Y Nữ Đến Từ Thế Kỉ 21
-
Chương 3
Đông Đế năm thứ II
Tương truyền Đông Hiểu Huyên là một vị vua tài đức song toàn, lên ngôi từ khi còn rất trẻ. Hắn băm tuổi lên ngôi thái tử, tài năng hơn người. Bảy tuổi đã thuộc lòng 20 cuốn tam tự kinh - mỗi cuốn mang dung lượng hơn ba vạn chữ. Lên mười tuổi đã đọc hết sách trong tàng kinh các.
Đông Hiểu Huyên thường không tham gia mấy trò chơi trẻ con với hoàng huynh hoàng đệ, mà thường lui tới bàn luận, chơi cờ với hoàng gia gia. Đường đi nước bước lanh lợi nhiều lần đánh bại thái thượng hoàng - hoàng gia gia của hắn.
Những lần như vậy người vẫn hay mắng yêu hắn là:
" Tiểu hồ ly "
Sau khi hoàng gia gia mất. Đông Hiểu Huyên lên ngôi khi tròn 17 tuổi, đến thời điểm hiện tại tròn hai năm. Với tài thao lược lẫn tài trị quốc, vào mùa mưa hay mùa khô hắn đều đưa chiếu ban lệnh xây đập, đắp đê phòng chống hạn hán, lũ lụt. Kể từ đó về sau, con dân trăm họ của hắn khắp nơi ấm no hạnh phúc.
Lời ca tụng đế vương vang khắp cả nước.
Mấy ai biết ở trên cao nào có thể tránh khỏi gió lạnh. Nơi tàn khốc nhất lại chính là hậu cung, mẫu phi giết hại nhi tử, huynh đệ tương tàn. Nhưng, điều cần đến rồi cũng phải đến. Hôm đó trời mưa to, cả lư hương lẫn thức ăn của hắn đều bị thái hậu - người nuôi nấng hắn từ nhỏ tẩm kịch độc. Thâm tâm Đông Từ Huyên biết nhưng không thể không ăn.. hắn chỉ có thể uống trước một ít thuốc phòng độc.
Kết quả hắn mất nửa cái mạng, tâm thức bị lôi đến một nơi khác hoàn toàn xa lạ. Khi đó hắn một người toàn máu mơ hồ nhìn thấy một nữ nhân mặc xiêm y kì lạ màu bạch lam, tay cầm dụng cụ. Gương mặt bị che quá nửa, nhưng hắn có thể nhìn ra được ánh mắt khẩn trương đó. Chính nàng đã cứu hắn.
Lại một lần khác nữa, khi hắn nhảy xuống từ tên lầu cao xuống. Chính nàng một lần nữa vươn tay ra cứu mạng hắn. Nhưng quá khao khát trở về, hắn đã cự tuyệt. Một lần nữa nàng lại vì cứu hắn mà nhảy xuống.
Đông Hiểu Huyên trở về được, còn nàng ra sao thì hắn không biết.
Từ lúc Đông Hiểu Huyên trở về hoàng cung, vô luận có tìm thấy nàng hay không hắn vẫn hạ quyết tâm.
" Sẽ tìm ra nàng cho bằng được "
Vu Tiên Lạc theo Lục Phu về nhà. Đó là một ngôi nhà nhỏ làm bằng gỗ, tấm mái lợp ngay ngắn bằng lá cọ phơi khô nhiều lớp. Cô vui vẻ vươn vai cảm thán:
" Có nhà rồi, cuối cùng cũng không cần đi lang thang nữa. "
Ban nãy đi qua con suối trong veo soi mình xuống, cô đã hiểu vì sao mọi người lại gọi cô là nha đầu. Vu Tiên Lạc không những bị kéo về đây mà còn bị lấy đi 12 tuổi, có nghĩa là bây giờ cô biến thành cô nương 15 tuổi trong tâm hồn của một bà cô già 27 tuổi chưa nếm qua sự đời.
Ban nãy Lục Phu nhìn thấy y phục kì lạ của cô dính máu, nên ông đã chuẩn bị một bộ y phục mới đem cho cô:
" nha đầu qua đây thay y phục đi"
" Dạ " Vu Tiên Lạc ngoan ngoãn nhận đồ chạy ra nhà tắm thay y phục. Cô loay hoay rất lâu mới đi ra, Vu Tiên Lạc vui vẻ nói:
" Chú, trông tôi thế nào? "
Lục Phu nhìn cô không chớp mắt một lúc lâu. Nữ tử ăn vận thanh nhã mộc mạc trước mặt ông vô thường xinh đẹp. Lục Phu không có nhiều tiền nên chỉ có thể mua cho cô ba bộ y phục, một cái trâm bạc đơn giản. Tuy nhiên cái mộc mạc ấy chỉ làm cô xinh đẹp hơn chứ không kém. Vu Tiên Lạc huơ huơ tay nghiêng đầu:
" Chú!chú! Sao vậy? "
Lục Phu giật mình:
" À.. không có gì. Ngươi rất xinh "
Vu Tiên Lạc cười tít cả mắt. Dáng vẻ không còn mặn mà của người phụ nữ trưởng thành như ban đầu nhưng bù lại là vẻ thuần khiết trong sáng. Nhân lúc này cô phải thỏa sức nhí nhảnh mới được. Lại còn có cha nữa cô phải tận dụng.
Vu Tiên Lạc chạy tới khoác tay Lục Phu, cô như trẻ con làm nũng:
" Chú, tôi đói rồi.. cơm.. cơm.. tôi muốn ăn cơm. "
Lục Phu vỗ vỗ đầu cô chấp thuận. Ông nhanh chóng đi nấu bữa tối cho cả hai. Cô vừa nhặt rau vừa hát, ngôi nhà vắng vẻ bỗng có thêm một người như có thêm náo nhiệt.
Vu Tiên Lạc nhìn thấy ông nấu cơm xong, liền chạy tới dành nấu thức ăn. Cô ít có dịp nấu nhưng nấu ăn rất ngon, cô xào rau cải rồi kho cá.
Đoạn xắn một miếng cá đỡ tay bên dưới hướng lên miệng hắn:
" Chú ăn thử cái này đi "
Lục Phu chững lại rồi cũng ăn thử, cô nghiêng đầu:
" Ngon không? "
" Rất ngon. " _ Lục Phu cười nhẹ.
Vu Tiên Lạc dọn cơm ra bàn vừa lúc có một người đàn ông xông vào nhà, bộ mặt rất hốt hoảng sợ hãi. Y hổn hển nói:
" Đại ca!! Đại ca vợ của đệ.. vợ của đệ hộc hộc "
Lục Phu đứng dậy đi tới:
" Vợ của đệ làm sao? "
Người đàn ông kia khoác trên mình bộ tấm da thú, so với Lục Phu tuổi ít hơn, chân tay cứng cáp ánh mắt sắc bén hình như cũng là người đi săn giống như ông.
Người đàn ông kia nói như mếu:
" Vợ của đệ chuyển dạ, nhưng đang sinh thì nàng ấy bị ngất. Đại ca đệ không có tiền... lão đại phu đó không chịu đến, đại ca đệ phải làm sao đây? "
Vu Tiên Lạc nghe xong đặt bát xuống đứng dậy xách túi của mình đi ra nhìn hai người, khẩn trương nói:
" Chúng ta mau đi thôi. Nếu để vỡ nước ối thì tiểu bảo sẽ không cứu được nữa "
Lục Phu nhìn sang:
" ngươi có thể cứu được sao? "
Vu Tiên Lạc gật đầu, người đàn ông kia vui mừng rơi nước mắt nhìn cô. Vội vã nói:
" Vậy mau đi theo ta! "
Tương truyền Đông Hiểu Huyên là một vị vua tài đức song toàn, lên ngôi từ khi còn rất trẻ. Hắn băm tuổi lên ngôi thái tử, tài năng hơn người. Bảy tuổi đã thuộc lòng 20 cuốn tam tự kinh - mỗi cuốn mang dung lượng hơn ba vạn chữ. Lên mười tuổi đã đọc hết sách trong tàng kinh các.
Đông Hiểu Huyên thường không tham gia mấy trò chơi trẻ con với hoàng huynh hoàng đệ, mà thường lui tới bàn luận, chơi cờ với hoàng gia gia. Đường đi nước bước lanh lợi nhiều lần đánh bại thái thượng hoàng - hoàng gia gia của hắn.
Những lần như vậy người vẫn hay mắng yêu hắn là:
" Tiểu hồ ly "
Sau khi hoàng gia gia mất. Đông Hiểu Huyên lên ngôi khi tròn 17 tuổi, đến thời điểm hiện tại tròn hai năm. Với tài thao lược lẫn tài trị quốc, vào mùa mưa hay mùa khô hắn đều đưa chiếu ban lệnh xây đập, đắp đê phòng chống hạn hán, lũ lụt. Kể từ đó về sau, con dân trăm họ của hắn khắp nơi ấm no hạnh phúc.
Lời ca tụng đế vương vang khắp cả nước.
Mấy ai biết ở trên cao nào có thể tránh khỏi gió lạnh. Nơi tàn khốc nhất lại chính là hậu cung, mẫu phi giết hại nhi tử, huynh đệ tương tàn. Nhưng, điều cần đến rồi cũng phải đến. Hôm đó trời mưa to, cả lư hương lẫn thức ăn của hắn đều bị thái hậu - người nuôi nấng hắn từ nhỏ tẩm kịch độc. Thâm tâm Đông Từ Huyên biết nhưng không thể không ăn.. hắn chỉ có thể uống trước một ít thuốc phòng độc.
Kết quả hắn mất nửa cái mạng, tâm thức bị lôi đến một nơi khác hoàn toàn xa lạ. Khi đó hắn một người toàn máu mơ hồ nhìn thấy một nữ nhân mặc xiêm y kì lạ màu bạch lam, tay cầm dụng cụ. Gương mặt bị che quá nửa, nhưng hắn có thể nhìn ra được ánh mắt khẩn trương đó. Chính nàng đã cứu hắn.
Lại một lần khác nữa, khi hắn nhảy xuống từ tên lầu cao xuống. Chính nàng một lần nữa vươn tay ra cứu mạng hắn. Nhưng quá khao khát trở về, hắn đã cự tuyệt. Một lần nữa nàng lại vì cứu hắn mà nhảy xuống.
Đông Hiểu Huyên trở về được, còn nàng ra sao thì hắn không biết.
Từ lúc Đông Hiểu Huyên trở về hoàng cung, vô luận có tìm thấy nàng hay không hắn vẫn hạ quyết tâm.
" Sẽ tìm ra nàng cho bằng được "
Vu Tiên Lạc theo Lục Phu về nhà. Đó là một ngôi nhà nhỏ làm bằng gỗ, tấm mái lợp ngay ngắn bằng lá cọ phơi khô nhiều lớp. Cô vui vẻ vươn vai cảm thán:
" Có nhà rồi, cuối cùng cũng không cần đi lang thang nữa. "
Ban nãy đi qua con suối trong veo soi mình xuống, cô đã hiểu vì sao mọi người lại gọi cô là nha đầu. Vu Tiên Lạc không những bị kéo về đây mà còn bị lấy đi 12 tuổi, có nghĩa là bây giờ cô biến thành cô nương 15 tuổi trong tâm hồn của một bà cô già 27 tuổi chưa nếm qua sự đời.
Ban nãy Lục Phu nhìn thấy y phục kì lạ của cô dính máu, nên ông đã chuẩn bị một bộ y phục mới đem cho cô:
" nha đầu qua đây thay y phục đi"
" Dạ " Vu Tiên Lạc ngoan ngoãn nhận đồ chạy ra nhà tắm thay y phục. Cô loay hoay rất lâu mới đi ra, Vu Tiên Lạc vui vẻ nói:
" Chú, trông tôi thế nào? "
Lục Phu nhìn cô không chớp mắt một lúc lâu. Nữ tử ăn vận thanh nhã mộc mạc trước mặt ông vô thường xinh đẹp. Lục Phu không có nhiều tiền nên chỉ có thể mua cho cô ba bộ y phục, một cái trâm bạc đơn giản. Tuy nhiên cái mộc mạc ấy chỉ làm cô xinh đẹp hơn chứ không kém. Vu Tiên Lạc huơ huơ tay nghiêng đầu:
" Chú!chú! Sao vậy? "
Lục Phu giật mình:
" À.. không có gì. Ngươi rất xinh "
Vu Tiên Lạc cười tít cả mắt. Dáng vẻ không còn mặn mà của người phụ nữ trưởng thành như ban đầu nhưng bù lại là vẻ thuần khiết trong sáng. Nhân lúc này cô phải thỏa sức nhí nhảnh mới được. Lại còn có cha nữa cô phải tận dụng.
Vu Tiên Lạc chạy tới khoác tay Lục Phu, cô như trẻ con làm nũng:
" Chú, tôi đói rồi.. cơm.. cơm.. tôi muốn ăn cơm. "
Lục Phu vỗ vỗ đầu cô chấp thuận. Ông nhanh chóng đi nấu bữa tối cho cả hai. Cô vừa nhặt rau vừa hát, ngôi nhà vắng vẻ bỗng có thêm một người như có thêm náo nhiệt.
Vu Tiên Lạc nhìn thấy ông nấu cơm xong, liền chạy tới dành nấu thức ăn. Cô ít có dịp nấu nhưng nấu ăn rất ngon, cô xào rau cải rồi kho cá.
Đoạn xắn một miếng cá đỡ tay bên dưới hướng lên miệng hắn:
" Chú ăn thử cái này đi "
Lục Phu chững lại rồi cũng ăn thử, cô nghiêng đầu:
" Ngon không? "
" Rất ngon. " _ Lục Phu cười nhẹ.
Vu Tiên Lạc dọn cơm ra bàn vừa lúc có một người đàn ông xông vào nhà, bộ mặt rất hốt hoảng sợ hãi. Y hổn hển nói:
" Đại ca!! Đại ca vợ của đệ.. vợ của đệ hộc hộc "
Lục Phu đứng dậy đi tới:
" Vợ của đệ làm sao? "
Người đàn ông kia khoác trên mình bộ tấm da thú, so với Lục Phu tuổi ít hơn, chân tay cứng cáp ánh mắt sắc bén hình như cũng là người đi săn giống như ông.
Người đàn ông kia nói như mếu:
" Vợ của đệ chuyển dạ, nhưng đang sinh thì nàng ấy bị ngất. Đại ca đệ không có tiền... lão đại phu đó không chịu đến, đại ca đệ phải làm sao đây? "
Vu Tiên Lạc nghe xong đặt bát xuống đứng dậy xách túi của mình đi ra nhìn hai người, khẩn trương nói:
" Chúng ta mau đi thôi. Nếu để vỡ nước ối thì tiểu bảo sẽ không cứu được nữa "
Lục Phu nhìn sang:
" ngươi có thể cứu được sao? "
Vu Tiên Lạc gật đầu, người đàn ông kia vui mừng rơi nước mắt nhìn cô. Vội vã nói:
" Vậy mau đi theo ta! "
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook