Y Kiến Chung Tình
-
Chương 70
Diệp Thu Hàm và Trương Diệu Thân ngồi mặt đối mặt cả hai đều không nói lấy một lời, một lúc sau Trương Sở Diệu lau nước mắt trêи khuôn mặt cười bất lực nói với Thu Hàm: “Thu Hàm , em không cần phải áy náy , trước đây anh đối với em như thế bây giờ anh không còn mặt mũi nào xin em giúp đỡ, nếu em không ghét bỏ thì hãy ở lại ăn bữa tối rồi hãy đi.”
“Không ăn nữa ,cũng không phải ghét bỏ gì, chỉ là Trịnh Sở Tiêu đang đợi em ở ngoài.”Thu Hàm bây giờ cảm thấy rất mâu thuẫn,một mặt là Trương Diệu Thân đã rất thành tâm xin lỗi làm cô rất cảm động, hơn nữa ba người bọn họ cùng ở trong một căn phòng thật sự làm người ta thông cảm;nhưng một mặt khác tuy cô có lòng giúp đỡ nhưng sự cố điều trị lần này là do lỗi của Trương Diệu Thân, bệnh viện nhất định sẽ bồi thường cho người nhà bệnh nhân, bản thân cô dù chú Hai ra mặt cũng chưa chắc được, hơn nữa cũng rất khó khăn không lấy lòng được lãnh đạo.
Trương Diệu Thân cười nhạt: “ Là anh ta đưa em đến sao?” Anh còn cho rằng Thu Hàm giấu diếm Trịnh Sở Tiêu đến thăm anh.
Thu Hàm gật đầu: “ Ừ”
Trương Diệu Thân cười có chút thất vọng: “ Anh rốt cuộc cũng không bằng thái độ của bác sĩ Trịnh,thật đúng là anh không thể khiến em vì anh mà đến, mặc dù anh không cố gắng quý trọng em nhưng cũng thua một cách tâm phục khẩu phục.”
Diệp Thu Hàm không muốn bàn luận điều này nữa bởi vì cô đang nghĩ không biết làm cách nào để chia tay với Trịnh Sở Tiêu, cô cười nói: “ Sau này chúng ta không nhắc đến cái này nữa chúng ta đều có quá khứ, anh chú ý sức khỏe, em về trước đây, dù giúp hay giúp được hay không em cũng sẽ cùng chú Hai bàn bạc, anh đừng quá hi vọng.”
“Thu Hàm, em thật đúng là một người tốt, không nói những lời kia với anh, sau nhiều chuyện như vậy xảy ra em vẫn có thể giữ được một trái tim đơn thuần , anh cảm thấy rất vui; anh cũng sẽ dùng thái độ thành khẩn nhất để xin lãnh đạo cho thêm một cơ hội nữa, em không cần lo lắng.”
Diệp Thu Hàm thở dài không nói thêm quay lưng rời đi, Trương Diệu Thân nhanh chóng tiễn Diệp Thu Hàm nhưng đột nhiên thấy đau đầu may anh phản ứng kịp vịn chặt mép giường nếu không thì sẽ ngã ngửa rồi.
Diệp Thu Hàm thấy anh không có chút khí sắc nào như vậy lập tức lấy ví ra chỉ thấy còn hơn một nghìn tệ cô giữ hai trăm tệ còn lại đều đưa cho Trương Diệu Thân: “anh cầm lấy bồi bổ sức khoẻ, em không phải thương hại anh,anh đừng nghĩ nhiều.” Nói xong cô nhanh chóng rời đi sợ anh sẽ trả lại tiền cho cô.
Trịnh Sở Diệu đợi cô vào ngồi trong xe mới kì lạ hỏi: “Em chạy gì vậy”
“Không có gì,em thấy gia đình họ sống rất cực khổ, cho họ ít tiền sợ bọn họ từ chối.” Thu Hàm nói
Trịnh Sở Tiêu không có gì để nói liền nổ xe chạy ,sau đó hỏi Diệp Thu Hàm: “em muốn giúp Trương Diệu Thân.”
“Đúng là có nghĩ đến nhưng vẫn chưa quyết định.”
“Em vẫn còn tình cảm với Trương Diệu Thân?” Trình Sở Tiêu hỏi trực tiếp
Diệp Thu Hàm định trả lời không có nhưng đột nhiên nghĩ đây là một cái cớ để nói chia tay bèn nói: “Em không thể bỏ mặc không lo cho anh ấy.”
Vẻ mặt của Trình Sở Tiêu một chút cũng không đổi,lúc này anh có thể giữ được sự bình tĩnh sẽ rất dễ dàng nhìn ra tâm tư của cô ấy nhưng đáng tiếc tình cảm càng để tâm càng nhiều thì càng dễ mất phương hướng, Trình Sở Tiêu rốt cuộc cũng mất đi khả năng phân tích những mưu mô tính toán trong lòng .Trịnh Sở Tiêu chăm chăm nhìn đường một lúc rồi nói: “Thu Hàm, anh chưa từng vì mình tài giỏi mà cảm thấy phiền nhiễu nhưng thời gian này em làm anh cảm nhận được cảm giác đó, cho dù Trương Diệu Thân phạm phải bất cứ lỗi gì chỉ cần anh ta tỏ ra vẻ biết lỗi em đều tha thứ cho anh ta, còn anh trong mắt dù gặp bất cứ chuyện gì cũng tự mình đối diện không cần an ủi gì đúng không?”
Đối chất với Trình Sở Tiêu, cô không biết nói gì hết bởi vì cô cũng nghĩ như vậy,theo cô thì Trình Sở Tiêu không có nhược điểm gì cho dù gặp bất cứ rắc rối cũng như không có gì,vì vậy chuyện chia tay cô chỉ nghĩ bản thân cô sẽ rất đau khổ chứ chưa bao giờ nghĩ đến sẽ đả động đến cảm xúc của anh ta.
“Thu Hàm, anh cũng không phải là thần linh gì ,em đối xử với anh như vậy thật không công bằng .” Giọng điệu của Trình Sở Tiêu có vẻ mệt mỏi nhưng không một chút tức giận.
Cô cúi đầu không nói gì, cô cũng không có ý định để trong lòng,việc chuyển khoa cũng rất dễ dàng, cô chuyển sang khoa tâm ngoại sẽ không chạm mặt với Trình Sở Tiêu nữa, mặc dù anh ta nói vậy có chút đau lòng nhưng nhẫn nhịn không nói ra.
Hai người trêи đường về không nói câu gì, Trình Sở Tiêu tiễn cô đến dưới lầu nhìn cô vào thang máy mới rời đi.
Thứ 2 làm việc, Trình Sở Tiêu và Thu Hàm cùng đi vào phòng làm việc , Tôn Địch đột nhiên đứng trước mặt 2 người nói: “ Cô tốt nhất nên trốn một lát đi.”
“Sao vậy?” Cô không biết mình đã đắc tội với ai,vô ý nhìn sang Trình Sở Tiêu thấy anh gật gật đầu, trong lòng có chút lo lắng
“Mẹ của Trương Diệu Thân lại đến, còn mang theo một cái nồi nói đến đưa cơm cho cô.”
“Cái gì?” Diệp Thu Hàm há hốc miệng nhìn Tôn Địch, chưa đợi cô nói xong Vương Bảo Cầm quay người lại: “Thu Hàm dì đợi con lâu lắm rồi, may cũng có cái nồi giữ nhiệt này. Đây là cháo dì dậy từ sáng sớm làm cho con bồi bổ đấy, còn có 6 cái trứng gà ăn cùng nữa. Dì đã nói rồi mà con làm sao lại để mặc kệ Diệu Thân không lo chứ, hơn nữa tình cảm sâu đậm 10 năm của 2 đứa làm sao có thể vì người ngoài mà đứt chứ. Chuyện con đưa tiền cho nó nó đều nói lại với dì và ba nó rồi, chuyện của hai đứa lúc trước cho nó qua đi từ nay về sau nhà chúng ta sống vui vẻ với nhau.”
Vương Bảo Cầm đẩy Trình Sở Tiêu sang một bên, bà ta thật đúng là có bản lĩnh, một tay xách cái nồi một tay kéo cô vào phòng làm việc.
Diệp Thu Hàm định hất tay bà ra nhưng lại nghĩ đến kế hoạch của cô rất hợp ý với bà ta nên cùng đi vào. Trình Sở Tiêu lặng lẽ nhìn hai bọn họ đi, Tôn Địch bất giác nói: “Cô ấy có phải điên rồi không, tại sao lại đồng ý hoà hợp với bà ta.”
Trình Sở Tiêu nghe liền quay đầu: “ Ai nói bọn họ hoà hợp, Thu Hàm là bạn gái của tôi.”
Tôn Địch lập tức che miệng lại liên tục gật đầu,sau đó nhanh chóng rời đi.
Trình Sở Tiêu về phòng làm việc của mình ngồi một cách trầm tư, anh có phải quá nhân từ để rồi Trương Diệu Thân cướp đi người phụ nữ của mình.Anh cầm điện thoại gọi cho Trương Diệu Thân, bên kia nhanh chóng nhận điện thoại: “ Ai vậy?”
“Tôi là Trình Sở Tiêu.”
“Có chuyện gì?” Trương Diệu Thân có chút thất vọng.
“Tôi muốn nói chuyện với anh”
“Tôi với anh thì có chuyện gì để nói chứ, mà chẳng sao bây giờ tôi đang rảnh, anh nói thời gian và địa điểm đi.”
Trình Sở Tiêu hừm nhẹ một tiếng: “ngay bây giờ, không cần phải lúc khác .”
“ Không sao ,mau nói đi.” Giọng điệu Trương Diệu Thân có chút tức giận
“Anh và người nhà của anh đừng tiếp cận Thu Hàm nữa.”
Trương Diệu Thân thẳng thừng: “Thế nào gọi là tiếp cận? Nếu không phải anh lợi dụng chức vụ bắt cô ấy đi Pháp, anh cho rằng cô ấy đồng ý đến với anh sao? Tôi nói cho anh biết cô ấy mãi mãi là của tôi, cô ấy chỉ nhất thời bị anh mê hoặc, hôm qua cô ấy đến là cô ấy chủ động đấy, anh có thể giám sát người cô ấy nhưng có thể giám sát trái tim cô ấy không?”
“Nếu như anh không bảo mẹ đến thì cô ấy nhất định sẽ không biết chuyện này, nếu anh không tỏ vẻ đáng thương trước mặt cô ấy thì cô ấy sẽ đồng cảm thương hại sao,anh mượn cơ hội này bảo mẹ đến để nối lại thật đúng là một ý tưởng hay.”
Trương Diệu Thân ừm một tiếng: “ Trình Sở Tiêu, Anh đừng cho rằng tôi không biết anh cố ý giấu Thu Hàm về việc tôi bị đình chỉ, có những việc không phải muốn giấu là giấu được.”
“Tôi không nói nhiều với anh, ra điều kiện đi chỉ cần anh và người nhà anh tránh xa Thu Hàm ra.”
“Tôi chỉ có một điều kiện ,là phục chức cho tôi trở lại bệnh viện làm việc.”
Trình Sở Tiêu trầm mặc một lúc rồi nói: “Trương Diệu Thân, tôi nghĩ anh hiểu sai ý của tôi rồi, tôi nói điều kiện là anh làm theo yêu cầu của tôi, vậy tôi có thể sẽ không ngăn cản anh quay lại bệnh viện, không có nghĩa tôi sẽ giúp quay lại.”
“Trình Sở Tiêu, anh cho rằng tôi sẽ để anh chơi tôi sao, tôi nói cho anh biết cho dù Thu Hàm với tôi không đến với nhau cô ấy cũng không để mặc kệ tôi xảy ra chuyện.Tôi xảy ra chuyện gì anh cũng sống không được yên ổn.” Trương Diệu Thân hét lên.
Trình Sở Tiêu dựa lưng vào ghế quay nhìn ra cửa sổ, vẻ mặt lãnh đạm: “ Nếu anh đã yêu tha thiết cái công việc này thì tôi cũng có thể thoả hiệp, tôi sẽ nhanh chóng giúp anh trở lại làm việc.”
“Thế còn được, tôi đợi tin tức của anh.”
Tắt điện thoại Trình Sở Tiêu nghĩ đi nghĩ lại rồi gọi điện cho viện trưởng.
Diệp Thu Hàm quay về phòng làm việc khuyên Vương Bảo Cầm nửa ngày mới chịu ra về,cô nhìn trêи 6 quả trứng gà trêи bàn gượng cười có phải mình ở cữ đâu lấy cái này làm gì chứ, còn cả Trương Diệu Thân có phải anh ta đã hiểu nhầm ý của mình, cho rằng còn có khả năng tái hợp.
Có điều đây không phải lúc nghĩ đến chuyện này, vì không còn thời gian ra ngoài nên cô gọi điện cho chú Hai nghe ngóng tình hình gần đây.
“Tiểu Hàm, việc cháu chuyển khoa chú không phản đối nhưng khoa tâm ngoại không phù hợp với cháu, có điều việc của Trương Diệu Thân cháu đừng lo nữa, nghe cháu nói xong thì chú cũng có chút hiểu lầm nhưng con người cậu ta thật có chút vấn đề,cháu giúp cậu ta lần này có lẽ trong thời gian ngắn sẽ không sao nhưng ai biết được sau 5 năm 10 năm ai dám bảo đảm cậu ta sẽ gặp chuyện gì không thể gánh nổi, ai biết được nạn nhân sẽ là ai. Con người cậu ta tâm không chính, vì tư lợi mà lấy tính mạng của bệnh nhân làm trò đùa, cậu ta không phù hợp với việc này,sau này cháu đừng quan tâm đến việc của cậu ta nữa, cách xa cậu ta ra.” Diệp Chi Lâm nghe việc của cháu gái mình chau mày, không ngờ rằng con người Trương Diệu Thân lại xấu như vậy.
Diệp Thu Hàm biết chú Hai nói có đạo lí, cũng biết lần này không nên giúp vì vậy nhanh chóng đồng ý: “ Cháu biết rồi, chú đừng tức giận, cũng đừng lo lắng, cháu sẽ không nhắc chuyện này nữa,vậy chuyện chuyển khoa lúc nào nói thì thích hợp.”
“Như vậy mới là cháu ngoan, chuyển khoa cháu hãy thương lượng trước với chủ nhiệm đã, chú sẽ tìm ɖu͙ƈ Hoa nói giúp cháu, cháu hãy nghĩ nên đến phòng nào, còn phải đợi cơ hội đã.”
“Cháu cũng không muốn được quá ưu tiên,làm ở phòng bình thường là được rồi có gì thì phải xem sau này sao đã.”
“Vậy quyết định vậy đi, cháu nói chuyện với ba mẹ cháu đi.”
Diệp Thu Hàm nói xong điện thoại với chú Hai, sau đó cô đến phòng làm việc của chủ nhiệm Lí Văn Đông nói rõ ràng ý kiến của cô.
Lí Văn Đông thở dài: “ ý nghĩ của em tôi cũng hiểu, việc nữ bác sĩ chuyển khoa cũng không nhiều tuy nhiên tôi hi vọng em có thể suy nghĩ thật kĩ, trước mắt em phát triển rất tốt,nếu em chuyển khoa tất cả sẽ làm lại từ đầu, sẽ không dễ dàng. Hơn nữa Trịnh Sở Tiêu rất coi trọng em đây là một cơ hội khó có được, có rất nhiều việc cậu ấy vì em mới thoả hiệp.”
Diệp Thu Hàm đã hạ quyết tâm nhưng không thể không nể mặt chủ nhiệm, cười nói: “Thật ra cùng với mọi người làm việc như vậy em cũng không muốn rời đi, nhưng cảm thấy áp lực quá lớn. Nếu chủ nhiệm đã nói như vậy thì em sẽ suy nghĩ lại, nếu có gì không đúng thì xin chủ nhiệm thông cảm.”
“Được, được. Em hãy suy nghĩ cẩn thận vào, không cần gấp nếu không cuối năm trả lời cũng chưa muộn. Đến lúc đó khoa sẽ đánh giá tốt cho em, lúc đó chuyển đi có lí lịch bên cạnh cũng dễ dàng hơn.”
Diệp Thu Hàm nhanh chóng cảm ơn, không ngờ Lí chủ nhiệm lại nghĩ cho cô như vậy, cô thấy rất cảm động.
Bốn ngày sau,sự mong đợi của mọi người cuối cùng chị của Trình Sở Tiêu, Trình Sở Tịnh trở về. Mọi người rất kϊƈɦ động, đặc biệt là Lí chủ nhiệm ngày nào cũng chạy sang khoa tâm ngoại chờ nhìn vị đồng nghiệp thần kì này.
Diệp Thu Hàm tự nhiên cũng rất tò mò, cô cũng muốn góp vui nhưng nhanh chóng đã bị Trình Sở Tiêu kéo vào phòng làm việc.
“Có việc gì gấp sao?” Trình Sở Tiêu nhìn vẻ bất an của Thu Hàm hỏi.
“Mọi người đang đợi chị anh về, em cũng muốn xem xem.”
Trình Sở Tiêu cười nói: “ Chị ấy đến nhất định sẽ đến gặp anh, em ở đây đợi không phải tốt hơn sao?”
“Đợi ở đây thì nói làm gì, giống như gặp mặt người nhà vậy, Diệp Thu Hàm không nghĩ gì lại làm chuyện trở nên phức tạp.
“Em vẫn nên ra ngoài thì hơn.”
Trình Sở Tiêu vẫn khuyên cô, đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra: “Em trai yêu quý, sao em không ra nghênh đón chị,xem chị đưa ai đến này, em sẽ rất kinh ngạc.”
Thu Hàm đứng bên cạnh chiếc bàn bây giờ cô không còn tâm tư đi xem nữa, cô đã bị vẻ đẹp của Sở Tịnh cuốn hút rồi.
Cô nhìn cô gái nhìn chăm chú Trình Sở Tiêu trong lòng có chút cảm thấy nhỏ bé, bởi vì trong mắt của cô gái có chút thù địch, cô cảm thấy thật kỳ lạ.
“Không ăn nữa ,cũng không phải ghét bỏ gì, chỉ là Trịnh Sở Tiêu đang đợi em ở ngoài.”Thu Hàm bây giờ cảm thấy rất mâu thuẫn,một mặt là Trương Diệu Thân đã rất thành tâm xin lỗi làm cô rất cảm động, hơn nữa ba người bọn họ cùng ở trong một căn phòng thật sự làm người ta thông cảm;nhưng một mặt khác tuy cô có lòng giúp đỡ nhưng sự cố điều trị lần này là do lỗi của Trương Diệu Thân, bệnh viện nhất định sẽ bồi thường cho người nhà bệnh nhân, bản thân cô dù chú Hai ra mặt cũng chưa chắc được, hơn nữa cũng rất khó khăn không lấy lòng được lãnh đạo.
Trương Diệu Thân cười nhạt: “ Là anh ta đưa em đến sao?” Anh còn cho rằng Thu Hàm giấu diếm Trịnh Sở Tiêu đến thăm anh.
Thu Hàm gật đầu: “ Ừ”
Trương Diệu Thân cười có chút thất vọng: “ Anh rốt cuộc cũng không bằng thái độ của bác sĩ Trịnh,thật đúng là anh không thể khiến em vì anh mà đến, mặc dù anh không cố gắng quý trọng em nhưng cũng thua một cách tâm phục khẩu phục.”
Diệp Thu Hàm không muốn bàn luận điều này nữa bởi vì cô đang nghĩ không biết làm cách nào để chia tay với Trịnh Sở Tiêu, cô cười nói: “ Sau này chúng ta không nhắc đến cái này nữa chúng ta đều có quá khứ, anh chú ý sức khỏe, em về trước đây, dù giúp hay giúp được hay không em cũng sẽ cùng chú Hai bàn bạc, anh đừng quá hi vọng.”
“Thu Hàm, em thật đúng là một người tốt, không nói những lời kia với anh, sau nhiều chuyện như vậy xảy ra em vẫn có thể giữ được một trái tim đơn thuần , anh cảm thấy rất vui; anh cũng sẽ dùng thái độ thành khẩn nhất để xin lãnh đạo cho thêm một cơ hội nữa, em không cần lo lắng.”
Diệp Thu Hàm thở dài không nói thêm quay lưng rời đi, Trương Diệu Thân nhanh chóng tiễn Diệp Thu Hàm nhưng đột nhiên thấy đau đầu may anh phản ứng kịp vịn chặt mép giường nếu không thì sẽ ngã ngửa rồi.
Diệp Thu Hàm thấy anh không có chút khí sắc nào như vậy lập tức lấy ví ra chỉ thấy còn hơn một nghìn tệ cô giữ hai trăm tệ còn lại đều đưa cho Trương Diệu Thân: “anh cầm lấy bồi bổ sức khoẻ, em không phải thương hại anh,anh đừng nghĩ nhiều.” Nói xong cô nhanh chóng rời đi sợ anh sẽ trả lại tiền cho cô.
Trịnh Sở Diệu đợi cô vào ngồi trong xe mới kì lạ hỏi: “Em chạy gì vậy”
“Không có gì,em thấy gia đình họ sống rất cực khổ, cho họ ít tiền sợ bọn họ từ chối.” Thu Hàm nói
Trịnh Sở Tiêu không có gì để nói liền nổ xe chạy ,sau đó hỏi Diệp Thu Hàm: “em muốn giúp Trương Diệu Thân.”
“Đúng là có nghĩ đến nhưng vẫn chưa quyết định.”
“Em vẫn còn tình cảm với Trương Diệu Thân?” Trình Sở Tiêu hỏi trực tiếp
Diệp Thu Hàm định trả lời không có nhưng đột nhiên nghĩ đây là một cái cớ để nói chia tay bèn nói: “Em không thể bỏ mặc không lo cho anh ấy.”
Vẻ mặt của Trình Sở Tiêu một chút cũng không đổi,lúc này anh có thể giữ được sự bình tĩnh sẽ rất dễ dàng nhìn ra tâm tư của cô ấy nhưng đáng tiếc tình cảm càng để tâm càng nhiều thì càng dễ mất phương hướng, Trình Sở Tiêu rốt cuộc cũng mất đi khả năng phân tích những mưu mô tính toán trong lòng .Trịnh Sở Tiêu chăm chăm nhìn đường một lúc rồi nói: “Thu Hàm, anh chưa từng vì mình tài giỏi mà cảm thấy phiền nhiễu nhưng thời gian này em làm anh cảm nhận được cảm giác đó, cho dù Trương Diệu Thân phạm phải bất cứ lỗi gì chỉ cần anh ta tỏ ra vẻ biết lỗi em đều tha thứ cho anh ta, còn anh trong mắt dù gặp bất cứ chuyện gì cũng tự mình đối diện không cần an ủi gì đúng không?”
Đối chất với Trình Sở Tiêu, cô không biết nói gì hết bởi vì cô cũng nghĩ như vậy,theo cô thì Trình Sở Tiêu không có nhược điểm gì cho dù gặp bất cứ rắc rối cũng như không có gì,vì vậy chuyện chia tay cô chỉ nghĩ bản thân cô sẽ rất đau khổ chứ chưa bao giờ nghĩ đến sẽ đả động đến cảm xúc của anh ta.
“Thu Hàm, anh cũng không phải là thần linh gì ,em đối xử với anh như vậy thật không công bằng .” Giọng điệu của Trình Sở Tiêu có vẻ mệt mỏi nhưng không một chút tức giận.
Cô cúi đầu không nói gì, cô cũng không có ý định để trong lòng,việc chuyển khoa cũng rất dễ dàng, cô chuyển sang khoa tâm ngoại sẽ không chạm mặt với Trình Sở Tiêu nữa, mặc dù anh ta nói vậy có chút đau lòng nhưng nhẫn nhịn không nói ra.
Hai người trêи đường về không nói câu gì, Trình Sở Tiêu tiễn cô đến dưới lầu nhìn cô vào thang máy mới rời đi.
Thứ 2 làm việc, Trình Sở Tiêu và Thu Hàm cùng đi vào phòng làm việc , Tôn Địch đột nhiên đứng trước mặt 2 người nói: “ Cô tốt nhất nên trốn một lát đi.”
“Sao vậy?” Cô không biết mình đã đắc tội với ai,vô ý nhìn sang Trình Sở Tiêu thấy anh gật gật đầu, trong lòng có chút lo lắng
“Mẹ của Trương Diệu Thân lại đến, còn mang theo một cái nồi nói đến đưa cơm cho cô.”
“Cái gì?” Diệp Thu Hàm há hốc miệng nhìn Tôn Địch, chưa đợi cô nói xong Vương Bảo Cầm quay người lại: “Thu Hàm dì đợi con lâu lắm rồi, may cũng có cái nồi giữ nhiệt này. Đây là cháo dì dậy từ sáng sớm làm cho con bồi bổ đấy, còn có 6 cái trứng gà ăn cùng nữa. Dì đã nói rồi mà con làm sao lại để mặc kệ Diệu Thân không lo chứ, hơn nữa tình cảm sâu đậm 10 năm của 2 đứa làm sao có thể vì người ngoài mà đứt chứ. Chuyện con đưa tiền cho nó nó đều nói lại với dì và ba nó rồi, chuyện của hai đứa lúc trước cho nó qua đi từ nay về sau nhà chúng ta sống vui vẻ với nhau.”
Vương Bảo Cầm đẩy Trình Sở Tiêu sang một bên, bà ta thật đúng là có bản lĩnh, một tay xách cái nồi một tay kéo cô vào phòng làm việc.
Diệp Thu Hàm định hất tay bà ra nhưng lại nghĩ đến kế hoạch của cô rất hợp ý với bà ta nên cùng đi vào. Trình Sở Tiêu lặng lẽ nhìn hai bọn họ đi, Tôn Địch bất giác nói: “Cô ấy có phải điên rồi không, tại sao lại đồng ý hoà hợp với bà ta.”
Trình Sở Tiêu nghe liền quay đầu: “ Ai nói bọn họ hoà hợp, Thu Hàm là bạn gái của tôi.”
Tôn Địch lập tức che miệng lại liên tục gật đầu,sau đó nhanh chóng rời đi.
Trình Sở Tiêu về phòng làm việc của mình ngồi một cách trầm tư, anh có phải quá nhân từ để rồi Trương Diệu Thân cướp đi người phụ nữ của mình.Anh cầm điện thoại gọi cho Trương Diệu Thân, bên kia nhanh chóng nhận điện thoại: “ Ai vậy?”
“Tôi là Trình Sở Tiêu.”
“Có chuyện gì?” Trương Diệu Thân có chút thất vọng.
“Tôi muốn nói chuyện với anh”
“Tôi với anh thì có chuyện gì để nói chứ, mà chẳng sao bây giờ tôi đang rảnh, anh nói thời gian và địa điểm đi.”
Trình Sở Tiêu hừm nhẹ một tiếng: “ngay bây giờ, không cần phải lúc khác .”
“ Không sao ,mau nói đi.” Giọng điệu Trương Diệu Thân có chút tức giận
“Anh và người nhà của anh đừng tiếp cận Thu Hàm nữa.”
Trương Diệu Thân thẳng thừng: “Thế nào gọi là tiếp cận? Nếu không phải anh lợi dụng chức vụ bắt cô ấy đi Pháp, anh cho rằng cô ấy đồng ý đến với anh sao? Tôi nói cho anh biết cô ấy mãi mãi là của tôi, cô ấy chỉ nhất thời bị anh mê hoặc, hôm qua cô ấy đến là cô ấy chủ động đấy, anh có thể giám sát người cô ấy nhưng có thể giám sát trái tim cô ấy không?”
“Nếu như anh không bảo mẹ đến thì cô ấy nhất định sẽ không biết chuyện này, nếu anh không tỏ vẻ đáng thương trước mặt cô ấy thì cô ấy sẽ đồng cảm thương hại sao,anh mượn cơ hội này bảo mẹ đến để nối lại thật đúng là một ý tưởng hay.”
Trương Diệu Thân ừm một tiếng: “ Trình Sở Tiêu, Anh đừng cho rằng tôi không biết anh cố ý giấu Thu Hàm về việc tôi bị đình chỉ, có những việc không phải muốn giấu là giấu được.”
“Tôi không nói nhiều với anh, ra điều kiện đi chỉ cần anh và người nhà anh tránh xa Thu Hàm ra.”
“Tôi chỉ có một điều kiện ,là phục chức cho tôi trở lại bệnh viện làm việc.”
Trình Sở Tiêu trầm mặc một lúc rồi nói: “Trương Diệu Thân, tôi nghĩ anh hiểu sai ý của tôi rồi, tôi nói điều kiện là anh làm theo yêu cầu của tôi, vậy tôi có thể sẽ không ngăn cản anh quay lại bệnh viện, không có nghĩa tôi sẽ giúp quay lại.”
“Trình Sở Tiêu, anh cho rằng tôi sẽ để anh chơi tôi sao, tôi nói cho anh biết cho dù Thu Hàm với tôi không đến với nhau cô ấy cũng không để mặc kệ tôi xảy ra chuyện.Tôi xảy ra chuyện gì anh cũng sống không được yên ổn.” Trương Diệu Thân hét lên.
Trình Sở Tiêu dựa lưng vào ghế quay nhìn ra cửa sổ, vẻ mặt lãnh đạm: “ Nếu anh đã yêu tha thiết cái công việc này thì tôi cũng có thể thoả hiệp, tôi sẽ nhanh chóng giúp anh trở lại làm việc.”
“Thế còn được, tôi đợi tin tức của anh.”
Tắt điện thoại Trình Sở Tiêu nghĩ đi nghĩ lại rồi gọi điện cho viện trưởng.
Diệp Thu Hàm quay về phòng làm việc khuyên Vương Bảo Cầm nửa ngày mới chịu ra về,cô nhìn trêи 6 quả trứng gà trêи bàn gượng cười có phải mình ở cữ đâu lấy cái này làm gì chứ, còn cả Trương Diệu Thân có phải anh ta đã hiểu nhầm ý của mình, cho rằng còn có khả năng tái hợp.
Có điều đây không phải lúc nghĩ đến chuyện này, vì không còn thời gian ra ngoài nên cô gọi điện cho chú Hai nghe ngóng tình hình gần đây.
“Tiểu Hàm, việc cháu chuyển khoa chú không phản đối nhưng khoa tâm ngoại không phù hợp với cháu, có điều việc của Trương Diệu Thân cháu đừng lo nữa, nghe cháu nói xong thì chú cũng có chút hiểu lầm nhưng con người cậu ta thật có chút vấn đề,cháu giúp cậu ta lần này có lẽ trong thời gian ngắn sẽ không sao nhưng ai biết được sau 5 năm 10 năm ai dám bảo đảm cậu ta sẽ gặp chuyện gì không thể gánh nổi, ai biết được nạn nhân sẽ là ai. Con người cậu ta tâm không chính, vì tư lợi mà lấy tính mạng của bệnh nhân làm trò đùa, cậu ta không phù hợp với việc này,sau này cháu đừng quan tâm đến việc của cậu ta nữa, cách xa cậu ta ra.” Diệp Chi Lâm nghe việc của cháu gái mình chau mày, không ngờ rằng con người Trương Diệu Thân lại xấu như vậy.
Diệp Thu Hàm biết chú Hai nói có đạo lí, cũng biết lần này không nên giúp vì vậy nhanh chóng đồng ý: “ Cháu biết rồi, chú đừng tức giận, cũng đừng lo lắng, cháu sẽ không nhắc chuyện này nữa,vậy chuyện chuyển khoa lúc nào nói thì thích hợp.”
“Như vậy mới là cháu ngoan, chuyển khoa cháu hãy thương lượng trước với chủ nhiệm đã, chú sẽ tìm ɖu͙ƈ Hoa nói giúp cháu, cháu hãy nghĩ nên đến phòng nào, còn phải đợi cơ hội đã.”
“Cháu cũng không muốn được quá ưu tiên,làm ở phòng bình thường là được rồi có gì thì phải xem sau này sao đã.”
“Vậy quyết định vậy đi, cháu nói chuyện với ba mẹ cháu đi.”
Diệp Thu Hàm nói xong điện thoại với chú Hai, sau đó cô đến phòng làm việc của chủ nhiệm Lí Văn Đông nói rõ ràng ý kiến của cô.
Lí Văn Đông thở dài: “ ý nghĩ của em tôi cũng hiểu, việc nữ bác sĩ chuyển khoa cũng không nhiều tuy nhiên tôi hi vọng em có thể suy nghĩ thật kĩ, trước mắt em phát triển rất tốt,nếu em chuyển khoa tất cả sẽ làm lại từ đầu, sẽ không dễ dàng. Hơn nữa Trịnh Sở Tiêu rất coi trọng em đây là một cơ hội khó có được, có rất nhiều việc cậu ấy vì em mới thoả hiệp.”
Diệp Thu Hàm đã hạ quyết tâm nhưng không thể không nể mặt chủ nhiệm, cười nói: “Thật ra cùng với mọi người làm việc như vậy em cũng không muốn rời đi, nhưng cảm thấy áp lực quá lớn. Nếu chủ nhiệm đã nói như vậy thì em sẽ suy nghĩ lại, nếu có gì không đúng thì xin chủ nhiệm thông cảm.”
“Được, được. Em hãy suy nghĩ cẩn thận vào, không cần gấp nếu không cuối năm trả lời cũng chưa muộn. Đến lúc đó khoa sẽ đánh giá tốt cho em, lúc đó chuyển đi có lí lịch bên cạnh cũng dễ dàng hơn.”
Diệp Thu Hàm nhanh chóng cảm ơn, không ngờ Lí chủ nhiệm lại nghĩ cho cô như vậy, cô thấy rất cảm động.
Bốn ngày sau,sự mong đợi của mọi người cuối cùng chị của Trình Sở Tiêu, Trình Sở Tịnh trở về. Mọi người rất kϊƈɦ động, đặc biệt là Lí chủ nhiệm ngày nào cũng chạy sang khoa tâm ngoại chờ nhìn vị đồng nghiệp thần kì này.
Diệp Thu Hàm tự nhiên cũng rất tò mò, cô cũng muốn góp vui nhưng nhanh chóng đã bị Trình Sở Tiêu kéo vào phòng làm việc.
“Có việc gì gấp sao?” Trình Sở Tiêu nhìn vẻ bất an của Thu Hàm hỏi.
“Mọi người đang đợi chị anh về, em cũng muốn xem xem.”
Trình Sở Tiêu cười nói: “ Chị ấy đến nhất định sẽ đến gặp anh, em ở đây đợi không phải tốt hơn sao?”
“Đợi ở đây thì nói làm gì, giống như gặp mặt người nhà vậy, Diệp Thu Hàm không nghĩ gì lại làm chuyện trở nên phức tạp.
“Em vẫn nên ra ngoài thì hơn.”
Trình Sở Tiêu vẫn khuyên cô, đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra: “Em trai yêu quý, sao em không ra nghênh đón chị,xem chị đưa ai đến này, em sẽ rất kinh ngạc.”
Thu Hàm đứng bên cạnh chiếc bàn bây giờ cô không còn tâm tư đi xem nữa, cô đã bị vẻ đẹp của Sở Tịnh cuốn hút rồi.
Cô nhìn cô gái nhìn chăm chú Trình Sở Tiêu trong lòng có chút cảm thấy nhỏ bé, bởi vì trong mắt của cô gái có chút thù địch, cô cảm thấy thật kỳ lạ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook