Anh ta nhìn theo hướng mà ánh mắt của Trần Bất Khác đang dõi đến, thấy được Tần Chỉ Vi đang cười đùa với người khác. Hình như cô ta cũng nhận ra nên xoay người lại. Trong khoảnh khắc va phải ánh mắt của Trần Bất Khác, cô ta lập tức nở một nụ cười vừa ngại ngùng vừa toả sáng, sau đó cầm một ly rượu lên muốn đi qua bên này.

Trương Khang Thịnh cảm thấy nhức đầu: "Tổ tông à, vất vả lắm mới rảnh được tí đấy. Anh đừng có quyến rũ người ta đến đây vậy chứ."

Trần Bất Khác bỏ ly rượu trên tay xuống rồi nở một nụ cười khinh thường: "Tôi liếc nhìn một cái cũng được tính là quyến rũ à?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Chứ sao nữa." Trương Khang Thịnh nói chắc như đinh đóng cột.

"À há, người nọ bị quyến rũ tới rồi nên giao cho anh nhiệm vụ tiếp khách nhé." Trần Bất Khác đút tay vào túi rồi xoay người đi về một hướng khác.

Trương Khang Thịnh vội vàng đuổi theo hai bước: "Anh đi đâu vậy?"

"Nhà vệ sinh."

"..."

"Ào ào ào..."

Tiếng nước chảy trong bồn rửa tay đánh thức cô gái đang mơ màng buồn ngủ bên ngoài dậy lần thứ n.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khước Hạ khựng lại một chút rồi nhấc cái trán ra khỏi vách tường bằng gạch sứ lạnh như băng. Cô cố gắng nhấc mí mắt trĩu nặng lên, rũ đuôi mắt xuống mặt vô cảm ngáp một cái.

So với ghế salon mềm mại trong phòng nghỉ ngơi công cộng thì chỗ nghỉ ngoài nhà vệ sinh trong phòng tiệc này đúng là địa ngục hành hạ người ta.

Ghế thì cứng đơ, còn không có chỗ tựa lưng nữa chứ. Dự tính ban đầu của nhà thiết kế hẳn là để chống lại loài người đây mà.

Cách một cái hành lang mà cô vẫn có thể nghe rõ tiếng nói cười vang dội trong bữa tiệc linh đình ở nơi cách nơi này một khúc quanh xanh tốt và mấy mét đường đi.

Ngôi sao hạng A, ngôi sao gạo cội, nam diễn viên trẻ đang hot, sếp lớn của các công ty truyền thông, nam diễn viên phim điện ảnh xuất sắc nhất, nữ diễn viên phim truyền hình xuất sắc nhất, đạo diễn vang danh...

Vô số tài nguyên và mạng lưới giao tiếp đang ở cách cô có mấy mét. Nửa tiếng đồng hồ trước, sau khi nghe cô kể về chuyện tới đưa bông tai rồi bị ngăn cản ở bữa tiệc và cuộc gặp gỡ bi thảm ngoài phòng nghỉ ngơi, suýt nữa thì Vu Mộng Diễm đã nhảy ra khỏi tài khoản chat trên điện thoại di động muốn bóp chặt cổ cô bắt cô dù phải bò cũng phải bò vào đó mà lăn lộn một lần rồi.

Nhưng cá mặn không muốn lăn lộn. Dù sao thì có lăn lộn kiểu gì, sau này kết cục của cá mặn cũng chỉ có một: Cố gắng hết sức giãy dụa cùng những con cá sống khác rồi bị phơi thành cá khô.

Cho nên ước mơ của cá mặn chính là được nằm thượt một chỗ.

Nằm trên giường nhiều nhất là thêm một năm nữa.

Chờ đến ngày hợp đồng của cô và công ty truyền thông Thiên Nhạc kết thúc là cô có thể hoàn toàn cuốn gói rời khỏi cái thế giới lộng lẫy hư ảo này rồi.

Khước Hạ cầm túi xách của Tần Chỉ Vi lên rồi đứng dậy.

Đại khái là trong một thời gian ngắn nữa bữa tiệc cũng sẽ chưa kết thúc nên cô quyết định đi rửa mặt bằng nước lạnh cho tỉnh táo một chút.

Khu vực rửa tay trong phòng tiệc là nam nữ dùng chung. Nhà vệ sinh chia ra thành hai lối vào dài, chính giữa có một căn phòng để sửa soạn nhan sắc.

Khước Hạ hứng một vốc nước hất lên mặt, nghe thấy tiếng nói chuyện loáng thoáng truyền ra từ bên trong.

"Đã sẵn sàng cho buổi đấu giá tài trợ tối nay chưa?"


"Rồi, tôi có mang theo một bộ sưu tập trang sức. Anh thì sao?"

"Tranh sông núi do công ty sắp đặt. Cụ thể là tranh gì thì tôi cũng không hỏi tới. Ài, hạn mức đấu giá tối nay là bao nhiêu nhỉ?"

"Hạn mức cao nhất của một người là một triệu. Đều là quyên góp cả mà, nếu nhiều hơn thì lại quá mất."

"Cũng đúng."

"Sao thế? Anh thích món đồ nào à?"

"Ha ha, ai lại thật sự đấu giá ở tiệc đấu giá từ thiện chứ? Vì tối nay Trần Bát Khác tới thật nên tôi mới chạy tới thôi. Không biết có món đồ đấu giá nào anh ta tài trợ không nhỉ? Có khi sẽ có người vì muốn dỗ anh ta vui vẻ mà phá quy củ một triệu cũng nên."

"Có người hả? Không phải cái người đó là anh đấy chứ?"

"Ha ha..."

Khước Hạ vẫn dùng tốc độ đều đều vốc nước lên rửa mặt. Tiếng trò chuyện kia cô nghe tai trái ra tai phải hết.

Từ xưa đến nay cô luôn không bao giờ để ý tới mấy tin đồn trong giới và những quy tắc tranh tối tranh sáng kia. Khước Hạ vừa nghe vừa rút giấy vệ sinh bên cạnh ra, nhìn vào khuôn mặt lạnh nhạt trong gương rồi tiện tay lau qua loa vài cái sau đó vo tròn giấy lại ném vào trong sọt giấy vụn.

Nghe thấy hai người đang chỉnh trang bên kia sắp đi ra, Khước Hạ cầm cái túi xách màu đen lên rồi đi ra khỏi nhà vệ sinh. Mặc dù đúng là không phải cô cố ý nghe bọn họ nói nhưng cô cũng không hề muốn bị hiểu nhầm rồi chuyện phiền phức lại kéo đến.

Kết quả là vừa mới xoay người, Khước Hạ đã mặt đối mặt với người vừa nhanh chóng tiến vào.

Cả người cô khựng lại, hàng mi đang thả lỏng từ từ nhíu chặt.

Người nọ cũng khựng lại, sau khi sự khiếp sợ qua đi thì một nụ cười khinh thường lại hiện lên trên khuôn mặt gầy đét: "Khước Hạ? Quả nhiên là cô đang ở chỗ này."

"..."

Đúng lúc này, cửa phòng chỉnh trang sau lưng cô mở ra.

Hai người đang cười nói nghe thấy lời này thì quay lại. Một ngôi sao nữ trong đó chống tay lên cửa hơi sửng sốt: "Đạo diễn Diêu, tối nay đạo diễn cũng tới à?"

Diêu Sam Vân đánh mắt nhìn qua: "Có một hạng mục nên tôi tới bàn chuyện hợp tác."

"Đạo diễn Diêu cũng nghe một số lời đồn nói năm nay có thể Trần Bất Khác sẽ nhận một bộ phim nên mới tới vì anh ta chứ gì?" Rất dễ nhận thấy người phía sau là bên đối thủ. Lúc này người kia đang nở một nụ cười trơ tráo muốn bóc trần sự thật.

"Bằng bản lĩnh của mình mà thôi. Tổng giám đốc Từ không cần phải dò xét tôi đâu."

Biểu cảm của Diêu Sam Vân vẫn còn kiềm chế nhưng hiển nhiên là không còn tâm trạng nào mà khách sáo với bọn họ nữa. Cặp mắt ti hí đằng sau tròng kính kia ẩn chứa sự hung ác, không hề che giấu mà nhìn thẳng lên người Khước Hạ trước mặt ông ta.

Rất nhanh sau đó hai người kia đã phát hiện ra điều này.

"Xem ra đạo diễn Diêu đang có chuyện cần làm rồi. Vậy chúng ta để khi khác trò chuyện tiếp nhé."

Sau khi vừa đồng cảm vừa tò mò liếc nhìn Khước Hạ, hai người kia vòng lần lượt vòng qua cô và Diêu Sam Vân rồi đi ra ngoài. Thứ thường thấy nhất trong cái giới này chính là ơn nghĩa mỏng dính lạnh tanh và những toà cao tầng sụp đổ. Dù có gộp tất cả lại thì lòng từ bi của người trong giới này cũng cực kỳ ít ỏi. Sẽ chẳng mấy ai đi nhúng tay vào việc vớ vẩn của người xa lạ.

Bấy giờ Khước Hạ mới cụp mắt xuống, vẻ mặt cũng biến thành vẻ mệt mỏi vừa rồi. Nếu không phải Diêu Sam Vân cố ý ngăn cản thì cô đã có thể vòng qua người ông ta đi ra ngoài rồi.


Chờ đến khi bước chân của hai người kia xa hơn một chút, Diêu Sam Vân mới tiến về phía trước một bước.

Cuối cùng ông ta cũng không che giấu ác ý của mình nữa.

"Ba năm nay cô lăn lộn khá quá ha. Khước Hạ, nghe nói cô ký với công ty truyền thông Thiên Nhạc à? Cô thật sự cho rằng đứng dưới bóng râm của cây đại thụ rồi thì tôi sẽ không với tới cô được nữa phải không?"

"..."

Ông ta ép sát từng bước một nên Khước Hạ chỉ đành phối hợp lui về phía sau.

Không gian bên ngoài phòng rửa tay không lớn lắm nên chỉ chốc lát sau cô đã phải lùi đến phòng chỉnh trang mà hai người vừa rồi đã tới. Cô quay đầu, liếc mắt nhìn qua khe cửa. Không biết vì lý do gì mà bên trong phòng chỉnh trang lại nửa sáng nửa tối, im ắng như lúc ban đầu, không có bóng dáng của bất kỳ ai.

Nhưng dù sao thì cũng tốt hơn là đứng ngoài nhà vệ sinh rồi bị người ra người vào vây xem.

Thế nên Khước Hạ quay đầu lại, mặt vô cảm hất đầu một cái: "Vào trong trò chuyện chút chứ?"

"?"

Rất dễ nhận thấy là Diêu Sam Vân không ngờ tới điều này nên ông ta không trả lời ngay.

Khước Hạ cũng chẳng thèm để ý mà xoay người, cụp mắt xuống đẩy cửa đi vào trong.

Diêu Sam Vân lấy lại tinh thần rồi đuổi theo ngay.

Chẳng biết đèn trong phòng chỉnh trang đã bị ai đó tắt mất một bóng.

Khu vực kính dài gần cửa thì sáng trưng. Trong phòng có một chiếc ghế dài màu nâu và một chiếc bàn cà phê trống, bên cạnh có mấy chồng báo và tạp chí nữa.

Hoá ra chỗ nghỉ chân chính của nơi này là ở đây.

Khước Hạ tiếc nuối nhìn chằm chằm vào chiếc ghế dài đang quay lưng về phía bọn họ, chỉ cảm thấy chất liệu kia nhìn là biết mềm mại bền chắc rồi, có khi nằm xuống còn thoải mái hơn cả giường đơn của cô cũng nên.

Chỉ hận cô và ghế gặp nhau quá muộn.

Khước Hạ chưa kịp suy nghĩ nhiều thì một bàn tay khiến cô chán ghét từ phía sau vươn ra đặt lên vai cô.

"Được quá nhỉ. Rèn luyện thêm mấy năm nên cô biết điều thế. Bây giờ cô đã biết trước kia mình đã bỏ lỡ cơ hội gì chưa?"

"..."

Theo giọng nói, hơi thở dinh dính khiến người ta chán ghét của đối phương cũng áp sát lại.

Trong tấm kính dài, khuôn mặt lạnh nhạt của cô gái hiếm khi lại để lộ rõ sự ghét bỏ.

Không thấy rõ động tác, chỉ thấy Khước Hạ đang bị Diêu Sam Vân túm chặt vai nhẹ nhàng lách người ra rồi lùi về phía sau nửa bước, kéo giãn khoảng cách với ông ta.

"Xin lỗi nhé, lúc nãy tôi không để ý." Trên mặt cô vẫn thờ ơ như cũ, không nhìn ra được chút xin lỗi chân thành nào: "Chú à, chú là ai vậy?"


"Tôi..."

Diêu Sam Vân bị nghẹn không nhẹ, suýt nữa thì thở không nổi: "Cô không biết tôi ư? Cô giả vờ cái gì vậy hả!"

"Đúng rồi, tôi hay quên nhiều chuyện lắm."

"Khước Hạ! Hay cho Khước Hạ nhà cô!" Mặt Diêu Sam Vân đỏ bừng lên: "Mấy năm không gặp nên cánh cô cũng cứng hơn trước nhiều nhỉ? Cô còn muốn sống nổi trong cái giới này nữa không hả?"

"..."

Cô gái quay mặt về phía khác rồi vẻ mặt uể oải ngáp một cái: "Cũng không muốn lắm." Giọng cô cực kỳ bình tĩnh: "Đạo diễn Diêu mau tìm người mở đường cho tôi xéo khỏi giới đi. Nhờ ông."

"Cô..."

Có vẻ như Diêu Sam Vân đã bị vẻ mặt vô cảm của cô mỉa cho giận điên lên rồi, men say cũng theo đó mà xộc thẳng lên não. Ông ta nghiêng đầu khoá cửa phòng chỉnh trang lại.

Cánh cửa kia hơi khó khoá nên ông ta phải giằng co mất mấy giây mới vặn xong, lúc quay đầu còn nhìn Khước Hạ với ánh mắt như đang thương hại cho sự ngu đần của cô.

"Con mẹ nó, lát nữa ông đây sẽ cho cô biết sự lợi hại của ông." Diêu Sam Vân dữ dằn nghiêm mặt lại rồi xoay người bắt đầu cởi thắt lưng da của mình ra.

Khước Hạ hơi bất ngờ nhấc mắt lên nhìn một cái.

Mặc dù cùng là con người như nhau nhưng sống thêm được một ngày là ai cũng đều có khả năng được những kẻ cặn bã trong tộc đàn này đổi mới hạn mức nhận thức thấp nhất cho bản thân.

Sự ngạc nhiên và vui mừng trong cuộc sống đại khái cũng chỉ vậy mà thôi.

Khước Hạ nghĩ nghĩ rồi cười khẽ một tiếng, đôi đồng tử màu cà phê nhạt chợt xẹt qua một tia sảng mỏng manh và lạnh lùng.

Cô buông thõng hai tay, dùng ngón cái tay bên nhẹ nhàng vuốt lên hai bên dây đeo của chiếc quần yếm bò, lần theo dây đeo tới chỗ khoá rồi kéo một cái cởi dây xuống. Cô cầm hai sợi dây đeo bò sáng màu trong lòng bàn tay, không quên ngước mắt lên đảo quanh trần nhà một vòng.

Không có camera.

Khước Hạ vừa mới nhìn trần xong quay lại đã thấy Diêu Sam Vân đang dùng ánh mắt cực kỳ đáng ghét nhìn mình chằm chằm, dáng vẻ muốn nhào lên liền và luôn.

Khước Hạ cũng không muốn chờ đợi.

Thế nên cô đi lên phía trước...

Bắp chân trắng nõn thon dài nhấc lên, tung ngay một cú đạp lên ngực Diêu Sam Vân. Một tiếng ầm vang lên, Diêu Sam Vân ngay cả lời mắng chửi cũng chưa kịp thốt ra đã bị bàn chân đi giày trắng đạp vào ngực té lên cửa. Ông ta đụng vào khiến cửa gỗ rung lên bần bật.

Mặt ông ta tái nhợt, định bò dậy: "Khước..."

Khước Hạ hạ đùi phải xuống, gấp đầu gối lại để độ mềm dẻo và lực eo yếu ớt của mình được bộc phát đến mức tận cùng, mạnh mẽ đạp cho ông ta thêm một cước nữa nằm về đất mẹ. Chân trái của cô hơi nghiêng chống xuống đất, kéo căng ra như sợi dây cung trắng như tuyết.

Mà khi cô gái ngước mắt lên, mắt cô trông như một mũi tên sắc nhọn vậy.

Sắc đến nỗi có thể giết người.

Diêu Sam Vân bị ánh mắt đó nhìn cho sợ hãi, mặt càng tái hơn.

Khước Hạ trong trí nhớ của ông ta không phải là như vậy. Ít nhất thì cô cũng chưa từng khiến ông ta phải sợ hãi. Trong mắt ông ta, cô chẳng qua chỉ là một diễn viên mới không có chỗ dựa nào nhưng lại còn không biết sống chết mà từ chối quy tắc ngầm của ông ta mà thôi. Ban đầu ông ta đá cô ra khỏi đoàn làm phim, lên tiếng chặt mọi đường kiếm cơm của cô, cô cũng không dám nói lời nào. Lẽ ra mấy năm lăn lộn này đã đủ để dạy cho cô biết làm cách nào để đối nhân xử thế trong cái giới này mới phải chứ.

Thế nhưng chẳng những không có mà cô còn, cô còn dám!

Dưới ánh nhìn căm tức khiến vành mắt như sắp nứt toác ra của Diêu Sam Vân, Khước Hạ cười nhạt: "Có phải ông đang cảm thấy lạ lùng tại sao tôi lại dám ra tay với ông phải không?"

Diêu Sam Vân chịu đựng cơn đau âm ỉ và cảm giác thở không nổi trước ngực rồi nghiêm mặt lại cất giọng: "Khước Hạ, nếu không muốn chết thì mau..."

"Biết tại sao trước kia tôi lại nhịn ông không?" Khước Hạ khinh thường cắt ngang lời ông ta. Giọng của cô vẫn rất thoải mái cứ như đang đọc lại lời vô cảm của một người dẫn truyện vậy: "Bởi vì khi đó tôi đang nợ hơn một triệu chưa trả xong. Tôi không thể động đến ông được, cũng không thể rời khỏi giới được."


Diêu Sam Vân sững ra một lúc.

Đối với tầng lớp như ông ta, cái từ "trả nợ" này là một khái niệm quá xa lạ. Ấn tượng sâu sắc nhất mà ông ta khắc sâu vào trí nhớ chính là khi đó ông ta thèm nhỏ dãi một cô gái vừa mới đôi mươi đã vào giới được hai năm. Những gì ẩn chứa phía sau bóng lưng cô gái đó hẳn là tham vọng muốn leo lên trên chứ không phải là trả nợ gì gì đó.

"Bây giờ thì không còn nữa rồi."

Không đợi ông ta lấy lại tinh thần, Khước Hạ đã giơ sợi dây đeo dài đã gấp lại đang cầm trong tay lên vỗ một cái vào mặt Diêu Sam Vân: "Cho nên tôi khuyên ông một câu nhé, ông chú. Đừng có ép tôi phải thù mới hận cũ góp lại cùng tính một lần. Con nít điên lên cũng sẽ liều mạng đấy. Hẳn là ông hiểu hơn tôi nhỉ."

"!"

Thấy Diêu Sam Vân tức giận gần như sắp bùng nổ rồi nhưng vẫn nhịn xuống, Khước Hạ nghĩ là ông ta hiểu.

Sợi dây đeo không dùng đến còn lại cũng bị bẩn rồi nên cô tiện tay vứt sang một bên. Khước Hạ từ từ rút chân về, chân phải vẫn đứng nguyên không nhúc nhích.

Diêu Sam Vân cuối cùng cũng được buông ra xoa xoa ngực, vẻ mặt xanh mét: "Được, Khước Hạ, cô giỏi đấy. Tôi nói cho cô biết nhé, đời này cô đừng có mơ sẽ được ló mặt ra trong giới này nữa!"

Khước Hạ làm như không nghe thấy. Cô nhấc chân phải lên, vừa xoa xoa mắt cá chân vừa đáp lại qua loa cho có:

"Mời cút đi thưa ngài."

Diêu Sam Vân có ý định báo thù nhưng nhìn chân trái thon dài của cô gái từ khi bắt đầu ra tay đến giờ gần như cắm xuống mặt đất chưa từng nhúc nhích, thân là đạo diễn nên ông ta biết rất rõ rằng để làm được điều này thì cần phải có nền tảng võ thuật như thế nào. Vậy nên cuối cùng ông ta chỉ đành cục súc kéo cửa đi ra.

Khi chỉ còn nửa bước chân nữa là ra khỏi cửa, ông ta oán hận nghiêng đầu: "Đừng tưởng tôi không biết, chỉ với một mình cô mà cũng vào được Thiên Nhạc ư? Cũng là cái thứ cho người khác đè mà thôi, giả vờ cao sang gì chứ!"

"..."

Ngón tay đang xoa mắt cá chân của Khước Hạ khựng lại.

Cô nói thầm trong lòng một lần giết người là phạm pháp rồi vô cảm ngước mắt lên: "Đúng thế, tôi chẳng trong sạch cao thượng gì cả, gặp phải người muốn đè tôi thì tôi cho đè đấy. Nhưng ông thì không xứng."

Diêu Sam Vân không ngờ cô lại dám thừa nhận: "Cái gì??"

Khước Hạ lười biếng lặp lại cho ông ta nghe: "Nhưng, ông, không, xứng."

"... Khước Hạ!!"

Một tiếng gầm thét đầy phẫn nộ lấn át luôn cả tiếng động nhỏ xíu sau lưng.

Vẻ mặt đang lười biếng của Khước Hạ hơi sững lại. Thậm chí cô còn không quan tâm đến Diêu Sam Vân đang liên tục văng những lời độc ác thô tục.

Mãi đến khi Diêu Sam Vân hùng hùng hổ hổ đi rồi, Khước Hạ mới níu lấy cửa gỗ rồi khép lại.

Cô dừng lại mấy giây rồi quay lại, dựa lưng lên cánh cửa cảnh giác nhìn về phía chiếc ghế salon.

"Ai đang nấp ở đó?" Cô gái cất giọng lạnh lùng: "Đi ra."

"... Ra ngoài làm gì?"

Sau ghế salon, một giọng nói lười biếng trầm thấp bị tạp chí che đi cất lên.

Người nọ vứt tờ tạp chí đi rồi cong eo lại, từ từ ngồi dậy từ chiếc ghế salon.

Anh nghiêng đầu nhìn qua, trong đôi mắt có chứa ý cười nhàn nhạt.

"Muốn giết người bịt miệng à?"


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương