Xuyên Việt Ta Kiếm Được Lão Công Cường Tráng
-
Chương 69
Lưu Triệt cố gắng điều khiển xe ngựa quay lại khu đông dân cư, Hỉ Nhạc nhìn đám người đuổi theo phía sau, toát mồ hôi lạnh.
Đám người kia bắn tên vào ngựa, con ngựa hoảng lên cố gắng dãy khỏi xe. Lưu Triệt không thể điều khiển nổi xe ngựa đành phải kéo Hỉ Nhạc chạy bộ, hai người vừa chạy vừa tránh truy đuổi.
Nấp vào trong bụi cây, Hỉ Nhạc nói: " Lão bản...chúng ta đổi quần áo đi để Hỉ Nhạc đánh lạc hướng bọn chúng"
Lưu Triệt nắm tay Hỉ Nhạc lắc đầu, ra hiểu Hỉ Nhạc đừng nói nữa. Hỉ Nhạc nước mắt lã chã, lão bản thực tốt nếu là người khác thì sợ đã đẩy y ra đánh lạc hướng từ lâu rồi.
Đám người xấu này, là người của Lam Ngọc phái tới vốn muốn nhẹ nhàng bắt có Lưu Triệt. Không ngờ Lưu Triệt lại thông minh phát hiện ra ý đồ của bọn họ mà chạy trốn.
Bọn họ vốn nghĩ Lưu Triệt là một tên thư sinh trói gà không chặt. Ai ngờ cái thân hình nhỏ xíu kia vậy mà khỏe không ngờ. Đã vậy lại còn biết võ công, tuy là không có nội công gì cũng không phải công phu gì cao cường.
Thế nhưng mà chiêu thức chặt chẽ dứt khoát. Rõ ràng là đã học lâu rồi, tại sao điện hạ lại nói với bọn họ là Lưu Triệt chỉ là một tên yếu đuối? Cũng may lần này bắt Lưu Triệt là chuyện hệ trọng.
Bọn họ không dám làm việc qua loa cử nhiều người đi. Lại cũng cử cao thủ đi nên chắc là không sao bắt được người chỉ là chuyện sớm muộn thôi.
Lưu Triệt lo lắng nhìn sắc trời, đã trễ giờ về nhà cũng khoảng hơn một canh giờ rồi. Đại Tráng chắc là đã lo lắng bắt đầu đi tìm mình rồi hi vọng có thể trụ vững đến khi Đại Tráng tìm thấy mình.
Hai người trốn lùng quanh, đám người kia chặn đường Lưu Triệt và Hỉ Nhạc không thể tiếp cận khu vực đông dân cư. Tên cầm đầu có vẻ bắt đầu mất kiên nhẫn sai đám thuộc hạ dùng kiếm chọc vào những chỗ có thể ẩn nấp.
Nói: " Chỉ cần bắt sống là được rồi, không cần quản hắn có bị thương hay không. Nhanh chóng tìm đi, kéo dài càng lâu càng bất lợi"
Lưu Triệt da đầu tê rần, rốt cục là ai muốn bắt mình. Đám người này nhìn qua cũng biết không phải đám lưu manh thông thường. Bọn chúng làm việc rất có tổ chức rõ ràng là được đào tạo bài bản.
Ánh mắt Lưu Triệt tối đi, lại có thể mua chuộc người làm phu xe. Xem ra có người đã tìm cách cài người vào chỗ của mình, mình vẫn nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi.
Đang nghĩ thì một đường kiếm xẹt qua, ngay trước mặt Lưu Triệt. Cách mặt Lưu Triệt chỉ khoảng hai cm. Lưu Triệt và Hỉ Nhạc đều sợ hết hồn mặt mũi trắng bệch.
Sau khi đám người tìm xong một vòng, tên cầm đầu cố ý nói to: " Chắc bọn chúng không có ở đây đâu chúng ta chia nhau qua chỗ khác tìm tiếp"
Lưu Triệt và Hỉ Nhạc thấp thỏm ngồi ở chỗ ẩn nấp. Vừa muốn ra ngoài xem sao, lại vừa sợ đám người kia ẩn nấp đâu đây chờ bắt bọn họ. Cứ núp trong này cũng không phải là cách nhưng vừa rồi đám người kia cố ý nói to như vậy.
Rõ ràng là muốn bọn họ nghe thấy còn gì? Hỉ Nhạc thì thầm nói: " Lão bản...hay là để Hỉ Nhạc ra ngoài xem sao? Nếu bị phát hiện Hỉ Nhạc sẽ đánh lạc hướng bọn chúng"
Lưu Triệt lắc đầu, thử nhìn ngó xung quanh. Đột nhiên một tên ló vào nói: " Hóa ra là trốn ở đây, đại ca liệu việc như thần quả nhiên bọn mày ở quanh đây"
Hỉ Nhạc nắm một nắm đất ném thẳng vào mặt tên kia hai người liền lôi kéo nhau chạy. Tên kia không đề phòng liền hứng trọn nắm đất mấy kẻ khác thấy động tĩnh cũng liền chạy qua.
Tên cầm đầu nói: " Bắn tên đi, chỉ cần không chết là được"
Bởi vậy những kẻ còn lại liền không nhân nhượng dương cung, tên bắn ra, Hỉ Nhạc và Lưu Triệt liền chật vật. Hỉ Nhạc bị trúng tên vào chân trái liền ngã xuống, Lưu Triệt vội vàng quay lại kéo Hỉ Nhạc lên, muốn đỡ Hỉ Nhạc cùng chạy.
Hỉ Nhạc nói: " Lão bản mau chạy đi mặc kệ Hỉ Nhạc. Bọn chúng muốn nhắm tới là lão bản chúng sẽ không làm gì Hỉ Nhạc đâu đừng lo lắng cho Hỉ Nhạc"
Lưu Triệt kiên quyết kéo tay Hỉ Nhạc nói: " Vậy mới càng nguy hiểm, nhỡ đâu bọn chúng giận cá chém thớt giết Hỉ Nhạc thì sao? "
Đúng lúc này đột nhiên Hỉ Nhạc ôm lấy Lưu Triệt. Sau đó nằm hẳn xuống bất tỉnh nhân sự sau khi Hỉ Nhạc ngã xuống, Lưu Triệt nhìn thấy trên lưng Hỉ Nhạc cắm một mũi tên.
Đều tại mình liên lụy Hỉ Nhạc, đám người kia ngày càng lại gần. Cũng không thể bỏ Hỉ Nhạc ở đây chạy một mình được cắn răng, đành phải liều vậy.
Ngay lúc tình thế cấp bách, thì mấy tên lúc nãy còn hung hăng chạy đến. Liên tục ngã xuống vì trúng tên, Lưu Triệt được một đám người kéo lại phía sau.
Nhìn y phục trên người bọn họ, là lính triều đình? Sau đó Lưu Triệt thấy một gương mặt quen thuộc Lam Nguyệt vội vàng chạy lại chỗ Lưu Triệt. Nhanh chóng nhìn thấy Hỉ Nhạc trúng tên nằm đó.
Lưu Triệt còn đang định nói mau cứu Hỉ Nhạc. Đã thấy Lam Nguyệt bế xốc Hỉ Nhạc lên vội vàng chạy đi Lưu Triệt cũng không nghĩ nhiều hơi há miệng đuổi theo Lam Nguyệt, đã có người đến không phải lo nghĩ nữa.
Đám người kia bắn tên vào ngựa, con ngựa hoảng lên cố gắng dãy khỏi xe. Lưu Triệt không thể điều khiển nổi xe ngựa đành phải kéo Hỉ Nhạc chạy bộ, hai người vừa chạy vừa tránh truy đuổi.
Nấp vào trong bụi cây, Hỉ Nhạc nói: " Lão bản...chúng ta đổi quần áo đi để Hỉ Nhạc đánh lạc hướng bọn chúng"
Lưu Triệt nắm tay Hỉ Nhạc lắc đầu, ra hiểu Hỉ Nhạc đừng nói nữa. Hỉ Nhạc nước mắt lã chã, lão bản thực tốt nếu là người khác thì sợ đã đẩy y ra đánh lạc hướng từ lâu rồi.
Đám người xấu này, là người của Lam Ngọc phái tới vốn muốn nhẹ nhàng bắt có Lưu Triệt. Không ngờ Lưu Triệt lại thông minh phát hiện ra ý đồ của bọn họ mà chạy trốn.
Bọn họ vốn nghĩ Lưu Triệt là một tên thư sinh trói gà không chặt. Ai ngờ cái thân hình nhỏ xíu kia vậy mà khỏe không ngờ. Đã vậy lại còn biết võ công, tuy là không có nội công gì cũng không phải công phu gì cao cường.
Thế nhưng mà chiêu thức chặt chẽ dứt khoát. Rõ ràng là đã học lâu rồi, tại sao điện hạ lại nói với bọn họ là Lưu Triệt chỉ là một tên yếu đuối? Cũng may lần này bắt Lưu Triệt là chuyện hệ trọng.
Bọn họ không dám làm việc qua loa cử nhiều người đi. Lại cũng cử cao thủ đi nên chắc là không sao bắt được người chỉ là chuyện sớm muộn thôi.
Lưu Triệt lo lắng nhìn sắc trời, đã trễ giờ về nhà cũng khoảng hơn một canh giờ rồi. Đại Tráng chắc là đã lo lắng bắt đầu đi tìm mình rồi hi vọng có thể trụ vững đến khi Đại Tráng tìm thấy mình.
Hai người trốn lùng quanh, đám người kia chặn đường Lưu Triệt và Hỉ Nhạc không thể tiếp cận khu vực đông dân cư. Tên cầm đầu có vẻ bắt đầu mất kiên nhẫn sai đám thuộc hạ dùng kiếm chọc vào những chỗ có thể ẩn nấp.
Nói: " Chỉ cần bắt sống là được rồi, không cần quản hắn có bị thương hay không. Nhanh chóng tìm đi, kéo dài càng lâu càng bất lợi"
Lưu Triệt da đầu tê rần, rốt cục là ai muốn bắt mình. Đám người này nhìn qua cũng biết không phải đám lưu manh thông thường. Bọn chúng làm việc rất có tổ chức rõ ràng là được đào tạo bài bản.
Ánh mắt Lưu Triệt tối đi, lại có thể mua chuộc người làm phu xe. Xem ra có người đã tìm cách cài người vào chỗ của mình, mình vẫn nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi.
Đang nghĩ thì một đường kiếm xẹt qua, ngay trước mặt Lưu Triệt. Cách mặt Lưu Triệt chỉ khoảng hai cm. Lưu Triệt và Hỉ Nhạc đều sợ hết hồn mặt mũi trắng bệch.
Sau khi đám người tìm xong một vòng, tên cầm đầu cố ý nói to: " Chắc bọn chúng không có ở đây đâu chúng ta chia nhau qua chỗ khác tìm tiếp"
Lưu Triệt và Hỉ Nhạc thấp thỏm ngồi ở chỗ ẩn nấp. Vừa muốn ra ngoài xem sao, lại vừa sợ đám người kia ẩn nấp đâu đây chờ bắt bọn họ. Cứ núp trong này cũng không phải là cách nhưng vừa rồi đám người kia cố ý nói to như vậy.
Rõ ràng là muốn bọn họ nghe thấy còn gì? Hỉ Nhạc thì thầm nói: " Lão bản...hay là để Hỉ Nhạc ra ngoài xem sao? Nếu bị phát hiện Hỉ Nhạc sẽ đánh lạc hướng bọn chúng"
Lưu Triệt lắc đầu, thử nhìn ngó xung quanh. Đột nhiên một tên ló vào nói: " Hóa ra là trốn ở đây, đại ca liệu việc như thần quả nhiên bọn mày ở quanh đây"
Hỉ Nhạc nắm một nắm đất ném thẳng vào mặt tên kia hai người liền lôi kéo nhau chạy. Tên kia không đề phòng liền hứng trọn nắm đất mấy kẻ khác thấy động tĩnh cũng liền chạy qua.
Tên cầm đầu nói: " Bắn tên đi, chỉ cần không chết là được"
Bởi vậy những kẻ còn lại liền không nhân nhượng dương cung, tên bắn ra, Hỉ Nhạc và Lưu Triệt liền chật vật. Hỉ Nhạc bị trúng tên vào chân trái liền ngã xuống, Lưu Triệt vội vàng quay lại kéo Hỉ Nhạc lên, muốn đỡ Hỉ Nhạc cùng chạy.
Hỉ Nhạc nói: " Lão bản mau chạy đi mặc kệ Hỉ Nhạc. Bọn chúng muốn nhắm tới là lão bản chúng sẽ không làm gì Hỉ Nhạc đâu đừng lo lắng cho Hỉ Nhạc"
Lưu Triệt kiên quyết kéo tay Hỉ Nhạc nói: " Vậy mới càng nguy hiểm, nhỡ đâu bọn chúng giận cá chém thớt giết Hỉ Nhạc thì sao? "
Đúng lúc này đột nhiên Hỉ Nhạc ôm lấy Lưu Triệt. Sau đó nằm hẳn xuống bất tỉnh nhân sự sau khi Hỉ Nhạc ngã xuống, Lưu Triệt nhìn thấy trên lưng Hỉ Nhạc cắm một mũi tên.
Đều tại mình liên lụy Hỉ Nhạc, đám người kia ngày càng lại gần. Cũng không thể bỏ Hỉ Nhạc ở đây chạy một mình được cắn răng, đành phải liều vậy.
Ngay lúc tình thế cấp bách, thì mấy tên lúc nãy còn hung hăng chạy đến. Liên tục ngã xuống vì trúng tên, Lưu Triệt được một đám người kéo lại phía sau.
Nhìn y phục trên người bọn họ, là lính triều đình? Sau đó Lưu Triệt thấy một gương mặt quen thuộc Lam Nguyệt vội vàng chạy lại chỗ Lưu Triệt. Nhanh chóng nhìn thấy Hỉ Nhạc trúng tên nằm đó.
Lưu Triệt còn đang định nói mau cứu Hỉ Nhạc. Đã thấy Lam Nguyệt bế xốc Hỉ Nhạc lên vội vàng chạy đi Lưu Triệt cũng không nghĩ nhiều hơi há miệng đuổi theo Lam Nguyệt, đã có người đến không phải lo nghĩ nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook