Y Quan Cầm Thú
-
Chương 101: Vẹn toàn đôi bên
Năng lượng lưu rốt cuộc hoàn toàn cách ly thai nhi với chung quanh, sự khẩn trương làm cho mồ hôi trên thái dương Đường Liệp chậm rãi chảy xuống, hắn cẩn thận dùng năng lượng lưu bao bọc thai nhi, chậm rãi hút ra khỏi thân thể mềm mại của Thủy Đại Nhân, khi động khi dừng, sự biến hóa trong cơ thể Thủy Đại Nhân, chỉ có chính nàng mới biết được.
Năng lượng lưu màu lam tại tay phải Đường Liệp hình thành một đoàn vầng sáng trong suốt, bao vây một thai nhi có đường kính ước chừng hai ly trong suốt, Đường Liệp ngạc nhiên nhìn cảnh tượng trước mắt, thai nhi này chính là thành quả do sự kết hợp sai lầm giữa hắn và Thủy Đại Nhân, bởi vì lo lắng Thủy Đại Nhân đột nhiên thay đổi, ảnh hưởng thao tác của hắn, Đường Liệp thấp giọng dặn dò: " Ngươi nằm yên, không nên cử động, nếu không sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ."
Thủy Đại Nhân mặc dù cảm giác được trong cơ thể đã bình tĩnh, nhưng không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, quả nhiên nghe Đường Liệp phân phó, nằm thẳng không nhúc nhích.
Đường Liệp nhẹ nhàng tách ra đôi đùi ngọc của Thủy Trí Nhu, cẩn thận đem năng lượng lưu bao nhiễu quanh thai nhi đưa vào trong cơ thể nàng, Thủy Trí Nhu đau đớn vì bị đột nhập, bàn tay vô ý thức nắm chặt giường.
Đường Liệp nhẹ giọng an ủi: " Trí Nhu, rất nhanh sẽ qua thôi!" Trong đầu hắn rõ ràng đã hiểu rõ tình hình trong cơ thể Thủy Trí Nhu, năng lượng lưu vây quanh che chở thai nhi cẩn thận đưa vào trong cơ thể nàng, một màn thần kỳ đã xảy ra, sau khi thai nhi tiến vào trong tử cung Thủy Trí Nhu, một cỗ năng lượng đến từ tận bản thân nàng lại ứng sinh, nhu hòa vây lấy chung quanh năng lượng lưu của Đường Liệp, Đường Liệp vốn nghĩ do thân thể nàng có phản ứng bài xích với ngoại vật, nhưng thông qua thời gian dài cảm giác, phát hiện cỗ năng lượng này ấm áp mà nhu hòa, không có bất luận tính thương tổn gì, mới yên tâm rút năng lượng của bản thân về, chung quanh thai nhi được năng lượng trong cơ thể Thủy Trí Nhu thay thế, Đường Liệp lại đưa vào một chút Tinh Linh Chi Lệ vào cơ thể Thủy Trí Nhu, dùng giảm bớt sự thương tổn của cơ thể nàng.
Trong đôi mắt đẹp của Thủy Trí Nhu nhộn nhạo sóng mắt ôn nhu, nàng nhạy cảm nhận thấy được sự biến hóa từ tận sâu trong cơ thể, một loại cảm giác hạnh phúc khó hiểu tràn ngập nội tâm của nàng.
Đường Liệp dùng chỉ vá lại vết thương cho Thủy Đại Nhân và Thủy Trí Nhu, lúc này mới lau mồ hôi trên trán, trong mắt hắn lóe ra sự vui sướng khôn kể, một tay cứu lại tính mạng so với bóp hết một tính mạng thì hạnh phúc hơn nhiều.
Đối với ba người bọn họ mà nói, đây là một buổi tối kỳ diệu, Đường Liệp lẳng lặng chờ đợi bên người bọn họ, nhẹ giọng an ủi Thủy Trí Nhu đồng thời cũng không quên đưa trà nóng cho Thủy Đại Nhân, trong lúc hôn môi Thủy Trí Nhu còn nhớ rõ lau mồ hôi lạnh trên trán Thủy Đại Nhân.
Mắt thấy Đường Liệp cùng Thủy Trí Nhu thâm tình nhìn nhau, trong nội tâm Thủy Đại Nhân lại sinh ra một loại cảm giác mất mác khôn kể, nàng cảm thấy sự cô độc cùng bất lực trước nay chưa từng có, Đường Liệp quả nhiên trợ giúp nàng thanh trừ đi gánh nặng trong cơ thể, từ hôm nay trở đi, nàng rốt cuộc không cần lo lắng quyền lực sẽ bị khiêu chiến, nhưng nhìn vẻ mặt hạnh phúc của Thủy Trí Nhu, nàng thậm chí sinh ra một loại nghi vấn, những việc đã làm rốt cuộc có đáng giá hay không?
Ánh ban mai đầu tiên chiếu vào rèm cửa sổ, Thủy Đại Nhân chậm rãi ngồi dậy từ trên giường, mặc quần áo, phủ thêm áo cừu hoa lệ, ánh mắt rơi sang một bên.
Thủy Trí Nhu còn đang ngủ say, gương mặt đáng yêu như hoa hải đường vẫn đang lộ ra một nụ cười ngọt ngào.
Đường Liệp nằm bên cạnh nàng, tựa hồ cũng đã ngủ, tối hôm qua tinh lực của hắn đã hao tổn thật lớn.
Ánh mắt Thủy Đại Nhân dừng lại tại hình ảnh bọn họ nắm chặt tay nhau, trong đôi mắt đẹp bỗng nhiên thình lình bắn ra sát khí âm lãnh.
Mặc Vô Ngân chờ suốt một đêm bên ngoài Tuyệt Tình Cung, trong cung đã xảy ra chuyện gì? Không có bất luận kẻ nào biết, phương tâm của nàng phút chốc sống trong sự giày vò thống khổ.
Bóng hình xinh đẹp của Thủy Đại Nhân rốt cuộc xuất hiện trước cửa Tuyệt Tình Cung, ánh mắt của nàng cao quý mà lãnh ngạo, trong đôi mắt đẹp màu lam toát ra vẻ lạnh lùng làm cho người ta không dám tiếp cận.
Mặc Vô Ngân chậm rãi nghênh đón, nhẹ giọng nói: " Bệ hạ, rốt cuộc hắn đã làm gì ngươi?"
Thủy Đại Nhân lạnh lùng nói: " Chuyện ngươi quan tâm dường như quá nhiều!"
Trên gương mặt Mặc Vô Ngân hiện lên vẻ mặt thống khổ.
Thủy Đại Nhân nhìn lên bầu trời, hồi lâu mới nói: " Giết chết Đường Liệp!"
Đường Liệp cũng không có ngủ, sau khi Thủy Đại Nhân đi ra cửa cung, hắn nhanh chóng đánh thức Thủy Trí Nhu, thấp giọng nói: " Chúng ta lập tức rời đi nơi này."
Thủy Trí Nhu ngạc nhiên nói: " Tại sao?"
" Nếu ta không có đoán sai, muội muội của nàng sẽ lập tức hạ độc thủ với ta." Đường Liệp nhanh chóng sửa sang lại hành trang, Ẩn Thân Y hắn đã làm điều kiện giao cho Thủy Đại Nhân, muốn chạy trốn đã là khó khăn gấp bội.
Thủy Trí Nhu nhanh chóng làm ra quyết định: " Đường Liệp, chính huynh đi thôi!"
Đường Liệp nao nao, lập tức hiểu rõ dụng ý của Thủy Trí Nhu, bây giờ thân họ đang ở bên trong Thủy Tinh Cung, nói vậy Hải tộc võ sĩ đang bao vây phong tỏa nơi này tầng tầng lớp lớp, một mình Đường Liệp đào tẩu đã là rất khó, đừng nói chi dẫn theo Thủy Trí Nhu.
" Đi nhanh lên! Trễ một khắc chỉ sợ không còn kịp rồi!" Thủy Trí Nhu rưng rưng nói.
Đường Liệp lắc đầu nói: " Ta từng đáp ứng nàng, tuyệt sẽ không rời khỏi nàng mà đi!" Đường Liệp hiểu được, bây giờ trong cơ thể Thủy Trí Nhu có cốt nhục của mình và Thủy Đại Nhân, Thủy Đại Nhân nếu hạ độc thủ với mình, vô cùng có khả năng sẽ không bỏ qua cho Thủy Trí Nhu.
Thủy Trí Nhu run giọng nói: " Đường đại ca, Đại Nhân là muội muội của ta, huống chi trong bụng ta có cốt nhục của nàng, nàng sẽ không hại ta!"
Đường Liệp đôi mắt nhiễm hồng, gầm nhẹ nói: " Ta không tin nàng ta!"
Cửa cung thình lình phụt ra vỡ thành bốn năm mảnh, Mặc Vô Ngân một thân hắc y, càng nổi bật làn da trắng như tuyết, lẳng lặng đứng giữa phòng băng, đôi mắt đẹp lãnh khốc nhìn phía Đường Liệp, lạnh lùng nói: " Buông Vô Ưu cung chủ, ta sẽ cho ngươi một kết cục thống khoái."
Đường Liệp mỉm cười đứng dậy, Thủy Trí Nhu cầm lấy bàn tay hắn gắt gao không buông ra, Đường Liệp nhẹ giọng nói: " Có một số việc, cuối cùng phải đi đối mặt, Trí Nhu, nàng yên tâm, họ không làm gì được ta."
Trong mắt bỗng nhiên thình lình sáng ngời, bắn ra quang mang anh dũng kiên cường, lòng tin cường đại làm cho nội tâm của đối thủ phải run lên, mặc dù đứng ở lập trường đối lập cùng Đường Liệp, Mặc Vô Ngân không muốn thừa nhận cũng không được, trên người Đường Liệp có mị lực nam tử làm động lòng người, điều này làm cho nàng cảm thấy bị uy hiếp đến khó hiểu, trong lòng sinh ra cừu hận vô cùng, nàng đã quyết định không tiếc hết thảy giết chết Đường Liệp, nhằm tiêu trừ sự uy hiếp này.
Mặc Vô Ngân khẽ mở môi anh đào: " Đường Liệp, ngươi vì sao lại đi vào chỗ này, tính mạng chẳng lẽ không đáng cho ngươi lưu luyến sao?"
Đường Liệp yên lặng nhìn Mặc Vô Ngân, hắn có thể kết luận, thiếu nữ trước mắt nhất định có liên lạc cực kỳ mật thiết với Mặc thị, nhưng tại sao nàng ta lại trở thành đại hiền giả của Hải tộc, làm một người mà không vì chủng tộc thuộc về mình mà hiệu lực.
Đường Liệp bình tĩnh nói: " Cung chủ cùng hết thảy việc này không quan hệ!"
Mặc Vô Ngân ưu nhã gật đầu, cô ta xoay người hướng ngoài cung đi đến.
Đường Liệp sau đó đi ra ngoài, hắn không dám quay đầu lại, chỉ sợ nhìn thấy hai mắt đẫm lệ của Thủy Trí Nhu làm cho bản thân mình mềm yếu đi.
Ngoài sân Tuyệt Tình Cung đầy sát khí, hơn trăm Hải tộc tiễn thủ chiếm giữ vị trí thuận lợi, mũi tên thủy tinh đã nhắm ngay mục tiêu duy nhất – Đường Liệp.
Mặc Vô Ngân chắp tay chờ đợi Đường Liệp đến.
Đi ra Tuyệt Tình Cung, trên mặt Đường Liệp vẫn nhộn nhạo vẻ mỉm cười bình tĩnh, đối mặt trọng trọng vây quanh, nhưng hắn vẫn lững thững như đi trong sân vắng, bước tiến vững vàng, không nhìn thấy bất luận điều gì bối rối, chỉ cần là phần này khí phách, đã làm cho mọi người hơi bị động dung.
Mặc Vô Ngân nhẹ giọng nói: " Buông tha sự phản kháng đi!"
Đường Liệp mỉm cười nói: " Đó không phải là phong cách của ta!"
Đôi mắt đẹp của Mặc Vô Ngân nhìn lên phía không trung: " Có biết vì sao ta muốn dẫn ngươi ra đây không?"
Đường Liệp chậm rãi lắc đầu.
Mặc Vô Ngân nói: " Trong không khí này đã trải rộng độc dược, ngươi đi ra Tuyệt Tình Cung, cũng đã hấp vào phế bộ, không có bất luận cơ hội gì thủ thắng."
Trong lòng Đường Liệp trầm xuống, vẻ mặt lại không hề biến hóa, mỉm cười nói: " Ta tin tưởng ngươi, nhưng ta vẫn đang muốn thử một chút."
" Muốn thử cái gì?"
" Nhìn xem trước khi ta bị độc phát có khả năng đem ngươi bắt giữ hay không!" Đường Liệp vừa dứt lời, thân hình đã như viên đạn pháo xông ra ngoài, quyền phải hướng thân thể mềm mại của Mặc Vô Ngân bay nhanh tới, nắm tay tiến lên với tốc độ cao ở trong nháy mắt đã tràn ngập năng lượng cường đại, vầng sáng màu lam trắng bao nhiễu chung quanh thân hình Đường Liệp, thế công cường đại làm cho Mặc Vô Ngân không khỏi động dung.
Băng trần giống như sương mù ở ngay trước mặt Mặc Vô Ngân nhanh chóng tụ lại, khi nắm tay của Đường Liệp chỉ còn cách nàng một đoạn, trước mặt nàng đã hình thành một khối băng thuẫn có đường kính chừng một thước.
Nắm tay Đường Liệp vừa tiếp xúc cùng băng thuẫn, lực lượng cường đại liền đánh tan băng thuẫn tả tơi, băng thuẫn một lần nữa vỡ vụn thành vô số bụi băng, bụi băng lại nhanh chóng tụ lại chung quanh quyền phải của Đường Liệp, bên ngoài nắm tay của hắn đã hình thành một lớp băng trong suốt. Đường Liệp bạo rống một tiếng, tốc độ quyền phải tiến lên đã không bị bất luận ảnh hưởng gì, tiếp tục hướng Mặc Vô Ngân công tới.
Trong tích tắc sắp chạm đến bên hông Mặc Vô Ngân, thân thể mềm mại của nàng thoát sang hướng trái thật khó tin, năng lượng từ quyền phải của Đường Liệp trong nháy mắt tăng vọt, lớp băng trong suốt bao phủ bên ngoài nắm tay hoàn toàn vỡ tan văng tung tóe, hóa thành vô số mảnh băng hướng thân thể mềm mại của Mặc Vô Ngân bao phủ.
Thân thể mềm mại của Mặc Vô Ngân không nhìn thấy rõ động tác như thế nào, bàn tay dương ra, năng lượng lặng yên ở chung quanh thân thể hình thành một đạo phòng tuyến ẩn hình, mảnh băng do Đường Liệp kích phát ra đều bị nàng ngăn cản bên ngoài phòng tuyến.
Trong lòng Đường Liệp bất giác cả kinh, hắn có thể kết luận năng lượng của bản thân hơn xa Mặc Vô Ngân, nhưng vì nàng này quá hiểu sâu về Mặc Thị tâm pháp, cùng giằng co với mình thì áp dụng thế thủ, mà Mặc Thị cường đại nhất chính là Phi Công chi đạo, chính mình chọn dùng thế công, thì đối thủ gặp mạnh sẽ thủ mạnh, phòng thủ vô cùng cẩn thận, muốn ở trong thời gian ngắn bắt được nàng cũng không phải chuyện dễ.
Trong lòng Mặc Vô Ngân kinh hãi tới cực điểm, nàng biết Đường Liệp có quan hệ sâu xa với Mặc Thị, nhưng thật không ngờ Đường Liệp đối với Mặc thị tâm pháp giải thích vượt xa sự tưởng tượng của nàng, nếu không phải nàng dùng kế bố độc dược trước, với năng lực hiện tại của nàng rất khó ngăn cản Đường Liệp công kích, bàn tay lặng lẽ làm ra một thủ thể hình như hoa lan.
Hơn trăm danh tiễn thủ sau khi nhìn thấy thủ thế của Mặc Vô Ngân, đồng thời giật mạnh cung tiễn, nhắm vào không gian ở giữa, đồng thời cùng bắn, mục tiêu của bọn họ cũng không phải Đường Liệp. Khi mũi tên bắn lên bầu trời trước sau bạo liệt ra, hóa thành bụi băng thật nhỏ, dung nhập vào trong không khí lạnh lùng nhưng trong trẻo.
Không khí vốn trong suốt đột nhiên bịt kín một tầng sương mù, trong lòng Đường Liệp thầm kêu không ổn, Mặc Vô Ngân lợi hại nhất cũng không phải là võ công của nàng, mà là độc thuật cực kỳ cường đại, năng lượng trong cơ thể hắn đã bắt đầu xuất hiện hiện tượng hạ xuống nhanh chóng, lời của Mặc Vô Ngân không sai, một khắc hắn vừa bước ra Tuyệt Tình Cung, cũng giống như đã đi vào trong một căn phòng khí độc.
Mặc Vô Ngân thủ thế liên tục, hơn trăm danh xạ thủ lại bắn tên. Đường Liệp nhắm lại hai mắt, hắn nhạy cảm nhận ra được sự tồn tại năng lượng của Mặc Vô Ngân, ngưng tụ tất cả năng lượng trong thân thể, ở trong tay phải hóa thành một năng lượng đao màu lam hữu hình vô chất, Đồ Ma Thất Thức kinh thiên động địa giống như trường giang luân phiên xuất ra.
Chiêu cuối cùng của Đường Liệp vượt xa sự tưởng tượng của Mặc Vô Ngân, chỉ bằng vào Mặc thị phi công phương pháp rất khó hóa giải công kích kinh thiên động địa của Đường Liệp, phía trước thân thể liên tục kết xuất ra ba băng thuẫn, bàn tay rút ra một thanh trường kiếm đen kịt như mực, cùng thanh trường đao do năng lượng của Đường Liệp hình thành chạm vào nhau, nương theo một tiếng vang thật lớn, sóng khí cường đại hướng bốn phương tám hướng bắn đi, sương mù nhanh chóng bị gạt ra, trong mông lung vang lên tiếng hô thảm của vài cung tiễn thủ.
Thân thể mềm mại của Mặc Vô Ngân thất tha thất thểu bật lui ra sau, thẳng đến ngoài năm trượng mới dừng lại được, gương mặt trở nên thảm bại, trường kiếm màu đen trong tay chỉ còn lại chuôi kiếm, nàng thống khổ che ngực, bỗng nhiên thình lình phun ra một búng máu tươi.
Đường Liệp tựa như thiên thần đứng ngay giữa sân, một kích ngưng tụ lực lượng toàn thân đã hao đi hơn phân nửa năng lượng của hắn, không ngừng hít vào độc tố, làm cho năng lượng của hắn sau khi hao tổn không thể tìm được sự bổ sung nhanh chóng, hắn đã không duy trì được nữa. Quang mang đao quang bên tay phải dần dần yếu ớt xuống, cuối cùng dập tắt.
Mặc Vô Ngân lộ vẻ sầu thảm cười nói: " Đường Liệp…ngươi giỏi lắm…"
Đường Liệp gật đầu, thân hình hắn loạng choạng ngã ngửa về phía sau.
Cơn gió thổi qua, lá rụng ào ạt, trong ngoài Tuyệt Tình Cung ở trong nháy mắt lại khôi phục sự yên lặng lần nữa.
Thủy Đại Nhân im lặng đối diện cùng Thủy Trí Nhu, ánh mắt lạnh lùng của Thủy Trí Nhu làm cho Thủy Đại Nhân chưa bao giờ thấy qua, lần đầu tiên nàng cảm giác được vị tỷ tỷ đang đứng gần trong gang tấc mà không ngờ lại xa lạ như thế.
Thủy Đại Nhân rốt cuộc phá tan sự trầm mặc: " Hết thảy đều đã trải qua, ta sẽ đối đãi ngươi giống như trước kia."
Gương mặt Thủy Trí Nhu toát ra một nụ cười lạnh lùng: " Chỉ tiếc, ta không còn cách nào quay trở lại."
Thủy Đại Nhân nhẹ giọng nói: " Chúng ta dù sao cũng là tỷ muội, hắn tạo thành bất hạnh cho chúng ta, vốn không nên do chúng ta gánh chịu."
Thủy Trí Nhu lắc đầu nói: " Quen biết hắn, ta mới hiểu được cái gì gọi là hạnh phúc, ta mới hiểu được ý nghĩa chính thức khi sống sót."
Thủy Đại Nhân cả giận nói: " Ta không cho ngươi nhắc tới tên vô lại kia!"
Ánh mắt Thủy Trí Nhu không sợ hãi mà còn kiên cường: " Nữ vương bệ hạ, sai lầm do hai người tạo thành vì sao bắt buộc hắn một mình gánh chịu?"
" Ngươi…"
Thủy Trí Nhu nhẹ nhàng vuốt ve bụng của mình, bình tĩnh nói: " Ta đã đề nghị mời dự họp nguyên lão hội!"
Thủy Đại Nhân cả giận nói: " Ngươi dựa vào cái gì?"
Thủy Trí Nhu lạnh nhạt nói: " Ta là tỷ tỷ của ngươi, là người kế thừa đầu tiên của Hải tộc vương vị, bây giờ ta đã cải biến ý niệm trong đầu, ta muốn xin thu hồi quyền lực của ta!"
" Ngươi điên rồi! Chẳng lẽ ngươi muốn đem bí mật mình có thai chiêu cáo thiên hạ sao?"
Thủy Trí Nhu mỉm cười nói: " Ngươi yên tâm, ta sẽ không đem sự thật này nói ra, kỳ thật cho dù ta nói ra, cũng sẽ không ai tin tưởng ta."
" Vậy ngươi vì sao còn muốn như thế?"
Thủy Trí Nhu ngưng mắt nhìn mắt Thủy Đại Nhân, gằn từng chữ: " Trong lòng ta, không có bất luận kẻ nào có thể quan trọng hơn Đường Liệp, vô luận kẻ nào dám tổn thương hắn, ta sẽ làm cho kẻ đó phải trả giá thảm trọng còn hơn cái chết!" Nàng khẽ vuốt bụng, gương mặt toát ra nụ cười ngọt ngào: " Nó đi vào trong cơ thể của ta mặc dù chỉ có một ngày, nhưng ta đã cảm nhận được cảm tình mẫu tử khó thể dứt bỏ, ta tin tưởng ngươi cũng sẽ không ngoại lệ…"
Thủy Đại Nhân nhìn tỷ tỷ, vậy mà cảm thấy một cảm giác sợ hãi khó hiểu vô cùng.
Trong đôi mắt ôn nhu của Thủy Trí Nhu toát ra âm lãnh sát khí lần đầu tiên từ khi chào đời tới nay: " Thân là nữ vương, ngươi có thể nắm trong tay sự sinh tử của Đường Liệp, thân là người mẹ, ta lại có thể nắm vững sinh tử của sinh mệnh này, ngươi có dám đánh cuộc với ta không?"
Nội tâm Thủy Đại Nhân kịch liệt run rẩy, nàng không thể tin trước mắt chính là vị tỷ tỷ nhu nhược của mình. Nàng chậm rãi đứng dậy, vô lực nói: " Bất luận kẻ nào đều không thể áp chế ta…"
Đường Liệp lẳng lặng ngồi trong nhà lao lạnh như băng, thể lực của hắn cực độ suy yếu, đây bởi vì duyên cớ hít quá nhiều độc tốc, Mặc Vô Ngân hạ độc cực kỳ đặc thù, có thể rót vào từng tế bào trong cơ thể hắn, làm cho hắn vô lực vận dụng năng lượng, đem độc tố trục xuất ra ngoài.
Cái chết lại vô cùng yên tĩnh làm cho ý nghĩ Đường Liệp lại tỉnh táo đến mức trước nay chưa từng có, hắn cũng không sợ hãi cái chết, nhưng lại sợ hãi cái chết của mình sẽ làm cho những người yêu mình sẽ đau thương cả đời, trong bất tri bất giác, hắn đã hòa nhập vào thế giới này, hòa nhập vào trong Cách Lan Đế Á đại lục, quá khứ hết thảy cách xa hắn quá xa xôi, lại vô cùng xa lạ, không biết tương lai lại là bộ dáng gì nữa, cũng như không ai biết tính mạng mình lúc nào sẽ kết thúc.
Bên tai truyền đến tiếng bước chân, đường hầm âm lãnh đi thông tới nhà lao thật dài mà tối đen, Thủy Đại Nhân tay cầm bó đuốc chậm rãi đi tới, gương mặt nàng dưới ánh đuốc lúc sáng lúc tối, chính như tâm tình đang gợn sóng giờ phút này của nàng, thậm chí đã đi tới cuối thông đạo, mà nàng vẫn chưa phát giác.
Ánh sáng từ ngoài song sắt chiếu vào nhà lao, Đường Liệp nheo lại hai mắt, mặc dù nhìn không thấy tình cảnh bên ngoài, nhưng cũng đã đoán được là ai đã đến.
Cánh cửa rất nặng của nhà lao bị đẩy ra, bóng hình xinh đẹp của Thủy Đại Nhân xuất hiện ngay trước mặt Đường Liệp. Nguồn tại http://Truyện FULL
Nụ cười của Đường Liệp dưới ánh nến vẫn sáng lạn, hắn vô lực giơ tay lên: " Ta đã không còn khí lực để đứng lên, nhưng lại không thích người khác dùng tư thái cao cao tại thương nói chuyện với ta."
Thủy Đại Nhân không ngờ lại không hề tức giận, càng làm cho Đường Liệp ngoài ý muốn chính là, nàng nhẹ nhàng đặt giá cắm nến sang một bên, ngồi xuống đối diện Đường Liệp, trong đôi mắt đẹp màu lam toát ra ánh mắt bình tĩnh, từ đó Đường Liệp cũng không tìm được bất luận sát khí gì tồn tại.
Đường Liệp cười nói: " Chúng ta có rất ít cơ hội nói chuyện tâm bình khí hòa như vậy."
Thủy Đại Nhân nhẹ giọng nói: " Có lẽ bởi vì ngươi đã muốn chết, có lẽ bởi vì tâm nguyện của ta đã xong."
Đường Liệp mỉm cười nói: " Có biết ta đang nghĩ gì hay không?"
Thủy Đại Nhân tràn ngập dấu hỏi nhìn hắn.
" Ta suy nghĩ, đứa bé kia sau khi lớn lên, đến tột cùng là giống ta hay là giống ngươi nhiều hơn?"
Trong lòng Thủy Đại Nhân không ngờ lại là chua xót, giờ phút này nàng đột nhiên phát hiện Đường Liệp cũng không đáng hận như trong tưởng tượng.
Đường Liệp nói: " Ta muốn cầu ngươi một chuyện."
Thủy Đại Nhân nhẹ gật đầu.
" Đối xử tử tế tỷ tỷ của ngươi, nàng là một cô gái đơn thuần thiện lương, chưa bao giờ nghĩ đi hại ngươi, thậm chí chưa bao giờ nghĩ sẽ thương tổn bất luận kẻ nào trên đời này."
Nhớ tới câu chuyện buổi chiều nói cùng tỷ tỷ, nội tâm Thủy Đại Nhân một trận buồn bã, nàng thấp giọng nói: " Ta đáp ứng ngươi…"
Đường Liệp nhìn gương mặt của Thủy Đại Nhân, bọn họ mặc dù không hiểu rõ về nhau, nhưng lại có quan hệ phức tạp không như người khác, hắn áy náy nói: " Xin lỗi!"
Thủy Đại Nhân không tin tưởng lỗ tai của mình: " Ngươi…nói cái gì?"
" Xin lỗi, ta từng làm điều xúc phạm tới ngươi, những lời này ta đã muốn nói với ngươi từ lâu." Đường Liệp chân thành nói.
Thủy Đại Nhân mặt không chút thay đổi nói: " Có phải là ngươi rất sợ chết?"
Đường Liệp lạnh nhạt cười nói: " Ta sở dĩ nói như vậy cũng không phải sợ chết, càng không phải muốn tranh thủ sự đồng tình của ngươi, ta nói ra chỉ là nghĩ muốn mình dễ chịu một chút."
Thủy Đại Nhân cả giận nói: " Ta dựa vào điều gì phải tha thứ cho ngươi? Ta dựa vào điều gì phải cho ngươi được tâm an? Chẳng lẽ thương tổn của ngươi đối với ta vẻn vẹn chỉ dùng câu nói là có thể bù đắp hay sao?"
Đường Liệp yên lặng nhìn nàng, đột nhiên nói: " Không nghĩ tới ta ở trong lòng của ngươi còn trọng yếu hơn so với ta tưởng tượng!"
Thủy Đại Nhân ngây người, hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại, nàng bỗng nhiên rút ra chủy thủ đã sớm chuẩn bị, hung hăng đâm tới ngực Đường Liệp.
Vẻ mặt Đường Liệp cũng không có bất luận sự thống khổ gì, ánh mắt của hắn khoan dung mà bình tĩnh.
Môi anh đào của Thủy Đại Nhân run rẩy kịch liệt, chủy thủ vừa chạm đến ngực Đường Liệp thì dừng lại, nàng rút ra chủy thủ đẫm máu ném qua một bên, chậm rãi đứng lên, xoay lưng đi ra ngoài cửa, trước khi đi ra một lần nữa dừng lại, gằn từng chữ: " Cút! Ngươi cút thật xa cho ta! Kiếp này ta không muốn gặp lại ngươi."
Thâm Thủy Chu chở Đường Liệp chậm rãi tiến lên trong Hư Hải, Đường Liệp vẫn đang ngủ say.
Mặc Vô Ngân lạnh lùng nhìn khuôn mặt Đường Liệp, trong lòng đã tràn ngập cừu hận, nàng không rõ tại sao nữ vương ở phút cuối cùng lại buông tha cho Đường Liệp, đôi mắt đẹp nhìn thẳng vết thương ngay trước ngực Đường Liệp, bắn ra sát khí âm lãnh vô tình, nàng thậm chí có thể kết luận, Thủy Đại Nhân đã sinh ra cảm tình vi diệu đối với nam tử này, lòng đố kỵ lẫn ghen ghét giống như rắn độc cắn xé nội tâm của nàng.
Nàng dùng sức cắn môi dưới, đầu ngón tay tỏa ra một đoàn sương mù màu xanh biếc, theo miệng vết thương chưa khép miệng của Đường Liệp chậm rãi bay vào.
Thân thể Đường Liệp dần dần có phản ứng, khóe môi kiên nghị của hắn giật giật, mắt chậm rãi mở, khi hắn thấy rõ hết thảy trước mắt thì đôi mày đang cau chặt giãn ra: " Ta còn sống?"
Mặc Vô Ngân lạnh lùng nói: " Ta thật bội phục sinh mệnh lực của ngươi."
Đường Liệp kiệt lực ngồi dậy: " Ngươi đã cứu ta?"
Mặc Vô Ngân cười lạnh nói: " Nếu có thể lựa chon, ta tình nguyện giết chết ngươi!"
Tình cảnh nói chuyện với Thủy Đại Nhân hiện lên trong đầu Đường Liệp, hết thảy mặc dù mới xảy ra không lâu, nhưng Đường Liệp lại nhớ thật gian nan.
Đầu của hắn giống như bị kim châm đau đớn, bàn tay ôm đầu, trên trán tuôn mồ hôi hột to như hạt đậu.
Thâm Thủy Chu đã đến đất liền, Mặc Vô Ngân khải động cửa khoang thuyền, hờ hững nói: " Vĩnh biệt, hy vọng ngươi sẽ không trở về."
Đường Liệp khẽ cười, loạng choạng đứng lên hướng ngoài cửa khoang thuyền đi đến, vừa rời đi khoang thuyền, liền nghe được phía sau vang lên tiếng đóng cửa, Thâm Thủy Chu nhanh chóng chìm vào trong nước.
Đường Liệp ngẩng đầu, ánh sáng rỡ chói mắt từ trên bầu trời bắn xuống, hắn vô ý thức nhắm lại hai mắt, trong đầu lại xuất hiện ảo giác nhanh chóng xoay tròn, sóng biển nhẹ nhàng ve vuốt lên chân hắn, cảm giác mát mẻ nhưng lại không hề làm giảm bớt sự mê muội trong ý nghĩ của hắn.
" Đây là nơi nào?" Đường Liệp nhẹ nhàng hỏi, hắn kiên trì hướng bãi cát phía trước đi đến, không đi được hai bước, cảm giác mê muội càng ngày càng mãnh liệt, cả thiên địa dường như điên cuồng xoay tròn lên, hắn rốt cuộc duy trì không được nữa, ngã dài xuống trên bờ cát…
" Ngươi phải đi?" Thủy Đại Nhân ngạc nhiên nhìn tỷ tỷ.
Thủy Trí Nhu nhẹ nhàng gật đầu, trong ánh mắt bình tĩnh lộ ra vẻ kiên định.
" Bên ngoài nơi nơi đều là chiến hỏa, ngươi chỉ là một cô gái nhu nhược có thể đi được nơi nào?" Thủy Đại Nhân phát ra sự quan tâm tận trong đáy lòng.
Thủy Trí Nhu lạnh nhạt cười nói: " Lưu lại, ta vĩnh viễn không còn cơ hội gặp lại Đường Liệp."
Trong lòng Thủy Đại Nhân run lên: " Hắn đối với ngươi lại quan trọng như vậy?"
Nhớ tới Đường Liệp, gương mặt Thủy Trí Nhu nhộn nhạo ý cười ngọt ngào: " Ta muốn đi tìm hắn, từ khi chào đời tới nay, ta là lần đầu tiên có thể dựa theo ý nguyện chính mình mà đi làm, ngươi không cần khuyên ta, bởi vì ngươi căn bản không thay đổi được quyết định của ta."
Thủy Đại Nhân chậm rãi gật đầu: " Ta sẽ không ngăn trở ngươi, nếu con đường của hắn thuận lợi, bây giờ hẳn đã tới Mặc Vân Thành…"
" Cảm ơn…"
Ánh sáng mặt trời đã bị tầng mây đen che phủ, ánh sáng không ngừng phai nhạt xuống, màn trời giống như bị bịt kín một tầng cát đen, không có tia chớp, chỉ có tiếng sấm nặng nề không ngừng nổ vang bên tai, ngoài khơi xa cũng biến thành màu đen như mực, chỉ có bọt sóng vỗ bờ tạo thành một đường bọt màu trắng thật dài.
Đường Liệp ngạc nhiên nhìn hết thảy chung quanh, cảnh vật trước mắt đối với hắn mà nói là xa lạ cùng mới mẻ, miệng vết thương bị sóng biển làm ướt nhẹp, ngâm nước biển thời gian dài làm miệng vết thương rát bỏng đau đớn, trong ý nghĩ một trận hỗn loạn, hắn nghĩ không ra bất cứ chuyện gì.
Đường Liệp mở miệng nhọc nhằn hít thở, nội tâm kiềm chế làm cho hắn cơ hồ không thở được.
" Ta đã làm cái gì?" Đường Liệp thấp giọng nói.
Hắn nghĩ không ra rốt cuộc hắn đã làm gì, càng không biết chính mình muốn đi làm gì?
Nâng lên hai tay, lại thấy trên hai tay màu da thật đen, Đường Liệp có chút thống khổ bứt tóc: " Ta là ai?" Vấn đề đơn giản như thế nhưng lại trở thành sự phức tạp lớn nhất giây phút này của hắn.
Một hạt mưa như hạt đậu rơi xuống đỉnh đầu của hắn, không được bao lâu nữa, một hồi bão tố sẽ đến, Đường Liệp theo bản năng đi về phía trước, hắn cần phải tìm được một địa phương để tránh mưa gió, chuyện khác sẽ tính sau.
Đi lên phía trước chừng ba dặm, đã phát hiện một tòa thần miếu đã cũ nát, lúc này mưa to đã bắt đầu hạ xuống, Đường Liệp nhanh chóng hướng thần miếu chạy tới.
Vọt vào đại điện của thần miếu, nhưng lại phát hiện cùng đụt mưa với hắn còn có mười một hán tử cường tráng. Đường Liệp lau khô nước mưa trên mặt, đi vào trước trụ hành lang, dựa vào cây cột chậm rãi ngồi xuống, ánh mắt mơ hồ nhìn màn mưa phía trước, trong nội tâm một trận đần độn, vô luận hắn cố gắng thế nào, trong đầu vẫn trống không một mảnh, hắn nhớ không nổi bất cứ chuyện gì của chính mình.
Hơn mười đôi mắt giống như dã thú lạnh lùng nhìn thẳng vị khách không mời mà đến này, trong đó một gã hán tử vóc người cao lớn dẫn đầu hướng Đường Liệp đi tới, cực kỳ thô bạo đạp lên người hắn một cước: " Mẹ nó! Ai cho ngươi vào? Cút ra ngoài cho ta!"
Đường Liệp bỗng nhiên quay đầu lại, trong ánh mắt tràn ngập vẻ hung tàn và mạnh mẽ, lửa giận trong nội tâm không thể khống chế bốc cháy lên.
Hán tử kia hơi ngẩn người, lập tức đá tới Đường Liệp một cước.
Bàn tay Đường Liệp vững vàng cầm mắc cá chân của hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: " Muốn chết!" Bàn tay của hắn hơi dùng sức, một tiếng xương cốt vỡ vụn thanh thúy truyền đến, đại hán kia gào khóc thảm thiết, bàn tay Đường Liệp đã nắm chặt cổ chân hắn bóp nát.
Hơn mười hán tử đồng thời đứng dậy, bọn họ rút ra vũ khí tùy thân, tàn bạo nói: " Mẹ nó, hỗn đản này là người của Chương Xúc Sâm!"
Bọn họ huy động vũ khí đồng thời hướng Đường Liệp xúm lại.
Cổ họng Đường Liệp phát ra tiếng tru lên như dã thú, quang mang âm lãnh nhìn bọn hắn nói: " Muốn chết sao?" Ánh mắt lướt qua, nội tâm đám hán tử không khỏi run rẩy lui ra sau một bước.
Bàn tay Đường Liệp còn nắm lên mắt cá chân của đại hán kia, ra sức ném thân hình của hắn vào trong đám người, trong tiếng kêu rên, lại có ba người bị ngã xuống đất.
Lúc này đám hán tử đã sớm bị Đường Liệp dọa phá lá gan, cả đám kinh hô hướng ra ngoài thần miếu chạy trốn, ngay cả tên bị Đường Liệp bóp nát mắt cá chân cũng nhịn đau đớn liều mạng bò ra ngoài thần miếu bỏ chạy.
Đường Liệp cũng không có ý niệm truy đuổi bọn hắn, hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lại hướng vị trí vừa rồi của bọn họ, đống lửa vẫn không có dập tắt, với hắn mà nói là một chuyện tốt.
Đường Liệp đi tới trước đống lửa, cởi quần áo ướt sũng, phơi lên hong khô, trên mặt đất có rượu có thịt, Đường Liệp đã sớm đói bụng khó nhịn, không chút khách khí gặm lấy gặm để.
Rượu thịt ăn no, Đường Liệp lại bị mấy túi hành lý dưới thần tượng làm hấp dẫn, hắn đứng dậy đi tới, mở ra, nhìn thấy bên trong hai túi đều là vàng bạc cùng đồ trang sức, một túi lại đựng ba đầu người, trong lòng Đường Liệp ngẩn ra, vậy mà không hề cảm thấy sợ hãi, nhìn thấy tràng diện máu tươi nhưng nội tâm lại sinh ra khoái ý khó hiểu. Từ vật phẩm này mà xem, đoàn người vừa rồi hẳn là cường đạo cướp của giết người.
Mưa to cũng không lâu lắm, Đường Liệp mặc lại quần áo đã hong khô, lấy ra một lệnh bài đen như mun, bên trên dùng chữ triện có khắc chữ Mặc, hắn cầm thật lâu, nhưng vẫn không nghĩ ra bất cứ đầu mối gì, đành phải thu lại lệnh bài, bọc lại vật phẩm trân quý thành một bọc nhỏ, đeo trên lưng, nhặt lên thanh trường đao trên mặt đất, thân đao sáng như gương phản xạ lại gương mặt của hắn, gương mặt thật đen, làn da thô ráp, lỗ chân lông thô to, mái tóc rối bời, hai mắt màu đỏ tươi, lóe ra quang mang điên cuồng. Đường Liệp nhìn gương mặt này thật lâu, trong lòng thầm nói: " Đây chính là ta? Nhưng ta tên gì?" Trong đầu vẫn đang rỗng tuếch, hắn rõ không nghĩ tiếp, đi nhanh ra ngoài thần miếu.
Đi ra khỏi cửa lớn thần miếu, nhưng nhìn thấy bên ngoài có ước chừng trăm tên đạo tặc cường hãn đã vây quanh cửa lớn tầng tầng, nhìn thấy Đường Liệp đi ra, bọn chúng cùng kêu gào lên.
Cầm đầu là một người có thân hình cao lớn, vẻ mặt tối tăm, cánh tay phải dưới sắc trời tối đen lóe ra sự sáng bóng của kim loại, dĩ nhiên lại là thuyền trưởng A Ba Nhĩ của Thiên Ưng Hào.
Ánh mắt hắn lãnh khốc nhìn thẳng Đường Liệp, lúc này bên ngoài của Đường Liệp đã có biến hóa long trời lở đất so với trước kia, A Ba Nhĩ cũng không cách nhận ra đại hán hung mãnh ở trước mặt chính là Đường Liệp.
Đường Liệp ngơ ngác nhìn A Ba Nhĩ, tràn ngập mê võng nói: " Ta hình như gặp qua ngươi…"
A Ba Nhĩ nở nụ cười lạnh: " Bây giờ mới biết được theo ta lôi kéo làm quen, chỉ sợ quá muộn rồi!" Hắn thình lình phất tay, hai mươi tên bắn nỏ nhắm Đường Liệp đồng thời bắn tới.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook