vân Thiên Các đều xông lên tiền tuyến. Vân Thiên Các là nơi tụ tập phần lớn những đệ tử ưu tú của Thiên Âm Môn, hiển nhiên không cần phải nhiều lời về thực lực của bọn họ rồi, bọn họ chính là những tồn tại đứng đầu trong đám đệ tử.
- Tốt, trong khoảng thời gian này, Vạn Đan Cát đã luyện chế ra không ít Bồ Đề Đan, chúng ta phải nhanh chóng đề tăng thực lực. Hiện tại đệ tử Trúc Cơ Cảnh cơ kỳ thật sự không ít.
Lăng Thu Hoa có chút vui mừng, trong tình thế trước mắt thì đây chính là một tin tức tốt.
Trước đây Mộ Chỉ Ly giao cho Thiên Âm Môn rất nhiều đan dược, cộng thêm thuật luyện đan của Ngô Tĩnh Hiền rất là tinh xảo, sau khi được Mộ Chỉ Ly giải thích rõ ràng thì xác suất luyện chế thất bại cực thấp, cho nên trong mấy ngày nay, thực lực của đệ tử Vân Thiên Các được đề cao rõ rệt.
Khóe miệng của Ngô Tĩnh Hiền giương lên một nụ cười, có chút bất đắc dĩ nói:
- Chẳng biết hiện tại môn chủ ở nơi nào, chẳng biết chuyện kia đã xử lý thế nào rồi, trước đó còn nghe nói Mộ Chỉ Ly bận rộn ở Bồng Lai tụ địa. Mấy ngày nay chỉ biết là Mộ Chỉ Ly rời đi, cũng không biết là đã đi nơi nào.
- Nếu như Môn chủ có thể trở về thì tốt rồi.
Vũ Xích cảm khái nói.
Mọi người nghe vậy thì cười khổ lắc đầu một cái, cho dù môn chủ biết được tin tức này sau đó nhanh chóng chạy tới, thì chặng đường từ Bồng Lai tụ địa đến Thiên Âm Môn cũng rất xa, cho dù có thi triển tốc độ nhanh nhất cũng không thể nào chạy tới, trước mắt bọn họ chỉ có thể kiên cường chống đỡ thôi.
Khi đám người Hạ Trường Thanh đi tới bên ngoài cổng Thiên Âm Môn thì mới nhìn rõ tình huống chân chính. Nhưng vừa nhìn thấy thì lòng mọi người cũng lạnh đi.
- Những thứ này là gì? Hai mắt dại ra, vẻ mặt ngu ngơ, chẳng lẽ là con rối?
Ngô Tĩnh Hiền đột nhiên trợn to mắt, giọng nói không tự chủ được mà tăng vài tông, khiếp sợ không thôi.
Sắc mặt của Hạ Trường Thanh thay đổi liên tục, trong mắt xẹt qua hào quang:
- Đây đúng là những con rối, thần trí của đám người này đã sớm bị xóa bỏ, bị bọn chúng khống chế.
- Hôm nay Thiên Ma Tông đơn giản là phần tử cặn bã, xuất ra nhiều con rối như vậy, bọn chúng đã giết hại bao nhiêu người chứ!
Vũ Xích tức giận nói, mặc dù số lượng tu luyện giả chết trên tay bọn họ không ít, thế nhưng khi nhìn thấy một màn trước mắt này thì trong lòng của hắn vẫn không nhịn được xúc động, loại thủ đoạn này quả thật quá mức tàn nhẫn.
Hạ Trường Thanh híp hai mắt lại, yếu ớt thở dài, trong con ngươi đục ngầu sinh ra một tia hổ thẹn:
- Nhắc tới mới nói, chúng ta nhận được thông tin quá chậm, có lẽ là bởi vì đã an nhàn quá nhiều năm, chúng ta đã mất đi ý thức nguy hiểm, cho nên Thiên Ma Tông mới bồi dưỡng được một thế lực như vậy. Chúng ta chẳng biết gì cả, mãi cho đến hôm nay bị vây bốn phía mới biết được.
Nếu như Thiên Âm Môn xảy ra chuyện thì hắn không thể tránh khỏi trách nhiệm, nếu như hắn có thể chú ý một chút thì hôm nay sẽ không phát sinh chuyện như vậy, lại nói tiếp tất cả đều là lỗi lầm của hắn cả.
Nghe lời Hạ Trường Thanh nói thì các vị chưởng môn đều rơi vào trầm mặc, đúng như Hạ Trường Thanh nói, đây chính là trách nhiệm của bọn họ, nếu như bọn họ để tâm nhiều hơn thì có thể chuẩn bị trước rồi. Dù sao thì bọn họ vẫn luôn biết Thiên Ma Tông không phải hạng người an phận, chỉ là Thiên Ma Tông ẩn núp quá sâu, khiến cho bọn họ gần như quá chểnh mãng.
Mẫn Vô Song nhìn thấy Hạ Trường Thanh xuất hiện thì trên mặt xuất hiện nụ cười đắc ý, lớn tiếng nói:
- Hạ trưởng lão, chúng ta lại gặp mặt! Một đoạn thời gian không gặp rồi, ta thật sự rất nhớ ngươi nha!
Hạ Trường Thanh hừ một tiếng:
- Mẫn Vô Song, ngươi hãy thu hồi nụ cười dối trá kia đi.
Mẫn Vô Song không thèm không thèm để ý chút nào chỉ nhún vai một cái, nụ cười nơi khóe miệng cũng thu lại vài phần, nhưng hắn vẫn mỉm cười đắc ý như cũ:
- Hôm nay, tâm tình của ta thật sự không tệ, nhất là sau khi nhìn thấy ngươi lại càng tốt hơn. Từ nay về sau, Thiên Âm Môn sẽ thuộc về thế lực của Thiên Ma Tông.
- Nói xằng bậy gì thế, ngược lại cũng giống với tác phong của Thiên Ma Tông các ngươi!
Hạ Trường Thanh cười lạnh nói:
- Mẫn Vô Song, nếu như các ngươi không mau chóng rời đi thì khi hai phái liều mạng sẽ không có lợi cho ngươi.
- Hạ trưởng lão, lúc này đã là lúc nào rồi mà ngươi còn cố gắng nói những lời như thế?
Mẫn Vô Song không thèm để ý tới Hạ Trường Thanh, mỉm cười nói:
- Nếu như ta không có nắm chắt thì há có thể đến nơi này. Môn chủ Thiên Âm Môn đã vắng mặt, chỉ bằng mấy lão già các ngươi mà muốn bảo trụ Thiên Âm Môn sao? Sợ là không thể nào đâu.
Nghe Mẫn Vô Song nói vậy thì đám người Hạ Trường Thanh biến sắc, Mẫn Vô Song sao lại nắm rõ chuyện Môn chủ vắng mặt chứ? Hạ Trường Thanh hiểu rất rõ tính nết của Mẫn Vô Song, dù sao thì hai người cũng đã tiếp xúc với nhau nhiều năm như vậy, nếu như hắn đã nói như vậy thì nhất định là có mười phần chứng cứ.
Tất cả đệ tử gần như không biết chuyện môn chủ rời đi, chỉ có những đệ tử cùng rời đi mới biết được, mà bọn họ tuyệt đối sẽ không đem tin tức này tiết lộ ra ngoài, như vậy thì gian tế sẽ là ai?
Mấy trưởng lão cùng chưởng môn đưa mắt nhìn nhau, trong mắt tràn đầy sư nghi ngờ, đến tột cùng là ai đã đem tin tức của Thiên Âm Môn tiết lộ ra ngoài? Lúc đó môn chủ chỉ đem chuyện này nói cho năm người bọn họ mà thôi, chẳng lẽ trong số năm người bọn họ có gian tế? Nghĩ đến điểm này rất có thể xảy ra thì trong lòng mọi người hầu như đều có chút không thể tin được.
Bọn họ đã cùng chung sống với nhau nhiều năm như vậy, lại vô cùng trung thành tận tâm với Thiên Âm Môn, đối với bọn họ mà nói Thiên Âm Môn chính là nhà của bọn họ, làm sao có thể làm ra chuyện như vậy chứ? Bọn họ quả thật khó mà tin được.
Mẫn Vô Song nhìn mấy người Hạ Trường Thanh đưa mắt đánh giá bộ dáng của đối phương thì không kềm được mà nở nụ cười:
- Hạ Trường Thanh, có phải là rất kỳ lạ hay không? Tại sao ta lại biết tin tức này? Nói cho cùng thì chính là ngươi không bằng ta, cho tới bây giờ cũng không nhận ra được vấn đề xảy ra ở đâu, thật sự quá đáng thương mà!
Ngay khi Mẫn Vô Song nói ra câu đó thì Vân Thiên Mịch bỗng nhiên từ giữa đám người Hạ Trường Thanh đi ra, nhanh chóng đi đến bên cạnh Mẫn Vô Song. Mẫn Vô Song thì cười lớn rồi vỗ vỗ bả vai của hắn:
- Làm tốt lắm! Lần này sau khi trở về thì ngươi nhất định sẽ được thưởng lớn!
Nhìn thấy một màn này thì đám người Hạ Trường Thanh đều rối rít trợn to mắt, trong con ngươi tràn đầy vẻ ngạc nhiên. Gian tế trong bọn họ chính là Vân Thiên Mịch! Bọn họ thế nhưng chính là bằng hữu mấy trăm năm, ai cũng không ngờ là sẽ có người phản bội lại Thiên Âm Môn.
- Vân Thiên Mịch! Sao ngươi lại có thể phản bội lại chúng ta?
Tính tình Vũ Xích nóng nảy nhất, chỉ thấy trên trán hắn nổi gân xanh, trong mắt dâng trào lửa giận, hận không thể đem Vân Thiên Mịch thiêu cháy không còn một móng. Nếu như không phải đám người Hạ Trường Thanh lôi kéo hắn thì sợ là hắn đã xông lên liều mạng với Vân Thiên Mịch rồi!
Hạ Trường Thanh nhìn thật lâu vào mắt Vân Thiên Mịch, trong mắt tràn đầy vẻ thất vọng:
- Vân Thiên Mịch, sao ngươi lại làm như vậy? Thiên Âm Môn đối đãi với ngươi không tệ mà!
Nói xong lời cuối cùng thì giọng nói trầm thấp của Hạ Trường Thanh đã biến thành lời kêu gào cùng với sự căm ghét. Bằng hữu chí cốt nhiều năm của hắn vậy mà lại làm ra chuyện này, có thể tưởng tượng được trong lòng hắn bị đả kích đến bực nào rồi.
Sắc mặt của Vân Thiên Mịch cũng rất khó coi, hắn cúi đầu bái một cái rất sâu, giọng nói trầm thấp mà ưu thương:
- Thật xin lỗi!
- Một câu xin lỗi là có thể đền bù được những chuyện ngươi đã làm sao? Qua nhiều năm như vậy, mấy người bọn ta đã xem ngươi là huynh đệ ruột của mình, nhưng bây giờ ngươi lại phản bội chúng ta. Kỹ thuật ngụy trang của ngươi quá giỏi, thật sự khiến cho chúng ta bội phục!
Vũ Xích nói xong lời cuối cùng thì chỉ còn lại sự chế giễu dâng trào.
Ngô Tĩnh Hiền vỗ vỗ lưng của Vũ Xích, ý bảo hắn hãy bình tĩnh lại, bọn họ có thể hiểu rõ sự xúc động củaVũ Xích. Dù sao thì trong số vô số người của Thiên Âm Môn thì Vũ Xích và Vân Thiên Mịch có quan hệ tốt nhất, ai có thể ngờ được là bằng hữu vẫn luôn nâng cốc nói những lời vui vẻ với mình đều là giả dối.
- Ngươi lựa chọn phản bội chúng ta khi nào?
Lăng Thu Hoa bình tĩnh nhất, có lẽ tính tình của hắn rất lạnh nhạt, cho dù có gặp bất cứ chuyện gì đều có thể tĩnh táo giải quyết.
Thời gian này, Mẫn Vô Song cũng không có dính vào, dù sao đây cũng là chuyện giữa bọn họ. Hôm nay Thiên Âm Môn đã định có kết cục như vậy rồi, trước đó cứ để cho bọn họ tìm hiểu rõ ràng tất cả nguyên nhân xảy ra đi.
Đầu của Vân Thiên Mịch vẫn một mực rũ xuống, làm như không có mặt mũi nào đối mặt với những người huynh đệ này:
- Từ trước khi gia nhập Thiên Âm Môn.
Câu nói này của Vân Thiên Mịch tựa như một tia sấm sét nổ vang trong đầu mọi người, so với tất cả những điều mà bọn họ nghĩ trước kia thì tin tức này càng khiến cho bọ họ chấn động hơn. Vân Thiên Mịch đã gia nhập Thiên Âm Môn bao nhiêu năm rồi? Mà trước khi hắn gia nhập Thiên Âm Môn đã là người của Thiên Ma Tông, Thiên Ma Tông bố trí nội gián thật sự quá kinh khủng.
Nghĩ đến điểm này thì mấy người Hạ Trường Thanh đều nhịn không được mà da đầu tê dại, giờ khắc này bọn hắn mới hiểu được Thiên Ma Tông đến tột cùng có bao nhiêu khủng bố. Vì ngày hôm nay, bọn họ đã chuẩn bị biết bao nhiêu lâu rồi.
Tâm tình của Vân Thiên Mịch hiện giờ cũng không tốt hơn bao nhiêu, sống chung nhiều năm như vậy, hắn cũng thật tâm đối đãi với những người này. Tuy rằng vừa mới bắt đầu là ngụy trang, thế nhưng về sau lại thật sự xem bọn họ là huynh đệ, thật sự có chút tình cảm khó dứt bỏ với Thiên Âm Môn. Lúc hắn ở một mình thường tự suy nghĩ, nếu như mình không phải là người của Thiên Ma Tông, thì không cần phải đeo trên lưng hết thảy những trách nhiệm này. Chỉ là thế giới này không có việc nếu như, đã định trước sẽ có một màn ngày hôm nay.
- Tin rằng hiện tại các ngươi đều đã hiểu, hôm nay chúng ta tới đây không phải vì muốn ôn chuyện cũ với các ngươi! Động thủ!
Mẫn Vô Song vung tay phải lên, những con rối phía sau cộng thêm những đệ tử Thiên Ma Tông đều reo hò vọt vào!
Trận chiến này dù muốn tránh cũng không thể tránh né được, Hạ Trường Thanh cũng hô lên:
- Động thủ! Đuổi Thiên Ma Tông ra khỏi cửa!
Các đệ tử đều reo hò, tiếng la hét rung trời, xen lẫn với tiếng đau kiếm va vào nhau lanh lãnh chói tai, đệ tử hai bên chém giết vô cùng hỗn loạn. Thời gian qua Thiên Âm Môn luôn yên tĩnh phảng phất như bị rơi vào tình thế bốn phía bị bóng tối bao vây, trên trời dưới đất đều là trận trận chiến đấu nảy lửa.
Đây chính là lần đầu Thiên Âm Môn gặp phải tai họa diệt, hôm nay tất cả những oán hận với Thiên Ma Tông đã triệt để bùng nổ trong đầu mọi người, nhiệt huyết sôi trào, lửa giận đang thiêu đốt trong lòng bọn họ.
Trên mặt đất, các đệ tử chiến đấu anh dũng, một chiêu tiếp nối một chiêu thức cường hãn phảng phất như những đóa hoa muốn nổ tung trên mặt đất, tiếng động như sấm sét che khuất bầu trời, không thể ngăn cản. Giữa không trung, đám trưởng lão của Thiên Ma Tông cùng với đám người Hạ Trường Thanh cũng bắt đầu giao chiến.
Thiên Ma Tông ở trong tình thế bắt buộc phải chiến thắng, Thiên Âm Môn thì thề sống chết cũng phải chiến đấu, dưới hai loại tư tưởng này, khí thế của hai bên đúng là không ai thua kém ai, chỉ là tu luyện giả của Thiên Âm Môn càng có thêm một phần khí tức thảm thiết.
Mẫn Vô Song tránh thoát một đạo công kích của Hạ Trường Thanh, cười giễu cợt nói:
- Hạ Trường Thanh, chúng ta đã làm đối thủ không đội trời chung lâu như vậy rồi, hôm nay chúng ta cũng nên phân thắng bại đi!
- Vậy hôm nay hãy để cho chúng ta có một cái kết đi! Mẫn Vô Song, âm mưu của Thiên Ma Tông các ngươi sẽ không được như ý.
Hạ Trường Thanh cắn răng nói, híp đôi mắt lại, một tia quyết tuyệt thoáng hiện lên trong mắt của hắn.
Mẫn Vô Song mỉm cười lắc đầu một cái:
- Đến bây giờ còn có ý nghĩ cố chấp như vậy sao? Ngươi hẳn nên biết tình thế hôm nay đã định rồi, môn chủ Thiên Âm Môn đã đi vắng, các ngươi làm sao có thể chống đỡ lại chúng ta chứ?
Qua nhiều năm như vậy, Thiên Ma Tông vẫn luôn đợi một thời cơ thích hợp, hôm nay rốt cuộc đã tìm được cơ hội này rồi, có thể nói là thiên thời địa lợi nhân hòa đều có đủ.
- Hạ Trường Thanh, nếu như ngươi buông tha tất cả thì ta có thể tha cho ngươi một con đường sống.
Mẫn Vô Song đột nhiên lên tiếng, đôi mắt kia thiếu đi vài phần ý cười hiếm thấy, thêm vài phần nghiêm túc.
Bởi vì là đối thủ một mất một còn với nhau nhiều năm như vậy nên hai người cũng có chút luyến tiếc. Trên thế giới này, người hiểu rõ mình nhất chính là đối phương, đã rất lâu rồi, nhìn đối phương liền nhận thấy gặp được tấm gương. Trên thực tế cũng chỉ có bọn họ hiểu rõ được, nếu như bọn họ không phải ở hai môn phái đối lập thì bọn họ chắc chắn sẽ trở thành bằng hữu.
Chính là bởi vì như vậy mà khi Hạ Trường Thanh nghe được những lời này của Mẫn Vô Song cũng không thấy kỳ lạ. Nếu như tình cảnh hoán đổi lại thì nói không chừng hắn cũng sẽ nói ra những lời như vậy, chỉ là hắn sẽ không đáp ứng.
- Mẫn Vô Song, Hạ Trường Thanh ta nhất định sẽ cùng sống chết với Thiên Ma Tông!
Hạ Trường Thanh nói như đinh đóng cột, không có nửa điểm do dự.
Nghe Hạ Trường Thanh nói như thế thì Mẫn Vô Song thở dài một cái, cũng không khuyên bảo nữa, hắn hiểu ý nghĩ của Hạ Trường Thanh. Đứng ở góc độ bất đồng thì đương nhiên lời nói ra cũng bất đồng. Trên thực tế, hắn cũng sớm hỏi thăm Hạ Trường Thanh, cũng đã sớm biết câu trả lời của hắn ta, nhưng hắn lại không nhịn được mà lên tiếng hỏi.
- Chiến đi!
Hạ Trường Thanh khí phách kêu một tiếng, hạ thủ vô cùng tàn nhẫn, từng chiêu trực tiếp đánh vào chỗ hiểm của Mẫn Vô Song!
Mẫn Vô Song cũng thu hồi biểu cảm lúc trước, trở nên lãnh khốc vô tình, tất cả tình cảm trước kia phảng phất như đã biến mất hẳn. Hai người bỗng nhiên nổi cơn thịnh nộ, chính là oán hận chất chứa của hai kẻ thù, từng chiêu hung ác không hề có nửa điểm nương tay, tựa như nhất định phải lấy tốc độ nhanh nhất tiêu diệt đối phương.
Trong tất cả chưởng môn, người có thực lực mạnh nhất chính là Lăng Thu Hoa, hắn vốn là chưởng môn của Vân Thiên Cát, nên thực lực hiển nhiên không cần phải nói nhiều rồi. Tuy rằng tu vi của đám người Ngô Tĩnh Hiền vẫn còn đang phát triển, nhưng thực lực cũng cực kỳ mạnh mẽ, hai bên giao chiến, chiêu nào cũng trí mạng, tình thế cực kỳ nguy hiểm.
Cao thủ so chiêu, hễ bên nào có chút sơ sẩy nào thì chắc chắn sẽ bỏ lại tính mạng ở đây, cho nên có thể nói là mọi người vô cùng tập trung. Thế nhưng dưới tình huống như vậy, Vân Thiên Mịch cũng không có ra tay, chỉ lẳng lặng đứng ở phía sau, chủ trì đại cuộc của Thiên Ma Tông.
Muốn hắn hạ thủ với những đệ tử của Thiên Âm Môn, hắn thực sự khó có thể làm được, chớ đừng nói là tự mình lấy đi tính mạng của huynh đệ mình. Thiên Ma Tông dường như cũng không có ý muốn Vân Thiên Mịch xuất thủ, lúc hắn hoàn thành nhiệm vụ lần này thì xem như đã công đức viên mãn rồi.
Trong khoảng thời gian ngắn, trên mặt cũng đã có rất nhiều thi thể ngã xuống, hai bên đều có thi thể, chỉ là thi thể của đệ tử Thiên Âm Môn nhiều hơn nhiều hơn mấy phần. So sánh mà nói thì các trưởng lão đều đánh nhau không nhân nhượng, trong thời gian ngắn không ai có thể chế phục được ai.
Ầm! Ầm!
Hai âm thanh liên tiếp vang lên, đám người Hạ Trường Thanh và Mẫn Vô Song đều lùi lại phía sau vài bước. Hạ Trường Thanh ôm bụng của mình, thân hình không kềm được mà khom người, phảng phất như một con tôm. Mẫn Vô Song ôm lấy lồng ngực của mình, trên mặt xuất hiện vẻ thẹn thùng, đem máu tươi trong miệng đè ép trở xuống.
Thế nhưng sau một khắc thì hai người lại lần nữa xông lên, tiếp tục chiến đấu, thực lực của hai người không phân cao thấp, một khi chiến đấu với nhau thì ai cũng không tốt lành.
Ngô Tĩnh Hiền có chút khó khăn, phần lớn thời gian của hắn đều đặt ở trên việc luyện đan, nhất là trong khoảng thời gian này gần như là luyện chế cả ngày lẫn đêm, ngay cả việc tu luyện cũng tạm thời đình chỉ, cho nên thực của hắn yếu hơn một chút so với những trưởng lão khác!
Ngô Tĩnh Hiền cùng giao thủ với một trong những trưởng lão của Thiên Ma Tông - Triệu Hoang Lưu, hai người đi nhanh như gió, động tác nhanh chóng mãnh liệt, quyền cước va vào nhau, vừa chạm vào liền nhận được kết quả. Chúng đệ tử chỉ có thể nhìn thấy một trận lốc xoáy hỗn hợp hai màu sắc, không thể thấy rõ động tác.
Nhìn trận đấu của Ngô Tĩnh Hiền và Triệu Hoang Lưu thì bọn người Vũ Xích có chút lo lắng, lấy nhãn lực của bọn họ hiển niên có thể nhìn ra được thực lực của Triệu Hoang Lưu mạnh hơn Ngô Tĩnh Hiền vài phần, mà phần lớn thời gian Ngô Tĩnh Hiền đều đang tránh né. Sở dĩ hắn có thể đủ sức chống đỡ cho đến bây giờ là vì linh thức của hắn mạnh.
Nếu không phải như vậy thì sợ là đã sớm thua trận, nhưng nếu tiếp tục như vậy thì sợ là Ngô Tĩnh Hiền sẽ không kiên trì được bao lâu.
Ầm ầm!
Lực lượng đáng sợ chấn động cả trời đất đang truyền khắp mảnh thiên địa này, sóng năng lượng khiến da đầu hai người tê dại đang thời thời khắc khắc dao động. Công kích mang theo uy lực to lớn như thế thường xuyên lan đến gần những đệ tử phía dưới, dưới một tiếng âm bạo cực kỳ chói tai vang lên thì theo sát sau chính là một tiếng kêu thảm thiết của một đệ tử trước khi chết.
Thây phơi khắp nơi, thi thể chất đống như núi, máu chảy thành sông, nhìn thấy mà đau lòng.
Đây cũng là tình huống hiện tại của Thiên Âm Môn, mặc dù đệ tử Thiên Âm Môn ngăn cản bước tiến của hình nhân nhưng mơ hồ có chiều hướng thụt lùi về phía sau, hình nhân dần dần tiến vào bên trong Thiên Âm Môn.
Tuy rằng Thiên Âm Môn sinh ra nhiều đệ tử Xuất Khiếu Cảnh hậu kỳ nhưng so sánh với số lượng hình nhân thật sự có sự chênh lệch quá mức, bọn họ chỉ biết điên cuồng tấn công, nhuệ khí đó khiến cho lòng người phát rét.
- Mọi người nỗ lực ngăn cản! Quyết không thể để cho Thiên Ma Tông xông vào Thiên Âm Môn!
Lăng Thu Hoa hét lớn, nhất thời đã thức tỉnh một số đệ tử sợ bóng sợ gió trong Thiên Âm Môn:
- Ngày thường ta đã huấn luyện các người thế nào? Tình huống trước mắt là chúng ta đang cùng nhau chóng lại, chứ không phải là đơn độc tác chiến!
Theo tiếng nói của Lăng Thu Hoa vang lên thì đông đảo đệ tử nổi danh đều phảng phất như tìm được chủ định của mình vậy, tất cả đều liên hợp lại, lần nữa xây dựng một thành trì kiên quyết ngăn chặn hình nhân tiến tới. Cục diện lại lần nữa được ổn định lại.
Ngày thường, đa số những tu luyện giả này đều tự thân tăng tu vi của mình lên, ở thời điểm giao chiến cũng là lúc tiềm thức làm như vậy, cho nên mới hồ đồ quên đi phương thức tác chiến.
Nhìn tình huống mới được ổn định lại thì các chưởng môn của Thiên Âm Môn đều thở dài nhẹ nhõm, Lăng Thu Hoa lần nữa lên tiếng:
- Nhất định phải giết chết trưởng lão Thiên Ma Tông, có thế thì chúng ta mới có thể chống đỡ được với thế tấn công này, mọi người hãy tăng tốc lên!
Trận chiến trên không trung quyết định trận chiến phía dưới, chỉ cần phía trên giành thắng lợi thì sự thắng bại của trận chiến phía dưới cũng lập tức được quyết định.
Ầm!
Thân hình Ngô Tĩnh Hiền đột nhiên bay ngược ra hơn trăm thước, hung hăng rơi xuống mặt đất. Chỉ trong chốc lát thì bụi mù nổi lên bốn phía, trên mặt đất cũng bị nện thành một cái hố cạn.
Một cơn lốc xoáy màu đen rượt sát theo phía sau, trường thương trong tay Triệu Hoang Lưu không hề lưu tình đâm về phía Ngô Tĩnh Hiền. Nụ cười trên gương mặt hắn đang khuếch đại, một màn thâm độc kia càng làm nổi bật gương mặt vô cùng hung tợn của hắn.
Ngô Tĩnh Hiền xoay người một vòng lại một vòng, thân hình chợt lướt xa mấy chục thước, tránh thoát đòn công kích của Triệu Hoang Lưu, nhưng trên khuôn mặt hắn lại tái nhợt thêm vài phần. Nhưng Triệu Hoang Lưu không kinh ngạc chút nào, động tác trên tay của hắn cũng không ngừng lại, trực tiếp đâm tới một thương. Lấy sức chiến đấu của Ngô Tĩnh Hiền thì nhiều lắm chỉ có thể kiên trì thêm vài ba hiệp nữa, sau đó nhất định sẽ chết trong tay hắn.
Đúng như Triệu Hoang Lưu phỏng đoán vậy, Ngô Tĩnh Hiền chẳng qua chỉ né tránh, cho dù có giao thủ với hắn thêm nữa thì cũng sẽ bại mà lui về, chính mình càng bị thương nghiêm trọng hơn. Bỗng dưng khóe miệng Triệu Hoang Lưu giương lên một nụ cười, ánh mắt ngưng trọng, đây chính là cơ hội!
Tay trái kiềm chế, tay phải cầm trường thương hung ác đâm ra. Ngô Tĩnh Hiền bị trói buộc, mặc dù hắn có ý tránh né nhưng cũng không làm được. Trong tích tắc này ánh mắt của hắn cực kỳ phức tạp, trong mắt xẹt qua một tia không muốn; thống khổ; căm hận cùng với một sự vui mừng vì mình chết có ý nghĩa đan xen vào nhau. Ít nhất máu tươi của hắn có thể rơi trên mặt đất của Thiên Âm Môn, ít nhất hắn cũng được chôn thân ở nơi mà hắn yêu thích nhất.
- Tĩnh Hiền!
Đám người Hạ Trường Thanh đều hô to một tiếng, nhìn trường thương kia cách Ngô Tĩnh Hiền càng ngày càng gần, gần như trong nháy mắt sẽ lấy đi tính mạng của Ngô Tĩnh Hiền. Lúc này trong lòng bọn họ vô cùng đau khổ, nhưng lại không thể phân thân được.
Vũ Xích cách Ngô Tĩnh Hiền gần nhất vừa đúng lúc đem đối thủ bức lui mấy bước, nhìn thấy hoàn cảnh cực kỳ nguy hiểm của Ngô Tĩnh Hiền thì thân hình nhanh chóng lướt qua, lắc mình một cái đã đến bên cạnh của Ngô Tĩnh Hiền, ngăn chặn trường thương lại, kéo Ngô Tĩnh Hiền ra phía sau lưng của mình.
Mọi người nhìn thấy một màn này thì đều thở phào nhẹ nhõm, may là Ngô Tĩnh Hiền không gặp chuyện không may, khiến cho bọn họ yên tâm vài phần. Thế nhưng Vũ Xích phải chống lại công kích của hai vị trưởng lão, nhất thời lâm vào tình huống cực kỳ nguy hiểm. Vũ Xích không chỉ đối phó với đối thủ mà còn phải bảo vệ Ngô Tĩnh Hiền.
- Vũ Xích, không cần lo cho ta, hiện tại ta đã không còn sức chiến đấu nữa, nếu cứ tiếp tục như vậy thì hai chúng ta đều khó có thể sống tiếp. Ta đi trước ngươi một bước, không cần quan tâm ta nữa!
Ngô Tĩnh Hiền lại được Vũ Xích bảo vệ lần nữa, sau đó hắn lập tức nói.
Từ trước kia, hắn đã sớm nhìn thấu được sinh tử, bản thân hắn chết đi không luyến tiếc nhưng nếu như liên lụy đến Vũ Xích thì đó chính là tiếc nuối lớn nhất của hắn!
Vũ Xích nghe vậy thì tức giận nói:
- Lão gia hỏa ngươi đang nói bậy bạ gì đó! Chỉ cần có Vũ Xích ta ở đây thì ta sẽ không để cho ngươi có chuyện!
Hai mắt Ngô Tĩnh Hiền dần dần biến hóa, khóe miệng giương lên một nụ cười:
- Nhận biết đám lão gia hỏa các ngươi chính là may mắn nhất cuộc đời Ngô Tĩnh Hiền ta! Chúng ta hãy cùng nhau chiến đấu!
Vừa dứt lời, thế tấn công của Ngô Tĩnh Hiền liền thay đổi, đem tất cả sức lực còn sót lại của bản thân bộc phát ra hết, cho dù muốn chết cũng phải kéo một người đệm lưng!
Ầm ầm ầm!
Vũ Xích và Ngô Tĩnh Hiền không ngừng thay đổi vị trí, phối hợp vô cùng ăn ý không chê vào đâu được. Trong thời gian ngắn đã cân bằng tình thế xấu này.
Triệu Hoang Lưu nhìn thấy tình hình có vẻ không ổn thì vộ vàng nháy mắt ra hiệu cho Ngô Kính Tùng, động tác của hai người cũng biến đổi, chiêu thức ác liệt, góc độ xảo quyệt. Dưới sự phối hợp của hai người đã lần nữa đem ưu thế kéo về phía bọn họ. Nếu như Ngô Tĩnh Hiền không bị thương thì tình huống còn phải xem lại, nhưng mà Ngô Tĩnh Hiền đã bị thương nên bọn họ định trước là phải rơi vào tình thế không thuận lợi!
Leng keng!
Triệu Hoang Lưu chợt bức Ngô Tĩnh Hiền lui về sau mấy bước, cố gắng phá vỡ sự liên thủ của hai người. Trường thương uyển chuyển như du long, nhiều đóa thương hoa sắc bén cũng lóe ra ánh sáng lấp láng như những đóa hoa bạc, đâm về phía bộ phận quan trọng của Ngô Tĩnh Hiền! Ngô Kính Tùng thì lại nhân cơ hội ngăn cản động tác của Vũ Xích, chỉ có như vậy thì bọn họ mới có thể giải quyết hai người!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook