Ỷ Thiên Đồ Long Ký
-
Chương 21: Bất Hối Trọng Tử Du Ngã Tường (2)
Kỷ Hiểu Phù quì đó không dám đứng dậy, nghe thấy Đinh Mẫn Quân đứng phía sau sư phụ cười nhạt một tiếng, biết là vị sư tỉ này nói xấu nàng rất nhiều, lưng không khỏi toát mồ hôi lạnh. Diệt Tuyệt sư thái thản nhiên nói:
- Vị bà bà này bảo người đi đến cho bà ta coi, tại sao đến hôm nay vẫn chưa chết, sao ngươi không lại xem bà ta làm gì nào.
Kỷ Hiểu Phù đáp:
- Vâng.
Nàng đứng lên mạnh mẽ đi đến trước mặt Kim Hoa bà bà, lớn tiếng nói:
- Kim Hoa bà bà, sư phụ của tôi đã đến rồi. Những chuyện cường hung bá đạo của bà, sư phụ tôi sẽ thanh toán cho tôi đó.
Kim Hoa bà bà ho vài tiếng, ngước mắt nhìn Diệt Tuyệt sư thái, gật đầu, hỏi:
- Ồ, hóa ra bà là chưởng môn phái Nga Mi, ta đánh đệ tử của bà, bà làm gì ta?
Diệt Tuyệt sư thái lạnh lùng đáp:
- Đánh càng tốt. Bà thích đánh thì cứ đánh, đánh chết cũng không sao.
Kỷ Hiểu Phù lòng như dao cắt, kêu lên:
- Sư phụ.
Hai hàng lệ nóng hổi chảy dài trên má. Nàng biết sư phụ trước nay rất bênh học trò, đệ tử đắc tội với người ngoài, dù có sai mười mươi, bà ta vẫn cưỡng từ đoạt lý cãi cho bằng được. Lúc này nói ra như thế, có khác gì không còn coi nàng là đệ tử nữa.
Kim Hoa bà bà nói:
- Ta cùng phái Nga Mi không thù không oán, đánh qua một lần cũng đủ rồi. A Ly, thôi mình đi.
Nói xong từ từ quay mình đi. Đinh Mẫn Quân không biết Kim Hoa bà bà lai lịch ra sao, thấy bà ta già cả yếu đuối, trông vẻ bệnh hoạn, lại dám vô lễ với sư phụ, trong lòng tức bực, lập tức vọt lên, chặn ngay trước mặt bà ta, quát lớn:
- Bà chưa xin lỗi sư phụ tôi mà đã định bỏ đi sao?
Nói xong tay phải rút kiếm ra khỏi vỏ nửa chừng, ra vẻ thị uy. Kim Hoa bà bà đột nhiên giơ hai ngón tay, kẹp nhẹ vào bao kiếm của y thị, rồi bỏ ra, cười nói:
- Đồng vụn sắt han mà cũng đem ra dọa người à?
Đinh Mẫn Quân lửa giận bừng bừng, lập tức rút kiếm. Nào ngờ y thị cố gắng mấy lần, thanh kiếm vẫn không rút ra được. A Ly cười nói:
- Đồng vụn sắt han, nay bị sét rồi.
Đinh Mẫn Quân lại sử kình, nhưng vẫn không thể rút kiếm. Mới hay Kim Hoa bà bà vừa kẹp tưởng như đùa chơi vào bao kiếm nhưng đã tiềm vận nội lực, làm bao kiếm lõm vào, ngậm chặt lấy lưỡi kiếm. Đinh Mẫn Quân muốn rút ra mà không nổi, không chịu thua, nhưng mặt mũi đỏ bừng, điệu bộ rất ư tức tối.
Diệt Tuyệt sư thái chầm chậm bước tới, dùng ba ngón tay cầm vào cán kiếm, nhẹ nhàng lắc một cái, bao kiếm lập tức tách thành hai mảnh, lưỡi kiếm tuột ra, nói:
- Thanh kiếm này tuy không phải là lợi khí, bảo nhận, nhưng cũng không đến nỗi là đồng vụn sắt han. Kim Hoa bà bà, sao ngươi không ở yên trên Linh Xà đảo, lại đến Trung Nguyên sinh sự làm gì?
Kim Hoa bà bà thấy Diệt Tuyệt sư thái dùng ba ngón tay rung bao kiếm vỡ ra làm hai, trong lòng hơi sợ, nghĩ thầm: "Mụ tặc ni này thanh danh rất lớn, quả nhiên cũng có điểm chân thực công phu". Liền cười hì hì đáp:
- Chồng ta chết rồi, ở một mình trên đảo buồn chán quá, thành thử đi chỗ này chỗ kia, để xem có hòa thượng đạo sĩ nào vừa ý, bắt một người đem về làm bạn.
Bà ta cố ý nói "hòa thượng đạo sĩ" để xỏ xiên đối phương thân là ni cô mà cũng đi nơi này nơi khác. Đôi lông mày rủ xuôi của Diệt Tuyệt sư thái lại càng xụ xuống, trường kiếm ngóc lên, hạ giọng quát:
- Lấy binh khí ra.
Bọn Đinh Mẫn Quân, Kỷ Hiểu Phù từ khi theo học đến nay, chưa từng thấy sư phụ cùng người động thủ, nhưng Kỷ Hiểu Phù biết Kim Hoa bà bà võ công vô cùng quái dị, không khỏi lo lắng.
Trương Vô Kỵ tay bị A Ly nắm chặt, thân trên mỗi lúc một tê, quát lên:
- Mau bỏ ta ra. Ngươi giữ ta làm gì?
A Ly thấy Kỷ Hiểu Phù đứng bên có thể can thiệp, nếu không thả y ra, nàng sẽ động thủ, lúc đó không thả không xong, dụng sức đẩy một cái, buông Vô Kỵ ra, cười khẩy:
- Để xem ngươi chạy đâu cho thoát.
Kim Hoa bà bà ôn tồn cười nói:
- Năm xưa Quách Tương Quách nữ hiệp của phái Nga Mi kiếm pháp danh động thiên hạ, dĩ nhiên là cực kỳ cao minh, nhưng không biết truyền xuống đồ tử, đồ tôn còn học được mấy phần?
Diệt Tuyệt sư thái lạnh lùng đáp:
- Dù chỉ có được một thành, cũng đủ quét sạch tà ma ngoại đạo.
Kim Hoa bà bà chăm chú nhìn mũi kiếm của đối phương không chớp mắt, đột nhiên giơ quài trượng trong tay lên điểm vào thân kiếm. Diệt Tuyệt sư thái trường kiếm rung động, nhằm ngay đầu vai bà ta đâm tới. Kim Hoa bà bà vừa ho, vừa giơ quài trượng gạt ra. Diệt Tuyệt sư thái thân đi theo kiếm, nhanh như điện đã luồn ra sau lưng đối phương, chân chưa vững, kiếm chiêu đã ra. Kim Hoa bà bà không quay đầu lại, múa xoay quài trượng, đưa ra sau lưng gạt thanh kiếm.
Hai người ra ba bốn chiêu, trong lòng đều thầm phục đối phương tài nghệ cao siêu. Bỗng nghe một tiếng keng, thanh kiếm trong tay Diệt Tuyệt sư thái gãy ra làm hai. Thì ra kiếm trượng chạm nhau, trường kiếm đã bị quài trượng chấn gãy.
Những người bên ngoài trừ A Ly ra, ai nấy đều kinh hãi. Cái gậy trong tay Kim Hoa bà bà cũ kỹ xấu xí, trông không đẹp mắt chút nào, dường như không phải vàng mà cũng chẳng phải sắt, vậy mà đánh gãy được lợi kiếm, chắc hẳn phải nhờ ở nội lực thâm hậu. Thế nhưng khi Kim Hoa bà bà và Diệt Tuyệt sư thái hai bên binh khí chạm nhau, cả hai đều biết sở dĩ trường kiếm gãy đôi, chính là vì quài trượng cứng rắn hơn, chứ không phải vì nội lực mà thắng. Cái gậy đó là một loại đặc sản dưới đáy biển bên cạnh đảo Linh Xà, gọi là San Hô Kim, là một loại san hô hỗn hợp nhiều loại kim khí mà kết thành, nằm sâu dưới đáy biển cả muôn vạn năm, chặt sắt như chặt đậu phụ, đập đá như đập cục bông, binh khí dù có sắc bén thế nào, đụng phải đều gãy.
Kim Hoa bà bà cũng không tiến lên tấn công, chỉ chống gậy đứng tại chỗ, ôm ngực ho. Ba đệ tử phái Nga Mi Kỷ Hiểu Phù, Đinh Mẫn Quân, Bối Cẩm Nghi sợ sư phụ bị thương đều lập tức xông lên đứng cạnh sư phụ để tiếp ứng. A Ly lại vung tay ra, nắm cổ tay Trương Vô Kỵ, cười nói:
- Ta đã bảo ngươi chạy không được đâu, có đúng không nào?
Hành động của cô ta xuất kỳ bất ý, Trương Vô Kỵ không né tránh kịp, mạch môn bị cầm, nửa thân lập tức tê dại. Y hai lần bị cô bé này đùa rỡn, vừa thẹn vừa giận, vừa cấp bách vừa bực mình, giơ chân phải đá vào hông cô ta. A Ly gia tăng kình lực mấy ngón tay, chân Trương Vô Kỵ mới nhắc lên được nửa thước đã cứng nhắc. Y hậm hực kêu lên:
- Ngươi có buông ta ra không nào?
A Ly cười đáp:
- Ta không buông, ngươi làm gì được ta?
Trương Vô Kỵ gập người xuống, há mồm ngoặp ngay vào lưng bàn tay cô gái cắn mạnh một cái. A Ly thấy tay đau nhói, kêu hoảng lên:
- - Ái chà.
Tay phải buông ra, năm ngón tay trái giơ lên chộp vào mặt Vô Kỵ. Trương Vô Kỵ nhảy lùi về phía sau nhưng không kịp, bị móng tay giữa của cô ta đâm vào, rạch một đường dài trên má. Bàn tay phải của A Ly bị Vô Kỵ cắn một cái máu chảy ròng ròng, đau đến muốn khóc. Hai đứa trẻ ở bên cạnh đánh nhau, Kim Hoa bà bà không hề liếc mắt chẳng ngó ngàng gì đến. Diệt Tuyệt sư thái vứt nửa thanh kiếm gãy xuống đất, nói:
- Đây là binh khí của học trò tôi, không đủ sức chịu đụng chạm với cao nhân.
Nói xong bà ta cởi cái bọc trên vai xuống, lấy ra một thanh cổ kiếm dài chừng bốn thước. Kim Hoa bà bà liếc mắt qua, thấy trên bao kiếm ẩn một làn khí xanh, kiếm chưa ra khỏi bao, đã biết không phải một vật bình thường, trên vỏ kiếm thêu bằng tơ vàng hai chữ "Ỷ Thiên". Bà ta giật mình kinh hãi, buột miệng:
- Ỷ Thiên kiếm.
Diệt Tuyệt sư thái gật đầu, nói:
- Đúng thế, Ỷ Thiên kiếm đó.
Trong đầu Kim Hoa bà bà lập tức hiện lên sáu câu võ lâm vẫn tương truyền: "Võ lâm chí tôn, bảo đao Đồ Long, hiệu lệnh thiên hạ, mạc cảm bất tòng, Ỷ Thiên bất xuất, thùy dữ tranh phong". Mụ lẩm bẩm:
- Thì ra kiếm Ỷ Thiên nằm trong tay phái Nga Mi.
Diệt Tuyệt sư thái quát lên:
- Tiếp chiêu.
Bà ta cầm cán kiếm nhưng không rút ra khỏi bao, dùng cả kiếm lẫn bao đâm vào ngực Kim Hoa bà bà. Kim Hoa bà bà giơ quài trượng lên gạt. Diệt Tuyệt sư thái cổ tay hơi rung một cái, bao kiếm đã chạm vào cây gậy. Chỉ nghe một tiếng "xoẹt" nhỏ như xé một tờ giấy dày, thanh thần vật hải ngoại của Kim Hoa bà bà, một loại chí bảo trong kinh khí, San Hô Kim quài trượng kia đã gãy thành hai mảnh.
Kim Hoa bà bà trong lòng chấn động, nghĩ thầm: "Thanh kiếm Ỷ Thiên kia chưa ra khỏi bao mà đã lợi hại như thế, quả thật danh bất hư truyền". Bà ta chăm chăm nhìn thanh bảo kiếm một hồi, nói:
- Diệt Tuyệt sư thái, xin bà cho tôi nhìn lưỡi kiếm xem ra thế nào?
Diệt Tuyệt sư thái lắc đầu, lạnh lùng đáp:
- Thanh kiếm này ra khỏi vỏ rồi, chưa uống máu người thì không chịu vào bao.
Hai người lặng thinh nhìn nhau một lúc lâu không ai nói gì.
Kim Hoa bà bà biết rằng vị ni cô này công lực không kém gì mình, lại thêm chiêu số kỳ diệu chưa nhìn ra được. Bà ta là chưởng môn của phái Nga Mi, tài nghệ ắt không phải bình thường, lại có trong tay thanh bảo kiếm Ỷ Thiên số một trên đời, nhất định không thể địch lại, nên ho nhẹ mấy tiếng, quay đầu nắm tay A Ly thản nhiên cất bước ra đi.
A Ly quay đầu lại gọi:
- Trương Vô Kỵ, Trương Vô Kỵ.
Tiếng kêu mỗi lúc một xa, nhỏ dần rồi chìm hẳn. Đinh Mẫn Quân, Kỷ Hiểu Phù, Bối Cẩm Nghi ba người thấy sư phụ đắc thắng, địch nhân phải bỏ đi đều vô cùng hoan hỉ. Đinh Mẫn Quân nói:
- Sư phụ, bà già đó đúng là có mắt không thấy Thái Sơn, dám động thủ với lão nhân gia để mua lấy cái khổ.
Diệt Tuyệt sư thái nghiêm mặt nói:
- Từ rày trở đi các ngươi đi lại trên giang hồ, mỗi khi nghe thấy tiếng ho của mụ ta thì nên tránh cho xa.
Khi bà vung kiếm lên tấn công, tuy chặt đứt được quài trượng của đối phương, nhưng khi ra tay đã dùng đến Nga Mi Cửu Dương Công tu luyện trên ba mươi năm nay. Thần công này khi chạm vào Kim Hoa bà bà như chìm vào trong đại dương, không còn tăm hơi gì, chỉ lay động tà áo mà thôi chứ không đẩy lùi bà ta được một bước. Bây giờ nghĩ lại, trong bụng không khỏi kinh hãi, biết rằng bà ta nội lực rất cao siêu, lực xương sống lại vững chãi, chẳng khác gì kẻ tráng niên, không có vẻ gì một bà già hom hem yếu đuối, tu luyện đạt tới mức như thế thật khó mà hiểu nổi.
Diệt Tuyệt sư thái ngửng đầu nhìn trời, xuất thần hồi lâu, nói:
- Hiểu Phù, theo ta.
Bà không thèm nhìn đồ đệ, đi vào trong căn nhà tranh. Ba người Kỷ Hiểu Phù cùng đi theo. Dương Bất Hối kêu lên:
- Mẹ ơi.
Cũng định chạy theo. Kỷ Hiểu Phù biết lần này sư phụ chính bản thân xuống núi, trước là thanh lý môn hộ, tuy mình trước đây được thầy sủng ái, nhưng sư thái tính tình nghiêm khắc, không biết sẽ xử mình ra sao, quay lại nói với con:
- Con đi ra ngoài chơi, đừng theo mẹ.
Trương Vô Kỵ nghĩ thầm: "Con mụ họ Đinh tính tình tồi tệ, chắc là đã ton hót với sư phụ, nói xấu Kỷ cô cô. Mọi việc đêm hôm đó ta chính mắt nhìn thấy, chỉ thấy mụ Độc Thủ Vô Diệm này chẳng ra gì. Nếu như mụ ta nói quấy nói quá, đổi trắng thay đen, ta sẽ tiến ra biện minh cho Kỷ cô cô". Nghĩ thế y bèn len lén luồn qua sau nhà, nép mình bên song cửa, nín thở nghe lén.
Chỉ thấy trong nhà không một tiếng động, chẳng ai nói câu gì. Qua một lúc lâu, Diệt Tuyệt sư thái nói:
- Hiểu Phù, chuyện của ngươi, ta muốn chính miệng ngươi nói ra.
Kỷ Hiểu Phù nghẹn ngào nói:
- Sư phụ, con... con...
Diệt Tuyệt sư thái nói:
- Mẫn Quân, ngươi lại hỏi nó coi.
Đinh Mẫn Quân đáp:
- Vâng. Kỷ sư muội, trong môn phái chúng ta, điều giới luật thứ ba là gì?
Kỷ Hiểu Phù đáp:
- Giới dâm tà phóng đãng.
Đinh Mẫn Quân hỏi tiếp:
- Đúng rồi. Còn điều giới thứ sáu là gì?
Kỷ Hiểu Phù đáp:
- Giới lòng hướng người ngoài, phản bội sư môn.
Đinh Mẫn Quân hỏi thêm:
- Người vi phạm giới luật thì xử tội thế nào?
Kỷ Hiểu Phù không trả lời câu hỏi của y thị, quay sang Diệt Tuyệt sư thái nói:
- Sư phụ, việc này bên trong có những điều khó khăn đệ tử không biết nói cùng ai, không giống như Đinh sư tỉ thuật lại.
Diệt Tuyệt sư thái nói:
- Được, ở đây không có ai khác, ngươi kể lại rõ ràng cho ta nghe xem nào.
Kỷ Hiểu Phù biết rằng hôm nay mình lâm vào bước đường cực kỳ trọng đại, không cách nào dấu diếm được nữa, liền nói:
- Sư phụ, năm đó bên mình nghe tin về việc Vương Bàn Sơn đảo, sư phụ hạ lệnh cho chúng con sư huynh muội mười sáu người hạ sơn, chia nhau ra dò thám chỗ ở của Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn. Đệ tử đi về hướng Đại Thụ Bảo ở Xuyên Tây, trên đường gặp một người đàn ông, tuổi trạc trung niên mặc áo trắng, độ chừng bốn mươi. Đệ tử đi đến đâu, y theo tới đó. Đệ tử vào khách điếm, y cũng vào khách điếm, đệ tử dừng chân, y cũng dừng chân. Ban đầu đệ tử không lý tới y, về sau thấy bực mình quá, mới lên tiếng trách cứ. Người đó ăn nói điên điên khùng khùng, đệ tử không nhịn nổi, liền rút kiếm đâm y. Người đó không mang binh khí nhưng võ công tuyệt cao, chỉ một vài chiêu, đã đoạt mất trường kiếm trong tay đệ tử.
Con trong lòng kinh hoảng, lập tức bỏ chạy, nhưng người đó không đuổi theo. Sáng sớm hôm sau, khi con ở trong điếm phòng tỉnh dậy, đã thấy thanh kiếm của mình để ngay bên cạnh gối. Đệ tử giật mình kinh hãi, đi ra khỏi khách điếm lại thấy người kia đi theo rồi. Con nghĩ động võ với y cũng không ăn thua gì, chỉ còn cách ngọt ngào cầu khẩn, nói rằng hai người không thân thích họ hàng, cũng chẳng quen biết nhau, lại thêm nam nữ hữu biệt, ông cứ đi theo tôi là có ý gì. Con nói thêm, tôi tuy võ công không bằng được ông, nhưng phái Nga Mi chúng tôi không phải chuyện thường.
Diệt Tuyệt sư thái Ừ một tiếng, ra chiều bằng lòng học trò mình ăn nói đắc thể. Kỷ Hiểu Phù nói tiếp:
- Người đó bật cười, nói: "Võ công của một người mà còn phân môn phái thì mới chỉ là hạ thừa. Cô nương nếu chịu đi theo tôi sẽ có dịp sáng mắt, tôi sẽ dạy cho cô thấy trời đất bao la của võ học trên đời này".
Diệt Tuyệt sư thái tính tình cô độc, cả đời tiềm tâm học võ, sống ngăn cách với chuyện bên ngoài, nghe Kỷ Hiểu Phù chuyển thuật lời của gã kia, nói là "Võ công của một người mà còn phân môn phái thì mới chỉ là hạ thừa", lại thêm "sẽ dạy cho cô thấy trời đất bao la của võ học trên đời này" không khỏi cảm thấy tò mò liền hỏi:
- Thế là ngươi đi theo y xem y có bản sự gì cổ quái, phải không?
Kỷ Hiểu Phù mặt đỏ lên, nói:
- Sư phụ, y là một người đàn ông không quen biết, đệ tử lẽ nào lại chịu đi theo y.
Diệt Tuyệt sư thái bấy giờ mới vỡ lẽ ra, nói:
- - Ừ phải, vậy ngươi bảo hắn mau cút đi chỗ khác?
Kỷ Hiểu Phù nói:
- Đệ tử trăm phương nghìn kế trốn tránh y, nhưng không cách nào thoát khỏi tay y, sau cùng bị y bắt được. Oại, đệ tử bất hạnh, gặp phải cái oan nghiệt kiếp trước...
Nàng nói tới đây, âm thanh càng lúc càng nhỏ. Diệt Tuyệt sư thái hỏi:
- Rồi sau ra sao?
Kỷ Hiểu Phù nói nhỏ:
- Đệ tử chống cự không nổi, thất thân với y. Y giám thị con cực kỳ nghiêm nhặt, khiến cho con muốn chết cũng không xong. Cứ như thế suốt mấy tháng trường, bỗng có kẻ địch đến tìm y, đệ tử thừa cơ trốn thoát, chẳng bao lâu biết ra là đã có mang, không dám thưa cùng sư phụ, chỉ còn nước lén sinh ra một đứa con.
Diệt Tuyệt sư thái hỏi:
- Tất cả thực là như thế ư?
Kỷ Hiểu Phù nói:
- Đệ tử nghìn vạn lần không dám nói dối sư phụ.
Diệt Tuyệt sư thái trầm ngâm một hồi, nói:
- Tội nghiệp con thật đáng thương. Ôi, việc này đâu có phải lỗi ở con đâu.
Đinh Mẫn Quân nghe lời nói của sư phụ có vẻ thương xót Kỷ Hiểu Phù, liền hậm hực nhìn nàng một cái. Diệt Tuyệt sư thái thở dài, hỏi:
- Thế bây giờ con định ra sao?
Kỷ Hiểu Phù rơi lệ đáp:
- Đệ tử do gia nghiêm định đoạt, vốn đã hứa gả cho Ân lục gia phái Võ Đương, nay gặp phải biến cố này, chỉ mong sư phụ nhủ lòng cho con xuất gia, cắt tóc làm ni cô.
Diệt Tuyệt sư thái lắc đầu:
- Chuyện đó không nên. Ôi, vậy tên đàn ông bại hoại đã hại đời con kia tên hắn là gì?
Kỷ Hiểu Phù hạ giọng nói:
- Y... y họ Dương, đơn danh một chữ Tiêu.
Diệt Tuyệt sư thái bỗng nhảy dựng lên, tay áo phất một cái, nghe lách cách, mặt bàn đã bị bà ta đánh vỡ một bên. Trương Vô Kỵ nấp bên ngoài cửa nghe lén, sợ đến mất cả hồn vía. Kỷ Hiểu Phù, Đinh Mẫn Quân, Bối Cẩm Nghi ba người mặt liền biến sắc.
Diệt Tuyệt sư thái gằn giọng hỏi:
- Ngươi bảo tên hắn là Dương Tiêu? Có phải là đại ma đầu của Ma giáo, tự xưng cái gì "Quang Minh Tả Sứ Giả" Dương Tiêu đấy không?
Kỷ Hiểu Phù đáp:
- Y... y... là người trong Minh giáo, hình như trong giáo phái này cũng có chút địa vị.
Diệt Tuyệt sư thái mặt đầy vẻ giận dữ, nói:
- Minh giáo cái gì? Cái đó là bọn Ma giáo thương thiên hại lý, vô ác bất tác. Y... y trốn ở đâu? Ở trên Quang Minh Đính dãy Côn Lôn chăng? Để ta đi tìm y.
Kỷ Hiểu Phù nói:
- Y nói, bọn họ Minh giáo...
Diệt Tuyệt sư thái quát lên:
- Ma giáo.
Kỷ Hiểu Phù nói:
- Vâng. Y nói tổng đàn của Ma giáo vốn đặt trên đỉnh Quang Minh, nhưng những năm gần đây nội bộ bất hòa, y không tiện ở lại đỉnh Quang Minh, để người khác khỏi nói là y muốn làm giáo chủ, nên dời qua ẩn cư trên Tọa Vong Phong cũng thuộc dãy Côn Lôn, nhưng chỉ nói cho một mình đệ tử biết thôi, trên giang hồ không ai hay cả. Sư phụ đã hỏi đến, đệ tử không dám không thưa. Sư phụ, người đó... người đó là kẻ thù của bản phái đấy ư?
Diệt Tuyệt sư thái nói:
- Thù sâu như biển. Đại sư bá ngươi Cô Hồng Tử, đã bị tên đại ma đầu này chọc giận quá mà chết.
Kỷ Hiểu Phù hết sức kinh hãi, nhưng không khỏi kiêu hãnh ngầm, đại sư bá Cô Hồng Tử là một cao thủ năm xưa danh chấn thiên hạ, vậy mà bị "chàng" chọc tức mà chết. Nàng muốn hỏi cho rõ đầu đuôi nhưng không dám mở mồm.
Diệt Tuyệt sư thái ngẩng đầu nhìn trời, hậm hực nói một mình:
- Dương Tiêu, ôi Dương Tiêu... bao nhiêu năm nay ta không biết ngươi ở đâu, bây giờ trời xui đất khiến để ngươi lọt vào tay ta...
Đột nhiên bà quay đầu lại, nói:
- - Được rồi, ngươi thất thân với y, lại bảo vệ cho Bành hòa thượng, đắc tội với sư tỉ, dối trá sư phụ, lén nuôi hài nhi... tất cả những điều đó ta không nhắc đến nữa. Ta sai ngươi làm một việc, đại công cáo thành rồi, ngươi trở lại núi Nga Mi, ta sẽ đem y bát và kiếm Ỷ Thiên truyền lại cho ngươi, lập ngươi làm người kế thừa chức chưởng môn bản phái.
Câu nói đó khiến tất cả mọi người ai nấy đều kinh ngạc. Đinh Mẫn Quân vừa ghen tức, vừa thù hận, oán trách sư phụ sao chẳng phân biệt trắng đen, làm điều nghịch lý. Kỷ Hiểu Phù nói:
- Sư phụ có sai bảo gì, đệ tử phải hết lòng hết sức, theo đó mà làm. Còn việc thừa hưởng y bát chân truyền của ân sư, đệ tử biết mình đức hạnh khiếm khuyết, võ công kém cỏi, không dám vọng tưởng chuyện đó.
Diệt Tuyệt sư thái nói:
- Ngươi theo ta ra đây.
Bà nắm tay Kỷ Hiểu Phù lẹ làng lướt ra khỏi căn nhà tranh, lên một triền núi ở phía trái thung lũng, đến một nơi thật trống trải mới ngừng lại.
Trương Vô Kỵ từ xa nhìn tới, thấy Diệt Tuyệt sư thái đứng tại nơi cao nhất, nhìn chung quanh bốn bề một vòng, sau đó mới kéo Kỷ Hiểu Phù lại gần bên, nói nhỏ bên tai nàng. Thì ra bà ta muốn nói một chuyện cực kỳ bí mật, khỏi sợ chuyện tai vách mạch rừng, e người khác nghe lén nên ngay cả hai người học trò kia cũng không cho theo.
Trương Vô Kỵ náu mình đằng sau mao ốc không dám thò mặt ra, chỉ xa xa nhìn Diệt Tuyệt sư thái nói một hồi, Kỷ Hiểu Phù cúi đầu suy nghĩ, sau cùng lắc đầu, thần thái cực kỳ kiên quyết, hiển nhiên không chịu theo lệnh sư phụ. Lại thấy Diệt Tuyệt sư thái giơ tả chưởng lên, dường như định đánh xuống, nhưng tay ngừng lại trên không, không hạ xuống, dường như cho nàng cơ hội sau cùng có chịu hồi tâm chuyển ý hay chăng.
Trương Vô Kỵ tim đập thình thình, nghĩ thầm chưởng đó đánh xuống đầu, Kỷ Hiểu Phù không sao sống được. Hai mắt y không dám chớp, chăm chú nhìn Kỷ Hiểu Phù. Chỉ thấy nàng quì hai gối xuống, nhưng vẫn kiên quyết lắc đầu. Diệt Tuyệt sư thái giơ tay đánh xuống, trúng ngay giữa đỉnh đầu nàng, Kỷ Hiểu Phù thân hình rung lên mấy cái, quỵ xuống, dãy dãy vài lần rồi nằm bất động.
Trương Vô Kỵ vừa kinh hãi, vừa đau lòng, nằm phục trong đám cỏ cao sau nhà, không dám động đậy. Ngay lúc đó, Dương Bất Hối khúc khích cười mấy tiếng, ở đâu ôm choàng lên lưng Trương Vô Kỵ, nói:
- Bắt được anh rồi, bắt được anh rồi.
Thì ra con bé chạy chơi ngoài đồng, thấy Trương Vô Kỵ nằm dấu mình trong đám cỏ, lại tưởng y đang chơi trò trốn tìm với mình, nên chạy tới bắt y. Trương Vô Kỵ vòng tay qua kéo nó vào lòng, một tay bịt chặt miệng đứa nhỏ, ghé tai nó nói nhỏ:
- Không được nói, đừng để ác nhân nhìn thấy mình.
Dương Bất Hối thấy mặt y xanh lè đầy vẻ kinh hoàng, cũng sợ theo.
Diệt Tuyệt sư thái từ trên đồi cao hối hả đi xuống, bảo Đinh Mẫn Quân:
- - Đi kiếm đâm chết nghiệt chủng của nó đi, khỏi lưu mầm họa.
Đinh Mẫn Quân thấy sư phụ dùng trọng thủ đánh chết Kỷ Hiểu Phù, tuy trong lòng ngầm hoan hỉ, nhưng cũng không khỏi sợ hãi, nghe nói thế, liền mượn trường kiếm của sư muội Bối Cẩm Nghi, cầm trong tay đi tìm Dương Bất Hối.
Trương Vô Kỵ ôm chặt Dương Bất Hối, co mình chui trong đám cỏ dày, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. Đinh Mẫn Quân chạy trước chạy sau đi kiếm một hồi, không thấy tung tích con bé đâu, đang định tìm kỹ một lần nữa, Diệt Tuyệt sư thái đã cất tiếng mắng:
- Thật là đồ vô dụng, có đứa trẻ con mà tìm cũng không ra.
Bối Cẩm Nghi bình thời chơi với Kỷ Hiểu Phù tương đối thân thiết, mắt thấy nàng chết thảm dưới chưởng của sư phụ, lại còn muốn giết nốt đứa con côi, trong lòng thấy bất nhẫn, bèn nói:
- Con thấy đứa nhỏ đó hình như chạy ra ngoài thung lũng rồi.
Nàng biết sư phụ tính tình cấp tháo, nếu ở bên ngoài kiếm không ra, sẽ không hơi đâu mà chạy vào tìm lần nữa. Tuy đứa bé con đó một thân một mình lênh đênh chưa chắc sống được, nhưng cũng còn hơn chính mắt nhìn thấy Đinh Mẫn Quân đâm nó một nhát chết tươi. Diệt Tuyệt sư thái nói:
- Vậy sao không nói sớm?
Bà hầm hầm trừng mắt nhìn người đệ tử, rồi chạy trước ra khỏi sơn cốc. Đinh Mẫn Quân và Bối Cẩm Nghi lật đật chạy theo. Dương Bất Hối đâu đã biết mẫu thân vừa gặp đại họa, đôi mắt đen láy luôn luôn chuyển động ý như muốn hỏi chuyện gì. Trương Vô Kỵ ghé tai sát đất nghe ngóng, thấy tiếng chân ba người mỗi lúc một xa, nhỏm dậy, dắt Dương Bất Hối chạy lên đồi cao. Dương Bất Hối cười:
- Vô Kỵ ca ca, ác nhân đi rồi ư? Mình chạy lên núi chơi, có phải không?
Trương Vô Kỵ không trả lời, cầm tay nó chạy thẳng tới chỗ Kỷ Hiểu Phù. Dương Bất Hối chạy tới gần mới thấy mẹ nằm dưới đất, giật mình kinh hãi, ngồi thụp xuống ôm choàng lấy Kỷ Hiểu Phù, kêu lên:
- Mẹ ơi, mẹ ơi.
Trương Vô Kỵ vội thăm hơi thở của Kỷ Hiểu Phù, khí tức thật là yếu ớt, thấy xương sọ của nàng bị Diệt Tuyệt sư thái đánh một chưởng vỡ tan, dù có Hồ Thanh Ngưu ở đây, cũng không thể nào cứu được. Kỷ Hiểu Phù hé mắt nhìn, thấy Trương Vô Kỵ và con mình, miệng mấp máy, dường như muốn nói, nhưng không thốt ra được một lời, trên mắt hai giọt lệ chảy xuống. Trương Vô Kỵ lấy kim châm trong bọc ra, châm vào các huyệt Thần Đình, Ấn Đường, Thừa Khấp... mấy chỗ, để nhất thời cảm giác đau đớn không truyền lên não.
Kỷ Hiểu Phù tinh thần hơi phấn chấn, nói thều thào:
- Cô nhờ... nhờ cháu... đưa nó đến bố nó... cô không chịu... không chịu hại cha nó...
Nàng thò tay lên ngực, dường như định lấy cái gì, đột nhiên đầu nghẹo qua một bên, tắt thở chết rồi. Dương Bất Hối ôm lấy thi thể mẹ, khóc òa lên, miệng không ngớt kêu:
- Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ đau lắm hả? Mẹ đau lắm hả?
Thân thể Kỷ Hiểu Phù lạnh dần, nhưng con bé vẫn tiếp tục hỏi mãi. Nó không hiểu sao mẹ nó không cử động, cũng không trả lời cho nó.
Trương Vô Kỵ vừa đau lòng, vừa buồn bã, nghĩ đến lúc cha mẹ mình chết, y cũng nằm ôm xác hai người, nhịn không nổi nước mắt cũng ròng ròng. Hai đứa khóc một hồi, Trương Vô Kỵ nghĩ thầm: "Kỷ cô cô lúc lâm tử, nhờ mình đưa em Bất Hối đi kiếm cha nó. Cha nó tên là Dương Tiêu, là Quang Minh tả sứ giả trong Minh giáo, ở trên ngọn núi gì tên là Tọa Vong Phong trong dãy Côn Lôn. Ta phải đưa nó đến đó". Nó đâu biết là dãy Côn Lôn ở phía cực tây, cách mấy vạn dặm, hai đứa trẻ con làm sao tới được? Lại thấy khi Kỷ Hiểu Phù tắt thở còn cố lấy cái gì đó trong ngực ra, nên vội sờ trên cổ nàng, thấy có một sợi dây tơ, một đầu có một chiếc thiết bài đen sì, trên mặt có tơ vàng thêu thành hình một ngọn lửa đang cháy.
Trương Vô Kỵ không biết cái này là cái gì nhưng cũng cởi ra, đeo vào cổ Dương Bất Hối. Y vào trong nhà lấy ra một cái xẻng, đào một cái hố chôn Kỷ Hiểu Phù. Lúc này Dương Bất Hối khóc đã kiệt sức, nằm lăn ra ngủ. Khi con bé tỉnh dậy, Trương Vô Kỵ phải nói mãi nó mới tin là mẹ nó bay lên trời rồi, phải thật lâu mới từ trên trời xuống gặp nó.
Sau đó Trương Vô Kỵ vào nhà nấu qua quít một nồi cơm, cùng Dương Bất Hối ăn rồi đi ngủ. Sáng hôm sau tỉnh dậy, Vô Kỵ thu thập hành lý thành hai gói nhỏ, cầm theo mấy chục lượng bạc Hồ Thanh Ngưu để lại, dẫn Dương Bất Hối lên trên mộ mẹ lạy mấy lạy rồi dắt nhau ra khỏi Hồ Điệp Cốc.
- -------------------------------------------------------------------------------
[1] Người vợ vụng về của tôi (tiếng khiêm tốn)
[2] người giữ việc trong nhà, thời xưa để chỉ người vợ
[3] tình vợ chồng (nói một cách văn vẻ)
[4] tiếng Trung Hoa, tiên sinh vừa để gọi một người học thức đáng kính, vừa để gọi ông thầy dạy chữ mình. Vô Kỵ hiện nay coi như là học trò của Hồ Thanh Ngưu nên gọi Vương Nạn Cô là sư mẫu.
- Vị bà bà này bảo người đi đến cho bà ta coi, tại sao đến hôm nay vẫn chưa chết, sao ngươi không lại xem bà ta làm gì nào.
Kỷ Hiểu Phù đáp:
- Vâng.
Nàng đứng lên mạnh mẽ đi đến trước mặt Kim Hoa bà bà, lớn tiếng nói:
- Kim Hoa bà bà, sư phụ của tôi đã đến rồi. Những chuyện cường hung bá đạo của bà, sư phụ tôi sẽ thanh toán cho tôi đó.
Kim Hoa bà bà ho vài tiếng, ngước mắt nhìn Diệt Tuyệt sư thái, gật đầu, hỏi:
- Ồ, hóa ra bà là chưởng môn phái Nga Mi, ta đánh đệ tử của bà, bà làm gì ta?
Diệt Tuyệt sư thái lạnh lùng đáp:
- Đánh càng tốt. Bà thích đánh thì cứ đánh, đánh chết cũng không sao.
Kỷ Hiểu Phù lòng như dao cắt, kêu lên:
- Sư phụ.
Hai hàng lệ nóng hổi chảy dài trên má. Nàng biết sư phụ trước nay rất bênh học trò, đệ tử đắc tội với người ngoài, dù có sai mười mươi, bà ta vẫn cưỡng từ đoạt lý cãi cho bằng được. Lúc này nói ra như thế, có khác gì không còn coi nàng là đệ tử nữa.
Kim Hoa bà bà nói:
- Ta cùng phái Nga Mi không thù không oán, đánh qua một lần cũng đủ rồi. A Ly, thôi mình đi.
Nói xong từ từ quay mình đi. Đinh Mẫn Quân không biết Kim Hoa bà bà lai lịch ra sao, thấy bà ta già cả yếu đuối, trông vẻ bệnh hoạn, lại dám vô lễ với sư phụ, trong lòng tức bực, lập tức vọt lên, chặn ngay trước mặt bà ta, quát lớn:
- Bà chưa xin lỗi sư phụ tôi mà đã định bỏ đi sao?
Nói xong tay phải rút kiếm ra khỏi vỏ nửa chừng, ra vẻ thị uy. Kim Hoa bà bà đột nhiên giơ hai ngón tay, kẹp nhẹ vào bao kiếm của y thị, rồi bỏ ra, cười nói:
- Đồng vụn sắt han mà cũng đem ra dọa người à?
Đinh Mẫn Quân lửa giận bừng bừng, lập tức rút kiếm. Nào ngờ y thị cố gắng mấy lần, thanh kiếm vẫn không rút ra được. A Ly cười nói:
- Đồng vụn sắt han, nay bị sét rồi.
Đinh Mẫn Quân lại sử kình, nhưng vẫn không thể rút kiếm. Mới hay Kim Hoa bà bà vừa kẹp tưởng như đùa chơi vào bao kiếm nhưng đã tiềm vận nội lực, làm bao kiếm lõm vào, ngậm chặt lấy lưỡi kiếm. Đinh Mẫn Quân muốn rút ra mà không nổi, không chịu thua, nhưng mặt mũi đỏ bừng, điệu bộ rất ư tức tối.
Diệt Tuyệt sư thái chầm chậm bước tới, dùng ba ngón tay cầm vào cán kiếm, nhẹ nhàng lắc một cái, bao kiếm lập tức tách thành hai mảnh, lưỡi kiếm tuột ra, nói:
- Thanh kiếm này tuy không phải là lợi khí, bảo nhận, nhưng cũng không đến nỗi là đồng vụn sắt han. Kim Hoa bà bà, sao ngươi không ở yên trên Linh Xà đảo, lại đến Trung Nguyên sinh sự làm gì?
Kim Hoa bà bà thấy Diệt Tuyệt sư thái dùng ba ngón tay rung bao kiếm vỡ ra làm hai, trong lòng hơi sợ, nghĩ thầm: "Mụ tặc ni này thanh danh rất lớn, quả nhiên cũng có điểm chân thực công phu". Liền cười hì hì đáp:
- Chồng ta chết rồi, ở một mình trên đảo buồn chán quá, thành thử đi chỗ này chỗ kia, để xem có hòa thượng đạo sĩ nào vừa ý, bắt một người đem về làm bạn.
Bà ta cố ý nói "hòa thượng đạo sĩ" để xỏ xiên đối phương thân là ni cô mà cũng đi nơi này nơi khác. Đôi lông mày rủ xuôi của Diệt Tuyệt sư thái lại càng xụ xuống, trường kiếm ngóc lên, hạ giọng quát:
- Lấy binh khí ra.
Bọn Đinh Mẫn Quân, Kỷ Hiểu Phù từ khi theo học đến nay, chưa từng thấy sư phụ cùng người động thủ, nhưng Kỷ Hiểu Phù biết Kim Hoa bà bà võ công vô cùng quái dị, không khỏi lo lắng.
Trương Vô Kỵ tay bị A Ly nắm chặt, thân trên mỗi lúc một tê, quát lên:
- Mau bỏ ta ra. Ngươi giữ ta làm gì?
A Ly thấy Kỷ Hiểu Phù đứng bên có thể can thiệp, nếu không thả y ra, nàng sẽ động thủ, lúc đó không thả không xong, dụng sức đẩy một cái, buông Vô Kỵ ra, cười khẩy:
- Để xem ngươi chạy đâu cho thoát.
Kim Hoa bà bà ôn tồn cười nói:
- Năm xưa Quách Tương Quách nữ hiệp của phái Nga Mi kiếm pháp danh động thiên hạ, dĩ nhiên là cực kỳ cao minh, nhưng không biết truyền xuống đồ tử, đồ tôn còn học được mấy phần?
Diệt Tuyệt sư thái lạnh lùng đáp:
- Dù chỉ có được một thành, cũng đủ quét sạch tà ma ngoại đạo.
Kim Hoa bà bà chăm chú nhìn mũi kiếm của đối phương không chớp mắt, đột nhiên giơ quài trượng trong tay lên điểm vào thân kiếm. Diệt Tuyệt sư thái trường kiếm rung động, nhằm ngay đầu vai bà ta đâm tới. Kim Hoa bà bà vừa ho, vừa giơ quài trượng gạt ra. Diệt Tuyệt sư thái thân đi theo kiếm, nhanh như điện đã luồn ra sau lưng đối phương, chân chưa vững, kiếm chiêu đã ra. Kim Hoa bà bà không quay đầu lại, múa xoay quài trượng, đưa ra sau lưng gạt thanh kiếm.
Hai người ra ba bốn chiêu, trong lòng đều thầm phục đối phương tài nghệ cao siêu. Bỗng nghe một tiếng keng, thanh kiếm trong tay Diệt Tuyệt sư thái gãy ra làm hai. Thì ra kiếm trượng chạm nhau, trường kiếm đã bị quài trượng chấn gãy.
Những người bên ngoài trừ A Ly ra, ai nấy đều kinh hãi. Cái gậy trong tay Kim Hoa bà bà cũ kỹ xấu xí, trông không đẹp mắt chút nào, dường như không phải vàng mà cũng chẳng phải sắt, vậy mà đánh gãy được lợi kiếm, chắc hẳn phải nhờ ở nội lực thâm hậu. Thế nhưng khi Kim Hoa bà bà và Diệt Tuyệt sư thái hai bên binh khí chạm nhau, cả hai đều biết sở dĩ trường kiếm gãy đôi, chính là vì quài trượng cứng rắn hơn, chứ không phải vì nội lực mà thắng. Cái gậy đó là một loại đặc sản dưới đáy biển bên cạnh đảo Linh Xà, gọi là San Hô Kim, là một loại san hô hỗn hợp nhiều loại kim khí mà kết thành, nằm sâu dưới đáy biển cả muôn vạn năm, chặt sắt như chặt đậu phụ, đập đá như đập cục bông, binh khí dù có sắc bén thế nào, đụng phải đều gãy.
Kim Hoa bà bà cũng không tiến lên tấn công, chỉ chống gậy đứng tại chỗ, ôm ngực ho. Ba đệ tử phái Nga Mi Kỷ Hiểu Phù, Đinh Mẫn Quân, Bối Cẩm Nghi sợ sư phụ bị thương đều lập tức xông lên đứng cạnh sư phụ để tiếp ứng. A Ly lại vung tay ra, nắm cổ tay Trương Vô Kỵ, cười nói:
- Ta đã bảo ngươi chạy không được đâu, có đúng không nào?
Hành động của cô ta xuất kỳ bất ý, Trương Vô Kỵ không né tránh kịp, mạch môn bị cầm, nửa thân lập tức tê dại. Y hai lần bị cô bé này đùa rỡn, vừa thẹn vừa giận, vừa cấp bách vừa bực mình, giơ chân phải đá vào hông cô ta. A Ly gia tăng kình lực mấy ngón tay, chân Trương Vô Kỵ mới nhắc lên được nửa thước đã cứng nhắc. Y hậm hực kêu lên:
- Ngươi có buông ta ra không nào?
A Ly cười đáp:
- Ta không buông, ngươi làm gì được ta?
Trương Vô Kỵ gập người xuống, há mồm ngoặp ngay vào lưng bàn tay cô gái cắn mạnh một cái. A Ly thấy tay đau nhói, kêu hoảng lên:
- - Ái chà.
Tay phải buông ra, năm ngón tay trái giơ lên chộp vào mặt Vô Kỵ. Trương Vô Kỵ nhảy lùi về phía sau nhưng không kịp, bị móng tay giữa của cô ta đâm vào, rạch một đường dài trên má. Bàn tay phải của A Ly bị Vô Kỵ cắn một cái máu chảy ròng ròng, đau đến muốn khóc. Hai đứa trẻ ở bên cạnh đánh nhau, Kim Hoa bà bà không hề liếc mắt chẳng ngó ngàng gì đến. Diệt Tuyệt sư thái vứt nửa thanh kiếm gãy xuống đất, nói:
- Đây là binh khí của học trò tôi, không đủ sức chịu đụng chạm với cao nhân.
Nói xong bà ta cởi cái bọc trên vai xuống, lấy ra một thanh cổ kiếm dài chừng bốn thước. Kim Hoa bà bà liếc mắt qua, thấy trên bao kiếm ẩn một làn khí xanh, kiếm chưa ra khỏi bao, đã biết không phải một vật bình thường, trên vỏ kiếm thêu bằng tơ vàng hai chữ "Ỷ Thiên". Bà ta giật mình kinh hãi, buột miệng:
- Ỷ Thiên kiếm.
Diệt Tuyệt sư thái gật đầu, nói:
- Đúng thế, Ỷ Thiên kiếm đó.
Trong đầu Kim Hoa bà bà lập tức hiện lên sáu câu võ lâm vẫn tương truyền: "Võ lâm chí tôn, bảo đao Đồ Long, hiệu lệnh thiên hạ, mạc cảm bất tòng, Ỷ Thiên bất xuất, thùy dữ tranh phong". Mụ lẩm bẩm:
- Thì ra kiếm Ỷ Thiên nằm trong tay phái Nga Mi.
Diệt Tuyệt sư thái quát lên:
- Tiếp chiêu.
Bà ta cầm cán kiếm nhưng không rút ra khỏi bao, dùng cả kiếm lẫn bao đâm vào ngực Kim Hoa bà bà. Kim Hoa bà bà giơ quài trượng lên gạt. Diệt Tuyệt sư thái cổ tay hơi rung một cái, bao kiếm đã chạm vào cây gậy. Chỉ nghe một tiếng "xoẹt" nhỏ như xé một tờ giấy dày, thanh thần vật hải ngoại của Kim Hoa bà bà, một loại chí bảo trong kinh khí, San Hô Kim quài trượng kia đã gãy thành hai mảnh.
Kim Hoa bà bà trong lòng chấn động, nghĩ thầm: "Thanh kiếm Ỷ Thiên kia chưa ra khỏi bao mà đã lợi hại như thế, quả thật danh bất hư truyền". Bà ta chăm chăm nhìn thanh bảo kiếm một hồi, nói:
- Diệt Tuyệt sư thái, xin bà cho tôi nhìn lưỡi kiếm xem ra thế nào?
Diệt Tuyệt sư thái lắc đầu, lạnh lùng đáp:
- Thanh kiếm này ra khỏi vỏ rồi, chưa uống máu người thì không chịu vào bao.
Hai người lặng thinh nhìn nhau một lúc lâu không ai nói gì.
Kim Hoa bà bà biết rằng vị ni cô này công lực không kém gì mình, lại thêm chiêu số kỳ diệu chưa nhìn ra được. Bà ta là chưởng môn của phái Nga Mi, tài nghệ ắt không phải bình thường, lại có trong tay thanh bảo kiếm Ỷ Thiên số một trên đời, nhất định không thể địch lại, nên ho nhẹ mấy tiếng, quay đầu nắm tay A Ly thản nhiên cất bước ra đi.
A Ly quay đầu lại gọi:
- Trương Vô Kỵ, Trương Vô Kỵ.
Tiếng kêu mỗi lúc một xa, nhỏ dần rồi chìm hẳn. Đinh Mẫn Quân, Kỷ Hiểu Phù, Bối Cẩm Nghi ba người thấy sư phụ đắc thắng, địch nhân phải bỏ đi đều vô cùng hoan hỉ. Đinh Mẫn Quân nói:
- Sư phụ, bà già đó đúng là có mắt không thấy Thái Sơn, dám động thủ với lão nhân gia để mua lấy cái khổ.
Diệt Tuyệt sư thái nghiêm mặt nói:
- Từ rày trở đi các ngươi đi lại trên giang hồ, mỗi khi nghe thấy tiếng ho của mụ ta thì nên tránh cho xa.
Khi bà vung kiếm lên tấn công, tuy chặt đứt được quài trượng của đối phương, nhưng khi ra tay đã dùng đến Nga Mi Cửu Dương Công tu luyện trên ba mươi năm nay. Thần công này khi chạm vào Kim Hoa bà bà như chìm vào trong đại dương, không còn tăm hơi gì, chỉ lay động tà áo mà thôi chứ không đẩy lùi bà ta được một bước. Bây giờ nghĩ lại, trong bụng không khỏi kinh hãi, biết rằng bà ta nội lực rất cao siêu, lực xương sống lại vững chãi, chẳng khác gì kẻ tráng niên, không có vẻ gì một bà già hom hem yếu đuối, tu luyện đạt tới mức như thế thật khó mà hiểu nổi.
Diệt Tuyệt sư thái ngửng đầu nhìn trời, xuất thần hồi lâu, nói:
- Hiểu Phù, theo ta.
Bà không thèm nhìn đồ đệ, đi vào trong căn nhà tranh. Ba người Kỷ Hiểu Phù cùng đi theo. Dương Bất Hối kêu lên:
- Mẹ ơi.
Cũng định chạy theo. Kỷ Hiểu Phù biết lần này sư phụ chính bản thân xuống núi, trước là thanh lý môn hộ, tuy mình trước đây được thầy sủng ái, nhưng sư thái tính tình nghiêm khắc, không biết sẽ xử mình ra sao, quay lại nói với con:
- Con đi ra ngoài chơi, đừng theo mẹ.
Trương Vô Kỵ nghĩ thầm: "Con mụ họ Đinh tính tình tồi tệ, chắc là đã ton hót với sư phụ, nói xấu Kỷ cô cô. Mọi việc đêm hôm đó ta chính mắt nhìn thấy, chỉ thấy mụ Độc Thủ Vô Diệm này chẳng ra gì. Nếu như mụ ta nói quấy nói quá, đổi trắng thay đen, ta sẽ tiến ra biện minh cho Kỷ cô cô". Nghĩ thế y bèn len lén luồn qua sau nhà, nép mình bên song cửa, nín thở nghe lén.
Chỉ thấy trong nhà không một tiếng động, chẳng ai nói câu gì. Qua một lúc lâu, Diệt Tuyệt sư thái nói:
- Hiểu Phù, chuyện của ngươi, ta muốn chính miệng ngươi nói ra.
Kỷ Hiểu Phù nghẹn ngào nói:
- Sư phụ, con... con...
Diệt Tuyệt sư thái nói:
- Mẫn Quân, ngươi lại hỏi nó coi.
Đinh Mẫn Quân đáp:
- Vâng. Kỷ sư muội, trong môn phái chúng ta, điều giới luật thứ ba là gì?
Kỷ Hiểu Phù đáp:
- Giới dâm tà phóng đãng.
Đinh Mẫn Quân hỏi tiếp:
- Đúng rồi. Còn điều giới thứ sáu là gì?
Kỷ Hiểu Phù đáp:
- Giới lòng hướng người ngoài, phản bội sư môn.
Đinh Mẫn Quân hỏi thêm:
- Người vi phạm giới luật thì xử tội thế nào?
Kỷ Hiểu Phù không trả lời câu hỏi của y thị, quay sang Diệt Tuyệt sư thái nói:
- Sư phụ, việc này bên trong có những điều khó khăn đệ tử không biết nói cùng ai, không giống như Đinh sư tỉ thuật lại.
Diệt Tuyệt sư thái nói:
- Được, ở đây không có ai khác, ngươi kể lại rõ ràng cho ta nghe xem nào.
Kỷ Hiểu Phù biết rằng hôm nay mình lâm vào bước đường cực kỳ trọng đại, không cách nào dấu diếm được nữa, liền nói:
- Sư phụ, năm đó bên mình nghe tin về việc Vương Bàn Sơn đảo, sư phụ hạ lệnh cho chúng con sư huynh muội mười sáu người hạ sơn, chia nhau ra dò thám chỗ ở của Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn. Đệ tử đi về hướng Đại Thụ Bảo ở Xuyên Tây, trên đường gặp một người đàn ông, tuổi trạc trung niên mặc áo trắng, độ chừng bốn mươi. Đệ tử đi đến đâu, y theo tới đó. Đệ tử vào khách điếm, y cũng vào khách điếm, đệ tử dừng chân, y cũng dừng chân. Ban đầu đệ tử không lý tới y, về sau thấy bực mình quá, mới lên tiếng trách cứ. Người đó ăn nói điên điên khùng khùng, đệ tử không nhịn nổi, liền rút kiếm đâm y. Người đó không mang binh khí nhưng võ công tuyệt cao, chỉ một vài chiêu, đã đoạt mất trường kiếm trong tay đệ tử.
Con trong lòng kinh hoảng, lập tức bỏ chạy, nhưng người đó không đuổi theo. Sáng sớm hôm sau, khi con ở trong điếm phòng tỉnh dậy, đã thấy thanh kiếm của mình để ngay bên cạnh gối. Đệ tử giật mình kinh hãi, đi ra khỏi khách điếm lại thấy người kia đi theo rồi. Con nghĩ động võ với y cũng không ăn thua gì, chỉ còn cách ngọt ngào cầu khẩn, nói rằng hai người không thân thích họ hàng, cũng chẳng quen biết nhau, lại thêm nam nữ hữu biệt, ông cứ đi theo tôi là có ý gì. Con nói thêm, tôi tuy võ công không bằng được ông, nhưng phái Nga Mi chúng tôi không phải chuyện thường.
Diệt Tuyệt sư thái Ừ một tiếng, ra chiều bằng lòng học trò mình ăn nói đắc thể. Kỷ Hiểu Phù nói tiếp:
- Người đó bật cười, nói: "Võ công của một người mà còn phân môn phái thì mới chỉ là hạ thừa. Cô nương nếu chịu đi theo tôi sẽ có dịp sáng mắt, tôi sẽ dạy cho cô thấy trời đất bao la của võ học trên đời này".
Diệt Tuyệt sư thái tính tình cô độc, cả đời tiềm tâm học võ, sống ngăn cách với chuyện bên ngoài, nghe Kỷ Hiểu Phù chuyển thuật lời của gã kia, nói là "Võ công của một người mà còn phân môn phái thì mới chỉ là hạ thừa", lại thêm "sẽ dạy cho cô thấy trời đất bao la của võ học trên đời này" không khỏi cảm thấy tò mò liền hỏi:
- Thế là ngươi đi theo y xem y có bản sự gì cổ quái, phải không?
Kỷ Hiểu Phù mặt đỏ lên, nói:
- Sư phụ, y là một người đàn ông không quen biết, đệ tử lẽ nào lại chịu đi theo y.
Diệt Tuyệt sư thái bấy giờ mới vỡ lẽ ra, nói:
- - Ừ phải, vậy ngươi bảo hắn mau cút đi chỗ khác?
Kỷ Hiểu Phù nói:
- Đệ tử trăm phương nghìn kế trốn tránh y, nhưng không cách nào thoát khỏi tay y, sau cùng bị y bắt được. Oại, đệ tử bất hạnh, gặp phải cái oan nghiệt kiếp trước...
Nàng nói tới đây, âm thanh càng lúc càng nhỏ. Diệt Tuyệt sư thái hỏi:
- Rồi sau ra sao?
Kỷ Hiểu Phù nói nhỏ:
- Đệ tử chống cự không nổi, thất thân với y. Y giám thị con cực kỳ nghiêm nhặt, khiến cho con muốn chết cũng không xong. Cứ như thế suốt mấy tháng trường, bỗng có kẻ địch đến tìm y, đệ tử thừa cơ trốn thoát, chẳng bao lâu biết ra là đã có mang, không dám thưa cùng sư phụ, chỉ còn nước lén sinh ra một đứa con.
Diệt Tuyệt sư thái hỏi:
- Tất cả thực là như thế ư?
Kỷ Hiểu Phù nói:
- Đệ tử nghìn vạn lần không dám nói dối sư phụ.
Diệt Tuyệt sư thái trầm ngâm một hồi, nói:
- Tội nghiệp con thật đáng thương. Ôi, việc này đâu có phải lỗi ở con đâu.
Đinh Mẫn Quân nghe lời nói của sư phụ có vẻ thương xót Kỷ Hiểu Phù, liền hậm hực nhìn nàng một cái. Diệt Tuyệt sư thái thở dài, hỏi:
- Thế bây giờ con định ra sao?
Kỷ Hiểu Phù rơi lệ đáp:
- Đệ tử do gia nghiêm định đoạt, vốn đã hứa gả cho Ân lục gia phái Võ Đương, nay gặp phải biến cố này, chỉ mong sư phụ nhủ lòng cho con xuất gia, cắt tóc làm ni cô.
Diệt Tuyệt sư thái lắc đầu:
- Chuyện đó không nên. Ôi, vậy tên đàn ông bại hoại đã hại đời con kia tên hắn là gì?
Kỷ Hiểu Phù hạ giọng nói:
- Y... y họ Dương, đơn danh một chữ Tiêu.
Diệt Tuyệt sư thái bỗng nhảy dựng lên, tay áo phất một cái, nghe lách cách, mặt bàn đã bị bà ta đánh vỡ một bên. Trương Vô Kỵ nấp bên ngoài cửa nghe lén, sợ đến mất cả hồn vía. Kỷ Hiểu Phù, Đinh Mẫn Quân, Bối Cẩm Nghi ba người mặt liền biến sắc.
Diệt Tuyệt sư thái gằn giọng hỏi:
- Ngươi bảo tên hắn là Dương Tiêu? Có phải là đại ma đầu của Ma giáo, tự xưng cái gì "Quang Minh Tả Sứ Giả" Dương Tiêu đấy không?
Kỷ Hiểu Phù đáp:
- Y... y... là người trong Minh giáo, hình như trong giáo phái này cũng có chút địa vị.
Diệt Tuyệt sư thái mặt đầy vẻ giận dữ, nói:
- Minh giáo cái gì? Cái đó là bọn Ma giáo thương thiên hại lý, vô ác bất tác. Y... y trốn ở đâu? Ở trên Quang Minh Đính dãy Côn Lôn chăng? Để ta đi tìm y.
Kỷ Hiểu Phù nói:
- Y nói, bọn họ Minh giáo...
Diệt Tuyệt sư thái quát lên:
- Ma giáo.
Kỷ Hiểu Phù nói:
- Vâng. Y nói tổng đàn của Ma giáo vốn đặt trên đỉnh Quang Minh, nhưng những năm gần đây nội bộ bất hòa, y không tiện ở lại đỉnh Quang Minh, để người khác khỏi nói là y muốn làm giáo chủ, nên dời qua ẩn cư trên Tọa Vong Phong cũng thuộc dãy Côn Lôn, nhưng chỉ nói cho một mình đệ tử biết thôi, trên giang hồ không ai hay cả. Sư phụ đã hỏi đến, đệ tử không dám không thưa. Sư phụ, người đó... người đó là kẻ thù của bản phái đấy ư?
Diệt Tuyệt sư thái nói:
- Thù sâu như biển. Đại sư bá ngươi Cô Hồng Tử, đã bị tên đại ma đầu này chọc giận quá mà chết.
Kỷ Hiểu Phù hết sức kinh hãi, nhưng không khỏi kiêu hãnh ngầm, đại sư bá Cô Hồng Tử là một cao thủ năm xưa danh chấn thiên hạ, vậy mà bị "chàng" chọc tức mà chết. Nàng muốn hỏi cho rõ đầu đuôi nhưng không dám mở mồm.
Diệt Tuyệt sư thái ngẩng đầu nhìn trời, hậm hực nói một mình:
- Dương Tiêu, ôi Dương Tiêu... bao nhiêu năm nay ta không biết ngươi ở đâu, bây giờ trời xui đất khiến để ngươi lọt vào tay ta...
Đột nhiên bà quay đầu lại, nói:
- - Được rồi, ngươi thất thân với y, lại bảo vệ cho Bành hòa thượng, đắc tội với sư tỉ, dối trá sư phụ, lén nuôi hài nhi... tất cả những điều đó ta không nhắc đến nữa. Ta sai ngươi làm một việc, đại công cáo thành rồi, ngươi trở lại núi Nga Mi, ta sẽ đem y bát và kiếm Ỷ Thiên truyền lại cho ngươi, lập ngươi làm người kế thừa chức chưởng môn bản phái.
Câu nói đó khiến tất cả mọi người ai nấy đều kinh ngạc. Đinh Mẫn Quân vừa ghen tức, vừa thù hận, oán trách sư phụ sao chẳng phân biệt trắng đen, làm điều nghịch lý. Kỷ Hiểu Phù nói:
- Sư phụ có sai bảo gì, đệ tử phải hết lòng hết sức, theo đó mà làm. Còn việc thừa hưởng y bát chân truyền của ân sư, đệ tử biết mình đức hạnh khiếm khuyết, võ công kém cỏi, không dám vọng tưởng chuyện đó.
Diệt Tuyệt sư thái nói:
- Ngươi theo ta ra đây.
Bà nắm tay Kỷ Hiểu Phù lẹ làng lướt ra khỏi căn nhà tranh, lên một triền núi ở phía trái thung lũng, đến một nơi thật trống trải mới ngừng lại.
Trương Vô Kỵ từ xa nhìn tới, thấy Diệt Tuyệt sư thái đứng tại nơi cao nhất, nhìn chung quanh bốn bề một vòng, sau đó mới kéo Kỷ Hiểu Phù lại gần bên, nói nhỏ bên tai nàng. Thì ra bà ta muốn nói một chuyện cực kỳ bí mật, khỏi sợ chuyện tai vách mạch rừng, e người khác nghe lén nên ngay cả hai người học trò kia cũng không cho theo.
Trương Vô Kỵ náu mình đằng sau mao ốc không dám thò mặt ra, chỉ xa xa nhìn Diệt Tuyệt sư thái nói một hồi, Kỷ Hiểu Phù cúi đầu suy nghĩ, sau cùng lắc đầu, thần thái cực kỳ kiên quyết, hiển nhiên không chịu theo lệnh sư phụ. Lại thấy Diệt Tuyệt sư thái giơ tả chưởng lên, dường như định đánh xuống, nhưng tay ngừng lại trên không, không hạ xuống, dường như cho nàng cơ hội sau cùng có chịu hồi tâm chuyển ý hay chăng.
Trương Vô Kỵ tim đập thình thình, nghĩ thầm chưởng đó đánh xuống đầu, Kỷ Hiểu Phù không sao sống được. Hai mắt y không dám chớp, chăm chú nhìn Kỷ Hiểu Phù. Chỉ thấy nàng quì hai gối xuống, nhưng vẫn kiên quyết lắc đầu. Diệt Tuyệt sư thái giơ tay đánh xuống, trúng ngay giữa đỉnh đầu nàng, Kỷ Hiểu Phù thân hình rung lên mấy cái, quỵ xuống, dãy dãy vài lần rồi nằm bất động.
Trương Vô Kỵ vừa kinh hãi, vừa đau lòng, nằm phục trong đám cỏ cao sau nhà, không dám động đậy. Ngay lúc đó, Dương Bất Hối khúc khích cười mấy tiếng, ở đâu ôm choàng lên lưng Trương Vô Kỵ, nói:
- Bắt được anh rồi, bắt được anh rồi.
Thì ra con bé chạy chơi ngoài đồng, thấy Trương Vô Kỵ nằm dấu mình trong đám cỏ, lại tưởng y đang chơi trò trốn tìm với mình, nên chạy tới bắt y. Trương Vô Kỵ vòng tay qua kéo nó vào lòng, một tay bịt chặt miệng đứa nhỏ, ghé tai nó nói nhỏ:
- Không được nói, đừng để ác nhân nhìn thấy mình.
Dương Bất Hối thấy mặt y xanh lè đầy vẻ kinh hoàng, cũng sợ theo.
Diệt Tuyệt sư thái từ trên đồi cao hối hả đi xuống, bảo Đinh Mẫn Quân:
- - Đi kiếm đâm chết nghiệt chủng của nó đi, khỏi lưu mầm họa.
Đinh Mẫn Quân thấy sư phụ dùng trọng thủ đánh chết Kỷ Hiểu Phù, tuy trong lòng ngầm hoan hỉ, nhưng cũng không khỏi sợ hãi, nghe nói thế, liền mượn trường kiếm của sư muội Bối Cẩm Nghi, cầm trong tay đi tìm Dương Bất Hối.
Trương Vô Kỵ ôm chặt Dương Bất Hối, co mình chui trong đám cỏ dày, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. Đinh Mẫn Quân chạy trước chạy sau đi kiếm một hồi, không thấy tung tích con bé đâu, đang định tìm kỹ một lần nữa, Diệt Tuyệt sư thái đã cất tiếng mắng:
- Thật là đồ vô dụng, có đứa trẻ con mà tìm cũng không ra.
Bối Cẩm Nghi bình thời chơi với Kỷ Hiểu Phù tương đối thân thiết, mắt thấy nàng chết thảm dưới chưởng của sư phụ, lại còn muốn giết nốt đứa con côi, trong lòng thấy bất nhẫn, bèn nói:
- Con thấy đứa nhỏ đó hình như chạy ra ngoài thung lũng rồi.
Nàng biết sư phụ tính tình cấp tháo, nếu ở bên ngoài kiếm không ra, sẽ không hơi đâu mà chạy vào tìm lần nữa. Tuy đứa bé con đó một thân một mình lênh đênh chưa chắc sống được, nhưng cũng còn hơn chính mắt nhìn thấy Đinh Mẫn Quân đâm nó một nhát chết tươi. Diệt Tuyệt sư thái nói:
- Vậy sao không nói sớm?
Bà hầm hầm trừng mắt nhìn người đệ tử, rồi chạy trước ra khỏi sơn cốc. Đinh Mẫn Quân và Bối Cẩm Nghi lật đật chạy theo. Dương Bất Hối đâu đã biết mẫu thân vừa gặp đại họa, đôi mắt đen láy luôn luôn chuyển động ý như muốn hỏi chuyện gì. Trương Vô Kỵ ghé tai sát đất nghe ngóng, thấy tiếng chân ba người mỗi lúc một xa, nhỏm dậy, dắt Dương Bất Hối chạy lên đồi cao. Dương Bất Hối cười:
- Vô Kỵ ca ca, ác nhân đi rồi ư? Mình chạy lên núi chơi, có phải không?
Trương Vô Kỵ không trả lời, cầm tay nó chạy thẳng tới chỗ Kỷ Hiểu Phù. Dương Bất Hối chạy tới gần mới thấy mẹ nằm dưới đất, giật mình kinh hãi, ngồi thụp xuống ôm choàng lấy Kỷ Hiểu Phù, kêu lên:
- Mẹ ơi, mẹ ơi.
Trương Vô Kỵ vội thăm hơi thở của Kỷ Hiểu Phù, khí tức thật là yếu ớt, thấy xương sọ của nàng bị Diệt Tuyệt sư thái đánh một chưởng vỡ tan, dù có Hồ Thanh Ngưu ở đây, cũng không thể nào cứu được. Kỷ Hiểu Phù hé mắt nhìn, thấy Trương Vô Kỵ và con mình, miệng mấp máy, dường như muốn nói, nhưng không thốt ra được một lời, trên mắt hai giọt lệ chảy xuống. Trương Vô Kỵ lấy kim châm trong bọc ra, châm vào các huyệt Thần Đình, Ấn Đường, Thừa Khấp... mấy chỗ, để nhất thời cảm giác đau đớn không truyền lên não.
Kỷ Hiểu Phù tinh thần hơi phấn chấn, nói thều thào:
- Cô nhờ... nhờ cháu... đưa nó đến bố nó... cô không chịu... không chịu hại cha nó...
Nàng thò tay lên ngực, dường như định lấy cái gì, đột nhiên đầu nghẹo qua một bên, tắt thở chết rồi. Dương Bất Hối ôm lấy thi thể mẹ, khóc òa lên, miệng không ngớt kêu:
- Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ đau lắm hả? Mẹ đau lắm hả?
Thân thể Kỷ Hiểu Phù lạnh dần, nhưng con bé vẫn tiếp tục hỏi mãi. Nó không hiểu sao mẹ nó không cử động, cũng không trả lời cho nó.
Trương Vô Kỵ vừa đau lòng, vừa buồn bã, nghĩ đến lúc cha mẹ mình chết, y cũng nằm ôm xác hai người, nhịn không nổi nước mắt cũng ròng ròng. Hai đứa khóc một hồi, Trương Vô Kỵ nghĩ thầm: "Kỷ cô cô lúc lâm tử, nhờ mình đưa em Bất Hối đi kiếm cha nó. Cha nó tên là Dương Tiêu, là Quang Minh tả sứ giả trong Minh giáo, ở trên ngọn núi gì tên là Tọa Vong Phong trong dãy Côn Lôn. Ta phải đưa nó đến đó". Nó đâu biết là dãy Côn Lôn ở phía cực tây, cách mấy vạn dặm, hai đứa trẻ con làm sao tới được? Lại thấy khi Kỷ Hiểu Phù tắt thở còn cố lấy cái gì đó trong ngực ra, nên vội sờ trên cổ nàng, thấy có một sợi dây tơ, một đầu có một chiếc thiết bài đen sì, trên mặt có tơ vàng thêu thành hình một ngọn lửa đang cháy.
Trương Vô Kỵ không biết cái này là cái gì nhưng cũng cởi ra, đeo vào cổ Dương Bất Hối. Y vào trong nhà lấy ra một cái xẻng, đào một cái hố chôn Kỷ Hiểu Phù. Lúc này Dương Bất Hối khóc đã kiệt sức, nằm lăn ra ngủ. Khi con bé tỉnh dậy, Trương Vô Kỵ phải nói mãi nó mới tin là mẹ nó bay lên trời rồi, phải thật lâu mới từ trên trời xuống gặp nó.
Sau đó Trương Vô Kỵ vào nhà nấu qua quít một nồi cơm, cùng Dương Bất Hối ăn rồi đi ngủ. Sáng hôm sau tỉnh dậy, Vô Kỵ thu thập hành lý thành hai gói nhỏ, cầm theo mấy chục lượng bạc Hồ Thanh Ngưu để lại, dẫn Dương Bất Hối lên trên mộ mẹ lạy mấy lạy rồi dắt nhau ra khỏi Hồ Điệp Cốc.
- -------------------------------------------------------------------------------
[1] Người vợ vụng về của tôi (tiếng khiêm tốn)
[2] người giữ việc trong nhà, thời xưa để chỉ người vợ
[3] tình vợ chồng (nói một cách văn vẻ)
[4] tiếng Trung Hoa, tiên sinh vừa để gọi một người học thức đáng kính, vừa để gọi ông thầy dạy chữ mình. Vô Kỵ hiện nay coi như là học trò của Hồ Thanh Ngưu nên gọi Vương Nạn Cô là sư mẫu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook