Ỷ Thế Hiếp Người
-
Chương 2
Lúc y cưỡi trên người người kia ra sức đánh, hơi thấy mất hứng. Mấy tên tay chân lâu la xung quanh căn bản không có tài cán gì, y đánh ngã hai tên, năm tên chạy mất. Chỉ có tên cầm đầu Triệu Thất này hoàn toàn ngây ngây ngốc ngốc đứng tại chỗ giống như chưa hoàn hồn.
Y đạp một cước, Triệu Thất hét lên rồi ngã gục, một quyền liền rơi vào trên eo hắn. Nhạc Thính Tùng nhìn cái eo nhỏ của hắn, cố ý giảm bớt lực, sợ đem người này đánh gãy thành hai đoạn.
“Ngươi dám đánh ta? Ngươi lại dám đánh ta?!” Triệu Thất cao giọng nói, “Ngươi biết ta là ai không, dám xúc phạm người có quyền thế, ông đây liền đào mộ mẹ nhà ngươi lên!”
Nhạc Thính Tùng chưa từng nhìn thấy mẹ mình, nếu như Triệu Thất thật sự có thể tìm ra mộ phần của mẹ y, nói không chừng y còn có thể cảm ơn hắn. Tuy rằng từ nhỏ y đã sống ở nơi rừng hoang núi hẻo, thế nhưng cũng biết đây là mấy lời mắng chửi người, vậy là y liền đem người đó lật lại, dùng đầu gối ép sát bụng kẻ đó, tiếp sau mạnh mẽ đánh vào mông, trừng phạt.
“Ôi!” Triệu Thất gào một tiếng, nước mắt đều chảy ra, “Ngươi cái tên súc sinh bị chó thao, đồ chó chết. Ta rủa cả nhà ngươi! Ông đây…A!”
Nhạc Thính Tùng cau mày nói: “Ngươi nói cái gì thế, ta thấy rất khó nghe.” Sau đó lại đánh ten tét vào mông hắn.
Triệu Thất càng mắng, Nhạc Thính Tùng ra tay càng nặng. Sau đó đối phương ủ rũ, Nhạc Thính Tùng còn chưa đã nghiền, cái mông của gã Triệu Thất này mềm mại co dãn, lúc đánh lên xúc cảm thực sự rất tốt. Bỗng nhiên, Triệu Thất giãy dụa muốn tháo chạy, cả người run rẩy kịch liệt, cơ hồ muốn chạy trốn khỏi ma chưởng của Nhạc Thính Tùng.
Nhạc Thính Tùng không nghĩ rằng hắn còn có sức lực phản kháng, càng ghì mạnh làm cho hắn không thể động đậy, sau đó vỗ mạnh xuống. Liền thấy hai chân Triệu Thất đạp loạn, cái cổ ngẩng lên thật cao, sau một tiếng rên rỉ, thân thể triệt để mềm nhũn xuống.
Ồ?
Trực giác của Nhạc Thính Tùng mách bảo có chuyện gì phát sinh, chần chờ dừng lại, kinh nghi bất định đánh giá Triệu Thất bị mình đè dưới đầu gối này. Một lát sau mới phát hiện bất thường, lặng lẽ lấy tay xuống.
Triệu Thất ban nãy còn ngông cuồng tự đại, lúc này đũng quần lại ướt.
Nhạc Thính Tùng không hiểu chuyện gì xảy ra. Y cũng không ngửi thấy mùi gì tanh tưởi, chỉ ngửi thấy một luồng xạ hương mơ hồ, trong lúc nhất thời không khỏi có chút hốt hoảng, thật giống như mình biến thành kẻ lưu manh tội ác tày trời. Y duỗi tay nắm chặt cằm Triệu Thất, cưỡng bách hắn quay mặt sang.
Người này nhắm chặt hai mắt, một giọt nước mắt chưa rơi xuống đất còn vương trên lông mi thật dài. Hai má đỏ bừng lên, đôi môi bị hàm răng cắn đến vừa hồng vừa sưng, càng mơ hồ hiện ra điểm diễm sắc. Một lúc lâu, mới hơi mở mắt ra, mê mê trừng trừng mà nhìn y.
Cái nhìn này giống chứa cả vạn cân lực đạo làm Nhạc Thính Tùng lập tức buông lỏng tay, ngay cả trái tim cũng đập thình thịch. Y nghi ngờ đây là võ công tà môn gì, không dám nhìn nữa, đề khí thả người, cả người hóa thành một cái bóng trắng bay đi. Mãi đến khi tiếng kinh hô bị bỏ lại ở phía sau thật xa, Nhạc Thính Tùng mới thả chậm bước chân, lại phát giác mặt mình đã đỏ tới mang tai.
Y đạp một cước, Triệu Thất hét lên rồi ngã gục, một quyền liền rơi vào trên eo hắn. Nhạc Thính Tùng nhìn cái eo nhỏ của hắn, cố ý giảm bớt lực, sợ đem người này đánh gãy thành hai đoạn.
“Ngươi dám đánh ta? Ngươi lại dám đánh ta?!” Triệu Thất cao giọng nói, “Ngươi biết ta là ai không, dám xúc phạm người có quyền thế, ông đây liền đào mộ mẹ nhà ngươi lên!”
Nhạc Thính Tùng chưa từng nhìn thấy mẹ mình, nếu như Triệu Thất thật sự có thể tìm ra mộ phần của mẹ y, nói không chừng y còn có thể cảm ơn hắn. Tuy rằng từ nhỏ y đã sống ở nơi rừng hoang núi hẻo, thế nhưng cũng biết đây là mấy lời mắng chửi người, vậy là y liền đem người đó lật lại, dùng đầu gối ép sát bụng kẻ đó, tiếp sau mạnh mẽ đánh vào mông, trừng phạt.
“Ôi!” Triệu Thất gào một tiếng, nước mắt đều chảy ra, “Ngươi cái tên súc sinh bị chó thao, đồ chó chết. Ta rủa cả nhà ngươi! Ông đây…A!”
Nhạc Thính Tùng cau mày nói: “Ngươi nói cái gì thế, ta thấy rất khó nghe.” Sau đó lại đánh ten tét vào mông hắn.
Triệu Thất càng mắng, Nhạc Thính Tùng ra tay càng nặng. Sau đó đối phương ủ rũ, Nhạc Thính Tùng còn chưa đã nghiền, cái mông của gã Triệu Thất này mềm mại co dãn, lúc đánh lên xúc cảm thực sự rất tốt. Bỗng nhiên, Triệu Thất giãy dụa muốn tháo chạy, cả người run rẩy kịch liệt, cơ hồ muốn chạy trốn khỏi ma chưởng của Nhạc Thính Tùng.
Nhạc Thính Tùng không nghĩ rằng hắn còn có sức lực phản kháng, càng ghì mạnh làm cho hắn không thể động đậy, sau đó vỗ mạnh xuống. Liền thấy hai chân Triệu Thất đạp loạn, cái cổ ngẩng lên thật cao, sau một tiếng rên rỉ, thân thể triệt để mềm nhũn xuống.
Ồ?
Trực giác của Nhạc Thính Tùng mách bảo có chuyện gì phát sinh, chần chờ dừng lại, kinh nghi bất định đánh giá Triệu Thất bị mình đè dưới đầu gối này. Một lát sau mới phát hiện bất thường, lặng lẽ lấy tay xuống.
Triệu Thất ban nãy còn ngông cuồng tự đại, lúc này đũng quần lại ướt.
Nhạc Thính Tùng không hiểu chuyện gì xảy ra. Y cũng không ngửi thấy mùi gì tanh tưởi, chỉ ngửi thấy một luồng xạ hương mơ hồ, trong lúc nhất thời không khỏi có chút hốt hoảng, thật giống như mình biến thành kẻ lưu manh tội ác tày trời. Y duỗi tay nắm chặt cằm Triệu Thất, cưỡng bách hắn quay mặt sang.
Người này nhắm chặt hai mắt, một giọt nước mắt chưa rơi xuống đất còn vương trên lông mi thật dài. Hai má đỏ bừng lên, đôi môi bị hàm răng cắn đến vừa hồng vừa sưng, càng mơ hồ hiện ra điểm diễm sắc. Một lúc lâu, mới hơi mở mắt ra, mê mê trừng trừng mà nhìn y.
Cái nhìn này giống chứa cả vạn cân lực đạo làm Nhạc Thính Tùng lập tức buông lỏng tay, ngay cả trái tim cũng đập thình thịch. Y nghi ngờ đây là võ công tà môn gì, không dám nhìn nữa, đề khí thả người, cả người hóa thành một cái bóng trắng bay đi. Mãi đến khi tiếng kinh hô bị bỏ lại ở phía sau thật xa, Nhạc Thính Tùng mới thả chậm bước chân, lại phát giác mặt mình đã đỏ tới mang tai.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook