Xuyên Việt Ta Kiếm Được Lão Công Cường Tráng
-
Chương 3
Lưu Triệt đang ở trong nhà suy nghĩ làm sao để kiếm cái ăn. Thì bên ngoài có tiếng gọi: " Tiểu Tráng, có nhà không là Vương thẩm đây".
Lưu Triệt bèn ra ngoài xem, thì thấy một người phụ nữ trung niên đang đưa cái giỏ gì đó cho Tiểu Tráng. Tiểu Tráng thấy Lưu Triệt liền vui mừng nâng cái giỏ. Nói: " Cha nhỏ là vương thẩm nhà kế bên cho chúng ta mấy trái trứng gà".
Thấy Lưu Triệt từ trong nhà đi ra, Vương Thẩm ngượng ngùng nói: " Nhà Đại Tráng nhà chúng ta gà hôm nay đẻ nhiều mang sang cho Tiểu Tráng một chút, cũng không có gì quý mong cậu đừng chê"
Vương thẩm nghe nói Lưu Triệt là con nhà giàu ở trấn trên gả về đây do bất đắc dĩ. Người trấn trên nhiều tiền nhất định không vừa mắt nông dân bọn họ. Nên đối mặt Lưu Triệt không khỏi thấy ngượng ngùng.
Nhìn ba trái trứng trong tay Tiểu Tráng, Lưu Triệt không khỏi cảm động. Ở đây khá khó khăn, mấy trái trứng này cũng được tính là quý lại đem qua cho Tiểu Tráng ăn. Người này là một người có tình nghĩa. Lưu Triệt cũng biết hoàn cảnh của mình hiện tại. Liền bảo Tiểu Tráng đem trứng vào, bản thân thì ghi nhớ phần ân tình này.
Lưu Triệt cười nói: " Cảm ơn Vương thẩm người thương Tiểu Tráng mang trứng cho nó. Sao con chê được chứ, nói thực với thẩm trong nhà khó khăn, Tiểu Tráng mấy hôm nay chỉ được ăn khoai với ngô. May mà có trứng thẩm cho lát nữa con sẽ trưng cho nó ăn".
Vương thẩm nghe vậy thì mỉm cười, xem ra Lưu Triệt này cũng không phải như lời đồn. Cũng rất khách khí với mình, nhìn thái độ của Tiểu Tráng. Xem ra y cũng tốt với Tiểu Tráng, nghĩ đến đây liền không khỏi thở dài. Tiểu Tráng đáng thương, coi như trong cái rủi có cái may đi.
Dù Lưu Triệt nam nhân được gả đến thôn, nhưng chung quy vẫn là nam nhân. Vương thẩm nói đôi ba câu với Lưu Triệt rồi về, cũng không tiện ở lại lâu. Lưu Triệt vào trong thấy Tiểu Tráng đã cất trứng xong đang chạy ra chỗ mình.
Thấy Tiểu Tráng nói: " Cha nhỏ có trứng rồi, cha nhỏ lát ăn tẩm bổ. Người mới bị ốm xong cần bồi bổ, Tiểu Tráng lát mữa luộc cho cha nhỏ ăn".
Nhìn Tiểu Tráng cười tươi, Lưu Triệt yêu thương xoa đầu nó. Thằng nhỏ thật hiểu chuyện, hay nó còn sợ mình ghét bỏ nên mới lấy lòng đây, nghĩ vậy Lưu Triệt lại một trận đau lòng. Cầm lấy tay Tiểu Tráng, thấy đôi tay non mềm đầy vết trai sạn. Lưu Triệt mỉm cười xoa đầu Tiểu Tráng ba trái trứng liền chia ra trưng cho Tiểu Tráng ăn.
Lưu Triệt loay hoay trong sân, Tiểu Tráng đã bị y đuổi đi chơi với đám nhỏ. Xăn tay áo muốn thử bổ củi trong sân. Lưu Triệt tưởng sẽ khó khăn vì dù sao nguyên chủ cũng gầy yếu. Ai ngờ bổ liền một lúc lâu cũng không thấy mệt. Lưu Triệt ngạc nhiên nhìn đôi tay gầy gò của mình. Sao khỏe quá vậy? Chợt nghĩ đến điều gì đó Lưu Triệt thử gánh nước, làm xong vài việc
Ngồi trên ghế nghỉ cho đỡ mệt, xem ra đúng như mình nghĩ. Tuy rằng cơ thể là của nguyên chủ nhưng thể lực của y vẫn như trước khi xuyên. Lưu Triệt không khỏi cảm thấy một trận may mắn. Vì mình có được sức khỏe y như xưa, có thể làm việc nuôi Tiểu Tráng và bản thân được không còn lo chết đói nữa.
Nấu xong ít thức ăn, nhìn cơm độn khoai sắn trong nồi. Lưu Triệt không khỏi nghĩ không ngờ mình cũng có ngày phải ăn uống khổ sở như vậy. Lúc này Tiểu Tráng đi chơi về, chưa tới nhà đã nghe thấy gọi: "cha nhỏ, cha nhỏ"
Lưu Triệt liền vui vẻ ra đón con trai, chắc lâu rồi thằng bé không được đi chơi nên rất vui vẻ, lau mặt cho Tiểu Tráng, Lưu Triệt nói: " Cha nhỏ đã nấu cơm, tắm rửa rồi vào ăn cơm thôi"
Tiểu Tráng vui vẻ dạ, rồi chìa áo ra cho Lưu Triệt xem trong áo. Chỉ thấy áo Tiểu Tráng đựng mấy quả hồng nhỏ xinh. Tiểu Tráng cười hì hì nói: " Hôm nay con lên núi chơi, hái một ít hồng cho cha nhỏ nè. Ngọt lắm đó cha nhỏ, cha nhỏ ăn đi"
Lưu Triệt bỏ một quả hồng vào miệng, đúng như lời Tiểu Tráng nói hồng thực ngọt. Gõ đầu Tiểu Tráng, Lưu Triệt nói: " Trên núi nguy hiểm sau này không được lên đó nữa"
Tiểu Tráng ủy khuất nói: " Con lên cùng với đám Hổ Tử mà. Hơn nữa trên núi nhiều hồng lắm. Tiểu Tráng nghĩ cha nhỏ ở trấn trên ít được ăn nên mới lên hái cho người mà"
Lưu Triệt cười nói: " Cha nhỏ không phải là lo cho con sao? Tiểu Tráng thích ăn hồng à? ".
Tiếu Tráng ngượng ngùng gật đầu, Lưu Triệt nói: " Vậy mai đi cùng cha nhỏ, hai cha con cùng hái. Rồi cha nhỏ làm hồng dẻo cho con ".
Tuy không hiểu hồng dẻo là gì, nhưng hiểu được cha nhỏ muốn làm đồ ăn ngon cho mình. Tiểu Tráng liền vui vẻ, cha nhỏ thực tốt với nó nào có giống lời mấy thẩm nói. Tiểu Tráng rốt cục vẫn là trẻ con, có người đối xử tốt với nó. Nó liền muốn đối xử tốt lại, mấy hôm nay cũng đã không sợ Lưu Triệt ghét bỏ mà lấy lòng y nữa. Lần này đem hồng về là vì thực sự muốn hiếu kính Lưu Triệt. Tuy chỉ là mấy món đơn sơ, nhưng hai người đều ăn vui vẻ.
Lưu Triệt bèn ra ngoài xem, thì thấy một người phụ nữ trung niên đang đưa cái giỏ gì đó cho Tiểu Tráng. Tiểu Tráng thấy Lưu Triệt liền vui mừng nâng cái giỏ. Nói: " Cha nhỏ là vương thẩm nhà kế bên cho chúng ta mấy trái trứng gà".
Thấy Lưu Triệt từ trong nhà đi ra, Vương Thẩm ngượng ngùng nói: " Nhà Đại Tráng nhà chúng ta gà hôm nay đẻ nhiều mang sang cho Tiểu Tráng một chút, cũng không có gì quý mong cậu đừng chê"
Vương thẩm nghe nói Lưu Triệt là con nhà giàu ở trấn trên gả về đây do bất đắc dĩ. Người trấn trên nhiều tiền nhất định không vừa mắt nông dân bọn họ. Nên đối mặt Lưu Triệt không khỏi thấy ngượng ngùng.
Nhìn ba trái trứng trong tay Tiểu Tráng, Lưu Triệt không khỏi cảm động. Ở đây khá khó khăn, mấy trái trứng này cũng được tính là quý lại đem qua cho Tiểu Tráng ăn. Người này là một người có tình nghĩa. Lưu Triệt cũng biết hoàn cảnh của mình hiện tại. Liền bảo Tiểu Tráng đem trứng vào, bản thân thì ghi nhớ phần ân tình này.
Lưu Triệt cười nói: " Cảm ơn Vương thẩm người thương Tiểu Tráng mang trứng cho nó. Sao con chê được chứ, nói thực với thẩm trong nhà khó khăn, Tiểu Tráng mấy hôm nay chỉ được ăn khoai với ngô. May mà có trứng thẩm cho lát nữa con sẽ trưng cho nó ăn".
Vương thẩm nghe vậy thì mỉm cười, xem ra Lưu Triệt này cũng không phải như lời đồn. Cũng rất khách khí với mình, nhìn thái độ của Tiểu Tráng. Xem ra y cũng tốt với Tiểu Tráng, nghĩ đến đây liền không khỏi thở dài. Tiểu Tráng đáng thương, coi như trong cái rủi có cái may đi.
Dù Lưu Triệt nam nhân được gả đến thôn, nhưng chung quy vẫn là nam nhân. Vương thẩm nói đôi ba câu với Lưu Triệt rồi về, cũng không tiện ở lại lâu. Lưu Triệt vào trong thấy Tiểu Tráng đã cất trứng xong đang chạy ra chỗ mình.
Thấy Tiểu Tráng nói: " Cha nhỏ có trứng rồi, cha nhỏ lát ăn tẩm bổ. Người mới bị ốm xong cần bồi bổ, Tiểu Tráng lát mữa luộc cho cha nhỏ ăn".
Nhìn Tiểu Tráng cười tươi, Lưu Triệt yêu thương xoa đầu nó. Thằng nhỏ thật hiểu chuyện, hay nó còn sợ mình ghét bỏ nên mới lấy lòng đây, nghĩ vậy Lưu Triệt lại một trận đau lòng. Cầm lấy tay Tiểu Tráng, thấy đôi tay non mềm đầy vết trai sạn. Lưu Triệt mỉm cười xoa đầu Tiểu Tráng ba trái trứng liền chia ra trưng cho Tiểu Tráng ăn.
Lưu Triệt loay hoay trong sân, Tiểu Tráng đã bị y đuổi đi chơi với đám nhỏ. Xăn tay áo muốn thử bổ củi trong sân. Lưu Triệt tưởng sẽ khó khăn vì dù sao nguyên chủ cũng gầy yếu. Ai ngờ bổ liền một lúc lâu cũng không thấy mệt. Lưu Triệt ngạc nhiên nhìn đôi tay gầy gò của mình. Sao khỏe quá vậy? Chợt nghĩ đến điều gì đó Lưu Triệt thử gánh nước, làm xong vài việc
Ngồi trên ghế nghỉ cho đỡ mệt, xem ra đúng như mình nghĩ. Tuy rằng cơ thể là của nguyên chủ nhưng thể lực của y vẫn như trước khi xuyên. Lưu Triệt không khỏi cảm thấy một trận may mắn. Vì mình có được sức khỏe y như xưa, có thể làm việc nuôi Tiểu Tráng và bản thân được không còn lo chết đói nữa.
Nấu xong ít thức ăn, nhìn cơm độn khoai sắn trong nồi. Lưu Triệt không khỏi nghĩ không ngờ mình cũng có ngày phải ăn uống khổ sở như vậy. Lúc này Tiểu Tráng đi chơi về, chưa tới nhà đã nghe thấy gọi: "cha nhỏ, cha nhỏ"
Lưu Triệt liền vui vẻ ra đón con trai, chắc lâu rồi thằng bé không được đi chơi nên rất vui vẻ, lau mặt cho Tiểu Tráng, Lưu Triệt nói: " Cha nhỏ đã nấu cơm, tắm rửa rồi vào ăn cơm thôi"
Tiểu Tráng vui vẻ dạ, rồi chìa áo ra cho Lưu Triệt xem trong áo. Chỉ thấy áo Tiểu Tráng đựng mấy quả hồng nhỏ xinh. Tiểu Tráng cười hì hì nói: " Hôm nay con lên núi chơi, hái một ít hồng cho cha nhỏ nè. Ngọt lắm đó cha nhỏ, cha nhỏ ăn đi"
Lưu Triệt bỏ một quả hồng vào miệng, đúng như lời Tiểu Tráng nói hồng thực ngọt. Gõ đầu Tiểu Tráng, Lưu Triệt nói: " Trên núi nguy hiểm sau này không được lên đó nữa"
Tiểu Tráng ủy khuất nói: " Con lên cùng với đám Hổ Tử mà. Hơn nữa trên núi nhiều hồng lắm. Tiểu Tráng nghĩ cha nhỏ ở trấn trên ít được ăn nên mới lên hái cho người mà"
Lưu Triệt cười nói: " Cha nhỏ không phải là lo cho con sao? Tiểu Tráng thích ăn hồng à? ".
Tiếu Tráng ngượng ngùng gật đầu, Lưu Triệt nói: " Vậy mai đi cùng cha nhỏ, hai cha con cùng hái. Rồi cha nhỏ làm hồng dẻo cho con ".
Tuy không hiểu hồng dẻo là gì, nhưng hiểu được cha nhỏ muốn làm đồ ăn ngon cho mình. Tiểu Tráng liền vui vẻ, cha nhỏ thực tốt với nó nào có giống lời mấy thẩm nói. Tiểu Tráng rốt cục vẫn là trẻ con, có người đối xử tốt với nó. Nó liền muốn đối xử tốt lại, mấy hôm nay cũng đã không sợ Lưu Triệt ghét bỏ mà lấy lòng y nữa. Lần này đem hồng về là vì thực sự muốn hiếu kính Lưu Triệt. Tuy chỉ là mấy món đơn sơ, nhưng hai người đều ăn vui vẻ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook