Y Phi Quyền Khuynh Thiên Hạ
Chương 31: Sư môn, đổ thẳng nước vào

Đừng nói Ngô đại phu, ngay cả Tào quản gia cũng mang vẻ mặt thấp thỏm, nhưng lão không dám hỏi, hiện tại Ngô đại phu vừa mở miệng, thật sự rất hợp tới tâm ý của Tào quản gia......

Ngô đại phu và Tào quản gia dùng ánh mắt chờ mong nhìn Lâm Sơ Cửu, chờ Lâm Sơ Cửu trả lời.

Khi Lâm Sơ Cửu lấy hòm thuốc ra, nàng cũng biết sẽ dẫn tới sự chú ý của mọi người, nhưng nàng không giải thích quá nhiều, chỉ nói một câu: "Sư phụ ta để lại cho ta." Có gì không hiểu, tìm sư phụ trong truyền thuyết của nàng mà hỏi.

"Sư phụ?" Vẻ mặt Tào quản gia kinh ngạc, Ngô đại phu không biết thân phận Lâm Sơ Cửu, nhưng Tào quản gia lại biết, lão chưa từng nghe nói qua, đại tiểu thư Lâm gia có sư phụ nào cả.

"Không phải Tào quản gia sẽ cho rằng, thiên phú của ta không giống với tài năng vốn có, có thể không có thầy dạy cũng hiểu đấy chứ?" Lâm Sơ Cửu nửa như tự giễu mình nửa như vui đùa nói, khiến Tào quản gia không dám nhiều lời, liên tục lắc đầu.

Giải thích xong sự tình hòm thuốc, Lâm Sơ Cửu cũng không nhiều lời, mặc áo khoác màu trắng ở trên người, lại dùng một chiếc mũ bao lấy đầu tóc mình lên, tay di chuyển lưu loát, vừa nhìn đã biết đây không phải là lần đầu tiên nàng làm như vậy.

Thời điểm khi Lâm Sơ Cửu làm những việc đó, cho dù là Ngô đại phu hay là hai nha hoàn San Hô Phỉ Thúy, đều mở to hai mắt nhìn nàng, trong mắt tràn đầy nghi hoặc, nhưng......

Lâm Sơ Cửu hoàn toàn không có ý giải thích, nhanh chóng thay quần áo, đeo khẩu trang lên, lấy các loại dược cần thiết ra khỏi hòm thuốc, đặt ở trên khay. Khi nàng xoay người lại thì gặp Ngô đại phu chắn ở trước mặt, Lâm Sơ Cửu vui lòng hỏi: "Có thể nhường đường một chút hay không?"

Lần này, Ngô đại phu không tiếp tục ngăn cản, ngoan ngoãn nhường đường.

Hắn cũng muốn nhìn xem, cô nương trẻ tuổi này có thể lợi hại bao nhiêu.

Toàn thân Tào Lâm đỏ bừng, cực kỳ nóng, đôi môi nứt nẻ đã chuyển sang màu trắng, Lâm Sơ Cửu không cần Hệ thống Y Sinh nhắc nhở, cũng biết Tào Lâm bị mất nước nghiêm trọng, thậm chí có thể nguy hiểm tới tính mạng.

Lâm Sơ Cửu cạy miệng Tào Lâm, cho hắn uống một viên thuốc hạ sốt liều cao, để Tào Tâm có thể nhanh chóng hạ sốt.

Tào quản gia nhìn thấy những gì Lâm Sơ Cửu làm nhưng không dám nói gì cả. Trong lòng có một chút an tâm, mặc dù nghi ngờ hành động của Lâm Sơ Cửu, nhưng vẫn không mở miệng dò hỏi, sợ sẽ quấy rầy tới Lâm Sơ Cửu cứu người.

Nhưng Ngô đại phu lại khác, hắn là đại phu, nhìn thấy Lâm Sơ Cửu tùy tiện cho Tào Lâm ăn dược, nhíu chặt lông mày, mở miệng hỏi: "Cô nương, ngươi cho Tào Lâm ăn gì vậy?"

"Viên dược hạ sốt." Lâm Sơ Cửu đáp mà không quay đầu lại, sợ Ngô đại phu hỏi nhiều, tiếp tục bồi thêm một câu, "Bí dược sư môn."

Bốn chữ này, khiến những câu hỏi của Ngô đại phu vừa ra khỏi miệng đã nghẹn trở về.

Tào Lâm ngoại trừ sốt cao, còn bị mất nước, cần phải lập tức bổ sung nước, vốn dĩ truyền dịch là tốt nhất, Hệ thống Y Sinh của Lâm Sơ Chín cũng có đường glucose, tuy nhiên......

Nhiều đôi mắt đang nhìn như vậy, Lâm Sơ Cửu thật sự không dám truyền cho Tào Lâm, cái này nàng không có cách nào giải thích.

"Đi lấy muối và nước sôi để nguội tới đây." Lâm Sơ Chín chỉ có thể dùng biện pháp nguyên thủy nhất, cung cấp nước cho Tào Lâm.

"Được, ta sẽ lập tức đi ngay." Tào quản gia xoay người đi ra ngoài, nhưng bị San Hô ngăn cản, "Tào quản gia, để ta đi được rồi, ta sẽ đi thật nhanh."

Nói xong lập tức nhanh chóng chạy ra ngoài.

Lâm Sơ Cửu vừa lòng gật đầu, lấy thuốc chống viêm ra khỏi hòm thuốc, nhưng khi nhìn thấy kim tiêm một bên, tay đang duỗi ra lập tức dừng lại.

Chờ thời điểm không có ai hẵng tiêm vào, nàng không muốn mình trở thành yêu ma quỷ quái bị người thiêu cháy. Hơn nữa thất phu vô tội, hoài bích có tội, có quá nhiều đồ vật người khác không biết, không phải là chuyện tốt gì.

Lâm Sơ Cửu chỉ lấy thuốc chống viêm, dùng cùng một thủ pháp để Tào Lâm ăn vào.

Thuốc hạ sốt và thuốc chống viêm đều không có tác dụng nhanh như vậy, San Hô cũng không quay trở về quá sớm. Lâm Sơ Cửu mang bao tay lên, mở túi giải phẫu ngoại thương mới mà nàng sẽ dùng, ngồi xuống ở mép giường, chuẩn bị rửa sạch miệng vết thương cho Tào Lâm.

"Đây là?" Ngô đại phu một lần nữa mở miệng dò hỏi.

Lúc này Lâm Sơ Cửu không trả lời, nàng chỉ bất mãn nhìn về phía Ngô đại phu, "Làm phiền bước hai bước qua bên cạnh đi, ngươi đang chắn hết ánh sáng."

Lâm Sơ Cửu vốn đã ngồi ngược sáng, Ngô đại phu chắn như vậy, nàng không thể nhìn thấy rõ, đừng nói đến chuyện rửa sạch miệng vết thương.

Ách...... sắc mặt Ngô đại phu biến đổi, nhưng vẫn ngoan ngoãn lui về phía sau, Tào quản gia và Phỉ Thúy không cần Lâm Sơ Cửu nói, cũng đã thành thật thối lui.

Khuôn mặt Lâm Sơ Cửu lạnh lùng, thực sự rất dọa người......

Vì vết thương trên bụng, mấy ngày nay Tào Lâm đều phải tra dược, Ngô đại phu đã sai hạ nhân đừng mặc áo ngoài cho hắn, điều này thuận tiện hơn với Lâm Sơ Cửu.

Lâm Sơ Cửu trực tiếp dùng kéo, cắt đi mảnh băng vải ố vàng có mùi thối, đặt qua một góc......

Không có băng vải che lấp, miệng vết thương chảy mủ đỏ lập tức hiện ra trước mặt mọi người, sắc mặt Phỉ Thúy biến đổi, thiếu chút nữa đã phun ra, Lâm Sơ Cửu vẫn không có bất luận biểu tình gì, dùng thuốc khử trùng rửa sạch sạch sẽ miệng vết thương, phơi bày khoảng thịt chết đã biến thành màu trắng.

Đôi môi Tào quản gia run rẩy, nước mắt chảy quanh ở hốc mắt, nhưng cố hết sực nhịn xuống, không dám khóc thành tiếng.

Lâm Sơ Cửu ngẩng đầu nhìn thoáng qua, cũng không an ủi Tào quản gia, cầm lấy kéo nhỏ dùng trong y tế, cắt nửa cơ bắp đã hoại tử, đồng thời cắt hết chỉ thối trên miệng vết thương.

Ngô đại phu biết thịt đã bị hoại tử lưu lại nơi miệng vết thương là không tốt, nhưng hàng động của Lâm Sơ Cửu lại mở miệng vết thương đã vất vả khâu lại ra. Ngô đại phu không thể không lên tiếng ngăn cản: "Cô nương, làm như vậy......"

Ngô đại phu còn chưa nói xong đã bị Lâm Sơ Cửu ngắt lời, "Miệng vết thương của Tào lâm là do ta khâu lại, ta rõ ràng hơn ngươi." Bên trong miệng vết thương đều đã bị thối rữa, nếu không cắt hết thịt thối ra, dù bên ngoài có đẹp đẽ thế nào cũng không thể lành lại được.

Ngô đại phu không vui, nhưng người nhà người bệnh không hé răng, hắn cũng không tiện nói thêm, chỉ liều mạng nháy mắt với Tào quản gia, để Tào quản gia nói ra, nhưng......

Lâm Sơ Cửu là hy vọng cuối cùng của Tào quản gia. Vì vậy, ngay cả khi Tào quản gia không thể lý giải được phương pháp trị liệu của Lâm Sơ Cửu, cũng không dám lên tiếng gián đoạn, chỉ sợ chọc giận Lâm Sơ Cửu, Lâm Sơ Cửu sẽ không cứu trị.

Tào quản gia không quan tâm phương pháp của Lâm Sơ Cửu kỳ lạ bao nhiêu, lão chỉ cầu cho Tào Lâm không có việc gì.

Không có người nào hỏi, Lâm Sơ Cửu tất nhiên sẽ không nhiều chuyện giải thích. Sau khi Lâm Sơ Cửu cắt hết chỉ thối và rửa sạch sẽ miệng vết thương, nàng cẩn thận mở miệng vết thương ra.

Bên ngoài miệng vết thương, hiện ra một lỗ hổng, mủ và máu trộn lẫn với nhau, nhìn qua cực kỳ dữ tợn đáng sợ. Phỉ Thúy không dám nhìn nữa, Tào quản gia và Ngô đại phu nhìn xem đến nỗi da đầu đều ngứa ran, chỉ có Lâm Sơ Cửu là người duy nhất không bị ảnh hưởng gì.

Sau khi mở miệng vết thương ra, Lâm Sơ Cửu có thể cắt hết thịt thối bên trong ra ngoài. Lúc này, San Hô đi lấy muối tinh và nước sôi để nguội cũng đã trở lại. Lúc San Hô vừa tiến lên, nhìn thấy miệng vết thương trên bụng Tào Lâm, sợ tới mức thiếu chút nữa đã làm rơi nước trong tay, may mắn Phỉ Thuý đã phản ứng kịp nên tiếp được.

"Nô tỳ đáng chết." San Hô vội vàng thỉnh tội, Lâm Sơ Cửu không quản tới nàng, ý bảo Phỉ Thúy đặt nước lên bàn.

Lâm Sơ Cửu tạm dừng động tác, lau sạch máu và mủ trên tay, tháo bao tay ra, vứt bao tay và băng vải đi.

Cuối cùng, Lâm Sơ Cửu trộn lẫn muối và nước sôi để nguội theo tỷ lệ nhất định, lấy ra một cái phễu từ trong hòm thuốc, nhét nó vào miệng Tào Lâm, sau đó bắt đầu rót nước muối vào cho hắn.

Có thể cho hắn uống nước bằng cách này?

Trong vài ngày qua, bọn họ đã cố gắng cho Tào Lâm uống nước, nhưng rót như thế nào cũng không thể vào....

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương