Tướng quân đang ngồi khắc gỗ.

Tay nghề của tướng quân cũng không tệ, Liên Tầm từng nói nếu ngày nào đó hắn không làm thổ phỉ nữa, có thể mở một tiểu lâu với Triệu Thất, hắn chỉ cần phụ trách khắc bí đỏ thôi, dù sao thổi lửa nấu cơm hắn đều không biết làm.

Chỉ là ai cũng không nghĩ tới, cuối cùng hắn lại trở thành tướng quân.

Triệu Thất phiền nhiễu bước tới, muốn nói lại thôi.

Mảnh gỗ trong tay tướng quân đã gọt ra hình dáng của con người, hắn thổi thổi vụn gỗ, bắt đầu khắc mặt, "Làm sao vậy? Muốn gặp người yêu sao?"

Triệu Thất gãi đầu, ngượng ngùng nói: "Hôm qua nàng đã bị dọa sợ, ta muốn đi thăm nàng..."

Tướng quân đứng lên, nhét mảnh gỗ vào bên hông, "Đến chỗ cũ chờ đi."

Tướng quân vừa bước tới cửa Nhiễm Túy Lâu, Tôn ma ma mặt đầy son phấn đã bước ra nghênh đón, "Ôi, tướng quân, ngài đã tới rồi!"

Tướng quân tránh né một thân son phấn của nàng, trực tiếp bước lên lầu.


Tôn ma ma đi theo sau hắn lải nhải, "Tướng quân, hôm nay ngài phải an ủi Vân Thiển cô nương thật tốt vào, hôm qua không biết từ đâu tới mấy con ma men không có mắt, đã dọa nàng sợ rồi."

Tướng quân nghĩ, chứ còn gì nữa, đến cơm cũng khét rồi.

"Cũng may là không có chuyện gì xảy ra, tướng quân, cuối cùng ngài cũng đến rồi, Vân Thiển cô nương nhất định sẽ vui lắm, ta đi gọi nàng giúp ngài." Tôn ma ma vừa mới quay người liền nhớ tới cái gì đó, run khăn che miệng, nhỏ giọng hỏi tướng quân, "Tướng quân, gần đây có một loại hương mới được đưa tới, gọi là Ỷ Hoan, hiệu quả tốt vô cùng, tướng quân có muốn đốt một lò không?"

Tướng quân vừa nghe liền biết là hương thúc tình, lập tức nhớ lại dáng dấp của con mọt sách ngày hôm đó, chắc không phải là trúng loại thuốc này đâu nhỉ?

"Ta hỏi ngươi, lần trước lúc ta tới đây, ngự sử đại nhân Thẩm Mục có phải cũng đã đến?"

Tôn ma ma sững sờ, nắm chặt khăn trong tay, giống như bị làm khó dễ, "Chuyện này..."

Tướng quân lấy ra một tấm ngân phiếu đưa cho nàng, Tôn ma ma lập tức hớn hở, "Ai nha, tướng quân khách khí quá rồi," Lại trực tiếp ôm vào lòng ngực, nhỏ giọng nói: "Ngày ấy Thẩm ngự sử đúng là đi theo sau ngài vào đây, ngài ấy là khách quý nha, ta vội vàng gọi hết tất cả các cô nương đến để hầu hạ ngài ấy, ngài ấy vậy mà lại không cần, hoang mang hoảng loạn mở một gian phòng, đóng cửa lại cũng không bước ra ngoài nữa."

"Sau đó thì sao?"

Tôn ma ma hơi chột dạ, "Sau đó... Sau đó ngài ấy đã bỏ đi rồi."

Sắc mặt tướng quân không thay đổi nhìn nàng chằm chằm.

"Tướng quân..." Tôn ma ma cảm thấy có chút sợ hãi.

"Ngươi suy nghĩ cho thật kỹ, nói lại lần nữa."

"Ta... Ai nha, đều do cô nương trong đây không hiểu chuyện, muốn bám cành cao, sai tiểu tư đưa một lò Ỷ Hoan vào phòng ngài ấy..." Tôn ma ma nheo mắt nhìn sắc mặt của tướng quân, cẩn thận nói, "Nhưng sau đó Thẩm ngự sử thực sự đã rời đi, cô nương kia vào phòng tìm không thấy người."

Tướng quân:... Người đã chạy đến Thuỷ Tạ Các rồi.

Thuỷ Tạ Các là nơi tướng quân và Vân Thiển dùng để che dấu tai mắt của người khác, mỗi lần cửa vừa đóng, tướng quân liền mang theo Vân Thiển nhảy qua cửa sổ đi gặp tình lang, sau đó hắn sẽ trở về đây ngủ một giấc, tỉnh dậy lại đến đó đưa người về.

Nhưng vào ngày hôm đó, sau khi hắn giao người cho Triệu Thất, vừa về tới đã nhìn thấy con mọt sách đang nằm bẹp trên giường thở dốc.


Thật là con mẹ nó quá kích thích rồi.

Tướng quân trước giờ vẫn luôn muốn biết nguyên nhân con mọt sách kia xuất hiện trong thanh lâu.

Sau khi hắn giao Vân Thiển cho Triệu Thất, nhìn hai người kia chán ngắt ngồi bên hồ ăn khoai lang nướng.

Tướng quân cảm thấy thật sự quá ngược rồi, không thèm nhìn nữa.

Hắn dung dăng dung dẻ chạy tới Thẩm phủ, nhìn thấy con mọt sách đang đứng bên cạnh bể nước ở trong phủ, hồn đã bay xa.

Đang nghĩ cái gì vậy chứ?

Tướng quân lo lắng vô cùng, con mọt sách này không phải là muốn nhảy xuống bể nước đó chứ?

Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, liền nhìn thấy con mọt sách bước lên phía trước một bước.

Tướng quân sợ chết khiếp, vội vàng từ trên mái nhà nhảy xuống.

"Ngươi muốn làm cái gì? !"

Thẩm Mục cả kinh, chân đều mềm nhũn, thiếu chút nữa đã thật sự rơi vào trong bể nước.


Tướng quân vội vàng ôm lấy, "Thư ngốc, ngươi đừng nghĩ quẩn a!"

Thẩm Mục: "... Ta không có."

Tướng quân vẫn còn sợ hãi trong lòng, "Vậy ngươi bước qua đây làm gì?"

Thẩm Mục: "Hình như có con cá chết rồi... Ta muốn đến nhìn thử."

Tướng quân quay đầu lại nhìn, quả thật có con cá đã lật cái bụng trắng lên.

Thẩm Mục đỏ mặt từ trong lồng ngực hắn giãy giụa chui ra.

Tướng quân lúng túng, "... Cách bể nước xa một chút, cẩn thận đừng để rơi xuống đó."

Thẩm Mục gật gật đầu, nghe lời mà lùi lại hai bước, "Tướng quân đến có việc gì không?"

Tướng quân:... Lại thật sự chẳng có việc gì.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương