Y Quan Khắp Thành
-
Chương 66
Hứa Lâm đi rồi, Phó Vân Hiến mới rút thiệp mời ra nhìn lướt qua, tính ngày một hồi thì có vẻ có thời gian rảnh.
Hứa Tô ngồi trước người y, hắn ngẩng đầu lên, không nói một lời chỉ nhìn tấm thiệp trong tay y, nom như đang suy tư gì đó.
Phó Vân Hiến thấy hắn để ý tờ giấy này thì nâng tay cọ lên mũi Hứa Tô, khẽ cười hỏi: “Ghen tị à?”
Hứa Tô điều chỉnh lại sắc mặt, chuyện này tính toán sau: “Rõ ràng Hứa Lâm có vấn đề, vừa rồi sao còn che chở cho nó.”
Sau chuyện Mã Bỉnh Nguyên làm, đúng là Phó Vân Hiến đã cho người đi điều tra Hứa Lâm, nhưng không ngờ là thân phận cậu ta không có bất cứ điểm đáng nghi nào. Chuyện Hứa Lâm kể với y không khác sự thật là bao nhiêu, chỉ có một vài điểm chênh lệch nhỏ. Năm ấy Phó Vân Hiến thắng quan tòa giúp mẹ của Hứa Lâm, không bao lâu sau khi tòa án cưỡng chế thi hành bản án, mẹ cậu ta chết bệnh, cha Hứa Lâm lập tức từ chối tiếp tục chu cấp chi phí, từ đó về sau Hứa Lâm phải ở trong khu ổ chuột, cũng không biết làm sao mới trưởng thành được trong hoàn cảnh đó, cuộc sống của cậu ta chỉ toàn là cay đắng, không giống như lời cậu ta nói, rằng cuộc sống rất tốt đẹp.
Nhưng Phó Vân Hiến không coi chút khác biệt ấy là vấn đề. Luật sư vốn không phải là Bồ Tát, y cũng không trông mong tất cả mọi người gặp mình xong sẽ thay đổi lệch đất nghiêng trời, coi y là phương hướng hay tín ngưỡng, vì xét về mặt nào đó, đây cũng chính là gông xiềng, là trói buộc.
“Ngày mai đi làm thủ tục, một nửa chỗ này là của em.” Có lẽ cảm thấy cứ xoắn xuýt mãi chuyện này cũng không để làm gì, Phó Vân Hiến quay đầu bước đi, dặn bác giúp việc chuẩn bị bữa tối. Nhưng Hứa Tô không bỏ qua, không chịu thua, lập tức nhảy lên lưng Phó Vân Hiến, cưỡi lên bả vai vạm vỡ của y, sống chết kẹp cổ y.
Sức Hứa Tô không lớn nhưng thắng ở tư thế ngang tàng, Phó Vân Hiến bị hắn kẹp bất động, rống lên: “Em xuống ngay!”
Không ai dám động thổ trên đầu Thái Tuế. Nhưng Hứa Tô nghiêng người không buông tay, hắn cúi đầu cắn một phát lên cổ Phó Vân Hiến.
Phó Vân Hiến cương quyết dũng mãnh, đau thì đánh luôn, loáng cái đã vật ngã Hứa Tô xuống đất, thuận tay giật thắt lưng, trói chân tay hắn như trói gia súc.
Lưng Hứa Tô chạm đất trước, một cú ngã mạnh khiến xương cốt toàn thân như bị đập vỡ, kêu đến lọc cọc. Mà Phó Vân Hiến cũng không khá hơn hắn bao nhiêu, vạt áo bung ra, trên ngực toàn là những đường mảnh rớm máu, Hứa Tô nuôi móng tay, tuy không dài nhưng khi cào người cũng rất ra gì.
Phó Vân Hiến thở nặng nề, dùng toàn bộ trọng lượng cơ thể áp chế Hứa Tô, nheo mắt lại nhìn hắn. Có lẽ là do tức giận thúc ép, cơ thể của y nổi lên từng khối rõ ràng, phập phồng kịch liệt, gân xanh trên bụng nổi lên, đường nét đẹp đẽ đến mức gợi dục.
Hứa Tô ngây ra chừng mấy phút, cảm giác ức chế trong ngực không nơi xả ra, vẫn còn định giãy giụa, nhưng không động đậy được, lão già kia mà bị chọc tức thì khéo sẽ đánh cả mình, hắn bèn thoáng hạ mình xuống, nhìn thẳng vào Phó Vân Hiến mà nói, chúng ta về giường đi, chú cõng tôi.
Phó Vân Hiến không quan tâm mà đỡ thắt lưng, y đã vận động suốt cả một đêm.
Hứa Tô vẫn đau, đau đến nổ đom đóm mắt, nơi đáy mắt ánh lên chút mê ly mời gọi mơ hồ, hắn bẻ chân ra, khiêu khích nhíu mày: “Sao? Không được à?”
Phó Vân Hiến vác Hứa Tô lên vai, cười mắng hắn một tiếng: “Đồ yêu tinh.”
Thủ tục thêm tên vào giấy chứng nhận sở hữu bất động sản được làm rất nhanh, Hứa Tô và Phó Vân Hiến không có quan hệ huyết thống, cũng không phải vợ chồng hợp pháp, chỉ có thể xác lập qua mua bán, còn phải nộp thêm thuế, nhưng cuối cùng cũng thành tài sản hai người đồng sở hữu. Nhìn tờ giấy chứng nhận bất động sản trên tay, Hứa Tô ngày thì ngẩn ngơ, đêm lại trằn trọc, ngơ ngác hết mấy ngày mà tim vẫn như tảng đá bị treo lên không rơi xuống, vẫn chưa tin là thật.
Xét từ mặt nào đó, những lời Hứa Lâm nói không phải không có lý. Hai ngày nay, Phó Vân Hiến mang Hứa Lâm theo để thu xếp mọi thứ xung quanh vụ án Mã Bỉnh Tuyền, hắn hoàn toàn không thể xen vào chuyện ở văn phòng luật sư, trước thì có Hà Thanh Uyển, sau lại có Hứa Lâm, ngoại trừ mối quan hệ trên giường, cảm giác như bọn họ đều gần với Phó Vân Hiến hơn hắn. Cho đến một ngày hắn nhận được điện thoại từ Tô An Na, Tô An Na chẳng thèm hỏi lý do tại sao hắn mất tích mấy ngày nay, vừa nối máy đã nhiếc móc qua điện thoại. Bà ta nói, lão chồng Lưu Mai nuôi đàn bà bên ngoài, thế mà trước khi chết lại nhớ đến người vợ thuở hàn vi, để lại một căn nhà lớn ở ngoại ô cho bà ấy.
“Còn Vương Á Cầm nữa, con trai của mụ có ra gì đâu, thấp lè tè, bằng cấp thì không có, ngoại hình lại càng không, vậy mà lại bám vào được một bà chị mắt mù lắm tiền, mua cho mẹ mình một căn nhà hai phòng ngủ trong nội thành.”
Tự nhiên ai cũng giàu thêm mấy triệu, bà ta ghen tị với bọn họ vì tốt số hơn mình.
Tô An Na chửi người khác như có thù ba kiếp, chửi một hồi tự dưng lại gào khóc thống thiết, tiếng khóc tiếng chửi ầm ầm ập đến, bao vây chặt lấy hắn, dày đặc như mắc cửi. Hứa Tô lôi hết vốn liếng ra để trấn an mẹ mình, nhưng hắn không dám nói cho bà ta biết rằng nhà của Phó Vân Hiến đã có thêm một cái tên, mấy triệu của hai bà cô Lưu, Vương kia hoàn toàn chẳng là cái thá gì.
Sau khi cúp máy, chút mơ hồ còn sót lại trong lòng Hứa Tô tạm thời tiêu tan hết. Hắn tự phỉ nhổ bản thân nông cạn, nhưng dù thế nào đi nữa, cảm giác có tiền cũng tốt thật.
Phó Vân Hiến mới từ nơi khác về, vụ án Tưởng Chấn Hưng đã tuyên án, thu hút sự chú ý từ khắp nơi, vụ án vốn có lẽ còn phải kéo dài thêm nửa năm một năm nữa, giờ lại tuyên án rất nhanh. Tưởng Chấn Hưng được thay đổi từ tội lừa đảo gây quỹ sang nhận tiền trái phép, bị kết án sáu năm tù, hơn nữa ông đã bị giam giữ nhiều năm nên sẽ rất nhanh được thả ra, thậm chí toà án nhân dân cấp cao của tỉnh còn công khai gửi lời xin lỗi đến những người còn lại liên quan đến vụ án Tưởng Chấn Hưng và sửa thành trắng án, quả thực là cảnh ngàn năm có một.
Dưới áp lực nặng nề như thế, thật sự rất khó để bào chữa rằng mình không có tội, kết quả này có thể nói là một điều đáng mừng.
Ngoài ra, còn có một vụ án cũng khiến ngành luật chấn động, vì có thể lập công giảm án, vậy mà Mã Bỉnh Tuyền lại khai luôn hang ổ sản xuất ma túy của Mã Bỉnh Nguyên, giúp cảnh sát xóa sạch thế lực xã hội đen lớn mạnh nhất thành phố G, sửa án từ tử hình thành chung thân một cách rất đương nhiên. Mọi người trong giới cho rằng lần này Phó Vân Hiến sẽ ngã ngựa, không ngã ngựa thì cũng phải tróc vẩy trầy da, dù sao cũng mới chọc phải tổ ong vò vẽ Tưởng Chấn Hưng, lại đúng thời điểm quan trọng khi nhà nước đang muốn trấn áp xã hội đen bằng hình phạt nặng mà đi nhận vụ án khó giải quyết này.
Nào ai ngờ được, tính người đôi khi lại xấu xí đến khủng khiếp, anh trai lo lót đủ đường chuẩn bị cứu em trai ra, ai ngờ em trai vì giữ mạng mà trực tiếp bán đứng anh mình.
Trước đây mỗi khi Phó Vân Hiến chiến thắng quan tòa, trên mạng đều sẽ ngập tràn tiếng chửi rủa, người ngoài giới thì chửi y nối giáo cho giặc, người trong ngành thì lên án y điều khiển tư pháp, tóm lại chính là luật sư xấu lòng dạ hiểm ác kiếm tiền bẩn, phải băm thành trăm mảnh. Bây giờ tuy tiếng chửi bới trong vụ án Tưởng Chấn Hưng ít đi nhưng sau khi vụ án kết thúc, nước bọt trên mạng vẫn văng mãi không lắng xuống, có rất nhiều luật sư gửi công văn công kích, cho rằng vụ án này vốn nên bào chữa theo hướng vô tội, cuối cùng lại vẫn chiều lòng bên kiểm sát, tự nhiên để Tưởng Chấn Hưng ngồi tù mấy năm vô nghĩa.
Đây thuần túy là không thèm để tâm tới tình hình trong nước, càn quấy vì đố kỵ.
Tưởng Tuyền vốn muốn làm riêng một lá cờ thưởng cho Phó Vân Hiến nhưng cái thứ đồ chơi vứt đi này Quân Hán đã có nhiều lắm rồi, đại luật sư Phó nhận xong còn chẳng thèm liếc mắt nhìn, về sau Tưởng Tuyền copy thư của đám trẻ ở tiểu học Hi Vọng cho Hứa Tô, nhờ hắn chuyển cho Phó Vân Hiến và Hà Tổ Bình.
Sau rất nhiều năm, Phó Vân Hiến lại lần đầu xuất hiện tại văn phòng Tĩnh Nhân của Hà Tổ Bình, bên ngoài thì lý do là còn có những thủ tục đằng sau vụ án Tưởng Chấn Hưng cần hai văn phòng hợp tác, mà thực chất thì là tới xem hoàn cảnh làm việc hiện tại của Hứa Tô.
Phó Vân Hiến vừa xuất hiện, luật sư trong văn phòng lập tức buông hết công việc đang làm, ai cũng đứng dậy, nghiêm trang lễ phép nhìn y.
Phó Vân Hiến hoàn toàn không coi đám người này ra gì, ngay cả mấy lời khách sáo cũng dẹp hết, thong thả đi từ khu làm việc bên ngoài vào trong phòng làm việc của Hà Tổ Bình, cả văn phòng luật sư chỉ có mỗi một tầng, Hà Tổ Bình thật sự đúng là càng lăn lộn càng thụt lùi, kinh doanh bao nhiêu năm vẫn không chuyển được văn phòng luật sư sang nơi nào khang trang hơn, vẫn cứ ở cái chỗ bé tí này, cũng vẫn chỉ có từng đó người.
Hà Tổ Bình hỏi y: “Thay đổi rồi à?”
Phó Vân Hiến không đáp, ánh mắt hướng lên bức thư pháp trong phòng làm việc của Hà Tổ Bình, bốn chữ “Dũng mãnh” “Chính nghĩa” vẫn treo cao trên tường, có lẽ dạo này Hà Tổ Bình bận xử lý vụ án nên để lâu không lau chùi, bên trên đã phủ một tầng bụi mịn.
Nhưng bốn chữ này vẫn nổi bật từng góc cạnh, nét bút phóng khoáng như sinh gió, tựa như một hiệp sĩ rút đao vung kiếm, có thể xông ra chiến đấu bất cứ lúc nào.
Hà Tổ Bình khẽ thở dài: “Cậu đã không còn trở lại từ sau khi Thanh Uyển mất.”
Phó Vân Hiến hơi ngẩng đầu, ánh mắt vẫn khóa ở bức thư pháp, mãi lâu sau mới “Ừ” một tiếng.
Hứa Tô bên cạnh yên lặng lắng nghe, tinh tế nghiền ngẫm đủ loại hàm ý sau một tiếng “Ừ” này, là hối, hay là hận, hay là buồn đau mất mát? Hắn bỗng thấy nhạt thếch.
Quay người đi lấy thư, Hứa Tô hỏi: “Không đọc thư à?”
Phó Vân Hiến đã ngồi ở trên sô-pha, kẹp một điếu thuốc đã châm ở giữa ngón tay, nhắm mắt nghỉ ngơi, y nói: “Nhớ.”
Một xấp thư dày, Hứa Tô tùy ý mở một lá, bắt đầu hắng giọng tụng lên, giọng hắn vốn trong, cảm giác như chưa vỡ giọng, lại còn cố tình bắt chước âm trẻ con, nghe rất thoải mái.
“Chú Phó, chú thật sự là một luật sư hành hiệp trượng nghĩa, cảm ơn chú đã cứu ba Tưởng.”
Nghe tới đó, Phó Vân Hiến cúi đầu bật cười, suy cho cùng vẫn là học sinh tiểu học, thành ngữ dùng không tốt nhưng ý tứ thì y vẫn hiểu.
Hà Tổ Bình thấy phản ứng này của Phó Vân Hiến thì hỏi y: “Hẳn là lâu lắm rồi cậu không nhận vụ án như vậy, không kiếm được mấy tiền, lại còn tốn bao nhiêu công sức không nhận được lời khen, có cảm giác gì?”
Phó Vân Hiến hút một hơi thuốc, im lặng nhả một vòng khói ra, ánh mắt y lại hướng về bốn chữ rồng bay phượng múa trên tường, một lát sau mới nói: “Không tệ mấy.”
Phó Vân Hiến tới Tĩnh Nhân không phải cho vui, sau khi sắp xếp các thủ tục sau vụ án thì trực tiếp mang Hứa Tô đi luôn. Y phải tham gia hôn lễ của đệ tử.
Quê Hạ Hiểu Phác không có sân bay, xuống máy bay lại phải đổi xe chẳng thà đi tàu hỏa cho tiện. Trong lúc chờ tàu, thỉnh thoảng lại có người liếc mắt nhìn bọn họ, người trong nước thấy hai người đàn ông thân mật thì vẫn ngỡ ngàng như trước, ánh nhìn như mài dao soàn soạt, vẻ mặt lộ ra sự chán ghét.
Phó Vân Hiến ôm Hứa Tô bằng một tay, người ta càng ghét y lại càng sỗ sàng. Luật sư là một nghề phải nhìn sắc mặt nha môn, nhưng cũng có chút ưu thế là người nằm ngoài thể chế nhà nước thì tự do, nếu y là quan tòa hay công tố viên thì chắc chắn sẽ không dám phô trương không e sợ gì trước mặt công chúng thế này.
Hứa Tô ngồi trên đoàn tàu ngược lên hướng Bắc, suy nghĩ chồng chất, cảm khái chất chồng.
Trước kia hắn theo Phó Vân Hiến ra ngoài, phần lớn thời gian đều đi máy bay, đôi khi cũng đi tàu cao tốc, nhưng chưa từng ngồi tàu hoả sơn xanh thế này bao giờ, ngược xa hơn về trước, chính là lần tới Bắc Kinh lật lại bản án cho Hứa Văn Quân, chuyện từ mười năm trước đến giờ nhớ lại, cảm giác như mới hôm qua.
Nghĩ đến vụ án Mã Bỉnh Tuyền, Hứa Tô hỏi: “Sao lại không nói cho tôi?”
Phó Vân Hiến nói: “Sợ em không giữ được.”
Dù cho kẻ ác đã bị đưa ra trước vành móng ngựa, Hứa Tô vẫn không vừa lòng, hắn bĩu môi nói: “Nhưng cứ thế bỏ qua chuyện này à? Hứa Lâm muốn tôi hít thuốc phiện đấy.”
Phó Vân Hiến cúi đầu, đưa tay xoa mái tóc vàng mềm mại của Hứa Tô, ánh mắt hơi tối đi: “Sẽ không cứ thế bỏ qua đâu.”
Trước khi nói những lời này, Phó Vân Hiến đã gặp Mã Bỉnh Nguyên trong trại tạm giam, Mã Bỉnh Nguyên cũng sắp bị bắn chết, vẫn còn muốn xin Phó Vân Hiến cố gắng xoay chuyển tình thế, nhưng Phó Vân Hiến nói mình là luật sư của Mã Bỉnh Tuyền, giữ được mạng cho Mã Bỉnh Tuyền thì coi như y đã tuân thủ tuyệt đối chức trách của mình rồi, Mã Bỉnh Nguyên vẫn nên mời cao nhân khác đi thôi.
Đến tận lúc này Mã Bỉnh Nguyên mới hoàn toàn tin rằng mình đã bị Phó Vân Hiến gài bẫy từ đầu. Mấy ngày nay Phó Vân Hiến mang theo Hứa Lâm bôn ba xuôi ngược, ngoài mặt thì là chạy vạy giúp Mã Bỉnh Tuyền, thực chất đều là hình thức, y biết Hứa Lâm là người do Mã Bỉnh Nguyên phái đến.
Vì thông tin Hứa Lâm tuồn ra không chính xác nên Mã Bỉnh Nguyên hoàn toàn không hay biết gì, chờ đến khi phản ứng được đây là chiêu “chống địch bằng kế ly gián” của Phó Vân Hiến thì đã muộn, gã đã bị chính em trai ruột bán đứng.
Phân tích từ lời Phó Vân Hiến nói, Mã Bỉnh Nguyên trong trại tạm giam đã xác định, chính thằng nhãi Hứa Lâm kia trời sinh có máu phản chủ, tiết lộ chuyện mình bắt cóc Hứa Tô cho Phó Vân Hiến trước, sau đó lại giúp gã hoạt động âm thầm, hại mình ăn đạn. Tuy gã đã mất hết hi vọng nhưng vẫn còn dư đảng bên ngoài, muốn giết một Hứa Lâm vốn là chuyện quá đơn giản.
Gã phải trả thù.
Hết chương 66.
Hứa Tô ngồi trước người y, hắn ngẩng đầu lên, không nói một lời chỉ nhìn tấm thiệp trong tay y, nom như đang suy tư gì đó.
Phó Vân Hiến thấy hắn để ý tờ giấy này thì nâng tay cọ lên mũi Hứa Tô, khẽ cười hỏi: “Ghen tị à?”
Hứa Tô điều chỉnh lại sắc mặt, chuyện này tính toán sau: “Rõ ràng Hứa Lâm có vấn đề, vừa rồi sao còn che chở cho nó.”
Sau chuyện Mã Bỉnh Nguyên làm, đúng là Phó Vân Hiến đã cho người đi điều tra Hứa Lâm, nhưng không ngờ là thân phận cậu ta không có bất cứ điểm đáng nghi nào. Chuyện Hứa Lâm kể với y không khác sự thật là bao nhiêu, chỉ có một vài điểm chênh lệch nhỏ. Năm ấy Phó Vân Hiến thắng quan tòa giúp mẹ của Hứa Lâm, không bao lâu sau khi tòa án cưỡng chế thi hành bản án, mẹ cậu ta chết bệnh, cha Hứa Lâm lập tức từ chối tiếp tục chu cấp chi phí, từ đó về sau Hứa Lâm phải ở trong khu ổ chuột, cũng không biết làm sao mới trưởng thành được trong hoàn cảnh đó, cuộc sống của cậu ta chỉ toàn là cay đắng, không giống như lời cậu ta nói, rằng cuộc sống rất tốt đẹp.
Nhưng Phó Vân Hiến không coi chút khác biệt ấy là vấn đề. Luật sư vốn không phải là Bồ Tát, y cũng không trông mong tất cả mọi người gặp mình xong sẽ thay đổi lệch đất nghiêng trời, coi y là phương hướng hay tín ngưỡng, vì xét về mặt nào đó, đây cũng chính là gông xiềng, là trói buộc.
“Ngày mai đi làm thủ tục, một nửa chỗ này là của em.” Có lẽ cảm thấy cứ xoắn xuýt mãi chuyện này cũng không để làm gì, Phó Vân Hiến quay đầu bước đi, dặn bác giúp việc chuẩn bị bữa tối. Nhưng Hứa Tô không bỏ qua, không chịu thua, lập tức nhảy lên lưng Phó Vân Hiến, cưỡi lên bả vai vạm vỡ của y, sống chết kẹp cổ y.
Sức Hứa Tô không lớn nhưng thắng ở tư thế ngang tàng, Phó Vân Hiến bị hắn kẹp bất động, rống lên: “Em xuống ngay!”
Không ai dám động thổ trên đầu Thái Tuế. Nhưng Hứa Tô nghiêng người không buông tay, hắn cúi đầu cắn một phát lên cổ Phó Vân Hiến.
Phó Vân Hiến cương quyết dũng mãnh, đau thì đánh luôn, loáng cái đã vật ngã Hứa Tô xuống đất, thuận tay giật thắt lưng, trói chân tay hắn như trói gia súc.
Lưng Hứa Tô chạm đất trước, một cú ngã mạnh khiến xương cốt toàn thân như bị đập vỡ, kêu đến lọc cọc. Mà Phó Vân Hiến cũng không khá hơn hắn bao nhiêu, vạt áo bung ra, trên ngực toàn là những đường mảnh rớm máu, Hứa Tô nuôi móng tay, tuy không dài nhưng khi cào người cũng rất ra gì.
Phó Vân Hiến thở nặng nề, dùng toàn bộ trọng lượng cơ thể áp chế Hứa Tô, nheo mắt lại nhìn hắn. Có lẽ là do tức giận thúc ép, cơ thể của y nổi lên từng khối rõ ràng, phập phồng kịch liệt, gân xanh trên bụng nổi lên, đường nét đẹp đẽ đến mức gợi dục.
Hứa Tô ngây ra chừng mấy phút, cảm giác ức chế trong ngực không nơi xả ra, vẫn còn định giãy giụa, nhưng không động đậy được, lão già kia mà bị chọc tức thì khéo sẽ đánh cả mình, hắn bèn thoáng hạ mình xuống, nhìn thẳng vào Phó Vân Hiến mà nói, chúng ta về giường đi, chú cõng tôi.
Phó Vân Hiến không quan tâm mà đỡ thắt lưng, y đã vận động suốt cả một đêm.
Hứa Tô vẫn đau, đau đến nổ đom đóm mắt, nơi đáy mắt ánh lên chút mê ly mời gọi mơ hồ, hắn bẻ chân ra, khiêu khích nhíu mày: “Sao? Không được à?”
Phó Vân Hiến vác Hứa Tô lên vai, cười mắng hắn một tiếng: “Đồ yêu tinh.”
Thủ tục thêm tên vào giấy chứng nhận sở hữu bất động sản được làm rất nhanh, Hứa Tô và Phó Vân Hiến không có quan hệ huyết thống, cũng không phải vợ chồng hợp pháp, chỉ có thể xác lập qua mua bán, còn phải nộp thêm thuế, nhưng cuối cùng cũng thành tài sản hai người đồng sở hữu. Nhìn tờ giấy chứng nhận bất động sản trên tay, Hứa Tô ngày thì ngẩn ngơ, đêm lại trằn trọc, ngơ ngác hết mấy ngày mà tim vẫn như tảng đá bị treo lên không rơi xuống, vẫn chưa tin là thật.
Xét từ mặt nào đó, những lời Hứa Lâm nói không phải không có lý. Hai ngày nay, Phó Vân Hiến mang Hứa Lâm theo để thu xếp mọi thứ xung quanh vụ án Mã Bỉnh Tuyền, hắn hoàn toàn không thể xen vào chuyện ở văn phòng luật sư, trước thì có Hà Thanh Uyển, sau lại có Hứa Lâm, ngoại trừ mối quan hệ trên giường, cảm giác như bọn họ đều gần với Phó Vân Hiến hơn hắn. Cho đến một ngày hắn nhận được điện thoại từ Tô An Na, Tô An Na chẳng thèm hỏi lý do tại sao hắn mất tích mấy ngày nay, vừa nối máy đã nhiếc móc qua điện thoại. Bà ta nói, lão chồng Lưu Mai nuôi đàn bà bên ngoài, thế mà trước khi chết lại nhớ đến người vợ thuở hàn vi, để lại một căn nhà lớn ở ngoại ô cho bà ấy.
“Còn Vương Á Cầm nữa, con trai của mụ có ra gì đâu, thấp lè tè, bằng cấp thì không có, ngoại hình lại càng không, vậy mà lại bám vào được một bà chị mắt mù lắm tiền, mua cho mẹ mình một căn nhà hai phòng ngủ trong nội thành.”
Tự nhiên ai cũng giàu thêm mấy triệu, bà ta ghen tị với bọn họ vì tốt số hơn mình.
Tô An Na chửi người khác như có thù ba kiếp, chửi một hồi tự dưng lại gào khóc thống thiết, tiếng khóc tiếng chửi ầm ầm ập đến, bao vây chặt lấy hắn, dày đặc như mắc cửi. Hứa Tô lôi hết vốn liếng ra để trấn an mẹ mình, nhưng hắn không dám nói cho bà ta biết rằng nhà của Phó Vân Hiến đã có thêm một cái tên, mấy triệu của hai bà cô Lưu, Vương kia hoàn toàn chẳng là cái thá gì.
Sau khi cúp máy, chút mơ hồ còn sót lại trong lòng Hứa Tô tạm thời tiêu tan hết. Hắn tự phỉ nhổ bản thân nông cạn, nhưng dù thế nào đi nữa, cảm giác có tiền cũng tốt thật.
Phó Vân Hiến mới từ nơi khác về, vụ án Tưởng Chấn Hưng đã tuyên án, thu hút sự chú ý từ khắp nơi, vụ án vốn có lẽ còn phải kéo dài thêm nửa năm một năm nữa, giờ lại tuyên án rất nhanh. Tưởng Chấn Hưng được thay đổi từ tội lừa đảo gây quỹ sang nhận tiền trái phép, bị kết án sáu năm tù, hơn nữa ông đã bị giam giữ nhiều năm nên sẽ rất nhanh được thả ra, thậm chí toà án nhân dân cấp cao của tỉnh còn công khai gửi lời xin lỗi đến những người còn lại liên quan đến vụ án Tưởng Chấn Hưng và sửa thành trắng án, quả thực là cảnh ngàn năm có một.
Dưới áp lực nặng nề như thế, thật sự rất khó để bào chữa rằng mình không có tội, kết quả này có thể nói là một điều đáng mừng.
Ngoài ra, còn có một vụ án cũng khiến ngành luật chấn động, vì có thể lập công giảm án, vậy mà Mã Bỉnh Tuyền lại khai luôn hang ổ sản xuất ma túy của Mã Bỉnh Nguyên, giúp cảnh sát xóa sạch thế lực xã hội đen lớn mạnh nhất thành phố G, sửa án từ tử hình thành chung thân một cách rất đương nhiên. Mọi người trong giới cho rằng lần này Phó Vân Hiến sẽ ngã ngựa, không ngã ngựa thì cũng phải tróc vẩy trầy da, dù sao cũng mới chọc phải tổ ong vò vẽ Tưởng Chấn Hưng, lại đúng thời điểm quan trọng khi nhà nước đang muốn trấn áp xã hội đen bằng hình phạt nặng mà đi nhận vụ án khó giải quyết này.
Nào ai ngờ được, tính người đôi khi lại xấu xí đến khủng khiếp, anh trai lo lót đủ đường chuẩn bị cứu em trai ra, ai ngờ em trai vì giữ mạng mà trực tiếp bán đứng anh mình.
Trước đây mỗi khi Phó Vân Hiến chiến thắng quan tòa, trên mạng đều sẽ ngập tràn tiếng chửi rủa, người ngoài giới thì chửi y nối giáo cho giặc, người trong ngành thì lên án y điều khiển tư pháp, tóm lại chính là luật sư xấu lòng dạ hiểm ác kiếm tiền bẩn, phải băm thành trăm mảnh. Bây giờ tuy tiếng chửi bới trong vụ án Tưởng Chấn Hưng ít đi nhưng sau khi vụ án kết thúc, nước bọt trên mạng vẫn văng mãi không lắng xuống, có rất nhiều luật sư gửi công văn công kích, cho rằng vụ án này vốn nên bào chữa theo hướng vô tội, cuối cùng lại vẫn chiều lòng bên kiểm sát, tự nhiên để Tưởng Chấn Hưng ngồi tù mấy năm vô nghĩa.
Đây thuần túy là không thèm để tâm tới tình hình trong nước, càn quấy vì đố kỵ.
Tưởng Tuyền vốn muốn làm riêng một lá cờ thưởng cho Phó Vân Hiến nhưng cái thứ đồ chơi vứt đi này Quân Hán đã có nhiều lắm rồi, đại luật sư Phó nhận xong còn chẳng thèm liếc mắt nhìn, về sau Tưởng Tuyền copy thư của đám trẻ ở tiểu học Hi Vọng cho Hứa Tô, nhờ hắn chuyển cho Phó Vân Hiến và Hà Tổ Bình.
Sau rất nhiều năm, Phó Vân Hiến lại lần đầu xuất hiện tại văn phòng Tĩnh Nhân của Hà Tổ Bình, bên ngoài thì lý do là còn có những thủ tục đằng sau vụ án Tưởng Chấn Hưng cần hai văn phòng hợp tác, mà thực chất thì là tới xem hoàn cảnh làm việc hiện tại của Hứa Tô.
Phó Vân Hiến vừa xuất hiện, luật sư trong văn phòng lập tức buông hết công việc đang làm, ai cũng đứng dậy, nghiêm trang lễ phép nhìn y.
Phó Vân Hiến hoàn toàn không coi đám người này ra gì, ngay cả mấy lời khách sáo cũng dẹp hết, thong thả đi từ khu làm việc bên ngoài vào trong phòng làm việc của Hà Tổ Bình, cả văn phòng luật sư chỉ có mỗi một tầng, Hà Tổ Bình thật sự đúng là càng lăn lộn càng thụt lùi, kinh doanh bao nhiêu năm vẫn không chuyển được văn phòng luật sư sang nơi nào khang trang hơn, vẫn cứ ở cái chỗ bé tí này, cũng vẫn chỉ có từng đó người.
Hà Tổ Bình hỏi y: “Thay đổi rồi à?”
Phó Vân Hiến không đáp, ánh mắt hướng lên bức thư pháp trong phòng làm việc của Hà Tổ Bình, bốn chữ “Dũng mãnh” “Chính nghĩa” vẫn treo cao trên tường, có lẽ dạo này Hà Tổ Bình bận xử lý vụ án nên để lâu không lau chùi, bên trên đã phủ một tầng bụi mịn.
Nhưng bốn chữ này vẫn nổi bật từng góc cạnh, nét bút phóng khoáng như sinh gió, tựa như một hiệp sĩ rút đao vung kiếm, có thể xông ra chiến đấu bất cứ lúc nào.
Hà Tổ Bình khẽ thở dài: “Cậu đã không còn trở lại từ sau khi Thanh Uyển mất.”
Phó Vân Hiến hơi ngẩng đầu, ánh mắt vẫn khóa ở bức thư pháp, mãi lâu sau mới “Ừ” một tiếng.
Hứa Tô bên cạnh yên lặng lắng nghe, tinh tế nghiền ngẫm đủ loại hàm ý sau một tiếng “Ừ” này, là hối, hay là hận, hay là buồn đau mất mát? Hắn bỗng thấy nhạt thếch.
Quay người đi lấy thư, Hứa Tô hỏi: “Không đọc thư à?”
Phó Vân Hiến đã ngồi ở trên sô-pha, kẹp một điếu thuốc đã châm ở giữa ngón tay, nhắm mắt nghỉ ngơi, y nói: “Nhớ.”
Một xấp thư dày, Hứa Tô tùy ý mở một lá, bắt đầu hắng giọng tụng lên, giọng hắn vốn trong, cảm giác như chưa vỡ giọng, lại còn cố tình bắt chước âm trẻ con, nghe rất thoải mái.
“Chú Phó, chú thật sự là một luật sư hành hiệp trượng nghĩa, cảm ơn chú đã cứu ba Tưởng.”
Nghe tới đó, Phó Vân Hiến cúi đầu bật cười, suy cho cùng vẫn là học sinh tiểu học, thành ngữ dùng không tốt nhưng ý tứ thì y vẫn hiểu.
Hà Tổ Bình thấy phản ứng này của Phó Vân Hiến thì hỏi y: “Hẳn là lâu lắm rồi cậu không nhận vụ án như vậy, không kiếm được mấy tiền, lại còn tốn bao nhiêu công sức không nhận được lời khen, có cảm giác gì?”
Phó Vân Hiến hút một hơi thuốc, im lặng nhả một vòng khói ra, ánh mắt y lại hướng về bốn chữ rồng bay phượng múa trên tường, một lát sau mới nói: “Không tệ mấy.”
Phó Vân Hiến tới Tĩnh Nhân không phải cho vui, sau khi sắp xếp các thủ tục sau vụ án thì trực tiếp mang Hứa Tô đi luôn. Y phải tham gia hôn lễ của đệ tử.
Quê Hạ Hiểu Phác không có sân bay, xuống máy bay lại phải đổi xe chẳng thà đi tàu hỏa cho tiện. Trong lúc chờ tàu, thỉnh thoảng lại có người liếc mắt nhìn bọn họ, người trong nước thấy hai người đàn ông thân mật thì vẫn ngỡ ngàng như trước, ánh nhìn như mài dao soàn soạt, vẻ mặt lộ ra sự chán ghét.
Phó Vân Hiến ôm Hứa Tô bằng một tay, người ta càng ghét y lại càng sỗ sàng. Luật sư là một nghề phải nhìn sắc mặt nha môn, nhưng cũng có chút ưu thế là người nằm ngoài thể chế nhà nước thì tự do, nếu y là quan tòa hay công tố viên thì chắc chắn sẽ không dám phô trương không e sợ gì trước mặt công chúng thế này.
Hứa Tô ngồi trên đoàn tàu ngược lên hướng Bắc, suy nghĩ chồng chất, cảm khái chất chồng.
Trước kia hắn theo Phó Vân Hiến ra ngoài, phần lớn thời gian đều đi máy bay, đôi khi cũng đi tàu cao tốc, nhưng chưa từng ngồi tàu hoả sơn xanh thế này bao giờ, ngược xa hơn về trước, chính là lần tới Bắc Kinh lật lại bản án cho Hứa Văn Quân, chuyện từ mười năm trước đến giờ nhớ lại, cảm giác như mới hôm qua.
Nghĩ đến vụ án Mã Bỉnh Tuyền, Hứa Tô hỏi: “Sao lại không nói cho tôi?”
Phó Vân Hiến nói: “Sợ em không giữ được.”
Dù cho kẻ ác đã bị đưa ra trước vành móng ngựa, Hứa Tô vẫn không vừa lòng, hắn bĩu môi nói: “Nhưng cứ thế bỏ qua chuyện này à? Hứa Lâm muốn tôi hít thuốc phiện đấy.”
Phó Vân Hiến cúi đầu, đưa tay xoa mái tóc vàng mềm mại của Hứa Tô, ánh mắt hơi tối đi: “Sẽ không cứ thế bỏ qua đâu.”
Trước khi nói những lời này, Phó Vân Hiến đã gặp Mã Bỉnh Nguyên trong trại tạm giam, Mã Bỉnh Nguyên cũng sắp bị bắn chết, vẫn còn muốn xin Phó Vân Hiến cố gắng xoay chuyển tình thế, nhưng Phó Vân Hiến nói mình là luật sư của Mã Bỉnh Tuyền, giữ được mạng cho Mã Bỉnh Tuyền thì coi như y đã tuân thủ tuyệt đối chức trách của mình rồi, Mã Bỉnh Nguyên vẫn nên mời cao nhân khác đi thôi.
Đến tận lúc này Mã Bỉnh Nguyên mới hoàn toàn tin rằng mình đã bị Phó Vân Hiến gài bẫy từ đầu. Mấy ngày nay Phó Vân Hiến mang theo Hứa Lâm bôn ba xuôi ngược, ngoài mặt thì là chạy vạy giúp Mã Bỉnh Tuyền, thực chất đều là hình thức, y biết Hứa Lâm là người do Mã Bỉnh Nguyên phái đến.
Vì thông tin Hứa Lâm tuồn ra không chính xác nên Mã Bỉnh Nguyên hoàn toàn không hay biết gì, chờ đến khi phản ứng được đây là chiêu “chống địch bằng kế ly gián” của Phó Vân Hiến thì đã muộn, gã đã bị chính em trai ruột bán đứng.
Phân tích từ lời Phó Vân Hiến nói, Mã Bỉnh Nguyên trong trại tạm giam đã xác định, chính thằng nhãi Hứa Lâm kia trời sinh có máu phản chủ, tiết lộ chuyện mình bắt cóc Hứa Tô cho Phó Vân Hiến trước, sau đó lại giúp gã hoạt động âm thầm, hại mình ăn đạn. Tuy gã đã mất hết hi vọng nhưng vẫn còn dư đảng bên ngoài, muốn giết một Hứa Lâm vốn là chuyện quá đơn giản.
Gã phải trả thù.
Hết chương 66.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook