Y Thống Giang Sơn
-
Chương 5: Cướp dân nữ rồi (trung)
Hồ Phật dù sao cũng lớn tuổi hơn một chút, nhiều kinh nghiệm hơn, hắn biết rõ cưỡng đoạt dân nữ là việc trái vương pháp, đã vi phạm vào luật lệ Đại Khang, thấp giọng khuyên bảo: "Chuyện này nếu để lão gia biết nhất định sẽ trách tội, nếu để truyền ra ngoài nhất định sẽ có ảnh hưởng không tốt, dù sao thì người cũng vừa đính hôn với tiểu thư nhà họ Lý, nếu lời đồn đến tai họ thì..." Lời nói của Hồ Phật rất chính xác tình hình thực tế, nhưng người nói thì vô tâm người nghe lại hữu ý...
Vài ngày này Hồ Tiểu Thiên vẫn luôn vì việc hôn nhân này mà buồn rầu, nghe Hồ Phật nói vậy, liền dứt khoát không làm thì thôi, đã làm thì làm cho tới bến, (cưỡng đoạt dân nữ thì sao? Lão tử chính là muốn tự bôi nhọ thanh danh của bản thân a, chỉ cần ta không thực sự làm chuyện xấu là được rồi, cùng lắm chỉ là bị trách cứ một hai, ông già lại là quan tam phẩm của triều đình, chút sự tình nhỏ nhặt như vậy ông ta nhất định đủ sức dọn đẹp. Ta chính là cướp dâu đó, chính là muốn cho Lý gia biết, làm cái hôn sự kia rối loạn lên, muốn ta lấy người vợ xấu xí bị liệt làm vợ, không có cửa nha.)
Hồ Tiểu Thiên vốn có chút hảo cảm với vị phụ thân làm hộ bộ thượng thư này, dù sao chính ông ta cũng cho hắn ăn ngon mặc đẹp, có thể là sau khi Hồ Bất Vi đứng ra định đoạt hôn sự cho hắn, hắn liền hiểu rõ ông già đã đem mình trở thành quân cờ chính trị rồi, căn bản không thèm quan tâm đến hạnh phúc cá nhân của con cái.
Đã có loại ý nghĩ này, Hồ Tiểu Thiên dĩ nhiên không sợ quấy nhiễu mọi việc lên, hắn cười ha hả, bế cô nàng áo đỏ từ dưới đất lên, bước tới gian phòng của mình.
Một đám gia đinh đều trợn mắt há mồm nhìn theo bóng lưng của hắn, bọn chúng cũng nhìn ra, vị thiếu gia này ra không ngốc một tý nào, tuyệt đối đủ sắc tâm a! Hồ Phật lay lay Lương Đại Tráng: "Đại Tráng, ngươi đi khuyên nhủ..."
"Sao ngươi không đi?"
Đường Thiết Hán gấp đến độ vò đầu bứt tai, không ngừng chửi bậy từ bên ngoài vào, lại sai người đi chuyển tới một đoạn cây, chuẩn bị phá cửa, đám thủ hạ của hắn cũng không lấy làm ngu dốt gì lắm, có người ngăn lại nói: "Đại ca, đây là thượng thư phủ, ngàn vạn lần không nên dùng sức mạnh a, Hồ Thượng Thư là thần tài của Đại Khang, rất được đương kim Thánh Thượng sủng ái a."
Đường Thiết Hán giận giữ nói: "Cha hắn là quan, cha ta cũng là quan, hắn đoạt em gái ta, coi như là phải đến trước mặt hoàng thượng nói rõ lý lẽ ta cũng không sợ."
Người nọ thở dài :"Người ta là quan lớn tam phẩm a!"
Đường Thiết Hán nghe ra ý tứ của gia hỏa này, rõ ràng muốn nói cha của mình không bằng cha thằng kia a, liền cho gia hỏa này một vả, làm tên này bắn ra ngoài hai vòng, sau khi phát tiết, gã trở nên tỉnh táo lại một chút. Hắn tuy rằng có chút nóng vội nhưng cũng không quá hồ đồ, hắn biết cha mình là quan lục phẩm kém người ta không chỉ một cấp, những cái khác không nói, chỉ cần nhìn cổng sau Thượng Thư Phủ cũng thấy nếu so sánh với cửa chính nhà gã còn khí phái hơn, rộng lớn hơn. Ở khu vực chợ ngựa, trước tới giờ đều là Đường Thiết Hán cùng em gái đi khi dễ người khác, không nghĩ tới hôm nay lại bị khi dễ, gia hỏa này gấp gáp cứ đi vòng vòng thành hình tròn.
Bọn thủ hạ nghĩ kế trước hết phái người báo tin cho cha hắn là Đường Văn Chính giá bộ thị lang, lại cho người đến đánh trống ở Kinh Triệu Phủ kêu oan, hôm nay dù gì cũng là Đường gia nắm hết đạo lý, là Đường gia bị người ta khi đễ, cho nên không ngại làm lớn chuyện.
Đường gia có ba gã con trai nhưng lại chỉ có một mụn con gái, người con gái gọi là Đường Khinh Tuyền, binh thường đều được giá bộ thị lang Đường Văn Chính coi như hòn ngọc quý, ba vị ca ca cũng vô cùng chiều chuộng cô nàng, cứ như vậy đã làm cô nàng hình thành tính tình cuồng ngạo kiêu căng, nếu không phải nàng vô cùng điêu ngoa cuồng vọng, phi ngựa như điên trên phố, chỉ một câu không hợp đã vung roi đánh người, cũng không gặp phiền toái hôm nay.
Lão tam của Đường gia Đường Thiết Hâm lúc đi đánh trống kêu oan tại Kinh Triệu Phủ lại đúng thời điểm bãi triều.
Hộ Bộ thượng thư Hồ Bất Vi ngồi trong xe ngựa của mình, đang tính toán việc cưới hỏi của hai nhà Hồ Lý, Lý Thiên Hành rất được thái tử Long Diệp Khánh tín nhiệm, đã từng ra tay cứu tính mạng Thái tử khỏi tay thích khách, đối với thái tử có ân tái tạo. Đương kim hoàng thượng đã ba mươi sáu tuổi, tinh lực cùng thân thể hiển nhiên càng ngày càng suy yếu, mấy lần đều nói ra ý muốn truyền lại ngôi cho thái tử, xem ra ngày thái tử lên ngôi không xa.
Có thể đoán được, chỉ cần Long Diệp Khánh lên ngôi, Lý Thiên Hành tất nhiên được trọng dụng, chính mình lúc đó lại là thông gia của Lý Thiên Hành, coi như không thể tiến lên một bước, thì cũng có thể đảm bảo cho vị trí vững như bàn thạch.
Nghĩ vậy, khóe môi Hồ Bất Vi không khỏi hiện lên một tia cười, lại nghĩ tới đứa con gái xấu xí bại liệt của Lý Thiên Hành, nghĩ đến đứa con đột nhiên khôi phục lý trí của mình, trong lòng Hồ Bất Vi mơ hồ cảm thấy chút áy náy, cho nhi tử làm rể Lý gia quả thực có chút ủy khuất cho nó, nhưng vì địa vị của Hồ gia nên chỉ có thể chấp nhận hy sinh hạnh phúc cá nhân của nó.
Sở dĩ Hồ Bất Vi làm vậy còn có nguyên nhân ít người biết là ông ta đã từng đắc tội Long Diệp Khánh, nên vị thái tử này đương nhiên không có cảm tình gì với ông ta, tuy rằng mấy năm gần đây Hồ Bất Vi không ngừng tìm cách cứu chữa, nhưng tác dụng xem ra cực kỳ bé nhỏ, vua nào triều thần đó, chỉ sợ tân thiên tử đăng cơ sẽ đại khai sát giới, đến lúc đó không những quan chức không bảo vệ được, chỉ sợ ngay cả tính mệnh... Hồ Bất Vi hít một hơi lạnh, may là mình đã chừa lại đường lui. Có thể tầng quan hệ với Lý gia này có thể giúp Hồ gia bình an.
Một hồi tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, Hồ Bất Vi nghe thấy tiếng hộ vệ bên ngoài đã rút đao ra khỏi vỏ, hai gã hộ vệ của hắn đều là cao thủ nhất đẳng, tính cảnh giác cũng rất lớn, thị vệ tên Hồ Thiên Hùng hét lớn: "Phía trước là người phương nào, dám chặn kiệu của Hồ đại nhân?" Từ khí thế nói chuyện này chứng minh gã thị vệ đã nhìn ra được thân phận người đằng trước, ít nhất có thể khẳng định quan hàm người kia thấp hơn Hồ Bất Vi, bằng không gã cũng không dám làm ra khí thế lớn như vậy, quan trường có học vấn của quan trường.
Tiếng vó ngựa đột nhiên ngừng lại, một âm thanh lo lắng pha chút khiêm nhường vang lên: "Hạ quan giá bộ thượng thư Đường Văn Chính, có việc gấp bái kiến Hồ đại nhân!"
Hồ Bất Vi chậm rãi đẩy màn vải của xe ra, đã thấy giá bộ thị lang Đường Văn Chính nhảy từ một con Tuyết Hoa Thông xuống, Giá bộ là một trong lục bộ, thuộc về Binh Bộ, không có quan hệ trực tiếp cùng hộ bộ Hồ Bất Vi chủ trì, Đường Văn Chính cũng chỉ là một viên quan lục phẩm nhỏ bé, tuy danh khí của người này tại kinh thành xác thực không nhỏ hắn rất am hiểu về ngựa danh xưng đương thời là Bá Nhạc. Binh Bộ thượng thư Trương Chí Trạch cũng có chút nể trọng hắn, nói ra hai người họ cũng thuộc loại bạn tâm đầu ý hợp.
Đường Văn Chính cao lớn cơ bắp, da ngăm đen, là một điểm mà ba gã con trai hắn đều được kế thừa, nhưng ngược lại con gái là Đường Khinh Tuyền da lại trắng như tuyết, mặt như vẽ, phàm là người từng nhìn qua nàng cũng không tin lão Đường lại có thể sinh ra người con gái xinh đẹp như vậy, nhưng nói về tính cánh Đường Khinh Tuyền lại vô cùng giống Đường Văn Chính.
Quan lục phẩm nhìn thấy quan tam phẩm, xuống ngựa là lễ nghi tối thiểu, tuy rằng tính tình Đường Văn Chính hung dữ, trong lòng lại đối với cách làm người của Hồ Bất Vi khinh thường không thôi, nhưng ở ngoài mặt vẫn giữ sự cung kính, điểm này quan trong triều ai cũng phải khắc cốt ghi tâm. Nếu còn muốn đứng vứng tại triều đình bất định. Mặc dù trong lòng ghi hận, nhưng trên mặt cũng không biểu lộ ra tý nào, chữ Nhẫn vốn ở trên chữ Đao, mặc dù lửa giận trong lòng hắn không ngừng thiêu đốt.
Đường Văn Chính xuống ngựa, Hồ Bất Vi cũng không có ý xuống xe đi tới, mỉm cười nói: "Ta lại tưởng ai, nguyên lai là Văn Chính huynh, chúng ta đã lâu không gặp a." Lão cũng không hỏi Đường Văn Chính tìm có việc gì, trong lòng biết rõ Đường Văn Chính có chuyện mới tìm mình, nhưng thân là Hộ Bộ thượng thư Đại Khang, chưởng quản ranh giới, ruộng đồng, hộ tịch thuế má, cùng với hết thảy công việc tài chính của Đại Khang, quyền lực trong tay lão rất lớn, cấp dưới Tiền Pháp Đường cùng Bảo Tuyền Cục chịu trách nhiệm đúc tiền, chưởng quản những thứ cất trong ba kho của Hộ Bộ, chưởng quản vận chuyển đường thủy, ... Là thần tài sống của Đại Khang. Hồ Bất Vi xem xét tên Đường Văn Chính này mười phần là vì các loại chi phí tiền tài mới tìm mình hỗ trợ, hoàng thượng giao sự tình quản lý ngựa quân đội cho Đường Văn Chính, trù tính kinh phí lập mã trận cũng do Hồ Bất Vi ra mặt giải quyết.
Đường Văn Chính ném cương ngựa cho tùy tùng, trong lòng vừa lo lắng vừa căm tức, chẳng nhẽ Hồ Bất Vi còn chưa biết việc con hắn bắt con gái của mình đi, Đường Văn Chính cũng coi như là bảo trì bình thản, gã tiến lên vài bước rỉ tai Hồ Bất Vi mấy câu.
Dùng công phu trấn định của Hồ Bất Vi nghe lời nói của gã cũng không khỏi tím táu biến sắc. Con của hắn vậy mà lại làm ra loại chuyện này? Kỳ thực Hồ Bất Vi cũng không đặc biệt hiểu rõ con trai của chính mình. Cái này tuyệt đối không phải do lão không quan tâm đủ đến nhi tử, con lão từ nhỏ đến lớn, lão đều dành hết mọi khả năng muốn con mình được sinh sống dễ chịu, chỉ tiếc đứa con từu lúc sinh ra đã ngây ngốc, giữa bố con cũng chưa có trao đổi gì, nửa năm trước đứa nhỏ này khôi phục lý trí, lại có thể mở miệng ra nói chuyện, nhưng ngày nào con hắn cũng làm ra đủ loại ngôn ngữ cử chỉ kỳ quái, hai cha con lão cũng ít trao đổi. Hồ bất vi rất vui mừng tuy cảm thấy việc con lão khôi phục thần trí là vô cùng kỳ quái, nhưng bất luận thế nào đi nữa đây đều là lễ vạt trời cao ban cho hắn.
Hồ Bất Vi ba mươi lăm tuổi mới có đứa con trai này, vợ hắn là Hồ Dương Thị đời này chỉ có thể sinh ra một đứa bé này, mặc dù Hồ Bất Vi là người gian trá nhưng tình cảm của lão với vợ lại vô cùng tốt, đến bây giờ tình cảm vẫn thủy chung như một, chưa bao giờ nạp thiếp cũng không có bất kỳ gút mắc tình cảm gì với nữ tử khác. Trong khoảng thời gian vợ đi về quê ở Kim Lăng, hắn lại bề bộn với chính sự, không khỏi có chút xem nhẹ về chuyện của đứa con, không thể tưởng tượng nổi thê tử vừa đi năm ngày đã xảy ra chuyện lớn như vậy, nhưng dù sao hắn cũng là một lão thần trải qua hai triều đại, giỏi về tâm kế, trên mặt rất nhanh khôi phục vẻ bình tĩnh như nước, quay sang Đường Văn Chính nói: "Văn Chính huynh, mời lên xe."
Trong lòng Đường Văn Chính cũng như lửa đốt, hận không thể mọc ra hai cánh bay tới cứu con gái mình khỏi ma trảo, nhưng mà hắn rõ ràng thân phận đối phương, Hồ Bất Vi là quan tam phẩm đương triều, không phải quan lục phẩm như mình có thể đắc tội, mặc dù mọi đạo lý đứng về phía mình, nhưng cũng không dám lỗ mãng đến gặp hoàng thượng tố cáo, huống chi con gái vẫn là chưa có gả chồng nếu làm to chuyện này lên, khi giải cứu được con gái ra e rằng danh tiết của con mình cũng... Đường Văn Chính càng nghĩ càng khổ sở, càng nghĩ càng oán hận.
Mặc dù hận ý dấy lên nhưng cũng phải đè nén lại, hắn đi vào trong xe ngựa. Một lát sau Hồ Bất Vi gọi thị vệ thiếp thân là Hồ Thiên Hùng tới ghé vào tai gã ra lệnh vài câu, sau khi nhận được lệnh, Hồ Thiên Hùng lập tức phóng ngựa như bay chạy về thượng thư phủ.
Vài ngày này Hồ Tiểu Thiên vẫn luôn vì việc hôn nhân này mà buồn rầu, nghe Hồ Phật nói vậy, liền dứt khoát không làm thì thôi, đã làm thì làm cho tới bến, (cưỡng đoạt dân nữ thì sao? Lão tử chính là muốn tự bôi nhọ thanh danh của bản thân a, chỉ cần ta không thực sự làm chuyện xấu là được rồi, cùng lắm chỉ là bị trách cứ một hai, ông già lại là quan tam phẩm của triều đình, chút sự tình nhỏ nhặt như vậy ông ta nhất định đủ sức dọn đẹp. Ta chính là cướp dâu đó, chính là muốn cho Lý gia biết, làm cái hôn sự kia rối loạn lên, muốn ta lấy người vợ xấu xí bị liệt làm vợ, không có cửa nha.)
Hồ Tiểu Thiên vốn có chút hảo cảm với vị phụ thân làm hộ bộ thượng thư này, dù sao chính ông ta cũng cho hắn ăn ngon mặc đẹp, có thể là sau khi Hồ Bất Vi đứng ra định đoạt hôn sự cho hắn, hắn liền hiểu rõ ông già đã đem mình trở thành quân cờ chính trị rồi, căn bản không thèm quan tâm đến hạnh phúc cá nhân của con cái.
Đã có loại ý nghĩ này, Hồ Tiểu Thiên dĩ nhiên không sợ quấy nhiễu mọi việc lên, hắn cười ha hả, bế cô nàng áo đỏ từ dưới đất lên, bước tới gian phòng của mình.
Một đám gia đinh đều trợn mắt há mồm nhìn theo bóng lưng của hắn, bọn chúng cũng nhìn ra, vị thiếu gia này ra không ngốc một tý nào, tuyệt đối đủ sắc tâm a! Hồ Phật lay lay Lương Đại Tráng: "Đại Tráng, ngươi đi khuyên nhủ..."
"Sao ngươi không đi?"
Đường Thiết Hán gấp đến độ vò đầu bứt tai, không ngừng chửi bậy từ bên ngoài vào, lại sai người đi chuyển tới một đoạn cây, chuẩn bị phá cửa, đám thủ hạ của hắn cũng không lấy làm ngu dốt gì lắm, có người ngăn lại nói: "Đại ca, đây là thượng thư phủ, ngàn vạn lần không nên dùng sức mạnh a, Hồ Thượng Thư là thần tài của Đại Khang, rất được đương kim Thánh Thượng sủng ái a."
Đường Thiết Hán giận giữ nói: "Cha hắn là quan, cha ta cũng là quan, hắn đoạt em gái ta, coi như là phải đến trước mặt hoàng thượng nói rõ lý lẽ ta cũng không sợ."
Người nọ thở dài :"Người ta là quan lớn tam phẩm a!"
Đường Thiết Hán nghe ra ý tứ của gia hỏa này, rõ ràng muốn nói cha của mình không bằng cha thằng kia a, liền cho gia hỏa này một vả, làm tên này bắn ra ngoài hai vòng, sau khi phát tiết, gã trở nên tỉnh táo lại một chút. Hắn tuy rằng có chút nóng vội nhưng cũng không quá hồ đồ, hắn biết cha mình là quan lục phẩm kém người ta không chỉ một cấp, những cái khác không nói, chỉ cần nhìn cổng sau Thượng Thư Phủ cũng thấy nếu so sánh với cửa chính nhà gã còn khí phái hơn, rộng lớn hơn. Ở khu vực chợ ngựa, trước tới giờ đều là Đường Thiết Hán cùng em gái đi khi dễ người khác, không nghĩ tới hôm nay lại bị khi dễ, gia hỏa này gấp gáp cứ đi vòng vòng thành hình tròn.
Bọn thủ hạ nghĩ kế trước hết phái người báo tin cho cha hắn là Đường Văn Chính giá bộ thị lang, lại cho người đến đánh trống ở Kinh Triệu Phủ kêu oan, hôm nay dù gì cũng là Đường gia nắm hết đạo lý, là Đường gia bị người ta khi đễ, cho nên không ngại làm lớn chuyện.
Đường gia có ba gã con trai nhưng lại chỉ có một mụn con gái, người con gái gọi là Đường Khinh Tuyền, binh thường đều được giá bộ thị lang Đường Văn Chính coi như hòn ngọc quý, ba vị ca ca cũng vô cùng chiều chuộng cô nàng, cứ như vậy đã làm cô nàng hình thành tính tình cuồng ngạo kiêu căng, nếu không phải nàng vô cùng điêu ngoa cuồng vọng, phi ngựa như điên trên phố, chỉ một câu không hợp đã vung roi đánh người, cũng không gặp phiền toái hôm nay.
Lão tam của Đường gia Đường Thiết Hâm lúc đi đánh trống kêu oan tại Kinh Triệu Phủ lại đúng thời điểm bãi triều.
Hộ Bộ thượng thư Hồ Bất Vi ngồi trong xe ngựa của mình, đang tính toán việc cưới hỏi của hai nhà Hồ Lý, Lý Thiên Hành rất được thái tử Long Diệp Khánh tín nhiệm, đã từng ra tay cứu tính mạng Thái tử khỏi tay thích khách, đối với thái tử có ân tái tạo. Đương kim hoàng thượng đã ba mươi sáu tuổi, tinh lực cùng thân thể hiển nhiên càng ngày càng suy yếu, mấy lần đều nói ra ý muốn truyền lại ngôi cho thái tử, xem ra ngày thái tử lên ngôi không xa.
Có thể đoán được, chỉ cần Long Diệp Khánh lên ngôi, Lý Thiên Hành tất nhiên được trọng dụng, chính mình lúc đó lại là thông gia của Lý Thiên Hành, coi như không thể tiến lên một bước, thì cũng có thể đảm bảo cho vị trí vững như bàn thạch.
Nghĩ vậy, khóe môi Hồ Bất Vi không khỏi hiện lên một tia cười, lại nghĩ tới đứa con gái xấu xí bại liệt của Lý Thiên Hành, nghĩ đến đứa con đột nhiên khôi phục lý trí của mình, trong lòng Hồ Bất Vi mơ hồ cảm thấy chút áy náy, cho nhi tử làm rể Lý gia quả thực có chút ủy khuất cho nó, nhưng vì địa vị của Hồ gia nên chỉ có thể chấp nhận hy sinh hạnh phúc cá nhân của nó.
Sở dĩ Hồ Bất Vi làm vậy còn có nguyên nhân ít người biết là ông ta đã từng đắc tội Long Diệp Khánh, nên vị thái tử này đương nhiên không có cảm tình gì với ông ta, tuy rằng mấy năm gần đây Hồ Bất Vi không ngừng tìm cách cứu chữa, nhưng tác dụng xem ra cực kỳ bé nhỏ, vua nào triều thần đó, chỉ sợ tân thiên tử đăng cơ sẽ đại khai sát giới, đến lúc đó không những quan chức không bảo vệ được, chỉ sợ ngay cả tính mệnh... Hồ Bất Vi hít một hơi lạnh, may là mình đã chừa lại đường lui. Có thể tầng quan hệ với Lý gia này có thể giúp Hồ gia bình an.
Một hồi tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, Hồ Bất Vi nghe thấy tiếng hộ vệ bên ngoài đã rút đao ra khỏi vỏ, hai gã hộ vệ của hắn đều là cao thủ nhất đẳng, tính cảnh giác cũng rất lớn, thị vệ tên Hồ Thiên Hùng hét lớn: "Phía trước là người phương nào, dám chặn kiệu của Hồ đại nhân?" Từ khí thế nói chuyện này chứng minh gã thị vệ đã nhìn ra được thân phận người đằng trước, ít nhất có thể khẳng định quan hàm người kia thấp hơn Hồ Bất Vi, bằng không gã cũng không dám làm ra khí thế lớn như vậy, quan trường có học vấn của quan trường.
Tiếng vó ngựa đột nhiên ngừng lại, một âm thanh lo lắng pha chút khiêm nhường vang lên: "Hạ quan giá bộ thượng thư Đường Văn Chính, có việc gấp bái kiến Hồ đại nhân!"
Hồ Bất Vi chậm rãi đẩy màn vải của xe ra, đã thấy giá bộ thị lang Đường Văn Chính nhảy từ một con Tuyết Hoa Thông xuống, Giá bộ là một trong lục bộ, thuộc về Binh Bộ, không có quan hệ trực tiếp cùng hộ bộ Hồ Bất Vi chủ trì, Đường Văn Chính cũng chỉ là một viên quan lục phẩm nhỏ bé, tuy danh khí của người này tại kinh thành xác thực không nhỏ hắn rất am hiểu về ngựa danh xưng đương thời là Bá Nhạc. Binh Bộ thượng thư Trương Chí Trạch cũng có chút nể trọng hắn, nói ra hai người họ cũng thuộc loại bạn tâm đầu ý hợp.
Đường Văn Chính cao lớn cơ bắp, da ngăm đen, là một điểm mà ba gã con trai hắn đều được kế thừa, nhưng ngược lại con gái là Đường Khinh Tuyền da lại trắng như tuyết, mặt như vẽ, phàm là người từng nhìn qua nàng cũng không tin lão Đường lại có thể sinh ra người con gái xinh đẹp như vậy, nhưng nói về tính cánh Đường Khinh Tuyền lại vô cùng giống Đường Văn Chính.
Quan lục phẩm nhìn thấy quan tam phẩm, xuống ngựa là lễ nghi tối thiểu, tuy rằng tính tình Đường Văn Chính hung dữ, trong lòng lại đối với cách làm người của Hồ Bất Vi khinh thường không thôi, nhưng ở ngoài mặt vẫn giữ sự cung kính, điểm này quan trong triều ai cũng phải khắc cốt ghi tâm. Nếu còn muốn đứng vứng tại triều đình bất định. Mặc dù trong lòng ghi hận, nhưng trên mặt cũng không biểu lộ ra tý nào, chữ Nhẫn vốn ở trên chữ Đao, mặc dù lửa giận trong lòng hắn không ngừng thiêu đốt.
Đường Văn Chính xuống ngựa, Hồ Bất Vi cũng không có ý xuống xe đi tới, mỉm cười nói: "Ta lại tưởng ai, nguyên lai là Văn Chính huynh, chúng ta đã lâu không gặp a." Lão cũng không hỏi Đường Văn Chính tìm có việc gì, trong lòng biết rõ Đường Văn Chính có chuyện mới tìm mình, nhưng thân là Hộ Bộ thượng thư Đại Khang, chưởng quản ranh giới, ruộng đồng, hộ tịch thuế má, cùng với hết thảy công việc tài chính của Đại Khang, quyền lực trong tay lão rất lớn, cấp dưới Tiền Pháp Đường cùng Bảo Tuyền Cục chịu trách nhiệm đúc tiền, chưởng quản những thứ cất trong ba kho của Hộ Bộ, chưởng quản vận chuyển đường thủy, ... Là thần tài sống của Đại Khang. Hồ Bất Vi xem xét tên Đường Văn Chính này mười phần là vì các loại chi phí tiền tài mới tìm mình hỗ trợ, hoàng thượng giao sự tình quản lý ngựa quân đội cho Đường Văn Chính, trù tính kinh phí lập mã trận cũng do Hồ Bất Vi ra mặt giải quyết.
Đường Văn Chính ném cương ngựa cho tùy tùng, trong lòng vừa lo lắng vừa căm tức, chẳng nhẽ Hồ Bất Vi còn chưa biết việc con hắn bắt con gái của mình đi, Đường Văn Chính cũng coi như là bảo trì bình thản, gã tiến lên vài bước rỉ tai Hồ Bất Vi mấy câu.
Dùng công phu trấn định của Hồ Bất Vi nghe lời nói của gã cũng không khỏi tím táu biến sắc. Con của hắn vậy mà lại làm ra loại chuyện này? Kỳ thực Hồ Bất Vi cũng không đặc biệt hiểu rõ con trai của chính mình. Cái này tuyệt đối không phải do lão không quan tâm đủ đến nhi tử, con lão từ nhỏ đến lớn, lão đều dành hết mọi khả năng muốn con mình được sinh sống dễ chịu, chỉ tiếc đứa con từu lúc sinh ra đã ngây ngốc, giữa bố con cũng chưa có trao đổi gì, nửa năm trước đứa nhỏ này khôi phục lý trí, lại có thể mở miệng ra nói chuyện, nhưng ngày nào con hắn cũng làm ra đủ loại ngôn ngữ cử chỉ kỳ quái, hai cha con lão cũng ít trao đổi. Hồ bất vi rất vui mừng tuy cảm thấy việc con lão khôi phục thần trí là vô cùng kỳ quái, nhưng bất luận thế nào đi nữa đây đều là lễ vạt trời cao ban cho hắn.
Hồ Bất Vi ba mươi lăm tuổi mới có đứa con trai này, vợ hắn là Hồ Dương Thị đời này chỉ có thể sinh ra một đứa bé này, mặc dù Hồ Bất Vi là người gian trá nhưng tình cảm của lão với vợ lại vô cùng tốt, đến bây giờ tình cảm vẫn thủy chung như một, chưa bao giờ nạp thiếp cũng không có bất kỳ gút mắc tình cảm gì với nữ tử khác. Trong khoảng thời gian vợ đi về quê ở Kim Lăng, hắn lại bề bộn với chính sự, không khỏi có chút xem nhẹ về chuyện của đứa con, không thể tưởng tượng nổi thê tử vừa đi năm ngày đã xảy ra chuyện lớn như vậy, nhưng dù sao hắn cũng là một lão thần trải qua hai triều đại, giỏi về tâm kế, trên mặt rất nhanh khôi phục vẻ bình tĩnh như nước, quay sang Đường Văn Chính nói: "Văn Chính huynh, mời lên xe."
Trong lòng Đường Văn Chính cũng như lửa đốt, hận không thể mọc ra hai cánh bay tới cứu con gái mình khỏi ma trảo, nhưng mà hắn rõ ràng thân phận đối phương, Hồ Bất Vi là quan tam phẩm đương triều, không phải quan lục phẩm như mình có thể đắc tội, mặc dù mọi đạo lý đứng về phía mình, nhưng cũng không dám lỗ mãng đến gặp hoàng thượng tố cáo, huống chi con gái vẫn là chưa có gả chồng nếu làm to chuyện này lên, khi giải cứu được con gái ra e rằng danh tiết của con mình cũng... Đường Văn Chính càng nghĩ càng khổ sở, càng nghĩ càng oán hận.
Mặc dù hận ý dấy lên nhưng cũng phải đè nén lại, hắn đi vào trong xe ngựa. Một lát sau Hồ Bất Vi gọi thị vệ thiếp thân là Hồ Thiên Hùng tới ghé vào tai gã ra lệnh vài câu, sau khi nhận được lệnh, Hồ Thiên Hùng lập tức phóng ngựa như bay chạy về thượng thư phủ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook