Y Lộ Phong Hoa
-
Chương 61-5: Mảnh giấy gợi ý khéo (5)
Nghe nói như thế, Lan Hinh nghĩ lại cũng phải, cho nên liền gật đầu đáp ứng."Hảo!"
Lát sau, Lan Hinh bỗng nhiên có hứng trí hỏi: "Vô Ưu, nói với ta, người trong lòng ngươi là ai?"
"A?" Nghe được câu hỏi Lan Hinh, Vô Ưu đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó mới nhún nhún đầu vai nói: "Ta chỗ nào có người trong lòng chứ?"
Nhưng, Lan Hinh không chịu tin tưởng."Ngươi đừng giấu giếm ta được không? Nhất phiến đại sư vừa rồi cũng đều đã nói, sao Hồng Loan của ngươi đã chuyển động, làm sao có thể không có người trong lòng đâu? Ngươi yên tâm, ta là người thứ nhất tuyệt đối không nói cho người thứ hai!"
Lan Hinh nói làm cho Vô Ưu có chút dở khóc dở cười."Nhưng ta thật sự không có mà!" Nói đến người trong lòng, sau khi đi đến thế giới này mười bảy năm, đoán chừng là do tiếp xúc với người khác phái quá ít chăng? Thật đúng là chưa gặp được người có thể làm nàng hồn khiên mộng nhiễu*. Lúc này, trong đầu không khỏi thoáng hiện gương mặt của Tần Hiển, ai, người kia nàng chỉ có ấn tượng tốt mà thôi, cũng không thích. Tiếp theo, trong đầu lại dần hiện ra một bóng dáng màu đen cao lớn, cặp mắt sâu thẳm kia, phù hợp với mày kiếm dài đến tóc mai... Làm sao nàng có thể đột nhiên nghĩ đến Thẩm Quân chứ? Thật là! Nàng không có tâm tư gì với người nam nhân lạnh như băng kia, nhưng mà đoán chừng hắn là soái ca trong một vài soái ca số lượng không nhiều lắm trên thế giới này từ khi nàng đến đây đi?
(Hồn khiên mộng nhiễu: chuyện làm người ta ngày đêm không yên – trích từ wp của luhehe712)
Lan Hinh chăm chú nhìn Vô Ưu gần một khắc, sau đó mới tin lời của nàng, không khỏi than thở nói: "Ngươi đã không có người trong lòng, như vậy ngươi nói sao Hồng Loan của ngươi chuyển động là sẽ xảy ra chuyện gì đây? A, ta đã biết, nhất định là có người muốn đến cửa cầu hôn?"
Nghe nói như thế, trong lòng Vô Ưu không khỏi lộp bộp một chút. Nàng nhưng không muốn lập gia đình, lại càng không muốn gả cho người nàng không yêu, càng đừng nói là ngay cả mặt người gả cũng không biết. Nhưng dường như ở thế giới này việc hôn sự thật sự không phải bản thân nàng có thể làm chủ, nàng không khỏi lo lắng, bởi vì thật sự lập gia đình theo lời nói cuộc sống của nàng sẽ có khả năng thay đổi hoàn toàn!
Thấy Vô Ưu cúi đầu nửa ngày không nói, Lan Hinh nhanh khuyên giải an ủi nói: "Ngươi không cần lo lắng, nhất phiến đại sư không phải đã nói sao? Sau này sẽ có một đoạn lương duyên!"
"Ân." Vô Ưu cười cười gật gật đầu. Tuy rằng Lan Hinh là bằng hữu tốt của mình, nhưng sự lo lắng của nàng, chỉ sợ nàng ấy vĩnh viễn sẽ không thể hiểu rõ!
Sau khi ăn xong, hai người Lan Hinh cùng Vô Ưu ở trong thiện phòng nghỉ ngơi một chút, còn nói không ít chuyện riêng tư, lúc sắc trời dần tối mới rời khỏi chùa bạch mã, sau khi đã vào cửa thành, mới lưu luyến tách ra. Chờ lúc Vô Ưu với Liên Kiều trở lại Tiết gia, thì cũng đã gần đến thời gian đốt đèn.
Vô Ưu rảo bước đi vào phòng Chu thị, thấy Chu thị đang ngồi thêu một bức đôi chim uyên ương nô đùa nhiều hoa văn, Vô Ưu không khỏi cười nói: "Nương, thế nào ngài lại đột nhiên muốn thêu mấy cái này? A, sẽ không phải là dành cho cha đi?"
Nghe nói như thế, Chu thị không khỏi liếc trắng mắt Vô Ưu một cái, nói: "Lúc này ta đều đã đến tuổi già rồi mà vẫn còn thêu cho cha ngươi cái này? Ngươi muốn cho người chê cười vì nương người à?"
Người cổ đại chính là như thế, chẳng qua là mới sang bốn mươi tuổi mà thôi, người vào lúc tuổi này ở hiện đại này còn sống rất tuyệt vời đâu! Vô Ưu ngồi xuống ở trước bàn bát tiên, tay chống má nghịch ngợm nói: "Nương, ngài còn trẻ thật mà! Nói không chừng sau này còn có thể sinh cho ta một đệ đệ hay là muội muội đâu."
"Ngươi lại nói bậy ta đánh ngươi bây giờ!" Chu thị cười vỗ nhẹ cánh tay Vô Ưu.
"Ha ha..." Vô Ưu ha ha cười.
Lúc này, đứng ở một bên Tống mụ nói: "Nãi nãi, thực ra nhị tiểu thư nói cũng không chuẩn, người qua bốn mươi tuổi mà sinh đứa nhỏ đâu có nhiều!"
Lát sau, Lan Hinh bỗng nhiên có hứng trí hỏi: "Vô Ưu, nói với ta, người trong lòng ngươi là ai?"
"A?" Nghe được câu hỏi Lan Hinh, Vô Ưu đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó mới nhún nhún đầu vai nói: "Ta chỗ nào có người trong lòng chứ?"
Nhưng, Lan Hinh không chịu tin tưởng."Ngươi đừng giấu giếm ta được không? Nhất phiến đại sư vừa rồi cũng đều đã nói, sao Hồng Loan của ngươi đã chuyển động, làm sao có thể không có người trong lòng đâu? Ngươi yên tâm, ta là người thứ nhất tuyệt đối không nói cho người thứ hai!"
Lan Hinh nói làm cho Vô Ưu có chút dở khóc dở cười."Nhưng ta thật sự không có mà!" Nói đến người trong lòng, sau khi đi đến thế giới này mười bảy năm, đoán chừng là do tiếp xúc với người khác phái quá ít chăng? Thật đúng là chưa gặp được người có thể làm nàng hồn khiên mộng nhiễu*. Lúc này, trong đầu không khỏi thoáng hiện gương mặt của Tần Hiển, ai, người kia nàng chỉ có ấn tượng tốt mà thôi, cũng không thích. Tiếp theo, trong đầu lại dần hiện ra một bóng dáng màu đen cao lớn, cặp mắt sâu thẳm kia, phù hợp với mày kiếm dài đến tóc mai... Làm sao nàng có thể đột nhiên nghĩ đến Thẩm Quân chứ? Thật là! Nàng không có tâm tư gì với người nam nhân lạnh như băng kia, nhưng mà đoán chừng hắn là soái ca trong một vài soái ca số lượng không nhiều lắm trên thế giới này từ khi nàng đến đây đi?
(Hồn khiên mộng nhiễu: chuyện làm người ta ngày đêm không yên – trích từ wp của luhehe712)
Lan Hinh chăm chú nhìn Vô Ưu gần một khắc, sau đó mới tin lời của nàng, không khỏi than thở nói: "Ngươi đã không có người trong lòng, như vậy ngươi nói sao Hồng Loan của ngươi chuyển động là sẽ xảy ra chuyện gì đây? A, ta đã biết, nhất định là có người muốn đến cửa cầu hôn?"
Nghe nói như thế, trong lòng Vô Ưu không khỏi lộp bộp một chút. Nàng nhưng không muốn lập gia đình, lại càng không muốn gả cho người nàng không yêu, càng đừng nói là ngay cả mặt người gả cũng không biết. Nhưng dường như ở thế giới này việc hôn sự thật sự không phải bản thân nàng có thể làm chủ, nàng không khỏi lo lắng, bởi vì thật sự lập gia đình theo lời nói cuộc sống của nàng sẽ có khả năng thay đổi hoàn toàn!
Thấy Vô Ưu cúi đầu nửa ngày không nói, Lan Hinh nhanh khuyên giải an ủi nói: "Ngươi không cần lo lắng, nhất phiến đại sư không phải đã nói sao? Sau này sẽ có một đoạn lương duyên!"
"Ân." Vô Ưu cười cười gật gật đầu. Tuy rằng Lan Hinh là bằng hữu tốt của mình, nhưng sự lo lắng của nàng, chỉ sợ nàng ấy vĩnh viễn sẽ không thể hiểu rõ!
Sau khi ăn xong, hai người Lan Hinh cùng Vô Ưu ở trong thiện phòng nghỉ ngơi một chút, còn nói không ít chuyện riêng tư, lúc sắc trời dần tối mới rời khỏi chùa bạch mã, sau khi đã vào cửa thành, mới lưu luyến tách ra. Chờ lúc Vô Ưu với Liên Kiều trở lại Tiết gia, thì cũng đã gần đến thời gian đốt đèn.
Vô Ưu rảo bước đi vào phòng Chu thị, thấy Chu thị đang ngồi thêu một bức đôi chim uyên ương nô đùa nhiều hoa văn, Vô Ưu không khỏi cười nói: "Nương, thế nào ngài lại đột nhiên muốn thêu mấy cái này? A, sẽ không phải là dành cho cha đi?"
Nghe nói như thế, Chu thị không khỏi liếc trắng mắt Vô Ưu một cái, nói: "Lúc này ta đều đã đến tuổi già rồi mà vẫn còn thêu cho cha ngươi cái này? Ngươi muốn cho người chê cười vì nương người à?"
Người cổ đại chính là như thế, chẳng qua là mới sang bốn mươi tuổi mà thôi, người vào lúc tuổi này ở hiện đại này còn sống rất tuyệt vời đâu! Vô Ưu ngồi xuống ở trước bàn bát tiên, tay chống má nghịch ngợm nói: "Nương, ngài còn trẻ thật mà! Nói không chừng sau này còn có thể sinh cho ta một đệ đệ hay là muội muội đâu."
"Ngươi lại nói bậy ta đánh ngươi bây giờ!" Chu thị cười vỗ nhẹ cánh tay Vô Ưu.
"Ha ha..." Vô Ưu ha ha cười.
Lúc này, đứng ở một bên Tống mụ nói: "Nãi nãi, thực ra nhị tiểu thư nói cũng không chuẩn, người qua bốn mươi tuổi mà sinh đứa nhỏ đâu có nhiều!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook