Y Sinh Thế Gia
-
Chương 8
Lần đầu tiên, Thiệu Trường Canh cảm nhận được cái gì gọi là “lo lắng”.
Đứa bé Thiệu Vinh kia tuy rằng không phải con ruột của hắn, nhưng ở chung bấy lâu cũng có cảm tình, nhất là Thiệu Vinh còn đáng yêu như vậy, lại đặc biệt thích hắn, cả ngày nhớ thương hắn baba này, thường xuyên gọi điện thoại đến hỏi thăm baba gần đây có bận việc gì không, khi nào thì trở về.
—— Quan tâm nhiều như vậy, ngay cả người thân của hắn còn chưa có qua.
Mấy năm nay vẫn độc lai độc vãng chuyên chú cho sự nghiệp, mỗi ngày đi sớm về trễ ngâm mình trong bệnh viện, cuộc sống của Thiệu Trường Canh chỉ xoay quanh bệnh nhân, thuốc, giải phẫu, thuật ngữ y học; mỗi ngày hắn tự hỏi nhiều nhất cũng là các loại ca bệnh và phương pháp điều trị.
Cuộc sống phong phú nhưng cô độc như vậy sớm đã thành thói quen, đột nhiên có người quan tâm ngược lại làm cho hắn cảm thấy rất mới mẻ.
Cái loại cảm giác được người nhớ nhung cũng không tệ.
Mỗi lần nghe được thanh âm tinh nghịch của bé con trong điện thoại, Thiệu Trường Canh đều cảm thấy trong lòng thật ấm áp; nhất là sau một ngày bận rộn trở về nhà cùng Tiểu Thiệu Vinh tán gẫu mấy câu, chọc ghẹo bé, nghe bé ở đầu bên kia điện thoại cao hứng cười ra tiếng, Thiệu Trường Canh liền cảm thấy tâm tình của mình trở nên vô cùng vui vẻ. Cái loại vui vẻ này, so với khi chữa trị thành công bệnh nhân còn tuyệt hơn nhiều.
Thiệu Trường Canh thỉnh thoảng cũng nghĩ, nếu Thiệu Vinh là con trai ruột của mình, hắn nhất định sẽ rất vui lòng làm một người cha tốt. Đáng tiếc trong cơ thể Thiệu Vinh lại không có chảy dòng máu của hắn, hiện tại thân mật cỡ nào so ra vẫn kém cha con ruột máu mủ.
Thế nên hắn vẫn ôm ý nghĩ “dù sao cũng không có tổn thất, vậy tạm thời cứ làm baba của bé đi”, dù gì mẹ ruột An Phỉ của bé vẫn còn, nói không chừng ngày nào đó cô sẽ tìm được ba dượng cho Thiệu Vinh, thậm chí sau này có khi ba ruột của Thiệu Vinh xuất hiện, đến lúc đó vị “baba giả” là hắn sẽ mỉm cười rút lui.
Nhưng mà bây giờ. . . . . . An Phỉ qua đời.
Như vậy, ba ruột của Thiệu Vinh mãi mãi vẫn là bí ẩn.
Chỉ cần hắn không nói, Thiệu Vinh sẽ không biết.
Chỉ cần hắn không nói, Thiệu Vinh sẽ tiếp tục ngoan ngoãn ở bên cạnh hắn, vẻ mặt sùng bái gọi hắn baba.
Có Thiệu Vinh ở bên cạnh, sau này về nước cha mẹ cũng sẽ không vội vã buộc hắn tìm phụ nữ kết hôn, càng không buộc hắn sinh con.
—— Đây thật sự là chuyện vẹn cả đôi đường.
Thiệu Trường Canh khẽ cười cười, cảm thấy mình đã làm ra một quyết định vô cùng đúng đắn, quyết định này so với việc sửa chữa nhóm máu O của Thiệu Vinh còn quan trọng hơn rất nhiều.
Tin nhắn của Tô Thế Văn đúng 8 giờ gửi tới, giờ giấc cực kì chính xác một phút cũng không kém, làm pháp y nhiều năm nên làm chuyện gì hắn cũng đều cẩn thận tỉ mỉ, nói tốt một chút là nghiêm túc cẩn thận, nói khó nghe chút là bệnh thần kinh.
Tin nhắn chỉ có một hàng chữ: “Nghe điện thoại được không?”
Vì không muốn quấy rầy người khác, trước khi gọi điện thoại hắn đều gửi một tin nhắn hỏi “nghe điện thoại được không” , bị Thiệu Trường Canh gọi là “diễn trò”.
Thiệu Trường Canh nhìn xong màn “diễn trò” của hắn, thuận tay ấn gọi lại hỏi: “Thế Văn, có chuyện gì?”
Thanh âm lạnh như băng của Tô Thế Văn xuyên qua điện thoại truyền đến: “Con của cậu ở bệnh viện, nghe nói bệnh tình thật nghiêm trọng, bị nhiễm trùng phổi, ho đến tê tâm liệt phế.”
Thiệu Trường Canh dừng một chút, “Này là nghe anh cậu nói?”
“Ừ”, Tô Thế Văn thật bất đắc dĩ, “Từ sáng tới giờ, chủ đề anh ấy đàm luận với tôi ở nhà, trong mười câu hết chín câu là về con trai Thiệu Vinh của cậu. Cái tên Thiệu Vinh này đã tẩy não tôi nghiêm trọng, bây giờ chỉ cần anh ấy vừa mở miệng, tôi liền phản xạ có điều kiện cho là anh ấy muốn nói hai chữ —— Thiệu Vinh.”
Thiệu Trường Canh nhịn cười, giả bộ nghiêm túc nói: “Nga, anh ta rất quan tâm đến bệnh nhân của mình, đây là biểu hiện của một bác sĩ chuyên nghiệp, có vấn đề gì sao?”
Tô Thế Văn trầm mặc một lát, giảm thấp thanh âm nói: “Anh ta thật sự rất rất thích Thiệu Vinh, Thiệu Vinh ho khan vài cái anh ta liền đau lòng muốn chết. Nếu không phải người cha như cậu còn khoẻ mạnh, tôi thấy anh ta chắc đã đem Thiệu Vinh ôm về nhà tự nuôi rồi. Cả ngày ở bên tai phải nghe lặp đi lặp lại một cái tên. . . . . . Tôi sẽ điên. Cậu hiểu chưa? Baba của Thiệu Vinh?”
“Ồ, hiểu được”, Thiệu Trường Canh cười cười, “Yên tâm, baba của Thiệu Vinh sẽ lập tức trở về cứu cậu. Nhân tiện, còn muốn nhờ cậu giúp một việc.”
“Giúp chuyện gì?”
“Gặp mặt nói sau.”
Sau khi cúp điện thoại, Thiệu Trường Canh lập tức đặt vé máy bay về nước.
Trên đường đến sân bay, hắn nhịn không được nghĩ, đây có lẽ là quyết định có chút điên khùng, nhất định sẽ làm cho cái tảng băng Tô Thế Văn kia bất ngờ.
Bất quá, Thiệu Trường Canh một không do dự, hai không hối hận.
Đàn ông thuộc chòm sao Sư Tử thường quen với việc nắm trong tay tất cả, lại quên mất, thứ khó nắm trong tay nhất chính là con người.
Người sẽ hành động, người sẽ tự hỏi, người sẽ có tình cảm, mặc kệ người hiện tại chỉ có sáu tuổi, nhưng một ngày nào đó, con người sẽ lớn lên.
***
Lúc Thiệu Trường Canh đến bệnh viện, Thiệu Vinh đã được chuyển sang phòng ICU.
*ICU = Intensive-care Unit.
Phòng săn sóc đặc biệt hoặc phòng săn sóc tích cực. Ở các bệnh viện lớn, nhiều người thường gọi khoa Hồi sức tích cực – Chống độc, bằng cụm từ tiếng Anh hàm ý thân thiện “I see you” (ICU). Bệnh nhân nằm tại ICU đều là những ca thập tử nhất sinh.
Cách cửa sổ thủy tinh thấy đứa bé kia nằm trên giường bệnh, thân thể nghiêng một bên cuộn thành một đoàn, bàn tay nhỏ bé ấn ngực dùng sức ho khan, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, đôi mắt vốn dĩ to tròn vì bệnh nặng mà phủ một tầng hơi nước.
Thiệu Trường Canh cảm thấy thật đau lòng.
Nhất là khi nghe từ miệng bảo mẫu nói lúc mẹ bé qua đời, bé vẫn ngồi ở trong phòng cả một đêm, loại cảm giác đau xót trong lòng hắn lại không ngừng tăng lên.
Vội vàng xử lý xong thủ tục, Thiệu Trường Canh đẩy cửa ra, bước vào phòng bệnh nhìn con.
Thiệu Vinh vĩnh viễn cũng không thể quên, vào một buổi sáng mùa đông năm sáu tuổi, cậu đang ngồi trên giường ở bệnh viện mờ mịt nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ, bên tai đột nhiên vang lên những tiếng bước chân quen thuộc.
Người đàn ông thân hình cao lớn chầm chậm đi đến trước mặt cậu, nhẹ nhàng hôn lên trán cậu, mỉm cười nói: “Baba tới chậm. Thiệu Vinh, thật xin lỗi.”
—— Người đó đang nói “Thật xin lỗi” sao?
Thiệu Vinh ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt, bé thậm chí có chút không thể tin được, baba mà mình nhớ mong một tháng, baba mà mình gọi điện thoại mãi không được, cứ như vậy đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình.
Bé còn tưởng rằng, baba. . . . . . Đã không cần mình nữa.
Nghĩ vậy, Thiệu Vinh liền cảm thấy vô cùng ủy khuất, nhìn khuôn mặt quen thuộc của Thiệu Trường Canh, bé nhịn không được dúi đầu vào lồng ngực của hắn, hai tay ôm chặt lấy hắn, nghẹn ngào nói: “Baba. . . . . . Baba đã đến rồi. . . . . .”
Thiệu Vinh bởi vì kích động mà chỉ biết lặp đi lặp lại hai chữ “baba”.
Ngực áo lông rất nhanh đã bị nước mắt của bé con thấm ướt.
Thiệu Trường Canh nhìn đứa bé rúc vào trong ngực của mình khóc mà đau lòng muốn chết, nhịn không được vươn tay ra nhẹ nhàng vuốt đầu của bé, ôn nhu nói: “Đừng sợ, Thiệu Vinh, có ba ở đây.”
“Ô ô. . . . . .”
Thiệu Vinh một bụng ủy khuất sau khi nhìn thấy Thiệu Trường Canh thì bùng nổ toàn bộ, nước mắt giống như nước sông chảy không ngừng, cả khuôn mặt đều bị nước mắt làm ướt, khóc đến vô cùng khổ sở.
Thiệu Trường Canh một bên dùng ngón cái nhè nhẹ lau sạch nước mắt trên mặt bé, một bên thấp giọng dỗ dành, “Tốt rồi, đừng khóc, về sau có ba ở đây, nhất định sẽ không để cho con chịu một chút ủy khuất nào nữa.”
—— Về sau có ba ở đây, nhất định sẽ không để cho con chịu một chút ủy khuất nào nữa.
***
Có lẽ vì bộ dạng đứa bé kia đầy nước mắt khơi dậy tâm bảo hộ trong lòng Thiệu Trường Canh, cho nên hắn mới mở miệng hứa “sẽ không để cho con chịu một chút ủy khuất nào nữa” như vậy. Thiệu Vinh hiển nhiên bị lời hứa của hắn đả động, rốt cuộc dần dần ngừng khóc, có điều đôi tay nhỏ bé vẫn ôm chặt baba không chịu buông, sợ rằng nếu mình buông tay, người trước mặt sẽ biến mất.
Thiệu Trường Canh cảm thấy đứa bé rúc trong ngực của mình hệt như một con thú nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ.
Tuy rằng không thích việc thân cận với người khác như vậy —— nhất là người này còn đem nước mắt nước mũi toàn bộ bôi lên quần áo hắn —— nhưng giờ phút này, kỳ tích là hắn không có đẩy ra người trong lòng.
Có lẽ sự đồng cảm như cỏ dại đã lan tràn đến mình rồi? Hắn nghĩ.
Lúc Tô Duy đến kiểm tra phòng thì nhìn thấy một màn ấm áp như vậy.
Đứa bé vẫn nhớ thương baba mình, rốt cuộc chờ đến lúc baba của mình đến, cảm xúc bị đè nén lâu nay toàn bộ vỡ òa, kìm lòng không được bổ nhào vào trong lòng baba khóc đến rối tinh rối mù; mà ba bé cũng chỉ cười ôn hòa, mặc bé đem nước mắt nước mũi dây đầy lên quần áo sạch sẽ chỉnh tề của mình.
Tô Duy đứng ở cửa ngơ ngác thật lâu.
Y có chút không dám tin người trước mặt mình chính là Thiệu Trường Canh. Ít nhất, theo như em trai Tô Thế Văn hình dung và lời đồn đãi y nghe được bấy lâu nay, vị nhị thiếu gia họ Thiệu này là loại người vừa lý trí vừa lạnh nhạt. Nếu là trước đó, y hoàn toàn tưởng tượng không ra hình ảnh Thiệu Trường Canh “phụ tính đại phát ” ôm con trai dịu dàng dỗ dành thế này.
Nhưng hôm nay Tô Duy tận mắt thấy rồi, cho nên y có chút chần chờ đứng ở cửa mười giây, sau lại bước ra ngoài nhìn số phòng để tránh mình đi nhầm; xác nhận đúng phòng xong y mới quay trở vào, khẽ ho khan một tiếng cắt ngang hai cha con đang ôm nhau.
Tiếng ho khan đột ngột hiển nhiên làm cho Thiệu Trường Canh không hài lòng, lúc quay đầu lại ánh mắt có chút sắc bén.
“Ách, kiểm tra phòng. . . . . .” Tô Duy lúng túng nói.
Thiệu Trường Canh gật gật đầu, đem Thiệu Vinh từ trong lòng ngực mình kéo ra, để bé con nằm ngay ngắn trên giường, thấp giọng nói: “Ngoan, bác sĩ tới xem con”, tiếp theo lại duỗi ngón trỏ sờ mũi bé, “Khóc nữa người ta cười bây giờ.”
“Dạ”, Thiệu Vinh gật gật đầu, nhanh chóng lau sạch nước mắt, hướng Tô Duy cười nói, “Chú bác sĩ sớm!”
Tô Duy cũng hướng bé mỉm cười, “Thiệu Vinh sớm.”
Dựa theo quy định của bệnh viện, lúc bác sĩ kiểm tra phòng người nhà đều phải ra ngoài, nhưng Thiệu Trường Canh dù sao cũng là người học y, có khi còn là ông chủ tương lai của bệnh viện này, hơn nữa nằm trên giường bệnh lại là con trai bảo bối của hắn. . . . . Cho nên Tô Duy do dự một chút nhưng cũng không có đuổi hắn đi, chỉ trực tiếp đi lên trước lấy ra ống nghe bệnh cẩn thận kiểm tra tình trạng thân thể của Thiệu Vinh.
Chờ Tô Duy kiểm tra xong, Thiệu Trường Canh mới chủ động đi tới, mỉm cười vươn tay: “Xin chào, bác sĩ Tô.”
Tô Duy đưa tay nắm tay hắn, “Xin chào, Thiệu tiên sinh.”
Thiệu Trường Canh thu tay lại, không nói lời vô nghĩa nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề, “Lúc trước chuyện vi khuẩn tôi nhờ nuôi cấy có kết quả chưa?”
Tô Duy nói: “Có rồi, đã xác định được vi khuẩn gây bệnh.”
Thiệu Trường Canh gật gật đầu, “Vậy hôm nay có thể điều chỉnh phương pháp điều trị rồi, tôi hi vọng con tôi có thể mau chóng khỏe lại.”
“Ừm, chờ chủ nhiệm kiểm tra phòng xong sẽ sửa đổi theo lời dặn của bác sĩ.”
“Vậy tốt”, Thiệu Trường Canh dừng một chút, quay đầu nhìn Thiệu Vinh một cái, “Nghe Thế Văn nói mấy ngày nay con tôi ở bệnh viện ít nhiều cũng nhờ anh chiếu cố, cám ơn anh.”
Tô Duy ngượng ngùng gãi đầu, “Nên mà.”
Thiệu Trường Canh cười cười, cúi đầu nhìn nhìn đồng hồ, “Lát nữa chủ nhiệm các anh tới kiểm tra phòng, tôi ở lại đây cũng không tiện, đi trước. Nếu Thiệu Vinh có chuyện gì, anh cứ gọi điện thoại cho tôi.”
“Ừ, được.”
Thiệu Vinh nghe thấy baba phải đi, vội vàng lo lắng giữ chặt tay hắn, “Baba. . . . . .”
Thiệu Trường Canh quay đầu nhìn bé một cái, thấp giọng nói: “Bây giờ baba có việc phải làm, buổi chiều ba trở lại thăm con, được không?”
“Baba. . . . . .”
“Nghe lời.”
“Dạ”, Thiệu Vinh gật gật đầu, buông tay hắn ra.
Thiệu Trường Canh nhẹ nhàng cười, sờ sờ đầu Thiệu Vinh nói: “Tiểu Vinh ngoan.”
***
Thiệu Trường Canh thật sự có việc phải làm, hắn cần phải xử lý hậu sự của An Phỉ.
Theo hiểu biết hắn với An Phỉ, người phụ nữ thông minh như vậy không có khả năng đột nhiên chết còn bỏ lại một mình Thiệu Vinh thế này, cô lúc nào bình tĩnh cơ trí, lúc phát hiện khối u di căn có lẽ đã tìm xong đường lui cho Thiệu Vinh.
Thế nhưng, Thiệu Vinh hiện tại bệnh nặng nằm trong bệnh viện, “đường lui” kia sao vẫn chưa xuất hiện?
Thiệu Trường Canh đang muốn quay về biệt thự ở vùng ngoại thành của An Phỉ xem xét, điện thoại trong túi đột nhiên vang lên, bên tai truyền tới một thanh âm trầm thấp lạnh lẽo —— giống như có rắn độc bò trong tai —— An Phỉ trước kia thường hình dung như vậy.
“Anh rể, à không, hẳn nên gọi anh là. . . . . . Thiệu tiên sinh chứ nhỉ, đã lâu không gặp, anh khỏe không?”
Thiệu Trường Canh nhíu nhíu mày, vẫn duy trì phong độ nói: “An Lạc, tìm tôi có việc gì?”
“Là thế này, thời gian trước tôi đi Châu Âu bàn chuyện làm ăn, hôm qua vừa trở về mới biết tin chị tôi đã qua đời, nghe nói khối u di căn đến não đột nhiên vỡ rồi gây xuất huyết bên trong, thật khiến cho người ta bất ngờ. . . . . .”
Thiệu Trường Canh cắt ngang lời hắn, “Có chuyện gì thì nói thẳng đi.”
“Chị tôi lúc còn sống từng nói qua với tôi, nếu chị ấy đi rồi, Tiểu Vinh sẽ do tôi chăm sóc. Dù sao Tiểu Vinh cũng là con cháu của An gia, lấy điều kiện An gia của chúng tôi, cháu chắc chắn sẽ không chịu khổ, cho nên tôi muốn mau chóng đem cháu đón về chiếu cố thật tốt.”
Thiệu Trường Canh mỉm cười, “Tôi là ba của Thiệu Vinh. Chuyện chăm sóc bé, hình như còn chưa tới phiên cậu đi?”
An Lạc ra vẻ kinh ngạc, “Tôi tưởng rằng anh không cần cháu chứ.”
Thiệu Trường Canh cười nói: “Sao lại có chuyện đó, Thiệu Vinh chính là con trai độc nhất của tôi, nếu đổi lại là cậu, cậu có không cần con mình. . . . . Rồi đem nó ném cho người cậu tính tình kì quái của nó không?”
Không đợi “người cậu tính tình kì quái” đáp trả, Thiệu Trường Canh đã tắt điện thoại.
Năm đó lúc An Phỉ vội vàng xuất ngoại thì đã có bầu, cha ruột của Thiệu Vinh là ai đến nay vẫn còn là một bí ẩn. Bác cả An Dương của Thiệu Vinh đột ngột chết ngoài ý muốn, ông ngoại bệnh nặng nằm liệt giường gần như đã thành người thực vật; hoàn cảnh An gia phức tạp như vậy, căn bản không phải là nơi thích hợp để Thiệu Vinh trưởng thành. Hơn nữa, An Lạc người này tính tình khó nắm bắt lại còn hỉ nộ vô thường, tuy hắn sẽ không tàn nhẫn đến mức thương tổn một đứa bé, nhưng nếu đem Thiệu Vinh giao cho hắn, không biết hắn sẽ đem Thiệu Vinh đào tạo thành cái dạng tâm lý biến thái nào nữa.
Thế nên, vì một tương lai lành mạnh cả thể xác lẫn tinh thần của Thiệu Vinh . . . . . Thiệu Trường Canh quyết định đem Thiệu Vinh đón về Thiệu gia, tự mình nuôi nấng.
Có lẽ, bắt đầu từ khi đó, hắn đã nảy sinh một loại dục vọng độc chiếm mãnh liệt đối với Thiệu Vinh. Đó là đứa con trai mà hắn nhận định, người mà hắn đã nhận định, tuyệt đối sẽ không cho phép bất luận kẻ nào vấy bẩn.
Đứa bé Thiệu Vinh kia tuy rằng không phải con ruột của hắn, nhưng ở chung bấy lâu cũng có cảm tình, nhất là Thiệu Vinh còn đáng yêu như vậy, lại đặc biệt thích hắn, cả ngày nhớ thương hắn baba này, thường xuyên gọi điện thoại đến hỏi thăm baba gần đây có bận việc gì không, khi nào thì trở về.
—— Quan tâm nhiều như vậy, ngay cả người thân của hắn còn chưa có qua.
Mấy năm nay vẫn độc lai độc vãng chuyên chú cho sự nghiệp, mỗi ngày đi sớm về trễ ngâm mình trong bệnh viện, cuộc sống của Thiệu Trường Canh chỉ xoay quanh bệnh nhân, thuốc, giải phẫu, thuật ngữ y học; mỗi ngày hắn tự hỏi nhiều nhất cũng là các loại ca bệnh và phương pháp điều trị.
Cuộc sống phong phú nhưng cô độc như vậy sớm đã thành thói quen, đột nhiên có người quan tâm ngược lại làm cho hắn cảm thấy rất mới mẻ.
Cái loại cảm giác được người nhớ nhung cũng không tệ.
Mỗi lần nghe được thanh âm tinh nghịch của bé con trong điện thoại, Thiệu Trường Canh đều cảm thấy trong lòng thật ấm áp; nhất là sau một ngày bận rộn trở về nhà cùng Tiểu Thiệu Vinh tán gẫu mấy câu, chọc ghẹo bé, nghe bé ở đầu bên kia điện thoại cao hứng cười ra tiếng, Thiệu Trường Canh liền cảm thấy tâm tình của mình trở nên vô cùng vui vẻ. Cái loại vui vẻ này, so với khi chữa trị thành công bệnh nhân còn tuyệt hơn nhiều.
Thiệu Trường Canh thỉnh thoảng cũng nghĩ, nếu Thiệu Vinh là con trai ruột của mình, hắn nhất định sẽ rất vui lòng làm một người cha tốt. Đáng tiếc trong cơ thể Thiệu Vinh lại không có chảy dòng máu của hắn, hiện tại thân mật cỡ nào so ra vẫn kém cha con ruột máu mủ.
Thế nên hắn vẫn ôm ý nghĩ “dù sao cũng không có tổn thất, vậy tạm thời cứ làm baba của bé đi”, dù gì mẹ ruột An Phỉ của bé vẫn còn, nói không chừng ngày nào đó cô sẽ tìm được ba dượng cho Thiệu Vinh, thậm chí sau này có khi ba ruột của Thiệu Vinh xuất hiện, đến lúc đó vị “baba giả” là hắn sẽ mỉm cười rút lui.
Nhưng mà bây giờ. . . . . . An Phỉ qua đời.
Như vậy, ba ruột của Thiệu Vinh mãi mãi vẫn là bí ẩn.
Chỉ cần hắn không nói, Thiệu Vinh sẽ không biết.
Chỉ cần hắn không nói, Thiệu Vinh sẽ tiếp tục ngoan ngoãn ở bên cạnh hắn, vẻ mặt sùng bái gọi hắn baba.
Có Thiệu Vinh ở bên cạnh, sau này về nước cha mẹ cũng sẽ không vội vã buộc hắn tìm phụ nữ kết hôn, càng không buộc hắn sinh con.
—— Đây thật sự là chuyện vẹn cả đôi đường.
Thiệu Trường Canh khẽ cười cười, cảm thấy mình đã làm ra một quyết định vô cùng đúng đắn, quyết định này so với việc sửa chữa nhóm máu O của Thiệu Vinh còn quan trọng hơn rất nhiều.
Tin nhắn của Tô Thế Văn đúng 8 giờ gửi tới, giờ giấc cực kì chính xác một phút cũng không kém, làm pháp y nhiều năm nên làm chuyện gì hắn cũng đều cẩn thận tỉ mỉ, nói tốt một chút là nghiêm túc cẩn thận, nói khó nghe chút là bệnh thần kinh.
Tin nhắn chỉ có một hàng chữ: “Nghe điện thoại được không?”
Vì không muốn quấy rầy người khác, trước khi gọi điện thoại hắn đều gửi một tin nhắn hỏi “nghe điện thoại được không” , bị Thiệu Trường Canh gọi là “diễn trò”.
Thiệu Trường Canh nhìn xong màn “diễn trò” của hắn, thuận tay ấn gọi lại hỏi: “Thế Văn, có chuyện gì?”
Thanh âm lạnh như băng của Tô Thế Văn xuyên qua điện thoại truyền đến: “Con của cậu ở bệnh viện, nghe nói bệnh tình thật nghiêm trọng, bị nhiễm trùng phổi, ho đến tê tâm liệt phế.”
Thiệu Trường Canh dừng một chút, “Này là nghe anh cậu nói?”
“Ừ”, Tô Thế Văn thật bất đắc dĩ, “Từ sáng tới giờ, chủ đề anh ấy đàm luận với tôi ở nhà, trong mười câu hết chín câu là về con trai Thiệu Vinh của cậu. Cái tên Thiệu Vinh này đã tẩy não tôi nghiêm trọng, bây giờ chỉ cần anh ấy vừa mở miệng, tôi liền phản xạ có điều kiện cho là anh ấy muốn nói hai chữ —— Thiệu Vinh.”
Thiệu Trường Canh nhịn cười, giả bộ nghiêm túc nói: “Nga, anh ta rất quan tâm đến bệnh nhân của mình, đây là biểu hiện của một bác sĩ chuyên nghiệp, có vấn đề gì sao?”
Tô Thế Văn trầm mặc một lát, giảm thấp thanh âm nói: “Anh ta thật sự rất rất thích Thiệu Vinh, Thiệu Vinh ho khan vài cái anh ta liền đau lòng muốn chết. Nếu không phải người cha như cậu còn khoẻ mạnh, tôi thấy anh ta chắc đã đem Thiệu Vinh ôm về nhà tự nuôi rồi. Cả ngày ở bên tai phải nghe lặp đi lặp lại một cái tên. . . . . . Tôi sẽ điên. Cậu hiểu chưa? Baba của Thiệu Vinh?”
“Ồ, hiểu được”, Thiệu Trường Canh cười cười, “Yên tâm, baba của Thiệu Vinh sẽ lập tức trở về cứu cậu. Nhân tiện, còn muốn nhờ cậu giúp một việc.”
“Giúp chuyện gì?”
“Gặp mặt nói sau.”
Sau khi cúp điện thoại, Thiệu Trường Canh lập tức đặt vé máy bay về nước.
Trên đường đến sân bay, hắn nhịn không được nghĩ, đây có lẽ là quyết định có chút điên khùng, nhất định sẽ làm cho cái tảng băng Tô Thế Văn kia bất ngờ.
Bất quá, Thiệu Trường Canh một không do dự, hai không hối hận.
Đàn ông thuộc chòm sao Sư Tử thường quen với việc nắm trong tay tất cả, lại quên mất, thứ khó nắm trong tay nhất chính là con người.
Người sẽ hành động, người sẽ tự hỏi, người sẽ có tình cảm, mặc kệ người hiện tại chỉ có sáu tuổi, nhưng một ngày nào đó, con người sẽ lớn lên.
***
Lúc Thiệu Trường Canh đến bệnh viện, Thiệu Vinh đã được chuyển sang phòng ICU.
*ICU = Intensive-care Unit.
Phòng săn sóc đặc biệt hoặc phòng săn sóc tích cực. Ở các bệnh viện lớn, nhiều người thường gọi khoa Hồi sức tích cực – Chống độc, bằng cụm từ tiếng Anh hàm ý thân thiện “I see you” (ICU). Bệnh nhân nằm tại ICU đều là những ca thập tử nhất sinh.
Cách cửa sổ thủy tinh thấy đứa bé kia nằm trên giường bệnh, thân thể nghiêng một bên cuộn thành một đoàn, bàn tay nhỏ bé ấn ngực dùng sức ho khan, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, đôi mắt vốn dĩ to tròn vì bệnh nặng mà phủ một tầng hơi nước.
Thiệu Trường Canh cảm thấy thật đau lòng.
Nhất là khi nghe từ miệng bảo mẫu nói lúc mẹ bé qua đời, bé vẫn ngồi ở trong phòng cả một đêm, loại cảm giác đau xót trong lòng hắn lại không ngừng tăng lên.
Vội vàng xử lý xong thủ tục, Thiệu Trường Canh đẩy cửa ra, bước vào phòng bệnh nhìn con.
Thiệu Vinh vĩnh viễn cũng không thể quên, vào một buổi sáng mùa đông năm sáu tuổi, cậu đang ngồi trên giường ở bệnh viện mờ mịt nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ, bên tai đột nhiên vang lên những tiếng bước chân quen thuộc.
Người đàn ông thân hình cao lớn chầm chậm đi đến trước mặt cậu, nhẹ nhàng hôn lên trán cậu, mỉm cười nói: “Baba tới chậm. Thiệu Vinh, thật xin lỗi.”
—— Người đó đang nói “Thật xin lỗi” sao?
Thiệu Vinh ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt, bé thậm chí có chút không thể tin được, baba mà mình nhớ mong một tháng, baba mà mình gọi điện thoại mãi không được, cứ như vậy đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình.
Bé còn tưởng rằng, baba. . . . . . Đã không cần mình nữa.
Nghĩ vậy, Thiệu Vinh liền cảm thấy vô cùng ủy khuất, nhìn khuôn mặt quen thuộc của Thiệu Trường Canh, bé nhịn không được dúi đầu vào lồng ngực của hắn, hai tay ôm chặt lấy hắn, nghẹn ngào nói: “Baba. . . . . . Baba đã đến rồi. . . . . .”
Thiệu Vinh bởi vì kích động mà chỉ biết lặp đi lặp lại hai chữ “baba”.
Ngực áo lông rất nhanh đã bị nước mắt của bé con thấm ướt.
Thiệu Trường Canh nhìn đứa bé rúc vào trong ngực của mình khóc mà đau lòng muốn chết, nhịn không được vươn tay ra nhẹ nhàng vuốt đầu của bé, ôn nhu nói: “Đừng sợ, Thiệu Vinh, có ba ở đây.”
“Ô ô. . . . . .”
Thiệu Vinh một bụng ủy khuất sau khi nhìn thấy Thiệu Trường Canh thì bùng nổ toàn bộ, nước mắt giống như nước sông chảy không ngừng, cả khuôn mặt đều bị nước mắt làm ướt, khóc đến vô cùng khổ sở.
Thiệu Trường Canh một bên dùng ngón cái nhè nhẹ lau sạch nước mắt trên mặt bé, một bên thấp giọng dỗ dành, “Tốt rồi, đừng khóc, về sau có ba ở đây, nhất định sẽ không để cho con chịu một chút ủy khuất nào nữa.”
—— Về sau có ba ở đây, nhất định sẽ không để cho con chịu một chút ủy khuất nào nữa.
***
Có lẽ vì bộ dạng đứa bé kia đầy nước mắt khơi dậy tâm bảo hộ trong lòng Thiệu Trường Canh, cho nên hắn mới mở miệng hứa “sẽ không để cho con chịu một chút ủy khuất nào nữa” như vậy. Thiệu Vinh hiển nhiên bị lời hứa của hắn đả động, rốt cuộc dần dần ngừng khóc, có điều đôi tay nhỏ bé vẫn ôm chặt baba không chịu buông, sợ rằng nếu mình buông tay, người trước mặt sẽ biến mất.
Thiệu Trường Canh cảm thấy đứa bé rúc trong ngực của mình hệt như một con thú nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ.
Tuy rằng không thích việc thân cận với người khác như vậy —— nhất là người này còn đem nước mắt nước mũi toàn bộ bôi lên quần áo hắn —— nhưng giờ phút này, kỳ tích là hắn không có đẩy ra người trong lòng.
Có lẽ sự đồng cảm như cỏ dại đã lan tràn đến mình rồi? Hắn nghĩ.
Lúc Tô Duy đến kiểm tra phòng thì nhìn thấy một màn ấm áp như vậy.
Đứa bé vẫn nhớ thương baba mình, rốt cuộc chờ đến lúc baba của mình đến, cảm xúc bị đè nén lâu nay toàn bộ vỡ òa, kìm lòng không được bổ nhào vào trong lòng baba khóc đến rối tinh rối mù; mà ba bé cũng chỉ cười ôn hòa, mặc bé đem nước mắt nước mũi dây đầy lên quần áo sạch sẽ chỉnh tề của mình.
Tô Duy đứng ở cửa ngơ ngác thật lâu.
Y có chút không dám tin người trước mặt mình chính là Thiệu Trường Canh. Ít nhất, theo như em trai Tô Thế Văn hình dung và lời đồn đãi y nghe được bấy lâu nay, vị nhị thiếu gia họ Thiệu này là loại người vừa lý trí vừa lạnh nhạt. Nếu là trước đó, y hoàn toàn tưởng tượng không ra hình ảnh Thiệu Trường Canh “phụ tính đại phát ” ôm con trai dịu dàng dỗ dành thế này.
Nhưng hôm nay Tô Duy tận mắt thấy rồi, cho nên y có chút chần chờ đứng ở cửa mười giây, sau lại bước ra ngoài nhìn số phòng để tránh mình đi nhầm; xác nhận đúng phòng xong y mới quay trở vào, khẽ ho khan một tiếng cắt ngang hai cha con đang ôm nhau.
Tiếng ho khan đột ngột hiển nhiên làm cho Thiệu Trường Canh không hài lòng, lúc quay đầu lại ánh mắt có chút sắc bén.
“Ách, kiểm tra phòng. . . . . .” Tô Duy lúng túng nói.
Thiệu Trường Canh gật gật đầu, đem Thiệu Vinh từ trong lòng ngực mình kéo ra, để bé con nằm ngay ngắn trên giường, thấp giọng nói: “Ngoan, bác sĩ tới xem con”, tiếp theo lại duỗi ngón trỏ sờ mũi bé, “Khóc nữa người ta cười bây giờ.”
“Dạ”, Thiệu Vinh gật gật đầu, nhanh chóng lau sạch nước mắt, hướng Tô Duy cười nói, “Chú bác sĩ sớm!”
Tô Duy cũng hướng bé mỉm cười, “Thiệu Vinh sớm.”
Dựa theo quy định của bệnh viện, lúc bác sĩ kiểm tra phòng người nhà đều phải ra ngoài, nhưng Thiệu Trường Canh dù sao cũng là người học y, có khi còn là ông chủ tương lai của bệnh viện này, hơn nữa nằm trên giường bệnh lại là con trai bảo bối của hắn. . . . . Cho nên Tô Duy do dự một chút nhưng cũng không có đuổi hắn đi, chỉ trực tiếp đi lên trước lấy ra ống nghe bệnh cẩn thận kiểm tra tình trạng thân thể của Thiệu Vinh.
Chờ Tô Duy kiểm tra xong, Thiệu Trường Canh mới chủ động đi tới, mỉm cười vươn tay: “Xin chào, bác sĩ Tô.”
Tô Duy đưa tay nắm tay hắn, “Xin chào, Thiệu tiên sinh.”
Thiệu Trường Canh thu tay lại, không nói lời vô nghĩa nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề, “Lúc trước chuyện vi khuẩn tôi nhờ nuôi cấy có kết quả chưa?”
Tô Duy nói: “Có rồi, đã xác định được vi khuẩn gây bệnh.”
Thiệu Trường Canh gật gật đầu, “Vậy hôm nay có thể điều chỉnh phương pháp điều trị rồi, tôi hi vọng con tôi có thể mau chóng khỏe lại.”
“Ừm, chờ chủ nhiệm kiểm tra phòng xong sẽ sửa đổi theo lời dặn của bác sĩ.”
“Vậy tốt”, Thiệu Trường Canh dừng một chút, quay đầu nhìn Thiệu Vinh một cái, “Nghe Thế Văn nói mấy ngày nay con tôi ở bệnh viện ít nhiều cũng nhờ anh chiếu cố, cám ơn anh.”
Tô Duy ngượng ngùng gãi đầu, “Nên mà.”
Thiệu Trường Canh cười cười, cúi đầu nhìn nhìn đồng hồ, “Lát nữa chủ nhiệm các anh tới kiểm tra phòng, tôi ở lại đây cũng không tiện, đi trước. Nếu Thiệu Vinh có chuyện gì, anh cứ gọi điện thoại cho tôi.”
“Ừ, được.”
Thiệu Vinh nghe thấy baba phải đi, vội vàng lo lắng giữ chặt tay hắn, “Baba. . . . . .”
Thiệu Trường Canh quay đầu nhìn bé một cái, thấp giọng nói: “Bây giờ baba có việc phải làm, buổi chiều ba trở lại thăm con, được không?”
“Baba. . . . . .”
“Nghe lời.”
“Dạ”, Thiệu Vinh gật gật đầu, buông tay hắn ra.
Thiệu Trường Canh nhẹ nhàng cười, sờ sờ đầu Thiệu Vinh nói: “Tiểu Vinh ngoan.”
***
Thiệu Trường Canh thật sự có việc phải làm, hắn cần phải xử lý hậu sự của An Phỉ.
Theo hiểu biết hắn với An Phỉ, người phụ nữ thông minh như vậy không có khả năng đột nhiên chết còn bỏ lại một mình Thiệu Vinh thế này, cô lúc nào bình tĩnh cơ trí, lúc phát hiện khối u di căn có lẽ đã tìm xong đường lui cho Thiệu Vinh.
Thế nhưng, Thiệu Vinh hiện tại bệnh nặng nằm trong bệnh viện, “đường lui” kia sao vẫn chưa xuất hiện?
Thiệu Trường Canh đang muốn quay về biệt thự ở vùng ngoại thành của An Phỉ xem xét, điện thoại trong túi đột nhiên vang lên, bên tai truyền tới một thanh âm trầm thấp lạnh lẽo —— giống như có rắn độc bò trong tai —— An Phỉ trước kia thường hình dung như vậy.
“Anh rể, à không, hẳn nên gọi anh là. . . . . . Thiệu tiên sinh chứ nhỉ, đã lâu không gặp, anh khỏe không?”
Thiệu Trường Canh nhíu nhíu mày, vẫn duy trì phong độ nói: “An Lạc, tìm tôi có việc gì?”
“Là thế này, thời gian trước tôi đi Châu Âu bàn chuyện làm ăn, hôm qua vừa trở về mới biết tin chị tôi đã qua đời, nghe nói khối u di căn đến não đột nhiên vỡ rồi gây xuất huyết bên trong, thật khiến cho người ta bất ngờ. . . . . .”
Thiệu Trường Canh cắt ngang lời hắn, “Có chuyện gì thì nói thẳng đi.”
“Chị tôi lúc còn sống từng nói qua với tôi, nếu chị ấy đi rồi, Tiểu Vinh sẽ do tôi chăm sóc. Dù sao Tiểu Vinh cũng là con cháu của An gia, lấy điều kiện An gia của chúng tôi, cháu chắc chắn sẽ không chịu khổ, cho nên tôi muốn mau chóng đem cháu đón về chiếu cố thật tốt.”
Thiệu Trường Canh mỉm cười, “Tôi là ba của Thiệu Vinh. Chuyện chăm sóc bé, hình như còn chưa tới phiên cậu đi?”
An Lạc ra vẻ kinh ngạc, “Tôi tưởng rằng anh không cần cháu chứ.”
Thiệu Trường Canh cười nói: “Sao lại có chuyện đó, Thiệu Vinh chính là con trai độc nhất của tôi, nếu đổi lại là cậu, cậu có không cần con mình. . . . . Rồi đem nó ném cho người cậu tính tình kì quái của nó không?”
Không đợi “người cậu tính tình kì quái” đáp trả, Thiệu Trường Canh đã tắt điện thoại.
Năm đó lúc An Phỉ vội vàng xuất ngoại thì đã có bầu, cha ruột của Thiệu Vinh là ai đến nay vẫn còn là một bí ẩn. Bác cả An Dương của Thiệu Vinh đột ngột chết ngoài ý muốn, ông ngoại bệnh nặng nằm liệt giường gần như đã thành người thực vật; hoàn cảnh An gia phức tạp như vậy, căn bản không phải là nơi thích hợp để Thiệu Vinh trưởng thành. Hơn nữa, An Lạc người này tính tình khó nắm bắt lại còn hỉ nộ vô thường, tuy hắn sẽ không tàn nhẫn đến mức thương tổn một đứa bé, nhưng nếu đem Thiệu Vinh giao cho hắn, không biết hắn sẽ đem Thiệu Vinh đào tạo thành cái dạng tâm lý biến thái nào nữa.
Thế nên, vì một tương lai lành mạnh cả thể xác lẫn tinh thần của Thiệu Vinh . . . . . Thiệu Trường Canh quyết định đem Thiệu Vinh đón về Thiệu gia, tự mình nuôi nấng.
Có lẽ, bắt đầu từ khi đó, hắn đã nảy sinh một loại dục vọng độc chiếm mãnh liệt đối với Thiệu Vinh. Đó là đứa con trai mà hắn nhận định, người mà hắn đã nhận định, tuyệt đối sẽ không cho phép bất luận kẻ nào vấy bẩn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook