Y Sinh Thế Gia
-
Chương 17
Khi về đến nhà thì đã gần mười giờ, vào nhà bật đèn, nhìn trên người đối phương đọng một tầng bông tuyết, lọn tóc thậm chí còn nhỏ nước, bộ dáng có chút chật vật, hai người nhìn nhau nhịn không được mỉm cười.
Thiệu Trường Canh rất tự nhiên vươn tay, giúp Thiệu Vinh phủi tuyết trên vai, thấp giọng nói: “Ba đi mở hệ thống sưởi, con đi tắm nước nóng trước đi, đừng để bị lạnh.”
Thiệu Vinh nói: “Không có gì đâu, ba vừa xuống máy bay nhất định đói bụng, con đi chuẩn bị đồ ăn.”
Thiệu Trường Canh ngăn cậu lại, “Tắm rửa trước rồi hãy ăn.”
Baba có đôi khi khá cố chấp, Thiệu Vinh không tranh luận lại hắn được, đành phải xoay người cầm khăn tắm chạy tới phòng tắm.
Đi trong tuyết lâu như vậy, ngâm mình ở trong nước nóng quả nhiên toàn thân thoải mái, Thiệu Vinh cho rất nhiều sữa tắm vào trong bồn, toàn thân đều chà xát một lần, vừa muốn lấy khăn lau người thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Thiệu Vinh khiếp sợ nhanh chóng chui vào trong nước, dùng bọt biển che lại thân thể, chỉ lộ ra một cái đầu.
Thiệu Trường Canh thấy cậu đem toàn thân mình chôn trong đống bọt, nhịn không được trêu cậu: “Giấu cái gì, trên người của con có chỗ nào mà ba chưa thấy?”
Vẻ mặt Thiệu Vinh quẫn bách, hận không thể đem đầu cũng giấu vào trong nước, “Sao ba lại không gõ cửa. . . . . .”
“Ai bảo con không khóa cửa,” Thiệu Trường Canh mỉm cười nhìn cậu một cái, “Con quên mang áo ngủ nên ba đem tới cho con,” Nói xong liền đem áo ngủ đặt ở bên cạnh rồi xoay người bước ra.
Lúc này Thiệu Vinh mới nhẹ nhàng thở ra, từ trong bồn tắm đứng lên nhanh chóng lau sạch sẽ thân thể, mặc vào áo ngủ rồi chạy vào phòng bếp làm cơm.
Thiệu Trường Canh yên lặng đứng ở hành lang, nhìn Thiệu Vinh mặc tạp dề đứng trong phòng bếp không ngừng bận rộn, trong ánh mắt thâm thúy dần dần dâng lên một loại cảm xúc khác.
—— Đó là một loại tham muốn giữ lấy vừa mãnh liệt lại điên cuồng.
Vừa rồi ở trong phòng tắm bất quá chỉ mới nhìn thoáng qua, bộ dáng Thiệu Vinh khỏa thân thật sự làm người ta không thể quên.
Trời đất sao anh bậy quá vậy =))
Thiếu niên mười sáu tuổi thân thể đã phát dục rất khá, xương quai xanh tinh xảo như muốn dụ dỗ người lưu lại ấn ký, bọt xà bông che đôi chân thon dài thẳng tắp, bụng bằng phẳng chỉ lộ ra một nửa, làn da toàn thân thấm đầy nước như lóe ra một tầng sáng bóng.
Hình ảnh thiếu niên nằm trong bồn tắm mãnh liệt đánh sâu vào thị giác của người ta, Thiệu Trường Canh cảm thấy đầu óc của mình dưới loại tình huống này đã trở nên trống rỗng, thậm chí mất cả năng lực tự hỏi.
May mắn hắn cũng đủ bình tĩnh, nhanh chóng ổn định tâm trạng.
Thiệu Trường Canh từ trước đến nay luôn là người có lí trí chứ không phải chỉ hành động theo cảm tính, hắn biết rõ mình muốn cái gì —— không chỉ muốn thân thể, mà là muốn chiếm giữ tất cả —— bao gồm cả cảm tình.
Thế nên, hắn không vội.
Thiệu Vinh hoàn toàn không biết tình cảm Thiệu Trường Canh dành cho cậu đã dần dần biến chất, cậu còn ngây thơ nghĩ hắn vẫn giống như trước đây là người thân mà cậu tôn trọng và tin tưởng nhất.
Ở trong phòng bếp bận trước bận sau xào nhiều món, một mâm đồ ăn được đặt lên bàn cơm, nhìn ánh mắt tán thưởng của Thiệu Trường Canh, Thiệu Vinh liền cảm thấy mình bận rộn nãy giờ đều rất đáng giá.
“Baba, cà tím kho tàu này là con học trong sách dạy nấu ăn ở trường, chắc không ngon bằng của ba,” Thiệu Vinh từ trong đĩa gắp một miếng cà tím dài bỏ vào trong bát Thiệu Trường Canh, “Ba nếm thử xem.”
Ánh mắt mong chờ, giống như con chó nhỏ đang lấy lòng chủ nhân.
Trong lòng Thiệu Trường Canh mềm nhũn, dịu dàng hỏi: “Sao tự nhiên hôm nay hiếu thảo quá vậy, tự mình xuống bếp nấu cơm cho ba?”
Thiệu Vinh nghiêm túc nói: “Ba khổ cực nhiều năm chăm sóc con như vậy, con hiện tại trưởng thành rồi nấu cơm cho ba là chuyện dĩ nhiên a.”
Thiệu Trường Canh gật gật đầu, “Ừm, con trai hiểu chuyện như vậy, người làm ba đây cảm thấy rất cảm động.”
“Thật ạ?” Thiệu Vinh ngẩng đầu nhìn hắn, lại chẳng thấy hắn giống như đang cảm động gì.
Thiệu Trường Canh cười cười nói: “Phối hợp với lời thoại của con thôi.”
“. . . . . .” Lại bị đùa giỡn nữa.
“Ba rất khó bị làm cho cảm động.”
“. . . . . .”
“Lại nói, ba làm cơm cho con cả mười năm, con làm cho ba một bữa đã nghĩ ba sẽ cảm động, quá ngây thơ rồi.”
“. . . . . .”
Thiệu Trường Canh chuyển sang chuyện khác, “Về sau mỗi ngày đều nấu cơm cho ba đi.”
Thiệu Vinh nghi hoặc gãi gãi đầu, “Con làm rất khó ăn.”
“Thế nên mới phải luyện tập nhiều hơn.”
Thiệu Vinh ngây ngốc, nói: “Cũng đúng, dù sao mỗi ngày con đều tan học sớm hơn ba tan tầm, về sau cứ để con làm cơm, chỉ cần ba không chê khó ăn là được.”
Thiệu Trường Canh mỉm cười: “Vậy tốt lắm.”
Thiệu Vinh không hề phát hiện mình lại một lần nữa đi vào bẫy của Thiệu Trường Canh.
Thiệu Trường Canh cũng chỉ muốn về sau có nhiều hơn cơ hội ăn cơm do Thiệu Vinh nấu mà thôi.
Hắn thích nhìn ánh mắt Thiệu Vinh lúc hỏi hắn “ăn ngon không”, thích nhìn nụ cười vui sướng khi cậu được khen, thậm chí thích bộ dáng ủ rũ đáng yêu khi bị hắn bảo là “khó ăn”.
Nói thật, đồ ăn Thiệu Vinh làm cũng không ngon, không phải mặn thì là ngọt, nhưng Thiệu Trường Canh lại ăn đến ngon lành, có lẽ đối với Thiệu Trường Canh mà nói, món ngon mĩ thực khắp thế giới tụ cùng một chỗ cũng không bằng Thiệu Vinh xào một mâm cà tím cho hắn ăn.
Sau buổi cơm tối, Thiệu Vinh đem tất cả bát đũa bỏ vào trong máy rửa bát, cầm khăn lau bàn sạch sẽ, rồi lại chịu khó cầm khăn lau sàn. Thiệu Vinh làm việc nhà, nhìn qua thật là một đứa nhỏ hiểu chuyện.
Thiệu Trường Canh ngồi trên sô pha nhìn cậu loay hoay, nhịn không được hơi hơi giương lên khóe môi.
Thiệu Vinh rất nhanh đã lau xong, cậu đi đến bên người Thiệu Trường Canh ngồi xuống, “Baba đang xem cái gì?”
“Tin tức,” Thiệu Trường Canh thả báo trong tay xuống, nói: “Con không phải có quà tặng cho ba sao?”
“Thiếu chút nữa quên mất,” Thiệu Vinh đứng dậy đi đến phòng ngủ, từ trong ngăn kéo lấy ra một tờ giấy, trở lại phòng khách như hiến vật quý đưa cho Thiệu Trường Canh.
Thiệu Trường Canh mở ra, chỉ thấy trên giấy Tuyên Thành viết một đoạn thơ: “Cẩm sắt vô đoan ngũ thập huyền, nhất huyền nhất trụ tư hoa niên. Trang sinh hiểu mộng mê hồ điệp, vọng đế xuân tâm thác đỗ quyên. Thương hải nguyệt minh châu hữu lệ, lam điền nhật noãn ngọc sinh yên. Thử tình khả đãi thành truy ức, chích thị đương thì dĩ võng nhiên.”
*Ðàn gấm, năm mươi sợi ảo huyền
Từng dây, từng trục gọi hoa niên
Trang sinh, mộng sớm mơ hồn bướm
Thục đế, lòng xuân gửi tiếng quyên
Trăng sáng, lệ châu nhòa Bích Hải
Nắng hanh, khói ngọc tỏa Lam Ðiền
Tình này ôn lại còn thương cảm
Một thuở đau lòng chữ nợ duyên
[Cẩm sắt của Lý Thương Ẩn]
Ở phía dưới còn có con dấu in lên “Thiệu Vinh chi ấn”.
Thiệu Trường Canh nhịn cười hỏi: “Đây là cái gì?”
Thiệu Vinh gãi đầu: “Là chữ con tự mình viết.”
Thiệu Trường Canh có chút kinh ngạc, “Con học viết chữ bút lông khi nào thế?” Rời đi một năm, Thiệu Vinh hình như thay đổi rất nhiều, không chỉ trông thành thục hơn mà còn học được cách viết bút lông.
Nhận thức điều này làm cho tâm tình Thiệu Trường Canh trong lúc bất chợt có chút phức tạp.
Thiệu Vinh nghiêm túc nói: “Trường mở một khóa học, con cảm thấy khá hứng thú với thư pháp nên đã đăng kí đi học một kì,” Dừng một chút, “Baba, ba thấy chữ con viết thế nào?”
Chữ bút lông Thiệu Vinh viết ngay ngắn sâu sắc, giống như bảng chữ mẫu in ấn ngay ngắn chỉnh tề, nhìn chữ viết tựa hồ có thể liên tưởng đến bộ dáng lúc chủ nhân nắm bút lông viết chữ thật sự nhập tâm.
Tầm mắt Thiệu Trường Canh đảo qua hàng chữ, rốt cuộc tán thưởng gật đầu nói: “Viết không tệ.”
Nhìn góc dưới có dòng chữ “Thiệu Vinh chi ấn”, khóe miệng hắn không khỏi hiện lên ý cười, tiểu gia hỏa này cư nhiên khắc tên lên con dấu còn rồi đóng lên mặt trên, cứ như mình là nhà thư pháp ấy, thật sự rất buồn cười.
Khó có dịp được baba khích lệ làm cho trong mắt Thiệu Vinh hiện lên một chút vui sướng, “Ba cảm thấy không tệ thật sao? Vậy con lại viết một bài nữa tặng cho ba làm quà nha.”
Thiệu Trường Canh nói: “Được, bây giờ đi viết đi, để ba thuận tiện nhìn xem con viết như thế nào.”
“Dạ!” Thiệu Vinh gật gật đầu, xoay người đi đến thư phòng, lấy ra một tờ giấy trải lên mặt bàn, sau đó từ trên giá sách lấy ra bút lông và nghiên mực, bắt đầu chèn các góc.
Tất cả chuẩn bị sắp xếp xong, Thiệu Vinh nhẹ nhàng vén tay áo, đưa tay cầm bút chậm rãi viết trên giấy.
Suốt một năm không gặp, tính trẻ con trên người Thiệu Vinh đã giảm đi không ít, bộ dáng cúi đầu nghiêm túc cầm bút viết chữ đã hoàn toàn thoát khỏi vẻ ngây thơ đáng yêu trước đây, tăng thêm vài phần sức quyến rũ của thiếu niên.
Cậu hơi hơi cúi người xuống, tầm mắt đặt ở ngòi bút, tóc mái nhẹ nhàng rũ xuống che trán, vẻ mặt cẩn thận tỉ mỉ như vậy làm cho trong lòng Thiệu Trường Canh một trận rung động.
Ngón tay thon dài của Thiệu Vinh cầm bút lông, như mây bay nước chảy lưu loát sinh động viết xuống bốn chữ to xinh đẹp ——
Nhất thế bình an.
Một đời bình an
Viết xong bốn chữ, sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía Thiệu Trường Canh.
“Baba, bốn chữ này tặng cho ba, ba mỗi ngày ở bệnh viện vừa bận vừa mệt, con cũng không mong muốn gì, chỉ hy vọng ba có thể bình an .”
Đôi mắt của thiếu niên sáng ngời giống như ánh sao trong đêm tối.
Một đạo phòng tuyến cuối cùng ở trong lòng giống như bị cái gì đánh vỡ, hầu kết Thiệu Trường Canh trượt lên trượt xuống, sau một lúc lâu nói không nên lời.
Nhất thế bình an, đó là chữ mà Thiệu Vinh viết tặng hắn, mỗi nét bút đều vô cùng thật tâm, cũng biểu thị cho mong muốn thật sự của cậu.
Một khắc đấy, Thiệu Trường Canh đột nhiên rất muốn đem tiểu tử chọc người động tâm này gắt gao ôm vào trong ngực hung hăng hôn trụ.
May là xúc động nhất thời cuối cùng cũng bị lý trí áp chế, Thiệu Trường Canh rất nhanh điều chỉnh lại cảm xúc, vươn tay ra nhẹ nhàng sờ sờ tóc Thiệu Vinh, thấp giọng nói: “Món quà này tốt lắm, ba rất thích.”
Trên mặt Thiệu Vinh hiện lên ý cười, “Ba không chê là tốt rồi.”
“Sao có thể chê chứ, ngày mai ba đem chữ con viết đóng khung treo lên tường.”
“Treo lên tường?” Thiệu Vinh có chút xấu hổ, “Lỡ như có khách đến nhà, thấy chữ con viết trên tường sẽ cười. . . . . .”
Thiệu Trường Canh nhướng mày, “Sợ cái gì?”
Thiệu Vinh nói: “Vẫn không cần treo ở phòng khách, rất khoa trương, baba.”
Thiệu Trường Canh cười cười, “Ba có nói treo ở phòng khách đâu,” Dừng một chút, “Ba sẽ treo nó trong phòng ngủ của ba, như vậy cũng chỉ một mình ba mới có thể thưởng thức chữ của con, được không?”
Thiệu Vinh nghĩ nghĩ, mới gật đầu nói: “Vậy được rồi.”
Khát vọng độc chiếm của Thiệu Trường Canh sau một năm phân ly càng trở nên bùng phát mãnh liệt. Thậm chí ngay cả quà Thiệu Vinh tặng hắn cũng không muốn chia sẻ với bất kì ai.
Nhất thế bình an, bốn chữ đơn giản được Thiệu Trường Canh coi là bảo vật vô giá.
Thiệu Trường Canh rất tự nhiên vươn tay, giúp Thiệu Vinh phủi tuyết trên vai, thấp giọng nói: “Ba đi mở hệ thống sưởi, con đi tắm nước nóng trước đi, đừng để bị lạnh.”
Thiệu Vinh nói: “Không có gì đâu, ba vừa xuống máy bay nhất định đói bụng, con đi chuẩn bị đồ ăn.”
Thiệu Trường Canh ngăn cậu lại, “Tắm rửa trước rồi hãy ăn.”
Baba có đôi khi khá cố chấp, Thiệu Vinh không tranh luận lại hắn được, đành phải xoay người cầm khăn tắm chạy tới phòng tắm.
Đi trong tuyết lâu như vậy, ngâm mình ở trong nước nóng quả nhiên toàn thân thoải mái, Thiệu Vinh cho rất nhiều sữa tắm vào trong bồn, toàn thân đều chà xát một lần, vừa muốn lấy khăn lau người thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Thiệu Vinh khiếp sợ nhanh chóng chui vào trong nước, dùng bọt biển che lại thân thể, chỉ lộ ra một cái đầu.
Thiệu Trường Canh thấy cậu đem toàn thân mình chôn trong đống bọt, nhịn không được trêu cậu: “Giấu cái gì, trên người của con có chỗ nào mà ba chưa thấy?”
Vẻ mặt Thiệu Vinh quẫn bách, hận không thể đem đầu cũng giấu vào trong nước, “Sao ba lại không gõ cửa. . . . . .”
“Ai bảo con không khóa cửa,” Thiệu Trường Canh mỉm cười nhìn cậu một cái, “Con quên mang áo ngủ nên ba đem tới cho con,” Nói xong liền đem áo ngủ đặt ở bên cạnh rồi xoay người bước ra.
Lúc này Thiệu Vinh mới nhẹ nhàng thở ra, từ trong bồn tắm đứng lên nhanh chóng lau sạch sẽ thân thể, mặc vào áo ngủ rồi chạy vào phòng bếp làm cơm.
Thiệu Trường Canh yên lặng đứng ở hành lang, nhìn Thiệu Vinh mặc tạp dề đứng trong phòng bếp không ngừng bận rộn, trong ánh mắt thâm thúy dần dần dâng lên một loại cảm xúc khác.
—— Đó là một loại tham muốn giữ lấy vừa mãnh liệt lại điên cuồng.
Vừa rồi ở trong phòng tắm bất quá chỉ mới nhìn thoáng qua, bộ dáng Thiệu Vinh khỏa thân thật sự làm người ta không thể quên.
Trời đất sao anh bậy quá vậy =))
Thiếu niên mười sáu tuổi thân thể đã phát dục rất khá, xương quai xanh tinh xảo như muốn dụ dỗ người lưu lại ấn ký, bọt xà bông che đôi chân thon dài thẳng tắp, bụng bằng phẳng chỉ lộ ra một nửa, làn da toàn thân thấm đầy nước như lóe ra một tầng sáng bóng.
Hình ảnh thiếu niên nằm trong bồn tắm mãnh liệt đánh sâu vào thị giác của người ta, Thiệu Trường Canh cảm thấy đầu óc của mình dưới loại tình huống này đã trở nên trống rỗng, thậm chí mất cả năng lực tự hỏi.
May mắn hắn cũng đủ bình tĩnh, nhanh chóng ổn định tâm trạng.
Thiệu Trường Canh từ trước đến nay luôn là người có lí trí chứ không phải chỉ hành động theo cảm tính, hắn biết rõ mình muốn cái gì —— không chỉ muốn thân thể, mà là muốn chiếm giữ tất cả —— bao gồm cả cảm tình.
Thế nên, hắn không vội.
Thiệu Vinh hoàn toàn không biết tình cảm Thiệu Trường Canh dành cho cậu đã dần dần biến chất, cậu còn ngây thơ nghĩ hắn vẫn giống như trước đây là người thân mà cậu tôn trọng và tin tưởng nhất.
Ở trong phòng bếp bận trước bận sau xào nhiều món, một mâm đồ ăn được đặt lên bàn cơm, nhìn ánh mắt tán thưởng của Thiệu Trường Canh, Thiệu Vinh liền cảm thấy mình bận rộn nãy giờ đều rất đáng giá.
“Baba, cà tím kho tàu này là con học trong sách dạy nấu ăn ở trường, chắc không ngon bằng của ba,” Thiệu Vinh từ trong đĩa gắp một miếng cà tím dài bỏ vào trong bát Thiệu Trường Canh, “Ba nếm thử xem.”
Ánh mắt mong chờ, giống như con chó nhỏ đang lấy lòng chủ nhân.
Trong lòng Thiệu Trường Canh mềm nhũn, dịu dàng hỏi: “Sao tự nhiên hôm nay hiếu thảo quá vậy, tự mình xuống bếp nấu cơm cho ba?”
Thiệu Vinh nghiêm túc nói: “Ba khổ cực nhiều năm chăm sóc con như vậy, con hiện tại trưởng thành rồi nấu cơm cho ba là chuyện dĩ nhiên a.”
Thiệu Trường Canh gật gật đầu, “Ừm, con trai hiểu chuyện như vậy, người làm ba đây cảm thấy rất cảm động.”
“Thật ạ?” Thiệu Vinh ngẩng đầu nhìn hắn, lại chẳng thấy hắn giống như đang cảm động gì.
Thiệu Trường Canh cười cười nói: “Phối hợp với lời thoại của con thôi.”
“. . . . . .” Lại bị đùa giỡn nữa.
“Ba rất khó bị làm cho cảm động.”
“. . . . . .”
“Lại nói, ba làm cơm cho con cả mười năm, con làm cho ba một bữa đã nghĩ ba sẽ cảm động, quá ngây thơ rồi.”
“. . . . . .”
Thiệu Trường Canh chuyển sang chuyện khác, “Về sau mỗi ngày đều nấu cơm cho ba đi.”
Thiệu Vinh nghi hoặc gãi gãi đầu, “Con làm rất khó ăn.”
“Thế nên mới phải luyện tập nhiều hơn.”
Thiệu Vinh ngây ngốc, nói: “Cũng đúng, dù sao mỗi ngày con đều tan học sớm hơn ba tan tầm, về sau cứ để con làm cơm, chỉ cần ba không chê khó ăn là được.”
Thiệu Trường Canh mỉm cười: “Vậy tốt lắm.”
Thiệu Vinh không hề phát hiện mình lại một lần nữa đi vào bẫy của Thiệu Trường Canh.
Thiệu Trường Canh cũng chỉ muốn về sau có nhiều hơn cơ hội ăn cơm do Thiệu Vinh nấu mà thôi.
Hắn thích nhìn ánh mắt Thiệu Vinh lúc hỏi hắn “ăn ngon không”, thích nhìn nụ cười vui sướng khi cậu được khen, thậm chí thích bộ dáng ủ rũ đáng yêu khi bị hắn bảo là “khó ăn”.
Nói thật, đồ ăn Thiệu Vinh làm cũng không ngon, không phải mặn thì là ngọt, nhưng Thiệu Trường Canh lại ăn đến ngon lành, có lẽ đối với Thiệu Trường Canh mà nói, món ngon mĩ thực khắp thế giới tụ cùng một chỗ cũng không bằng Thiệu Vinh xào một mâm cà tím cho hắn ăn.
Sau buổi cơm tối, Thiệu Vinh đem tất cả bát đũa bỏ vào trong máy rửa bát, cầm khăn lau bàn sạch sẽ, rồi lại chịu khó cầm khăn lau sàn. Thiệu Vinh làm việc nhà, nhìn qua thật là một đứa nhỏ hiểu chuyện.
Thiệu Trường Canh ngồi trên sô pha nhìn cậu loay hoay, nhịn không được hơi hơi giương lên khóe môi.
Thiệu Vinh rất nhanh đã lau xong, cậu đi đến bên người Thiệu Trường Canh ngồi xuống, “Baba đang xem cái gì?”
“Tin tức,” Thiệu Trường Canh thả báo trong tay xuống, nói: “Con không phải có quà tặng cho ba sao?”
“Thiếu chút nữa quên mất,” Thiệu Vinh đứng dậy đi đến phòng ngủ, từ trong ngăn kéo lấy ra một tờ giấy, trở lại phòng khách như hiến vật quý đưa cho Thiệu Trường Canh.
Thiệu Trường Canh mở ra, chỉ thấy trên giấy Tuyên Thành viết một đoạn thơ: “Cẩm sắt vô đoan ngũ thập huyền, nhất huyền nhất trụ tư hoa niên. Trang sinh hiểu mộng mê hồ điệp, vọng đế xuân tâm thác đỗ quyên. Thương hải nguyệt minh châu hữu lệ, lam điền nhật noãn ngọc sinh yên. Thử tình khả đãi thành truy ức, chích thị đương thì dĩ võng nhiên.”
*Ðàn gấm, năm mươi sợi ảo huyền
Từng dây, từng trục gọi hoa niên
Trang sinh, mộng sớm mơ hồn bướm
Thục đế, lòng xuân gửi tiếng quyên
Trăng sáng, lệ châu nhòa Bích Hải
Nắng hanh, khói ngọc tỏa Lam Ðiền
Tình này ôn lại còn thương cảm
Một thuở đau lòng chữ nợ duyên
[Cẩm sắt của Lý Thương Ẩn]
Ở phía dưới còn có con dấu in lên “Thiệu Vinh chi ấn”.
Thiệu Trường Canh nhịn cười hỏi: “Đây là cái gì?”
Thiệu Vinh gãi đầu: “Là chữ con tự mình viết.”
Thiệu Trường Canh có chút kinh ngạc, “Con học viết chữ bút lông khi nào thế?” Rời đi một năm, Thiệu Vinh hình như thay đổi rất nhiều, không chỉ trông thành thục hơn mà còn học được cách viết bút lông.
Nhận thức điều này làm cho tâm tình Thiệu Trường Canh trong lúc bất chợt có chút phức tạp.
Thiệu Vinh nghiêm túc nói: “Trường mở một khóa học, con cảm thấy khá hứng thú với thư pháp nên đã đăng kí đi học một kì,” Dừng một chút, “Baba, ba thấy chữ con viết thế nào?”
Chữ bút lông Thiệu Vinh viết ngay ngắn sâu sắc, giống như bảng chữ mẫu in ấn ngay ngắn chỉnh tề, nhìn chữ viết tựa hồ có thể liên tưởng đến bộ dáng lúc chủ nhân nắm bút lông viết chữ thật sự nhập tâm.
Tầm mắt Thiệu Trường Canh đảo qua hàng chữ, rốt cuộc tán thưởng gật đầu nói: “Viết không tệ.”
Nhìn góc dưới có dòng chữ “Thiệu Vinh chi ấn”, khóe miệng hắn không khỏi hiện lên ý cười, tiểu gia hỏa này cư nhiên khắc tên lên con dấu còn rồi đóng lên mặt trên, cứ như mình là nhà thư pháp ấy, thật sự rất buồn cười.
Khó có dịp được baba khích lệ làm cho trong mắt Thiệu Vinh hiện lên một chút vui sướng, “Ba cảm thấy không tệ thật sao? Vậy con lại viết một bài nữa tặng cho ba làm quà nha.”
Thiệu Trường Canh nói: “Được, bây giờ đi viết đi, để ba thuận tiện nhìn xem con viết như thế nào.”
“Dạ!” Thiệu Vinh gật gật đầu, xoay người đi đến thư phòng, lấy ra một tờ giấy trải lên mặt bàn, sau đó từ trên giá sách lấy ra bút lông và nghiên mực, bắt đầu chèn các góc.
Tất cả chuẩn bị sắp xếp xong, Thiệu Vinh nhẹ nhàng vén tay áo, đưa tay cầm bút chậm rãi viết trên giấy.
Suốt một năm không gặp, tính trẻ con trên người Thiệu Vinh đã giảm đi không ít, bộ dáng cúi đầu nghiêm túc cầm bút viết chữ đã hoàn toàn thoát khỏi vẻ ngây thơ đáng yêu trước đây, tăng thêm vài phần sức quyến rũ của thiếu niên.
Cậu hơi hơi cúi người xuống, tầm mắt đặt ở ngòi bút, tóc mái nhẹ nhàng rũ xuống che trán, vẻ mặt cẩn thận tỉ mỉ như vậy làm cho trong lòng Thiệu Trường Canh một trận rung động.
Ngón tay thon dài của Thiệu Vinh cầm bút lông, như mây bay nước chảy lưu loát sinh động viết xuống bốn chữ to xinh đẹp ——
Nhất thế bình an.
Một đời bình an
Viết xong bốn chữ, sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía Thiệu Trường Canh.
“Baba, bốn chữ này tặng cho ba, ba mỗi ngày ở bệnh viện vừa bận vừa mệt, con cũng không mong muốn gì, chỉ hy vọng ba có thể bình an .”
Đôi mắt của thiếu niên sáng ngời giống như ánh sao trong đêm tối.
Một đạo phòng tuyến cuối cùng ở trong lòng giống như bị cái gì đánh vỡ, hầu kết Thiệu Trường Canh trượt lên trượt xuống, sau một lúc lâu nói không nên lời.
Nhất thế bình an, đó là chữ mà Thiệu Vinh viết tặng hắn, mỗi nét bút đều vô cùng thật tâm, cũng biểu thị cho mong muốn thật sự của cậu.
Một khắc đấy, Thiệu Trường Canh đột nhiên rất muốn đem tiểu tử chọc người động tâm này gắt gao ôm vào trong ngực hung hăng hôn trụ.
May là xúc động nhất thời cuối cùng cũng bị lý trí áp chế, Thiệu Trường Canh rất nhanh điều chỉnh lại cảm xúc, vươn tay ra nhẹ nhàng sờ sờ tóc Thiệu Vinh, thấp giọng nói: “Món quà này tốt lắm, ba rất thích.”
Trên mặt Thiệu Vinh hiện lên ý cười, “Ba không chê là tốt rồi.”
“Sao có thể chê chứ, ngày mai ba đem chữ con viết đóng khung treo lên tường.”
“Treo lên tường?” Thiệu Vinh có chút xấu hổ, “Lỡ như có khách đến nhà, thấy chữ con viết trên tường sẽ cười. . . . . .”
Thiệu Trường Canh nhướng mày, “Sợ cái gì?”
Thiệu Vinh nói: “Vẫn không cần treo ở phòng khách, rất khoa trương, baba.”
Thiệu Trường Canh cười cười, “Ba có nói treo ở phòng khách đâu,” Dừng một chút, “Ba sẽ treo nó trong phòng ngủ của ba, như vậy cũng chỉ một mình ba mới có thể thưởng thức chữ của con, được không?”
Thiệu Vinh nghĩ nghĩ, mới gật đầu nói: “Vậy được rồi.”
Khát vọng độc chiếm của Thiệu Trường Canh sau một năm phân ly càng trở nên bùng phát mãnh liệt. Thậm chí ngay cả quà Thiệu Vinh tặng hắn cũng không muốn chia sẻ với bất kì ai.
Nhất thế bình an, bốn chữ đơn giản được Thiệu Trường Canh coi là bảo vật vô giá.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook