Ỷ Thiên Chi Nhất Tần Nhất Tiếu
-
Chương 41: Lụa đỏ trướng ấm
“Được.”
Thanh âm trầm thấp vang lên. Vi Nhất Tiếu thu lại nụ cười ác liệt quái đản ngày thường, ngẩng đầu nhìn, trong ánh mắt để lộ vẻ nghiêm cẩn chưa từng có.
Lâm Tiểu Tiên vốn có chút hội hận đã tiến vào đề tài rất trực tiếp, nhưng là…
Có lầm hay không? Sao lại đáp ứng rõ ràng rồi? ? ?
Bạn học Tiểu Lâm tưởng mình đói quá nghe lầm, nhéo mặt xác định mình không mơ, liền thì thào hỏi:
“Cái gì? Gió thật lớn, không nghe rõ…”
“Được”
Vi Nhất Tiếu lặp lại, thân hình khẽ động, bước chân tiêu sái kiên định đến gần. Lâm Nhất Tần nhất thời cảm thấy có luồng khí thế cường đại bao phủ toàn thân, theo bản năng không tự chủ được lui ra phía sau, mắt vẫn không rời Vi Nhất Tiếu: vẫn là sắc mặt trắng bệch, môi mỏng tinh tế, ánh mắt không chút vẩn đục, là màu đen thuần khiết.
Bất quá…ngày thường luôn ra sức khước từ, nghiêm cẩn lại ngượng ngùng trốn tránh, sao lại đột nhiên thông suốt? Chẳng lẽ…
Lâm Nhất Tần khóe miệng run rẩy, trong lòng vô cùng nghi hoặc, mở miệng xác nhận thân phận ‘con dơi’:
“Hỏi’
“Trả lời”
“Ăn gì sẽ dị ứng?”
“Cá tôm”
“Mộ Thái Ung có gì?”
“Quảng Lăng tán.”
“Làm sao để hâm nóng bánh bao?”
“Muốn đun nóng vặn nút ngược chiều kim đồng hồ sang bên 1 phút.”
“Lúc nào sẽ nói: thật sự là một tiểu yêu tính dính người?”
“…Chưa từng nghe qua.”
“…được rồi…Là thật…”
Bài trừ việc có người mang mặt nạ da người, xác định rồi khẳng định đây không phải loại văn NP…
Lâm Nhất Tần nghi hoặc chưa giải, kì lạ quả nhiên từ khoảng thời gian trống hôm qua. Chẳng lẽ Vi Vi bị UFO đáng khính chộp tới tẩy não? Do dự, lại hỏi tiếp:
“Cái kia…Có thể hỏi một chút không, đêm qua đi nơi nào? Gặp ai?”
Sắc mặt Vi Nhất Tiếu trắng bệch nổi lên tia đỏ ửng kì dị, nhưng nháy mắt liền biến mất, hắn do dự, hỏi:
“Thật sự muốn biết?”
Lâm Nhất Tần gật đầu, nguyên tắc không can thiệp chuyện của nhau hiển nhiên không thích hợp cho thời điểm này.
Vi Nhất Tiếu nắm chặt thành quyền, thấp giọng nói:
“…Được rồi, tối hôm qua đi kỹ viện.”
"Răng rắc! ! ! ! ! ! Rầm rầm rầm rầm oanh! ! ! ! ! ! ! ! !"
Bạn học Tiểu Lâm thân hình nghiêng ngả, một tia chớp sáng chói hiện lên trước mặt, tận lực bồi thêm tiếng “Oanh ầm ầm” vang dội thành cửu chưởng thần lôi, đem đánh đến đỉnh đầu bóc khói nhẹ, hai mắt bốc hoa lửa, trong không trung sáng lóe lên vào chữ hối hận thật to: “Vi Vi không!”
Bạn học Tiểu Lâm lúc này cơ hồ hối hận ruột gan cũng thắt lại, nhưng tại sao?
Vi Nhất Tiếu khôn khéo cơ trí, kinh nghiệm xã hội cực kì phong phú, nhưng phươn diện khác lại ngây ngô dị thường, vài lần ám chỉ yêu thương nhớ nhung, tên này đều chạy nhanh hơn cha tổ con thỏ, chẳng lẽ lời mình nói sai thái quá, mới đem hắn kích thích đến độ này? (thở dài, đúng vậy…)
Vi Vi ánh mắt chuyển dời, nói quanh co:
“Bất quá…Không, không…”
Lâm Tiểu Tiên trong lòng lại dâng lên tia hi vọng, chẳng lẽ còn không bị người ta đoạt trước?
“Kia đi làm cái gì, ngắm cảnh sao?”
Câu vui đùa lại ngắm ngay hồng tâm,Vi Nhất Tiếu ngày thường nhanh mồm nhanh miệng, gạt người dễ như ăn cơm, nhưng không biết khi nào thì đối mặt với ánh mắt nàng liền không thể nói dối, dáng vẻ trấn định nghiêm túc đến giờ cũng khó lòng duy trì, vì thế khẽ cắn môi, thấp giọng nói:
“Ở trên nóc xem…Bây giờ đã có thể…”
Lời nói chưa xong, âm lượng đã đạt đến cực hạn của thính lực loài người.
Nhân ngoại hữu nhân.
Nothing is impossible.
Khỉ cũng có lúc rơi xuống cây.
Lâm Nhất Tần 囧, vô sỉ tiểu bạch ET trước giờ khiến người khác ngây dại, cuối cùng cũng có lúc bị người khác đánh ngược lại trở mình thành trạng thái orz té lăn xuống đất. ^:)^
Nguyệt hắc phong cao, (một đêm không trăng gió lớn), ‘con dơi’ lớn xanh xanh (đồng nam ngây ngô), đu đưa ngoài cửa sổ kĩ viện, thần sắc quỷ dị đến nơi suồng sã tiêu hồn vui hoan nhằm rình xem…học tập…quan sát.
Lâm Nhất Tần sắc mặt như lá xanh giữa hè, thanh âm run run tựa lá khô cuối thu:” NDD, không chỉ là sấm sét đánh xuống, quả thực là tia chớp động bao phủ toàn cầu a! ! !”
AV quả thật là nơi cung cấp tri thức, nhưng cũng không phải là biểu diễn thật a! Chuyện người khác tuyệt không dám xem cũng tuyệt không dám thừa nhận, hắn sao có thể tiêu sái bộc trực thế…
Thanh Dực Bức Vương Vi Nhất Tiếu, quả không phải người thường!
Làm một người xuyên qua, năng lực thích ứng chính là thứ tinh thần đáng đắc ý nhất. Lâm Tiểu Tiên mất hồn chừng ba phút, chậm rãi hồi phục, nỗ lực đem vẻ mặt của mình chuyển sang trạng thái bình thường.
Được rồi, cá lớn mong nhớ ngày đêm đến thèm nhỏ dãi cả ba thước dài cuối cùng cũng mắc câu, làm gì có đạo lí thả chạy đi?
Không phải không rõ, Vi Nhất Tiếu làm việc vốn không kiêng nể gì, cả gan làm loạn, lại vướng phải vấn đề rối rắm ngây ngô mới không dám tùy tiện đáp ứng lời mời; lấy phong cách hành sự kì dị, Vi Vi mới có thể chờ học xong giáo trình nhập môn kinh hãi thế tục, bộc trực năng lực bản thân mới lại đến, càng nghĩ càng thấy đáng yêu đến cực điểm.
Nhìn Vi Vi bay tới thổi nhẹ mi mắt, Lâm Tiểu Tiên không giận mà cười, tiến lên hai bước, nhẹ nhàng ôm thắt lưng hắn.
Vi Nhất Tiếu toàn thân cương cứng, tay chấn luống cuống, chỉ cảm thấy bên tai, một thanh âm ôn nhu nhất thấp giọng thì thầm:
“Được rồi, thực tiễn là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm nghiệm chân lí, nếu đã vậy, không bằng đêm nay thử xem…”
---
Tam mặt sẹo là một tên trộm.
Hơn nữa còn giữ vững đạo đức nghề nghiệp ‘trộm không tới không’
Tối nay, hắn tiến vào một nơi thăm dò, gặp phải cảnh tượng thân mật…
Bản tự thuật đơn giản: tập đoàn khách sạn lớn nhất bản triều, chi nhánh số 38: Long trung Duyệt Lai khách sạn.
Miêu tả hoàn cảnh đơn giản: nguyệt hắc phong cao vượn khiếu ai
Mục đích đơn giản: tiền tài bảo vật cuồn cuộn vô cùng
(Tốt, thời gian nhân vật đều đủ cả, Phạn Ca, dọn đồ ăn lên)
Tam sẹo dùng tuyệt học gia truyền, vụng trộm ẩn thân vào viện số 3 trong Duyệt Lai, đã thấy ánh đèn leo lắt vẫn ẩn hiện ngoài cửa ổ, lại có tiếng người nói chuyện.
Làm trộm, chính là khinh thường bọn cường đạo đập cửa phá nhà không có chút hàm lượng kĩ thuật nào, mà không giống thủ tục điều lệ làm trộm đầy ‘thông suốt phóng khoáng’ nhẫn nại.
Vì thế hắn theo lẽ thường nằm trước cửa sổ đợi người trong phòng ngủ say.
Chỉ nghe trong phòng vào tiếng thì thầm:
“Đừng kéo quần áo…’
Lại nghe người còn lại bất mãn nói:
“Vì sao chỉ cho chàng kéo quần áo lại không cho em kéo?”
“…”
“Được rồi, vậy oẳn tù tì quyết định trình tự đi, thật công bằng ha!”
Tam sẹo nghe giọng nói như oán giận hàm chứa nũng nịu quở trách, không khỏi rùng mình, hừ hừ đáng khinh.
“! Rõ ràng là hoa hoa lệ lệ gian tình nha!”
Hắn nhất thời lên dây cót mười hai phần sức mạnh, dỏng tai tập trung tinh thần tiếp tục dự thính…
“Giết ha ha ha~ thắng~~”
“Làm lại, ra sau rồi”
“Làm gì có! ! Sao được…hẳn là nhìn lầm rồi!”
“Không có khả năng, tiếp đi, không được ăn gian!”
“…Được thôi…”
Đoạn đối thoại trên lặp lại chừng mười lần, quá trình trung gian được tỉnh lược.
“…Được rồi, thế này đến sáng cũng không thành…Hay cùng đồng thời ra tay là tốt rồi…”
Thanh âm quần áo soàn soạt rung động.
Tam sẹo nóng vội khó nhịn hít một ngụm khí lạnh, ngưng thần tĩnh khí bò lên sát cửa sổ, vươn ngón tay dính nước miếng chuẩn bị…
“Đem áo ngoài mặc lên”
“Hả? Sẽ không phải muốn chạy đi…”
“quá sáng”
Vừa dứt lời, chỉ nghe ‘loảng xoảng’ vài tiếng, đầu Tam sẹo đau nhức, trước mặt tối đen, cứ vậy mất tri giác.
Lâm Nhất Tần trước mắt cũng tối đen, bởi vì Vi Nhất Tiếu đột nhiên nâng tay đem nến ném ra…Được rồi, tắt đèn cũng là trình tự bình thường của H (hot scenes)
“…Có người rình xem?”
“Hiện tại không”
“Cũng không thể coi là báo ứng…”
“Còn muốn nữa hay không? Lại tiếp tục sợ rằng không thể cam đoan còn có thể dừng lại.”
Thanh âm hắn rầu rĩ khàn khàn, tựa hồ đang nỗ lực đè nén cái gì.
Lúc này hai người quần áo đã phân tán hỗn độn, Lâm Tiểu Tiên nhìn Vi Vi ẩn ẩn hiện ra khuôn ngực rắn chắc trẻ tuổi, dùng sức nuốt nước miếng.
Luôn tha thiết ước mơ ‘con dơi’ mĩ vị ngay tại trước mắt, không đem hắn đẩy ngã có phải rất đáng tiếc không? Hiếm có cơ hội hắn tự nguyện, bỏ lỡ không biết phải chờ đến năm tháng nào. Nếu lại rơi vào tay người khôn khéo dụ dỗ giành trước…
Lâm Nhất Tần cắn môi, hạ quyết tâm có khó khăn cũng muốn lên, không có khó khăn cũng muốn lên, tối nay nhất định phải đem Vi Nhất Tiếu tử hình ngay tại chỗ.
Vì thế, nàng ôm quyết tâm liều chết phản công, lại ôm cổ hắn, mềm mại không nói gì ám chỉ. Vi Vi do dự, vươn tay ôm ngực, sờ soạng cởi ra quần áo đã phi thường đơn bạc.
“…Là cái gì?”
“…Là Bra, pháp bảo độc nhất vô nhị thế gian .” Là trang phục phục chế.
“Áo giáp bảo hộ?”
“= =!!! Đúng vậy…Người bay qua bay lại trên giang hồ, sao có thể không bị thương.” Chủ yếu vì chống cự địch nhân tên là ‘rủ xuống tà ác’
“…Trừ phi chết…” (cũng không để ai tổn thương nàng)
Vi Nhất Tiếu ánh mắt sáng như sao đêm, gợn tầng tầng sóng gió, hiện lên đủ loại suy nghĩ miên man.
Chỉ là ngôi sao này vẫn còn ngây ngô lắm, cao thấp sờ soạng một hồi vẫn không tìm thấy cách cởi nó.
Được rồi, được rồi, vốn ai rơi vào tay giặc trước là người thua.
Gò má ửng hồng, tự tay cở bỏ nút thắt phía sau, lại nhẹ nhàng kéo áo hắn, lộ ra khuôn ngực như rắn chắc như báo, đường cong lưng vai duyên dáng.
“Đẩy ngã đẩy ngã đẩy ngã…”
Đối mặt trước cảnh đẹp mê hoặc người ta mất đi lý trí, Lâm Tiểu Tiên mặc niệm khẩu quyết, nhẹ nhàng đem Vi Vi đẩy lên giường.
Nhưng là, sắc làm mụ não quả là lời răn dạy đáng giá lưu truyền thiên cổ, đầu óc choáng váng Lâm Tiểu Tiên đã quên một sự kiện: quyết định công thụ không chỉ dựa vào chủ động cùng kinh nghiệm phong phú, quan trọng nhất, cũng là mấu chốt nhất, vẫn là thực lực.
Vì thế Vi Nhất Tiếu không nói hai lên, trực tiếp xoay người thoải mái áp đảo trên giường.
Cảm nhận được sức nặng không hề nhẹ trên người, Lâm Tiểu Tiên không thể động đậy, trên trán đầy mồ hôi lạnh, bắt đầu cảm thấy hối hận vì sự lỗ mãng của bản thân, trong lòng thầm nghĩ: có phải lại nên chơi oẳn tù tì quyết định ai ở dưới không…
Vi Nhất Tiếu không hề động đậy, hắn yên lặng nhìn hồi lâu, ánh mắt chậm rãi nhắm lại, mở ra, lại nhắm lại. Khi lại mở ra, con ngươi tối đen đã thâm thúy như hắc động, hút hết ánh sáng trên đời.
Đối với biểu tình xa lạ cùng khí tức cường hãn, Lâm Nhất Tần không nhịn được run run, dũng khí tụa hồ trong nháy mắt đã bị ánh mắt hàm chứa dục vọng tiêu diệt hầu như không còn gì.
Vi Nhất Tiếu nhìn nàng, nhẹ nhàng vuốt ve tóc mềm mại, dùng ngữ điệu trầm thấp thong thả nhẹ nhàng an ủi:
“Đừng sợ, đừng sợ.”
Đoạn cúi người hôn thật sâu…
Hai người xa lạ, hai thế giới khác biệt, vô tình gặp nhau, thử thách nhau, sau đó quen thuộc lẫn nhau, trở thành sự tồn tại quan trọng nhất trong lòng đối phương, phảng phất như vượt qua nghìn trùng gặp nhau để dung hòa.
Hắn nhìn thân hình trắng nõn lả lướt như chiêm ngưỡng bảo vật thần thánh quý hiếm nhất sinh mệnh. Dưới tầm mắt nóng rực của hắn, mi mắt nàng run nhè nhẹ, vươn tay che ánh mắt hắn, lại bị hắn nắm lấy bàn tay đặt lên môi hôn. Bàn tay mềm mại ấm áp, tinh tế nhẹ nhàng, móng tay thon dài tựa như mèo nhỏ cào ngứa loạn tim hắn. Tay hắn thô lệ bao lấy bàn tay nho nhỏ; bàn tay ấm áp bao lấy linh hồn hắn cô độc. Đôi tay yếu đuối vô lực, chưa từng nhiễm máu tươi, lại có thể cho hắn tin tưởng an ủi cùng sức mạnh trước giờ khó có được.
Hắn thể chất khác hẳn người thường, nhiệt độ cơ thể luôn thấp hơn bình thường. Từng nụ hôn lạnh lẽo rơi trên người khiến nàng từng trận run rẩy, cũng khiến hắn sôi trào máu tươi.
“Tủ lạnh rốt cục biến thành lò sưởi…”
Lâm Nhất Tần vừa lòng lẩm bẩm. Sau khi chịu cóng lần đó, nàng luôn sợ lạnh, đối với lò sưởi người này đã sớm mơ ước từ lâu, vì thế liền nâng tay ôm chặt thắt lưng cứng cỏi của Vi Nhất Tiếu, hai tay dừng trên lưng rắn chắc, phác họa vài đường cong thư sướng trên vai.
Vi Nhất Tiếu hít từng ngụm khí lạnh, khí thức trầm thấp vững vàng nhất thời hỗn loạn thở dốc, cổ họng gằn từng tiếng:
“Đừng…Đừng động tay…”
Lâm Tiểu Tiên sắc như thế sao lại ngoan ngoãn nghe lời? Nàng ghé sát vào lỗ tai hắn, thổi khí khẽ cười nói:
“Vì sao chỉ cho chàng động thủ, cũng không cho em động tay?”
Móng vuốt sói lại chuyển qua thắt lưng hắn, móng tay nhẹ nhàng vuốt nhẹ đường cong hoàn mĩ nhất.
Vi Nhất Tiếu hơi thở dồn dập, nhịn không được ‘ngô…’ rên rỉ, gắt gao đè chặt, ngăn cản móng vuốt sói tiếp tục tàn sát bừa bãi.
Lâm Tiểu Tiên vừa muốn oán giận, chỉ nghe ‘ba’ một tiếng vang, quay đầu xem.
Thì ra Vi Nhất Tiếu trong lúc tâm thần kích động, thế nhưng đem ván giường cứng rắn bẻ làm mấy mảnh vụn.
Bạn học Tiểu Lâm nhất thời đầu đầy vạch đen, nhanh mở miệng an ủi:
“Đừng, đừng kích động. H tuyệt vời như thế, chàng không nên táo bạo, thế là không tốt, không tốt~”
Vi Nhất Tiếu ép chặt hai tay, vùi đầu vào gáy nàng thở dốc một hồi, mới đè nén xúc động đứt quãng:
“Sở dĩ nói đừng động tay…vì không nghĩ làm bị thương…”
Nghĩ đến nếu xuống tay trên người…không khỏi đổ mồ hôi lạnh nghĩ mà sợ không thôi. Lúc này tình thế cấp bách, đến thần tiên la hán cũng không ngăn được. Vi Nhất Tiếu suy nghĩ hồi lâu, rốt cục dằn lòng, kéo xuống vải buộc rèm, đem hai tay nàng cột vào đầu giường.
Chiêu trói Tiên hoàn toàn thình lình bất ngờ, Lâm Tiểu Tiên nhất thời mồ hôi đổ như thác Nicaragua mùa mưa, mau chóng rút móng vuốt sói về. Nhưng phản kháng mỏng manh trước bàn tay sắt của Vi Nhất Tiếu dường như là vô ích, chỉ có thể run giọng cầu xin tha thứ:
“Vi Vi, Vi gia, Vi đại gia~~, đầu giường thật cứng, người ta thật sự không có hứng thú với SM nha~~~, buông ra được không mà~~, người ta thề không dám sỗ sàng như thế nữa >_
Thanh âm trầm thấp vang lên. Vi Nhất Tiếu thu lại nụ cười ác liệt quái đản ngày thường, ngẩng đầu nhìn, trong ánh mắt để lộ vẻ nghiêm cẩn chưa từng có.
Lâm Tiểu Tiên vốn có chút hội hận đã tiến vào đề tài rất trực tiếp, nhưng là…
Có lầm hay không? Sao lại đáp ứng rõ ràng rồi? ? ?
Bạn học Tiểu Lâm tưởng mình đói quá nghe lầm, nhéo mặt xác định mình không mơ, liền thì thào hỏi:
“Cái gì? Gió thật lớn, không nghe rõ…”
“Được”
Vi Nhất Tiếu lặp lại, thân hình khẽ động, bước chân tiêu sái kiên định đến gần. Lâm Nhất Tần nhất thời cảm thấy có luồng khí thế cường đại bao phủ toàn thân, theo bản năng không tự chủ được lui ra phía sau, mắt vẫn không rời Vi Nhất Tiếu: vẫn là sắc mặt trắng bệch, môi mỏng tinh tế, ánh mắt không chút vẩn đục, là màu đen thuần khiết.
Bất quá…ngày thường luôn ra sức khước từ, nghiêm cẩn lại ngượng ngùng trốn tránh, sao lại đột nhiên thông suốt? Chẳng lẽ…
Lâm Nhất Tần khóe miệng run rẩy, trong lòng vô cùng nghi hoặc, mở miệng xác nhận thân phận ‘con dơi’:
“Hỏi’
“Trả lời”
“Ăn gì sẽ dị ứng?”
“Cá tôm”
“Mộ Thái Ung có gì?”
“Quảng Lăng tán.”
“Làm sao để hâm nóng bánh bao?”
“Muốn đun nóng vặn nút ngược chiều kim đồng hồ sang bên 1 phút.”
“Lúc nào sẽ nói: thật sự là một tiểu yêu tính dính người?”
“…Chưa từng nghe qua.”
“…được rồi…Là thật…”
Bài trừ việc có người mang mặt nạ da người, xác định rồi khẳng định đây không phải loại văn NP…
Lâm Nhất Tần nghi hoặc chưa giải, kì lạ quả nhiên từ khoảng thời gian trống hôm qua. Chẳng lẽ Vi Vi bị UFO đáng khính chộp tới tẩy não? Do dự, lại hỏi tiếp:
“Cái kia…Có thể hỏi một chút không, đêm qua đi nơi nào? Gặp ai?”
Sắc mặt Vi Nhất Tiếu trắng bệch nổi lên tia đỏ ửng kì dị, nhưng nháy mắt liền biến mất, hắn do dự, hỏi:
“Thật sự muốn biết?”
Lâm Nhất Tần gật đầu, nguyên tắc không can thiệp chuyện của nhau hiển nhiên không thích hợp cho thời điểm này.
Vi Nhất Tiếu nắm chặt thành quyền, thấp giọng nói:
“…Được rồi, tối hôm qua đi kỹ viện.”
"Răng rắc! ! ! ! ! ! Rầm rầm rầm rầm oanh! ! ! ! ! ! ! ! !"
Bạn học Tiểu Lâm thân hình nghiêng ngả, một tia chớp sáng chói hiện lên trước mặt, tận lực bồi thêm tiếng “Oanh ầm ầm” vang dội thành cửu chưởng thần lôi, đem đánh đến đỉnh đầu bóc khói nhẹ, hai mắt bốc hoa lửa, trong không trung sáng lóe lên vào chữ hối hận thật to: “Vi Vi không!”
Bạn học Tiểu Lâm lúc này cơ hồ hối hận ruột gan cũng thắt lại, nhưng tại sao?
Vi Nhất Tiếu khôn khéo cơ trí, kinh nghiệm xã hội cực kì phong phú, nhưng phươn diện khác lại ngây ngô dị thường, vài lần ám chỉ yêu thương nhớ nhung, tên này đều chạy nhanh hơn cha tổ con thỏ, chẳng lẽ lời mình nói sai thái quá, mới đem hắn kích thích đến độ này? (thở dài, đúng vậy…)
Vi Vi ánh mắt chuyển dời, nói quanh co:
“Bất quá…Không, không…”
Lâm Tiểu Tiên trong lòng lại dâng lên tia hi vọng, chẳng lẽ còn không bị người ta đoạt trước?
“Kia đi làm cái gì, ngắm cảnh sao?”
Câu vui đùa lại ngắm ngay hồng tâm,Vi Nhất Tiếu ngày thường nhanh mồm nhanh miệng, gạt người dễ như ăn cơm, nhưng không biết khi nào thì đối mặt với ánh mắt nàng liền không thể nói dối, dáng vẻ trấn định nghiêm túc đến giờ cũng khó lòng duy trì, vì thế khẽ cắn môi, thấp giọng nói:
“Ở trên nóc xem…Bây giờ đã có thể…”
Lời nói chưa xong, âm lượng đã đạt đến cực hạn của thính lực loài người.
Nhân ngoại hữu nhân.
Nothing is impossible.
Khỉ cũng có lúc rơi xuống cây.
Lâm Nhất Tần 囧, vô sỉ tiểu bạch ET trước giờ khiến người khác ngây dại, cuối cùng cũng có lúc bị người khác đánh ngược lại trở mình thành trạng thái orz té lăn xuống đất. ^:)^
Nguyệt hắc phong cao, (một đêm không trăng gió lớn), ‘con dơi’ lớn xanh xanh (đồng nam ngây ngô), đu đưa ngoài cửa sổ kĩ viện, thần sắc quỷ dị đến nơi suồng sã tiêu hồn vui hoan nhằm rình xem…học tập…quan sát.
Lâm Nhất Tần sắc mặt như lá xanh giữa hè, thanh âm run run tựa lá khô cuối thu:” NDD, không chỉ là sấm sét đánh xuống, quả thực là tia chớp động bao phủ toàn cầu a! ! !”
AV quả thật là nơi cung cấp tri thức, nhưng cũng không phải là biểu diễn thật a! Chuyện người khác tuyệt không dám xem cũng tuyệt không dám thừa nhận, hắn sao có thể tiêu sái bộc trực thế…
Thanh Dực Bức Vương Vi Nhất Tiếu, quả không phải người thường!
Làm một người xuyên qua, năng lực thích ứng chính là thứ tinh thần đáng đắc ý nhất. Lâm Tiểu Tiên mất hồn chừng ba phút, chậm rãi hồi phục, nỗ lực đem vẻ mặt của mình chuyển sang trạng thái bình thường.
Được rồi, cá lớn mong nhớ ngày đêm đến thèm nhỏ dãi cả ba thước dài cuối cùng cũng mắc câu, làm gì có đạo lí thả chạy đi?
Không phải không rõ, Vi Nhất Tiếu làm việc vốn không kiêng nể gì, cả gan làm loạn, lại vướng phải vấn đề rối rắm ngây ngô mới không dám tùy tiện đáp ứng lời mời; lấy phong cách hành sự kì dị, Vi Vi mới có thể chờ học xong giáo trình nhập môn kinh hãi thế tục, bộc trực năng lực bản thân mới lại đến, càng nghĩ càng thấy đáng yêu đến cực điểm.
Nhìn Vi Vi bay tới thổi nhẹ mi mắt, Lâm Tiểu Tiên không giận mà cười, tiến lên hai bước, nhẹ nhàng ôm thắt lưng hắn.
Vi Nhất Tiếu toàn thân cương cứng, tay chấn luống cuống, chỉ cảm thấy bên tai, một thanh âm ôn nhu nhất thấp giọng thì thầm:
“Được rồi, thực tiễn là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm nghiệm chân lí, nếu đã vậy, không bằng đêm nay thử xem…”
---
Tam mặt sẹo là một tên trộm.
Hơn nữa còn giữ vững đạo đức nghề nghiệp ‘trộm không tới không’
Tối nay, hắn tiến vào một nơi thăm dò, gặp phải cảnh tượng thân mật…
Bản tự thuật đơn giản: tập đoàn khách sạn lớn nhất bản triều, chi nhánh số 38: Long trung Duyệt Lai khách sạn.
Miêu tả hoàn cảnh đơn giản: nguyệt hắc phong cao vượn khiếu ai
Mục đích đơn giản: tiền tài bảo vật cuồn cuộn vô cùng
(Tốt, thời gian nhân vật đều đủ cả, Phạn Ca, dọn đồ ăn lên)
Tam sẹo dùng tuyệt học gia truyền, vụng trộm ẩn thân vào viện số 3 trong Duyệt Lai, đã thấy ánh đèn leo lắt vẫn ẩn hiện ngoài cửa ổ, lại có tiếng người nói chuyện.
Làm trộm, chính là khinh thường bọn cường đạo đập cửa phá nhà không có chút hàm lượng kĩ thuật nào, mà không giống thủ tục điều lệ làm trộm đầy ‘thông suốt phóng khoáng’ nhẫn nại.
Vì thế hắn theo lẽ thường nằm trước cửa sổ đợi người trong phòng ngủ say.
Chỉ nghe trong phòng vào tiếng thì thầm:
“Đừng kéo quần áo…’
Lại nghe người còn lại bất mãn nói:
“Vì sao chỉ cho chàng kéo quần áo lại không cho em kéo?”
“…”
“Được rồi, vậy oẳn tù tì quyết định trình tự đi, thật công bằng ha!”
Tam sẹo nghe giọng nói như oán giận hàm chứa nũng nịu quở trách, không khỏi rùng mình, hừ hừ đáng khinh.
“! Rõ ràng là hoa hoa lệ lệ gian tình nha!”
Hắn nhất thời lên dây cót mười hai phần sức mạnh, dỏng tai tập trung tinh thần tiếp tục dự thính…
“Giết ha ha ha~ thắng~~”
“Làm lại, ra sau rồi”
“Làm gì có! ! Sao được…hẳn là nhìn lầm rồi!”
“Không có khả năng, tiếp đi, không được ăn gian!”
“…Được thôi…”
Đoạn đối thoại trên lặp lại chừng mười lần, quá trình trung gian được tỉnh lược.
“…Được rồi, thế này đến sáng cũng không thành…Hay cùng đồng thời ra tay là tốt rồi…”
Thanh âm quần áo soàn soạt rung động.
Tam sẹo nóng vội khó nhịn hít một ngụm khí lạnh, ngưng thần tĩnh khí bò lên sát cửa sổ, vươn ngón tay dính nước miếng chuẩn bị…
“Đem áo ngoài mặc lên”
“Hả? Sẽ không phải muốn chạy đi…”
“quá sáng”
Vừa dứt lời, chỉ nghe ‘loảng xoảng’ vài tiếng, đầu Tam sẹo đau nhức, trước mặt tối đen, cứ vậy mất tri giác.
Lâm Nhất Tần trước mắt cũng tối đen, bởi vì Vi Nhất Tiếu đột nhiên nâng tay đem nến ném ra…Được rồi, tắt đèn cũng là trình tự bình thường của H (hot scenes)
“…Có người rình xem?”
“Hiện tại không”
“Cũng không thể coi là báo ứng…”
“Còn muốn nữa hay không? Lại tiếp tục sợ rằng không thể cam đoan còn có thể dừng lại.”
Thanh âm hắn rầu rĩ khàn khàn, tựa hồ đang nỗ lực đè nén cái gì.
Lúc này hai người quần áo đã phân tán hỗn độn, Lâm Tiểu Tiên nhìn Vi Vi ẩn ẩn hiện ra khuôn ngực rắn chắc trẻ tuổi, dùng sức nuốt nước miếng.
Luôn tha thiết ước mơ ‘con dơi’ mĩ vị ngay tại trước mắt, không đem hắn đẩy ngã có phải rất đáng tiếc không? Hiếm có cơ hội hắn tự nguyện, bỏ lỡ không biết phải chờ đến năm tháng nào. Nếu lại rơi vào tay người khôn khéo dụ dỗ giành trước…
Lâm Nhất Tần cắn môi, hạ quyết tâm có khó khăn cũng muốn lên, không có khó khăn cũng muốn lên, tối nay nhất định phải đem Vi Nhất Tiếu tử hình ngay tại chỗ.
Vì thế, nàng ôm quyết tâm liều chết phản công, lại ôm cổ hắn, mềm mại không nói gì ám chỉ. Vi Vi do dự, vươn tay ôm ngực, sờ soạng cởi ra quần áo đã phi thường đơn bạc.
“…Là cái gì?”
“…Là Bra, pháp bảo độc nhất vô nhị thế gian .” Là trang phục phục chế.
“Áo giáp bảo hộ?”
“= =!!! Đúng vậy…Người bay qua bay lại trên giang hồ, sao có thể không bị thương.” Chủ yếu vì chống cự địch nhân tên là ‘rủ xuống tà ác’
“…Trừ phi chết…” (cũng không để ai tổn thương nàng)
Vi Nhất Tiếu ánh mắt sáng như sao đêm, gợn tầng tầng sóng gió, hiện lên đủ loại suy nghĩ miên man.
Chỉ là ngôi sao này vẫn còn ngây ngô lắm, cao thấp sờ soạng một hồi vẫn không tìm thấy cách cởi nó.
Được rồi, được rồi, vốn ai rơi vào tay giặc trước là người thua.
Gò má ửng hồng, tự tay cở bỏ nút thắt phía sau, lại nhẹ nhàng kéo áo hắn, lộ ra khuôn ngực như rắn chắc như báo, đường cong lưng vai duyên dáng.
“Đẩy ngã đẩy ngã đẩy ngã…”
Đối mặt trước cảnh đẹp mê hoặc người ta mất đi lý trí, Lâm Tiểu Tiên mặc niệm khẩu quyết, nhẹ nhàng đem Vi Vi đẩy lên giường.
Nhưng là, sắc làm mụ não quả là lời răn dạy đáng giá lưu truyền thiên cổ, đầu óc choáng váng Lâm Tiểu Tiên đã quên một sự kiện: quyết định công thụ không chỉ dựa vào chủ động cùng kinh nghiệm phong phú, quan trọng nhất, cũng là mấu chốt nhất, vẫn là thực lực.
Vì thế Vi Nhất Tiếu không nói hai lên, trực tiếp xoay người thoải mái áp đảo trên giường.
Cảm nhận được sức nặng không hề nhẹ trên người, Lâm Tiểu Tiên không thể động đậy, trên trán đầy mồ hôi lạnh, bắt đầu cảm thấy hối hận vì sự lỗ mãng của bản thân, trong lòng thầm nghĩ: có phải lại nên chơi oẳn tù tì quyết định ai ở dưới không…
Vi Nhất Tiếu không hề động đậy, hắn yên lặng nhìn hồi lâu, ánh mắt chậm rãi nhắm lại, mở ra, lại nhắm lại. Khi lại mở ra, con ngươi tối đen đã thâm thúy như hắc động, hút hết ánh sáng trên đời.
Đối với biểu tình xa lạ cùng khí tức cường hãn, Lâm Nhất Tần không nhịn được run run, dũng khí tụa hồ trong nháy mắt đã bị ánh mắt hàm chứa dục vọng tiêu diệt hầu như không còn gì.
Vi Nhất Tiếu nhìn nàng, nhẹ nhàng vuốt ve tóc mềm mại, dùng ngữ điệu trầm thấp thong thả nhẹ nhàng an ủi:
“Đừng sợ, đừng sợ.”
Đoạn cúi người hôn thật sâu…
Hai người xa lạ, hai thế giới khác biệt, vô tình gặp nhau, thử thách nhau, sau đó quen thuộc lẫn nhau, trở thành sự tồn tại quan trọng nhất trong lòng đối phương, phảng phất như vượt qua nghìn trùng gặp nhau để dung hòa.
Hắn nhìn thân hình trắng nõn lả lướt như chiêm ngưỡng bảo vật thần thánh quý hiếm nhất sinh mệnh. Dưới tầm mắt nóng rực của hắn, mi mắt nàng run nhè nhẹ, vươn tay che ánh mắt hắn, lại bị hắn nắm lấy bàn tay đặt lên môi hôn. Bàn tay mềm mại ấm áp, tinh tế nhẹ nhàng, móng tay thon dài tựa như mèo nhỏ cào ngứa loạn tim hắn. Tay hắn thô lệ bao lấy bàn tay nho nhỏ; bàn tay ấm áp bao lấy linh hồn hắn cô độc. Đôi tay yếu đuối vô lực, chưa từng nhiễm máu tươi, lại có thể cho hắn tin tưởng an ủi cùng sức mạnh trước giờ khó có được.
Hắn thể chất khác hẳn người thường, nhiệt độ cơ thể luôn thấp hơn bình thường. Từng nụ hôn lạnh lẽo rơi trên người khiến nàng từng trận run rẩy, cũng khiến hắn sôi trào máu tươi.
“Tủ lạnh rốt cục biến thành lò sưởi…”
Lâm Nhất Tần vừa lòng lẩm bẩm. Sau khi chịu cóng lần đó, nàng luôn sợ lạnh, đối với lò sưởi người này đã sớm mơ ước từ lâu, vì thế liền nâng tay ôm chặt thắt lưng cứng cỏi của Vi Nhất Tiếu, hai tay dừng trên lưng rắn chắc, phác họa vài đường cong thư sướng trên vai.
Vi Nhất Tiếu hít từng ngụm khí lạnh, khí thức trầm thấp vững vàng nhất thời hỗn loạn thở dốc, cổ họng gằn từng tiếng:
“Đừng…Đừng động tay…”
Lâm Tiểu Tiên sắc như thế sao lại ngoan ngoãn nghe lời? Nàng ghé sát vào lỗ tai hắn, thổi khí khẽ cười nói:
“Vì sao chỉ cho chàng động thủ, cũng không cho em động tay?”
Móng vuốt sói lại chuyển qua thắt lưng hắn, móng tay nhẹ nhàng vuốt nhẹ đường cong hoàn mĩ nhất.
Vi Nhất Tiếu hơi thở dồn dập, nhịn không được ‘ngô…’ rên rỉ, gắt gao đè chặt, ngăn cản móng vuốt sói tiếp tục tàn sát bừa bãi.
Lâm Tiểu Tiên vừa muốn oán giận, chỉ nghe ‘ba’ một tiếng vang, quay đầu xem.
Thì ra Vi Nhất Tiếu trong lúc tâm thần kích động, thế nhưng đem ván giường cứng rắn bẻ làm mấy mảnh vụn.
Bạn học Tiểu Lâm nhất thời đầu đầy vạch đen, nhanh mở miệng an ủi:
“Đừng, đừng kích động. H tuyệt vời như thế, chàng không nên táo bạo, thế là không tốt, không tốt~”
Vi Nhất Tiếu ép chặt hai tay, vùi đầu vào gáy nàng thở dốc một hồi, mới đè nén xúc động đứt quãng:
“Sở dĩ nói đừng động tay…vì không nghĩ làm bị thương…”
Nghĩ đến nếu xuống tay trên người…không khỏi đổ mồ hôi lạnh nghĩ mà sợ không thôi. Lúc này tình thế cấp bách, đến thần tiên la hán cũng không ngăn được. Vi Nhất Tiếu suy nghĩ hồi lâu, rốt cục dằn lòng, kéo xuống vải buộc rèm, đem hai tay nàng cột vào đầu giường.
Chiêu trói Tiên hoàn toàn thình lình bất ngờ, Lâm Tiểu Tiên nhất thời mồ hôi đổ như thác Nicaragua mùa mưa, mau chóng rút móng vuốt sói về. Nhưng phản kháng mỏng manh trước bàn tay sắt của Vi Nhất Tiếu dường như là vô ích, chỉ có thể run giọng cầu xin tha thứ:
“Vi Vi, Vi gia, Vi đại gia~~, đầu giường thật cứng, người ta thật sự không có hứng thú với SM nha~~~, buông ra được không mà~~, người ta thề không dám sỗ sàng như thế nữa >_
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook