Ỷ Thế Hiếp Người
-
Chương 121
Dưới sự trợ giúp của Thẩm Lan Khanh, Triệu Thất khiêng Triệu Vũ Thành vào phòng thuốc rồi trói lại. Trong lòng hả giận, động tác tay cũng hăng hái hơn, tuy trói chẳng bằng ai nhưng dựa vào kinh nghiệm phong phú do bị trói trước kia, hắn cũng trói được Triệu Vũ Thành thành cái giò heo.
“Ồ, sao không thổ huyết nữa nhỉ?” Triệu Thất thất vọng hỏi. Nghe khẩu khí cứ như hắn đang hận tại sao Triệu Vũ Thành lại không phun ra một bể máu rồi chết luôn đi.
“Vừa rồi là gã vọng động chân khí, kích thích dược tính phát tác, cho nên mới bị nội thương.” Thẩm Lan Khanh cười, “Thuốc của ta kị nhất là nội lực. Người bình thường thì chẳng làm sao, nếu như người có nội công, chỉ cần kích phát chân khí, ngay lập tức sẽ thúc đẩy dược lực, tay chân xụi lơ, miệng không thể nói.”
“Ồ!” Triệu Thất trừng mắt nhìn, hỏi, “Có phải huynh hạ thuốc trên người ta?”
“Không sai.” Thẩm Lan Khanh muốn vỗ đầu Triệu Thất, bàn tay đưa được một nửa rồi lại mất tự nhiên rụt về, chỉ nói, “Ta đã sớm biết gã sẽ tìm ngươi, cho nên đã bôi sẵn thuốc lên quần áo… Ngươi không trách ta chứ?”
“Đương nhiên là không, tên khốn này gặp nạn, ta cầu còn không được ấy chứ!” Triệu Thất hí hửng tính toán nợ cũ, “A, gã còn đâm Thính Tùng một kiếm, ta muốn đòi lại cho y.”
Nói xong, hắn chạy đi lấy con dao xắt thuốc, cầm trong tay, giơ lên trước mặt Triệu Vũ Thành mấy lần, có khi xấu xa trượt lên trước bụng gã, nhìn vẻ mặt dữ tợn khó có thể hình dung của Triệu Vũ Thành, hắn đắc ý cười hả hê.
“Ha ha, sao nào, không nghĩ tới ngươi còn có ngày hôm nay đúng không? Khốn kiếp, ta nhất định phải báo đáp ân tình ngươi “chăm sóc” ta những năm này!” Triệu Thất phấn khởi nói, lại quay đầu bảo Thẩm Lan Khanh, “Ta đã gửi tin tức cho Thính Tùng, ngày sau, không, ngày mai có lẽ y sẽ về, đến lúc đó —— ”
“Y sẽ không tới.” Thẩm Lan Khanh lạnh nhạt nói.
“Cái gì?” Triệu Thất ngớ người nhìn Thẩm Lan Khanh, nghi ngờ mình nghe lầm.
Thẩm Lan Khanh cười. Nụ cười này có chút thương cảm, giống như ẩn giấu điều gì khác: “Hai người chúng ta ở nơi này, tiếp tục cuộc sống như thế, chẳng lẽ không được sao? Chẳng lẽ hôm nay ngươi không vui sao?”
“Không, nhưng mà…” Triệu Thất lúng túng nói, “Nhưng mà ta muốn ở cạnh Thính Tùng.”
“Y sẽ không tới.” Thẩm Lan Khanh rũ mắt, “Xuân Thu lão nhân đã gửi tin thành thân của y ra khắp võ lâm, người kia đã hửa hôn với y từ lúc còn trong bụng mẹ, y không thể làm trái ý sư phụ.”
Triệu Thất quay người oán hận nện lên bụng Triệu Vũ Thành, một lúc sau mới trầm giọng hỏi: “Chuyện ta không biết, tại sao huynh lại biết?”
“Ngươi cho rằng ta lừa ngươi?” Thẩm Lan Khanh hỏi.
Triệu Thất nghiêm túc nghĩ một hồi, lắc đầu: “Huynh sẽ không gạt ta, mà ta cũng tin y.”
“Mấy ngày nay, tin tức đã truyền đi khắp giang hồ.” Thẩm Lan Khanh nói, “Ngày hôm trước ta nghe một vị bằng hữu giang hồ nói, ngày hôm nay lúc Nhạc thiếu hiệp đi, y cũng đã thừa nhận.”
Triệu Thất nhớ ra lúc sáng Thẩm Lan Khanh đứng ở trong sân, cứ nhìn mình muốn nói lại thôi. Có phải khi đó, huynh ấy đã muốn nói chuyện này cho mình?
“Ngươi có thể hỏi Vũ Thành, hẳn là gã ta cũng biết chuyện này.” Thẩm Lan Khanh lại nói, “Ta còn định mấy bữa nữa sẽ nói cho ngươi, nhưng đau ngắn không bằng đau dài. Ngươi tâm tâm niệm niệm y như vậy, ta cũng không muốn giấu diếm ngươi.”
“Y sẽ không.” Triệu Thất quả quyết nói, “Lan Khanh, huynh không biết y. Y nói yêu ta, y sẽ không cùng người khác…”
“Năm đó ngươi cũng hứa hai ta sẽ chăm sóc nhau một đời, không bao giờ thay lòng đổi dạ…” Thẩm Lan Khanh chỉ tay về phía Triệu Vũ Thành, “Ngươi và ta quen biết nhiều năm, ta cũng tự nhận là hiểu rõ ngươi, cũng nghĩ ngươi sẽ sống với ta cho đến khi bạc đầu —— ngươi biết gã bao lâu?”
Triệu Thất bị hỏi đến mức mặt đỏ tía tai, ngoài miệng vẫn cậy mạnh nói: “Đây không phải một chuyện.”
Thẩm Lan Khanh bỗng nở nụ cười kỳ quái, đôi mắt vô thần giờ phút này như có lại ánh sáng, thẳng tắp nhìn vào đôi mắt Triệu Thất. Triệu Thất né tránh, lúng túng hồi lâu, mới nhỏ giọng nói: “Dù thế nào, ta cũng muốn y chính miệng nói cho ta.”
“Không sai, khi đó ngươi cũng chính miệng nói cho ta.” Thẩm Lan Khanh đau khổ lắc đầu, “Chỉ là, ta lại cam tâm tình nguyện để ngươi không bao giờ nói cho ta biết.”
Triệu Thất cảm thấy chua xót.
Nếu tự hỏi lòng, hắn có thể chịu đựng được chuyện Nhạc Thính Tùng chính miệng nói ra thông báo đả kích như thế này không?
Không thể.
Dù chỉ nhen nhóm suy nghĩ, có một ngày Nhạc Tiểu Ngốc thành thân cùng người khác, cùng người khác vượt qua tương lai dài dằng dặc, mỉm cười thổ lộ lời yêu với người đó, từ từ quên mất một kẻ qua đường không quan trọng là mình, lòng hắn lại đau không chịu nổi.
Thẩm Lan Khanh thở dài.
Khuôn mặt Triệu Vũ Thành vẫn xanh mét như cũ, nằm ở một bên.
Trầm mặc nửa ngày, Thẩm Lan Khanh mới từ từ mở miệng, giọng nói lẫn vào mấy phần nhỏ ước ao: “Nếu như cuối cùng y rời bỏ ngươi, chúng ta… có thể… còn giống trước kia không?”
“Trước kia?” Triệu Thất mờ mịt nhìn Thẩm Lan Khanh, dường như không nhớ nổi ‘trước kia’ là bao lâu trước.
“Chúng ta chỉ cách biệt tám năm mà thôi, chỉ cần một viên Đan Quên Tình này là có thể xoá tan thời hạn xa cách.” Thẩm Lan Khanh dịu dàng nói, “Nếu những năm này ngươi sống không vui, quên chúng đi, có được không?” Thẩm Lan Khanh đưa tay ra với Triệu Thất, trong lòng bàn tay là một viên thuốc đỏ lừ.
“Ăn nó, chúng ta sẽ chưa bao giờ tách ra.”
Triệu Thất nhìn ánh sáng lộng lẫy của viên đan dược, có chút xuất thần.
Hắn đã sớm biết trên đời có viên thuốc có thể khiến người ta quên từ trong lời của “Bạch Tuyết Kỳ” giả mạo, hắn động lòng, chẳng qua lúc đó lời nói của Nhạc Thính Tùng làm cho hắn tạm thời vứt bỏ ý nghĩ.
—— Làm sao hắn có thể không động lòng?
Chỉ cần quên, là có thể xem như chưa từng có gì xảy ra. Không có Nhạc Kiệu, không có Triệu Vũ Thành, không có khuất nhục trong lầu Say Tuyết, càng không có những đêm dài đau khổ trong Triệu phủ.
Đây là thời cơ rất tốt.
Chỉ cần nuốt viên thuốc kia, hắn có thể trở lại làm Bạch Tuyết Kỳ trong sạch ngày trước. Bạch Tuyết Kỳ yêu Thẩm Lan Khanh, hắn có thể nhanh chóng sống cùng người mình yêu, không còn bị ác mộng quấy nhiễu.
Quan trọng nhất là, hắn sẽ không vi Nhạc Thính Tùng bỏ đi mà cảm thấy khổ sở.
Miễn cưỡng chia lìa với người mình yêu, cảm giác ấy hắn từng trải qua một lần, thực sự là quá đau, một lần mà đã thương gân động cốt, hắn thực sự không biết mình có thể chịu được lần thứ hai hay không.
Dưới nếp áo, tay Triệu Thất run lên bần bật!
“Ồ, sao không thổ huyết nữa nhỉ?” Triệu Thất thất vọng hỏi. Nghe khẩu khí cứ như hắn đang hận tại sao Triệu Vũ Thành lại không phun ra một bể máu rồi chết luôn đi.
“Vừa rồi là gã vọng động chân khí, kích thích dược tính phát tác, cho nên mới bị nội thương.” Thẩm Lan Khanh cười, “Thuốc của ta kị nhất là nội lực. Người bình thường thì chẳng làm sao, nếu như người có nội công, chỉ cần kích phát chân khí, ngay lập tức sẽ thúc đẩy dược lực, tay chân xụi lơ, miệng không thể nói.”
“Ồ!” Triệu Thất trừng mắt nhìn, hỏi, “Có phải huynh hạ thuốc trên người ta?”
“Không sai.” Thẩm Lan Khanh muốn vỗ đầu Triệu Thất, bàn tay đưa được một nửa rồi lại mất tự nhiên rụt về, chỉ nói, “Ta đã sớm biết gã sẽ tìm ngươi, cho nên đã bôi sẵn thuốc lên quần áo… Ngươi không trách ta chứ?”
“Đương nhiên là không, tên khốn này gặp nạn, ta cầu còn không được ấy chứ!” Triệu Thất hí hửng tính toán nợ cũ, “A, gã còn đâm Thính Tùng một kiếm, ta muốn đòi lại cho y.”
Nói xong, hắn chạy đi lấy con dao xắt thuốc, cầm trong tay, giơ lên trước mặt Triệu Vũ Thành mấy lần, có khi xấu xa trượt lên trước bụng gã, nhìn vẻ mặt dữ tợn khó có thể hình dung của Triệu Vũ Thành, hắn đắc ý cười hả hê.
“Ha ha, sao nào, không nghĩ tới ngươi còn có ngày hôm nay đúng không? Khốn kiếp, ta nhất định phải báo đáp ân tình ngươi “chăm sóc” ta những năm này!” Triệu Thất phấn khởi nói, lại quay đầu bảo Thẩm Lan Khanh, “Ta đã gửi tin tức cho Thính Tùng, ngày sau, không, ngày mai có lẽ y sẽ về, đến lúc đó —— ”
“Y sẽ không tới.” Thẩm Lan Khanh lạnh nhạt nói.
“Cái gì?” Triệu Thất ngớ người nhìn Thẩm Lan Khanh, nghi ngờ mình nghe lầm.
Thẩm Lan Khanh cười. Nụ cười này có chút thương cảm, giống như ẩn giấu điều gì khác: “Hai người chúng ta ở nơi này, tiếp tục cuộc sống như thế, chẳng lẽ không được sao? Chẳng lẽ hôm nay ngươi không vui sao?”
“Không, nhưng mà…” Triệu Thất lúng túng nói, “Nhưng mà ta muốn ở cạnh Thính Tùng.”
“Y sẽ không tới.” Thẩm Lan Khanh rũ mắt, “Xuân Thu lão nhân đã gửi tin thành thân của y ra khắp võ lâm, người kia đã hửa hôn với y từ lúc còn trong bụng mẹ, y không thể làm trái ý sư phụ.”
Triệu Thất quay người oán hận nện lên bụng Triệu Vũ Thành, một lúc sau mới trầm giọng hỏi: “Chuyện ta không biết, tại sao huynh lại biết?”
“Ngươi cho rằng ta lừa ngươi?” Thẩm Lan Khanh hỏi.
Triệu Thất nghiêm túc nghĩ một hồi, lắc đầu: “Huynh sẽ không gạt ta, mà ta cũng tin y.”
“Mấy ngày nay, tin tức đã truyền đi khắp giang hồ.” Thẩm Lan Khanh nói, “Ngày hôm trước ta nghe một vị bằng hữu giang hồ nói, ngày hôm nay lúc Nhạc thiếu hiệp đi, y cũng đã thừa nhận.”
Triệu Thất nhớ ra lúc sáng Thẩm Lan Khanh đứng ở trong sân, cứ nhìn mình muốn nói lại thôi. Có phải khi đó, huynh ấy đã muốn nói chuyện này cho mình?
“Ngươi có thể hỏi Vũ Thành, hẳn là gã ta cũng biết chuyện này.” Thẩm Lan Khanh lại nói, “Ta còn định mấy bữa nữa sẽ nói cho ngươi, nhưng đau ngắn không bằng đau dài. Ngươi tâm tâm niệm niệm y như vậy, ta cũng không muốn giấu diếm ngươi.”
“Y sẽ không.” Triệu Thất quả quyết nói, “Lan Khanh, huynh không biết y. Y nói yêu ta, y sẽ không cùng người khác…”
“Năm đó ngươi cũng hứa hai ta sẽ chăm sóc nhau một đời, không bao giờ thay lòng đổi dạ…” Thẩm Lan Khanh chỉ tay về phía Triệu Vũ Thành, “Ngươi và ta quen biết nhiều năm, ta cũng tự nhận là hiểu rõ ngươi, cũng nghĩ ngươi sẽ sống với ta cho đến khi bạc đầu —— ngươi biết gã bao lâu?”
Triệu Thất bị hỏi đến mức mặt đỏ tía tai, ngoài miệng vẫn cậy mạnh nói: “Đây không phải một chuyện.”
Thẩm Lan Khanh bỗng nở nụ cười kỳ quái, đôi mắt vô thần giờ phút này như có lại ánh sáng, thẳng tắp nhìn vào đôi mắt Triệu Thất. Triệu Thất né tránh, lúng túng hồi lâu, mới nhỏ giọng nói: “Dù thế nào, ta cũng muốn y chính miệng nói cho ta.”
“Không sai, khi đó ngươi cũng chính miệng nói cho ta.” Thẩm Lan Khanh đau khổ lắc đầu, “Chỉ là, ta lại cam tâm tình nguyện để ngươi không bao giờ nói cho ta biết.”
Triệu Thất cảm thấy chua xót.
Nếu tự hỏi lòng, hắn có thể chịu đựng được chuyện Nhạc Thính Tùng chính miệng nói ra thông báo đả kích như thế này không?
Không thể.
Dù chỉ nhen nhóm suy nghĩ, có một ngày Nhạc Tiểu Ngốc thành thân cùng người khác, cùng người khác vượt qua tương lai dài dằng dặc, mỉm cười thổ lộ lời yêu với người đó, từ từ quên mất một kẻ qua đường không quan trọng là mình, lòng hắn lại đau không chịu nổi.
Thẩm Lan Khanh thở dài.
Khuôn mặt Triệu Vũ Thành vẫn xanh mét như cũ, nằm ở một bên.
Trầm mặc nửa ngày, Thẩm Lan Khanh mới từ từ mở miệng, giọng nói lẫn vào mấy phần nhỏ ước ao: “Nếu như cuối cùng y rời bỏ ngươi, chúng ta… có thể… còn giống trước kia không?”
“Trước kia?” Triệu Thất mờ mịt nhìn Thẩm Lan Khanh, dường như không nhớ nổi ‘trước kia’ là bao lâu trước.
“Chúng ta chỉ cách biệt tám năm mà thôi, chỉ cần một viên Đan Quên Tình này là có thể xoá tan thời hạn xa cách.” Thẩm Lan Khanh dịu dàng nói, “Nếu những năm này ngươi sống không vui, quên chúng đi, có được không?” Thẩm Lan Khanh đưa tay ra với Triệu Thất, trong lòng bàn tay là một viên thuốc đỏ lừ.
“Ăn nó, chúng ta sẽ chưa bao giờ tách ra.”
Triệu Thất nhìn ánh sáng lộng lẫy của viên đan dược, có chút xuất thần.
Hắn đã sớm biết trên đời có viên thuốc có thể khiến người ta quên từ trong lời của “Bạch Tuyết Kỳ” giả mạo, hắn động lòng, chẳng qua lúc đó lời nói của Nhạc Thính Tùng làm cho hắn tạm thời vứt bỏ ý nghĩ.
—— Làm sao hắn có thể không động lòng?
Chỉ cần quên, là có thể xem như chưa từng có gì xảy ra. Không có Nhạc Kiệu, không có Triệu Vũ Thành, không có khuất nhục trong lầu Say Tuyết, càng không có những đêm dài đau khổ trong Triệu phủ.
Đây là thời cơ rất tốt.
Chỉ cần nuốt viên thuốc kia, hắn có thể trở lại làm Bạch Tuyết Kỳ trong sạch ngày trước. Bạch Tuyết Kỳ yêu Thẩm Lan Khanh, hắn có thể nhanh chóng sống cùng người mình yêu, không còn bị ác mộng quấy nhiễu.
Quan trọng nhất là, hắn sẽ không vi Nhạc Thính Tùng bỏ đi mà cảm thấy khổ sở.
Miễn cưỡng chia lìa với người mình yêu, cảm giác ấy hắn từng trải qua một lần, thực sự là quá đau, một lần mà đã thương gân động cốt, hắn thực sự không biết mình có thể chịu được lần thứ hai hay không.
Dưới nếp áo, tay Triệu Thất run lên bần bật!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook