Ỷ Thiên Chi Lâm Cửu
Chương 19: Hủy khuôn mặt Ân Ly

********

Tất cả tiệm thuốc trong thị trấn, cùng với mấy trấn lân cận đều không tìm được dược liệu phù hớp. Ta suy nghĩ không biết có nên đi Võ Đang một chuyến không ? Đột nhiên ta nghĩ đến Mạc Thanh Cốc không thấy ta có sốt ruột không. Lập tức lắc đầu, hắn hiện tại lòng tràn đầy đều là sư phó hắn, nói không chừng căn bản là không phát hiện ta mất tích.

"Cô nương" một cái bóng đen ngăn cản đường đi của ta. Bây giờ là ban ngày ban mặt, cũng có cướp bốc sao ? Ta kinh ngạc ngẩng đầu, là một nam nhân, ước chừng 30 đến tuổi, mặt mày tuấn tú, lộ ra vẻ trầm ổn thành thục. Giữa lông mày ẩn ẩn có chút nôn nóng, sầu lo.

"Ngươi, tại sao có thể có Linh Đang?" Nam nhân một tay nhấc cánh tay của ta lên.

"A?" Ta đây mới phát hiện quần áo của ta đang măc chẳng biết lúc nào treo cái chuông nhỏ , hẳn là khi xuất môn Ân Ly treo vào . Nha đầu kia, thật sự là."Nga, này, ngươi nhận thức Linh Đang này?"

"Ngươi mau nói cho ta biết, là ai đưa cho ngươi Linh Đang." Nam nhân gia tăng lực đạo, làm cánh tay của ta đau nhức.

"Uy , ngươi buông tay" ta hét lớn.

Nam nhân sửng sốt, sắc mặt biến hóa, buông tay ra, hướng ta ôm quyền, "Tại hạ thất lễ, thỉnh cô nương thứ lỗi." Nhìn vẻ mặt hắn, không giống như là đại gian đại ác người. Ta cũng vậy buông xuống chút cảnh giác, "Là một bằng hữu treo lên ."

"Kia, có thể cho ta gặp bằng hữu của cô nương được không?" Nam nhân không thuận theo cũng không buông tha.

"Này" ta bản năng cự tuyệt, "Không tốt lắm đâu"

"Tại hạ cũng không người xấu, chính là" nam nhân như là nghĩ tới điều gì, "Thực không dám đấu diếm, trên tay cô nương là Linh Đang, là vật đính ước của thể tử ta, mà nữ nhi Ân Ly của ta luôn luôn giữa bên mình." Hắn là Ân Dã Vương? phụ thân của Ân Ly? cậu Trương Vô Kỵ ?

"Ngươi là Ân Dã Vương?"

"Cô nương nhận thức Ly nhi?" Ân Dã Vương hai mắt sáng ngời, bắt được một chút tin tức trong giọng nói của ta.

Ta gật đầu.

"Nàng, vẫn khỏe chứ." Câu hỏi này của Ân Dã Vương đã không còn khí thế như trước, trong thanh mang theo tia lo lắng nhưng không có toan tính.

"Mặt của nàng bị hủy, hiện tại đang ở khách điếm."

"Nàng, nàng còn sống?" Ân Dã Vương mừng như điên, một phát bắt được tay của ta, rất nhanh, hắn ý thức được của mình luống cuống, vội buông ra, "Thất lễ."

"Ngươi cho là nàng đã chết?"

Ân Dã Vương gật đầu, "Vô Kỵ nói cho ta biết, Ly nhi đã chết, bị chôn ở trên một hoang đảo. Ta không đành lòng để Ly nhi một mình lẻ loi hiu quạnh, nên một mình đi đến hoang đảo theo lời Vô Kỵ chỉ, muốn mang Ly nhi trở về. Kết quả lại phát hiện không thấy xác. Ta suy đoán, Ly nhi có khả năng được người cứu, liền trở về , đi khắp đại gian nam bắc tìm kiếm. Nhưng là, nửa năm qua này, vẫn không có tin tức, ta nghĩ đến Ly nhi bị. . . . ." Ân Dã Vương không có nói thêm gì đi nữa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương