Ý nghĩ điên cuồng ngày xuân
-
Chương 1:
“Đùng!”
Một tiếng súng vang dội như xuyên thủng hoàng hôn khiến con chim tước hoảng sợ rồi vỗ cánh bay đi.
Trong một góc tối mờ mịt, âm u của con phố cổ xưa vắng vẻ, một bóng người mảnh mai và cứng đờ ngã gục xuống đất.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cắt!”
Đạo diễn thở phào nhẹ nhõm, sau đó ngẩng đầu lên từ màn hình máy giám sát và điều khiển: “Tốt lắm! Trước mắt thì suất quay phim buổi chiều tiến hành tới đây thôi. Mọi người hãy nghỉ ngơi trong vòng một tiếng đi. Buổi tối chúng ta sẽ tiếp tục làm việc.”
Các thành viên trong đoàn làm phim lần lượt đáp lại.
Đạo diễn vặn mở cốc nước trong tay rồi hỏi người bên cạnh: “Chỉ Vi, người đóng thế cho cô khá lắm, không phải chỉ là tạm thời kiếm được cô ấy thôi sao?”
“Cô ta à, cũng được thôi.” Bên cạnh chiếc ghế tựa của đạo diễn, một diễn viên nữ trẻ tuổi đang đà nổi tiếng - Tần Chỉ Vi - nhìn chăm chú vào điện thoại di động của mình: “Cô ta là một nghệ sĩ trẻ đã ký hợp đồng với công ty chúng tôi vài năm trước. Từ trước đến nay, cô ta vẫn chẳng có thành tựu nổi bật nào trong sự nghiệp diễn xuất nên công ty đã bố trí cô ta làm diễn viên đóng thế cho tôi trong một thời gian dài rồi.”
“Chẳng có thành tựu nổi bật nào sao? Không phải chứ! Chưa cần bàn đến mặt mũi và vóc dáng của cô ấy, chỉ cần nói đến hành động ngã ngửa về phía sau này thôi. Cũng giống như diễn xuất của cô lúc trước, phản ứng của con người đều sẽ cúi đầu xuống theo bản năng. Nhưng cô ấy chỉ diễn trước ống kính máy quay một lần là xong, hoàn toàn không…”
Đạo diễn vừa nâng cốc nước lên nửa chừng đã bắt gặp ánh mắt sắc lẻm của Tần Chỉ Vi: “Đạo diễn Tưởng, ý của ông là kỹ năng diễn xuất của cô ta tốt hơn tôi sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ôi chao, sao có thể như thế được? Làm sao cô ấy có thể sánh với cô chứ?” Đạo diễn vừa cười mỉa vừa nuốt ngụm trà.
Tần Chỉ Vi cảm thấy hài lòng, tầm mắt vừa rơi vào điện thoại di động thì lại sực nhớ tới một chuyện gì đó. Thế là cô ta vừa chống cằm vừa nở nụ cười xinh đẹp hút hồn: “Nếu ông cảm thấy cô ta không tệ thì tôi có một ý kiến thế này.”
“Ồ! Là gì vậy?”
“Công ty vừa gọi tôi qua đó một chuyến, vừa khéo tối nay số cảnh quay của tôi cũng không nhiều lắm, tất cả đều có bối cảnh là nằm trên giường bệnh. Ông có thể để cô ta diễn thay tôi được không?”
“Chuyện này…”
Biểu cảm không vui nhàn nhạt thoáng qua trên khuôn mặt đạo diễn nhanh chóng bị kìm nén lại. Ngay sau đó, ông ta lập tức bật cười sang sảng rồi gật đầu đồng ý.
“Cám ơn đạo diễn, vậy tôi đi thay đồ hóa trang nhé.”
“...”
Sau lưng Tần Chỉ Vi là mấy nhân viên hiện trường đang vây quanh để ôm đồ đạc và túi xách. Bọn họ nhanh chóng đi về phía phòng hóa trang.
Trợ lý đạo diễn nói nhỏ: “Những lúc quay phim, tôi chưa bao giờ nhìn thấy cô ta tích cực, năng nổ như vậy. Công ty thì có việc gì chứ? Chắc chắn cô ta đang viện cớ mà thôi.”
“Những cô chiêu của tầng lớp thượng lưu tiến vào giới giải trí với diễn xuất nghiệp dư chỉ để chơi đùa thì thường có tính tình khá nóng vội, đây cũng là chuyện rất bình thường mà?” Đạo diễn vừa cười vừa lên tiếng.
“Cũng chỉ có ông mới có thể cung phụng cô ta như thế thôi.”
“Chậc, nhà của cô ta chiếm một nửa trong số vốn đầu tư cho đoàn làm phim đấy, tôi dám không cung phụng cô ta à?” Đạo diễn đặt chiếc cốc xuống rồi hỏi: “Vậy suất quay buổi tối sẽ giao cho… Chà, diễn viên đóng thế mà Tần Chỉ Vi dẫn tới có tên là gì nhỉ?”
“Tên cô ấy là...”
“Khước Hạ!”
“...”
Trong phòng thay quần áo của dàn diễn viên nữ.
Khước Hạ kéo chiếc áo len chui đầu kiểu dài để che đi đường cong nuột nà, chỗ lồi chỗ lõm của bộ ngực và vòng eo của mình, hành động này làm vài sợi tóc vừa dài vừa mảnh bên thái dương trở nên rối loạn. Nhưng cô không hề để ý mà chỉ xoay người đi theo hướng phát ra âm thanh. Khước Hạ bước về phía cửa phòng thay quần áo với tâm trạng nhàm chán vô vị.
Khi cô đi ngang qua tấm gương bên cạnh cửa, mái tóc dài óng ả hơi rối bời đã phác họa một khuôn mặt trái xoan trắng trẻo, chân phương. Người trong gương là một cô gái trẻ trung, khoảng ngoài hai mươi tuổi, nhan sắc vừa xinh đẹp vừa lạnh lùng, đường nét trông vô cùng hài hòa. Đó là một vẻ đẹp mộc mạc không hề phô trương chút nào.
Chỉ có duy nhất đôi mắt với phần đuôi mắt hơi xếch lên kia đã làm cho nét bình dị càng thêm linh động. Trông nó sống động tựa như một bức tranh hoa và chim trong phong cảnh Giang Nam thời cổ xưa giữa màn mưa bụi mịt mù, được vẽ trên giấy Tuyên Thành, cứ như thể sống dậy rồi chảy ra ngoài từ sóng mắt.
Tiếc là thường ngày, cô gái này không hề bộc lộ nhiều cảm xúc. Cũng giống như việc Khước Hạ đang lẳng lặng cụp mắt xuống vào giờ phút này, thật khó để nhìn thấy sự cuốn hút ở cô.
Khước Hạ kéo cửa ra, đối diện với trợ lý đạo diễn – người suýt chút nữa đã thò đầu vào trong.
Nam trợ lý hoảng sợ tới mức lùi lại một bước. Nhưng Khước Hạ lại không có phản ứng gì cả. Đầu ngón tay thon dài, trắng nõn của cô khẽ gõ một cái nhẹ nhàng vào cánh cửa rồi chào hỏi: “Trợ lý Tôn.”
“Ồ, cô đang ở đây à? Tôi còn tưởng rằng cô đã đi rồi.” Trợ lý Tôn ho khan một tiếng: “Đúng rồi, buổi tối chúng tôi cần cô đóng thế mấy cảnh quay của Chỉ Vi, cô không có vấn đề gì chứ?”
Khuôn mặt của Khước Hạ vô cảm. Cô cụp mắt xuống rồi luồn bàn tay vào trong ống tay áo len rộng thùng thình: “Trước khi đến đây, không có ai nói chuyện này với tôi cả.”
“Chuyện này không phải… Khụ, vì Chỉ Vi đột nhiên có việc quan trọng thôi.”
“Ừm.” Khước Hạ im lặng trong một vài giây. Đoạn, sực nhớ tới chuyện gì đó, cô bèn nhướng mắt với vẻ tùy ý: “Nhớ tăng thêm tiền lương cho tôi.”
Đây là lần đầu tiên anh ta được đối diện với một đôi mắt diễm lệ đang nhìn thẳng vào mình.
Nam trợ lý: “... Tôi nhớ rồi! Khi quay lại tôi sẽ nói chuyện này với bọn họ.”
Khước Hạ đặt đồ đạc của mình về lại chỗ cũ, sau đó được trợ lý Tôn đưa đến phòng hóa trang của diễn viên chính.
Lúc bước vào cửa, cô đã nhìn thấy Tần Chỉ Vi đang ngồi trên ghế trang điểm. Cô ta đang được chuyên gia trang điểm riêng dặm lại lớp phấn son cho mình.
Đây là phòng hóa trang chuyên dụng của Tần Chỉ Vi nên không có ai khác ở đó cả. Trong những cảnh quay sử dụng diễn viên đóng thế, chuyện họ sợ nhất là để lộ khuôn mặt thật nên phần trang điểm phải giống nhau một cách tỉ mỉ kỹ lưỡng, vậy nên bây giờ trợ lý Tôn mới đưa Khước Hạ đến đây.
Cánh cửa vừa được mở ra một nửa thì hai người họ đã bị tiếng quát tháo trong phòng chặn lại.
Chuyên gia trang điểm riêng của Tần Chỉ Vi cau mày: “Tôi đang trang điểm cho Chỉ Vi mà, các người đợi một lát đi.”
Trợ lý Tôn: “Đạo diễn bảo tôi đưa Khước Hạ đến đây để sửa lại lớp trang điểm.”
“Chỉ là trang điểm cho một diễn viên đóng thế thôi mà, ai làm mà chẳng được?” Chuyên gia trang điểm lầu bầu rồi xua tay: “Tôi biết rồi, các người cứ đứng đợi ở đó đi.”
“...”
Trợ lý Tôn tức giận mà không dám lên tiếng. Anh ta ngượng ngập nhìn sang bên cạnh.
Người bị chế giễu, châm chọc là Khước Hạ, thế mà cô lại là người có vẻ bình thản và điềm nhiên nhất. Khước Hạ thờ ơ cụp mắt xuống, sau đó cầm lấy điện thoại di động của mình để nghịch một lát.
Trợ lý Tôn tò mò về chuyện: Điều gì có thể khiến cô để tâm hơn việc bị người khác ngang nhiên chế giễu như thế? Vì vậy, anh ta bèn thò đầu sang để nhìn thử.
[Happy Match*].
*Happy Match là một trò chơi điện tử ghép hình nổi tiếng, cách chơi là ghép ba mảnh ghép giống nhau. Mục đích của trò chơi là cứu trưởng làng và người chơi sẽ bắt đầu một hành trình vui vẻ qua nhiều cấp độ. Năm 2015, Happy Match đạt giải game độc thoại trên mobile được yêu thích nhất.
Cấp độ thứ 3297.
“…?”
Trợ lý Tôn bị sốc tới mức khựng lại.
Trong phòng, chuyên gia trang điểm xoay người lại rồi tiếp tục niềm nở trò chuyện với Tần Chỉ Vi như thể xung quanh không có ai khác: “Tổng giám đốc Tần cũng thật là… Chỉ Vi, người như cô đâu cần phải tham dự mấy bữa tiệc rượu xem mắt chứ? Nếu những người theo đuổi cô xếp hàng thì họ có thể tạo thành một vòng tròn quấn quanh đường xích đạo đấy. Cô phí công đến đó chỉ để bọn họ có được diễm phúc ngắm nhìn cô mà thôi.”
“Ba của tôi là người có tư tưởng cổ hủ nên rất chán ghét những người hoạt động trong giới giải trí.” Tần Chỉ Vi vừa nói vừa sửa sang lại hoa tai của mình.
“Nhiều người như vậy, lẽ nào ai cũng khiến ông ấy chướng mắt sao?” Chuyên gia trang điểm khom lưng rồi tươi cười với người trong gương: “Lẽ nào ngay cả nhân vật đã chiếm được trái tim thiếu nữ của Chỉ Vi nhà chúng ta cũng không thể lọt vào mắt xanh của ông cụ à?”
“Hửm?”
Tần Chỉ Vi dời tầm mắt rồi nhìn vào chuyên gia trang điểm trong gương.
Sau khi trao đổi ánh mắt và ngầm hiểu ý tứ của đối phương, Tần Chỉ Vi hiếm khi đỏ mặt như vậy: “Cô bớt lấy tôi ra để trêu ghẹo đi.”
“Đây là lời nói thật lòng mà. Trong giới giải trí ai mà chẳng biết cô thích vị kia? Hơn nữa, số ngôi sao nữ yêu thích anh ấy đâu chỉ có mỗi một hai người? Ở ngoài kia, mọi người đều công khai đùa rằng: Không biết cuối cùng ‘Nam vương Trần’ sẽ trót phải lòng diễn viên nữ nhà ai đấy nhé!”
Tần Chỉ Vi không nói gì mà chỉ khẽ bĩu môi.
Thấy Tần Chỉ Vi không vui, chuyên gia trang điểm lập tức thay đổi đề tài câu chuyện: “Nhưng Trần Bất Khác cũng được xem là một ca sĩ đẳng cấp hạng A, đồng thời cũng nổi lên như một hiện tượng ở trong nước. Nếu ngay cả một chàng rể như vậy mà tổng giám đốc Tần còn ghét bỏ thì ông ấy không định để cô lập gia đình hả?”
“Đương nhiên ba tôi vô cùng mong mỏi tôi có thể gả vào nhà họ Trần rồi…”
Chuyên gia trang điểm sửng sốt: “Nhà họ Trần à?”
Tần Chỉ Vi đang bị phân tâm đột nhiên bừng tỉnh rồi bịa chuyện để lấp liếm: “Anh ấy chỉ dựa vào thực lực của bản thân và cũng được xem là người trong giới thượng lưu quyền thế. Ba tôi thích Trần Bất Khác không sao kể xiết, làm sao có thể chê anh ấy được chứ? Nhưng mà anh ấy… Hừm, bây giờ mọi người còn chưa biết chắc Trần Bất Khác thích đàn ông hay là phụ nữ mà.”
Không biết nghĩ tới chuyện gì, sắc mặt của Tần Chỉ Vi cực kỳ bất mãn.
“Cũng đúng! Đã gần bảy năm tròn kể từ khi Trần Bất Khác ra mắt rồi, thế mà anh ấy chưa từng dính vào tin đồn có bạn gái thực sự một lần nào cả.” Chuyên gia trang điểm nhướng mày: “Chưa bàn đến địa vị của Trần Bất Khác trong giới ca sĩ, trông anh ấy chẳng thích xã hội loài người chút nào. Nếu không thì tại sao ngay cả Chỉ Vi của chúng ta cũng chẳng thể thành công được chứ?”
“Cô lại trêu tôi rồi.” Tần Chỉ Vi giả vờ buồn bực: “Vả lại tôi cũng chưa bày tỏ tình cảm rõ ràng với anh ấy, nếu không thì chưa chắc kết quả sẽ thế nào đâu.”
“Đúng thế! Trong giới giải trí, làm gì có ngôi sao nữ nào có thể xinh đẹp và thành công hơn cô chứ? Một khi Chỉ Vi của chúng ta ra tay thì chẳng phải mọi chuyện đều sẽ trở nên dễ dàng như trở bàn tay sao?”
“Hừm, cứ chờ mà xem.”
Tần Chỉ Vi lên tiếng với vẻ thiếu tự tin.
Nhưng chuyên gia trang điểm cũng không vạch trần cô ta: “Nhắc đến chuyện này mới nhớ, hôm nay tôi còn nghe thấy một nhân viên hiện trường trong đoàn làm phim nói rằng: Hình như người đó đã trông thấy Trần Bất Khác trong thành phố điện ảnh của chúng ta đấy.”
“Cái gì?”
Tần Chỉ Vi nắm chặt tay vịn của chiếc ghế rồi kích động xoay người lại: “Thật sao? Chắc chắn là anh ấy chứ?”
“Ôi, cô cẩn thận một chút đi! Suýt chút nữa thì lớp trang điểm đã bị hỏng rồi.” Chuyên gia trang điểm trả lời với vẻ bất đắc dĩ: “Nếu có thể xác định chắc chắn thì nơi này đã sớm xôn xao và chấn động rồi.”
Tần Chỉ Vi không kìm được cơn hưng phấn. Cô ta đang định nói gì đó thì bỗng nhiên nhíu mày: “Hừ, nhất định là tin giả.” Tần Chỉ Vi quay đầu lại: “Bây giờ anh ấy đang chuẩn bị cho album kỷ niệm bảy năm hoạt động, hơn nữa MV cho ca khúc chủ đề nằm trong đĩa đơn* cũng sắp được bấm máy rồi. Hiện giờ Trần Bất Khác vẫn đang ở nước ngoài để tổ chức casting* trong số những ngôi sao nữ hàng đầu, làm sao anh ấy có thể ở trong nước được chứ?”
*Casting là một từ vô cùng quen thuộc trong lĩnh vực điện ảnh, chỉ quá trình lựa chọn diễn viên, vai diễn cho phim, MV, chương trình quảng cáo,...
*Đĩa đơn (hay còn gọi là single) có thể bao gồm tối đa ba bản nhạc với thời lượng nghe không kéo dài trên ba mươi phút, hoặc có một bản nhạc trong đó dài hơn mười phút.
“Cũng đúng.”
Tần Chỉ Vi bất mãn trừng mắt với người trong gương, mấy giây sau mới đứng dậy: “Ôi, tôi không chỉnh trang nữa đâu. Cũng chẳng phải để cho anh ấy ngắm, thế thì trang điểm tỉ mỉ như vậy có ích lợi gì chứ? Tôi đi đây. Cô bảo bọn họ mang đồ đạc về cho tôi.”
“Được, tất cả đều thuận theo ý của cô.”
“...”
Khi Tần Chỉ Vi bước đến cửa, cô ta nhìn thấy Khước Hạ đang đứng bên cạnh cánh cửa.
Tần Chỉ Vi dừng bước, khẽ cau mày nhưng cuối cùng lại không nói gì cả. Cô ta chỉ liếc nhìn cô gái có biểu cảm thờ ơ, lơ đễnh kia với vẻ khinh miệt, sau đó bỏ đi mà không hề ngoái đầu lại.
Cách đó không xa, vẻ mặt của chuyên gia trang điểm vừa tươi cười tâng bốc Tần Chỉ Vi cũng lạnh nhạt hẳn đi.
Chuyên gia trang điểm tùy tiện chỉ vào chiếc ghế, sau đó nói bằng giọng điệu mất kiên nhẫn: “Mau chóng tới đây đi. Tôi vẫn chưa ăn cơm tối đấy. Trợ lý Tôn, nếu lần sau còn xảy ra những chuyện như thế này thì anh nên đi tìm người khác thì hơn. Tôi cũng không rảnh rỗi đến mức phục vụ tất cả mọi người đâu.”
“Chao ôi, được thôi. Làm phiền chuyên gia phải tăng ca rồi!”
Trợ lý mỉm cười như một cách bù đắp.
Khước Hạ không nói chuyện. Cô thoát khỏi trò chơi Happy Match đã đạt đến cấp độ 3299 rồi lặng lẽ tiến vào phòng.
Thấy vậy, chuyên gia trang điểm bèn bĩu môi rồi lẩm bẩm: “Thảo nào mọi người trong công ty đều nói rằng cô ta là một người đẹp đầu gỗ, lúc nói chuyện cũng chẳng biết cách tiếp lời người khác, số mệnh đã định là người đóng thế mãn kiếp rồi.”
“...”
Trong gương, ánh đèn lập lòe lay động, dường như đáy mắt của cô gái đang gợn lên một tia sắc thái giễu cợt nhàn nhạt.
Nhưng chỉ trong tích tắc, nó lại lập tức biến mất như ảo ảnh.
·
Khi đoàn làm phim kết thúc công việc thì bóng đêm đã giăng kín trong không gian rồi.
Khước Hạ vẫn chưa ăn cơm tối. Sau khi trải qua mấy cảnh quay liên tiếp, cô đã đói lả đến mức bụng sôi ục ục, thế mà khuôn mặt xinh đẹp vẫn lạnh lùng như thường chứ không biểu hiện bất kỳ cảm xúc nào.
Mà tên nam phụ ngốc nghếch khiến Khước Hạ phải cùng anh ta NG* hết nửa buổi tối vẫn đang đứng ngay trước mặt cô rồi chõ mũi vào chuyện của người khác.
*NG là viết tắt của từ “no good” hoặc “not good”. NG có nhiều nghĩa tùy vào từng trường hợp nhất định. Trong lĩnh vực phim ảnh, NG là những cảnh quay phim bị lỗi hay không đạt chất lượng và bắt buộc phải quay lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook