Y Lộ Phong Hoa
-
Chương 101: Tương kính như tân
"Không cần, ta chỉ thuận miệng hỏi mà thôi, trước mắt nhiều người như vậy, cũng không thiếu một người là nàng! Đi làm việc của ngươi đi." Nghe thấy lời nói của Xuân Lan, Vô Ưu nói một câu.
"Vâng. " Sau đó, Xuân Lan cúi đầu lui ra ngoài.
Xuân Lan đi rồi, Liên Kiều đã đeo trang sức cho Vô Ưu xong, rất bất mãn nói bên tai Vô Ưu: "Nhị tiểu thư, Thu Lan này làm cũng quá rõ ràng đi? Giống như cô gia mới là chủ tử chính thức của nàng ta, không hề để ý ngài!"
"Nàng ở bên cạnh nhị gia từ nhỏ, điều này cũng khó trách!" Vô Ưu không hề gì nói.
"Hừ, nàng ta muốn bay lên đầu cành làm phượng hoàng đi?" Liên Kiều hừ lạnh một tiếng sau đó nói một câu.
"Tùy nàng ta đi!" Vô Ưu nói.
"Nhị tiểu thư, tại sao ngài cứ như không để ý chút nào vậy? Bây giờ ngài và cô gia đang tân hôn đó! Nàng ta là một nha hoàn chẳng những không biết cấm kỵ, còn trắng trợn như vậy, ngài không thể không đề phòng, ngài đã quên lời của đại nãi nãi nhà chúng ta và Tống mụ nói với ngài rồi sao? Bây giờ nàng ta chỉ là một nô tỳ lại dám coi nhẹ ngài như vậy, nếu sau này thật sự trở thành nửa chủ tử vậy còn không phải bay lên tận trời sao? Ngài nghĩ đến nhị nãi nãi nhà chúng ta liền biết, bây giờ không đề phòng, sau này sẽ thiệt thòi!" Liên Kiều lo lắng nói, quả thật là sốt ruột thay chủ tử nhà mình.
Ngọc Trúc thu dọn giường chiếu xong nghe nói như thế, cũng hơi lo lắng, nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ đứng nghe bên cạnh, Vô Ưu đứng lên từ tú đôn, hời hợt nói: "Em cũng biết nàng ta chỉ là một nha hoàn mà thôi, ta tội gì phải tức vì một nha hoàn? Được rồi, mọi chuyện ta tự có chừng mực, các em cũng đi xuống thu dọn một chút đi, ta ở đây chờ nhị gia một chút!"
Thấy chủ tử bất vi sở động, Liên Kiều và Ngọc Trúc chỉ đành phải lui xuống. Hai người các nàng đi rồi, trong phòng chỉ còn lại một mình Vô Ưu, chậm rãi đi đến bàn sách, thuận tay cầm một quyển sách Thẩm Quân đọc đêm qua, đôi mắt chợt thấy trên một góc bàn có một thứ giống hạt đào, cầm qua nhìn một chút, chỉ thấy giống hạt mơ hạnh mình vừa ăn, nàng không nhịn được nhíu mày lại! Sau đó, chợt nhớ tới tối hôm qua đặt một quả mơ hạnh khác trên bàn sách, bây giờ đôi mắt nhìn qua bàn sách hai lần, quả nhiên không thấy quả mơ hạnh kia, xem ra là bị Thẩm Quân ăn, bọn nha hoàn không dám động đến đồ trong phòng của chủ tử. Lại nói từ đêm qua đến sáng sớm nay cũng không có ai đến, chỉ có Liên Kiều, Ngọc Trúc, tối hôm qua có Thu Lan tới hầu hạ bọn họ rửa mặt mà thôi! Nghĩ lại Thẩm Quân này cũng thật thú vị, vậy mà lại lặng lẽ ăn mơ hạnh, hắn biết mình đặc biệt để lại cho hắn sao? Khóe miệng cười cười vểnh lên, cảm thấy hạt trong tay rất thú vị, liền để hạt mình vừa ăn cùng với hạt này đặt lên trên trên bệ cửa sổ, hạt này sau khi phơi nắng có thể để lâu một chút, có lẽ thật sự có thể ở chỗ kinh thành này trồng được hai cây mơ hạnh đó!
Lúc này, két một tiếng cửa bị đẩy ra, Vô Ưu quay đầu một cái, chỉ thấy là Thẩm Quân xuân hạ thu đông mùa nào cũng mặc áo choàng màu đen đi đến, trong tay còn một thanh bảo kiếm, còn thắt bên một góc áo choàng bên hông, hình như trên trán còn có chút mồ hôi, vừa nhìn cũng biết là vừa mới luyện công trở về!
Thấy hắn đã trở về, Vô Ưu đứng trong phòng, vẫn thật sự có chút không biết làm sao, không biết nên nghênh đón hay là nên cứ như vậy chào hỏi với hắn? Dường như Thẩm Quân nhìn thấy mình, cũng ngẩn ra, có lẽ tâm trạng giống nhau đi? Dù sao trong phòng chỉ có hai người bọn họ mà thôi!
Nhìn nhau một lát, bỗng có hai người từ bên ngoài đi vào, một người là Xuân Lan trong tay bưng một chậu nước nóng rửa mặt, một người là Thu Lan cầm khăn mặt sạch sẽ trong tay. Nhìn thấy hai người kia, Vô Ưu hiểu trước mắt kẻ dưới vẫn cần phải diễn trò đủ!
Sau đó, Vô Ưu bước đến, mỉm cười đi tới trước mặt Thẩm Quân, dịu dàng nói: "Nhị gia đã về?"
"Ừm." Thẩm Quân gật đầu.
"Đưa cho ta đi!" Vô Ưu bước đến nhận lấy bảo kiếm trong tay Thẩm Quân.
"Cẩn thận một chút, rất nặng!" Lúc đặt thanh bảo kiếm vào trong tay Vô Ưu Thẩm Quân nhắc nhở.
Nghe nói như thế, Vô Ưu vừa tiếp xúc với bảo kiếm trong tay Thẩm Quân, không ngờ lại nặng hơn so với tưởng tượng của nàng nhiều! Không phải nói bảo kiếm càng nặng càng tốt sao? Sau đó Vô Ưu ước lượng trọng lượng trong tay, cười nói: "Rất nặng nha!"
Nhìn thấy Vô Ưu cầm một bảo kiếm hơn mười hơn mười cân trong tay cũng không mất sức bao nhiêu, Thẩm Quân hơi nhíu mày lại, sau đó nói: "Chờ ta rửa mặt xong, chúng ta phải đi thỉnh an lão phu nhân! Hai ngày nay quân doanh bề bộn nhiều việc, vẫn luôn đi sớm về trễ, đã chừng mấy ngày không thỉnh an lão nhân gia rồi!"
"Ừm." Vô Ưu gật đầu, sau đó hai tay cầm bảo kiếm xoay người đặt bảo kiếm lên trên giá.
Sau đó, Thẩm Quân rửa mặt dưới sự hầu hạ của Xuân Lan và Thu Lan, lại súc miệng, sau khi rửa mặt sạch sẽ, mới nói với Vô Ưu: "Đi thôi!"
"Ừm." Vô Ưu gật đầu, sau đó kề vai cùng Thẩm Quân đi ra khỏi cửa.
Thẩm Quân và Vô Ưu đi rồi, trong phòng chỉ còn lại Xuân Lan và Thu Lan, Xuân Lan thấy xung quanh vắng lặng, liền nhỏ giọng nói với Thu Lan: "Thu Lan, chúng ta là chị em tốt lớn lên cùng nhau, nên mới khuyên ngươi một câu, sau này lúc ngươi hầu hạ nhị gia đừng như vậy..." Xuân Lan bỗng không tìm ra một từ tốt nào để miêu tả, cảm thấy nặng sẽ ảnh hưởng đến tình cảm chị em, nói nhẹ Thu Lan lại nghe không hiểu!
"Như vậy cái gì?" Nghe nói như thế, khuôn mặt Thu Lan phiền lại, trực tiếp hỏi.
Thấy đã phá vỡ cửa sổ giữa trời, lời nói Xuân Lan cũng lời rõ ràng: "Thu Lan, trước đây ngươi thế nào chỉ cần không phạm sai lầm lớn, cũng không đáng kể, vì bên người nhị gia không có nữ chủ tử, bây giờ nhị gia đã cưới nhị nãi nãi, ngươi phải khiêm tốn một chút, ngươi... còn không đúng mực nữa, nhị nãi nãi sẽ không vui vẻ!"
"Trước đây ta hầu hạ nhị gia thế nào, bây giờ vẫn hầu hạ như vậy, nhị nãi nãi không vui vẻ thì có thể làm gì?" Thu Lan vẫn mạnh miệng, thật ra trong lòng đều hiểu.
"Nếu trong lòng nhị gia không có nãi nãi này, vậy cũng không có gì! Nhưng ngươi không thấy được sao? Nhị gia vô cùng tôn trọng nhị nãi nãi này, trước đây chưa từng có chuyện để tâm đến một người phụ nữ như vậy. Chỉ cần nhị nãi nãi nói sơ qua một câu trước mặt nhị gia, ngươi sẽ chết không có chỗ chôn! Nói chung, những gì nên nói ta đều nói rồi, tự ngươi suy nghĩ thật kỹ đi!" Xuân Lan thấy Thu Lan có chút ngu ngốc mù quáng, nói xong liền một mình bưng chậu nước đi ra ngoài. Còn lại một mình Thu Lan đằng sau ngẩn người ở đó!
Thẩm Quân và Vô Ưu kề vai đi vào gian nhà của Thẩm lão phu nhân, lúc này, Thẩm lão phu nhân cũng vừa mới mới vừa dậy không lâu, đang ngồi trước bàn trang điểm để nha hoàn hầu hạ chải đầu, Thẩm Quân và Vô Ưu đến, lần lượt hành lễ nói: "Nhi tử, con dâu thỉnh an lão phu nhân!"
Thẩm lão phu nhân ngồi trước bàn trang điểm vừa quay đầu nhìn, thấy là Thẩm Quân và Vô Ưu!" Không khỏi cười nói: "Sao hôm nay lại đi cùng nhau? Quân nhi, hôm nay không đến quân doanh sao?"
Thẩm Quân thấy hỏi, vội vàng nói: "Đã mấy ngày không thỉnh an mẹ, vì vậy hôm nay tính ăn sáng xong ăn sáng xong mới đi!"
"Thì ra là vậy, ta còn tưởng rằng con đã bỏ quên mẹ ở sau gáy rồi đó!" Thẩm lão phu nhân nghe nói như thế đương nhiên là vui vẻ.
"Mẹ nói gì vậy? Thực sự là con có việc trong quân doanh, không phải hôm nay không có việc gấp đã tới rồi sao!" Thẩm Quân ân cần nói.
"Ta nghe nói mấy ngày nay con đều đi sớm về trễ, ta một bà lão không lo, người ta là cô dâu mới cưới vừa mới đến nhà chúng ta, sao con lại lạnh nhạt với người ta?" Mí mắt Thẩm lão phu nhân liếc mắt nhìn Vô Ưu đang đứng ở bên cạnh một cái.
Một câu nói làm sắc mặt Vô Ưu hơi đỏ lên, Thẩm Quân lại nói: "Con là quân nhân, đừng nói là bây giờ, sau này thời gian chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều vẫn còn, sau này từ từ quen là được rồi!"
Vô Ưu bên cạnh cũng vội vàng nói: "Lão phu nhân không cần bận tâm, nhị gia là đàn ông, là người tài giỏi bên người bên người hoàng thượng, vẫn phải lấy chuyện trong triều đình làm trọng. Con ... Chúng con còn trẻ, tương lai còn dài!"
Nghe nói như thế, ngược lại Thẩm lão phu nhân hài lòng gật đầu. Hơi cười nói: "Con có thể nghĩ như vậy là tốt rồi, đàn ông ấy mà chí ở bốn phương, phụ nữ phải nhịn một chút, nhưng hạnh phúc nhất của phụ nữ chính là có thể có được sự thương tiếc và tôn trọng của đàn ông, xem ra con là một người thông minh, không cần ta phải nhiều lời!"
Nghe thấy lời nói của Thẩm lão phu nhân, Vô Ưu nghĩ thầm: Chắc những lời mình vừa nói coi như là làm Thẩm lão phu nhân thoả mãn đi? Mấy lần tới thỉnh an như vậy, mặc dù Thẩm lão phu nhân không quá mức thân thiện gì đó, nhưng thái độ cũng coi như là thái độ bình thường của mẹ chồng đối với con dâu, chắc Thẩm lão phu nhân sẽ không thể nào thích mình, nhưng vẫn còn cho mình thể diện. Vô Ưu biết nhà mẹ đẻ mình không quyền không thế, đương nhiên không thể so sánh với Ngọc quận chúa trước đó, hơn nữa dung mạo cũng không phải là khuynh quốc khuynh thành, chắc Thẩm lão phu nhân cho rằng con trai của mình rất xuất sắc, là rồng phượng trong loài người, muốn thấy người sang bắt quàng làm họ cũng không phải là không thể, căn cứ vào những cân nhắc này, ở trước mặt Thẩm lão phu nhân Vô Ưu cũng còn cẩn trọng. Có lẽ bốn chữ thận trọng chú ý không sai được đối với mẹ chồng cáo mệnh, vì vậy, sau một lát, Vô Ưu cười theo nói: "Vô Ưu còn trẻ, lão phu nhân chẳng những thấy nhiều biết rộng, mà đi qua cầu nhiều hơn so với Vô Ưu đi qua đường, vì vậy cho dù là chuyện gì Vô Ưu vẫn cần lão phu nhân chỉ điểm!"
Nói mấy câu đại khái là làm Thẩm lão phu nhân vui vẻ rồi đi, trên mặt cũng nở nụ cười, đồng thời nói với Vô Ưu: "Con tới xem một chút hôm nay ta cài cây trâm nào thì đẹp?" Nói xong, liền lấy mấy cây trâm vừa rồi Song Hỉ lấy ra cho Vô Ưu nhìn.
Vô Ưu đến gần, cúi đầu nhìn thoáng qua mấy cây trâm trong tay Song Hỉ, có một cây trâm vàng khắc chữ song hỉ, một cây trâm bạch ngọc khắc hoa mẫu đơn, còn có hai cây ngọc bích khắc các loại hoa văn, Vô Ưu nhìn hôm nay Thẩm lão phu nhân mặc một bối tử màu bạc phấn, sau đó mới rút cây trâm bạch ngọc khắc hoa mẫu đơn từ trong tay Song Hỉ ướm lên trên đầu Thẩm lão phu nhân, cười nói: "Lão phu nhân, quần áo hôm nay ngài mặc phối với cây trâm này đẹp hơn! cây trâm vàng kia không hợp với bộ quần áo này, hai cây trâm ngọc bích lại có cảm giác hôm nay quá lạnh, dù sao bây giờ bên ngoài vẫn còn hơi lạnh, cây trâm bạch ngọc này cho dù là màu sắc và hoa văn hay là phẩm chất đều vừa vặn! Ngài cảm thấy thế nào?"
Nghe thấy lời nói của Vô Ưu, Thẩm lão phu nhân nhìn thoáng qua cây trâm và quần áo trên người mình trong gương đồng, sau đó gật đầu một cái nói: "Ừ, nói không sai!"
Có được sự đồng ý của Thẩm lão phu nhân, Vô Ưu rất vui vẻ, trong nháy mắt liếc nhau với Thẩm Quân một cái. Trong lòng ít nhiều cũng có chút khẩn trương, nàng cũng không am hiểu phối quần áo trang sức, xem mấy loại đồ trang sức này, còn không bằng để nàng bắt mạch cho Thẩm lão phu nhân nhiều một chút, không ngờ nói xong ngược lại lại khiến Thẩm lão phu nhân gật đầu! Sau đó, Thẩm lão phu nhân liền cười với Song Hỉ bên cạnh: "Hôm nay liền cài cây trâm bạch ngọc khắc mẫu đơn mà nhị nãi nãi vừa nói đi!"
"Vâng." Song Hỉ nghe xong, nhanh chóng đặt mấy cây trâm khác vào trong hộp trang sức. Lúc này, Vô Ưu cười bước đến, nói: "Lão phu nhân, để Vô Ưu đến hầu hạ ngài nha?"
"Ừm." Nghe nói như thế, Thẩm lão phu nhân gật đầu.
Sau đó, Vô Ưu bước đến nhận lấy cây trâm bạch ngọc kia trong tay Song Hỉ, nhìn vào gương đồng ước lượng với búi tóc của lão phu nhân, rồi cài vào phần tóc trên trán của Thẩm lão phu nhân! Cũng cười hỏi: "Lão phu nhân, ngài thấy thế nào?"
Quan sát kỹ lưỡng mình trong gương đồng, Thẩm lão phu nhân hài lòng gật đầu nói: "Ừm, không tệ!"
Đang nói chuyện, chỉ nghe một nha hoàn phía ngoài nói: "Lão phu nhân, đại nãi nãi đến!"
Vừa dứt lời, liền nghe được một loạt tiếng bước chân, một tràng cười cũng theo đó vào, sau đó Vô Ưu ngẩng đầu một cái, thấy hôm nay Diêu thị mặc một bộ bối tử tơ lụa màu vàng nhạt đi đến, trước tiên phúc thân nói: "Thỉnh an lão phu nhân!"
"Ừ, con đến thật đúng lúc, mau đến đây nhìn xem đầu tóc của ta hôm nay thế nào?" Thẩm lão phu nhân cười nói.
Diêu thị nghe vậy, bước đến nói một câu: "Đệ muội và nhị thúc cũng ở đây sao?"
"Bọn họ cũng vừa mới đến!" Thẩm lão phu nhân nói.
"Đại tẩu!" Thẩm Quân và Vô Ưu chào Diêu thị một cái.
"Nhanh miễn đi!" Diêu thị nói một câu, quay đầu quan sát trái phải búi tóc Thẩm lão phu nhân một cái, sau đó cười nói: "Đẹp, đẹp, kiểu tóc rất đẹp, cây trâm này cài vào cũng rất hợp đó!"
"Cây trâm này là đệ muội con giúp ta chọn đó!" Thẩm lão phu nhân nhìn vào gương sờ búi tóc của mình nói.
"Đệ muội thật tinh mắt nha!" Diêu thị cười nói.
"Tốt hơn con!" Thẩm lão phu nhân nói đùa.
Nghe nói như thế, Diêu thị giơ khăn tay lên, cười nói với Thẩm Quân và Vô Ưu: "Đệ muội, nhị thúc, các ngươi có nghe thấy hay không? Đệ muội là nhất nha, ta người con dâu này cũng phải cũng phải đứng dịch sang một bên đó! Lão phu nhân, sao ngài lại ở đây bất công như vậy, tốt xấu gì con cũng hầu hạ bên người ngài sắp hai mươi năm rồi đó! Bây giờ có con dâu nhỏ, cũng không cần con dâu lớn là con rồi? Ha ha..."
Nghe nói như thế, Thẩm lão phu nhân cười ha ha, nói: "Nhắc đến những năm gần đây hai anh em bọn họ không ở nhà nhiều, lão gia khi còn tại thế cũng là chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, những năm gần đây thật đúng là may nhờ có đại tẩu con đây cười cười nói nói ở bên cạnh ta đó!"
"Những năm gần đây đương nhiên là đại tẩu lao khổ công cao!" Thẩm Quân phụ họa nói.
"Nhị thúc nói đùa rồi, ta là một người phụ nữ, chuyện lớn cũng không làm được, đơn giản chỉ là hầu hạ một người già, quản lý một cái nhà mà thôi! Những năm gần đây đại ca đệ như vậy, vẫn là ít nhiều có đệ giúp đỡ đó!" Diêu thị nghiêm nghị nói.
Lúc này, Thẩm lão phu nhân nói: "Nhìn thấy các con chị dâu khiêm nhường em trai cung kính, hòa thuận như vậy, ta rất vui mừng đó! Được rồi, vừa lúc hôm nay các con cùng đến đây, thì cùng ăn sáng ở chỗ ta đi! Cũng đi gọi người đỡ Trấn nhi qua đây!"
"Vâng!" Diêu thị và Vô Ưu đều lên tiếng trả lời. Sau đó, Song Hỉ đi phân phó phòng bếp cơm sáng đều đưa đến phòng lão phu nhân.
Lại nói đùa một lát, Thẩm Trấn cũng được bọn nha hoàn đỡ qua đây, cơm sáng cũng đã bày xong, Thẩm lão phu nhân cùng hai người con trai hai người con dâu ngồi vào bàn ăn cơm, bữa sáng hôm nay cũng phong phú hơn bình thường, các món ăn nhẹ, dưa muối, thịt muối, bánh bột mì, bánh màn thầu, các loại bánh ngọt bày trọn một bàn, Tào di nương cũng qua đây, vẫn là quy củ cũ, đứng tại chỗ hầu hạ xới cơm gì đó, tất cả mọi người ngồi vào bàn cơm vừa ăn vừa nói chuyện.
Ăn, ăn, Diêu thị cười nói: "Lão phu nhân, mơ hạnh hôm qua ngài đã ăn chưa? Cảm thấy mùi vị như thế nào?"
"Ăn hai quả, mùi vị không tệ! Không quá giống mơ hạnh ở chỗ chúng ta, nhất là hình dáng quả thật khiến người ta vui mừng." Thẩm lão phu nhân cười nói.
"Đúng vậy, quả lớn chừng quả trứng gà, vừa chua vừa ngọt, nhưng ngọt hơn mơ hạnh ở chỗ chúng ta một chút, lại ít chua hơn một chút! Nếu không sao có thể là cống phẩm chứ!" Nói một câu, Diêu thị cười nói với Vô Ưu nói: "Đệ muội nha, đại ca muội nói muội mới cầm hai quả, muội cũng thật là, cho dù mơ hạnh đó không nhiều lắm, nhưng muội cũng nên cầm nhiều hơn vài quả để nếm thử nha!"
Nghe nói như thế, Vô Ưu cười, nói: "Nếm thử mùi một chút là được rồi!"
Lúc này, Thẩm Quân nghe nói như thế, quay đầu nhìn Vô Ưu ngồi bên cạnh mình, Vô Ưu cũng phát hiện hắn nhìn mình chằm chằm, nghĩ thầm: Mơ hạnh đó nhất định là bị hắn ăn hết, có lẽ hắn biết mình đặc biệt giữ lại một quả đó cho hắn đi? Nhưng đột nhiên lại cảm thấy trên mặt nóng hừng hực, Diêu thị nói mình chỉ lấy hai quả, mình để lại cho hắn một quả, có phải quá đối tốt với hắn một chút không? Khiến hắn hiểu lầm mình gì đó?
Lúc này, Diêu thị nhìn thấy Thẩm Quân và Vô Ưu hình như đang mắt đưa mày lại với nhau, liền bật cười, nói: "Chẳng qua đệ muội cầm hai quả cũng tốt, muội và nhị thúc mỗi người một quả!" Bốn chữ cuối cùng cố ý kéo dài, làm tất cả mọi người đều cười.
Lúc này, Vô Ưu cảm thấy mặt của mình rất nóng, Diêu thị chính là người nói đùa rất thành thạo, thường khiến người ta đỏ ửng cả mặt! Lúc này, Vô Ưu cúi đầu chợt thấy trong bát mình nhiều hơn một miếng thịt ức ngan, ngẩng đầu vừa nhìn, liền thấy khuôn mặt không có mấy nét mặt kia của Thẩm Quân, nhưng lúc này con ngươi của hắn lại rất sâu thẳm, phảng phất tỏa ra quan tâm và yêu thương vô hạn, nàng không khỏi ngẩn ra!
Sau đó, chỉ nghe bên tai lại truyền tới tiếng cười nói của Diêu thị: "Lão phu nhân, người nhìn vợ chồng son này đi, nói có nhiều ân ái liền có nhiều ân ái đó!"
"Ừm." Nhìn thấy con trai của mình như vậy, Thẩm lão phu nhân cũng rất vui vẻ, dù sao Thẩm Quân cũng đã trưởng thành rồi, hôn sự vẫn luôn bị gác lại, mặc dù nói mối hôn sự này không phải bà rất hài lòng, nhưng nếu như con trai vừa ý vậy cũng coi như là bà bớt sầu!
Lúc này, Thẩm Quân quay đầu nhìn Diêu thị đối diện một cái, hắn cũng vươn đũa ra gắp một miếng thịt ức ngan vào trong bát Diêu thị, nói: "Đại tẩu, tẩu cũng ăn đi!"
Cúi đầu nhìn thịt ức ngan trong bát, Diêu thị lại cười nói: "Nhị thúc, đệ chê miệng ta nói nhiều rồi đúng không? Ha ha..."
Thẩm Quân không nói gì, mà quay đầu nhìn về phía Vô Ưu nói một câu: "Ăn đi!"
"Ừm." Vô Ưu gật đầu, sau đó cúi đầu ăn cơm.
Thẩm Trấn ngồi bên cạnh Diêu thị lại nói với vợ của mình: "Sao nàng ăn một bữa cơm lại nói nhiều như vậy? Mau ăn đi!" Nói xong, cũng gắp một món ăn vào trong bát vợ mình.
"Đều chê con nói nhiều đó, lão phu nhân!" Diêu thị lại không tức giận, ngược lại bưng bát cười nói.
Thẩm lão phu nhân lại cười nói: "Không sao, không sao, ta thích nói nhiều, bọn họ ăn của bọn họ, hai mẹ con chúng ta không nói ăn không ngon!"
"Vẫn là con và lão phu nhân có thể nói cùng nhau!" Diêu thị cười nói.
"Hai ngày nay cũng không có cơ hội nói chuyện phiếm với nhau kia mà, mau nói đi, con nghe được chuyện gì mới mẻ? Cũng nói đi để bà lão ta vui lên một chút!" Thẩm lão phu nhân đã già, vì vậy cũng là một người thích nghe chuyện nhà.
Diêu thị cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Được rồi, trước con nghe một phu nhân của đồng liêu của đại gia nói mấy con cháu của Tạ thừa tướng đều đã được sắc phong làm Hầu gia rồi nha! Ngài nói Tạ gia này trong cung có thái hậu, quý phi, trong triều còn có Tạ thừa tướng và mấy vị quan đại thần giữ chức vị quan trọng, bây giờ liên tiếp vài cháu trai đều được phong hầu tước, quả thật là cả nhà vinh quang nha, ở triều Đại Tề chúng ta vậy cũng là hơn hẳn người ta rồi!"
Nghe nói như thế, Thẩm lão phu nhân trầm lặng một lát, mới nói: "Cháu trai liên tiếp được phong hầu tước, vậy cũng quả thật là cực kỳ vinh quang! Nghĩ lại ông cha chúng ta không tiếc bất cứ giá nào cứu thánh giá trong một trận chiến mới được vị trí hầu tước như thế, mà chỉ thừa kế đến đời thứ ba."
"Còn không nói, nhà này làm tốt lắm cũng bằng gả tốt nhất! Năm đó thái hậu cũng chỉ là một hoàng phi mà thôi, nhưng bụng của nàng không chịu thua kém, sinh ra hoàng thượng, liền khác rồi, thoáng cái trở thành hoàng thái hậu, lại hứa cháu gái của mình cho hoàng thượng, vị phần ở hậu cung là quý phi cao nhất, chỉ là bây giờ dưới gối cũng chỉ có một vị công chúa, nếu có thể có một hoàng tử mà nói, sớm muộn gì cũng phải là hậu cung chính vị, Tạ gia có hai chủ tử chính cung, vinh quang này còn không phải là nở mày nở mặt cả trăm năm sao!" Diêu thị cười nói.
"Nghe nói Tạ gia có chắt trai, tiệc đầy tháng có phải cũng sắp đến rồi hay không?" Thẩm lão phu nhân chợt nhớ tới hỏi.
"Đúng vậy, là ba ngày sau, con đã sớm phái người tặng một món lễ lớn qua. Tạ gia đã gửi thiệp, muốn mời lão phu nhân và con đi uống rượu mừng đó! Đương nhiên bây giờ còn có cả đệ muội cùng đi!" Diêu thị trả lời.
Lúc này, Thẩm Trấn ở bên cạnh lại đột nhiên mở miệng nói: "Chuyện Tạ gia chúng ta cứ dựa theo lui tới bình thường là tốt rồi, các ngươi không cần nịnh hót người ta quá mức!"
Nghe nói như thế, Diêu thị nói: "Đại gia, ngài nói gì vậy chứ? Bây giờ có thể nói Tạ gia là đại gia thứ hai của Đại Tề chúng ta đó, không chỉ là nhà ngoại của hoàng thượng, còn là nhà cha mẹ vợ của hoàng thượng, ai không nịnh hót? Ai không xu chi như vụ nha? Nếu chúng ta biểu hiện không nhiệt tình, đắc tội với người ta, sau này cũng không tốt với hai anh em chàng!"
Lúc này, Thẩm Quân vẫn luôn không mở miệng nói chuyện cũng nói: "Đại tẩu, chuyện trong triều đình rất phức tạp, mặc dù bây giờ mặc dù bây giờ Tạ gia chạm tay có thể bỏng, nhưng hoàng quyền của hoàng thượng ai cũng không thể xâm phạm, trăng tròn sẽ khuyết, nước đầy sẽ tràn, chúng ta một lòng bình thường là được rồi!"
Chú thích:
(*) ngẩn người, nguyên văn là 磨磨蹭蹭 là một câu thành ngữ của Trung Quốc, chỉ hành động chậm chạp, làm việc lề mề. Ở đây chỉ suy nghĩ và hành động của Thu Lan chậm lại gần như kiểu hơi mất hồn. Mình không tìm được từ nào thích hợp nên dùng tạm từ ngẩn người.
Bất vi sở động: Mặc kệ người khác nói gì, làm gì cũng giữ nguyên mong muốn và nguyên tắc ban đầu, lập trường kiên định.
Xu chi như vụ: là một thành ngữ, ý chỉ chạy đến như một đàn vịt. Ví dụ như rất nhiều người tranh nhau đuuổi theo một số chuyện không tốt, mang nghĩa xấu hoặc có thể mang nghĩa trung tính.
Edit by LeeMon.
"Vâng. " Sau đó, Xuân Lan cúi đầu lui ra ngoài.
Xuân Lan đi rồi, Liên Kiều đã đeo trang sức cho Vô Ưu xong, rất bất mãn nói bên tai Vô Ưu: "Nhị tiểu thư, Thu Lan này làm cũng quá rõ ràng đi? Giống như cô gia mới là chủ tử chính thức của nàng ta, không hề để ý ngài!"
"Nàng ở bên cạnh nhị gia từ nhỏ, điều này cũng khó trách!" Vô Ưu không hề gì nói.
"Hừ, nàng ta muốn bay lên đầu cành làm phượng hoàng đi?" Liên Kiều hừ lạnh một tiếng sau đó nói một câu.
"Tùy nàng ta đi!" Vô Ưu nói.
"Nhị tiểu thư, tại sao ngài cứ như không để ý chút nào vậy? Bây giờ ngài và cô gia đang tân hôn đó! Nàng ta là một nha hoàn chẳng những không biết cấm kỵ, còn trắng trợn như vậy, ngài không thể không đề phòng, ngài đã quên lời của đại nãi nãi nhà chúng ta và Tống mụ nói với ngài rồi sao? Bây giờ nàng ta chỉ là một nô tỳ lại dám coi nhẹ ngài như vậy, nếu sau này thật sự trở thành nửa chủ tử vậy còn không phải bay lên tận trời sao? Ngài nghĩ đến nhị nãi nãi nhà chúng ta liền biết, bây giờ không đề phòng, sau này sẽ thiệt thòi!" Liên Kiều lo lắng nói, quả thật là sốt ruột thay chủ tử nhà mình.
Ngọc Trúc thu dọn giường chiếu xong nghe nói như thế, cũng hơi lo lắng, nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ đứng nghe bên cạnh, Vô Ưu đứng lên từ tú đôn, hời hợt nói: "Em cũng biết nàng ta chỉ là một nha hoàn mà thôi, ta tội gì phải tức vì một nha hoàn? Được rồi, mọi chuyện ta tự có chừng mực, các em cũng đi xuống thu dọn một chút đi, ta ở đây chờ nhị gia một chút!"
Thấy chủ tử bất vi sở động, Liên Kiều và Ngọc Trúc chỉ đành phải lui xuống. Hai người các nàng đi rồi, trong phòng chỉ còn lại một mình Vô Ưu, chậm rãi đi đến bàn sách, thuận tay cầm một quyển sách Thẩm Quân đọc đêm qua, đôi mắt chợt thấy trên một góc bàn có một thứ giống hạt đào, cầm qua nhìn một chút, chỉ thấy giống hạt mơ hạnh mình vừa ăn, nàng không nhịn được nhíu mày lại! Sau đó, chợt nhớ tới tối hôm qua đặt một quả mơ hạnh khác trên bàn sách, bây giờ đôi mắt nhìn qua bàn sách hai lần, quả nhiên không thấy quả mơ hạnh kia, xem ra là bị Thẩm Quân ăn, bọn nha hoàn không dám động đến đồ trong phòng của chủ tử. Lại nói từ đêm qua đến sáng sớm nay cũng không có ai đến, chỉ có Liên Kiều, Ngọc Trúc, tối hôm qua có Thu Lan tới hầu hạ bọn họ rửa mặt mà thôi! Nghĩ lại Thẩm Quân này cũng thật thú vị, vậy mà lại lặng lẽ ăn mơ hạnh, hắn biết mình đặc biệt để lại cho hắn sao? Khóe miệng cười cười vểnh lên, cảm thấy hạt trong tay rất thú vị, liền để hạt mình vừa ăn cùng với hạt này đặt lên trên trên bệ cửa sổ, hạt này sau khi phơi nắng có thể để lâu một chút, có lẽ thật sự có thể ở chỗ kinh thành này trồng được hai cây mơ hạnh đó!
Lúc này, két một tiếng cửa bị đẩy ra, Vô Ưu quay đầu một cái, chỉ thấy là Thẩm Quân xuân hạ thu đông mùa nào cũng mặc áo choàng màu đen đi đến, trong tay còn một thanh bảo kiếm, còn thắt bên một góc áo choàng bên hông, hình như trên trán còn có chút mồ hôi, vừa nhìn cũng biết là vừa mới luyện công trở về!
Thấy hắn đã trở về, Vô Ưu đứng trong phòng, vẫn thật sự có chút không biết làm sao, không biết nên nghênh đón hay là nên cứ như vậy chào hỏi với hắn? Dường như Thẩm Quân nhìn thấy mình, cũng ngẩn ra, có lẽ tâm trạng giống nhau đi? Dù sao trong phòng chỉ có hai người bọn họ mà thôi!
Nhìn nhau một lát, bỗng có hai người từ bên ngoài đi vào, một người là Xuân Lan trong tay bưng một chậu nước nóng rửa mặt, một người là Thu Lan cầm khăn mặt sạch sẽ trong tay. Nhìn thấy hai người kia, Vô Ưu hiểu trước mắt kẻ dưới vẫn cần phải diễn trò đủ!
Sau đó, Vô Ưu bước đến, mỉm cười đi tới trước mặt Thẩm Quân, dịu dàng nói: "Nhị gia đã về?"
"Ừm." Thẩm Quân gật đầu.
"Đưa cho ta đi!" Vô Ưu bước đến nhận lấy bảo kiếm trong tay Thẩm Quân.
"Cẩn thận một chút, rất nặng!" Lúc đặt thanh bảo kiếm vào trong tay Vô Ưu Thẩm Quân nhắc nhở.
Nghe nói như thế, Vô Ưu vừa tiếp xúc với bảo kiếm trong tay Thẩm Quân, không ngờ lại nặng hơn so với tưởng tượng của nàng nhiều! Không phải nói bảo kiếm càng nặng càng tốt sao? Sau đó Vô Ưu ước lượng trọng lượng trong tay, cười nói: "Rất nặng nha!"
Nhìn thấy Vô Ưu cầm một bảo kiếm hơn mười hơn mười cân trong tay cũng không mất sức bao nhiêu, Thẩm Quân hơi nhíu mày lại, sau đó nói: "Chờ ta rửa mặt xong, chúng ta phải đi thỉnh an lão phu nhân! Hai ngày nay quân doanh bề bộn nhiều việc, vẫn luôn đi sớm về trễ, đã chừng mấy ngày không thỉnh an lão nhân gia rồi!"
"Ừm." Vô Ưu gật đầu, sau đó hai tay cầm bảo kiếm xoay người đặt bảo kiếm lên trên giá.
Sau đó, Thẩm Quân rửa mặt dưới sự hầu hạ của Xuân Lan và Thu Lan, lại súc miệng, sau khi rửa mặt sạch sẽ, mới nói với Vô Ưu: "Đi thôi!"
"Ừm." Vô Ưu gật đầu, sau đó kề vai cùng Thẩm Quân đi ra khỏi cửa.
Thẩm Quân và Vô Ưu đi rồi, trong phòng chỉ còn lại Xuân Lan và Thu Lan, Xuân Lan thấy xung quanh vắng lặng, liền nhỏ giọng nói với Thu Lan: "Thu Lan, chúng ta là chị em tốt lớn lên cùng nhau, nên mới khuyên ngươi một câu, sau này lúc ngươi hầu hạ nhị gia đừng như vậy..." Xuân Lan bỗng không tìm ra một từ tốt nào để miêu tả, cảm thấy nặng sẽ ảnh hưởng đến tình cảm chị em, nói nhẹ Thu Lan lại nghe không hiểu!
"Như vậy cái gì?" Nghe nói như thế, khuôn mặt Thu Lan phiền lại, trực tiếp hỏi.
Thấy đã phá vỡ cửa sổ giữa trời, lời nói Xuân Lan cũng lời rõ ràng: "Thu Lan, trước đây ngươi thế nào chỉ cần không phạm sai lầm lớn, cũng không đáng kể, vì bên người nhị gia không có nữ chủ tử, bây giờ nhị gia đã cưới nhị nãi nãi, ngươi phải khiêm tốn một chút, ngươi... còn không đúng mực nữa, nhị nãi nãi sẽ không vui vẻ!"
"Trước đây ta hầu hạ nhị gia thế nào, bây giờ vẫn hầu hạ như vậy, nhị nãi nãi không vui vẻ thì có thể làm gì?" Thu Lan vẫn mạnh miệng, thật ra trong lòng đều hiểu.
"Nếu trong lòng nhị gia không có nãi nãi này, vậy cũng không có gì! Nhưng ngươi không thấy được sao? Nhị gia vô cùng tôn trọng nhị nãi nãi này, trước đây chưa từng có chuyện để tâm đến một người phụ nữ như vậy. Chỉ cần nhị nãi nãi nói sơ qua một câu trước mặt nhị gia, ngươi sẽ chết không có chỗ chôn! Nói chung, những gì nên nói ta đều nói rồi, tự ngươi suy nghĩ thật kỹ đi!" Xuân Lan thấy Thu Lan có chút ngu ngốc mù quáng, nói xong liền một mình bưng chậu nước đi ra ngoài. Còn lại một mình Thu Lan đằng sau ngẩn người ở đó!
Thẩm Quân và Vô Ưu kề vai đi vào gian nhà của Thẩm lão phu nhân, lúc này, Thẩm lão phu nhân cũng vừa mới mới vừa dậy không lâu, đang ngồi trước bàn trang điểm để nha hoàn hầu hạ chải đầu, Thẩm Quân và Vô Ưu đến, lần lượt hành lễ nói: "Nhi tử, con dâu thỉnh an lão phu nhân!"
Thẩm lão phu nhân ngồi trước bàn trang điểm vừa quay đầu nhìn, thấy là Thẩm Quân và Vô Ưu!" Không khỏi cười nói: "Sao hôm nay lại đi cùng nhau? Quân nhi, hôm nay không đến quân doanh sao?"
Thẩm Quân thấy hỏi, vội vàng nói: "Đã mấy ngày không thỉnh an mẹ, vì vậy hôm nay tính ăn sáng xong ăn sáng xong mới đi!"
"Thì ra là vậy, ta còn tưởng rằng con đã bỏ quên mẹ ở sau gáy rồi đó!" Thẩm lão phu nhân nghe nói như thế đương nhiên là vui vẻ.
"Mẹ nói gì vậy? Thực sự là con có việc trong quân doanh, không phải hôm nay không có việc gấp đã tới rồi sao!" Thẩm Quân ân cần nói.
"Ta nghe nói mấy ngày nay con đều đi sớm về trễ, ta một bà lão không lo, người ta là cô dâu mới cưới vừa mới đến nhà chúng ta, sao con lại lạnh nhạt với người ta?" Mí mắt Thẩm lão phu nhân liếc mắt nhìn Vô Ưu đang đứng ở bên cạnh một cái.
Một câu nói làm sắc mặt Vô Ưu hơi đỏ lên, Thẩm Quân lại nói: "Con là quân nhân, đừng nói là bây giờ, sau này thời gian chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều vẫn còn, sau này từ từ quen là được rồi!"
Vô Ưu bên cạnh cũng vội vàng nói: "Lão phu nhân không cần bận tâm, nhị gia là đàn ông, là người tài giỏi bên người bên người hoàng thượng, vẫn phải lấy chuyện trong triều đình làm trọng. Con ... Chúng con còn trẻ, tương lai còn dài!"
Nghe nói như thế, ngược lại Thẩm lão phu nhân hài lòng gật đầu. Hơi cười nói: "Con có thể nghĩ như vậy là tốt rồi, đàn ông ấy mà chí ở bốn phương, phụ nữ phải nhịn một chút, nhưng hạnh phúc nhất của phụ nữ chính là có thể có được sự thương tiếc và tôn trọng của đàn ông, xem ra con là một người thông minh, không cần ta phải nhiều lời!"
Nghe thấy lời nói của Thẩm lão phu nhân, Vô Ưu nghĩ thầm: Chắc những lời mình vừa nói coi như là làm Thẩm lão phu nhân thoả mãn đi? Mấy lần tới thỉnh an như vậy, mặc dù Thẩm lão phu nhân không quá mức thân thiện gì đó, nhưng thái độ cũng coi như là thái độ bình thường của mẹ chồng đối với con dâu, chắc Thẩm lão phu nhân sẽ không thể nào thích mình, nhưng vẫn còn cho mình thể diện. Vô Ưu biết nhà mẹ đẻ mình không quyền không thế, đương nhiên không thể so sánh với Ngọc quận chúa trước đó, hơn nữa dung mạo cũng không phải là khuynh quốc khuynh thành, chắc Thẩm lão phu nhân cho rằng con trai của mình rất xuất sắc, là rồng phượng trong loài người, muốn thấy người sang bắt quàng làm họ cũng không phải là không thể, căn cứ vào những cân nhắc này, ở trước mặt Thẩm lão phu nhân Vô Ưu cũng còn cẩn trọng. Có lẽ bốn chữ thận trọng chú ý không sai được đối với mẹ chồng cáo mệnh, vì vậy, sau một lát, Vô Ưu cười theo nói: "Vô Ưu còn trẻ, lão phu nhân chẳng những thấy nhiều biết rộng, mà đi qua cầu nhiều hơn so với Vô Ưu đi qua đường, vì vậy cho dù là chuyện gì Vô Ưu vẫn cần lão phu nhân chỉ điểm!"
Nói mấy câu đại khái là làm Thẩm lão phu nhân vui vẻ rồi đi, trên mặt cũng nở nụ cười, đồng thời nói với Vô Ưu: "Con tới xem một chút hôm nay ta cài cây trâm nào thì đẹp?" Nói xong, liền lấy mấy cây trâm vừa rồi Song Hỉ lấy ra cho Vô Ưu nhìn.
Vô Ưu đến gần, cúi đầu nhìn thoáng qua mấy cây trâm trong tay Song Hỉ, có một cây trâm vàng khắc chữ song hỉ, một cây trâm bạch ngọc khắc hoa mẫu đơn, còn có hai cây ngọc bích khắc các loại hoa văn, Vô Ưu nhìn hôm nay Thẩm lão phu nhân mặc một bối tử màu bạc phấn, sau đó mới rút cây trâm bạch ngọc khắc hoa mẫu đơn từ trong tay Song Hỉ ướm lên trên đầu Thẩm lão phu nhân, cười nói: "Lão phu nhân, quần áo hôm nay ngài mặc phối với cây trâm này đẹp hơn! cây trâm vàng kia không hợp với bộ quần áo này, hai cây trâm ngọc bích lại có cảm giác hôm nay quá lạnh, dù sao bây giờ bên ngoài vẫn còn hơi lạnh, cây trâm bạch ngọc này cho dù là màu sắc và hoa văn hay là phẩm chất đều vừa vặn! Ngài cảm thấy thế nào?"
Nghe thấy lời nói của Vô Ưu, Thẩm lão phu nhân nhìn thoáng qua cây trâm và quần áo trên người mình trong gương đồng, sau đó gật đầu một cái nói: "Ừ, nói không sai!"
Có được sự đồng ý của Thẩm lão phu nhân, Vô Ưu rất vui vẻ, trong nháy mắt liếc nhau với Thẩm Quân một cái. Trong lòng ít nhiều cũng có chút khẩn trương, nàng cũng không am hiểu phối quần áo trang sức, xem mấy loại đồ trang sức này, còn không bằng để nàng bắt mạch cho Thẩm lão phu nhân nhiều một chút, không ngờ nói xong ngược lại lại khiến Thẩm lão phu nhân gật đầu! Sau đó, Thẩm lão phu nhân liền cười với Song Hỉ bên cạnh: "Hôm nay liền cài cây trâm bạch ngọc khắc mẫu đơn mà nhị nãi nãi vừa nói đi!"
"Vâng." Song Hỉ nghe xong, nhanh chóng đặt mấy cây trâm khác vào trong hộp trang sức. Lúc này, Vô Ưu cười bước đến, nói: "Lão phu nhân, để Vô Ưu đến hầu hạ ngài nha?"
"Ừm." Nghe nói như thế, Thẩm lão phu nhân gật đầu.
Sau đó, Vô Ưu bước đến nhận lấy cây trâm bạch ngọc kia trong tay Song Hỉ, nhìn vào gương đồng ước lượng với búi tóc của lão phu nhân, rồi cài vào phần tóc trên trán của Thẩm lão phu nhân! Cũng cười hỏi: "Lão phu nhân, ngài thấy thế nào?"
Quan sát kỹ lưỡng mình trong gương đồng, Thẩm lão phu nhân hài lòng gật đầu nói: "Ừm, không tệ!"
Đang nói chuyện, chỉ nghe một nha hoàn phía ngoài nói: "Lão phu nhân, đại nãi nãi đến!"
Vừa dứt lời, liền nghe được một loạt tiếng bước chân, một tràng cười cũng theo đó vào, sau đó Vô Ưu ngẩng đầu một cái, thấy hôm nay Diêu thị mặc một bộ bối tử tơ lụa màu vàng nhạt đi đến, trước tiên phúc thân nói: "Thỉnh an lão phu nhân!"
"Ừ, con đến thật đúng lúc, mau đến đây nhìn xem đầu tóc của ta hôm nay thế nào?" Thẩm lão phu nhân cười nói.
Diêu thị nghe vậy, bước đến nói một câu: "Đệ muội và nhị thúc cũng ở đây sao?"
"Bọn họ cũng vừa mới đến!" Thẩm lão phu nhân nói.
"Đại tẩu!" Thẩm Quân và Vô Ưu chào Diêu thị một cái.
"Nhanh miễn đi!" Diêu thị nói một câu, quay đầu quan sát trái phải búi tóc Thẩm lão phu nhân một cái, sau đó cười nói: "Đẹp, đẹp, kiểu tóc rất đẹp, cây trâm này cài vào cũng rất hợp đó!"
"Cây trâm này là đệ muội con giúp ta chọn đó!" Thẩm lão phu nhân nhìn vào gương sờ búi tóc của mình nói.
"Đệ muội thật tinh mắt nha!" Diêu thị cười nói.
"Tốt hơn con!" Thẩm lão phu nhân nói đùa.
Nghe nói như thế, Diêu thị giơ khăn tay lên, cười nói với Thẩm Quân và Vô Ưu: "Đệ muội, nhị thúc, các ngươi có nghe thấy hay không? Đệ muội là nhất nha, ta người con dâu này cũng phải cũng phải đứng dịch sang một bên đó! Lão phu nhân, sao ngài lại ở đây bất công như vậy, tốt xấu gì con cũng hầu hạ bên người ngài sắp hai mươi năm rồi đó! Bây giờ có con dâu nhỏ, cũng không cần con dâu lớn là con rồi? Ha ha..."
Nghe nói như thế, Thẩm lão phu nhân cười ha ha, nói: "Nhắc đến những năm gần đây hai anh em bọn họ không ở nhà nhiều, lão gia khi còn tại thế cũng là chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, những năm gần đây thật đúng là may nhờ có đại tẩu con đây cười cười nói nói ở bên cạnh ta đó!"
"Những năm gần đây đương nhiên là đại tẩu lao khổ công cao!" Thẩm Quân phụ họa nói.
"Nhị thúc nói đùa rồi, ta là một người phụ nữ, chuyện lớn cũng không làm được, đơn giản chỉ là hầu hạ một người già, quản lý một cái nhà mà thôi! Những năm gần đây đại ca đệ như vậy, vẫn là ít nhiều có đệ giúp đỡ đó!" Diêu thị nghiêm nghị nói.
Lúc này, Thẩm lão phu nhân nói: "Nhìn thấy các con chị dâu khiêm nhường em trai cung kính, hòa thuận như vậy, ta rất vui mừng đó! Được rồi, vừa lúc hôm nay các con cùng đến đây, thì cùng ăn sáng ở chỗ ta đi! Cũng đi gọi người đỡ Trấn nhi qua đây!"
"Vâng!" Diêu thị và Vô Ưu đều lên tiếng trả lời. Sau đó, Song Hỉ đi phân phó phòng bếp cơm sáng đều đưa đến phòng lão phu nhân.
Lại nói đùa một lát, Thẩm Trấn cũng được bọn nha hoàn đỡ qua đây, cơm sáng cũng đã bày xong, Thẩm lão phu nhân cùng hai người con trai hai người con dâu ngồi vào bàn ăn cơm, bữa sáng hôm nay cũng phong phú hơn bình thường, các món ăn nhẹ, dưa muối, thịt muối, bánh bột mì, bánh màn thầu, các loại bánh ngọt bày trọn một bàn, Tào di nương cũng qua đây, vẫn là quy củ cũ, đứng tại chỗ hầu hạ xới cơm gì đó, tất cả mọi người ngồi vào bàn cơm vừa ăn vừa nói chuyện.
Ăn, ăn, Diêu thị cười nói: "Lão phu nhân, mơ hạnh hôm qua ngài đã ăn chưa? Cảm thấy mùi vị như thế nào?"
"Ăn hai quả, mùi vị không tệ! Không quá giống mơ hạnh ở chỗ chúng ta, nhất là hình dáng quả thật khiến người ta vui mừng." Thẩm lão phu nhân cười nói.
"Đúng vậy, quả lớn chừng quả trứng gà, vừa chua vừa ngọt, nhưng ngọt hơn mơ hạnh ở chỗ chúng ta một chút, lại ít chua hơn một chút! Nếu không sao có thể là cống phẩm chứ!" Nói một câu, Diêu thị cười nói với Vô Ưu nói: "Đệ muội nha, đại ca muội nói muội mới cầm hai quả, muội cũng thật là, cho dù mơ hạnh đó không nhiều lắm, nhưng muội cũng nên cầm nhiều hơn vài quả để nếm thử nha!"
Nghe nói như thế, Vô Ưu cười, nói: "Nếm thử mùi một chút là được rồi!"
Lúc này, Thẩm Quân nghe nói như thế, quay đầu nhìn Vô Ưu ngồi bên cạnh mình, Vô Ưu cũng phát hiện hắn nhìn mình chằm chằm, nghĩ thầm: Mơ hạnh đó nhất định là bị hắn ăn hết, có lẽ hắn biết mình đặc biệt giữ lại một quả đó cho hắn đi? Nhưng đột nhiên lại cảm thấy trên mặt nóng hừng hực, Diêu thị nói mình chỉ lấy hai quả, mình để lại cho hắn một quả, có phải quá đối tốt với hắn một chút không? Khiến hắn hiểu lầm mình gì đó?
Lúc này, Diêu thị nhìn thấy Thẩm Quân và Vô Ưu hình như đang mắt đưa mày lại với nhau, liền bật cười, nói: "Chẳng qua đệ muội cầm hai quả cũng tốt, muội và nhị thúc mỗi người một quả!" Bốn chữ cuối cùng cố ý kéo dài, làm tất cả mọi người đều cười.
Lúc này, Vô Ưu cảm thấy mặt của mình rất nóng, Diêu thị chính là người nói đùa rất thành thạo, thường khiến người ta đỏ ửng cả mặt! Lúc này, Vô Ưu cúi đầu chợt thấy trong bát mình nhiều hơn một miếng thịt ức ngan, ngẩng đầu vừa nhìn, liền thấy khuôn mặt không có mấy nét mặt kia của Thẩm Quân, nhưng lúc này con ngươi của hắn lại rất sâu thẳm, phảng phất tỏa ra quan tâm và yêu thương vô hạn, nàng không khỏi ngẩn ra!
Sau đó, chỉ nghe bên tai lại truyền tới tiếng cười nói của Diêu thị: "Lão phu nhân, người nhìn vợ chồng son này đi, nói có nhiều ân ái liền có nhiều ân ái đó!"
"Ừm." Nhìn thấy con trai của mình như vậy, Thẩm lão phu nhân cũng rất vui vẻ, dù sao Thẩm Quân cũng đã trưởng thành rồi, hôn sự vẫn luôn bị gác lại, mặc dù nói mối hôn sự này không phải bà rất hài lòng, nhưng nếu như con trai vừa ý vậy cũng coi như là bà bớt sầu!
Lúc này, Thẩm Quân quay đầu nhìn Diêu thị đối diện một cái, hắn cũng vươn đũa ra gắp một miếng thịt ức ngan vào trong bát Diêu thị, nói: "Đại tẩu, tẩu cũng ăn đi!"
Cúi đầu nhìn thịt ức ngan trong bát, Diêu thị lại cười nói: "Nhị thúc, đệ chê miệng ta nói nhiều rồi đúng không? Ha ha..."
Thẩm Quân không nói gì, mà quay đầu nhìn về phía Vô Ưu nói một câu: "Ăn đi!"
"Ừm." Vô Ưu gật đầu, sau đó cúi đầu ăn cơm.
Thẩm Trấn ngồi bên cạnh Diêu thị lại nói với vợ của mình: "Sao nàng ăn một bữa cơm lại nói nhiều như vậy? Mau ăn đi!" Nói xong, cũng gắp một món ăn vào trong bát vợ mình.
"Đều chê con nói nhiều đó, lão phu nhân!" Diêu thị lại không tức giận, ngược lại bưng bát cười nói.
Thẩm lão phu nhân lại cười nói: "Không sao, không sao, ta thích nói nhiều, bọn họ ăn của bọn họ, hai mẹ con chúng ta không nói ăn không ngon!"
"Vẫn là con và lão phu nhân có thể nói cùng nhau!" Diêu thị cười nói.
"Hai ngày nay cũng không có cơ hội nói chuyện phiếm với nhau kia mà, mau nói đi, con nghe được chuyện gì mới mẻ? Cũng nói đi để bà lão ta vui lên một chút!" Thẩm lão phu nhân đã già, vì vậy cũng là một người thích nghe chuyện nhà.
Diêu thị cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Được rồi, trước con nghe một phu nhân của đồng liêu của đại gia nói mấy con cháu của Tạ thừa tướng đều đã được sắc phong làm Hầu gia rồi nha! Ngài nói Tạ gia này trong cung có thái hậu, quý phi, trong triều còn có Tạ thừa tướng và mấy vị quan đại thần giữ chức vị quan trọng, bây giờ liên tiếp vài cháu trai đều được phong hầu tước, quả thật là cả nhà vinh quang nha, ở triều Đại Tề chúng ta vậy cũng là hơn hẳn người ta rồi!"
Nghe nói như thế, Thẩm lão phu nhân trầm lặng một lát, mới nói: "Cháu trai liên tiếp được phong hầu tước, vậy cũng quả thật là cực kỳ vinh quang! Nghĩ lại ông cha chúng ta không tiếc bất cứ giá nào cứu thánh giá trong một trận chiến mới được vị trí hầu tước như thế, mà chỉ thừa kế đến đời thứ ba."
"Còn không nói, nhà này làm tốt lắm cũng bằng gả tốt nhất! Năm đó thái hậu cũng chỉ là một hoàng phi mà thôi, nhưng bụng của nàng không chịu thua kém, sinh ra hoàng thượng, liền khác rồi, thoáng cái trở thành hoàng thái hậu, lại hứa cháu gái của mình cho hoàng thượng, vị phần ở hậu cung là quý phi cao nhất, chỉ là bây giờ dưới gối cũng chỉ có một vị công chúa, nếu có thể có một hoàng tử mà nói, sớm muộn gì cũng phải là hậu cung chính vị, Tạ gia có hai chủ tử chính cung, vinh quang này còn không phải là nở mày nở mặt cả trăm năm sao!" Diêu thị cười nói.
"Nghe nói Tạ gia có chắt trai, tiệc đầy tháng có phải cũng sắp đến rồi hay không?" Thẩm lão phu nhân chợt nhớ tới hỏi.
"Đúng vậy, là ba ngày sau, con đã sớm phái người tặng một món lễ lớn qua. Tạ gia đã gửi thiệp, muốn mời lão phu nhân và con đi uống rượu mừng đó! Đương nhiên bây giờ còn có cả đệ muội cùng đi!" Diêu thị trả lời.
Lúc này, Thẩm Trấn ở bên cạnh lại đột nhiên mở miệng nói: "Chuyện Tạ gia chúng ta cứ dựa theo lui tới bình thường là tốt rồi, các ngươi không cần nịnh hót người ta quá mức!"
Nghe nói như thế, Diêu thị nói: "Đại gia, ngài nói gì vậy chứ? Bây giờ có thể nói Tạ gia là đại gia thứ hai của Đại Tề chúng ta đó, không chỉ là nhà ngoại của hoàng thượng, còn là nhà cha mẹ vợ của hoàng thượng, ai không nịnh hót? Ai không xu chi như vụ nha? Nếu chúng ta biểu hiện không nhiệt tình, đắc tội với người ta, sau này cũng không tốt với hai anh em chàng!"
Lúc này, Thẩm Quân vẫn luôn không mở miệng nói chuyện cũng nói: "Đại tẩu, chuyện trong triều đình rất phức tạp, mặc dù bây giờ mặc dù bây giờ Tạ gia chạm tay có thể bỏng, nhưng hoàng quyền của hoàng thượng ai cũng không thể xâm phạm, trăng tròn sẽ khuyết, nước đầy sẽ tràn, chúng ta một lòng bình thường là được rồi!"
Chú thích:
(*) ngẩn người, nguyên văn là 磨磨蹭蹭 là một câu thành ngữ của Trung Quốc, chỉ hành động chậm chạp, làm việc lề mề. Ở đây chỉ suy nghĩ và hành động của Thu Lan chậm lại gần như kiểu hơi mất hồn. Mình không tìm được từ nào thích hợp nên dùng tạm từ ngẩn người.
Bất vi sở động: Mặc kệ người khác nói gì, làm gì cũng giữ nguyên mong muốn và nguyên tắc ban đầu, lập trường kiên định.
Xu chi như vụ: là một thành ngữ, ý chỉ chạy đến như một đàn vịt. Ví dụ như rất nhiều người tranh nhau đuuổi theo một số chuyện không tốt, mang nghĩa xấu hoặc có thể mang nghĩa trung tính.
Edit by LeeMon.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook