Xuyên Việt Ta Kiếm Được Lão Công Cường Tráng
-
Chương 57
Lưu Triệt nói đôi ba câu rồi đi ra ngoài để Giang Phi Vũ và bằng hữu của hắn nói chuyện tự nhiên.
Lưu Triệt vừa đi Giang Phi Vũ liền cung kính hướng nam nhân lạ mặt kia nói: " Điện hạ...."
Nam nhân lạnh lùng liếc nhìn Giang Phi Vũ, Giang Phi Vũ liền biết điều sửa miệng: " Lam công tử "
Lam Nguyệt lúc này mới hài lòng gất đầu, nói: " Ngươi nói Hổ tướng quân thực sự ở đây sao? Hắn có quan hệ với lão bản ở đây? "
Giang Phi Vũ cung kính nói: " Vi thần chắc chắn, chính xác thì hắn ta ở một thôn nhỏ nhưng thường xuyên tới đây chủ yếu là để thăm lão bản"
Lam Nguyệt xoa cằm, lão bản này thực sự có ý tứ Hòa Đường Kí thực sự là đã vươn tới kinh thành. Ở kinh thành cũng có nhiều cửa hàng ủy quyền.
Lam Nguyệt mỗi lần đi qua đều thấy mỗi cửa tiệm Hòa Đường Kí lúc nào cũng ríu rít tụ tập rất nhiều nữ nhân. Ngay cả muội muội của hắn, cũng cho người ra ngoài cung để mua đồ của Hòa Đường Kí ăn. Hắn cũng từng tò mò ăn thử bị muội muội dụ ăn một thứ gọi là xoài lắc.
Thực sự là chua đến đòi mạng, làm hắn kinh hồn sợ hãi tới tận bây giờ. Nghĩ đến vẫn còn thấy ê răng, ấy vậy mà muội muội hắn ăn đến hai bát chưa đã thèm. Thực sự càng ngày càng không hiểu nổi phụ nữ.
Lấy hết dũng khí ăn bát chè trước mắt,....ngon quá! Tại sao có món ngon như vậy chứ. Lam Nguyệt không tự chủ được ăn liên tục đến lúc nhìn lại thì một mình hắn đã ăn hết hai bát chè còn Giang Phi Vũ đang ngạc nhiên nhìn mình.
Lam Nguyệt ngượng ngùng nói: " Thứ này được lắm, thảo nào nhiều người thích như vậy lại gọi thêm hai bát đi"
Giang Phi Vũ ngạc nhiên nhìn Lam Nguyệt còn ăn nữa? Đã ăn hai bát lớn rồi đó, dù thắc mắc, Giang Phi Vũ vẫn phải bé ngoan gọi thêm hai bát chè.
Lam Nguyệt sau khi ăn xong hai bát này mới thở ra mãn nguyện. Chắc chắn lần trước muội muội cố tình chơi xỏ hắn. Hòa Đường Kí bán chủ yếu là đồ ngọt vậy mà lại lừa hắn ăn đồ chua.
Thực ra tam hoàng tử Lam Nguyệt là một kẻ mê đồ ngọt. Chuyện này ngoài những người thân tín. Cũng ít người biết, vì hắn sợ lộ ra chuyện thích đồ ngọt sẽ làm ảnh hưởng hình tượng ngọc thụ lâm phong của mình.
Xoa xoa cái bụng, Lam Nguyệt thỏa mãn nói: " Chè này ngon thật, còn có cả bánh trong đó nữa. Bánh này là gì vậy nhỉ? Mềm thơm lại béo" ( bánh flan đó mọi người)
Đầu bếp ở đây không tệ, có nên dùng quyền lực bắt lấy một người về làm ngự trù trong cung không nhỉ?
Giang Phi Vũ co giật khóe miệng nói: " Công tử đồ trong tiệm đều do lão bản nghĩ ra đích thân làm, Hòa Đường Kí ngoài cửa tiệm ăn ra. Còn có nhiều hạng mục kiếm lời khác Lưu Triệt tuy là thương nhân nhưng nhờ hoạt động kinh doanh của hắn. Nước ta năm nay thương nghiệp phát triển mạnh"
Lam Nguyệt khoát tay: " Ta chỉ nói đùa vậy thôi ngươi làm gì nghiêm túc vậy"
Giang Phi Vũ thở phào, vừa ăn chút đồ ngọt đã lộ bản tính thật. Uổng công giả vờ uy nghiêm nãy giờ, đúng là làm khó tam điện hạ rồi.
Chợt nghĩ đến điều gì đó, Giang Phi Vũ nhìn Lam Nguyệt. Muốn hỏi lại thôi mấy lần Lam Nguyệt nhìn người thấp thỏm bên cạnh bực mình nói: " Muốn nói gì thì nói đi, ấp a ấp úng cái gì? "
Giang Phi Vũ phân vân mãi cũng hỏi: " Công tử chúng ta đến đây là muốn tìm Hổ tướng quân. Tướng quân cũng có quan hệ mật thiết với lão bản tiệm này thật người cũng đã biết, tại sao ban nãy còn thất thố khi gặp lão bản?"
Lam Nguyệt nghe vậy lạnh nhạt liếc Giang Phi Vũ nói: " Bây giờ ta làm gì cũng phải nói với ngươi sao? "
Giang Phi Vũ mồ hôi đầy đầu, thầm chửi chính bản thân mình ngươi tò mò, ngươi tò mò nữa đi. Chọc giận điện hạ rồi phải làm sao đây....
Đại khái nhìn Giang Phi Vũ gấp gạp đủ, Lam Nguyệt nói: " Thôi vậy hôm nay ngươi có công dẫn ta đi ăn món ngon. Cũng nhờ ngươi tiệm mới thêm nhiều chè như vậy nói cho ngươi cũng không có gì"
Giang Phi Vũ đầy mặt nịnh nọt, vểnh tai lắng nghe Lam Nguyệt nói: " Ngươi Biết Ôn Thường không? "
Giang Phi Vũ nói: " Ôn Thường? Lễ bộ thượng thư? "
Lam Nguyệt gật đầu nói: " Trí nhớ tốt đấy, đã rời khỏi kinh thành lâu rồi mà vẫn con nhớ được rõ ràng, ta chỉ hơi ngạc nhiên. Lão bản lúc nãy cư nhiên giống Ôn Thường tới tám phần ngươi nói xem có khi nào là con riêng không?"
Giang Phi Vũ có xúc động tát vào mặt người trước mặt. Kiềm chế nói: " Công tử, Ôn đại nhân không có gia thất,lại lớn tuổi rồi, đấy là không nói đến việc mẫu thân Lưu Triệt chỉ là phụ nữ thôn quê trước giờ chưa bao giờ ra khỏi trấn. Lưu Triệt chắc chắn là con của Lưu Hiền công tử đừng nghĩ bậy oan uổng người ta"
Lam Nguyệt nói: " Có thể là nãi nãi hắn ra khỏi trấn rồi? "
Nói xong liền thấy sắc mặt Giang Phi Vũ đen xì Lam Nguyệt bèn nói: " Được rồi, vào chuyện chính ngươi nói ngày nào Hổ tướng quân cũng tới Hòa Đường Kí vậy hắn đâu? "
Giang Phi Vũ nói: " Cũng sắp tới rồi, hắn luôn tới đúng giờ lắm để ăn cơm với lão bản trong tiệm"
Lưu Triệt vừa đi Giang Phi Vũ liền cung kính hướng nam nhân lạ mặt kia nói: " Điện hạ...."
Nam nhân lạnh lùng liếc nhìn Giang Phi Vũ, Giang Phi Vũ liền biết điều sửa miệng: " Lam công tử "
Lam Nguyệt lúc này mới hài lòng gất đầu, nói: " Ngươi nói Hổ tướng quân thực sự ở đây sao? Hắn có quan hệ với lão bản ở đây? "
Giang Phi Vũ cung kính nói: " Vi thần chắc chắn, chính xác thì hắn ta ở một thôn nhỏ nhưng thường xuyên tới đây chủ yếu là để thăm lão bản"
Lam Nguyệt xoa cằm, lão bản này thực sự có ý tứ Hòa Đường Kí thực sự là đã vươn tới kinh thành. Ở kinh thành cũng có nhiều cửa hàng ủy quyền.
Lam Nguyệt mỗi lần đi qua đều thấy mỗi cửa tiệm Hòa Đường Kí lúc nào cũng ríu rít tụ tập rất nhiều nữ nhân. Ngay cả muội muội của hắn, cũng cho người ra ngoài cung để mua đồ của Hòa Đường Kí ăn. Hắn cũng từng tò mò ăn thử bị muội muội dụ ăn một thứ gọi là xoài lắc.
Thực sự là chua đến đòi mạng, làm hắn kinh hồn sợ hãi tới tận bây giờ. Nghĩ đến vẫn còn thấy ê răng, ấy vậy mà muội muội hắn ăn đến hai bát chưa đã thèm. Thực sự càng ngày càng không hiểu nổi phụ nữ.
Lấy hết dũng khí ăn bát chè trước mắt,....ngon quá! Tại sao có món ngon như vậy chứ. Lam Nguyệt không tự chủ được ăn liên tục đến lúc nhìn lại thì một mình hắn đã ăn hết hai bát chè còn Giang Phi Vũ đang ngạc nhiên nhìn mình.
Lam Nguyệt ngượng ngùng nói: " Thứ này được lắm, thảo nào nhiều người thích như vậy lại gọi thêm hai bát đi"
Giang Phi Vũ ngạc nhiên nhìn Lam Nguyệt còn ăn nữa? Đã ăn hai bát lớn rồi đó, dù thắc mắc, Giang Phi Vũ vẫn phải bé ngoan gọi thêm hai bát chè.
Lam Nguyệt sau khi ăn xong hai bát này mới thở ra mãn nguyện. Chắc chắn lần trước muội muội cố tình chơi xỏ hắn. Hòa Đường Kí bán chủ yếu là đồ ngọt vậy mà lại lừa hắn ăn đồ chua.
Thực ra tam hoàng tử Lam Nguyệt là một kẻ mê đồ ngọt. Chuyện này ngoài những người thân tín. Cũng ít người biết, vì hắn sợ lộ ra chuyện thích đồ ngọt sẽ làm ảnh hưởng hình tượng ngọc thụ lâm phong của mình.
Xoa xoa cái bụng, Lam Nguyệt thỏa mãn nói: " Chè này ngon thật, còn có cả bánh trong đó nữa. Bánh này là gì vậy nhỉ? Mềm thơm lại béo" ( bánh flan đó mọi người)
Đầu bếp ở đây không tệ, có nên dùng quyền lực bắt lấy một người về làm ngự trù trong cung không nhỉ?
Giang Phi Vũ co giật khóe miệng nói: " Công tử đồ trong tiệm đều do lão bản nghĩ ra đích thân làm, Hòa Đường Kí ngoài cửa tiệm ăn ra. Còn có nhiều hạng mục kiếm lời khác Lưu Triệt tuy là thương nhân nhưng nhờ hoạt động kinh doanh của hắn. Nước ta năm nay thương nghiệp phát triển mạnh"
Lam Nguyệt khoát tay: " Ta chỉ nói đùa vậy thôi ngươi làm gì nghiêm túc vậy"
Giang Phi Vũ thở phào, vừa ăn chút đồ ngọt đã lộ bản tính thật. Uổng công giả vờ uy nghiêm nãy giờ, đúng là làm khó tam điện hạ rồi.
Chợt nghĩ đến điều gì đó, Giang Phi Vũ nhìn Lam Nguyệt. Muốn hỏi lại thôi mấy lần Lam Nguyệt nhìn người thấp thỏm bên cạnh bực mình nói: " Muốn nói gì thì nói đi, ấp a ấp úng cái gì? "
Giang Phi Vũ phân vân mãi cũng hỏi: " Công tử chúng ta đến đây là muốn tìm Hổ tướng quân. Tướng quân cũng có quan hệ mật thiết với lão bản tiệm này thật người cũng đã biết, tại sao ban nãy còn thất thố khi gặp lão bản?"
Lam Nguyệt nghe vậy lạnh nhạt liếc Giang Phi Vũ nói: " Bây giờ ta làm gì cũng phải nói với ngươi sao? "
Giang Phi Vũ mồ hôi đầy đầu, thầm chửi chính bản thân mình ngươi tò mò, ngươi tò mò nữa đi. Chọc giận điện hạ rồi phải làm sao đây....
Đại khái nhìn Giang Phi Vũ gấp gạp đủ, Lam Nguyệt nói: " Thôi vậy hôm nay ngươi có công dẫn ta đi ăn món ngon. Cũng nhờ ngươi tiệm mới thêm nhiều chè như vậy nói cho ngươi cũng không có gì"
Giang Phi Vũ đầy mặt nịnh nọt, vểnh tai lắng nghe Lam Nguyệt nói: " Ngươi Biết Ôn Thường không? "
Giang Phi Vũ nói: " Ôn Thường? Lễ bộ thượng thư? "
Lam Nguyệt gật đầu nói: " Trí nhớ tốt đấy, đã rời khỏi kinh thành lâu rồi mà vẫn con nhớ được rõ ràng, ta chỉ hơi ngạc nhiên. Lão bản lúc nãy cư nhiên giống Ôn Thường tới tám phần ngươi nói xem có khi nào là con riêng không?"
Giang Phi Vũ có xúc động tát vào mặt người trước mặt. Kiềm chế nói: " Công tử, Ôn đại nhân không có gia thất,lại lớn tuổi rồi, đấy là không nói đến việc mẫu thân Lưu Triệt chỉ là phụ nữ thôn quê trước giờ chưa bao giờ ra khỏi trấn. Lưu Triệt chắc chắn là con của Lưu Hiền công tử đừng nghĩ bậy oan uổng người ta"
Lam Nguyệt nói: " Có thể là nãi nãi hắn ra khỏi trấn rồi? "
Nói xong liền thấy sắc mặt Giang Phi Vũ đen xì Lam Nguyệt bèn nói: " Được rồi, vào chuyện chính ngươi nói ngày nào Hổ tướng quân cũng tới Hòa Đường Kí vậy hắn đâu? "
Giang Phi Vũ nói: " Cũng sắp tới rồi, hắn luôn tới đúng giờ lắm để ăn cơm với lão bản trong tiệm"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook