Y Lộ Phong Hoa
Chương 57-1: Nông trang thanh u (1)

Editor: Tử SắcY

Hôm sau, vào thời gian buổi sáng sớm, mặt trời vừa mới lấp ló, chưa chiếu ra từng tia ánh sáng vàng rực rỡ, cũng chính là thời điểm trời trong mát, một nhà Tiết gia xuất phát chạy thẳng về phía ngoài thành. Bởi vì mặc dù ra khỏi thành nhưng lộ trình vẫn còn hơn mười lí, chỉ sợ ở trên đường trì hoãn một canh giờ, cho nên sớm đã đi.

Tiết Kim Văn cùng con là Tiết Nghĩa cưỡi ngựa ở phía trước mở đường, phía sau là một chiếc xe ngựa tứ luân, đây là Tiết Vô Ưu vì Tiết lão thái thái mà mua, giờ phút này, trong xe là Tiết lão thái thái cùng với hai cái nha đầu của nàng đang ngồi, hơn nữa Chu thị cũng ngồi cùng. Phía sau nữa là hai chiếc xe ngựa xanh bố tóc húi cua mướn, một chiếc phía trước là Vô Ưu với Liên Kiều cùng Tống mụ Bình Nhi đang ngồi ở bên trong, một chiếc phía sau là Dung tỷ cùng với nha đầu của nàng và Hồng Hạnh Liễu Xanh ngồi, một chiếc xe ngựa phía sau cùng là một chiếc xe thô sơ, bình thường xe ngựa này là Tiết gia cho hạ nhân kéo để mua gạo mua đồ dùng, còn hôm nay lại lôi kéo bảy tám người lớn nhỏ, có Vượng Nhi, Phương nhi cùng với hai cái gã sai vặt và tiểu nha đầu cùng hai bà tử thô sử. Có thể nói hôm nay Tiết gia hầu như toàn thể đều được xuất động , chỉ để lại một hai cái bà tử với lão nhân trông cửa.

Có thể nói Vô Ưu từ khi đi đến thế giới này rất ít ra khỏi thành, chỉ có mấy lần cùng với Tiết lão thái thái và Chu thị đi dâng hương cho chùa miếu ngoài thành mà thôi. Cảnh vật ngoài kinh thành quả thật không sai, hai bên đường là cây dương thụ cao lớn dị thường, đất cả hai bên đều là đất phì nhiêu, còn có thể nhìn thấy rất nhiều nông nhân đang trồng trọt, xe ngựa trên đường lui tới cùng với người đi đường nối liền không dứt, dù sao đây cũng là đất dưới chân thiên tử, toàn người đọc sách ở Đại Tề, thương nhân, quan to quý nhân đều tập hợp ở nơi này.

Lại đi thêm mấy lí, xe ngựa rẽ ngoặt chuyển vào một hẻm so với đường đi có chút nhỏ, cảnh sắc nơi này bỗng chốc liền thay đổi. Bên trái là cánh rừng mênh mông vô bờ, không xa còn có một dòng suối nhỏ dị thường trong suốt, dòng chảy róc rách từ trên núi xa xa chảy xuống, làm cho người ta cảm giác được mát mẻ dị thường. Mà bên phải đường là một tòa nông trang này nối tiếp một tòa nông trang khác hoặc là những biệt viện cao lớn môn nơi của quan to quý nhân. Nơi này dù sao cũng có nhiều, cho nên còn có không ít người ở trong hoa viên này, quý nhân trong biệt viện này đại khái cũng chỉ có ngắm cảnh hoa viên, cho nên nơi này tuyệt đối là một địa phương tĩnh dưỡng nghỉ ngơi rất tốt!

Xe ngựa lại đi một thời gian ngắn nữa, rốt cục mới ngừng lại ở trước một nhà lâu có chút cũ. Sau khi Tiết Kim Văn cùng Tiết Nghĩa xuống ngựa, lập tức nhanh đi đến trước xe ngựa của Tiết lão thái thái, dìu Tiết lão thái thái xuống xe, sau đó, mọi người trên xe ngựa đều cũng ào ào xuống xe, ánh mắt không hẹn mà đều cùng đánh giá toà thôn trang ở trước mắt. Chỉ thấy trên cửa có khắc bốn chữ Thanh Nhã Hiền cư trên mặt thạch đá, cây cột cửa mới trên lầu được sơn nước đỏ qua một lần, chỉ là tảng đá đã bị mưa gió ăn mòn nhiều năm trên cửa lầu mới có thể nhìn ra nơi này đã được xây nhiều năm rồi. Từ cửa lớn nhìn vào, thấy được bên trong có phòng xá, cây cối, con đường, rất rộng dị thường, không tránh khỏi làm cho người ta có cảm giác muốn chạy nhanh vào để thưởng thức phong cảnh.

Lúc này, Vượng Nhi mang theo hai gã sai vặt cùng với một nha đầu thô sử mới mua về đứng trước thôn trang nghênh đón. Hắn quỳ trên mặt đất nói: "Chúng tiểu nhân cấp lão thái thái thỉnh an, cấp đại gia thỉnh an, cấp Đại nãi nãi thỉnh an, cấp Nhị nãi nãi thỉnh an, cấp thiếu gia các tiểu thư thỉnh an!"

"Đều đứng lên đi! Vài hạ nhân kia cũng là lần đầu tiên được gặp chủ tử, ngươi cứ thưởng bọn họ một người một điếu tiền đi!" Tiết lão thái thái lên tiếng nói.

"Tạ lão thái thái! Tạ đại gia! Tạ nhóm các vị chủ tử!" Nghe nói mỗi người có một điếu tiền, vài gã sai vặt cùng tiểu nha đầu kia đều vui sướng dị thường, cao hứng lại dập đầu.

"Nương, chúng ta vào xem đi?" Sau đó, Tiết Kim Văn đỡ Tiết lão thái thái nói.

"Ân." Tiết lão thái thái gật gật đầu, cất bước lên bậc thềm, sau đó từng người mới đi theo sau lưng nàng vào thôn trang.

Vừa đi vào trang tử, Vô Ưu đã bị phong cảnh nơi này hấp dẫn. Phòng xá đều được lát gạch xanh lục ngõa, tuy rằng trong lâm viên Giang Nam không có kiến trúc tinh xảo cầu kỳ, nhưng cũng đều rộng mở sáng ngời, cách phòng xá không xa là mười khỏa cây ngô đồng, từng tán cây to lớn đem ánh sáng mặt trời ngăn trở, thật sự đây là một địa phương rất thanh lương. Lại cách đó không xa còn có một hồ nước, tuy rằng không lớn, nhưng bên trong lại gieo trồng không ít hoa sen, hiện tại gần đến mùa đã lộ ra đầy giác, bên cạnh hồ nước còn có một đình để hóng mát, trong đình bày biện từng tảng đá to nhỏ làm bàn ghế, nơi đó cũng là một địa phương ngắm cảnh rất tốt. Xa xa lại chính là ruộng đất thành phiến, được gieo trồng lúa mạch, hiện tại từng mẫu đều đã vàng óng ánh, lập tức sẽ đến mùa thu hoạch.

Kỳ thực, lúc ở hiện đại, Vô Ưu đã có một giấc mộng thế ngoại đào viên đông thưởng cúc hạ ngắm li, chỉ là rất khó để thực hiện, không nghĩ tới hiện tại nàng rốt cục đã có một nơi thanh u yên tĩnh như thế lại là một địa phương tĩnh dưỡng tâm tình rất tốt, cho nên trên mặt tự nhiên là vui mừng không thể nào tả xiết!

"Uh, thôn trang này thật sự là không sai, Vô Ưu, ngươi thật sự là có mắt nhìn!"

Nhìn quanh một chút bốn phía, Tiết lão thái thái cười đối với Vô Ưu đứng ở bên cạnh nói. Một bên Tiết Kim Văn cùng Chu thị, mọi người cũng đều cảm giác rất không sai. Lí thị Dung tỷ tuy rằng cũng rất thích thôn trang này, nhưng đến cùng là do ghen tị ở trong lòng, cho nên trên mặt chỉ có vẻ khinh thường.

"Vô Ưu chưa thấy qua, cũng không biết thô trang nào sẽ tốt, vì vậy thôn trang này ít nhiều cũng là do Hưng Nhi giúp ta chọn. Hơn nữa thôn trang này dù sao cũng đã lâu chưa có ai ở, vẫn là do Vượng Nhi ở trong này giúp đỡ xem xét sửa chữa rất nhiều đâu!" Vô Ưu cười trả lời.

"Uh, không nghĩ tới Vượng Nhi tuổi nhỏ như vậy mà còn có khả năng này. Ta xem thôn trang của ngươi cũng cần phải có người thủ, vậy cứ cho Vượng Nhi ở trong này giúp ngươi chiếu cố đi!" Tiết lão thái thái nhìn lướt qua Vượng Nhi nói.

Nghe nói như thế, Vô Ưu cười nói: "Tổ mẫu, cháu gái cũng nghĩ như vậy, chỉ là còn chưa kịp hỏi lại tổ mẫu, đến cùng vẫn là tổ mẫu thận trọng, thay Vô Ưu suy nghĩ là tốt lắm!"

"Tiểu hài tử ngươi còn nhỏ làm việc không khỏi thiếu tinh tế, thôn trang như vậy nếu không có người đắc lực trông coi thì làm sao có thể? Ta xem Vượng Nhi không sai, về sau ngươi xuất giá, sẽ cho hắn làm nhị tì theo nhà ngươi là tốt lắm!" Tiết lão thái thái cười nói.

Lời này làm cho Vô Ưu mặt ửng hồng lên. Cười nói: "Tổ mẫu, ngài thế nào đột nhiên lại nói chuyện này đâu?"

Bất quá lời này cũng làm cho Lí thị rất khó chịu, lập tức nói: "Lão thái thái, tuy rằng nữ nhi gả đi ra ngoài nên có thị tì, nhưng dù sao Vượng Nhi cũng là người quản thôn trang nhà chúng ta, hắn đi sang nhà người khác cũng không thuận tiện lắm a?"

Lời Lí thị nói làm cho Vô Ưu khẽ giật mày. Bỗng chốc Tiết Vô Ưu đã chợt hiểu ý tứ minh bạch của nàng, đại khái là nàng muốn đánh chủ ý lên thôn trang của nàng đi. Hừ, đồ đàn bà này thật đúng là lòng tham không đáy, một khi có thứ tốt thì không thể không đứng ra tranh giành!

"Cái này có cái gì không thuận tiện? Về sau thôn trang này tự nhiên cũng là của hồi môn của Vô Ưu, người của nàng quản lý của hồi môn của nàng thì không thích hợp sao?" Tiết lão thái thái nói.

Nghe nói như thế, Vô Ưu không khỏi nghĩ: Tiết lão thái thái này tuy rằng rất yêu thương tôn tử, nhưng đến cùng ý nghĩ vẫn tỉnh táo, đại khái là nàng cũng biết về sau tôn tử nàng về sau không nên thân, cho nên nàng cũng không trông cậy được mà quay về phía nàng đi?

Lời Tiết lão thái thái nói lập tức làm cho thanh âm của Lí thị bén nhọn lên."Cái gì? Lão thái thái, ngài không phải là đang đùa đi? Thôn trang tốt như vậy mà ngài muốn đem nó cho họ khác? Ngài cũng có tôn tử nha, Nghĩa ca mới là họ Tiết!" Nói xong, Lí thị đem Nghĩa ca kéo đến trước mặt Tiết lão thái thái.

Lời Lí thị nói làm cho Tiết lão thái thái nhướng mày, hiển nhiên là rất phản cảm. Mà lúc này, Nghĩa ca cũng nói."Tổ mẫu, những thứ gì của Tiết gia về sau không phải đều là của ta sao? Về sau ta còn muốn thay Tiết gia nối dõi tông đường đâu!"

Lúc này, Tiết Kim Văn đứng ở một bên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà khiển trách: "Ngươi không có tiền đồ, người muốn cái gì sao không tự mình đi kiếm? Thôn trang này chính là do tỷ tỷ ngươi tự mình mà kiếm về, những thứ gì đó mà vi phụ có đều cho ngươi ngươi cũng thôi đi, còn có ý muốn chiếm lấy thứ của tỷ tỷ ngươi?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương