Y Phi Quyền Khuynh Thiên Hạ
-
Chương 29: Cầu cứu, cuối cùng có thể duỗi tay ra
Thân vệ nhìn thấy bộ dáng Tào quản gia kinh hoảng bất lực, mặc dù không đành lòng, nhưng không dám dấu diếm, vẻ mặt trầm trọng nói: "Tào quản gia, Tào Lâm bị thương nặng nhất, mặc dù băng bó đúng lúc, nhưng từ sau khi bị thương vẫn luôn sốt cao không ngừng, đại phu đã nghĩ mọi cách cũng không cách nào khiến Tào Lâm hạ sốt. Hiện tại, miệng vết thương của Tào Lâm đã thối, đại phu nói nên chuẩn bị hậu sự."
"Chuẩn... chuẩn bị hậu sự?" Tào quản gia lảo đảo lui về phía sau mấy bước, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm. Bùm một tiếng ngã quỵ trên mặt đất, khiến cho thân vệ sợ hãi, vội vàng giội nước lạnh lên người Tào quản gia, sau đó lại ấn huyệt nhân trung. Sau khi lăn lộn một lúc lâu, hắn mới thức tỉnh được Tào quản gia.
"Tào quản gia, hiện tại ngươi không thể xảy ra chuyện, Tào Lâm còn chờ ngươi......" Muốn gặp ngươi một lần cuối cùng.
Những lời còn lại thân vệ không dám nói ra, nhưng Tào quản gia ít nhiều cũng hiểu được một chút, Tào quản gia túm chặt cánh tay thân vệ, nói từng chữ từng chữ một: "Mang ta đi gặp Tào Lâm."
Sau khi Tào quản gia tỉnh lại, cả người giống như đã già thêm mấy chục tuổi, không phát hiện ra móng tay đã đâm nhập vào cánh tay hộ vệ.
Hộ vệ kia là anh em tốt với Tào Lâm, luôn xem Tào quản gia như thân nhân của mình, hiện tại cũng không so đo việc nhỏ thế này, vội vàng nâng Tào quản gia đi gặp Tào Lâm.
Sức khỏe Tào quản gia rất tốt, ngày thường đi đường còn muốn mau hơn so với người trẻ tuổi, nhưng lúc này bước đi tập tễnh, nếu không có ai nâng căn bản không thể di chuyển được.
Tào Lâm và những người bị thương khác, đều được an bài ở một tiểu viện độc lập phía Tây, khi thủ vệ nhìn thấy Tào quản gia đi tới thì lập tức cho qua, chỉ vào căn phòng mà Tào Lâm đang ở trong đó.
Tào Lâm bị thương nặng nhất, vì thế được đặt gần cửa nhất, cũng nằm trong một gian lớn nhất. Lúc này đại phu đang ở trong phòng hắn, trong phòng còn có hai gã sai vặt chuyên môn chăm sóc Tào Lâm.
Nhìn thấy Tào quản gia đi tới, hai gã sai vặt đỏ con mắt, vẻ mặt bất an tiến lên, nhưng trong mắt Tào quản gia chỉ có Tào Lâm nằm ở trên giường vẫn không nhúc nhích, căn bản nhìn không thấy người nào khác.
Nhìn Tào Lâm nằm ở trên giường, vẫn không nhúc nhích, Tào quản gia ngâm ngấm nước mắt, nghẹn ngào hỏi: "Ngô đại phu, nhi tử ta... nhi tử ta, hắn thế nào rồi? Thật sự không cứu được sao?"
"Ài...... Tào Lâm bị thương thật sự quá nặng, ta bất lực." Ngô đại phu là lão nhân của vương phủ, vì thế khi nói chuyện không cần lòng vòng quanh co.
Nước mắt trong mắt Tào quản gia rốt cuộc không thể khống chế được nữa, lảo đảo mấy bước, cho đến khi đụng vào bàn ghế mới dừng lại, "Tại sao có thể như vậy, không phải nói miệng vết thương đã được khâu lại, sẽ không việc gì nữa hay sao?"
"Vốn sẽ không có việc gì, nhưng đêm qua Tào Lâm đột nhiên nóng lên, miệng vết thương sưng đỏ sinh mủ, ta nghĩ mọi cách cũng không cách nào khiến hắn hạ sốt." Đại phu xốc chăn lên, chỉ vào bụng Tào Lâm, "Vết thương chuyển biến xấu quá nhanh, hơn nữa sốt cao không ngừng, ta không thể làm bất cứ điều gì được nữa."
"Đại phu, cầu xin ngươi, cầu xin ngươi hãy cứu nhi tử ta." Ta không thể cứ như vậy mất đi nhi tử!
Tào quản gia vẫn luôn trầm ổn và chú ý tới thể diện, hai chân mềm nhũn lập tức quỳ gối trước mặt Ngô đại phu. Ngô đại phu hoảng sợ, vội vàng nâng người dậy, "Tào quản gia ngươi mau đứng lên, ngươi không cần phải như vậy với ta, nếu như ta có biện pháp khẳng định sẽ cứu hắn, sao có thể chờ tới khi ngươi cầu."
"Nói như vậy, ta cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn con ta chết?" Tào quản gia ngây ngốc ngơ ngác, tròng mắt vẫn không nhúc nhích, cả người thật sự giống như mất hồn, trong lòng đau xót.
Trong lòng Ngô đại phu cũng không dễ chịu, nhưng y thuật của hắn có hạn, thật sự không có khả năng cứu trị Tào Lâm. Nhìn bộ dáng Tào quản gia thất hồn lạc phách, trong lòng Ngô đại phu không đành lòng, cắn răng nói: "Nếu mời được Tần Viện Chính, Tào Lâm có lẽ còn có thể cứu chữa. Lúc ấy Vương gia bị thương nặng như vậy, cũng may nhờ có Tần Viện Chính, mới bảo vệ được chân Vương gia."
"Tần Viện Chính?" Đôi mắt Tào quản gia vừa chuyển, nhưng rất nhanh đã trở nên cứng cáp, "Tần Viện Chính chỉ xem bệnh cho Hoàng thượng." Trừ phi Hoàng thượng mở miệng, nếu không ai cũng không thể mời được Tần Viện Chính ra tay.
"Ài......" Ngô đại phu thở dài, không nói chuyện nữa. Tào quản gia khóc rống thành tiếng, nhưng không dám đi cầu Tiêu Thiên Diệu, chỉ cầu Ngô đại phu ngẫm nghĩ biện pháp, cứu lấy Tào Lâm......
Ngô đại phu đã dùng hết mọi biện pháp, miễn cưỡng bảo vệ tính mạng của Tào Lâm, nhưng vẫn không thể khiến cho Tào Lâm hạ sốt.
"Nếu còn tiếp tục thế này, cho dù Tào Lâm có khỏe lại, cũng sẽ bị ảnh hưởng tới đầu óc." Ngô đại phu đúng sự thật nói với Tào quản gia.
Hai ngày nay Tào quản gia vẫn luôn quanh quẩn bên người Tào Lâm, nhìn nhi tử mình càng ngày càng suy yếu, trái tim Tào quản gia giống như đao cắt. Sau khi Ngô đại phu nói ra lời này, Tào quản gia bất lực nhắm mắt lại.
"Ta... ta đi cầu Vương gia!"
Biết rõ mở miệng sẽ chỉ khiến Vương gia khó xử, nhưng Tào quản gia không có cách nào từ bỏ cơ hội duy nhất có thể cứu Tào Lâm. Nếu không mở miệng, lão sẽ hối hận cả đời.
Tào quản gia sửa sang lại quần áo, sau đó dùng nước lạnh rửa mặt, khiến mình nhìn qua có chút tinh thần hơn một chút.
Khi Tiêu Thiên Diệu nghe thấy Tào quản gia có chuyện quan trọng cầu kiến, hắn nhíu lông mày lại, liếc mắt nhìn về phía Tô Trà, dùng ánh mắt muốn hỏi đã xảy ra chuyện gì?
Hai ngày này, cho dù là Tiêu Thiên Diệu hay là Tô Trà cũng đều rất bận. Hoàng thượng đang có suy nghĩ âm thầm muốn che lấp sự kiện ám sát, xử lý qua loa, nhưng Tiêu Thiên Diệu lại không đồng ý.
Chủ mưu sau màn rốt cuộc là người nào, nhất thời không thể điều tra ra hoàn toàn, nhưng sự niềm nghi trên người Hoàng thượng chắc chắn chạy không thoát, cho dù không có chứng cứ xác thật, Tiêu Thiên Diệu cũng muốn Hoàng thượng phải trả giá cho đủ đại giới!
Mấy ngày nay, Tiêu Thiên Diệu vẫn luôn đánh cờ cùng với Hoàng thượng, trước mắt xem ra hiệu quả rất không tồi, ít nhất Xu Mật Sử, Đại Lý Tự, Giám Sát Viện đã loạn thành một đoàn, thống lĩnh cấm vệ quân đã bị hạ gục.
Đương nhiên, đây chỉ mới bắt đầu, không phải kết thúc. Tiêu Thiên Diệu trước kia vẫn luôn đặt tâm tư ở trên chiến trường, chú ý rất ít về sự tình trong triều, càng sẽ không mượn sức của quan viên triều đình. Nhưng trải qua chuyện này, Tiêu Thiên Diệu đã chuẩn bị sắp xếp người của mình ẩn vào trong triều.
Tiêu Thiên Diệu gần đây bận rộn đến nỗi ngay cả thời gian chợp mắt cũng đều không có, Tô Trà so với hắn còn muốn thảm hơn. Hết thảy hành động trong sáng ngoài tối, sau khi Tiêu Thiên Diệu đưa ra kế hoạch, Tô Trà đều đi chấp hành, Tô Trà làm gì còn có tinh lực để chú ý tới sự tình trong Tiêu Vương phủ.
"Có lẽ có liên quan tới Vương phi của ngươi." Tô Trà lớn mật suy đoán, nhưng lại đổi lấy sự khinh thường của Tiêu Thiên Diệu, "Ngươi hãy về nghỉ ngơi, đầu óc thanh tỉnh lại tới."
"Tuân mệnh!" Tô Trà mặt mày vui vẻ, xoay người bay nhanh ra ngoài, chỉ sợ Tiêu Thiên Diệu đổi ý, cướp đoạt thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi của hắn....
Tiêu Thiên Diệu xoa xoa ấn đường đau nhức, dựa vào sau ghế, chờ Tào quản gia tiến vào.
Mặc dù Tào quản gia đã cố gắng bình tĩnh, nhưng vẫn không dấu được sự bi thương già nua. Tiêu Thiên Diệu hơi nhíu tuấn mi, mơ hồ đoán được điều gì đó.
Quả nhiên, Tào quản gia vừa tiến đến, lập tức quỳ gối trước mặt Tiêu Thiên Diệu, "Vương gia, nô tài lớn mật, cầu ngài hãy cứu Tào Lâm."
"Có chuyện gì xảy ra với Tào Lâm?" Tiêu Thiên Diệu không trả lời, hỏi ngược lại.
Những lời Ngô đại phu đã nói, Tào quản gia chọn trọng điểm thuật lại một lần, khi nói xong lời cuối cùng thì trực tiếp phủ phục trên mặt đất, không dám ngẩng lên.
"Vương gia, Ngô đại phu nói người có thể cứu Tào Lâm chỉ có Tần Viện Chính. Nô tài... nô tài thật sự không còn cách nào......" Tào quản gia khóc không thành tiếng, khóc đến mức phải thở hổn hển, thực sự đáng thương, nhưng......
Tiêu Thiên Diệu nhíu mày, "Tần Viện Chính, người này......" Không dễ mời!
Tần Viện Chính luôn luôn chỉ xem bệnh cho hoàng đế và tông thân hoàng thất, sẽ không xem bệnh cho người thường. Hơn nữa, trong khoảng thời gian này, hắn đối nghịch với Hoàng thượng, Hoàng thượng nhất định sẽ không cho Tần Viện Chính trị liệu cho thuộc hạ của hắn......
"Chuẩn... chuẩn bị hậu sự?" Tào quản gia lảo đảo lui về phía sau mấy bước, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm. Bùm một tiếng ngã quỵ trên mặt đất, khiến cho thân vệ sợ hãi, vội vàng giội nước lạnh lên người Tào quản gia, sau đó lại ấn huyệt nhân trung. Sau khi lăn lộn một lúc lâu, hắn mới thức tỉnh được Tào quản gia.
"Tào quản gia, hiện tại ngươi không thể xảy ra chuyện, Tào Lâm còn chờ ngươi......" Muốn gặp ngươi một lần cuối cùng.
Những lời còn lại thân vệ không dám nói ra, nhưng Tào quản gia ít nhiều cũng hiểu được một chút, Tào quản gia túm chặt cánh tay thân vệ, nói từng chữ từng chữ một: "Mang ta đi gặp Tào Lâm."
Sau khi Tào quản gia tỉnh lại, cả người giống như đã già thêm mấy chục tuổi, không phát hiện ra móng tay đã đâm nhập vào cánh tay hộ vệ.
Hộ vệ kia là anh em tốt với Tào Lâm, luôn xem Tào quản gia như thân nhân của mình, hiện tại cũng không so đo việc nhỏ thế này, vội vàng nâng Tào quản gia đi gặp Tào Lâm.
Sức khỏe Tào quản gia rất tốt, ngày thường đi đường còn muốn mau hơn so với người trẻ tuổi, nhưng lúc này bước đi tập tễnh, nếu không có ai nâng căn bản không thể di chuyển được.
Tào Lâm và những người bị thương khác, đều được an bài ở một tiểu viện độc lập phía Tây, khi thủ vệ nhìn thấy Tào quản gia đi tới thì lập tức cho qua, chỉ vào căn phòng mà Tào Lâm đang ở trong đó.
Tào Lâm bị thương nặng nhất, vì thế được đặt gần cửa nhất, cũng nằm trong một gian lớn nhất. Lúc này đại phu đang ở trong phòng hắn, trong phòng còn có hai gã sai vặt chuyên môn chăm sóc Tào Lâm.
Nhìn thấy Tào quản gia đi tới, hai gã sai vặt đỏ con mắt, vẻ mặt bất an tiến lên, nhưng trong mắt Tào quản gia chỉ có Tào Lâm nằm ở trên giường vẫn không nhúc nhích, căn bản nhìn không thấy người nào khác.
Nhìn Tào Lâm nằm ở trên giường, vẫn không nhúc nhích, Tào quản gia ngâm ngấm nước mắt, nghẹn ngào hỏi: "Ngô đại phu, nhi tử ta... nhi tử ta, hắn thế nào rồi? Thật sự không cứu được sao?"
"Ài...... Tào Lâm bị thương thật sự quá nặng, ta bất lực." Ngô đại phu là lão nhân của vương phủ, vì thế khi nói chuyện không cần lòng vòng quanh co.
Nước mắt trong mắt Tào quản gia rốt cuộc không thể khống chế được nữa, lảo đảo mấy bước, cho đến khi đụng vào bàn ghế mới dừng lại, "Tại sao có thể như vậy, không phải nói miệng vết thương đã được khâu lại, sẽ không việc gì nữa hay sao?"
"Vốn sẽ không có việc gì, nhưng đêm qua Tào Lâm đột nhiên nóng lên, miệng vết thương sưng đỏ sinh mủ, ta nghĩ mọi cách cũng không cách nào khiến hắn hạ sốt." Đại phu xốc chăn lên, chỉ vào bụng Tào Lâm, "Vết thương chuyển biến xấu quá nhanh, hơn nữa sốt cao không ngừng, ta không thể làm bất cứ điều gì được nữa."
"Đại phu, cầu xin ngươi, cầu xin ngươi hãy cứu nhi tử ta." Ta không thể cứ như vậy mất đi nhi tử!
Tào quản gia vẫn luôn trầm ổn và chú ý tới thể diện, hai chân mềm nhũn lập tức quỳ gối trước mặt Ngô đại phu. Ngô đại phu hoảng sợ, vội vàng nâng người dậy, "Tào quản gia ngươi mau đứng lên, ngươi không cần phải như vậy với ta, nếu như ta có biện pháp khẳng định sẽ cứu hắn, sao có thể chờ tới khi ngươi cầu."
"Nói như vậy, ta cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn con ta chết?" Tào quản gia ngây ngốc ngơ ngác, tròng mắt vẫn không nhúc nhích, cả người thật sự giống như mất hồn, trong lòng đau xót.
Trong lòng Ngô đại phu cũng không dễ chịu, nhưng y thuật của hắn có hạn, thật sự không có khả năng cứu trị Tào Lâm. Nhìn bộ dáng Tào quản gia thất hồn lạc phách, trong lòng Ngô đại phu không đành lòng, cắn răng nói: "Nếu mời được Tần Viện Chính, Tào Lâm có lẽ còn có thể cứu chữa. Lúc ấy Vương gia bị thương nặng như vậy, cũng may nhờ có Tần Viện Chính, mới bảo vệ được chân Vương gia."
"Tần Viện Chính?" Đôi mắt Tào quản gia vừa chuyển, nhưng rất nhanh đã trở nên cứng cáp, "Tần Viện Chính chỉ xem bệnh cho Hoàng thượng." Trừ phi Hoàng thượng mở miệng, nếu không ai cũng không thể mời được Tần Viện Chính ra tay.
"Ài......" Ngô đại phu thở dài, không nói chuyện nữa. Tào quản gia khóc rống thành tiếng, nhưng không dám đi cầu Tiêu Thiên Diệu, chỉ cầu Ngô đại phu ngẫm nghĩ biện pháp, cứu lấy Tào Lâm......
Ngô đại phu đã dùng hết mọi biện pháp, miễn cưỡng bảo vệ tính mạng của Tào Lâm, nhưng vẫn không thể khiến cho Tào Lâm hạ sốt.
"Nếu còn tiếp tục thế này, cho dù Tào Lâm có khỏe lại, cũng sẽ bị ảnh hưởng tới đầu óc." Ngô đại phu đúng sự thật nói với Tào quản gia.
Hai ngày nay Tào quản gia vẫn luôn quanh quẩn bên người Tào Lâm, nhìn nhi tử mình càng ngày càng suy yếu, trái tim Tào quản gia giống như đao cắt. Sau khi Ngô đại phu nói ra lời này, Tào quản gia bất lực nhắm mắt lại.
"Ta... ta đi cầu Vương gia!"
Biết rõ mở miệng sẽ chỉ khiến Vương gia khó xử, nhưng Tào quản gia không có cách nào từ bỏ cơ hội duy nhất có thể cứu Tào Lâm. Nếu không mở miệng, lão sẽ hối hận cả đời.
Tào quản gia sửa sang lại quần áo, sau đó dùng nước lạnh rửa mặt, khiến mình nhìn qua có chút tinh thần hơn một chút.
Khi Tiêu Thiên Diệu nghe thấy Tào quản gia có chuyện quan trọng cầu kiến, hắn nhíu lông mày lại, liếc mắt nhìn về phía Tô Trà, dùng ánh mắt muốn hỏi đã xảy ra chuyện gì?
Hai ngày này, cho dù là Tiêu Thiên Diệu hay là Tô Trà cũng đều rất bận. Hoàng thượng đang có suy nghĩ âm thầm muốn che lấp sự kiện ám sát, xử lý qua loa, nhưng Tiêu Thiên Diệu lại không đồng ý.
Chủ mưu sau màn rốt cuộc là người nào, nhất thời không thể điều tra ra hoàn toàn, nhưng sự niềm nghi trên người Hoàng thượng chắc chắn chạy không thoát, cho dù không có chứng cứ xác thật, Tiêu Thiên Diệu cũng muốn Hoàng thượng phải trả giá cho đủ đại giới!
Mấy ngày nay, Tiêu Thiên Diệu vẫn luôn đánh cờ cùng với Hoàng thượng, trước mắt xem ra hiệu quả rất không tồi, ít nhất Xu Mật Sử, Đại Lý Tự, Giám Sát Viện đã loạn thành một đoàn, thống lĩnh cấm vệ quân đã bị hạ gục.
Đương nhiên, đây chỉ mới bắt đầu, không phải kết thúc. Tiêu Thiên Diệu trước kia vẫn luôn đặt tâm tư ở trên chiến trường, chú ý rất ít về sự tình trong triều, càng sẽ không mượn sức của quan viên triều đình. Nhưng trải qua chuyện này, Tiêu Thiên Diệu đã chuẩn bị sắp xếp người của mình ẩn vào trong triều.
Tiêu Thiên Diệu gần đây bận rộn đến nỗi ngay cả thời gian chợp mắt cũng đều không có, Tô Trà so với hắn còn muốn thảm hơn. Hết thảy hành động trong sáng ngoài tối, sau khi Tiêu Thiên Diệu đưa ra kế hoạch, Tô Trà đều đi chấp hành, Tô Trà làm gì còn có tinh lực để chú ý tới sự tình trong Tiêu Vương phủ.
"Có lẽ có liên quan tới Vương phi của ngươi." Tô Trà lớn mật suy đoán, nhưng lại đổi lấy sự khinh thường của Tiêu Thiên Diệu, "Ngươi hãy về nghỉ ngơi, đầu óc thanh tỉnh lại tới."
"Tuân mệnh!" Tô Trà mặt mày vui vẻ, xoay người bay nhanh ra ngoài, chỉ sợ Tiêu Thiên Diệu đổi ý, cướp đoạt thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi của hắn....
Tiêu Thiên Diệu xoa xoa ấn đường đau nhức, dựa vào sau ghế, chờ Tào quản gia tiến vào.
Mặc dù Tào quản gia đã cố gắng bình tĩnh, nhưng vẫn không dấu được sự bi thương già nua. Tiêu Thiên Diệu hơi nhíu tuấn mi, mơ hồ đoán được điều gì đó.
Quả nhiên, Tào quản gia vừa tiến đến, lập tức quỳ gối trước mặt Tiêu Thiên Diệu, "Vương gia, nô tài lớn mật, cầu ngài hãy cứu Tào Lâm."
"Có chuyện gì xảy ra với Tào Lâm?" Tiêu Thiên Diệu không trả lời, hỏi ngược lại.
Những lời Ngô đại phu đã nói, Tào quản gia chọn trọng điểm thuật lại một lần, khi nói xong lời cuối cùng thì trực tiếp phủ phục trên mặt đất, không dám ngẩng lên.
"Vương gia, Ngô đại phu nói người có thể cứu Tào Lâm chỉ có Tần Viện Chính. Nô tài... nô tài thật sự không còn cách nào......" Tào quản gia khóc không thành tiếng, khóc đến mức phải thở hổn hển, thực sự đáng thương, nhưng......
Tiêu Thiên Diệu nhíu mày, "Tần Viện Chính, người này......" Không dễ mời!
Tần Viện Chính luôn luôn chỉ xem bệnh cho hoàng đế và tông thân hoàng thất, sẽ không xem bệnh cho người thường. Hơn nữa, trong khoảng thời gian này, hắn đối nghịch với Hoàng thượng, Hoàng thượng nhất định sẽ không cho Tần Viện Chính trị liệu cho thuộc hạ của hắn......
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook