Xuyên Việt Tiểu Trù Sư
-
Chương 72: Măng vong ưu cùng nước mật củ sen
Li Nô kia tìm hết hai ngày cũng không tìm được, hàng xóm chung quanh cũng không có nói nhìn thấy nó, Trầm phu nhân như cũ chưa từ bỏ ý định, lại tìm người vẽ bức họa Li Nô, dán ở xung quanh, dưới đề tiền thưởng kếch xù, Lâm Vong nghe xong số tiền kia không khỏi líu lưỡi.
Tranh này dù sao cũng không thể so với ảnh chụp được, lại không có màu sắc, không giống thật lắm, đã nhiều ngày, không ít người đều hướng về phía tiền thưởng kia, mang theo đủ loại mèo đến Cố phủ, vì mèo của Trầm phu nhân là “Ngàn văn tiễn”, đại đa số mèo được ôm tới đều là mèo mang hoa văn đốm trên người, ít nhất cũng còn có phần giống, mà có vài người ôm mèo tới, căn bản cùng với mèo trên bức họa hoàn toàn bất đồng, chẳng qua là muốn ôm đến cho Trầm phu nhân nhìn xem, không coi trọng việc có giống hay không.
Cố Tử Thanh bị làm phiền, lại có bằng hữu buôn bán dùng việc này cười cợt hắn vài câu, nói mèo nhà hắn quá quý giá, so với mèo mua từ tay môi giới còn muốn quý hơn.
Liên tiếp náo loạn mấy ngày, đến khi Cố Tử Thanh ra tay can thiệp, cuối cùng cũng dần yên tĩnh lại.
Ngày hôm đó, Cố Tử Thanh cùng Trầm phu nhân, Trầm Nguyên cùng nhau dùng cơm, một bàn đồ ăn là do đầu bếp Trầm phu nhân mang theo nấu, đa dạng phồn hoa, thập phần phong phú.
Trầm phu nhân rất quy củ, cả nhà ăn thực im lặng, phía sau có hạ nhân đứng hầu tuy nhiều, nhưng cũng không phát ra một tiếng vang nào, Cố Tử Thanh quen mạnh bạo, bình thường quy củ cũng không nhiều, Tiểu Hoa ca nhi chờ mấy người đem cơm và thức ăn chia ra, người đều căng cứng như dây cung.
Cơm nước xong xuôi, dọn dẹp mặt bàn, súc miệng, rửa tay xong, ba người một bên nhàn thoại một bên uống trà.
“Tử Thanh, lọ măng om hôm nay thế nào? Ta không thích ăn măng, nhưng ta biết ngươi thích ăn, cố ý cho trù lang làm.”
“Ừm, rất ngon.”
“Tử Thanh, món bí đỏ kim sa kia, chính là món chuyên môn của Hoắc trù lang, Hoắc trù lang vốn là trù lang của ‘ Quân Tái Lai ’ (người lại đến) ở Kinh thành, ta thật thích trù nghệ của hắn, làm cho tỷ phu ngươi mời đến quý phủ.”
Cố Tử Thanh một bên nghe tỷ tỷ khoe khoang khẩu vị, một bên thực bất đắc dĩ, vì thế liên tiếp uống trà, mượn cơ hội này ngăn chặn miệng mình.
Trầm phu nhân phía sau là Đào Hoa cùng một người khác hầu hạ, Hoằng ca nhi thì đứng ở chỗ xa hơn một chút, hắn vừa định há mồm, muốn đến nói chuyện với chủ tử, nhưng hạ nhân không thể xen mồm vào, vì thế nuốt xuống rồi, Trầm phu nhân vừa lúc thấy hắn vẻ mặt muốn nói lại thôi, nhưng nàng quả thật cùng Hoằng ca nhi quan hệ không tồi, liền hỏi: “Hoằng ca nhi?”
Hoằng ca nhi thấy Trầm phu nhân hỏi, lúc này tiến lên nói: “Nhị gia chúng ta có mời đến quý phủ trù lang của tửu lâu ở bên ngoài, tay nghề rất hợp khẩu vị Nhị gia, thường xuyên được Nhị gia tán thưởng.”
Hoằng ca nhi nói lời này thực ra không có ý tứ khác, vốn là muốn gây chú ý với Nhị gia, lại muốn không dấu vết ý bảo Trầm phu nhân, Nhị gia khẩu vị rất tốt, nhưng hắn những lời này nói ra, nghe vào tai Cố Tử Thanh lại có tâm tư khác, điểm này làm hắn không thoải mái.
Trầm Nguyên mượn cơ hội chen vào nói: “Trù lang trong phủ cửu cửu không phải là cái người gọi là cái gì xảo sao? Ta cũng nếm qua thức ăn hắn làm, thật là giản dị nhàm chán, nhưng chưa từng nghe cữu cữu nói thích nó, như thế nào mấy ngày không thấy, người nọ tay nghề lại bay cao như gió vậy?”
Lời này là hướng về phía Hoằng ca nhi nói, Trầm Nguyên sau khi đến Ngu thành, vì không có Trầm nguyên soái phụ thân ở cạnh, quả thực chơi đến điên rồi, không biết Hoằng ca nhi bị đuổi trở về, còn nghĩ hắn vẫn là hạ nhân hầu hạ bên cạnh cữu cữu mình.
Hoằng ca nhi âm thanh chậm rãi lời nói nhỏ nhẹ nói: “Vốn người phụ trách ăn uống của Nhị gia chính là Tam Xảo, hiện giờ sớm đã không phải hắn nữa, mà là người được Nhị gia mời từ bên ngoài về.”
Trầm phu nhân nghe vậy cũng không đoán ra, chính là bị gợi lên hứng thú: “Nga? Người ở tửu lâu nào mời đến làm trù lang? Ta cũng biết Tử Thanh kén ăn, có thể được ngươi tán thưởng, tất nhiên không tồi.”
Trầm Nguyên theo sau gật đầu, còn nói phải nếm thử chút tay nghề của trù lang mới.
Cố Tử Thanh thuận miệng đáp: “Thật ra có thể.”
Trầm phu nhân ánh mắt sáng lên, nhẹ nhàng nói: “Một khi đã như vậy, để cho hắn cùng trù lang của ta đấu một lần đi?”
Cố Tử Thanh không nghĩ tới tỷ tỷ mình sẽ có đề nghị này, nhất thời ngốc lăng, sau đó mới phản ứng lại nói: “Bất quá là trù lang của một tiệm ăn nhỏ, tay nghề cũng không phải điêu luyện quá, so với đại trù lang ở tửu lâu, chính là vừa vặn hợp khẩu vị của ta thôi.”
“Kia cũng không sao, bất quá chính là cân nhắc một lần xem sao.” Trầm phu nhân đã nổi lên hứng thú, đem điều này trở thành trò đùa.
Cố Tử Thanh hạ mí mắt, nghĩ nếu tỷ tỷ hưng trí đến vậy, nếu mình nhất nhất không chịu, ngược lại chọc người tò mò, vì thế nói: “Nếu tỷ tỷ hứng thú như vậy, vậy buổi tối để cho hắn làm hai trù lang mang thức ăn lên đi.”
Trầm phu nhân gật gật đầu, cười nói: “Ta cũng để cho Hoắc trù lang cùng Tống trù lang riêng biệt làm hai phần thức ăn, ba người một lần.”
Trầm Nguyên vỗ vỗ tay: “Nếu so tài, không có vật cược sao được? Mẫu thân cùng cữu cữu mau nghĩ xem lấy gì ra cược đây.”
Trầm phu nhân nhìn đứa con, mặt mày cười đến loan loan, cầm khăn tay che miệng cười: “Ngươi này bát hầu tử sao, ta và cữu cữu ngươi chính là nghiền ngẫm một lần, ngươi thế nhưng còn muốn cược.”
“Chơi một chút thôi!”
Trầm phu nhân cười nói: “Một khi đã như vậy, ta lấy mài mực hình ve sầu đánh cược.”
Trầm Nguyên lộ ra một biểu tình “Vô nghĩa”, sau đó lại nhìn về phía Cố Tử Thanh.
“Gần nhất từ Đại Thực nhập về một thứ gọi là nước tường vi rất thơm, hương hoa bay xa vô cùng, ta lấy món này đánh cược.”
Trầm phu nhân cùng Trầm Nguyên ánh mắt đồng thời phát sáng, âm thanh của Trầm phu nhân còn mang theo một cỗ tình thế bắt buộc: “Được.”
Một hồi đến sân viện mình, Cố Tử Thanh liền đem Lâm Vong gọi đến trước mặt, vừa mới ở nhà ăn nghe được chuyện tỉ thí trù nghệ từ miệng của mấy hạ nhân, vì thế mọi người đều đồng loạt nhìn Lâm Vong, trong mắt nhiều ít cũng dẫn theo điểm hứng thú.
“Hôm nay Hoằng ca nhi ở trước mặt đại tỷ ta ngẫu nhiên nhắc tới ngươi, đại tỷ ta nghe nói ngươi là trù lang ta mới mời về, có lòng muốn ngươi cùng trù lang nhà nàng tỉ thí một lần.” Cố Tử Thanh đi thẳng vào vấn đề, nói ra tin tức chuyện tỷ thí.
Lâm Vong nghe xong có chút giật mình, hơi hơi gật đầu, chờ Cố Tử Thanh nói tiếp.
Cố Tử Thanh nhìn chằm chằm Lâm Vong không lập tức nói phần sau, trầm ngâm một lát, hắn nghiêng đầu cùng Tiểu Hoa ca nhi nói: “Vừa nãy khi uống trà, chúng ta nói những gì, ngươi cẩn thận nói lại một lần, kiểm tra xem ngươi ghi nhớ việc thế nào, nếu nói đúng, sẽ có phần thưởng.”
Mọi người trong lòng buồn bực, cũng không hiểu được Nhị gia như thế nào lại muốn dời đề tài đi.
Tiểu Hoa ca nhi cũng ngốc lăng, hỏi: “Kể từ đoạn nào ạ?”
“Liền từ khi đại tỷ ta nói về măng om đi.”
Tiểu Hoa ca nhi gật đầu, khụ một tiếng, bắt đầu thuật lại: “Nhị gia, Trầm phu nhân, Trầm công tử ngồi xuống uống trà, Trầm phu nhân đầu tiên là nhắc tới các món ăn trên bàn, hỏi Nhị gia ‘Lọ măng om này thế nào? Ta không thích ăn măng, nhưng ta biết ngươi thích ăn, cố ý để cho trù lang làm’.”
Phàm là người có thể trở thành nhất đẳng, tất nhiên sẽ lanh lợi, ghi nhớ lời nói của người khác là bản lĩnh hàng đầu, Tiểu Hoa ca nhi cũng không ngoại lệ, hơi chút sửa sang lại ý nghĩ trong đầu, đã đem những lời mấy người họ vừa mới nói đều thuật lại hoàn hoàn chỉnh chỉnh.
Đợi hắn nói xong, Cố Tử Thanh tán thưởng gật đầu, cười nói: “Thật là thông minh, kể lại không sai, Ngô Ưu, sáng mai đến cửa tiệm lấy hộp Thục quỳ hương cao đưa cho Tiểu Hoa ca nhi.”
Tiểu Hoa ca nhi được khen mà hai gò má ửng đỏ, những người khác dùng ánh mắt hâm mộ nhìn hắn.
Cố Tử Thanh thu hồi tầm mắt, nhìn Lâm Vong: “Tỷ tỷ của ta, con đều đã lớn vậy rồi, bản thân lại như tiểu hài tử mà vui đùa, vừa nghe nói ta thay đổi trù lang, đã nghĩ so tài một lần, cháu ngoại trai kia của ta, tính cách lại giống nàng, ngay cả đồ cược đều đã quyết định xong, nếu ta thắng, nàng liền đưa một kiện mài mực ve sầu, nếu là nàng thắng, ta đưa nàng một bình nước tường vi của Đại Thử quốc, ca nhi cũng tốt, nữ nhân cũng tốt, liền yêu thích loại đồ vật này, có vẻ nàng nhất định phải thắng.”
Lâm Vong nghĩ Cố Tử Thanh người này, sẽ không làm chuyện vô nghĩa, hắn nếu để cho Tiểu Hoa ca nhi thuật lại những lời vừa rồi trên bàn cơm, kia phải có nghĩa ẩn ý gửi tin cho cho hắn, hắn vì thế thực sự chăm chú nghe, đang nghe đến đoạn Trầm phu nhân nói “Ta không thích ăn măng” kia, liền hiểu được cốCố Tử Thanh đây là không dấu vết nói cho hắn biết Trầm phu nhân yêu thích hay ghét thứ gì, nhưng lại không có khả năng nói thẳng ra này.
Lâm Vong mặc dù chưa gặp qua Trầm phu nhân, nhưng này mấy ngày này thấy nàng nháo một phen ồn ào, lại nghe người khác nói qua, đã biết nàng người này tính tình ngang ngược, lại kết hợp lời bổ sung của Cố Tử Thanh, Lâm Vong thế nào lại không rõ ý tứ của hắn, Cố Tử Thanh không muốn tỷ tỷ hắn thua, cho dù nước tường vi kia có bao nhiêu quý trọng, hắn tình nguyện dỗ tỷ tỷ hắn cao hứng một chút, cũng đỡ phải để nàng thua xong tâm tình không thoải mái lại đi sinh sự.
“Hiểu chưa?”
“Dạ, hiểu rồi.” Lâm Vong gật gật đầu, đối với tỷ thí phải thua này lại không hề áp lực.
Cố Tử Thanh cũng không có hỏi Lâm Vong hiểu được cái gì, hắn muốn thử Lâm Vong một lần.
Lúc sau, Lâm Vong bị sai lui xuống, lúc này tất cả mọi người đều biết Lâm Vong sẽ cùng với trù lang của Trầm phu nhân tỷ thí trù nghệ, đều vây quanh xem náo nhiệt, ồn ào hỏi Lâm Vong muốn làm món ăn gì.
Lúc này có người thần thần bí bí tiến đến trước mặt Lâm Vong, nhỏ giọng nói: “Ta thấy Nhị gia chúng ta, chán ngấy Trầm phu nhân thái độ một câu Kinh thành hai câu Kinh thành rồi, lần này tỷ thí ngươi thay Cố phủ chúng không được thua kém, đem hai trù lang từ Kinh thành tới kia áp xuống đi.”
Lâm Vong cười cười không nói gì, tuy nói Cố Tử Thanh muốn hắn thua, nhưng lại không thể thua thiếu kỹ thuật thiếu chất lượng được, như vậy thực sự làm mất mặt Cố phủ. Lâm Vong cho rằng, nguyên liệu ăn ngon hay không, hoàn toàn phụ thuộc vào cảm nhận cá nhân, có người hảo ngọt, có người hảo chua, không có tiêu chuẩn cố định nào.
Lâm Vong món thứ nhất là măng vong ưu, hắn lấy măng rửa sạch sau đó xắt làm đôi, rồi cắt thành sợi, bỏ thêm muối rồi cho vào nước sôi để măng bớt vị chát, để giữ lại vị tươi mới, ngâm qua mấy lần nước lạnh, sau đó lọc phần nước luộc làm nước dùng.
Lại đem kim châm ngâm nước.
Chảo dầu đốt nóng bảy phần, cho hành băm vào phi thơm, rồi cho măng sợi, kim châm vào để lửa lớn xào đều, thêm canh gà, muối, xào xong đậy nắp một khắc là có thể lên đĩa.
Món thứ hai dùng ngó sen, rửa sạch sau đó lột bỏ vỏ ngoài, dùng đao ở một đầu tách mở ra, để lộ ra lỗ ngó sen, dùng chiếc đũa đem gạo nếp ngâm nước xong nhét vào đầy các lỗ, nhét xong rồi đem phần bị tách ra lúc nãy gói lại một lần rồi dùng que cố định lại, lặp lại với đầu còn lại.
Sau đó có thể đem ngó sen đặt vào nồi, rót nước trong vào, thêm táo đỏ, hoa quế, đường, trước để lửa lớn, sau hạ nhỏ lửa lại hầm nhừ.
Ngó sen nấu xong để đến có chút nguội liền cắt miếng dọn lên đĩa, mặt trên lại rưới thêm nước mật hoa quế, lúc này hương khí của nước mật hoa quế cùng củ sen bay tứ phía liền xem như hoàn thành.
Tranh này dù sao cũng không thể so với ảnh chụp được, lại không có màu sắc, không giống thật lắm, đã nhiều ngày, không ít người đều hướng về phía tiền thưởng kia, mang theo đủ loại mèo đến Cố phủ, vì mèo của Trầm phu nhân là “Ngàn văn tiễn”, đại đa số mèo được ôm tới đều là mèo mang hoa văn đốm trên người, ít nhất cũng còn có phần giống, mà có vài người ôm mèo tới, căn bản cùng với mèo trên bức họa hoàn toàn bất đồng, chẳng qua là muốn ôm đến cho Trầm phu nhân nhìn xem, không coi trọng việc có giống hay không.
Cố Tử Thanh bị làm phiền, lại có bằng hữu buôn bán dùng việc này cười cợt hắn vài câu, nói mèo nhà hắn quá quý giá, so với mèo mua từ tay môi giới còn muốn quý hơn.
Liên tiếp náo loạn mấy ngày, đến khi Cố Tử Thanh ra tay can thiệp, cuối cùng cũng dần yên tĩnh lại.
Ngày hôm đó, Cố Tử Thanh cùng Trầm phu nhân, Trầm Nguyên cùng nhau dùng cơm, một bàn đồ ăn là do đầu bếp Trầm phu nhân mang theo nấu, đa dạng phồn hoa, thập phần phong phú.
Trầm phu nhân rất quy củ, cả nhà ăn thực im lặng, phía sau có hạ nhân đứng hầu tuy nhiều, nhưng cũng không phát ra một tiếng vang nào, Cố Tử Thanh quen mạnh bạo, bình thường quy củ cũng không nhiều, Tiểu Hoa ca nhi chờ mấy người đem cơm và thức ăn chia ra, người đều căng cứng như dây cung.
Cơm nước xong xuôi, dọn dẹp mặt bàn, súc miệng, rửa tay xong, ba người một bên nhàn thoại một bên uống trà.
“Tử Thanh, lọ măng om hôm nay thế nào? Ta không thích ăn măng, nhưng ta biết ngươi thích ăn, cố ý cho trù lang làm.”
“Ừm, rất ngon.”
“Tử Thanh, món bí đỏ kim sa kia, chính là món chuyên môn của Hoắc trù lang, Hoắc trù lang vốn là trù lang của ‘ Quân Tái Lai ’ (người lại đến) ở Kinh thành, ta thật thích trù nghệ của hắn, làm cho tỷ phu ngươi mời đến quý phủ.”
Cố Tử Thanh một bên nghe tỷ tỷ khoe khoang khẩu vị, một bên thực bất đắc dĩ, vì thế liên tiếp uống trà, mượn cơ hội này ngăn chặn miệng mình.
Trầm phu nhân phía sau là Đào Hoa cùng một người khác hầu hạ, Hoằng ca nhi thì đứng ở chỗ xa hơn một chút, hắn vừa định há mồm, muốn đến nói chuyện với chủ tử, nhưng hạ nhân không thể xen mồm vào, vì thế nuốt xuống rồi, Trầm phu nhân vừa lúc thấy hắn vẻ mặt muốn nói lại thôi, nhưng nàng quả thật cùng Hoằng ca nhi quan hệ không tồi, liền hỏi: “Hoằng ca nhi?”
Hoằng ca nhi thấy Trầm phu nhân hỏi, lúc này tiến lên nói: “Nhị gia chúng ta có mời đến quý phủ trù lang của tửu lâu ở bên ngoài, tay nghề rất hợp khẩu vị Nhị gia, thường xuyên được Nhị gia tán thưởng.”
Hoằng ca nhi nói lời này thực ra không có ý tứ khác, vốn là muốn gây chú ý với Nhị gia, lại muốn không dấu vết ý bảo Trầm phu nhân, Nhị gia khẩu vị rất tốt, nhưng hắn những lời này nói ra, nghe vào tai Cố Tử Thanh lại có tâm tư khác, điểm này làm hắn không thoải mái.
Trầm Nguyên mượn cơ hội chen vào nói: “Trù lang trong phủ cửu cửu không phải là cái người gọi là cái gì xảo sao? Ta cũng nếm qua thức ăn hắn làm, thật là giản dị nhàm chán, nhưng chưa từng nghe cữu cữu nói thích nó, như thế nào mấy ngày không thấy, người nọ tay nghề lại bay cao như gió vậy?”
Lời này là hướng về phía Hoằng ca nhi nói, Trầm Nguyên sau khi đến Ngu thành, vì không có Trầm nguyên soái phụ thân ở cạnh, quả thực chơi đến điên rồi, không biết Hoằng ca nhi bị đuổi trở về, còn nghĩ hắn vẫn là hạ nhân hầu hạ bên cạnh cữu cữu mình.
Hoằng ca nhi âm thanh chậm rãi lời nói nhỏ nhẹ nói: “Vốn người phụ trách ăn uống của Nhị gia chính là Tam Xảo, hiện giờ sớm đã không phải hắn nữa, mà là người được Nhị gia mời từ bên ngoài về.”
Trầm phu nhân nghe vậy cũng không đoán ra, chính là bị gợi lên hứng thú: “Nga? Người ở tửu lâu nào mời đến làm trù lang? Ta cũng biết Tử Thanh kén ăn, có thể được ngươi tán thưởng, tất nhiên không tồi.”
Trầm Nguyên theo sau gật đầu, còn nói phải nếm thử chút tay nghề của trù lang mới.
Cố Tử Thanh thuận miệng đáp: “Thật ra có thể.”
Trầm phu nhân ánh mắt sáng lên, nhẹ nhàng nói: “Một khi đã như vậy, để cho hắn cùng trù lang của ta đấu một lần đi?”
Cố Tử Thanh không nghĩ tới tỷ tỷ mình sẽ có đề nghị này, nhất thời ngốc lăng, sau đó mới phản ứng lại nói: “Bất quá là trù lang của một tiệm ăn nhỏ, tay nghề cũng không phải điêu luyện quá, so với đại trù lang ở tửu lâu, chính là vừa vặn hợp khẩu vị của ta thôi.”
“Kia cũng không sao, bất quá chính là cân nhắc một lần xem sao.” Trầm phu nhân đã nổi lên hứng thú, đem điều này trở thành trò đùa.
Cố Tử Thanh hạ mí mắt, nghĩ nếu tỷ tỷ hưng trí đến vậy, nếu mình nhất nhất không chịu, ngược lại chọc người tò mò, vì thế nói: “Nếu tỷ tỷ hứng thú như vậy, vậy buổi tối để cho hắn làm hai trù lang mang thức ăn lên đi.”
Trầm phu nhân gật gật đầu, cười nói: “Ta cũng để cho Hoắc trù lang cùng Tống trù lang riêng biệt làm hai phần thức ăn, ba người một lần.”
Trầm Nguyên vỗ vỗ tay: “Nếu so tài, không có vật cược sao được? Mẫu thân cùng cữu cữu mau nghĩ xem lấy gì ra cược đây.”
Trầm phu nhân nhìn đứa con, mặt mày cười đến loan loan, cầm khăn tay che miệng cười: “Ngươi này bát hầu tử sao, ta và cữu cữu ngươi chính là nghiền ngẫm một lần, ngươi thế nhưng còn muốn cược.”
“Chơi một chút thôi!”
Trầm phu nhân cười nói: “Một khi đã như vậy, ta lấy mài mực hình ve sầu đánh cược.”
Trầm Nguyên lộ ra một biểu tình “Vô nghĩa”, sau đó lại nhìn về phía Cố Tử Thanh.
“Gần nhất từ Đại Thực nhập về một thứ gọi là nước tường vi rất thơm, hương hoa bay xa vô cùng, ta lấy món này đánh cược.”
Trầm phu nhân cùng Trầm Nguyên ánh mắt đồng thời phát sáng, âm thanh của Trầm phu nhân còn mang theo một cỗ tình thế bắt buộc: “Được.”
Một hồi đến sân viện mình, Cố Tử Thanh liền đem Lâm Vong gọi đến trước mặt, vừa mới ở nhà ăn nghe được chuyện tỉ thí trù nghệ từ miệng của mấy hạ nhân, vì thế mọi người đều đồng loạt nhìn Lâm Vong, trong mắt nhiều ít cũng dẫn theo điểm hứng thú.
“Hôm nay Hoằng ca nhi ở trước mặt đại tỷ ta ngẫu nhiên nhắc tới ngươi, đại tỷ ta nghe nói ngươi là trù lang ta mới mời về, có lòng muốn ngươi cùng trù lang nhà nàng tỉ thí một lần.” Cố Tử Thanh đi thẳng vào vấn đề, nói ra tin tức chuyện tỷ thí.
Lâm Vong nghe xong có chút giật mình, hơi hơi gật đầu, chờ Cố Tử Thanh nói tiếp.
Cố Tử Thanh nhìn chằm chằm Lâm Vong không lập tức nói phần sau, trầm ngâm một lát, hắn nghiêng đầu cùng Tiểu Hoa ca nhi nói: “Vừa nãy khi uống trà, chúng ta nói những gì, ngươi cẩn thận nói lại một lần, kiểm tra xem ngươi ghi nhớ việc thế nào, nếu nói đúng, sẽ có phần thưởng.”
Mọi người trong lòng buồn bực, cũng không hiểu được Nhị gia như thế nào lại muốn dời đề tài đi.
Tiểu Hoa ca nhi cũng ngốc lăng, hỏi: “Kể từ đoạn nào ạ?”
“Liền từ khi đại tỷ ta nói về măng om đi.”
Tiểu Hoa ca nhi gật đầu, khụ một tiếng, bắt đầu thuật lại: “Nhị gia, Trầm phu nhân, Trầm công tử ngồi xuống uống trà, Trầm phu nhân đầu tiên là nhắc tới các món ăn trên bàn, hỏi Nhị gia ‘Lọ măng om này thế nào? Ta không thích ăn măng, nhưng ta biết ngươi thích ăn, cố ý để cho trù lang làm’.”
Phàm là người có thể trở thành nhất đẳng, tất nhiên sẽ lanh lợi, ghi nhớ lời nói của người khác là bản lĩnh hàng đầu, Tiểu Hoa ca nhi cũng không ngoại lệ, hơi chút sửa sang lại ý nghĩ trong đầu, đã đem những lời mấy người họ vừa mới nói đều thuật lại hoàn hoàn chỉnh chỉnh.
Đợi hắn nói xong, Cố Tử Thanh tán thưởng gật đầu, cười nói: “Thật là thông minh, kể lại không sai, Ngô Ưu, sáng mai đến cửa tiệm lấy hộp Thục quỳ hương cao đưa cho Tiểu Hoa ca nhi.”
Tiểu Hoa ca nhi được khen mà hai gò má ửng đỏ, những người khác dùng ánh mắt hâm mộ nhìn hắn.
Cố Tử Thanh thu hồi tầm mắt, nhìn Lâm Vong: “Tỷ tỷ của ta, con đều đã lớn vậy rồi, bản thân lại như tiểu hài tử mà vui đùa, vừa nghe nói ta thay đổi trù lang, đã nghĩ so tài một lần, cháu ngoại trai kia của ta, tính cách lại giống nàng, ngay cả đồ cược đều đã quyết định xong, nếu ta thắng, nàng liền đưa một kiện mài mực ve sầu, nếu là nàng thắng, ta đưa nàng một bình nước tường vi của Đại Thử quốc, ca nhi cũng tốt, nữ nhân cũng tốt, liền yêu thích loại đồ vật này, có vẻ nàng nhất định phải thắng.”
Lâm Vong nghĩ Cố Tử Thanh người này, sẽ không làm chuyện vô nghĩa, hắn nếu để cho Tiểu Hoa ca nhi thuật lại những lời vừa rồi trên bàn cơm, kia phải có nghĩa ẩn ý gửi tin cho cho hắn, hắn vì thế thực sự chăm chú nghe, đang nghe đến đoạn Trầm phu nhân nói “Ta không thích ăn măng” kia, liền hiểu được cốCố Tử Thanh đây là không dấu vết nói cho hắn biết Trầm phu nhân yêu thích hay ghét thứ gì, nhưng lại không có khả năng nói thẳng ra này.
Lâm Vong mặc dù chưa gặp qua Trầm phu nhân, nhưng này mấy ngày này thấy nàng nháo một phen ồn ào, lại nghe người khác nói qua, đã biết nàng người này tính tình ngang ngược, lại kết hợp lời bổ sung của Cố Tử Thanh, Lâm Vong thế nào lại không rõ ý tứ của hắn, Cố Tử Thanh không muốn tỷ tỷ hắn thua, cho dù nước tường vi kia có bao nhiêu quý trọng, hắn tình nguyện dỗ tỷ tỷ hắn cao hứng một chút, cũng đỡ phải để nàng thua xong tâm tình không thoải mái lại đi sinh sự.
“Hiểu chưa?”
“Dạ, hiểu rồi.” Lâm Vong gật gật đầu, đối với tỷ thí phải thua này lại không hề áp lực.
Cố Tử Thanh cũng không có hỏi Lâm Vong hiểu được cái gì, hắn muốn thử Lâm Vong một lần.
Lúc sau, Lâm Vong bị sai lui xuống, lúc này tất cả mọi người đều biết Lâm Vong sẽ cùng với trù lang của Trầm phu nhân tỷ thí trù nghệ, đều vây quanh xem náo nhiệt, ồn ào hỏi Lâm Vong muốn làm món ăn gì.
Lúc này có người thần thần bí bí tiến đến trước mặt Lâm Vong, nhỏ giọng nói: “Ta thấy Nhị gia chúng ta, chán ngấy Trầm phu nhân thái độ một câu Kinh thành hai câu Kinh thành rồi, lần này tỷ thí ngươi thay Cố phủ chúng không được thua kém, đem hai trù lang từ Kinh thành tới kia áp xuống đi.”
Lâm Vong cười cười không nói gì, tuy nói Cố Tử Thanh muốn hắn thua, nhưng lại không thể thua thiếu kỹ thuật thiếu chất lượng được, như vậy thực sự làm mất mặt Cố phủ. Lâm Vong cho rằng, nguyên liệu ăn ngon hay không, hoàn toàn phụ thuộc vào cảm nhận cá nhân, có người hảo ngọt, có người hảo chua, không có tiêu chuẩn cố định nào.
Lâm Vong món thứ nhất là măng vong ưu, hắn lấy măng rửa sạch sau đó xắt làm đôi, rồi cắt thành sợi, bỏ thêm muối rồi cho vào nước sôi để măng bớt vị chát, để giữ lại vị tươi mới, ngâm qua mấy lần nước lạnh, sau đó lọc phần nước luộc làm nước dùng.
Lại đem kim châm ngâm nước.
Chảo dầu đốt nóng bảy phần, cho hành băm vào phi thơm, rồi cho măng sợi, kim châm vào để lửa lớn xào đều, thêm canh gà, muối, xào xong đậy nắp một khắc là có thể lên đĩa.
Món thứ hai dùng ngó sen, rửa sạch sau đó lột bỏ vỏ ngoài, dùng đao ở một đầu tách mở ra, để lộ ra lỗ ngó sen, dùng chiếc đũa đem gạo nếp ngâm nước xong nhét vào đầy các lỗ, nhét xong rồi đem phần bị tách ra lúc nãy gói lại một lần rồi dùng que cố định lại, lặp lại với đầu còn lại.
Sau đó có thể đem ngó sen đặt vào nồi, rót nước trong vào, thêm táo đỏ, hoa quế, đường, trước để lửa lớn, sau hạ nhỏ lửa lại hầm nhừ.
Ngó sen nấu xong để đến có chút nguội liền cắt miếng dọn lên đĩa, mặt trên lại rưới thêm nước mật hoa quế, lúc này hương khí của nước mật hoa quế cùng củ sen bay tứ phía liền xem như hoàn thành.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook