Âu Dương Phong không trả lời, bế ngang hắn lên, sau đó bước đến giường, xoay người đặt Độc Cô Lưu Vân lên, rồi chậm rãi cởi quần áo của hắn.

Độc Cô Lưu Vân linh quang chợt lóe, biết y đang muốn làm gì, khuôn mặt tuấn tú lập tức sa sầm xuống, trầm giọng nói: “Âu Dương Phong, ngươi chẳng lẽ là muốn…..” Âu Dương Phong vừa cởi áo ngoài của hắn vừa cười dâm đãng rồi nói: “Ta đang muốn thượng ngươi a. Tối qua ta đã muốn thượng ngươi rồi, nhưng kết quả lại bị cắt ngang, còn bị ngươi…. Có như thế nào thì tối nay cũng nên để ta hoàn thành tâm nguyện đi!”

Độc Cô Lưu Vân:“……”

Âu Dương Phong vừa luồn tay vào trong áo hắn, vuốt dần xuống thắt lưng thon gầy chậm rãi cảm thụ xúc cảm bóng loáng ấm áp, vừa liếm môi, nói: “Ngươi không phải luôn nói muốn bồi thường cho ta hay sao? Đêm như cứ coi như là bồi thường đi! Yên tâm, ta nhất định sẽ ôn nhu, sẽ hầu hạ cho ngươi thoải mái.” Nói xong liền cởi đai lưng của hắn.

Độc Cô Lưu Vân trừng mắt nhìn tên gia hoa đang cười đến mặt đầy vẻ phóng đãng, quả thực không biết nên nói cái gì mới tốt.

Thân là nam nhân, lòng tự tôn khiến hắn cực kỳ không muốn bị người này đặt ở dưới thân muốn làm gì thì làm, nhưng lời nói của người này lại khiến hắn không thể nào phản bác nổi, lại thêm cỗ lửa nóng và dục vọng càng lúc càng tăng cao khiến hắn không biết phải làm sao…..

Mắt thấy Âu Dương Phong sắp cởi đai lưng của mình, Độc Cô Lưu Vân lập tức khẩn trương.

Hiện giờ thần trí của hắn cực kỳ thanh tỉnh, cho nên hắn biết rõ bản thân mình không thích tên tiểu bạch kiểm này, cũng không muốn phát sinh quan hệ xác thịt với y, càng không muốn bị y xem hắn như là nữ nhân mà thao* hậu đình của hắn.

*thao = [bad word]

Độc Cô Lưu Vân nhíu mày, sau đó khàn giọng nói: “Ngươi, ngươi giải huyệt đạo cho ta trước đã….” Chờ giải được huyệt đạo rồi, hắn sẽ lập tức đánh choáng y, sau đó đi tắm nước lạnh hoặc tự mình giải quyết cỗ khô nóng trong cơ thể, tóm lại tuyệt đối không muốn phát sinh quan hệ với y.

Hắn đúng là đã nói muốn bồi thường cho y, nhưng hắn thật sự không muốn dùng cách này.

Ai ngờ Âu Dương Phong còn giảo hoạt hơn cả Độc Cô Lưu Vân nghĩ, y vừa cởi quần áo của Độc Cô Lưu Vân, vừa kề sát bên tai hắn mà hạ giọng nói: “Gấp cái gì, đợi lát nữa hai ta sướng rồi, ta sẽ giải huyệt đạo cho ngươi, nhưng giờ thì…. Vẫn còn quá sớm…..”

Còn chưa nói xong, y chợt cảm thấy có cái gì đó, liền cuống quýt quay đầu đi, đồng thời nâng tay phải lên bày ra tư thái phòng ngự.

Đáng tiếc…. đã muộn rồi.

Nháy mắt lúc y quay đầu lại, một bóng dáng tròn lẳng khổng lồ màu nâu sậm đã bổ nhào đến phía sau, đồng thời còn dùng cái gì đó hung hăng đập thẳng vào mặt y!

“Bang” một tiếng, trước mắt Âu Dương Phong bay đầy sao, hai mắt cũng nhắm lại.

Độc Cô Lưu Vân vui mừng nhìn bóng dáng hùng vĩ trước mắt, không chút keo kiệt mà khen ngợi nó: “Điêu Nhi, làm tốt lắm!”

Chu Mộ Phỉ lại đập người tiểu bạch kiểm dám mơ ước cúc hoa của Độc Cô Lưu Vân thêm một cánh nữa, cảm thấy cơn giận đã tiêu hết hơn nửa rồi thì hung hăng chửi thầm một câu: Hừ, phiền ngươi phải mặt dày đòi Độc Cô Lưu Vân bồi thường quá!

Cho dù có muốn bồi thường, muốn đè Độc Cô Lưu Vân thì cũng phải là do ông đè, làm gì đến phiên cái tên tiểu bạch kiểm vô sỉ như ngươi?

Chu Mộ Phỉ tức giận túm lấy Âu Dương Phong rồi bay ra ngoài, nhưng cũng không có bay quá xa, chỉ bay đến nhà xí ở sân sau của khách điếm, sau đó buông vuốt thả y vào trong nhà xí, không thèm nhìn tên xui xẻo này nữa, vỗ vỗ cánh bay trở về.

Âu Dương Phong xui xẻo bị Chu Mộ Phỉ ném một cái, vốn đã bị đập trúng đầu nay lại bị đập thêm một cú nữa lên tường nhà xí, liền đập ra nguyên một cục u chà bá, lại càng bất tỉnh nhân sự.

Chu Mộ Phỉ bay vào phòng Độc Cô Lưu Vân, nhìn thấy Độc Cô Lưu Vân quần áo xốc xếch nằm ở trên giường không nhúc nhích, trên mặt còn nổi lên một màu hồng quỷ dị, liền hỏi:“Úc ~~~~ úc ~~~~~” Ngươi bị thằng tiểu bạch kiểm Âu Dương Phong kia làm rồi hả?

Y vừa mới ngồi xổm trên cây trong sân có một lát, bởi vì khoảng cách quá xa nên không nghe thấy hai người đã nói cái gì, chỉ nhìn thấy Âu Dương Phong dùng tư thế bế công chúa ôm Độc Cô Lưu Vân lên giường sau đó vừa cởi quần áo vừa cợt nhả khắp nơi, khiến y không nén nổi lửa giận, lý trí còn chưa biết bản thân đang làm gì, y đã bay vào trong phòng, không chút khách khí đập cái tên xui xẻo kia.

Độc Cô Lưu Vân thấy Điêu Nhi về liền an tâm hơn nhiều, lắc đầu, nói: “Ta không sao, chỉ là bị y điểm vài huyệt đạo, ngươi có thể giải giúp ta không?”

Chu Mộ Phỉ nhớ lúc trước luyện võ cùng Độc Cô Lưu Vân có học qua đại huyệt trên cơ thể người, chắc là không thành vấn đề, liền đáp: ““Úc ~~~ úc ~~~~” Để ta thử xem, là huyệt đạo nào?

Độc Cô Lưu Vân hiểu ý của y, đáp: “Kiên Tỉnh, Tàng Huyết, Tương Thai và Đàn Trung. Ngươi dùng ba phần lực đạo đánh vào mấy cái huyệt vị này thử xem.”

Kỳ thật hắn muốn vận công xung huyệt, nhưng thủ pháp điểm huyệt của Bạch Đà Sơn quá bá đạo, nếu không có ngoại lực trợ giúp, chỉ dựa vào sức của mình thì trong vòng ba khắc cũng chưa chắc đã giải được huyệt đạo. Nếu có người dùng ngoại lực giúp hắn thì dễ dàng hơn nhiều.

Chu Mộ Phỉ nghiêm túc nhớ lại vị trí chuẩn xác của mấy huyệt đạo kia, sau đó lại nghiêm túc suy xét xem phải thao tác như thế nào – dùng cánh là không được rồi, diện tích quá lớn, dùng móng vuốt cũng không tiện, hơn nữa lại quá sắc bén….. Vì thế chỉ có thể dùng miệng để mổ.

Nghĩ đến đây, y ngửa đầu hất miệng ra ý nói với Độc Cô Lưu Vân, sau đó bước lên trước, để miệng gần ngay huyệt Kiên Tỉnh của Độc Cô Lưu Vân, thấy hắn gật đầu, mới dùng sức mổ một cái.

Độc Cô Lưu Vân đau đến nhíu chặt mày, thét lớn một tiếng, nhưng bởi vì lực đạo của mỏ điêu và bị đau đớn kích thích, huyệt Kiên Tỉnh vốn bị điểm không thể vận được nửa phần chân khí bất chợt được giải khai mà vận chuyển lưu loát.

Độc Cô Lưu Vân mừng rỡ, nói: “Cách này có thể làm! Điêu Nhi, tiếp tục.”

Chu Mộ Phỉ nhìn thấy đầu vai của hắn bị mình mổ đến tróc da, yên lặng cảm thụ hương vị máu tươi thuộc về nhân loại trong miệng mình, cực kỳ ngọt ngào mê người, y không thể khống chế được bản thân lại đưa miệng đến gần vết thương của Độc Cô Lưu Vân, há miệng dùng đầu lưỡi, liếm.

Độc Cô Lưu Vân tưởng Điêu Nhi đang đau lòng vì mình bị tróc da chảy máu nên mới tới liếm trấn an mình, đang định nói cho nó biết mình không sao, khóe mắt lại thấy trong đôi mắt đen láy của Điêu Nhi đột ngột lóe ra ánh sáng hưng phấn thị huyết, không khỏi ngẩn người, qua một lát mới tỏ ra kinh ngạc mà nói: “Điêu Nhi?”

Chu Mộ Phỉ bừng tỉnh, vội vàng thu miệng lại, sau đó nhắm thẳng đến ba vị trí của huyệt Tàng Huyết, Tương Thai, Đàn Trung mà mổ xuống.

Độc Cô Lưu Vân nương vào lực đạo trùng kích của nó, chân khí cứ như vũ bão vận chuyển khắp các huyệt đạo còn lại.

Nhưng bởi vì mỏ điêu quá sắc bén, ba huyệt đạo trên ngực hắn lại bị mổ đến tróc da.

Đương nhiên, đối với người tập võ mà nói thì loại vết “thương” này căn bản chẳng phải là thương gì, nhưng vẫn chảy ra chút máu.

Chóp mũi Chu Mộ Phỉ ngửi thấy mùi máu tươi ngon lành kia, nhiệt huyết toàn thân đều sôi trào hừng hực, kìm lòng không đậu tiến tới liếm láp vết thương trên người Độc Cô Lưu Vân, liếm sạch máu, một giọt cũng không để lãng phí. Y cũng không hiểu rốt cuộc bản thân bị làm sao, giống như là bản năng đang bảo y phải làm chuyện này, mùi vị máu tươi kích thích y đến mức mỗi một lỗ chân lông phải đều run rẩy.

Độc Cô Lưu Vân nhìn thấy biểu hiện khác thường của Điêu Nhi, nghi hoặc đến cực điểm, nhưng vẫn không ngăn cản nó, chỉ yên lặng xem biến.

Chu Mộ Phỉ tham lam liếm sạch máu tràn ra trên lồng ngực Độc Cô Lưu Vân, nhưng vẫn còn thèm thuồng. Y thầm nghi hoặc tại sao mình lại đột nhiên bị mùi máu tươi của Độc Cô Lưu Vân hấp dẫn như vậy, chợt cỗ nhiệt ý trong cơ thể lại nảy lên, huyết mạch toàn thân tùy ý lưu chuyển, khiến cả người nóng bừng.

Loại cảm giác này…. Rất quen thuộc…. Giống như không lâu trước đó cũng có loại cảm giác này…..

Chu Mộ Phỉ không khỏi nhớ lại ký ức gần đây, nhưng y rất nhanh đã phát hiện ra, bản thân cũng không cần phải phí sức để nhớ làm gì.

–Bởi vì y lại bắt đầu rụng lông! [Ý? Sao ta lại nói từ “lại” a?]

Chu Mộ Phỉ trơ mắt nhìn lông vũ trên người mình tựa như tuyết nâu rơi lả tả xuống đất, liền biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo …. Y lại sắp biến thành người rồi!

Nhưng lại biến ngay trước mặt Độc Cô Lưu Vân!

Nháy mắt, Chu Mộ Phỉ tâm hoảng ý loạn, vội vàng vươn cánh bay, nhưng toàn thân y hiện giờ đã không còn chút sức lực nào, lông trên cánh cũng đã sắp rụng sạch cả rồi, làm sao bay được cơ chứ?

Liều mạng vỗ cánh, kết quả lại càng khiến cho lông cánh rơi rụng nhiều hơn, bay lả tả trên không cứ như là đổ trận mưa tuyết.

Trong lúc Chu Mộ Phỉ đang kinh hoảng không biết phải làm sao, thì lông trên người đã rụng sạch sẽ, đồng thời thân thể cũng phát sinh biến hóa kỳ lạ….

Độc Cô Lưu Vân kinh ngạc nhìn đại điêu trước mặt chỉ dùng có nửa khắc đã rụng sạch lông, sau đó dáng người khổng lồ bắt đầu biến thành thon gầy, lộ ra hình dáng đặc trưng của con người, đôi mắt đen thâm sâu không khỏi có chút đăm chiêu mà híp lại.

Cảnh tượng này….. Quen quá… Hình như mình đã từng nhìn thấy ở đâu rồi….

Độc Cô Lưu Vân nhíu mày, tay phải bóp trán mà vắt óc suy nghĩ, trong đầu chợt xuất hiện rất nhiều đoạn hình ảnh lung tung mơ hồ.

Vào cái đêm kích tình hoang đường kia, bản thân thần trí mơ hồ khó chịu ôm lấy Điêu Nhi….

Sau đó lông vũ rụng xuống…. Biến thành thanh niên tóc xám tuấn mỹ.

Tuy ký ức đó rất ngắn lại mơ hồ, nhưng cũng đủ để cho hắn hiểu được rất nhiều chuyện.

Độc Cô Lưu Vân cố nén nội tâm đang chấn động cực độ, khó có thể tin mà nhìn người thanh niên tóc xám đang bối rối đến mặt đỏ tai hồng, thân thể trần trụi đứng ở trước mắt, hắn dùng giọng ngơ ngác mơ hồ mà nói: “Điêu Nhi?”

Chu Mộ Phỉ không ngờ chỉ trong khoảng thời gian ngắn đã hoàn tất quá trình biến thân, vội vàng lấy tay che nơi quan trọng rồi ào chạy tới giường, thuận tay kéo chăn che lại thân thể lỏa lồ, sau đó nói: “Ngươi mau giúp ta tìm một bộ quần áo tới đây……”

Độc Cô Lưu Vân mặt mày đầy vẻ mộng du đi đến trước tủ lấy bao quần áo ra, tìm một bộ đồ mình thường mặt đưa cho Chu Mộ Phỉ, đôi mắt vẫn còn hiện đầy vẻ kinh ngạc nhìn chằm chằm vào gương mặt tuấn tú và đôi mắt nâu nhạt xinh đẹp quen thuộc của Chu Mộ Phỉ, khó tin đến mức phải xác nhận lại: “Điêu Nhi, là ngươi thật sao?”

Chu Mộ Phỉ không ngờ bản thân lại dùng hình người mà xuất hiện trước mặt Độc Cô Lưu Vân nhanh như vậy, vì chưa chuẩn bị tâm lý nên nghẹn lời, đoạt lấy quần áo, dùng giọng điệu hung hăng mà nói hòng che dấu biểu tình: “Xoay qua chỗ khác, ta phải thay quần áo!”

Độc Cô Lưu Vân nghe lời xoay người sang chỗ khác, nghe thấy ở đằng sau vang lên vài tiếng sột xoạt, liền nghiêm túc suy nghĩ về ký ức tối hôm qua còn sót lại.

Rốt cục, cảnh tượng như cách một tầng sương mờ đã bắt đầu dần dần rõ ràng lên…

Bản thân hắn đang ôm chặt lấy thắt lưng của người thanh niên mà điên cuồng đâm rút, người đó có mái tóc dài màu nâu sậm, tiếng rên rỉ đau đớn nhưng lại ẩn chứa sự vui sướng….

Cùng với, lúc làm xong, bản thân còn định tìm quần áo của thanh niên đang trần trụi nằm bên cạnh, nhưng lại tìm không thấy, nên đành phải phủ ngoại sam của mình lên người y.

Cuối cùng, xuất hiện trong đầu hắn, là khuôn mặt tuấn mỹ thâm thúy mê man của thanh niên kia….

Độc Cô Lưu Vân xoay người lại, đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào đôi mắt nâu nhạt xinh đẹp của Chu Mộ Phỉ.

Chu Mộ Phỉ vừa mặc quần áo xong, đang thắt đai lưng thì bị hắn đột nhiên xoay lại làm cho hoảng sợ, vừa muốn nói gì đó, lại nghe thấy người đối diện hỏi: “Điêu Nhi, đêm qua ta trúng xuân dược, người bị ta khi dễ, không phải là Âu Dương Phong, đúng không?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương