Y Tá Nhỏ Của Tổng Tài Tàn Tật
-
C74: Buông thả bản thân
Cả hai bốn mắt nhìn nhau sau khi buộc miệng nói lời thật lòng. Ánh mắt không chút giao động của Trạch Nam nhìn vào mắt Lạc Dao, cảm giác đôi mắt ấy rất trong sáng, rất thuần khiết. Bàn tay hắn vẫn đặt trên má cô, nhẹ vuốt ve đôi má đang ửng đỏ vì rượu. Đôi môi khép hờ vô cùng quyến rũ khiến Trạch Nam không kiềm chế được mà nhẹ nhàng hôn xuống.
Cảm giác tê dại khi Trạch Nam chạm vào môi mình khiến Lạc Dao như đứng hình. Cô cứ thế tròn mắt nhìn người đàn ông trước mặt đang dịu dàng hôn lên môi cô. Không chút phản kháng, đôi mắt cô nhẹ khép lại mặc kệ cho Trạch Nam càng lúc càng điên cuồng chiếm hữu đôi môi mình. Cô vòng tay qua cổ hắn ôm lấy, vụng về đáp lại nụ hôn đang càng lúc càng cuồng nhiệt kia.
Hơi men trong người dần khiến cho hai người không ai nhận ra bản thân đang làm gì. Cứ thế quấn lấy nhau từ sofa phòng khách, rồi lại dính chặt lấy nhau đến phòng ngủ. Những tiếng thở dốc cùng những âm thanh hoan ái khiến người khác nghe thấy cũng phải đỏ mặt.
Lạc Dao cứ thế buông thả bản thân mình theo cảm xúc. Dư Trạch Nam nâng niu cô, từng cử chỉ lẫn động tác đều không muốn làm tổn thương cô. Giây phút thân thể trong trắng kia được hắn khai phá, Lạc Dao bấu chặt lấy bàn tay Trạch Nam đang chế ngự tay cô dưới giường mà kêu lên.
“Đau…đau quá!”
“Ngoan… một lát sẽ không đau nữa.”
Cất giọng nói êm dịu dỗ dành cô, những nụ hôn nhẹ nhàng đặt lên tai cô, di chuyển dần xuống cổ cùng xương quai xanh quyến rũ. Lạc Dao dần bị anh dẫn dụ quên đi cảm giác đau đớn mà triền miên theo từng động tác của hắn. Trạch Nam cứ thế mạnh mẽ chiếm lấy cô, không ngừng đòi hỏi hết lần này đến lần khác. Không biết qua bao lâu, Lạc Dao không chịu được nữa mà thiếp đi vì mệt. Trạch Nam cứ thế đi nước rút đưa hết tinh hoa vào bên trong cô. Giây phút mệt lả hắn cũng gục xuống bên cạnh cô, nhẹ ôm cô vào lòng dần đi vào giấc ngủ.
…****************…. Truyện Mạt Thế
Lạc Dao tỉnh dậy vào sáng hôm sau. Cảm giác cả người đau nhức khiến cô khẽ nhíu mày. Nâng đôi mi mệt mỏi lên nhìn ánh sáng đang chiếu rọi vào căn phòng, Lạc Dao hốt hoảng ngồi bật dậy khi phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng xa lạ. Cô vội tốc chăn lên lại bản thân mình hoàn toàn không một mảnh vải che thân. Lạc Dao hoang mang nhìn lại bên cạnh mình, Dư Trạch Nam vẫn còn đang say ngủ nằm cạnh bên cô. Giây phút bàng hoàng cô đưa tay ôm đầu nhớ lại chuyện đêm qua, tất cả đều là do bản thân cô tự nguyện, biết trách ai đây!
Lạc Dao gục đầu ôm gối mình, nước mắt cô lặng lẽ rơi. Tất cả mọi thứ đều đã quay lưng với cô, vậy mà đến tấm thân trong trắng cô cũng không giữ được. Cô đúng là tệ hại mà. Rời giường, cô lặng lẽ nhặt lại quần áo của mình đang vươn vãi khắp sàn. Nước mắt cô lại rơi nhiều hơn.
Mặc lại quần áo rồi nhìn lại người đàn ông đã lấy đi sự trong trắng của đời mình. Không một lời trách móc cô lặng lẽ rời đi. Dư Trạch Nam giật mình tỉnh giấc, cảm giác có chút mệt mỏi hắn lại khép mắt. Chợt nhớ đến chuyện đêm qua hắn ngồi bật dậy, nhìn sang bên cạnh không thấy Lạc Dao đâu. Hắn vội vã mặc lại quần áo tìm kiếm cô khắp nhà nhưng không thấy bóng dáng cô đâu. Trong lòng dâng lên một cảm giác lo lắng, hắn vội lấy điện thoại gọi cho cô nhưng đầu dây bên kia đã khóa máy. Dư Trạch Nam cảm giác hụt hẫng ngồi bệch xuống ghế.
“Mình đã làm gì thế này?”
…****************…
Nhiều ngày trôi qua, mặc dù Trạch Nam vẫn ra sức tìm kiếm nhưng một chút tin tức của Lạc Dao hắn cũng không có. Trong lòng hắn lo lắng đến mức ăn không ngon ngủ cũng không yên.
Tan làm, Dư Trạch Nam chậm rãi bước từng bước chân chán nản rời bệnh viện. Lan Vy tan ca cùng giờ nhìn thấy hắn tâm trạng không tốt liền gọi đuổi theo.
“Anh Trạch Nam?”
Dư Trạch Nam giật mình khi Lan Vy kéo hắn lại. Hóa ra từ nãy đến giờ cô gọi nhưng hắn cứ mãi nghĩ về Lạc Dao mà chẳng nghe thấy gì. Nhìn sắc mặt không mấy tốt của hắn cô lo lắng hỏi.
“Anh sao vậy? Không khỏe sao?”
“Không có, em gọi anh có chuyện gì sao?”
“Em nghe Thư Kỳ nói mấy hôm nay sắc mặt anh không tốt. Anh có chuyện gì không vui sao? Có thể nói với em không?”
“Có sao? Mặt anh mấy ngày nay khó coi vậy à?”
“Anh đừng dấu em, có chuyện gì không thể nói với em sao?”
Dư Trạch Nam trầm ngâm không biết nên nói gì với cô bây giờ. Chẳng lẽ hắn nói mình đang lo lắng cho một cô gái khác khi Lan Vy mới từ chối tình cảm của hắn thời gian chưa lâu sao? Nhưng nhắc đến mới nói, mấy ngày qua từ khi chuyện kia xảy ra, trong đầu hắn chỉ nghĩ đến Lạc Dao chứ không còn nhớ nhung Lan Vy nữa.
“Anh Trạch Nam? Sao lại thừ người rồi, có chuyện gì khó nói sao?”
“Không có gì, hôm nay Mặc Kính Đình không đến đón em sao?”
“À anh ấy nói hôm nay công ty có việc nên anh ấy ở lại xử lý cho xong.”
“Vậy bây giờ em có vội về không? Nếu không thì đi cà phê với anh một chút nhé!”
Lan Vy như suy nghĩ rồi nhìn hắn vui vẻ gật đầu. Cả hai bước đến nhà hàng gần đó. Dư Trạch Nam vẫn một tâm trạng không vui, vẻ mặt đầy tâm trạng khiến Lan Vy không khỏi tò mò.
“Anh định mời em ra đây để nhìn anh than ngắn thở dài như vậy thôi sao?”
“Ờ…Vy Vy, con gái các em nếu không vui thường làm gì?”
“Còn tùy theo không không vui đến mức nào. Đa phần thì hay tìm đến nơi yên tĩnh để ở một mình, nếu tâm trạng quá tệ có thể sẽ tìm đến rượu không chừng.”
“Uống rượu sao?”
Nghĩ đến việc này, bỗng dưng trong lòng Trạch Nam lại dâng lên một linh cảm không lành. Có khi nào cô ấy tìm đến những nơi lộn xộn kia không? Lần đầu tiên hắn gặp cô, chẳng phải tâm trạng cô ấy không tốt nên đến bar uống rượu gặp phải lưu manh sao! Sao mình lại quên mất chuyện này chứ! Dư Trạch Nam trong lòng như lửa đốt vội vã đứng dậy nói.
“Vy Vy, anh nhớ ra anh còn chút việc quan trọng, anh đi trước nhé!”
Còn chưa kịp lên tiếng hỏi hắn chuyện gì thì Trạch Nam đã cầm áo khoác chạy vội đi. Nhìn dáng vẻ vội vã của hắn Lan Vy khó hiểu nói.
“Anh ấy làm sao vậy nhỉ?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook