Mẹ Mạnh dừng lại, cười hỏi: “Nhất Trung của thành phố C à?”

Tống Dụ gật đầu, liếc nhìn Âu Y Liên cùng mẹ Vương Từ, giọng điệu rất bình tĩnh: “Vâng, cháu gặp chút chuyện, giáo viên bảo phải gọi phụ huynh ạ.”

“Gọi phụ huynh?”

Mẹ Mạnh rõ ràng còn hơi nghi hoặc một chút.

Điện thoại bên kia truyền đến âm thanh hoa quả đặt lên đĩa. Lúc này, người hầu lại đây nói gì đó, mẹ Mạnh đáp lại vài câu.

Một lần nữa bà cầm điện thoại lên, lần này giọng điệu chăm chú mấy phần: “Được, Dụ Dụ chờ chút, bác lập tức lái xe tới.”

Mẹ Vương Từ đứng ở bên cạnh, ánh mắt một mực lạnh lẽo cùng âm trầm. Mới vừa rồi mới bị Tống Dụ tát một cái, quả thực khó chịu như có cây gai kẹt trong cổ họng.

Bất quá, bà ta phải giữ hình tượng của mình, không thể làm hành động đánh trả như một người đàn bà chanh chua.

Gọi phụ huynh Tống Dụ tới, kết quả sẽ như bà ta mong muốn. Chuyện giữa người lớn với nhau sẽ dùng phương thức giải quyết của người lớn.

Tống Dụ sẽ hối hận – hối hận một đời. Một thằng nhóc lứa tuổi này nhất thiết phải mở mang kiến thức một chút, hiểu được xã hội tàn khốc cỡ nào mới học được cách quỳ xuống xin tha.

Mẹ Vương Từ khí định thần nhàn* ngồi xuống, lạnh lùng ngoài cười nhưng trong không cười: “Cậu gọi bác gái à? Quả nhiên cũng là mặt hàng có mẹ đẻ ra nhưng không được mẹ dạy, người không có giáo dục đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã. Con trai của tôi gặp trúng hai người các cậu không biết là do xui mấy đời.”

*dáng vẻ bình tĩnh, nhàn nhã

Âu Y Liên chỉ cảm thấy sự tức giận những ngày qua bị Tống Dụ làm cho tích tụ trong lòng giờ đây đã dịu đi mấy phần. Tống Dụ bởi vì bệnh tình nên được hiệu trưởng quan tâm đặc biệt, cô lại là chủ nhiệm lớp, thủ đoạn gì cũng không dùng được. Cô vẫn một mực nuốt cơn giận vào bụng, hiện tại Tống Dụ trêu chọc tới Vương gia, thực sự quá hả hê lòng người.

Cô ta giả nhân giả nghĩa mà cau mày, khuyên bảo: “Tống Dụ, trước tiên chúng ta mặc kệ chuyện Vương Từ rốt cuộc là như thế nào. Nhiều năm như vậy, không ai dạy trò là không được đánh người sao? Mau xin lỗi Vương phu nhân.”

Thời điểm Tống Dụ khó chịu, câu nào nói ra cũng vô lễ. Cậu liếc cô ta một cái: “Thứ em đánh là người à?”

Âu Y Liên sắc mặt đỏ bừng: “Trò còn dám mắng người!”

Có Vương gia ở phía sau chống lưng, cô ta có dũng khí, trực tiếp xả một mạch những điều mình muốn nói, hiện tại càng mắng càng hung, mẹ Vương Từ lại càng hài lòng.

Cô ta phẫn nộ chỉ vào mũi cậu: “Trò thật sự nghĩ rằng mình rất tài giỏi? Thật sự xem bản thân to tát? Đánh nhau, mắng chửi lợi hại như vậy thì còn đi học làm gì, chờ phụ huynh trò tới đây thì xách đồ cút về đi.”

“Số muối tôi ăn còn nhiều hơn số hạt cơm trò ăn, nhiều năm như vậy, loại học sinh nào mà tôi chưa gặp qua. Loại người như trò cũng chỉ có thể ở trường học ra vẻ ta đây. Ra xã hội, trò xem xem ai để mắt đến trò.”

“Nói lời ngon tiếng ngọt khuyên bảo thì trò không nghe, rượu mời không uống chỉ uống rượu phạt. Loại người như trò, chính là rẻ mạt, ti tiện.”

Từng lời nói vang vọng khắp văn phòng.

Thầy giám thị nãy giờ một mực im lặng không nói lời nào cũng nghe không nổi nữa, ngước lên: “Cô Âu, những lời này cô dùng để nói chuyện với học sinh có phải là hơi quá đáng rồi không.”

Âu Y Liên đang tận sức mắng người, trời sinh ra cảm giác ưu việt: “Thầy Điền, thầy không hiểu, người như trò ta hết thuốc chữa rồi. Phải mắng ác một chút, để cho trò ta nhớ lâu hơn.”

Tống Dụ nghe lời này, thần sắc không thay đổi, coi như những điều cô ta nói đều là tiếng rắm. Trên khuôn mặt trắng trẻo tinh xảo là đôi con ngươi nhạt màu lạnh lẽo. Cậu ngẩng đầu nhìn Âu Y Liên: “Những câu này, cô có phải đã từng nói với rất nhiều học sinh hay không.”

Âu Y Liên: “Có quan hệ gì tới trò.”

Tống Dụ cười nhạo, giọng điệu trào phúng: “Thật sự là một khối u ác tính của ngành giáo dục. Cô thích nịnh nọt như vậy, làm giáo viên làm gì, đi làm chó giữ cửa cho Vương gia đi.”

Âu Y Liên thẹn quá hóa giận, tức giận đến gương mặt trắng bệch.

Tống Dụ đã không muốn nghe cô ta lảm nhảm, bình tĩnh nói: “Người bị đe dọa tới gian phòng kia là Tạ Tuy, bị ức hiếp là Tạ Tuy, thậm chí bị ép phải phản kháng cũng là cậu ấy. Nghe những câu nói kia của Vương Từ, nếu như lúc ấy em cũng ở đó, nó bây giờ không phải nằm ở bệnh viện, mà là ở nghĩa địa rồi.”

“Không muốn lấy lại công bằng cho học sinh, còn ở đây hỗ trợ đổi trắng thay đen, bẻ cong sự thật, thậm chí kéo theo em xuống nước.”

“Âu Y Liên, cô xứng sao? Mấy năm trước, nữ sinh bị cô bức tới suýt chút nữa tự sát cô còn nhớ không. Cô không biết hối cải, vậy cô vào tù để thức tỉnh lại đi.”

Ánh mắt của cậu lạnh lẽo mà sắc bén, thông suốt tựa hồ như nhìn xuyên qua linh hồn của cô ta.

Người Âu Y Liên đóng băng ngay tại chỗ, gắt gao nhìn Tống Dụ, đôi mắt trừng lớn, hàm răng run rẩy đánh vào nhau.

Là sợ hãi, là chột dạ, là kinh hoàng – cậu ta làm sao biết, cậu ta làm sao biết?

Mẹ Vương Từ rốt cuộc nhịn không nổi nữa, “Cậu có ý gì? Còn muốn giết con trai của tôi?!”

Nghĩa địa!

Nghe từ ngữ như thế, bà ta lập tức đứng lên, cầm cốc nhựa đựng nước sôi hung hăng ném về phía trước, thẳng vào mặt Tống Dụ.

Sự xấu xí từ trong xương bại lộ không thể nghi ngờ. Bà ta nghiến răng nghiến lợi: “Thứ sát nhân giấu mặt – đồ rẻ tiền! Không chết tử tế!”

Nước sôi dội vào mặt nhất định sẽ lưu lại sẹo.

Bà ta đột nhiên gây khó dễ.

Tống Dụ còn chưa hoàn hồn, đã nhìn thấy cốc nước trên không trung bay tới.

Ngay lập tức, cánh tay cậu bị người lôi kéo, lùi về sau một bước.

Có người đứng ở bên cạnh cậu, toàn thân lạnh lẽo, đưa tay gọn gàng tiếp được cốc nhựa, không hề lưu tình mà vứt ngược trở lại.

Mẹ Vương Từ lập tức dùng tay che mặt, nhưng mu bàn tay bị nóng đỏ, con mắt cũng bị khí nóng hun tới đau đớn.

“A a a —”

Cả người Âu Y Liên đều choáng váng, vội vàng tiến tới, lấy khăn ướt ra: “Vương phu nhân, ngài không sao chứ.”

Mẹ Vương Từ tức đến run rẩy cả người: “Cậu xong rồi! Tống Dụ! Cái thứ không có giáo dục, tôi muốn cả nhà cậu không sống nổi ở thành phố C!”

Tống Dụ cười gằn.

Lúc này, cửa văn phòng bị đẩy vào.

Thanh âm giày cao gót cộp cộp, theo cùng là giọng phụ nữ lạnh lùng như băng: “Bà muốn ai không sống nổi ở thành phố C?”

Tống Dụ sững sờ, quay đầu lại nhìn.

“Bác gái?”

Đứng ở cửa ra vào quả nhiên là bác gái của cậu.

Âu Y Liên nghe được âm thanh, trong lòng vui vẻ – phụ huynh Tống Dụ đến? Vậy thì tốt quá! Trong lòng cô ta phun trào cảm giác vui vẻ điên cuồng khi được trả thù. Trong lòng cô ta, Tống Dụ bất quá chỉ là con trai của một gia đình bình thường, phụ huynh sẽ dễ bị nắm thóp.

Nhưng cô ta vừa nghiêng đầu đã triệt để ngây ngốc.

Khoảng cách khá xa, vách tường lại phản quang, cô ta không nhìn rõ ngũ quan, nhưng lại biết rằng người phụ nữ đang đứng ở cửa ra vào có khí chất phi thường đặc biệt.

Có một phần thịnh khí lăng nhân* tương tự như mẹ Vương Từ – nhưng không làm người ta chán ghét như bà ta, ngược lại càng tao nhã hơn, rực rỡ hơn. Áo sơ-mi màu xám khói, váy dài màu đỏ thắm, mái tóc xoăn màu nâu, khí chất toàn thân ưu nhã lại quyến rũ.

*nét mặt cao ngạo khiến ai nhìn thấy cũng sợ hãi

Bà đi vào, Âu Y Liên cũng thấy rõ bộ dáng của bà – trên mặt trang điểm trang nhã, nhìn có vẻ như tùy ý ra ngoài, da dẻ được bảo dưỡng vô cùng tốt.

Phản ứng xuất phát từ bản năng của nữ nhân, Âu Y Liên lặng lẽ đánh giá bà, so sánh bà với chính mình. Cuối cùng, cô ta cắn răng, vừa bất an vừa kinh hoảng mà bắt lấy góc bàn.

Vừa vào cửa, mẹ Mạnh đã sải một bước tới trước, môi cười gằn, con ngươi lẳng lặng dõi theo mẹ Vương Từ.

“Không có giáo dục? Bà vừa mới mắng ai không có giáo dục?”

Mẹ Vương Từ đang ôm mắt, cũng không nhìn người, giận tới nhịn không nổi mà mắng: “Ai không có giáo dục bà đoán không ra sao? Chính là thằng cháu trai – con hoang – mang tội giết người của bà —”

“Chát!”

Một cái tát giáng thẳng vào mặt mẹ Vương Từ.

Nước nóng dù sao cũng không thật sự dính vào mắt bà ta. Mẹ Vương Từ dưới cơn kinh nộ trừng mắt, ngẩng đầu, “Bà —”

Nhưng mà lời trong miệng còn chưa kịp nói ra.

Màu máu trên mặt bà ta rút đi không còn một mống, phẫn nộ cùng oán hận đã biến thành khiếp sợ.

Bà ta cương cứng tại chỗ, gắt gao nhìn người phụ nữ trước mắt. Một hồi lâu sau, từ cổ họng bà ta nhả ra thanh âm run rẩy: “Văn, Viện?!”

Mẹ Mạnh – Văn Viện – cũng đã thấy rõ là ai, ý cười trong mắt không giảm, trào phúng cùng châm chọc bảo, “Tôi còn tưởng là ai có năng lực ghê gớm như vậy, còn muốn làm cho một nhà tôi không sống nổi ở thành phố C. Thì ra là bà sao, Ngô Tân Mai.”

Đôi môi bà son đỏ tươi, rất đẹp, nhưng lời nói ra lại khắc nghiệt dị thường.

“Không có giáo dục? Bà xứng nói ra ba chữ này?”

Mẹ Vương Từ cảm nhận được mình bị người vả cho một bạt tai, nhưng đứng trước mặt Văn Viện, bà ta không còn gì để nói. Một đời của Văn Viện tồn tại quả thực chính là để so sánh với bà.

Từ nhỏ đã là thiên kim tiểu thư, sau này lại gả cho Mạnh gia môn đăng hộ đối, thuận buồm xuôi gió.

Chỉ là bà không ngờ rằng bác gái của Tống Dụ thế mà lại là Văn Viện!

Văn Viện cong môi dưới.

“Bỏ thuốc, bò lên giường làm tiểu tam, hại chết vợ chính để thượng vị, gả cho một người đàn ông lớn hơn mình hai chục tuổi. Bám được vào Vương gia liền thật sự xem mình tài ba rồi?”

Văn Viện càng nói, đôi mắt càng lạnh.

“Cái thứ trèo cao được xem như trò cười trong mắt chúng tôi – lại mắng cháu trai của tôi là con hoang, ai cho bà mặt mũi này vậy.”

Văn phòng hoàn toàn yên tĩnh.

Tống Dụ đứng bên cạnh bị những bí mật của tầng thượng lưu thành phố C làm cho choáng váng cả rồi. Tuy rằng cậu sớm biết bác trai mình nho nhã ôn hòa, tính cách táo bạo của anh họ là di truyền từ bác gái, nhưng lại không ngờ rằng bác gái chì chiết người khác đáng sợ như vậy.

Âu Y Liên cũng toàn thân chao đảo, nhìn người phụ nữ hùng hổ trước mắt, đủ loại tâm tình tuôn ra, tự ti, kinh hoảng, thậm chí e sợ.

“Bà là… bác gái của Tống Dụ.”

Ánh mắt sắc bén của Văn Viện quét qua, từ trên xuống dưới đánh giá Âu Y Liên một phen, gần như chỉ liếc mắt một cái đã có thể thấy rõ bản chất của cô ta, trào phúng mà cười: “Đúng, tôi tới đón cháu trai của tôi, nghe nói thằng bé bị giữ lại ở văn phòng. Đã xảy ra chuyện gì, nói cho tôi nghe một chút.”

Sắc mặt Âu Y Liên trắng bệch, môi run rẩy, lời gì cũng không nói ra được.

Từ phản ứng của mẹ Vương Từ liền có thể nhìn ra được thân phận của người phụ nữ trước mắt không đơn giản. Cái giai cấp kia căn bản không phải thứ cô ta có thể chọc vào.

Cho nên Tống Dụ…

Cô ta hốt hoảng, suýt chút nữa đã ngất đi, nhưng thấy tầm mắt của Văn Viện nên vẫn gắng gượng nở nụ cười, khuôn mặt trắng bệch: “Kỳ thực Tống Dụ cũng không có chuyện gì, là tôi… tôi hiểu lầm em nó… Ở đây tôi định nói lời xin lỗi với Tống Dụ, làm trễ nải nhiều thời gian như vậy…”

Cô ta giơ tay, tựa hồ như lau nước mắt bên khóe mi, ánh mắt chuyển sang rơi xuống trên người Tống Dụ, run giọng nói: “Lúc nãy, cô cũng quá gấp gáp rồi. Dù sao đều là bạn học cùng lớp, cần phải ở chung với nhau ba năm. Vương Từ bây giờ còn đang nằm viện, cho nên cô không biết lựa lời, nói sai một số điều.”

“Hy vọng, hy vọng bạn Tống Dụ không cần để ý.”

Khóe miệng Tống Dụ hạ xuống, quá lười quan tâm. Dù gì cho tới giờ cậu vẫn xem lời nói của Âu Y Liên như tiếng rắm.

Văn Viện gõ xuống mặt bàn: “Tôi chỉ cần nghe rõ ràng hôm nay xảy ra chuyện gì.”

Sắc mặt Âu Y Liên tái nhợt, luống cuống đứng tại chỗ.

Bên cạnh, mẹ Vương Từ bị giội cho một thân ướt nước, lại bị vả cho hai bạt tai vô cùng chật vật, ngạo khí lúc đầu giờ chẳng còn lại gì. Bà ta tức đến cả người run rẩy, nhưng chỉ cắn răng không nói gì.

Văn Viện liếc nhìn, vuốt mái tóc dài một cái, tiến về trước một bước tới trước mặt thầy giám thị nãy giờ vẫn ngồi trong văn phòng như một người tàng hình, rất lễ phép hỏi: “Xin chào thầy, tôi là bác gái của Tống Dụ. Hy vọng thầy có thể tường thuật lại chuyện chiều hôm nay cho tôi. Cám ơn thầy.”

Thầy giám thị thấy tình hình đã phát triển đến nước này, trong lòng nhẹ thở dài. Ông chỉ là nhận được tin tức rằng trên tòa Thư Sơn có học sinh đánh nhau, không ngờ tới chuyện sẽ thành ra như vậy.

Ông lau lau kính, thầy giám thị nín nửa ngày, lời nói vẫn mắc kẹt trong cổ, thì thầm: “Sự việc này, Tống Dụ cùng Tạ Tuy đều không sai. Trò Vương Từ, coi như là… tự làm tự chịu đi.”

Mẹ Vương Từ nhịn không được, mắt trợn to, ngẩng đầu lên, nghiến răng nghiến lợi: “Con trai của tôi bây giờ còn đang nằm viện, ông dám nói với tôi là tự làm tự chịu?!”

Đôi tay cầm kính của thầy giám thị run lên nhè nhẹ.

Tình thương dành cho học sinh cuối cùng vẫn chiến thắng sự sợ hãi vì đắc tội Vương gia.

Ông thở dài: “Tin nhắn cùng video đều ở đó, Vương Từ lấy bà nội Tạ Tuy ra để uy hiếp, bắt trò ấy tới phòng học bỏ trống, đem theo người dự định làm nhục trò ấy. Tạ Tuy đả thương Vương Từ, trốn ra được, rồi trò Tống Dụ đưa trò ấy đến phòng y tế. Sự việc chính là như vậy.”

Văn Viện cười lạnh thành tiếng, quay đầu, nhìn thấy mẹ Vương Từ sắc mặt tái nhợt nhưng đôi mắt oán độc, nói: “Vương gia cũng thật biết cách dạy dỗ ra nhân tài, lần trước mới có một người vào cục cảnh sát, bây giờ lại thêm một người rồi?”

Mẹ Vương Từ cho đến nay vẫn hâm mộ, đố kỵ, cộng thêm e ngại Văn Viện, nhưng dính đến con trai của mình lại không chịu nhượng bộ, cắn răng: “Bà làm cho rõ, bây giờ người nằm trong bệnh viện là con trai của tôi!”

Rồi bà ta chỉ tay qua Tống Dụ cùng Tạ Tuy.

“Bọn nó – bọn nó lại chẳng có chuyện gì!”

Văn Viện không để ý tới bà ta. Bà giẫm lên giày cao gót, tới bên cạnh Tống Dụ, khí thế trên người vụt một cái biến thành dịu dàng, khẽ cười: “Dụ Dụ, trong tay cháu cùng bạn cháu còn giữ những chứng cứ kia không?”

Tống Dụ nghiêng đầu nhìn Tạ Tuy.

Tạ Tuy phi thường tự nhiên đưa điện thoại di động ra.

Bà mặt không thay đổi xem hết video.

Cố nén lửa giận, Văn Viện hít một hơi sâu, quay đầu nói với mẹ Vương Từ: “Bà xem đi, Vương Từ chưa thành niên, cho dù không bị bắt vào tù, tôi cũng phải đưa nó vào trại cải tạo.”

“Loại cặn bã này không nên xuất hiện ở nơi thuần khiết như trường học.”

Mẹ Vương Từ thời khắc này triệt để hoảng loạn.

Lần trước Vương Bắc Đan hít ma túy bị tóm khiến cho Vương gia khoảng thời gian này một mực tránh đầu sóng, yên phận không dám gây chuyện. Thằng con trai này của bà ngay lúc mấu chốt lại bị Mạnh gia nhìn chằm chằm. Bà bất giác nghĩ tới những chuyện trước đây Vương Từ làm dưới sự cưng chiều của bà.

Hối hận cùng hoảng sợ trỗi dậy trong lòng, bà chỉ có một người con ruột, là chỗ dựa duy nhất của bà ở Vương gia sau này.

“Không! Sự việc này là đám trẻ con đùa giỡn với nhau! Văn Viện! Được rồi! Bà đừng có túm chặt không tha!”

Văn Viện cười: “Túm chặt không tha không phải là bà sao? Nhất định phải kéo Dụ Dụ xuống nước, gọi phụ huynh tới. Được, phụ huynh tới rồi, bà hài lòng sao?”

Hài lòng sao?

Mỗi một chữ đều là con dao đâm vào trái tim bà ta.

Như rơi vào hầm băng.

Trong mắt mẹ Vương Từ toát ra sự hối hận cực độ. Tức giận mất khôn, bà ta đôi mắt đỏ bừng, nghĩ tới tất cả mọi chuyện đã xảy ra hôm nay, sau đó xoay người, một cái tát giáng vào trên mặt Âu Y Liên.

Bà ta đỏ mắt gào thét: “Chính là cô! Chính là cô – nếu như cô có năng lực quản học sinh cho tốt, con trai của tôi sẽ rơi đến nước này à?”

Chát!

“Vừa ngu xuẩn, vừa độc ác, lại không có nhãn lực! Đều là cô!”

Âu Y Liên bị đánh đến hồ đồ.

Làm thế nào cũng không nghĩ tới sự tình sẽ phát triển đến nước này.

Cô ta sững sờ nhìn Tống Dụ, đầu óc trống rỗng, hàm răng đánh vào nhau canh cách.

Lúc này, bên ngoài văn phòng truyền đến âm thanh của Mạnh Quang, rất lớn: “Mẹ, xảy ra chuyện gì vậy, đến đón người thôi làm gì mà lâu như thế?”

Phía sau anh, một đoàn người theo tới.

Là hiệu trưởng, còn có vài vị lãnh đạo nhà trường, đều đang vây quanh một người đàn ông nho nhã một thân âu phục giày da.

Bọn họ đều mang nụ cười, miệng đắng lưỡi khô tìm đề tài. Thị trưởng đột nhiên đến thăm trường học, mặc dù không phải là buổi khảo sát do cấp trên an bài nhưng cũng đủ khiến bọn họ lo lắng, chuyên môn đi theo sau, đường hoàng kể ra một đống công tác trong trường.

Mạnh Quang tạm thời thay quần áo, đang mặc áo sơ-mi cùng quần dài, trông thoải mái tự nhiên như ở nhà, vừa vào văn phòng đã lẫm lẫm liệt liệt, như một nhóc con lớn tướng mà sáp lại gần: “Mẹ hẳn nên trả điện thoại di động lại cho con đi! Con cũng lớn vậy rồi, mẹ còn như thế này, không phải có hơi ấu trĩ không.”

Văn Viện trừng mắt nhìn anh ta một cái.

Mạnh Quang hỏi: “Dụ Dụ, rốt cuộc là chuyện gì vậy. Bố anh gọi điện cho hiệu trưởng, hiệu trưởng cũng không biết, liền trực tiếp tới trường học xem sao.”

Văn Viện cười gằn: “Vương gia lại làm chuyện tốt.”

Âu Y Liên ngơ ngác nhìn một đoàn người tiến vào văn phòng.

Người đàn ông bị một đám đông lãnh đạo nhà trường vây quanh.

… Bác trai của Tống Dụ.

Cô ta cảm thấy cái lạnh từ lòng bàn chân lan tràn lên khắp người, hối hận cùng tuyệt vọng như nước biển nhấm chìm lấy cô, tứ chi lạnh lẽo, não bộ thiếu oxy.

Âm thanh của cô ta mê man mà run rẩy.

“Thị… thị trưởng?”

Cô cảm giác như trời đất quay cuồng.

Ý niệm duy nhất còn lại trong đầu chính là.

Xong rồi.

Mọi thứ đều xong rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương