Y Phi Quyền Khuynh Thiên Hạ
-
Chương 84: Đúng mực, không thể chết trận
Bản chất của Tiêu Thiên Diệu là một nam nhân bá đạo, luôn tự cho mình là trung tâm. Hắn đang học cách tôn trọng Lâm Sơ Cửu, nhưng hắn cũng không tỏ vẻ muốn đặt Lâm Sơ Cửu ở trong lòng bàn tay và sủng nàng giống như bảo bối.
Khi Tiêu Vương gia không vui, sự tồn tại của Lâm Sơ Cửu có vẻ không còn quan trọng nữa. Cho dù Lâm Sơ Cửu bất mãn bao nhiêu, khi Tào quản gia mang 《Sở Từ》 tới, nàng chỉ có thể tiếp nhận.
Vui cũng phải làm, không vui cũng phải làm, Lâm Sơ Cửu rất biết điều chỉnh cảm xúc của mình. Sau khi biết mình không thể nào cự tuyệt, Lâm Sơ Cửu tiếp nhận sách, lấy một chiếc ghế nhỏ ngồi bên cạnh Tiêu Thiên Diệu, chuẩn bị đọc 《Sở Từ》 cho Tiêu Thiên Diệu.
Lâm Sơ Cửu vừa mở sách ra, nàng nhận rằng 《Sở Từ》của thời đại này giống như đúc 《 Sở Từ 》 mà nàng từng đọc ở thời hiện đại. Mặc dù cuốn sách trên tay không có dấu chấm câu, nhưng Lâm Sơ Cửu vẫn có thể đọc chúng mà không có bất kỳ áp lực nào.
Lâm Sơ Cửu đọc không diễn cảm lắm, vì độc giả của nàng không phải là một người thâm tình, nhưng may mắn nàng đọc vẫn rất rõ ràng, ngắt câu hợp lý, Tiêu Thiên Diệu cũng không để ý lắm, lắng nghe vẫn cảm thấy rất có ý, vì vậy sự khô nóng trên người cũng dần dần nhạt đi.
Theo quan điểm của phu thê bình thường, nguyên tắc cùng chung hoạn nạn, cuộc sống của Lâm Sơ Cửu ở Cẩm Thiên viện, hoàn toàn đi cùng với Tiêu Thiên Diệu.
Vì thế, Lâm Sơ Cửu lại có nhiều thêm một việc, không chỉ mỗi ngày phải mát xa nửa canh giờ (1h) cho Tiêu Thiên Diệu, còn phải đọc sách cho Tiêu Thiên Diệu nghe trong khi hắn ngâm nước thuốc.
Mỗi ngày đọc sách một canh giờ (2h), lúc mới bắt đầu còn đỡ, nhưng liên tiếp bốn năm ngày thì giọng của Lâm Sơ Cửu liền chịu không nổi. Lâm Sơ Cửu đọc sách cho Tiêu Thiên Diệu đến nỗi khản cả giọng, nàng luôn cố gắng tìm cơ hội nói chuyện với Tiêu Thiên Diệu, có thể đổi người khác hay không, ví dụ như Mặc Ngọc Nhi.
Mấy ngày nay, ánh mắt Mặc Ngọc Nhi nhìn nàng tràn ngập oán hận đầy bất mãn, thật sự giống như nàng đã đoạt mất thứ gì đó của Mặc Ngọc Nhi.
Nói thật, hai ngày nay Lâm Sơ Cửu cũng có chút hối hận. Nàng chủ động tới Cẩm Thiên Viện, không phải vì muốn trở thành hạ nhân của Tiêu Thiên Diệu, nàng tới là muốn học thầy. Nhưng đã bốn năm ngày trôi qua, nàng chưa học được chút gì có ích, ngược lại phải ôn lại 《Sở Từ》《Kinh Thi》 gì đó, quả thực là ngược chết nàng.
Nếu sớm biết không học trộm được gì ở Mặc Thần Y, nàng sẽ không tới Cẩm Thiên Viện, tránh phá hỏng chuyện Mặc Ngọc Nhi và Tiêu Thiên Diệu bồi dưỡng tình cảm.
Nhưng, Lâm Sơ Cửu đã vào Cẩm Thiên Viện thì đừng nghĩ tới đi ra. Mỗi ngày phải đọc sách cho Tiêu Thiên Diệu một canh giờ, nàng cũng đừng nghĩ tới việc đẩy qua cho người khác.
Lâm Sơ Cửu vừa mới phục hồi lại tâm trí, Tiêu Thiên Diệu đột nhiên nói, "Nói Mặc Thần Y sắc cho nàng một liều thuốc, bổn vương tin rằng giọng của nàng ngày mai có thể khôi phục lại như thường."
Thật sự xem hắn là kẻ ngốc hay sao? Mỗi ngày đọc sách một canh giờ, sao có thể khiến cổ họng bị tổn thương?
Tiêu Thiên Diệu dám dùng hai chân của mình để đặt cược, Lâm Sơ Cửu khẳng định đã âm thầm làm điều gì đó, mới có thể khiến giọng nói của nàng khản như thế.
Hắn đã nói tới mức như vậy, Lâm Sơ Cửu biết rằng mình không thể nào cự tuyệt, đành phải cố gắng duy trì giọng nói trong tình trạng tốt nhất. Nàng không muốn giọng nói của mình biến thành giọng của bà cô già.
Nháy mắt bảy ngày đã trôi qua, Mặc Thần Y điều chỉnh tiến trình trị liệu, lúc này không những mát xa hai chân, ngay cả nửa người trên và cánh tay cũng cần phải mát xa, và thời gian cũng nâng lên một canh giờ (2h).
Điều này thật sự mệt chết người.
Một canh giờ chính là hai giờ, thật sự xem nàng là nhân viên mát xa chuyên nghiệp hay sao?
Nhưng Mặc Thần Y nói với ngôn từ rất chính đáng, nói rằng nó sẽ giúp ích cho Tiêu Thiên Diệu.
Bản thân Lâm Sơ Cửu là một bác sỹ, Mặc Thần Y có phải đang cố ý chỉnh nàng hay không, sao nàng có thể không biết. Tuy nhiên, nàng khinh thường và cũng không cần phải so đo với Mặc Thần Y mà thôi. Rốt cuộc, hai chân của Tiêu Thiên Diệu có thể đi lại, người được lợi nhất chính là nàng.
Tuy nhiên, có thù không báo không phải là tính cách của Lâm Sơ Cửu, ngày nọ thời điểm Tiêu Thiên Diệu ngâm mình trong thuốc tắm, Mặc Ngọc Nhi tiến vào thêm dược liệu cho Tiêu Thiên Diệu, Lâm Sơ Cửu lập tức giả bộ nói một câu: "Mặc cô nương nhìn qua có vẻ yếu đuối, không ngờ có thể chịu khổ như vậy. Ta mới chăm sóc Vương gia bảy ngày đã cảm thấy mệt muốn chết, Mặc cô nương đi theo phía sau Mặc Thần Y, thường xuyên phải chăm sóc người bệnh bị thương, xoa ấn huyệt vị cho người bệnh bị thương, thật sự vất vả bao nhiêu."
"Ta không làm thế." Mặc Ngọc Nhi không phải đồ ngốc, ý trong lời của Lâm Sơ Cửu sao nàng ta sẽ không hiểu. Nàng ta chỉ lạnh lùng kiêu ngạo, không cần hoặc là không thể giải thích quá nhiều.
"Mặc cô nương không cần giải thích, ta hiểu, ta hiểu. Nhi nữ giang hồ không câu nệ tiểu tiết, Mặc cô nương từng nói, ta nhớ rất kỹ. Nhưng Vương gia nhà chúng ta thật keo kiệt, Mặc cô nương đừng để ở trong lòng." Dùng lời của Mặc Ngọc Nhi để chặn họng của Mặc Ngọc Nhi, loại cảm giác này thật sự rất sảng khoái. Lâm Sơ Cửu cảm thấy những áp bức mà Mặc Thần Y gần đây gây ra với nàng, đều không tính là gì.
Dám khi dễ ta, ta sẽ khiến cho nữ nhi ngươi mất mặt trước người mà nàng ta thích.
"Ta không bao giờ làm thế." Nàng ta vẫn nói một câu như cũ, nhưng nặng nề tăng âm lượng lên, giống như đang cố nhấn mạnh điều gì đó.
Lâm Sơ Cửu lại giả ngu giả ngơ, "Mặc cô nương nhỏ giọng một chút, ở kinh thành, mệnh phụ và quý nữ sẽ không nói chuyện lớn tiếng như vậy. Cô nương đột nhiên lớn giọng thực sự dễ khiến người khác kinh sợ, trước mặt người khác cũng rất dễ thất lễ."
Bùm...... Mặc Ngọc Nhi xấu hổ đến nỗi gương mặt đỏ bừng, ủy khuất cắn môi, hai mắt ngấm nước, yên lặng nhìn Tiêu Thiên Diệu, chờ mong Tiêu Thiên Diệu nói giúp nàng ta vài câu.
Đáng tiếc hai mắt Tiêu Thiên Diệu nhắm chặt, hắn đang chống cự sự đau đớn từ thuốc tắm, nào có tâm tư để ý tới Mặc Ngọc Nhi.
Đương nhiên, dù Tiêu Thiên Diệu có tâm tư, hắn cũng sẽ không quan tâm tới Mặc Ngọc Nhi.
Lâm Sơ Cửu lén liếc mắt nhìn Tiêu Thiên Diệu, thấy hắn nhíu mày, Lâm Sơ Cửu lập tức kết thúc cuộc trò chuyện, "Mặc cô nương, dược đã thêm vào rồi, cô nương còn sự tình nào khác nữa không?" Nếu không có việc gì nữa thì có thể lăn.
"Ta chưa bao giờ xoa ấn huyệt vị cho người khác, cũng chưa từng nhìn thấy thân thể người khác." Mặc Ngọc Nhi giống như không nhìn thấy Lâm Sơ Cửu, nói với Tiêu Thiên Diệu đang nhắm nghiền hai mắt.
Nói xong, nàng ta xoay người đi ra ngoài, nhưng nàng ta chưa kịp bước vài bước, đã nghe thấy một câu của Lâm Sơ Cửu: "Không phải chứ, nhận biết huyệt vị chẳng phải cần nhìn thân thể người hay sao? Thời điểm sư phụ dạy ta, đã để ta luyện tập trên thân thể sư phụ. Mặc cô nương chưa từng xoa ấn huyệt vị cho người khác, vậy làm thế nào xác định được huyệt vị nằm ở đâu, hơn nữa làm thế nào biết được cần bao nhiêu lực đạo?"
Lâm Sơ Cửu giống như đang nói với chính mình. Nàng không quan tâm tới Tiêu Thiên Diệu đang ngâm mình ở trong nước thuốc, hay là Mặc Ngọc Nhi thiếu chút nữa đã bị vướng ngạch cửa. Bọn họ đều biết, lời này của Lâm Sơ Cửu có ý là gì.
Tóm lại, Lâm Sơ Cửu làm trò trước mặt Tiêu Thiên Diệu bôi đen khuôn mặt của Mặc Ngọc Nhi, hơn nữa hoàn toàn biến đen không cách nào tẩy trắng.
Lâm Sơ Cửu thở ra một hơi, tâm tình rất tốt, tiện tay mở cuốn 《Kinh Thi》và bắt đầu đọc tiếp. Bởi vì tâm tình Lâm Sơ Cửu khá tốt, giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn nhiều, khiến người nghe cũng cảm thấy tâm tình tốt lên.
Lông mày của Tiêu Thiên Diệu dần dần giãn ra, đợi sau khi hắn thích ứng với sự thống khổ giống như kim đâm, Tiêu Thiên Diệu mới mở miệng nói: "Vừa lòng sao?"
"Cũng được." Lâm Sơ Cửu biết Tiêu Thiên Diệu đang hỏi gì, một công đôi việc nói: "Vương gia yên tâm, ta sẽ có chừng mực." Ta sẽ không làm hỏng đại sự của ngươi, ngươi cứ an tâm đi.
"Ừ." Điểm này Tiêu Thiên Diệu không nghi ngờ chút nào.
Lâm Sơ Cửu là nữ nhân có chừng mực, cũng là một nữ nhân có thể khiến hắn yên tâm. Nếu hắn phải ra chiến trường, giao phía sau cho Lâm Sơ Cửu hắn cũng cảm thấy yên tâm.
Đương nhiên, với điều kiện là hắn không thể thất bại, cũng không thể chết trận.
Nếu hắn thất bại hoặc là chết trận, nữ nhân này khẳng định sẽ tìm cách khác......
Bởi vì, nàng luôn luôn thông minh và có chừng mực như vậy!
Khi Tiêu Vương gia không vui, sự tồn tại của Lâm Sơ Cửu có vẻ không còn quan trọng nữa. Cho dù Lâm Sơ Cửu bất mãn bao nhiêu, khi Tào quản gia mang 《Sở Từ》 tới, nàng chỉ có thể tiếp nhận.
Vui cũng phải làm, không vui cũng phải làm, Lâm Sơ Cửu rất biết điều chỉnh cảm xúc của mình. Sau khi biết mình không thể nào cự tuyệt, Lâm Sơ Cửu tiếp nhận sách, lấy một chiếc ghế nhỏ ngồi bên cạnh Tiêu Thiên Diệu, chuẩn bị đọc 《Sở Từ》 cho Tiêu Thiên Diệu.
Lâm Sơ Cửu vừa mở sách ra, nàng nhận rằng 《Sở Từ》của thời đại này giống như đúc 《 Sở Từ 》 mà nàng từng đọc ở thời hiện đại. Mặc dù cuốn sách trên tay không có dấu chấm câu, nhưng Lâm Sơ Cửu vẫn có thể đọc chúng mà không có bất kỳ áp lực nào.
Lâm Sơ Cửu đọc không diễn cảm lắm, vì độc giả của nàng không phải là một người thâm tình, nhưng may mắn nàng đọc vẫn rất rõ ràng, ngắt câu hợp lý, Tiêu Thiên Diệu cũng không để ý lắm, lắng nghe vẫn cảm thấy rất có ý, vì vậy sự khô nóng trên người cũng dần dần nhạt đi.
Theo quan điểm của phu thê bình thường, nguyên tắc cùng chung hoạn nạn, cuộc sống của Lâm Sơ Cửu ở Cẩm Thiên viện, hoàn toàn đi cùng với Tiêu Thiên Diệu.
Vì thế, Lâm Sơ Cửu lại có nhiều thêm một việc, không chỉ mỗi ngày phải mát xa nửa canh giờ (1h) cho Tiêu Thiên Diệu, còn phải đọc sách cho Tiêu Thiên Diệu nghe trong khi hắn ngâm nước thuốc.
Mỗi ngày đọc sách một canh giờ (2h), lúc mới bắt đầu còn đỡ, nhưng liên tiếp bốn năm ngày thì giọng của Lâm Sơ Cửu liền chịu không nổi. Lâm Sơ Cửu đọc sách cho Tiêu Thiên Diệu đến nỗi khản cả giọng, nàng luôn cố gắng tìm cơ hội nói chuyện với Tiêu Thiên Diệu, có thể đổi người khác hay không, ví dụ như Mặc Ngọc Nhi.
Mấy ngày nay, ánh mắt Mặc Ngọc Nhi nhìn nàng tràn ngập oán hận đầy bất mãn, thật sự giống như nàng đã đoạt mất thứ gì đó của Mặc Ngọc Nhi.
Nói thật, hai ngày nay Lâm Sơ Cửu cũng có chút hối hận. Nàng chủ động tới Cẩm Thiên Viện, không phải vì muốn trở thành hạ nhân của Tiêu Thiên Diệu, nàng tới là muốn học thầy. Nhưng đã bốn năm ngày trôi qua, nàng chưa học được chút gì có ích, ngược lại phải ôn lại 《Sở Từ》《Kinh Thi》 gì đó, quả thực là ngược chết nàng.
Nếu sớm biết không học trộm được gì ở Mặc Thần Y, nàng sẽ không tới Cẩm Thiên Viện, tránh phá hỏng chuyện Mặc Ngọc Nhi và Tiêu Thiên Diệu bồi dưỡng tình cảm.
Nhưng, Lâm Sơ Cửu đã vào Cẩm Thiên Viện thì đừng nghĩ tới đi ra. Mỗi ngày phải đọc sách cho Tiêu Thiên Diệu một canh giờ, nàng cũng đừng nghĩ tới việc đẩy qua cho người khác.
Lâm Sơ Cửu vừa mới phục hồi lại tâm trí, Tiêu Thiên Diệu đột nhiên nói, "Nói Mặc Thần Y sắc cho nàng một liều thuốc, bổn vương tin rằng giọng của nàng ngày mai có thể khôi phục lại như thường."
Thật sự xem hắn là kẻ ngốc hay sao? Mỗi ngày đọc sách một canh giờ, sao có thể khiến cổ họng bị tổn thương?
Tiêu Thiên Diệu dám dùng hai chân của mình để đặt cược, Lâm Sơ Cửu khẳng định đã âm thầm làm điều gì đó, mới có thể khiến giọng nói của nàng khản như thế.
Hắn đã nói tới mức như vậy, Lâm Sơ Cửu biết rằng mình không thể nào cự tuyệt, đành phải cố gắng duy trì giọng nói trong tình trạng tốt nhất. Nàng không muốn giọng nói của mình biến thành giọng của bà cô già.
Nháy mắt bảy ngày đã trôi qua, Mặc Thần Y điều chỉnh tiến trình trị liệu, lúc này không những mát xa hai chân, ngay cả nửa người trên và cánh tay cũng cần phải mát xa, và thời gian cũng nâng lên một canh giờ (2h).
Điều này thật sự mệt chết người.
Một canh giờ chính là hai giờ, thật sự xem nàng là nhân viên mát xa chuyên nghiệp hay sao?
Nhưng Mặc Thần Y nói với ngôn từ rất chính đáng, nói rằng nó sẽ giúp ích cho Tiêu Thiên Diệu.
Bản thân Lâm Sơ Cửu là một bác sỹ, Mặc Thần Y có phải đang cố ý chỉnh nàng hay không, sao nàng có thể không biết. Tuy nhiên, nàng khinh thường và cũng không cần phải so đo với Mặc Thần Y mà thôi. Rốt cuộc, hai chân của Tiêu Thiên Diệu có thể đi lại, người được lợi nhất chính là nàng.
Tuy nhiên, có thù không báo không phải là tính cách của Lâm Sơ Cửu, ngày nọ thời điểm Tiêu Thiên Diệu ngâm mình trong thuốc tắm, Mặc Ngọc Nhi tiến vào thêm dược liệu cho Tiêu Thiên Diệu, Lâm Sơ Cửu lập tức giả bộ nói một câu: "Mặc cô nương nhìn qua có vẻ yếu đuối, không ngờ có thể chịu khổ như vậy. Ta mới chăm sóc Vương gia bảy ngày đã cảm thấy mệt muốn chết, Mặc cô nương đi theo phía sau Mặc Thần Y, thường xuyên phải chăm sóc người bệnh bị thương, xoa ấn huyệt vị cho người bệnh bị thương, thật sự vất vả bao nhiêu."
"Ta không làm thế." Mặc Ngọc Nhi không phải đồ ngốc, ý trong lời của Lâm Sơ Cửu sao nàng ta sẽ không hiểu. Nàng ta chỉ lạnh lùng kiêu ngạo, không cần hoặc là không thể giải thích quá nhiều.
"Mặc cô nương không cần giải thích, ta hiểu, ta hiểu. Nhi nữ giang hồ không câu nệ tiểu tiết, Mặc cô nương từng nói, ta nhớ rất kỹ. Nhưng Vương gia nhà chúng ta thật keo kiệt, Mặc cô nương đừng để ở trong lòng." Dùng lời của Mặc Ngọc Nhi để chặn họng của Mặc Ngọc Nhi, loại cảm giác này thật sự rất sảng khoái. Lâm Sơ Cửu cảm thấy những áp bức mà Mặc Thần Y gần đây gây ra với nàng, đều không tính là gì.
Dám khi dễ ta, ta sẽ khiến cho nữ nhi ngươi mất mặt trước người mà nàng ta thích.
"Ta không bao giờ làm thế." Nàng ta vẫn nói một câu như cũ, nhưng nặng nề tăng âm lượng lên, giống như đang cố nhấn mạnh điều gì đó.
Lâm Sơ Cửu lại giả ngu giả ngơ, "Mặc cô nương nhỏ giọng một chút, ở kinh thành, mệnh phụ và quý nữ sẽ không nói chuyện lớn tiếng như vậy. Cô nương đột nhiên lớn giọng thực sự dễ khiến người khác kinh sợ, trước mặt người khác cũng rất dễ thất lễ."
Bùm...... Mặc Ngọc Nhi xấu hổ đến nỗi gương mặt đỏ bừng, ủy khuất cắn môi, hai mắt ngấm nước, yên lặng nhìn Tiêu Thiên Diệu, chờ mong Tiêu Thiên Diệu nói giúp nàng ta vài câu.
Đáng tiếc hai mắt Tiêu Thiên Diệu nhắm chặt, hắn đang chống cự sự đau đớn từ thuốc tắm, nào có tâm tư để ý tới Mặc Ngọc Nhi.
Đương nhiên, dù Tiêu Thiên Diệu có tâm tư, hắn cũng sẽ không quan tâm tới Mặc Ngọc Nhi.
Lâm Sơ Cửu lén liếc mắt nhìn Tiêu Thiên Diệu, thấy hắn nhíu mày, Lâm Sơ Cửu lập tức kết thúc cuộc trò chuyện, "Mặc cô nương, dược đã thêm vào rồi, cô nương còn sự tình nào khác nữa không?" Nếu không có việc gì nữa thì có thể lăn.
"Ta chưa bao giờ xoa ấn huyệt vị cho người khác, cũng chưa từng nhìn thấy thân thể người khác." Mặc Ngọc Nhi giống như không nhìn thấy Lâm Sơ Cửu, nói với Tiêu Thiên Diệu đang nhắm nghiền hai mắt.
Nói xong, nàng ta xoay người đi ra ngoài, nhưng nàng ta chưa kịp bước vài bước, đã nghe thấy một câu của Lâm Sơ Cửu: "Không phải chứ, nhận biết huyệt vị chẳng phải cần nhìn thân thể người hay sao? Thời điểm sư phụ dạy ta, đã để ta luyện tập trên thân thể sư phụ. Mặc cô nương chưa từng xoa ấn huyệt vị cho người khác, vậy làm thế nào xác định được huyệt vị nằm ở đâu, hơn nữa làm thế nào biết được cần bao nhiêu lực đạo?"
Lâm Sơ Cửu giống như đang nói với chính mình. Nàng không quan tâm tới Tiêu Thiên Diệu đang ngâm mình ở trong nước thuốc, hay là Mặc Ngọc Nhi thiếu chút nữa đã bị vướng ngạch cửa. Bọn họ đều biết, lời này của Lâm Sơ Cửu có ý là gì.
Tóm lại, Lâm Sơ Cửu làm trò trước mặt Tiêu Thiên Diệu bôi đen khuôn mặt của Mặc Ngọc Nhi, hơn nữa hoàn toàn biến đen không cách nào tẩy trắng.
Lâm Sơ Cửu thở ra một hơi, tâm tình rất tốt, tiện tay mở cuốn 《Kinh Thi》và bắt đầu đọc tiếp. Bởi vì tâm tình Lâm Sơ Cửu khá tốt, giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn nhiều, khiến người nghe cũng cảm thấy tâm tình tốt lên.
Lông mày của Tiêu Thiên Diệu dần dần giãn ra, đợi sau khi hắn thích ứng với sự thống khổ giống như kim đâm, Tiêu Thiên Diệu mới mở miệng nói: "Vừa lòng sao?"
"Cũng được." Lâm Sơ Cửu biết Tiêu Thiên Diệu đang hỏi gì, một công đôi việc nói: "Vương gia yên tâm, ta sẽ có chừng mực." Ta sẽ không làm hỏng đại sự của ngươi, ngươi cứ an tâm đi.
"Ừ." Điểm này Tiêu Thiên Diệu không nghi ngờ chút nào.
Lâm Sơ Cửu là nữ nhân có chừng mực, cũng là một nữ nhân có thể khiến hắn yên tâm. Nếu hắn phải ra chiến trường, giao phía sau cho Lâm Sơ Cửu hắn cũng cảm thấy yên tâm.
Đương nhiên, với điều kiện là hắn không thể thất bại, cũng không thể chết trận.
Nếu hắn thất bại hoặc là chết trận, nữ nhân này khẳng định sẽ tìm cách khác......
Bởi vì, nàng luôn luôn thông minh và có chừng mực như vậy!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook