Ỷ Thế Hiếp Người
-
Chương 18
Sau khi Triệu Thất bị Nhạc Thính Tùng bảo ban dạy dỗ, mỗi ngày hắn chỉ ở trong Triệu phủ, lại sống yên ổn qua mấy ngày.
Thế nhưng, mỗi sáng sớm, hắn đều phải mở vạt áo ra, để kẻ đầu xỏ kia quan sát xem đầu ngực đã tiêu sưng hay chưa. Tuy rằng Triệu Thất đã dùng Ngọc Sinh Tân bôi lên, thế nhưng tên kia lại sống chết đòi chịu trách nhiệm, vừa thổi vừa liếm giúp hắn giảm đau.
Triệu Thất đã nói rằng y không cần khách khí như thế, nhưng vẫn không ăn thua, hơn nữa hắn cũng thấy rất thoải mái, đặc biệt là buổi sáng thường ‘cứng’ lên, vậy là lúc đầu hắn giả vờ mắng mỏ hai câu, sau đó rầm rì hùa theo động tác của đối phương, từ từ hóa thành một bãi nước.
Giống như bây giờ ——
“Ừm… Lại trùng một chút, đúng, chính là như vậy… Thật thoải mái…” Triệu Thất nằm ở trên giường, quần áo mở rộng, hai mắt mơ hồ, một tay ôm lấy đầu Nhạc Thính Tùng, một tay tự xoa nắn dưới thân, mười đầu ngón chân đều thoải mái cuộn lên, trông dâm dật đến mức khiến người ta không chịu nổi.
Nhạc Thính Tùng dừng liếm láp, dùng đầu ngón tay đâm vào đồ chơi dưới thân Triệu Thất, bất mãn hỏi: “Mỗi lần ngươi đều tự mình sờ nơi này, tại sao không cho ta sờ? Ta cũng sẽ không làm ngươi đau, nhìn dáng vẻ của ngươi, hình như rất thoải mái?”
Triệu Thất nghĩ thầm, động tác y hung dữ như có thâm cừu đại hận, khí lực lại lớn như vậy, có thể thoải mái mới là lạ ý. Vậy nhưng khi nhìn thấy trên môi thiếu niên anh khí kia có một vệt nước sáng lấp loáng, một sợi chỉ bạc dài mảnh mà điểm đầu của nó bắt nguồn từ đầu nhũ của mình, Triệu Thất liền kích động, đảo mắt, cười xấu xa.
“Thoải mái, ừ, rất thư thái.” Hắn không kiêng kị mà ở trước mặt người khác biểu điên động tác thủ dâm. Vật kia dựng đứng đã trơn trợt một mảnh, trên mặt tất cả đều là mê say, ánh mắt phiêu đãng nhìn Nhạc Thính Tùng, “Nhưng mà, nếu như có thể được liếm lên, thì sẽ thoải mái hơn…”
Nhạc Thính Tùng nghe ra ý của hắn, trong đầu chợt hiện ra vài hình ảnh, cúi đầu nhìn xuống, lại không cảm thấy ghê tởm, như con mèo nhỏ uống nước bắt đầu vươn lưỡi ra liếm đỉnh chóp, hút hút, hai tay cũng thuận thế nắn bóp hai cánh mông trắng như tuyết. Triệu Thất không đề phòng y nói làm liền làm, vòng eo một trận run rẩy, Nhạc Thính Tùng nâng không được, liền trừng phạt đánh bắp đùi hắn.
“A… Đau, đừng đánh… Ân a!”
Đau đớn và sảng khoái cùng tấn công, Triệu Thất không nhịn được nữa, ừ ừ a a kêu to vài tiếng, cứ như vậy phát tiết ra.
Nhạc Thính Tùng dù sao cũng là người luyện võ, phát hiện tình huống khác thường liền đúng lúc bứt ra. Lúc này cúi đầu nhìn chăm chú vào gương mặt thất thần của Triệu Thất, không nhịn được hôn lên đôi môi đỏ mềm ngọt lịm kia. Mà Triệu Thất vẫn mơ mơ màng màng, ôm lấy y, đầu lưỡi quấn quýt si mê không ngớt. Nụ hôn nóng bỏng qua đi, hai người đều thở hồng hộc, đỏ mặt bình phục hô hấp.
“Mỗi người một lần.” Nhạc Thính Tùng nói. Hiện tại y không có cách nào dùng nội công áp chế động tình, đại căn dưới thẳng tắp mà dựng thẳng, hình dáng khiến Triệu Thất âm thầm líu lưỡi.
Thế nhưng Triệu Thất cũng không muốn liếm cho người khác, nhắm hai mắt làm bộ không nghe thấy. Lại bị Nhạc Thính Tùng kéo lên, nhắc lại: “Mỗi người một lần, tới phiên ngươi.”
Triệu Thất bị cưỡng ép kéo đến giữa hai chân Nhạc Thính Tùng, trước mặt chính là một tên lớn như vậy. Suy nghĩ một chút, trước hết dùng hai má cà cà.
Nhạc Thính Tùng hít một hơi, hô hấp lập tức nặng thêm.
Quả nhiên là một đứa con nít. Triệu Thất trong lòng cười thầm, miệng cũng không chịu được mà nói: “A, hảo ca ca, ngươi nơi này quá lợi hại… Đều làm ướt mặt của ta rồi… Lớn như vậy, ta làm sao ngậm được… Ừ, không chỉ nhét đầy khoang miệng, khẳng định cũng đỉnh đến đầu lưỡi ngứa ngáy, đâm đến yết hầu…”
Những năm này hắn được người ta dạy không ít lời hạ lưu, lúc này một tràng nói ra, từng trận khí lưu phun giữa hai chân Nhạc Thính Tùng. Nhạc Thính Tùng làm gì từng trải qua trận chiến này, nhìn thấy Triệu Thất hai má cọ sát lên dương cụ của mình dĩ nhiên đầy đủ phiến tình, tuy cái tên này toàn nói mấy lời mình nghe không hiểu lắm, nhưng cũng có lúc nói mấy câu khiến người ta đỏ mặt đến mang tai, dáng dấp lại ngoan ngoãn không chịu được, trong lúc nhất thời tâm y như nổi trống, chủ động đưa tay ấn đầu Triệu Thất, đem đồ vật va chạm lên môi hắn.
Vừa tiếp xúc đôi môi non mềm, y liền sảng khoái thở dài, mà Triệu Thất không những không trốn, lại còn duỗi đầu lưỡi, ở nơi cực kỳ tiêu hồn không ngừng mút liếm ——
“Ai nha… Ngươi làm sao cũng không lên tiếng chào hỏi!” Triệu Thất thở phì phò đánh y một cái.
Nhạc Thính Tùng từ trạng thái trên mây chậm rãi rơi xuống, nhìn thấy khắp mặt Triệu Thất đều là tinh dịch, trên tóc cũng dính vào một ít, chỉ cảm thấy nội tâm sinh ra một loại cảm giác thỏa mãn cùng bất mãn, đỏ mặt nói mấy câu áy náy, liền mặc quần áo tử tế đi nấu nước nóng cho hắn.
Triệu Thất mấy lần bãi bình Nhạc Thính Tùng, cũng rất đắc ý. Tiện tay lau mặt, làm cho hai tay đều dính dịch lỏng đáng ngượng ngùng, hắn không lai đi, trực tiếp nằm ở trên giường hai chân tréo nguẩy chờ y.
Một lát sau, cảm giác hơi khác thường, lấy tay mò xuống dưới, bên trong đình lưu không ít nước, cái mông ướt nhẹp một mảnh. Hắn bắt đầu tính toán.
Bọn Triệu Vũ Thành rời đi đã bảy ngày, lúc đi còn nói là mười ngày nửa tháng sẽ trở về, hiện tại đã qua một nửa, trong lòng không khỏi buồn bực. Mặc dù giờ có thêm cọc chuyện phiền toái này, nhưng Triệu Vũ Thành không có ở đây thì càng sảng khoái hơn chút. Gã vừa trở về, liền nổi nóng hành hạ người, thật là khiến người ta phiền muốn chết.
Đang nghĩ ngợi, trong phòng đột nhiên vang lên một âm thanh lạnh lùng:
“Cùng loại tiểu tử này lêu lổng, lão gia trở về, nhất định không tha cho ngươi!”
Triệu Thất không nhìn thấy người, cũng không đến xem, chỉ lười biếng nói: “Ha, ta xui xẻo, lẽ nào ngươi không vui? Hơn nữa, lúc người ta ở ngươi không nói tiếng nào, đi rồi mới xuất đầu lộ diện, nhất định là đánh không lại y. Ngươi đều đánh không lại, Triệu Vũ Thành càng đánh không lại, có thể làm được cái gì?”
Âm thanh kia trầm mặc một hồi, trong giọng nói xen lẫn mấy phần âm trầm: “Đãi lão gia thần công đại thành, y tất nhiên không phải là đối thủ! Ta có lòng tốt khuyên ngươi một câu, ngươi đừng không biết phân biệt phải trái.”
“Ngươi chỉ cần trông chừng không cho ta chạy ra Triệu phủ là được rồi, quản nhiều chuyện vô bổ như vậy làm cái gì? Kể cả ta có chết, cũng không cần ngươi bận tâm.” Triệu Thất trở mình, “Về phần Triệu Vũ Thành, ha, cũng sắp biến thành thái giám, luyện thứ phế vật kia, sợ là về sau đồ chơi của gã cũng không dùng được đi.”
“Ngươi… Tự lo lấy!”
Âm thanh kia biến mất. Triệu Thất nhìn ra cửa, quả nhiên, Nhạc Thính Tùng xách một thùng nước nóng đi vào.
Tiểu tử này tuy rằng vừa nát bừa tàn nhẫn, mà lẫn lộn mấy ngày nay, Triệu Thất lại phát hiện y cũng có chỗ tốt, hơn nữa rất dễ dụ, sai sử rất sướng tay. Vừa nghĩ tới mấy ngày nữa lại không gọi được y, hắn vẫn cảm thấy mấy phần tiếc nuối.
Nhạc Thính Tùng đem nước ấm tới xong, liền chạy tới chạy lui mang Triệu Thất thả vào trong thùng gỗ. Triệu Thất bị lau đến mức rất thoải mái, mắt híp lại, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, liền thuận miệng hỏi: “Nhạc thiếu hiệp, ta biết ngươi tiền bạc không thiếu, có thể cho ta mượn 5000 lượng không?”
Nhạc Thính Tùng dừng tay: “Ngươi muốn nhiều tiền như vậy làm cái gì?”
“Đương nhiên là tìm hoan mua vui.” Triệu Thất cười hì hì, “Sao nào, có cho mượn hay không?”
Nhạc Thính Tùng trầm ngâm nói: “Tiền này ta có dùng. Tối hôm qua nhận được giải thưởng, hai ngày nay muốn đi Vượng Châu một chuyến.”
Triệu Thất nghĩ một chút: “Há, đã đầu xuân, tinh xuyên lũ xuân, không biết năm nay thế nào. Ngươi đi giúp nạn thiên tai?”
“Lúc trước ta cứ nghĩ trên người mình không có đồng nào, hiện tại biết mình có rất nhiều tiền, đương nhiên có thể giúp một người thì sẽ giúp một người.”
Triệu Thất sửng sốt, không ngờ người trước mắt lại có lòng hảo tâm như thế, trong lòng không khỏi mắng một câu ngu ngốc. Bên tai lại nghe thấy y chủ động nói: “Ta sẽ săn thú, giải thưởng cũng có không thiếu, tích góp tiền rất nhanh, sau đó đưa hết cho ngươi.”
“Chút tiền này ngươi giữ lại đi.” Triệu Thất thờ ơ nói, “Lũ lụt ngươi cũng không cần quá lo lắng, Triệu Vũ Thành lần này đi tinh Vượng Châu, phỏng chừng cũng là vì việc này. Có gã ra tay, phú thương tài chủ tỉnh Vượng Châu tự nhiên sẽ bỏ tiền mua lương thực, ngoài ra còn có quan phủ cứu tế, không tới phiên ngươi tự móc tiền túi.”
“Này không giống nhau. Bọn họ là bọn họ, ta là ta. Phàm là có thừa lực trợ giúp người khác, đương nhiên sẽ dùng.”
Vẻ mặt nghiêm túc kia giống hệt một người từng quen biết. Triệu Thất giật mình, không nhịn được duỗi cánh tay ôm lấy y, hôn lên đôi mắt y.
Hai người liền ôm bôn một trận, trước khi đi Nhạc Thính Tùng lại dặn dò lần nữa: “Đúng rồi, kẻ ở Noãn Hương Các kia, ngươi cũng đừng tới tìm nó nữa.”
Triệu Thất lười biếng vung tay. Việc này Nhạc Thính Tùng nói đi nói lại rất nhiều lần rồi, cũng không biết Văn Diễm đắc tội y thế nào. Triệu Thất ban đầu còn lấy lí lẽ giải thích, sau đó phát hiện tiểu tử này quá khó chơi, thế là đáp ứng qua loa cho xong, nói rằng không lui tới chỗ kia nữa.
Nhạc Thính Tùng được bảo đảm, hài lòng gật đầu, hôn nhẹ lên trán Triệu Thất, đỏ mặt rời đi.
Nếu quả thật có thể nói được làm được, Triệu Thất đã không phải là Triệu Thất. Nhạc Thính Tùng chân trước vừa đi, hắn chân sau liền ra khỏi Triệu phủ, dự định đi tìm Văn Diễm.
Nhưng mà, đến nơi, trong nhà lại không có một bóng người.
Triệu Thất tới tới lui lui nhiều lần, cuối cùng xác định nơi này ít nhất đã ba ngày không có người ở.
Văn Diễm tự đi, hay là bị bắt đi?
Thế nhưng, mỗi sáng sớm, hắn đều phải mở vạt áo ra, để kẻ đầu xỏ kia quan sát xem đầu ngực đã tiêu sưng hay chưa. Tuy rằng Triệu Thất đã dùng Ngọc Sinh Tân bôi lên, thế nhưng tên kia lại sống chết đòi chịu trách nhiệm, vừa thổi vừa liếm giúp hắn giảm đau.
Triệu Thất đã nói rằng y không cần khách khí như thế, nhưng vẫn không ăn thua, hơn nữa hắn cũng thấy rất thoải mái, đặc biệt là buổi sáng thường ‘cứng’ lên, vậy là lúc đầu hắn giả vờ mắng mỏ hai câu, sau đó rầm rì hùa theo động tác của đối phương, từ từ hóa thành một bãi nước.
Giống như bây giờ ——
“Ừm… Lại trùng một chút, đúng, chính là như vậy… Thật thoải mái…” Triệu Thất nằm ở trên giường, quần áo mở rộng, hai mắt mơ hồ, một tay ôm lấy đầu Nhạc Thính Tùng, một tay tự xoa nắn dưới thân, mười đầu ngón chân đều thoải mái cuộn lên, trông dâm dật đến mức khiến người ta không chịu nổi.
Nhạc Thính Tùng dừng liếm láp, dùng đầu ngón tay đâm vào đồ chơi dưới thân Triệu Thất, bất mãn hỏi: “Mỗi lần ngươi đều tự mình sờ nơi này, tại sao không cho ta sờ? Ta cũng sẽ không làm ngươi đau, nhìn dáng vẻ của ngươi, hình như rất thoải mái?”
Triệu Thất nghĩ thầm, động tác y hung dữ như có thâm cừu đại hận, khí lực lại lớn như vậy, có thể thoải mái mới là lạ ý. Vậy nhưng khi nhìn thấy trên môi thiếu niên anh khí kia có một vệt nước sáng lấp loáng, một sợi chỉ bạc dài mảnh mà điểm đầu của nó bắt nguồn từ đầu nhũ của mình, Triệu Thất liền kích động, đảo mắt, cười xấu xa.
“Thoải mái, ừ, rất thư thái.” Hắn không kiêng kị mà ở trước mặt người khác biểu điên động tác thủ dâm. Vật kia dựng đứng đã trơn trợt một mảnh, trên mặt tất cả đều là mê say, ánh mắt phiêu đãng nhìn Nhạc Thính Tùng, “Nhưng mà, nếu như có thể được liếm lên, thì sẽ thoải mái hơn…”
Nhạc Thính Tùng nghe ra ý của hắn, trong đầu chợt hiện ra vài hình ảnh, cúi đầu nhìn xuống, lại không cảm thấy ghê tởm, như con mèo nhỏ uống nước bắt đầu vươn lưỡi ra liếm đỉnh chóp, hút hút, hai tay cũng thuận thế nắn bóp hai cánh mông trắng như tuyết. Triệu Thất không đề phòng y nói làm liền làm, vòng eo một trận run rẩy, Nhạc Thính Tùng nâng không được, liền trừng phạt đánh bắp đùi hắn.
“A… Đau, đừng đánh… Ân a!”
Đau đớn và sảng khoái cùng tấn công, Triệu Thất không nhịn được nữa, ừ ừ a a kêu to vài tiếng, cứ như vậy phát tiết ra.
Nhạc Thính Tùng dù sao cũng là người luyện võ, phát hiện tình huống khác thường liền đúng lúc bứt ra. Lúc này cúi đầu nhìn chăm chú vào gương mặt thất thần của Triệu Thất, không nhịn được hôn lên đôi môi đỏ mềm ngọt lịm kia. Mà Triệu Thất vẫn mơ mơ màng màng, ôm lấy y, đầu lưỡi quấn quýt si mê không ngớt. Nụ hôn nóng bỏng qua đi, hai người đều thở hồng hộc, đỏ mặt bình phục hô hấp.
“Mỗi người một lần.” Nhạc Thính Tùng nói. Hiện tại y không có cách nào dùng nội công áp chế động tình, đại căn dưới thẳng tắp mà dựng thẳng, hình dáng khiến Triệu Thất âm thầm líu lưỡi.
Thế nhưng Triệu Thất cũng không muốn liếm cho người khác, nhắm hai mắt làm bộ không nghe thấy. Lại bị Nhạc Thính Tùng kéo lên, nhắc lại: “Mỗi người một lần, tới phiên ngươi.”
Triệu Thất bị cưỡng ép kéo đến giữa hai chân Nhạc Thính Tùng, trước mặt chính là một tên lớn như vậy. Suy nghĩ một chút, trước hết dùng hai má cà cà.
Nhạc Thính Tùng hít một hơi, hô hấp lập tức nặng thêm.
Quả nhiên là một đứa con nít. Triệu Thất trong lòng cười thầm, miệng cũng không chịu được mà nói: “A, hảo ca ca, ngươi nơi này quá lợi hại… Đều làm ướt mặt của ta rồi… Lớn như vậy, ta làm sao ngậm được… Ừ, không chỉ nhét đầy khoang miệng, khẳng định cũng đỉnh đến đầu lưỡi ngứa ngáy, đâm đến yết hầu…”
Những năm này hắn được người ta dạy không ít lời hạ lưu, lúc này một tràng nói ra, từng trận khí lưu phun giữa hai chân Nhạc Thính Tùng. Nhạc Thính Tùng làm gì từng trải qua trận chiến này, nhìn thấy Triệu Thất hai má cọ sát lên dương cụ của mình dĩ nhiên đầy đủ phiến tình, tuy cái tên này toàn nói mấy lời mình nghe không hiểu lắm, nhưng cũng có lúc nói mấy câu khiến người ta đỏ mặt đến mang tai, dáng dấp lại ngoan ngoãn không chịu được, trong lúc nhất thời tâm y như nổi trống, chủ động đưa tay ấn đầu Triệu Thất, đem đồ vật va chạm lên môi hắn.
Vừa tiếp xúc đôi môi non mềm, y liền sảng khoái thở dài, mà Triệu Thất không những không trốn, lại còn duỗi đầu lưỡi, ở nơi cực kỳ tiêu hồn không ngừng mút liếm ——
“Ai nha… Ngươi làm sao cũng không lên tiếng chào hỏi!” Triệu Thất thở phì phò đánh y một cái.
Nhạc Thính Tùng từ trạng thái trên mây chậm rãi rơi xuống, nhìn thấy khắp mặt Triệu Thất đều là tinh dịch, trên tóc cũng dính vào một ít, chỉ cảm thấy nội tâm sinh ra một loại cảm giác thỏa mãn cùng bất mãn, đỏ mặt nói mấy câu áy náy, liền mặc quần áo tử tế đi nấu nước nóng cho hắn.
Triệu Thất mấy lần bãi bình Nhạc Thính Tùng, cũng rất đắc ý. Tiện tay lau mặt, làm cho hai tay đều dính dịch lỏng đáng ngượng ngùng, hắn không lai đi, trực tiếp nằm ở trên giường hai chân tréo nguẩy chờ y.
Một lát sau, cảm giác hơi khác thường, lấy tay mò xuống dưới, bên trong đình lưu không ít nước, cái mông ướt nhẹp một mảnh. Hắn bắt đầu tính toán.
Bọn Triệu Vũ Thành rời đi đã bảy ngày, lúc đi còn nói là mười ngày nửa tháng sẽ trở về, hiện tại đã qua một nửa, trong lòng không khỏi buồn bực. Mặc dù giờ có thêm cọc chuyện phiền toái này, nhưng Triệu Vũ Thành không có ở đây thì càng sảng khoái hơn chút. Gã vừa trở về, liền nổi nóng hành hạ người, thật là khiến người ta phiền muốn chết.
Đang nghĩ ngợi, trong phòng đột nhiên vang lên một âm thanh lạnh lùng:
“Cùng loại tiểu tử này lêu lổng, lão gia trở về, nhất định không tha cho ngươi!”
Triệu Thất không nhìn thấy người, cũng không đến xem, chỉ lười biếng nói: “Ha, ta xui xẻo, lẽ nào ngươi không vui? Hơn nữa, lúc người ta ở ngươi không nói tiếng nào, đi rồi mới xuất đầu lộ diện, nhất định là đánh không lại y. Ngươi đều đánh không lại, Triệu Vũ Thành càng đánh không lại, có thể làm được cái gì?”
Âm thanh kia trầm mặc một hồi, trong giọng nói xen lẫn mấy phần âm trầm: “Đãi lão gia thần công đại thành, y tất nhiên không phải là đối thủ! Ta có lòng tốt khuyên ngươi một câu, ngươi đừng không biết phân biệt phải trái.”
“Ngươi chỉ cần trông chừng không cho ta chạy ra Triệu phủ là được rồi, quản nhiều chuyện vô bổ như vậy làm cái gì? Kể cả ta có chết, cũng không cần ngươi bận tâm.” Triệu Thất trở mình, “Về phần Triệu Vũ Thành, ha, cũng sắp biến thành thái giám, luyện thứ phế vật kia, sợ là về sau đồ chơi của gã cũng không dùng được đi.”
“Ngươi… Tự lo lấy!”
Âm thanh kia biến mất. Triệu Thất nhìn ra cửa, quả nhiên, Nhạc Thính Tùng xách một thùng nước nóng đi vào.
Tiểu tử này tuy rằng vừa nát bừa tàn nhẫn, mà lẫn lộn mấy ngày nay, Triệu Thất lại phát hiện y cũng có chỗ tốt, hơn nữa rất dễ dụ, sai sử rất sướng tay. Vừa nghĩ tới mấy ngày nữa lại không gọi được y, hắn vẫn cảm thấy mấy phần tiếc nuối.
Nhạc Thính Tùng đem nước ấm tới xong, liền chạy tới chạy lui mang Triệu Thất thả vào trong thùng gỗ. Triệu Thất bị lau đến mức rất thoải mái, mắt híp lại, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, liền thuận miệng hỏi: “Nhạc thiếu hiệp, ta biết ngươi tiền bạc không thiếu, có thể cho ta mượn 5000 lượng không?”
Nhạc Thính Tùng dừng tay: “Ngươi muốn nhiều tiền như vậy làm cái gì?”
“Đương nhiên là tìm hoan mua vui.” Triệu Thất cười hì hì, “Sao nào, có cho mượn hay không?”
Nhạc Thính Tùng trầm ngâm nói: “Tiền này ta có dùng. Tối hôm qua nhận được giải thưởng, hai ngày nay muốn đi Vượng Châu một chuyến.”
Triệu Thất nghĩ một chút: “Há, đã đầu xuân, tinh xuyên lũ xuân, không biết năm nay thế nào. Ngươi đi giúp nạn thiên tai?”
“Lúc trước ta cứ nghĩ trên người mình không có đồng nào, hiện tại biết mình có rất nhiều tiền, đương nhiên có thể giúp một người thì sẽ giúp một người.”
Triệu Thất sửng sốt, không ngờ người trước mắt lại có lòng hảo tâm như thế, trong lòng không khỏi mắng một câu ngu ngốc. Bên tai lại nghe thấy y chủ động nói: “Ta sẽ săn thú, giải thưởng cũng có không thiếu, tích góp tiền rất nhanh, sau đó đưa hết cho ngươi.”
“Chút tiền này ngươi giữ lại đi.” Triệu Thất thờ ơ nói, “Lũ lụt ngươi cũng không cần quá lo lắng, Triệu Vũ Thành lần này đi tinh Vượng Châu, phỏng chừng cũng là vì việc này. Có gã ra tay, phú thương tài chủ tỉnh Vượng Châu tự nhiên sẽ bỏ tiền mua lương thực, ngoài ra còn có quan phủ cứu tế, không tới phiên ngươi tự móc tiền túi.”
“Này không giống nhau. Bọn họ là bọn họ, ta là ta. Phàm là có thừa lực trợ giúp người khác, đương nhiên sẽ dùng.”
Vẻ mặt nghiêm túc kia giống hệt một người từng quen biết. Triệu Thất giật mình, không nhịn được duỗi cánh tay ôm lấy y, hôn lên đôi mắt y.
Hai người liền ôm bôn một trận, trước khi đi Nhạc Thính Tùng lại dặn dò lần nữa: “Đúng rồi, kẻ ở Noãn Hương Các kia, ngươi cũng đừng tới tìm nó nữa.”
Triệu Thất lười biếng vung tay. Việc này Nhạc Thính Tùng nói đi nói lại rất nhiều lần rồi, cũng không biết Văn Diễm đắc tội y thế nào. Triệu Thất ban đầu còn lấy lí lẽ giải thích, sau đó phát hiện tiểu tử này quá khó chơi, thế là đáp ứng qua loa cho xong, nói rằng không lui tới chỗ kia nữa.
Nhạc Thính Tùng được bảo đảm, hài lòng gật đầu, hôn nhẹ lên trán Triệu Thất, đỏ mặt rời đi.
Nếu quả thật có thể nói được làm được, Triệu Thất đã không phải là Triệu Thất. Nhạc Thính Tùng chân trước vừa đi, hắn chân sau liền ra khỏi Triệu phủ, dự định đi tìm Văn Diễm.
Nhưng mà, đến nơi, trong nhà lại không có một bóng người.
Triệu Thất tới tới lui lui nhiều lần, cuối cùng xác định nơi này ít nhất đã ba ngày không có người ở.
Văn Diễm tự đi, hay là bị bắt đi?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook