Y Lộ Phong Hoa
Chương 70: Áo gấm hồi hương

Uống xong một ngụm trà, trong lòng Lý thị đã bình tĩnh lại, nói: "Ôi, mạng ta đúng là khổ, ngươi xem tên ma bệnh kia, tuy chỉ có hai nữ nhi, ngay cả một nhi tử cũng không có. Nhưng mà bây giờ hai nữ nhi của người ta đều có bản lãnh, một người làm nữ quan trong cung, một người hành y bán thuốc có thể kiếm bạc trắng, sau này già rồi thì không cần buồn lo nữa! Bao giờ thì các ngươi mới có thể cho ta mở mày mở mặt một lần đây?" Lý thị không cam lòng càu nhàu với hai nữ nhi.

"Lại lải nhải nữa rồi? Người không thể nói chuyện khác hay sao? Con còn có công việc, đi trước!" Lý thị càu nhàu làm Nghĩa ca bất mãn, hắn đang ngồi trên ghế liền đứng lên, nói xong không đợi Lý thị phản ứng thì đã xoay người đi ra ngoài cửa!

Thấy nhi tử xoay người đi, Lý thị không khỏi tức giận chỉ vào bóng lưng của hắn, nói: "Ngươi coi kìa, ngươi coi kìa, ta mới nói một câu, hắn đã không kiên nhẫn bỏ đi, còn có công việc gì sao? Chứ không phải là đi lêu lổng với đám bằng hữu không tốt hả? Tháng này mới đưa tiền tiêu vặt có mấy ngày mà đã xài hết, hôm qua mới vừa lấy hai lượng bạc ở chổ ta cũng không biết đi làm cái gì, mới nói một câu mà đã oán trách rồi!"

"Được rồi, nương, con không muốn nghe người càm ràm ca ca nữa !" Dung tỷ nói một câu, cũng có chút không bình tĩnh rồi.

"Ôi, hai người các ngươi không có một người để cho ta bớt lo! Chờ các ngươi làm cho ta mở mày mở mặt, không biết đến chừng nào đâu." Lý thị than thở nói.

Nghe được Lý thị nổi giận, Dung tỷ rất là có lòng tin nói: "Nương, người yên tâm, về sau nữ nhi nhất định sẽ khiến người nở mày nở mặt một lần!"

Lời nói của Dung tỷ làm cho Lý thị có chút an ủi, quay đầu nhìn sang nữ nhi, phải nói rằng  nữ nhi của bà rất xinh đẹp, hai nha đầu của phòng lớn thật sự không bằng; hơn nữa từ nhỏ lại mời người dạy nàng rất nhiều tài nghệ, về sau nhất định là không thể nào kém được nên cũng chỉ gật đầu nói: "Nữ nhi ngoan, nương đã có thể trông cậy vào con rồi!"



Ngày hôm đó, Vô Ưu dặn dò mọi chuyện xuống dưới, rồi dẫn mấy hạ nhân đắc lực đi nhà kho chọn lựa đồ dùng để trang trí. Sau đó, bọn hạ nhân đều bận rộn  mua sắm, quét dọn, lau chùi những thứ nên làm. Mãi cho đến tận hoàng hôn, Vô Ưu mới mệt mỏi đi về phòng của mình.

Mới vừa ngồi ở bàn bát tiên, nha hoàn thân cận Liên Kiều liền dâng lên một ly trà nóng. "Nhị tiểu thư, người bận rộn nửa ngày chắc vừa đói vừa khát, nô tỳ đã chuẩn bị trà bánh cho người!"

Liếc mắt nhìn đĩa bánh đậu xanh trước mặt, Vô Ưu gật đầu cười."Ừ." Sau đó liền ăn một khối bánh đậu xanh uống một chén nước trà, mệt mỏi cũng được một ly này trà nóng này cuốn đi rồi!

Lúc này, Liên Kiều vén khăn lụa đỏ phủ trên cái khay đặt trên bàn bát tiên, cười nói: "Nhị tiểu thư, nửa ngày nay người chỉ lo bận bịu, còn chưa nhìn qua lễ vật đại tiểu thư chuẩn bị cho người đâu!"

Còn không phải sao, bận rộn nửa ngày ngay cả nước trà cũng không uống một ngụm..., dĩ nhiên càng không có thời gian xem lễ vật tỷ tỷ tặng cho nàng. Cúi đầu nhìn hai cái trâm hoa được chế tạo từ trân châu và bảo thạch nằm trên tấm lụa đỏ thượng đẳng, thật sự là rất tinh xảo tao nhã, chuỗi vòng tay mã não màu đỏ càng thêm đẹp đẽ, màu đỏ sẫm phát ra ánh sáng, đưa tay cầm lấy vòng mã não, đeo vào trên cổ tay trắng nõn, vừa có thể làm nổi bật cổ tay trắng noãn, vừa có thể biểu thị sắc đỏ của mã não, hơn nữa cảm xúc thật trơn bóng, là một đồ trang sức rất đẹp, Vô Ưu nhìn rất là thích!

"Nhị tiểu thư, vòng tay mã não tốt như vậy, người nói sao đại tiểu thư có thể cam lòng chịu cho chi thứ hai bên kia? Còn có vòng tay bạch ngọc, lúc ấy bọn nô tỳ đều cho rằng Đại tiểu thư chuẩn bị cho người! Không ngờ là cho Nhị nãi nãi, hơn nữa Nghĩa ca cũng đều có lễ vật, đồ của người và Tam tiểu thư đều giống nhau, làm sao nàng ta có thể so với người chứ? Nô tỳ xem chừng Đại tiểu thư đã quên từng bị Nhị nãi nãi đối xử khắc nghiệt như thế nào rồi!" Nói đến chuyện này Liên Kiều tức giận bất bình.

Cũng khó trách Liên Kiều nói chuyện kiểu như thế, trước kia Liên Kiều đều đi theo Đại tiểu thư Tiết Nhu, sau khi Tiết Nhu vào cung, nàng mới hầu hạ Vô Ưu, cho nên khi còn bé Liên Kiều lớn lên cùng với Tiết Nhu, Tiết Nhu đối đãi hiền hòa với người khác, nhất là rất khoan dung với Liên Kiều nhỏ hơn mình mấy tuổi, cho nên Liên Kiều có tình cảm rất sâu với Tiết Nhu, cùng vượt qua năm tháng gian nan kia với Đại tiểu thư, dĩ nhiên Liên Kiều biết trong đó khổ sở như thế nào!

"Tỷ tỷ làm việc tự có đạo lý của tỷ ấy, bây giờ thân phận của tỷ tỷ dù sao có chỗ khác người, làm nữ quan ngũ phẩm bên cạnh hoàng thượng, phụ trách việc ghi chép cuộc sống hàng ngày của  hoàng thượng cùng với các vị nương nương ở chốn hậu cung, làm việc cũng phải đè nén sự phẫn nộ xuống, có thể còn nhớ những chuyện ân oán nhỏ năm xưa sao? Hơn nữa tỷ tỷ có lẽ là để chi thứ hai không quá ghen ghét với người ở phòng lớn chúng ta, cũng suy nghĩ đến mặt mũi của tổ mẫu và phụ thân nên không thể không làm như thế! Về phần lễ vật của ta và Dung tỷ giống nhau, chẳng qua là ngăn chặn miệng lưỡi của mọi người mà thôi, tỷ tỷ từ nhỏ thương yêu ta nhất, đợi ba ngày sau tỷ ấy trở lại nhất định sẽ có thứ tốt hơn tặng cho ta." Vô Ưu cười cười giải thích. Thật ra nàng tuyệt nhiên không để ý đến những thứ đồ đó, ngược lại nghĩ đến ba ngày nữa có thể gặp được tỷ tỷ, trong lòng của nàng chưa từng kích động đến thế, không biết tỷ tỷ mấy năm này thay đổi như thế nào? Nàng có rất nhiều chuyện muốn tâm sự với tỷ tỷ đây này!

Nghe Vô Ưu nói, Liên Kiều cười gật đầu: "Nhị tiểu thư nói đúng lắm, nô tỳ dù sao kiến thức nông cạn, không hiểu được đạo lý này a!"

"Được rồi, bận bịu cả nửa ngày, ngươi cũng mệt mỏi, truyền phòng bếp đem cơm vào trong phòng cho ta, ta cũng rất mệt mỏi, hôm nay nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai còn có một rất nhiều chuyện chờ chúng ta làm!" Vô Ưu dặn dò.

"Vâng" Liên Kiều lên tiếng rồi nhanh chân rời đi.

Sau khi Liên Kiều rời khỏi đây, ánh mắt Vô Ưu đăm chiêu nhìn những thứ ở trên án thư, không khỏi nhíu mày. Nghĩ thầm: chuyện tỷ tỷ về nhà thăm người thân, có lẽ phải dời chuyện này lại rồi, cũng được, lúc trước nàng cũng chưa quyết định có muốn làm hay không, đúng lúc có thời gian mấy ngày để cân nhắc, cho nàng suy nghĩ kỹ càng thêm lần nữa. Bây giờ đã là đầu tháng chạp rồi, đợi tỷ tỷ về nhà thăm người thân xong, vậy thì cách cuối năm càng ngày càng gần, lòng của nàng không khỏi lo lắng. Chỉ là nàng phải tự điều chỉnh, ở trong lòng tự nói với mình: Không nên gấp gáp! Không nên gấp gáp! Nhất định phải tỉnh táo mới được.

Trải qua mấy ngày bận bù đầu bù cổ, rốt cục đã tới ba ngày sau, là một ngày tháng chạp có nắng ấm áp. Hôm nay cửa chính Tiết gia trải thảm đỏ rất dài, trên cánh cửa cũng treo lụa đỏ, từ sáng sớm, một đám người từ già đến trẻ Tiết gia đứng ngoài cổng chính chờ đợi xe ngựa trong cung tới.

Hôm nay, người Tiết gia đều mặc áo quần lộng lẫy, Tiết lão phu nhân, Chu thị, Lý thị, Vô Ưu cùng với Dung tỷ đều mặc áo choàng lông thú, trên búi tóc cài trâm mạ vàng hoặc là khảm đá quý, hơn nữa trên đầu mỗi người còn gắn thêm hoa vải màu đỏ hoặc màu hồng, nhìn mọi người có vẻ cực kỳ vui sướng hớn hở!

Mọi người đứng đợi hơn nữa canh giờ rồi, nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng xe ngựa của Hoàng gia đâu, chân có chút đau nhức, nhất là Tiết lão phu nhân, tuổi cao, thời tiết lại lạnh, có chút đứng không vững!

Tiết Kim Văn thấy thế, vội vàng căn dặn Hưng Nhi đang đứng sau lưng: "Nhanh mang cái ghế cho lão thái thái, trải nệm êm lên trên, lấy thêm một cái lò sưởi tay nữa!"

Hưng Nhi vội vàng ra lệnh gã sai vặt và bọn nha đầu đi lấy, một lát sau đã lấy tới, Tiết Lão phu nhân được ngồi ở trên ghế có phủ nệm êm, tay cầm lò sưởi, bên ngoài khoác áo choàng lông thú, không khỏi thở dài nói: "Chao ôi, ta thật sự già rồi, nếu như lúc ta còn trẻ, cho dù đứng ở trong tuyết mấy canh giờ cũng không có gì đáng ngại!"

"Lão thái thái, không phải đâu? Con đứng giữa trời cũng vừa lạnh vừa mệt, đến lúc con bằng tuổi của người còn không biết có được như vậy không nữa!" Chu thị ở một bên cười nói.

Thêm một lát nữa, vẫn không thấy có xe ngựa tới, Tiết Kim Văn không khỏi nhíu mày nói: "Sao vẫn còn chưa tới? Đã đến giờ Tỵ rồi. Hưng Nhi, phái người đi lên trước nhìn một chút, thấy xe ngựa tới lập tức trở về bẩm báo!"

"Dạ, đại gia." Hưng Nhi nhận lệnh thì vội vàng rời đi.

Một lúc lâu sau, Hưng Nhi chạy như bay trở lại bẩm báo: "Bẩm Lão thái thái, Đại gia, có một đội xe ngựa đang đi tới nhà chúng ta ạ!"

Nghe nói như thế, Tiết Kim Văn vội vàng nói: "Đã biết, nhanh chuẩn bị nghênh đón Đại tiểu thư!"

"Vâng" Hưng Nhi vội vã đi dặn dò bọn sai vặt thấy Đại tiểu thư tới phải lập tức đốt pháo.

Nghe tin xe ngựa tỷ tỷ đã tới, trong lòng Vô Ưu không khỏi căng thẳng! Mấy năm không gặp, kỷ niệm giống như nước lũ tràn về, nghểnh cổ nhìn ra con đường phía trước, quả nhiên, không lâu sau thì thấy có một đội khoảng bốn năm chiếc xe ngựa đang tiến đến!

"Nhu Nhi!" Chu thị kêu một tiếng.

Nghe thấy giọng nói nghẹn ngào, Vô Ưu quay đầu nhìn, chỉ thấy Chu thị đứng ở bên cạnh mình nhìn xe ngựa càng ngày càng gần, đôi mắt ngập nước, thấy tình cảnh như thế, trong lòng Vô Ưu không khỏi khổ sở, bởi vì nàng không hiểu sao lại đi tới thế giới này, không biết bây giờ cha mẹ của nàng ở thế giới kia như thế nào rồi? Trong lúc nhất thời, vành mắt của Vô Ưu chưa khóc mà đã đỏ lên, trong hốc mắt cũng có nước mắt, không biết nàng là lo lắng cho cha mẹ của mình, hay là bởi vì ở kiếp này chứng kiến tình cảm của mẫu thân dành cho nữ nhi mà xúc động. Sau đó, nàng liền tiến lên đỡ Chu thị. Có lẽ Chu thị cảm thấy cánh tay mình bị siết chặt, quay đầu nhìn đôi mắt đã đỏ lên của Vô Ưu, nàng mới lau nước mắt, vội vàng đè nén cảm xúc của mình!

Chiếc xe ngựa đi chậm rãi về phía cửa chính Tiết gia, dẫn đầu là một chiếc xe ngựa màu đỏ, theo sau là ba chiếc màu xanh, mã phu đều mặc một loại áo màu xanh đặc trưng của tiểu thái giám, mặc dù đoàn người này không phô trương, nhưng nhìn qua cũng biết là người đến từ trong cung, trên xe ngựa còn có biểu tượng của Hoàng gia.

"Đốt pháo đi!" Thấy xe ngựa gần đến cửa chính Tiết gia, Tiết Kim Văn vội vàng ra lệnh.

Hưng Nhi đi đốt pháo màu đỏ trên mặt đất, ngay sau đó, chỉ nghe tiếng pháo nổ lách tách, pháo đỏ nổ tung tóe, khắp nơi trên mặt đất toàn là màu đỏ của xác pháo, trong chốc lát hàng xóm láng giềng đã chạy đến xem. Hôm nay tin tức khuê nữ Tiết gia từ trong cung trở về nhà thăm người thân  đã sớm lan truyền trên khắp các đường phố, vì vậy có rất nhiều người dân chạy ra coi, chỉ là muốn coi người trong cung là người như thế nào!

Sau khi pháo được đốt xong, trong không khí tràn ngập mùi thuốc pháo, xe ngựa Hoàng gia cũng đã dừng trước cửa lớn Tiết gia, mã phu thái giám nhảy xuống, cầm lấy một miếng đệm chân đặt dưới xe ngựa. Lúc này, nhiều cung nữ cũng nhảy xuống theo, một người trong đó mặc cung trang màu hồng, tóc búi hai bên đi tới trước chiếc xe ngựa, thò tay vén rèm xe, đưa tay để đỡ người ngồi bên trong. Bây giờ, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào chiếc xe ngựa kia, tất cả nín thở chờ người trên xe xuống! Lát sau, có một bàn tay nữ nhân trắng muốt đặt lên tay cung nữ kia, một vị cô nương mặc áo choàng hồng, trên cổ phối lông chồn màu trắng bước ra ngoài, nàng kia nhìn khoảng hai mươi tuổi, hai búi tóc chải cân xứng, trên búi tóc chỉ cài một cây trâm hoa cúc mạ vàng, không có trang sức khác, trên mặt cũng là vẻ lạnh nhạt, nhưng lại cho người khác cảm giác rất là đoan trang. Cách ăn mặc này rất phù hợp với thân phận nữ quan của nàng, vừa cao quý hơn cung nữ rất nhiều, cũng vừa không xa hoa phô trương, không giống Phi tử Công chúa hoàng gia trang điểm lộng lẫy tôn quý.

Đánh giá thật kỹ tỷ tỷ, nàng vẫn dịu dàng đoan trang giống như mấy năm trước, trong ánh mắt vẫn như cũ giống như hồ nước tĩnh lặng, Vô Ưu khẽ nhếch khóe miệng, sau đó, đỡ Chu thị nghênh đón!

Lúc này, Tiết Nhu đã được cung nữ  nâng đỡ xuống xe ngựa, thấy mẫu thân nghênh đón, vành mắt Tiết Nhu cũng đỏ, sau đó lại thấy mái tóc tổ mẫu đã bạc phơ được một nha đầu đỡ bước tới, mà phụ thân Tiết Kim Văn cũng đứng cách đó không xa, nước mắt Tiết Nhu  đã lưng tròng, ngay sau đó, nàng nhanh chóng hành lễ: "Tham kiến tổ mẫu! Tham kiến mẫu thân!"

Chu thị vừa định tiến lên cầm tay của nữ nhi, ngược lại Tiết lão phu nhân biết một ít quy củ, vội vàng nói: "Mau đứng lên, bây giờ con là nữ quan hoàng gia, sao có thể hành lễ đối với dân thường đây? Nhanh vào nhà nói chuyện đi"

Nghe nói như thế, Tiết Nhu vội vàng gật đầu một cái, sau đó đi ra khỏi đám đông bước lên bậc thang, vào cửa chính Tiết gia! Đi vào cửa chính, Tiết Nhu xa nhà đã lâu, dĩ nhiên trong lòng có nhiều cảm xúc đan xen, nhưng nhìn thấy người thân càng thêm xúc động, một tay lôi kéo mẫu thân Chu thị, một tay khác lôi kéo tổ mẫu Tiết lão phu nhân, ánh mắt lướt qua người Vô Ưu, nước mắt không cầm được đã chảy xuống. Thấy nữ nhi khóc, Tiết Kim Văn đương nhiên cũng cảm động, nhưng mà ông là một nam tử, cho nên cố kìm chế không cho nước mắt chảy xuống. Lý thị, Dung tỷ cùng với Nghĩa ca chỉ đứng im lặng ở phía sau, trên mặt cũng không thể hiện cảm xúc gì.

Sau khi đi vào phòng khách, mẫu tử Tiết lão phu nhân cố ý cho Tiết Nhu ngồi ở vị trí thượng tọa để mọi người hành lễ với nàng, Tiết Nhu không thể làm gì hơn, dù sao với quy củ như vậy, ngồi ở vị trí này giống như ngồi trên đống lửa, mọi người vừa hành lễ xong, Tiết Nhu nhanh chóng tiến lên đỡ tổ mẫu, phụ thân cùng với Chu thị đứng lên, nói: "Mọi người hành lễ lớn như vậy Nhu Nhi làm sao có thể nhận đây? Tổ mẫu, phụ thân, mẫu thân, còn có Nhị nương, mau ngồi đi, để cho Nhu Nhi thỉnh an mọi người!"

Sau khi Tiết lão phu nhân, Tiết Kim Văn, Chu thị và Lý thị ngồi xuống, Tiết Nhu quỳ xuống thỉnh an, sau đó xoay người quan sát Vô Ưu, Dung tỷ và Nghĩa ca, không khỏi cười nói: "Đều lớn như vậy, đã là đại cô nương, đại tiểu tử rồi !"

"Thỉnh an tỷ tỷ!" Sau đó, Vô Ưu dẫn theo Dung tỷ và Nghĩa ca hành lễ với Tiết Nhu.

Lúc này, Lý thị chạy vội vàng tới, lôi kéo Nghĩa ca cười nói: "Đại tiểu thư, Nghĩa ca biết con trở về rất vui mừng nhưng không có rãnh rỗi, hai ngày nay hắn luôn bận rộn đi theo bọn sai vặt!"

Nghe nói như thế, người hầu hạ đứng ở bên cạnh Liên Kiều không khỏi bĩu môi. Còn Vô Ưu chỉ cười nhếch môi, Tiết Nhu nhìn Nghĩa ca mỉm cười nói: "Đệ đệ vất vả rồi!"

Mà Lý thị lại nói tiếp."Mùa xuân năm nay Nghĩa ca thi đậu tú tài, đáng tiếc lúc thi Hương không thể đậu cử nhân, nhưng thế cũng tốt rồi, bây giờ con làm nữ quan trong cung, chắc là quen biết không ít quan lại quyền quý, sau này nhờ vả người ta giúp cho đệ đệ con, đợi sang năm hắn thi đậu Cử nhân, năm sau nữa đậu Tiến sĩ, về sau cũng có thể xuất sĩ, Tiết gia chúng ta sẽ vẻ vang rồi!"

Nghe nói như thế, Vô Ưu không khỏi nhíu mày, nghĩ thầm: Tại sao Nhị nương lại nói chuyện này chứ? Nên biết rằng tỷ tỷ chỉ có thể ở trong nhà nghỉ ngơi nhiều nhất là nửa ngày, hôm nay thật vất vả máu mủ gặp nhau, bà ta lại nói đến chuyện này ở đây liệu có tác dụng hay không, thật đúng là một cơ hội cũng không bỏ qua!

Vô Ưu định nói gì đó, bất ngờ Tiết Nhu lại cười rất tự nhiên, hào phóng nói: "Nhị nương không nên nóng lòng, Nghĩa ca còn nhỏ, còn phải đọc nhiều sách hơn mới phải, nếu đệ ấy thực sự có tài thì sau này con đường làm quan mới có thể thuận lợi. Về sau thật sự cần ta giúp chuyện gì, nhất định ta sẽ giúp hết sức mình!"

Ngay từ đầu, Lý thị nghe được chịu khó đọc sách, nên không quá vui mừng, nhưng lúc sau lại nghe Tiết Nhu hứa sau này nhất định sẽ giúp đỡ, cho nên rất vui vẻ, đẩy nhi tử nói: "Có nghe hay không? Còn không mau cám ơn tỷ tỷ con?"

Nghĩa ca chỉ đành phải thở dài nói: "Cảm ơn tỷ tỷ nâng đỡ!"

"Ừ." Tiết Nhu gật đầu một cái, sau đó ngồi ở vị trí bên tay phải đại sảnh, nhìn Tiết lão phu nhân hỏi: "Mấy năm này thân thể tổ mẫu có khỏe không?"

Tiết lão phu nhân cười nói: "Bà già này ngoại trừ đau chân đau thắt lưng ra ngược lại không có bệnh gì nặng, hai năm qua nhờ Vô Ưu thường bắt mạch cho ta, những bệnh vặt uống chút thuốc cũng không có gì đáng lo!"

"Vậy thì tốt rồi!" Tiết Nhu gật đầu một cái, sau đó nói: "Lúc nhỏ Vô Ưu đặc biệt thích xem sách thuốc, lớn lên đúng là có đất dụng võ!"

"Không phải vậy thôi đâu, mấy năm nay con không có về nhà nên không biết, y thuật của nó rất là nổi danh trong giới quan lại quyền quý, nhưng vì là một nữ tử, cho nên thỉnh thoảng mới đi ra ngoài hành y, hai năm qua nàng đã mở được một xưởng bào chế dược liệu, buôn bán cũng không đến nỗi nào, đúng rồi, còn mua một điền trang ở ngoài thành, đáng tiếc là con không có cơ hội đi rồi!" Tiết lão phu nhân cười nhìn Vô Ưu.

Nghe nói như thế, Tiết Nhu quay đầu nhìn Vô Ưu cười gật đầu một cái, hình như cũng không cảm thấy bất ngờ. Sau đó lại nhìn Chu thị, trong mắt lộ ra sự quan tâm thân thiết và nhớ thương. Nói: "Thân thể mẫu thân tốt hơn lúc trước nhiều phải không?"

Nghe được lời nữ nhi nói, Chu thị không nhịn được rơi nước mắt. Nghẹn ngào nói không nên lời, khiến cho đôi mắt Tiết Nhu cũng đỏ hoe! Tiết Kim Văn ngồi ở bên cạnh vội vàng trách mắng: "Nữ nhi đang nói chuyện với bà, bà khóc cái gì? Bà  nhìn đi, chọc cho nữ nhi cũng khóc!"

Nghe nói như thế, Chu thị vội vàng dùng khăn tay lau nước mắt, nhưng cái mũi vẫn còn đỏ, cười nói: "Thân thể của ta tốt hơn trước kia nhiều, Nhu Nhi, còn con thì sao? Mấy năm nay con sống như thế nào? Có gặp chuyện gì khổ sở hay không? Chịu ấm ức gì không?"

Nghe thấy sự quan tâm ấm áp của mẫu thân, giọng nói Tiết Nhu có chút nghẹn ngào. "Mẫu thân không cần nhớ nữ nhi, trong cung ăn ngon mặc đẹp, cũng không có khó khăn gì, về phần chịu khổ, lúc đầu có chịu một ít, nhưng mà bây giờ cũng không phải chịu khổ nữa, mẫu thân yên tâm, chỉ cần bảo trọng thân thể của mình là tốt rồi!"

Lúc này, Lý thị không mở miệng trong một thời gian dài bỗng lên tiếng."Đúng vậy, tỷ tỷ, trong hoàng cung đều là ăn ngon mặc đẹp, hơn nữa đại tiểu thư lại là nữ quan, tỷ cứ yên tâm ở nhà hưởng phúc là được!"

Nghe nói như thế, Tiết Nhu mỉm cười nói: "Ngược lại phong thái Nhị nương vẫn như cũ, sắc đẹp không thua gì năm đó!"

Nghe Tiết Nhu khen ngợi, Lý thị đưa tay vuốt tóc mai, cười nói: "Thật sao? Bây giờ Nhị nương con cũng già rồi, không so được với ba tỷ muội trẻ tuổi các con!"

"Dung tỷ cũng lớn như vậy rồi, nhớ lại mấy năm trước lúc ta trở về nàng còn là một tiểu nha đầu!" Tiết Nhu nhìn Dung tỷ ngồi ở một bên cười nói.

"Năm đó Tỷ tỷ trở lại muội mới mười một tuổi thôi!" Dung tỷ nói.

Tiết Nhu gật đầu, sau đó Lý thị nhanh chóng nói tiếp."Năm nay Dung tỷ cũng mười lăm, mùa xuân rồi vừa cập kê đấy!"

"Cập kê rồi hả ? Đã là đại cô nương rồi!" Tiết Nhu gật đầu nói.

"Đúng rồi đó! Qua năm cũng đã mười sáu rồi, cũng đến lúc nên bàn chuyện hôn sự." Lý thị cười nói.

Lúc này, Tiết Kim Văn xen vào nói: "Hôn sự Vô Ưu còn chưa tính, Dung tỷ gấp cái gì?"

Lý thị lại nói: "Đại gia, ít nhất hôn sự của Vô Ưu đã có tiến triển, cũng nên suy nghĩ về hôn sự Dung tỷ rồi!"

Nghe được lời nói Lý thị, Tiết Nhu liếc mắt nhìn Vô Ưu đang ngồi, sau đó quay đầu hỏi tổ mẫu cùng với phụ mẫu: "Không biết hôn sự Vô Ưu đã quyết định chưa?"

Nghe được tỷ tỷ hỏi hôn sự của mình, Vô Ưu liwwsc mắt nhìn Tiết lão phu nhân, Tiết Kim Văn và Chu thị, muốn nghe bọn họ nói thế nào, dù sao hiện tại thân phận của tỷ tỷ không giống ngày xưa, có lẽ chuyện này tỷ tỷ có quyền lên tiếng, có thể xoay chuyển được cũng không chừng!

Nghe được Tiết Nhu hỏi hôn sự Vô Ưu, Tiết lão phu nhân và phu phụ Tiết Kim Văn nhìn nhau, bây giờ đã vào tháng chạp, sắp bước sang năm mới rồi, trái lại thời gian gần đây Lý Đại Phát cũng rất an phận thủ thường kinh doanh hàng thịt. Mấy ngày nay không biết nên làm sao nói với Vô Ưu về hôn sự này, không nghĩ tới bây giờ Tiết Nhu lại hỏi, thôi vậy, sớm muộn gì cũng phải nói, không bằng nói ngay lúc này đi, dù sao Tiết Nhu cũng là tỷ tỷ ruột của Vô Ưu, cũng có thể cho ý kiến về chuyện này. Sau đó, Tiết lão phu nhân mở miệng nói”. Vài ngày trước có một bà mối tới đây làm mai, chúng ta hơi do dự, cho nên chưa đồng ý. Nhưng mà mấy hôm nay ta và phụ mẫu con suy nghĩ lại thì thấy cũng khá tốt, chờ qua năm sẽ định xuống cửa hôn sự tốt này cho Vô Ưu!"

Lúc Tiết lão phu nhân nói lời này còn cố tình nhìn Vô Ưu, nghe nói như thế, Vô Ưu cũng nhìn Tiết Kim Văn và Chu thị, thấy vẻ mặt bình tĩnh của bọn họ, chắc là đồng ý với cách nói của lão thái thái rồi, đưa ánh mắt nhìn về phía tỷ tỷ Tiết Nhu, vừa đúng lúc ánh mắt Tiết Nhu  cũng nhìn về bên này, giờ phút này, Vô Ưu muốn nói cho tỷ tỷ biết bao: Nàng không muốn! Nàng không muốn!

Liếc mắt nhìn Vô Ưu, Tiết Nhu hỏi: "Không biết tổ mẫu nói hôn sự này là với công tử của nhà nào?"

"Lúc con còn ở nhà cũng biết, chính là nhi tử của huynh đệ nhà mẹ đẻ Nhị nương con!" Tiết lão phu nhân trả lời.

Nghe nói như thế, Tiết Nhu hơi nhíu mày. Không đợi Tiết Nhu nói chuyện, Lý thị vội vàng nói: "Là Đại Phát, cháu bên nhà nương của ta, khi còn bé con cũng đã gặp!"

Tiết Nhu cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó ngẩng đầu lên nói: "Có phải khi còn bé là đứa bé kháu khỉnh khỏe mạnh đó không?"

"Vâng, đúng rồi, hồi nhỏ dáng dấp Đại Phát rất to lớn, khỏe như chú hổ con vậy đó!" Lý thị vội vàng cười theo nói.

Nghe nói như thế, Vô Ưu không khỏi khinh thường giật giật khóe miệng, lúc nhỏ là con cọp sao? Quả thực chính là một con heo có được hay không? Tỷ tỷ cũng rất biết nói vào trọng điểm!

"Không biết bây giờ Đại Phát đang làm gì?" Tiết Nhu cười hỏi.

"Không phải nhà nương ta vẫn luôn mở cửa hàng bán thịt sao? Bây giờ Đại Phát đang kinh doanh hàng thịt. Ha ha, mặc dù là một người buôn bán, nhưng sau này cũng có thể cơm no áo ấm. Cho dù là đọc sách, về sau nếu không có công danh thì có ích lợi gì? Mỗi ngày có thể kiếm ra tiền mới là thực tế!" Lý thị nói lời này cũng có chút ngượng ngùng, bởi vì dù sao Tiết gia cũng là dòng dõi thư hương mấy đời, thành thân với thiếu gia bán thịt này thật là uất ức, nếu không mười mấy hai mươi năm trước, nàng tiểu thư hàng thịt này cũng sẽ không đến Tiết gia để làm thiếp rồi!

Nghe nói như thế, ánh mắt của mọi người ở đây đều nhìn Tiết Nhu, Vô Ưu mong chờ tỷ tỷ có thể nói một câu để hủy bỏ chuyện này, mà phu thê Tiết Kim Văn đối với việc hôn sự này vẫn không thể nào bằng lòng được, không có cách nào là vì tình thế bắt buộc, còn chưa quyết định chắc chắn, cho nên cũng muốn nghe một chút ý kiến của đại nữ nhi. Còn có Tiết gia lão thái thái, bà là một người bảo thủ, danh tiếng Vô Ưu đã như thế, không gả cho Lý Đại Phát bà cho rằng không có biện pháp khác, hơn nữa trong miếu Bồ Tát cũng có chỉ thị, nhưng rốt cuộc Lý gia và Tiết gia vẫn không thế nào xứng đôi, cho nên cũng muốn nghe một chút ý kiến của Tiết Nhu. Mà Lý thị lại còn tranh thủ nịnh nọt Tiết Nhu, hi vọng nàng không có phản đối hôn sự này, dù sao cũng sắp bước sang năm mới rồi, chờ qua năm việc hôn sự này đã có thể thành rồi!

Tiết Nhu cúi đầu suy nghĩ, sau đó một lúc lâu dưới ánh mắt chăm chú của mọi người nàng mới nói một câu."Việc hôn sự này ngược lại cũng coi như thân càng thêm thân."

Nói xong câu này, mọi người còn muốn nghe tiếp, nhưng dĩ nhiên Tiết Nhu cũng không nói. Lúc này, Vô Ưu ngồi ở bên cạnh sốt ruột muốn chết! Tỷ tỷ tốt của ta, Tỷ không thể nói thêm một câu, Lý gia và nhà chúng ta không thích hợp sao? Nói nhanh đi!

Tiếp theo, Tiết Nhu bưng ly trà lên uống một ngụm, nói: "Đúng rồi, con nghe nói cha đã thăng lên chức chủ quan Lễ bộ."

ThấyTiết Nhu đột nhiên đổi đề tài, Vô Ưu thật sự tức giận, ngồi ở trên ghế không nói một lời, nhưng lỗ tai vẫn đang nghe, Tiết lão phu nhân và Chu thị cũng không tiếp tục nói chủ đề kia nữa, mà theo Tiết Nhu nói về chủ đề kế tiếp. Tiết Kim Văn nói: "Đúng vậy, hai mươi năm rồi, rốt cuộc đã bước chân lên được chức này, đoán chừng cả đời này của phụ thân con cũng chỉ lên được tới đây thôi !"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương