Chiến sự diễn ra liên miên, quân lương thì bị chậm chễ không đủ dùng Lưu Triệt tự gửi quân lương ra chiến trường. Trương Cảo thì biết Lưu Triệt cần lương thảo thì thu mua nhiều rồi bán với giá cao hòng muốn làm khó Lưu Triệt.

Lưu Triệt phát cháo thì Trương Cảo thuê người trà trộn vào cứ xếp hàng liên tục để nhận cháo. Lưu Triệt dù tình thế cấp bách cũng biết có người muốn gây khó dễ cho mình.

Trương Cảo cũng vì muốn gây khó dễ cho Lưu Triệt mà thủ đoạn tung ra ngày càng nhiều. Hắn ta giống như người điên vậy Lưu Triệt tự nhận là đời này chưa gặp người tên Trương Cảo này bao giờ không hiểu sự thù địch của hắn ta từ đâu mà có.

Nếu hắn ta chỉ vì ghen tị, hay muốn kiếm của cải nhờ chiến loạn cũng đâu cần liều mạng đến như thế. Hoàng thượng đã chú ý đến vấn đề đầu cơ tích trữ của các thương nhân rồi.

Hơn nữa Trương Cảo làm vậy không còn đơn giản là đầu cơ tích trữ mà là đang phá rối chiến sự. Người này rốt cục nghĩ gì a? Hành động của hắn rõ ràng không phải là vì kiếm lợi mà là thuần tụy nhắm vào mình. Lưu Triệt tự hỏi không lẽ mình từng đắc tội người này.

Ngẫm lại thì những chuyện phá rối trước đây có khi cũng do Trương Cảo này làm. Lưu Triệt khó hiểu, Trương Cảo này dù gì cũng là một thương nhân lớn bản lĩnh hẳn là phải có cớ gì hành động hấp tấp như vậy?

Lưu Triệt mị mắt, đã biết được ai dở trò vậy thì mọi việc đơn giản hơn rồi. Lưu Triệt đã có phòng bị Trương Cảo khó mà hãm hại nữa lại còn bị Lưu Triệt lừa moi không ít bạc hôm đó Trương Cảo lại đập vỡ một bình trà.

Cuối cùng sau gần nửa năm chiến tranh chấm dứt. Quân ta đại thắng, Lưu Triệt và Tiểu Tráng ra ngoài thành đón Đại Tráng. Gần nửa năm không gặp, cả hai bên đều xúc động. Đại Tráng xuống ngựa ôm lấy Lưu Triệt và Tiểu Tráng. Ba người ôm nhau rơi nước mắt may mắn Đại Tráng bình an.

Có Đại Tráng mở màn, nhiều người khác cũng ra đón thân nhân cảnh đoàn tụ cảm động khắp nơi. Cũng có nhiều người tìm khắp không thấy chồng hay con trai mình. Thì khóc ngất đi, đều tại tên thất hoàng tử kia dẫn dặc vào nhà...

Bởi vậy mà ngay sau khi bị bắt sống, Lam Ngọc trở thành đích ném của hội rau củ. Bị giam trong đại lao, Lam Ngọc nhếch miệng cười. Kẻ thắng làm vua, thua thì làm giặc hắn đã thua rồi...

Tối đó Lam Khải đến nhìn Lam Ngọc lần cuối. Lam Ngọc nói: " Người ngay từ đầu đã đứng về phía hoàng huynh rồi có phải không? "

Lam Khải nói: " Đến bây giờ vẫn có suy nghĩ như vậy thì ngươi ngồi trong này là đúng lắm. Trẫm đã cảnh cảo ngươi rồi phải không? Nhưng ngươi làm trẫm thất vọng"

Lam Ngọc cúi đầu không nói gì, bây giờ hắn là kẻ thua cuộc hắn nói gì cũng sai. Lam Khải thở dài, Lam Ngọc vẫn không hiểu là mình sai ở đâu. Lam Khải nói: " Ngay từ khi ngươi chọn cách này ngươi đã thua rồi thôi vậy, trẫm cho ngươi một chút tự tôn cuối cùng"

Sau đó phất tay ra đi, để lại một bàn thức ăn nhỏ. Lam Ngọc quỳ xuống nói: " Tạ ơn phụ hoàng ban ân"

Lam Khải vừa đi liền ngồi xuống trước bàn ăn. Vừa ăn,vừa uống rượu, nước mắt rơi xuống Lam Ngọc là chết ở trong ngục....

Sau khi Lam Ngọc chết, phe phái của thất hoàng tử bị diệt. Nhiều người bắt đầu đi tìm nơi nương tựa mới Lam Vũ trở thành người có tiếng vang lớn nhất trong các hoàng tử địa vị được củng cố thêm một bậc.

Trong lúc chiến sự, không ít người theo phe thất hoàng tử. Cũng như người nước Lỵ cài vào triều lén lút truyền tin hay ngầm gây sóng gió đều bị xử trảm. Dân chúng rất thỏa mãn đối với quyết định này của hoàng thượng.

Điều làm Lưu Triệt ngạc nhiên là Trương Cảo cái người gây sóng gió cho y lần này cũng bị bắt. Hắn ta cũng khá xui xẻo vì muốn hại Lưu Triệt cấu kết với quan trong triều đình để có chỗ dựa vững chắc.

Ai ngờ đâu người này là vây cánh của thất hoàng tử. Lại thêm chuyện Trương Cảo gây khó dễ cho việc phát lương,.... Hắn nghiễm nhiên trở thành tội phạm đồng lõa phản quốc giải thích cũng không có ai muốn tin.

Ngày Trương gia bị tịch thu gia sản, Lưu Triệt cũng có đến xem muốn nhìn thử kẻ thù mà mình chưa hề thấy mặt này trông ra sao. Trương Cảo bị áp giải ra, thấy Lưu Triệt đứng trong hàng người nhìn mình.

Thì điên cuồng vùng ra chạy lại chỗ Lưu Triệt. Nắm lấy cổ áo Lưu Triệt, nói: " Là ngươi tất cả đều do ngươi, tại sao lúc nào cũng là ngươi chứ ta không phục... "

Trương Cảo bị quan binh lôi ra, một bĩnh sĩ xin lỗi nói: " Lưu đại nhân đừng để ý kẻ điên này"

Bây giờ Lưu Triệt đã là nhân vật đại phú quý trong kinh thành. Là đối tượng không thể đắc tội. Tên Trương Cảo này rõ ràng là tìm chết, một binh sĩ vừa trói Trương Cảo vừa nghĩ.

Lưu Triệt chỉnh lại cổ áo bị nhăn, nhíu mày. Rõ ràng lúc nãy có nghe loáng thoáng Trương Cảo nói: " Hai đời....hai đời ta đều thua ngươi..."

Nhìn Trương Cảo bị giải đi, Lưu Triệt không hiểu ra sao câu cuối cùng lúc nãy Trương Cảo nói là có gì gì?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương