Ỷ Thiên Chi Nhất Tần Nhất Tiếu
-
Chương 66: Kí sự báo thù của ET
Vài ngày sau, đầu sỏ Chu Điên gây ra chuyện câu đối thảm bại, bị Bức Vương kêu đi ra ngoài ‘Một mình nói chuyện’, được một đôi mắt bầm cùng mất hai cái răng…lại ngông nghênh đi Vi gia cọ cơm như cũ, lại vì đã gãy mất răng nanh hùng hồn đầy lí lẽ đòi ăn thức ăn nấu mềm nhừ.
Lâm Nhất Tần một mặt oán giận Chu mỗ da mặt dày, đồng thời cũng tiếp tục vui mừng lấy hắn làm vật thí nghiệm đồ ăn mới. Lâm Nhất Tần với yêu náo nhiệt, nay lại bị bắt ở sân nhỏ đi lại, buồn rầu trên núi thanh lãnh tịch mịch, Vi Nhất Tiếu cũng dần dần cam chịu các huynh đệ tốt ‘cổ động’ như thế.
Đông đi xuân đến, đỉnh Quang Minh thân cao thật cao rốt cục cũng có một chút dấu hiệu chuyển ấm. Dương đại giáo chủ không chịu ngồi yên nhìn xuân về hoa nở, nhiệt huyết bắt đầu sôi trào hừng hực, nghĩ ra chủ ý tổ chức đại hội thể dục thể thao mùa xuân. Hắn tử trước tới nay đều thuộc phái hành động, lập tức nhấc ngự bút, viết một phong thư phái người giao chu Tả Hữu nhị sứ.
Thư kí Phạm Diêu cùng tổng giám tài vụ Dương Tiêu nhận được tin này, trịnh trọng mở ra xem một lần, huyệt thái dương lập tức không ngừng giật thình thịch.
Trên thư chỉ có một câu nói:
“Đầu tháng tư đại hội luận võ không được xuất hiện tử vong trọng thương, các khác hai người cứ tự liệu mà làm.”
Bên trên bàn chuyện, bên dưới chạy gãy chân.
Dương đại giáo chủ luôn tâm huyết dâng trào, những mỗi lần đều phủi tay ngồi nhìn. Công tác chuẩn bị, chi tiêu, điều động nhân sự, chuẩn bị sân, quy chế, mua phần thưởng, các loại việc vặt hắn mặc kệ, lấy mĩ danh tôn trọng quyền tự chủ hành động của nhị sứ.
Điều này khiến Tả Hữu nhị sứ thường thường có loại khuynh hướng bạo lực, muốn nhảy lên hung hăng đi quật giáo chủ đại nhân. Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy chứ võ công cùng mồm mép không bằng người, đến lúc đó người nào đó lại mang danh tăng sự đoàn kết giáo hữu, xúc tiến ý thức cạnh tranh, tạo không khí luyện công sinh động làm ngụy trang, hơn nữa ánh mắt sáng ngời hữu thần mở to vô tội nhìn chằm chằm, hai người họ vô pháp ứng đối, chỉ có thể nín lửa giận mà bắt tay vào làm trù bị.
Loại đại hội luận võ này Minh Giáo cũng làm qua vài lần, hình thức cũng quen thuộc, đơn giản là:
1. Đấu loại trực tiếp, phát hiện tiềm lực của người mới.
2. Đưa 8 người mới mạnh nhất cùng cao thủ mầm mống tiến vào chung kết.
3. Quyết đấu, chọn ra người mới mạnh nhất, nhanh nhất, tốt nhất, được nhiều phiếu bầu nhất, người tham dự trận chung kết ai ai cũng đều có thưởng.
4. Cuối cùng Dương đại giáo chủ đến biểu diễn, nên khen ngợi thì khen ngợi, người nên đề bạt thì đề bạt, mọi người hoan hỉ viên mãn chấm dứt.
Có thể nói so với đại hội thể dục thể thao ở các cơ quan đoàn thể hiện nay không khác nhiều lắm. Tả Hữu nhị sứ là loại thông minh bậc nào, sao có thể làm dao động đoàn kết trong giáo. Bở vậy lịch thi đấu tác giả không lại lắm lời, chỉ có thể nói trong đó mãnh liệt kịch liệt ám chiến.
Lại nói chuyện này vẫn do Dương Tiêu gợi lên.
Nhớ năm đó Dương Tiêu vừa nhược quán (trưởng thành) liền nhập giáo, võ công lại siêu phàm thoát tục, được giáo chủ coi trọng. Đại hội luận võ lần thứ nhất, có vị hồng nhan tri kỉ vì Dương Tiêu mà cặm cụi thêu áo choàng.
Ngày luận võ đó, tả sứ thân hình phiêu dật, áo bào trắng như tuyết, tuấn dật không gì sánh nổi, cổ tay áo mang hoa văn ánh lửa rực rỡ, tổn thương mắt người, nổi bật khí chất lãnh liệt tà mị không sót một thứ gì.
Từ đây diễm danh tả sứ lan xa, đến khi Phạm Diêu nhập giáo, liền thành hai vị đại mĩ nam tử song song tại Minh giáo. Từ đó về sau mỗi lần luận võ, mặc áo choàng trắng thêu hình đầy cá tính đã thành lệ thường.
Nữ giáo hữu không cần nói, nam nhân độc thân không bạn gái không thê tử nếu không muốn bại lộ sự thật đáng thương bản thân không có người yêu, liền đi cầu xin a di nãi nãi cùng nữ giáo hữu hỗ trợ.
Hồng nhan tri kỉ cùng đám chị em phụ nữ không ra khỏi nhà liền được cơ hội sử dụng hết các chiêu thức tuyệt học cả đời, vừa làm sao không mất bản sắc áo bào trắng, lại vừa muốn thần kì lộ ra hình thêu cá tính, đem tay nghề may vá phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, thề muốn chứng tỏ bản thân.
Bởi vậy ngoài sáng là đám nam nhân luận võ công, trong tối lại là các nữ nhân công khai tỷ thí thịnh yến. Thông báo vừa được phát ra, đỉnh Quang Minh vô luận nam nữ lập tức hưng phấn nhiệt huyết sôi trào, ai luyện võ tích cực luyện võ, ai may vá tiếp tục may vá, trong lúc nhất thời người người tấp nập, quả nhiên là náo
nhiệt phi phàm.
So với người khác đang bận rộn, Lâm Nhất Tần biết được nguyên nhân sâu xa của trận đấu này, lại bị kinh ngốc ngay lập tức nửa ngày không làm nổi việc gì.
Vi phu nhân có tiếng hiền lành, nhàn ở nhà cái gì cũng không biết.
Ngẫu nhiên làm cơm cũng coi là được, bắt Lâm Tiểu Tiên xỏ kim may vá, đem đường may xiêu xiêu vẹo vẹo như rết tản bộ, còn không bằng tay nghề của Vi Nhất Tiếu – huống gì nói đến kĩ thuật cao cấp của nữ công – thêu? Bạn học Tiểu Lâm khóc không ra nước mắt, vì không để Vi Nhất Tiếu dọa người trước mặt mọi người, chỉ có thể lâm trận mới mài gươm, cầm vải lẻ khăn tay luyện may may vá vá.
Một ngày nọ Tạ Tốn trở lại núi, tìm Lâm Vi hai người nói chuyện phiếm, vừa vặn gặp Chu Điên tới cọ cơm, vì thế kết bạn đến Vi gia. Vừa vào cửa, liền thấy Lâm Nhất Tần nhăn mày khóe miệng căng thẳng, tay gắt gao cầm kim châm, đâm tới vải bố như thấy kẻ thù, đâm chọc không ngừng. Tạ Tốn sửng sốt, lập tức cười nhe ra một hàm răng trắng:
“Tiểu Lâm tử, Vi huynh đệ làm sao đắc tội ngươi, khiến ngươi trút giận lên vải bố như muốn đâm hắn vậy?”
Chu Điên lắc đầu, lộ ra bộ dáng hiểu rõ mười phần nói:
“Sư vương hiểu biết nông cạn thôi, nàng hầm thịt cho bao nhiêu gia vị, lên giường nằm bấy nhiêu hương vị đó đều tuôn ra thôi.”
Lâm Nhất Tần rút rút khóe miệng, đem khăn tay sống chết giấu sau lưng, quyết định một tháng không hầm thịt cho Chu Điên ăn.
“Áo choàng luận võ các ngươi đã chuẩn bị tốt?”
Tạ đại miêu gật đầu, vui rạo rực lấy ra áo bào trắng trong gói đồ, chỉ thấy trên ngực thêu một đầu sư tử hoàng kim uy vũ sinh động, lông mao phảng phất ánh lên sắc lửa, tôn lên mái tóc vàng rực của Tạ Tốn.
“Gửi tin về nhà, không đến nửa tháng nàng liền nhờ người gửi cho ta.”
Lâm Nhất Tần nhắm mắt hít một hơi thật sâu. Lão công hàng năm không ở nhà, lại còn phải thay hắn thêu đồ bỏ này nọ, Tạ gia nương tử mới thật là hiền lành.
Lâm Tiểu Tiên quyết định so dưới không thể so trên, hướng đến nam thừa vạn năng không ai hỏi đến để tìm điểm an ủi tâm lý. Vì thế tà tâm không dứt hỏi Chu Điên: “Ngươi đâu?”
“Sớm có. Mặt lạnh cũng vừa làm xong. Đều lâu như vậy, con dơi nhà ngươi còn không chuẩn bị tốt đi?”
Ngay cả Lãnh Khiêm đều vạn năng như thế. Lâm Tiểu Tiên chống cằm, nản lòng vạn phần.
Tạ Tốn giờ mới phản ứng lại, thấy Tiểu Lâm châm vá cái gì, Chu Điên không để ý nàng nhảy lên nhảy xuống phản đối, đoạt lấy khăn tay thưởng thức tài năng của Vi phu nhân.
Tạ Tốn đối với tác phẩm hiện đại này phỏng đoán nửa ngày, không đành lòng khiến nàng thương tâm, chần chờ an ủi nói:
“Này ong vò vẽ (?) … Thêu cũng rất tốt, chính là … cánh có điểm hơi lớn.”
Chu Điên reo lên: “Mới không phải ong vò vẽ, ngươi xem, hai lỗ tai to này, khẳng định là đầu heo.”
Lâm Tiểu Tiên rơi vào trạng thái héo hon ORZ, không thể ngẩng đầu.
Logo con dơi thoạt nhìn giống đầu heo, thanh dực bức vương muốn đổi thành thanh nhĩ trư vương. Nàng cuối cùng cũng hiểu tại sao có người đem bức tranh quả táo nhầm thành mông, thêm uyên ương nhìn thành chim cánh cụt.
Lối vẽ tỉ mỉ không thành, đổi thành phóng khoáng như thác từ trên núi xuống chắc được đi. Lâm Tiểu Tiên ôm mộng tưởng, chong đèn thức đêm thêu khăn tay hình đỉnh Quang Minh.
Vi Nhất Tiếu đau lòng nàng đâm phải tay mờ cả mắt, hạ quyết tâm mặc kệ thêu ra cái gì đều phải khen, chấm dứt trận chiến đấu hao tâm khổ sức này. Nhưng Lâm Nhất Tần sắc mặt ảm đạm, sống chết không chịu giao ra tác phẩm lần này.
Ở giữa một tòa núi cao, hai bên hai quả núi thấp, dưới chân núi một đám cỏ dại … thoạt nhìn … rất giống … (Không biết gì cả, không hiểu gì, ai còn thuần khiết không nắm rõ xin trở về mở sách sinh học ra nhìn – p/s: đây là lời tác giả, không phải lời của editor đâu).
Loại đồ thêu hạ lưu đáng khinh đến cực điểm này, ngay cả vô sỉ ngoài hành tinh cũng không dám thêu trên quần áo của lão công a … Bậc kĩ thuật kinh vì thiên nhân, Lâm Nhất Tần tự nhiên không muốn lấy ra độc hại tầm mắt người khác, muốn xin người khác giúp đỡ, Vi Nhất Tiếu cũng không muốn mặc quần áo người khác thêu.
Vì thế luận võ đại hội tháng tư năm đó, lúc tranh đấu tài thêu may, Bức Vương chỉ mặc áo bào trắng trong thuần khiết. Tuy rằng khí chất nổi bật, lấy ưu thế tuyệt đối có thể giành giải quán quân, lại bị nhật báo đỉnh Quang Minh bầu thành ăn mặc kém cói nhất (trao giải thưởng kém cỏi nhất cho lão bà).
Thù cũ hận mới tràn ngập trong lòng, Lâm Tiểu Tiên đứng nhìn giải thưởng mặc tốt nhất, nhân khí cao nhất Dương Tả sứ, cười đến một mặt dữ tợn.
Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn. Để ngươi đắc tội một nữ tử dung hợp giữa tiểu nhân, nữ xuyên qua, ET, gien hỗn hợp các loài sinh vật, tin chúa Jesus hay cúng bái Bồ Tát đều không cứu được vận mệnh bi thảm tương lai của ngươi.
A men.
--- --- ---
Công nguyên tháng 4 năm 1322, một đem nào đó, trăng sáng sao thưa, bình tĩnh như thường. Tiểu đội tuần tra đỉnh Quang Minh theo lẽ thường xuất phát làm nhiệm vụ, căn cứ vào điều lệ công tác ‘Không có địch nhân cũng phải cẩn thận vật dễ cháy’, nhất nhất tuần tra từng nơi một trên núi.
Vòng qua nhà Vi Bức vương ‘trong có vợ chồng ân ái, nửa đêm không được tới gần quá mười trượng’, kinh hồn táng đảm xuyên qua nhà Tạ Sư vương thích ở nhà luyện sư tử hống, rửa mặt trong ôn tuyền nhà trúc nhỏ của Ưng Vương không một bóng người, đước đến ngoài sân nơi Dương tả sứ ở.
Đột nhiên, trong đình viện tối đen mơ hồ có tiếng người. Dương Tiêu một người sống một mình, người hầu đều không được ở viện này, nghe nói mấy ngày nay hắn ra ngoài làm việc chung không ở trên núi, là kẻ nào ăn tim gấu mật hổ dám trộm đồ cả tả sứ?
Tiểu đội tuần tra không dám xông vào, đang muốn mở miệng quát hỏi, nhưng cẩn thận vừa nghe thanh âm này, lại một đầu đầy mồ hôi lạnh nhất tề ngậm miệng. Bởi vì đây là đoạn đối thoại giữa hai nam nhân, nội dung đoạn trích như sau:
“Van cầu ngươi, đừng dùng ánh mắt lãnh liệt như vậy khiến ta mê muội, đừng dùng lời lẽ tàn nhẫn khiến ta nhận hết khổ hình, đừng dùng thân mình này khiến ta động tình… Thứ (thanh âm kéo nát quần áo)”
“Ngươi! Ngươi hỗn đàn này! Cầm thú! Buông ta ra!”
“Đừng kêu, không ai nghe thấy. (tiếng hôn kịch liệt)”
“Ngô … Buông ra… Đừng…”
“Ngươi này tiểu yêu tinh triền người, ta nên bắt ngươi làm sao bây giờ? Xem, thân thể của người thành thực hơn miệng ngươi nhiều…”
“Không cần…Không! Đừng chạm vào nơi đó! Ân…”
“Không cần chịu đựng, muốn kêu liền kêu, ngươi làm ta muốn hòa tan…”
“Đừng…A ~ a~~…”
Nếu nói hai nam nhân có loại đối thoại này còn chưa đủ tuyên truyền, nếu nói loại sự tình này phát sinh trong viện tả sứ, trong đó một thanh âm rõ ràng chính là tả sứ cũng không đủ làm người nghe kinh sợ, như vậy, đồng loạt khiến người ta khó có thể tin chính là:
Tả sứ cư nhiên là cái ở phía dưới.
Tiểu đội tuần tra đầu đầy hắc tuyến, quần áo đẫm mồ hôi, ngưng thở nhẹ tay nhẹ chân rời đi, trừ bỏ khiếp sợ, còn lại chỉ là phù du.
Ngày hôm sau … Ngày thứ ba … Ngày thứ tư…
Mỗi đêm, trong viện tả sứ sẽ truyền ra thanh âm cấm kị, từ cưỡng gian, đến bức gian, dụ gian đến hợp gian… Tả sứ đại nhân cư nhiên không hề ngoại lệ làm phía dưới.
Thời đại này, thói quen luyến đồng (tính) cũng coi như hút thuốc nghiện rượu gì đó thôi, không tính kinh hãi thế tục. Nhưng tựa như sói ăn dê là bình thường, dê ăn sói mới là kì lạ, đè người cùng bị người đè tuyệt đối là hai loại khái niệm khác nhau. Anh minh thần võ võ công trác tuyệt, tuyệt đối không cho kẻ nào dễ nhìn cư nhiên ở dưới, đây so với phim Sắc giới càng mạnh bạo hơn.
Đợi đến nửa đêm thanh âm trên giường dừng hẳn, chủ nhân thật sự trở lại núi, Dương tả sứ tin đồn đã lan khắp toàn bộ đỉnh Quang Minh.
Đối với một kẻ chưa từng có người dám chọc đến hắn, lạc thú lớn nhất của người khác chính là xem hắn trợn to đôi mắt đẹp không thể tin, khiếp sợ lại tự sinh ra một loại uy nghiêm lạnh thấu xương, như một loại khí chất hoàn mĩ sụp xuống vỡ tan.
Chúng ta không có cách phỏng đoán tâm tình Dương Tiêu khi nghe tin đồn, chỉ biết khó chặn được miệng người điều tiếng. Vô luận hắn điều tra cẩn thận thế nào, cũng không tìm ra người hạ độc thủ phía sau.
Lâm Tiểu Tiên đã đánh mất đạo cụ sở hữu khi xuyên qua, nàng căn bản cùng người thường không khác gì. Nhưng người ngoài hành tinh vô sỉ dù sao cũng còn một pháp bảo hiếm có: chiếc nhẫn chưởng môn có vô số kịch đam mĩ truyền thanh.
Chết tử tế không xong, trong đó bộ kịch truyền thanh có độ H cao, vị chịu thụ kia thanh âm cùng Dương Tiêu cực kì tương tự.
Chiếc nhẫn trải qua trăm năm vẫn hoạt động như thường, đương nhiên là có đồng hồ hẹn thời gian, công năng hoạt động từ xa.
Về phần vì sao tiểu đội tuần tra có thể nghe hiểu kịch truyền thanh, ở thời đại chủ nhân Tiêu La Lị, drama tiếng Trung đã sớm thay thế được hành ngoại nhập, cung cấp cho vô số sói đam mĩ chảy nước miếng không biết Nhật ngữ thỏa yêu cầu. Mà chuyện OOXX này, vô luận mấy trăm năm trước sau gì cũng bất quá vài câu không muốn không muốn rồi ừ ừ a a mà thôi.
Lâm Nhất Tần thừa dịp Dương Tiêu ra ngoài làm việc chung, chỉnh thời gian hẹn giờ, buộc chiếc nhẫn vào sợi tơ ném vào trong viện của hắn. Đợi cho cái gì nên truyền đều truyền đi, mới làm bộ đi ngang qua, dường như không có việc gì âm thầm thu hồi chứng cứ phạm tội.
Hết thảy đều phát sinh giữa ban ngày, khôn khéo như Dương Tiêu cũng tuyệt đối không thể tưởng được thiên hạ cư nhiên có giống kì vật hãm hại người thủ đoạn đê tiện thế.
Sự kiện tiếng kêu trên giường quỷ dị vô cùng, Vi Nhất Tiếu mặc dù trong lòng nghi hoặc, nhưng Lâm Tiểu Tiên thề thốt phủ nhận, hắn chỉ có thể tiếp tục nghi hoặc. Một trong tứ đại kì án đỉnh Quang Minh cứ như vậy trở thành bí ẩn thiên cổ.
Từ dạo ấy, uy tín tả sứ đại nhân không còn tồn tại nữa, hơn nữa tính tình hắn kiêu ngạo lạnh bạc, mọi người đều không còn phục hắn quản thúc.
Lâm Nhất Tần một mặt oán giận Chu mỗ da mặt dày, đồng thời cũng tiếp tục vui mừng lấy hắn làm vật thí nghiệm đồ ăn mới. Lâm Nhất Tần với yêu náo nhiệt, nay lại bị bắt ở sân nhỏ đi lại, buồn rầu trên núi thanh lãnh tịch mịch, Vi Nhất Tiếu cũng dần dần cam chịu các huynh đệ tốt ‘cổ động’ như thế.
Đông đi xuân đến, đỉnh Quang Minh thân cao thật cao rốt cục cũng có một chút dấu hiệu chuyển ấm. Dương đại giáo chủ không chịu ngồi yên nhìn xuân về hoa nở, nhiệt huyết bắt đầu sôi trào hừng hực, nghĩ ra chủ ý tổ chức đại hội thể dục thể thao mùa xuân. Hắn tử trước tới nay đều thuộc phái hành động, lập tức nhấc ngự bút, viết một phong thư phái người giao chu Tả Hữu nhị sứ.
Thư kí Phạm Diêu cùng tổng giám tài vụ Dương Tiêu nhận được tin này, trịnh trọng mở ra xem một lần, huyệt thái dương lập tức không ngừng giật thình thịch.
Trên thư chỉ có một câu nói:
“Đầu tháng tư đại hội luận võ không được xuất hiện tử vong trọng thương, các khác hai người cứ tự liệu mà làm.”
Bên trên bàn chuyện, bên dưới chạy gãy chân.
Dương đại giáo chủ luôn tâm huyết dâng trào, những mỗi lần đều phủi tay ngồi nhìn. Công tác chuẩn bị, chi tiêu, điều động nhân sự, chuẩn bị sân, quy chế, mua phần thưởng, các loại việc vặt hắn mặc kệ, lấy mĩ danh tôn trọng quyền tự chủ hành động của nhị sứ.
Điều này khiến Tả Hữu nhị sứ thường thường có loại khuynh hướng bạo lực, muốn nhảy lên hung hăng đi quật giáo chủ đại nhân. Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy chứ võ công cùng mồm mép không bằng người, đến lúc đó người nào đó lại mang danh tăng sự đoàn kết giáo hữu, xúc tiến ý thức cạnh tranh, tạo không khí luyện công sinh động làm ngụy trang, hơn nữa ánh mắt sáng ngời hữu thần mở to vô tội nhìn chằm chằm, hai người họ vô pháp ứng đối, chỉ có thể nín lửa giận mà bắt tay vào làm trù bị.
Loại đại hội luận võ này Minh Giáo cũng làm qua vài lần, hình thức cũng quen thuộc, đơn giản là:
1. Đấu loại trực tiếp, phát hiện tiềm lực của người mới.
2. Đưa 8 người mới mạnh nhất cùng cao thủ mầm mống tiến vào chung kết.
3. Quyết đấu, chọn ra người mới mạnh nhất, nhanh nhất, tốt nhất, được nhiều phiếu bầu nhất, người tham dự trận chung kết ai ai cũng đều có thưởng.
4. Cuối cùng Dương đại giáo chủ đến biểu diễn, nên khen ngợi thì khen ngợi, người nên đề bạt thì đề bạt, mọi người hoan hỉ viên mãn chấm dứt.
Có thể nói so với đại hội thể dục thể thao ở các cơ quan đoàn thể hiện nay không khác nhiều lắm. Tả Hữu nhị sứ là loại thông minh bậc nào, sao có thể làm dao động đoàn kết trong giáo. Bở vậy lịch thi đấu tác giả không lại lắm lời, chỉ có thể nói trong đó mãnh liệt kịch liệt ám chiến.
Lại nói chuyện này vẫn do Dương Tiêu gợi lên.
Nhớ năm đó Dương Tiêu vừa nhược quán (trưởng thành) liền nhập giáo, võ công lại siêu phàm thoát tục, được giáo chủ coi trọng. Đại hội luận võ lần thứ nhất, có vị hồng nhan tri kỉ vì Dương Tiêu mà cặm cụi thêu áo choàng.
Ngày luận võ đó, tả sứ thân hình phiêu dật, áo bào trắng như tuyết, tuấn dật không gì sánh nổi, cổ tay áo mang hoa văn ánh lửa rực rỡ, tổn thương mắt người, nổi bật khí chất lãnh liệt tà mị không sót một thứ gì.
Từ đây diễm danh tả sứ lan xa, đến khi Phạm Diêu nhập giáo, liền thành hai vị đại mĩ nam tử song song tại Minh giáo. Từ đó về sau mỗi lần luận võ, mặc áo choàng trắng thêu hình đầy cá tính đã thành lệ thường.
Nữ giáo hữu không cần nói, nam nhân độc thân không bạn gái không thê tử nếu không muốn bại lộ sự thật đáng thương bản thân không có người yêu, liền đi cầu xin a di nãi nãi cùng nữ giáo hữu hỗ trợ.
Hồng nhan tri kỉ cùng đám chị em phụ nữ không ra khỏi nhà liền được cơ hội sử dụng hết các chiêu thức tuyệt học cả đời, vừa làm sao không mất bản sắc áo bào trắng, lại vừa muốn thần kì lộ ra hình thêu cá tính, đem tay nghề may vá phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, thề muốn chứng tỏ bản thân.
Bởi vậy ngoài sáng là đám nam nhân luận võ công, trong tối lại là các nữ nhân công khai tỷ thí thịnh yến. Thông báo vừa được phát ra, đỉnh Quang Minh vô luận nam nữ lập tức hưng phấn nhiệt huyết sôi trào, ai luyện võ tích cực luyện võ, ai may vá tiếp tục may vá, trong lúc nhất thời người người tấp nập, quả nhiên là náo
nhiệt phi phàm.
So với người khác đang bận rộn, Lâm Nhất Tần biết được nguyên nhân sâu xa của trận đấu này, lại bị kinh ngốc ngay lập tức nửa ngày không làm nổi việc gì.
Vi phu nhân có tiếng hiền lành, nhàn ở nhà cái gì cũng không biết.
Ngẫu nhiên làm cơm cũng coi là được, bắt Lâm Tiểu Tiên xỏ kim may vá, đem đường may xiêu xiêu vẹo vẹo như rết tản bộ, còn không bằng tay nghề của Vi Nhất Tiếu – huống gì nói đến kĩ thuật cao cấp của nữ công – thêu? Bạn học Tiểu Lâm khóc không ra nước mắt, vì không để Vi Nhất Tiếu dọa người trước mặt mọi người, chỉ có thể lâm trận mới mài gươm, cầm vải lẻ khăn tay luyện may may vá vá.
Một ngày nọ Tạ Tốn trở lại núi, tìm Lâm Vi hai người nói chuyện phiếm, vừa vặn gặp Chu Điên tới cọ cơm, vì thế kết bạn đến Vi gia. Vừa vào cửa, liền thấy Lâm Nhất Tần nhăn mày khóe miệng căng thẳng, tay gắt gao cầm kim châm, đâm tới vải bố như thấy kẻ thù, đâm chọc không ngừng. Tạ Tốn sửng sốt, lập tức cười nhe ra một hàm răng trắng:
“Tiểu Lâm tử, Vi huynh đệ làm sao đắc tội ngươi, khiến ngươi trút giận lên vải bố như muốn đâm hắn vậy?”
Chu Điên lắc đầu, lộ ra bộ dáng hiểu rõ mười phần nói:
“Sư vương hiểu biết nông cạn thôi, nàng hầm thịt cho bao nhiêu gia vị, lên giường nằm bấy nhiêu hương vị đó đều tuôn ra thôi.”
Lâm Nhất Tần rút rút khóe miệng, đem khăn tay sống chết giấu sau lưng, quyết định một tháng không hầm thịt cho Chu Điên ăn.
“Áo choàng luận võ các ngươi đã chuẩn bị tốt?”
Tạ đại miêu gật đầu, vui rạo rực lấy ra áo bào trắng trong gói đồ, chỉ thấy trên ngực thêu một đầu sư tử hoàng kim uy vũ sinh động, lông mao phảng phất ánh lên sắc lửa, tôn lên mái tóc vàng rực của Tạ Tốn.
“Gửi tin về nhà, không đến nửa tháng nàng liền nhờ người gửi cho ta.”
Lâm Nhất Tần nhắm mắt hít một hơi thật sâu. Lão công hàng năm không ở nhà, lại còn phải thay hắn thêu đồ bỏ này nọ, Tạ gia nương tử mới thật là hiền lành.
Lâm Tiểu Tiên quyết định so dưới không thể so trên, hướng đến nam thừa vạn năng không ai hỏi đến để tìm điểm an ủi tâm lý. Vì thế tà tâm không dứt hỏi Chu Điên: “Ngươi đâu?”
“Sớm có. Mặt lạnh cũng vừa làm xong. Đều lâu như vậy, con dơi nhà ngươi còn không chuẩn bị tốt đi?”
Ngay cả Lãnh Khiêm đều vạn năng như thế. Lâm Tiểu Tiên chống cằm, nản lòng vạn phần.
Tạ Tốn giờ mới phản ứng lại, thấy Tiểu Lâm châm vá cái gì, Chu Điên không để ý nàng nhảy lên nhảy xuống phản đối, đoạt lấy khăn tay thưởng thức tài năng của Vi phu nhân.
Tạ Tốn đối với tác phẩm hiện đại này phỏng đoán nửa ngày, không đành lòng khiến nàng thương tâm, chần chờ an ủi nói:
“Này ong vò vẽ (?) … Thêu cũng rất tốt, chính là … cánh có điểm hơi lớn.”
Chu Điên reo lên: “Mới không phải ong vò vẽ, ngươi xem, hai lỗ tai to này, khẳng định là đầu heo.”
Lâm Tiểu Tiên rơi vào trạng thái héo hon ORZ, không thể ngẩng đầu.
Logo con dơi thoạt nhìn giống đầu heo, thanh dực bức vương muốn đổi thành thanh nhĩ trư vương. Nàng cuối cùng cũng hiểu tại sao có người đem bức tranh quả táo nhầm thành mông, thêm uyên ương nhìn thành chim cánh cụt.
Lối vẽ tỉ mỉ không thành, đổi thành phóng khoáng như thác từ trên núi xuống chắc được đi. Lâm Tiểu Tiên ôm mộng tưởng, chong đèn thức đêm thêu khăn tay hình đỉnh Quang Minh.
Vi Nhất Tiếu đau lòng nàng đâm phải tay mờ cả mắt, hạ quyết tâm mặc kệ thêu ra cái gì đều phải khen, chấm dứt trận chiến đấu hao tâm khổ sức này. Nhưng Lâm Nhất Tần sắc mặt ảm đạm, sống chết không chịu giao ra tác phẩm lần này.
Ở giữa một tòa núi cao, hai bên hai quả núi thấp, dưới chân núi một đám cỏ dại … thoạt nhìn … rất giống … (Không biết gì cả, không hiểu gì, ai còn thuần khiết không nắm rõ xin trở về mở sách sinh học ra nhìn – p/s: đây là lời tác giả, không phải lời của editor đâu).
Loại đồ thêu hạ lưu đáng khinh đến cực điểm này, ngay cả vô sỉ ngoài hành tinh cũng không dám thêu trên quần áo của lão công a … Bậc kĩ thuật kinh vì thiên nhân, Lâm Nhất Tần tự nhiên không muốn lấy ra độc hại tầm mắt người khác, muốn xin người khác giúp đỡ, Vi Nhất Tiếu cũng không muốn mặc quần áo người khác thêu.
Vì thế luận võ đại hội tháng tư năm đó, lúc tranh đấu tài thêu may, Bức Vương chỉ mặc áo bào trắng trong thuần khiết. Tuy rằng khí chất nổi bật, lấy ưu thế tuyệt đối có thể giành giải quán quân, lại bị nhật báo đỉnh Quang Minh bầu thành ăn mặc kém cói nhất (trao giải thưởng kém cỏi nhất cho lão bà).
Thù cũ hận mới tràn ngập trong lòng, Lâm Tiểu Tiên đứng nhìn giải thưởng mặc tốt nhất, nhân khí cao nhất Dương Tả sứ, cười đến một mặt dữ tợn.
Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn. Để ngươi đắc tội một nữ tử dung hợp giữa tiểu nhân, nữ xuyên qua, ET, gien hỗn hợp các loài sinh vật, tin chúa Jesus hay cúng bái Bồ Tát đều không cứu được vận mệnh bi thảm tương lai của ngươi.
A men.
--- --- ---
Công nguyên tháng 4 năm 1322, một đem nào đó, trăng sáng sao thưa, bình tĩnh như thường. Tiểu đội tuần tra đỉnh Quang Minh theo lẽ thường xuất phát làm nhiệm vụ, căn cứ vào điều lệ công tác ‘Không có địch nhân cũng phải cẩn thận vật dễ cháy’, nhất nhất tuần tra từng nơi một trên núi.
Vòng qua nhà Vi Bức vương ‘trong có vợ chồng ân ái, nửa đêm không được tới gần quá mười trượng’, kinh hồn táng đảm xuyên qua nhà Tạ Sư vương thích ở nhà luyện sư tử hống, rửa mặt trong ôn tuyền nhà trúc nhỏ của Ưng Vương không một bóng người, đước đến ngoài sân nơi Dương tả sứ ở.
Đột nhiên, trong đình viện tối đen mơ hồ có tiếng người. Dương Tiêu một người sống một mình, người hầu đều không được ở viện này, nghe nói mấy ngày nay hắn ra ngoài làm việc chung không ở trên núi, là kẻ nào ăn tim gấu mật hổ dám trộm đồ cả tả sứ?
Tiểu đội tuần tra không dám xông vào, đang muốn mở miệng quát hỏi, nhưng cẩn thận vừa nghe thanh âm này, lại một đầu đầy mồ hôi lạnh nhất tề ngậm miệng. Bởi vì đây là đoạn đối thoại giữa hai nam nhân, nội dung đoạn trích như sau:
“Van cầu ngươi, đừng dùng ánh mắt lãnh liệt như vậy khiến ta mê muội, đừng dùng lời lẽ tàn nhẫn khiến ta nhận hết khổ hình, đừng dùng thân mình này khiến ta động tình… Thứ (thanh âm kéo nát quần áo)”
“Ngươi! Ngươi hỗn đàn này! Cầm thú! Buông ta ra!”
“Đừng kêu, không ai nghe thấy. (tiếng hôn kịch liệt)”
“Ngô … Buông ra… Đừng…”
“Ngươi này tiểu yêu tinh triền người, ta nên bắt ngươi làm sao bây giờ? Xem, thân thể của người thành thực hơn miệng ngươi nhiều…”
“Không cần…Không! Đừng chạm vào nơi đó! Ân…”
“Không cần chịu đựng, muốn kêu liền kêu, ngươi làm ta muốn hòa tan…”
“Đừng…A ~ a~~…”
Nếu nói hai nam nhân có loại đối thoại này còn chưa đủ tuyên truyền, nếu nói loại sự tình này phát sinh trong viện tả sứ, trong đó một thanh âm rõ ràng chính là tả sứ cũng không đủ làm người nghe kinh sợ, như vậy, đồng loạt khiến người ta khó có thể tin chính là:
Tả sứ cư nhiên là cái ở phía dưới.
Tiểu đội tuần tra đầu đầy hắc tuyến, quần áo đẫm mồ hôi, ngưng thở nhẹ tay nhẹ chân rời đi, trừ bỏ khiếp sợ, còn lại chỉ là phù du.
Ngày hôm sau … Ngày thứ ba … Ngày thứ tư…
Mỗi đêm, trong viện tả sứ sẽ truyền ra thanh âm cấm kị, từ cưỡng gian, đến bức gian, dụ gian đến hợp gian… Tả sứ đại nhân cư nhiên không hề ngoại lệ làm phía dưới.
Thời đại này, thói quen luyến đồng (tính) cũng coi như hút thuốc nghiện rượu gì đó thôi, không tính kinh hãi thế tục. Nhưng tựa như sói ăn dê là bình thường, dê ăn sói mới là kì lạ, đè người cùng bị người đè tuyệt đối là hai loại khái niệm khác nhau. Anh minh thần võ võ công trác tuyệt, tuyệt đối không cho kẻ nào dễ nhìn cư nhiên ở dưới, đây so với phim Sắc giới càng mạnh bạo hơn.
Đợi đến nửa đêm thanh âm trên giường dừng hẳn, chủ nhân thật sự trở lại núi, Dương tả sứ tin đồn đã lan khắp toàn bộ đỉnh Quang Minh.
Đối với một kẻ chưa từng có người dám chọc đến hắn, lạc thú lớn nhất của người khác chính là xem hắn trợn to đôi mắt đẹp không thể tin, khiếp sợ lại tự sinh ra một loại uy nghiêm lạnh thấu xương, như một loại khí chất hoàn mĩ sụp xuống vỡ tan.
Chúng ta không có cách phỏng đoán tâm tình Dương Tiêu khi nghe tin đồn, chỉ biết khó chặn được miệng người điều tiếng. Vô luận hắn điều tra cẩn thận thế nào, cũng không tìm ra người hạ độc thủ phía sau.
Lâm Tiểu Tiên đã đánh mất đạo cụ sở hữu khi xuyên qua, nàng căn bản cùng người thường không khác gì. Nhưng người ngoài hành tinh vô sỉ dù sao cũng còn một pháp bảo hiếm có: chiếc nhẫn chưởng môn có vô số kịch đam mĩ truyền thanh.
Chết tử tế không xong, trong đó bộ kịch truyền thanh có độ H cao, vị chịu thụ kia thanh âm cùng Dương Tiêu cực kì tương tự.
Chiếc nhẫn trải qua trăm năm vẫn hoạt động như thường, đương nhiên là có đồng hồ hẹn thời gian, công năng hoạt động từ xa.
Về phần vì sao tiểu đội tuần tra có thể nghe hiểu kịch truyền thanh, ở thời đại chủ nhân Tiêu La Lị, drama tiếng Trung đã sớm thay thế được hành ngoại nhập, cung cấp cho vô số sói đam mĩ chảy nước miếng không biết Nhật ngữ thỏa yêu cầu. Mà chuyện OOXX này, vô luận mấy trăm năm trước sau gì cũng bất quá vài câu không muốn không muốn rồi ừ ừ a a mà thôi.
Lâm Nhất Tần thừa dịp Dương Tiêu ra ngoài làm việc chung, chỉnh thời gian hẹn giờ, buộc chiếc nhẫn vào sợi tơ ném vào trong viện của hắn. Đợi cho cái gì nên truyền đều truyền đi, mới làm bộ đi ngang qua, dường như không có việc gì âm thầm thu hồi chứng cứ phạm tội.
Hết thảy đều phát sinh giữa ban ngày, khôn khéo như Dương Tiêu cũng tuyệt đối không thể tưởng được thiên hạ cư nhiên có giống kì vật hãm hại người thủ đoạn đê tiện thế.
Sự kiện tiếng kêu trên giường quỷ dị vô cùng, Vi Nhất Tiếu mặc dù trong lòng nghi hoặc, nhưng Lâm Tiểu Tiên thề thốt phủ nhận, hắn chỉ có thể tiếp tục nghi hoặc. Một trong tứ đại kì án đỉnh Quang Minh cứ như vậy trở thành bí ẩn thiên cổ.
Từ dạo ấy, uy tín tả sứ đại nhân không còn tồn tại nữa, hơn nữa tính tình hắn kiêu ngạo lạnh bạc, mọi người đều không còn phục hắn quản thúc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook