Sau khi bác Mã nhận được điện thoại, mặt ông hiện đầy dấu chấm hỏi: “Cái gì???”

Nhưng ông vẫn nghe theo lời thiếu gia, lái xe vào.

Đèn xe sáng lên, hai chùm sáng xuyên qua con đường tối tăm.

Mấy tên côn đồ chỉ cảm thấy ánh đèn đâm vào mắt, chói đến mở không ra được, vẻ mặt sợ hãi.

“Đệt mẹ! Là thật?”

Gã tóc đỏ nhìn Tống Dụ tựa như nhìn người điên, hẳn là cũng sợ có chuyện, lảo đảo từ dưới đất bò dậy: “Mày chờ đó cho bố!” Vài tên đàn em loảng xoảng thả vũ khí xuống, đỡ đại ca của chúng như một làn khói chạy như bay.

Bác Mã bóp còi mấy tiếng, không nói lời nào mà nhìn bọn côn đồ bỏ trốn như tè ra quần, dừng xe trước mặt Tống Dụ.

Tống Dụ đang nói chuyện với Tạ Tuy: “Khi có một đám côn đồ cắc ké như vậy tìm cậu đánh nhau, chớ cùng bọn chúng cứng rắn, hãy tận dụng 110.”

Cậu sợ thời điểm mình không có mặt, Tạ Tuy lại giẫm lên vết xe đổ, tay bị gãy mất.

Trong ánh mắt đen kịt của Tạ Tuy mang theo chút ý cười chân thật, gật đầu một cái.

Tống Dụ lại nói: “Cậu có mua bảo hiểm không?”

Tạ Tuy: “Không.”

Tống Dụ chỉ bài cho hắn: “Mua một phần bảo hiểm, sau đó cứ nghênh ngang mà đi trên đường Liên Vân.”

Tạ Tuy khẽ cười: “Được.”

Bác Mã: “…” Thiếu gia à, tôi cảm thấy tư tưởng của cậu có chút vấn đề nha.

Ngồi trở lại trên xe, bác Mã cầm tay lái, tò mò hỏi: “Thiếu gia, đó chính là người bạn mà cậu bảo nhất kiến như cố đó hả?”

Tống Dụ: “Đúng vậy ạ, có phải rất đẹp trai hay không?”

Bác Mã phá lên cười ha ha: “Một cậu bé rất đẹp trai, giống như thiếu gia vậy.”

Về đến nhà, bà ngoại Mạnh hỏi cậu chuyện học hành, Tống Dụ thực sự không có mặt mũi lấy bài thi với độ chính xác không tới 20% cho bà nhìn, chỉ hàm hồ nói “Miễn cưỡng cũng vào trạng thái ạ.”

Bà ngoại Mạnh rất vui mừng, cố tình làm chén súp bổ gan sáng mắt cho cậu ăn.

Ăn súp, tắm rửa xong, lên giường nằm.

Tống Dụ nhấp vào QQ, liền nhìn thấy chân dung một nữ quỷ liên tục gửi tin nhắn cho cậu.

[Sadako không quên người đào giếng: Dụ ca, chuyện cậu nhờ tôi tra tôi đã điều tra xong rồi.]

[Sadako không quên người đào giếng: Tôi gọi mấy người anh em, bức chặn thằng Chúc Chí Hành trước cửa trường học hỏi một trận.]

[Sadako không quên người đào giếng: Chúc Chí Hành nói nó cũng không rõ ràng rốt cuộc Tạ Tuy có bị bệnh hay không, chỉ là nghe mẹ nó cùng mấy bà dì nói, trong khu người người đều truyền tai rằng mẹ của Tạ Tuy bị sida, nó cũng tin. Cái thằng ngu như chó.]

[Sadako không quên người đào giếng: Tôi lại đi điều tra thêm chút nữa. Má nó, cái gì mà mẹ Tạ Tuy dính sida, phỏng chừng chính là do đám bà tám kia, đàn ông trong nhà không quản được, để mấy ổng tại thời điểm mẹ Tạ Tuy vừa chuyển tới mỗi ngày xun xoe lấy lòng. Đố kị đến chết đi sống lại rồi bịa đặt.]

[Sadako không quên người đào giếng: Mẹ của nó hình như mở một quán cơm nhỏ. Quá ghê tởm, tôi quyết định ngày mai đem một đám anh em đi quậy, đi khắp đường nói đồ ăn dở, tức chết bà ta. Cho bà ta cảm nhận được tác hại của tin đồn.]

Tống Dụ bị y chọc cười.

[Ông xã Dụ ca của cưng: Cậu gọi cái này là lời đồn xấu á? Không bằng tới ồn ào kêu rằng có một người anh em ăn xong phải nhập viện, bây giờ còn chưa ra được.]

[Ông xã Dụ ca của cưng: Hoặc là làm một cuộc cầm biểu ngữ diễu hành đi. ‘Bà chủ ác nhân ác đức hạ độc trong cơm, Tiểu Hắc tôi nuôi mười ngày không còn sống nữa’.]

[Sadako không quên người đào giếng: *vỗ tay vỗ tay vỗ tay* Dụ ca của em vẫn là dữ dằn nhất nha.]

[Ông xã Dụ ca của cưng: Dữ dằn cái đầu cậu. Cậu cảm thấy mình có thể đấu thắng một đám đàn bà chanh chua sao?]

[Sadako không quên người đào giếng: *cắn cắn tay* *oan ức khóc oa oa oa*]

Kỳ thực Tống Dụ cũng không có ý định làm gì người ta. Nếu muốn tính toán thì cả khu phố kia, mỗi người đều là kẻ truyền bá lời đồn đãi, thậm chí bạn cùng lớp thời cấp hai của Tạ Tuy cũng là kẻ gián tiếp gây thương tổn hắn. Không chỉ ba năm cấp hai, mười năm trước đó Tạ Tuy bị đối xử càng thêm lãnh khốc. Nháo một trận ồn ào ngoài đường không nhất định sẽ hả giận, mà không chừng còn bị cả một đám đàn bà chanh chua trên đường Liên Vân vây công.

[Sadako không quên người đào giếng: Dụ ca, vậy chúng ta xử lý làm sao đây?]

Tống Dụ đột nhiên nhớ ra là thế giới này hình như có một app tên là ‘Thực Khách’, lượng người sử dụng vô cùng lớn, tham khảo chủ yếu chính là thức ăn mua về.

[Ông xã Dụ ca của cưng: Cậu gửi tên tiệm nhà thằng đó cho tôi.]

[Sadako không quên người đào giếng:Oke.]

Tống Dụ nhập tên tiệm vào, phát hiện đánh giá của tiệm nhà này còn rất cao, đứng trong top đầu trong số những cửa hàng bán thức ăn đồng dạng, lời khen ngợi như nước thủy triều. Nhìn mấy câu khen ngợi máy móc kia, phỏng chừng đều là dùng tiền mua.

Thực Khách bây giờ đang mở một hoạt động liên quan tới bình luận đánh giá, cửa tiệm nào giành chiến thắng sẽ nhận được phần tiền thưởng 10,000 tệ, mà mỗi người sử dụng chỉ có thể bỏ một phiếu cho một quán ăn duy nhất.

Tống Dụ híp mắt lại.

Cậu chụp màn hình lại rồi gửi cho chị gái cậu.

[Tống Dụ: Cái app này, chị làm 500 tài khoản rồi gửi em với.]

[Tống Uyển Oánh: ???]

[Tống Uyển Oánh:Em làm sao vậy?! Em trai đáng thương của chị.]

[Tống Uyển Oánh:Là bố mẹ cắt xén tiền tiêu vặt của em, bà ngoại ném em ra khỏi nhà rồi ư?]

[Tống Uyển Oánh:Hiện tại đã lưu lạc tới mức phải dựa vào việc viết bình luận để duy trì kế sinh nhai sao? (╥﹏╥)]

[Tống Dụ: Đúng đó chị ui.]

[Tống Dụ: Oan ức, hổng muốn nói. ಥ_ಥ]

Bán manh một cái, có ai không biết làm chớ.

[Tống Uyển Oánh: …Ọe.]

[Tống Uyển Oánh: Em muốn 500 tài khoản làm gì?]

[Tống Dụ: Tích đức hành thiện.]

Bốn chữ, gõ tới đằng đằng sát khí.

Cũng may Tống Uyển Oánh vẫn rất đáng tin, lập tức tìm cho cậu 500 tài khoản gửi tới, tên ID cùng mật khẩu chỉnh chỉnh tề tề.

Tống Dụ lười đi nhờ thủy quân.

Bình luận thôi mà, vẫn là chính mình làm còn hả giận hơn.

Ngày hôm sau, cậu như cũ ngồi trong tiệm trà sữa, lần này đổi thành một bộ đề thi hóa. Tiểu Khê cắn ống hút ngồi đối diện cậu, nghĩ mãi không ra: “Dụ ca, anh đang làm gì đó? Hai tiếng rồi, tại sao vẫn còn chưa chọn đề làm?”

Tống Dụ chậm rãi đổi tài khoản: “Đang bận, đừng quấy rầy anh.”

Đôi mắt của Tiểu Khê lóe sáng, sáp lại gần: “Bận làm gì?”

Tống Dụ: “Bận đánh giá kém.”

Tiểu Khê: “…”

Mới đầu Tống Dụ còn bình luận theo phong cách bình thường, từ thái độ phục vụ, tốc độ ra món đến tình hình vệ sinh cùng mùi vị thức ăn, toàn bộ diss một lượt, mở câu còn thêm một cụm ‘Chưa từng ăn qua’, dốc lòng làm một khách hàng bới móc tiệm ăn nhà người ta. Nhưng bình luận lâu như vậy, khó tránh khỏi việc hết lời để nói, thế là lời bình đổi phong cách từng chút một. Lý do bình luận kém chẳng khác gì so với mấy thằng phản động thích chống đối.

“Tôi gọi món ‘Phổi phu thê xắt lát’, tại sao tôi vẫn chưa có vợ?! Nghi ngờ lừa gạt, báo cáo.”

“Bà chủ sinh ra một thằng con trai chứ không phải con gái, làm tôi cay một con mắt. Một sao.”

Sau đó càng thêm tùy hứng, thích ghi gì thì ghi.

“Lúc trả tiền tôi phát hiện mình vẫn nghèo như vậy, thật thất bại, không vui.”

Đánh giá kém.

“Hôm nay bước ra đường chỉ nhìn thấy một mặt trời, tâm tình không tốt.”

Đánh giá kém.

“Tại sao hiện tại tui vẫn còn độc thân, khổ sở.”

Đánh giá kém.

“Ban ngày không nhìn thấy sao, buồn bực.”

Đánh giá kém.

“Syria hôm nay còn đang chiến tranh, người dân Syria thật đáng thương, tâm trạng không vui, đánh giá kém một phát.”

“Phụt ha ha ha —”

Tiểu Khê vòng ra phía sau Tống Dụ, nhìn thấy mấy lời bình luận liên tiếp này, cả người cười tới mức nước mắt đều chảy ra.

“Dụ ca, anh đang làm gì vậy, cái tiệm này coi chừng sắp bị anh làm cho tức chết rồi!”

Tạ Tuy vừa lúc này đi tới.

Tiểu Khê cùng hắn thay ca, ngay lập tức le lưỡi, chạy tới trước quầy thu ngân cười: “Tạ ca anh mau tới ngăn ảnh lại, Dụ ca điên rồi.”

Tống Dụ: “…” Quý cô này, cô nói chuyện kiểu gì vậy?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương