Trương lão sư, tên thật là Trương Mạnh Cương năm nay đã qua năm mươi, ở thời đại này thì được xếp vào hàng lão rồi. Học rộng nhưng lại không có duyên với khoa cử đành làm lão sư ở trấn này. Không vợ không con, nhưng theo kí ức nguyên chủ lão sư từng có một đoạn tình đau khổ nên mới không muốn lập gia đình nữa.

Lưu Triệt xoa cằm, lão sư thật giống mấy người theo chủ nghĩa độc thân ở chỗ mình. Nhìn lão nhân gia vui vẻ cười ha ha lấy bánh cho Tiểu Tráng ăn. Lưu Triệt cũng cười theo, lão sư này cũng tính là cha của nguyên chủ đi. Vậy thì cứ coi lão nhân gia là cha mà đối đãi vậy coi như là giúp đỡ nguyên chủ chăm sóc người ở lại.

Cho Tiểu Tráng theo thư đồng dạo quanh trường học một vòng. Đợi Tiểu Tráng đi xa, lão sư liền tắt nụ cười hỏi Lưu Triệt: " Chuyện này là sao? Từ khi nào con có đứa con lớn như vậy? "

Lưu Triệt đành cười khổ kể chuyện của nguyên chủ cho lão sư nghe. Tất nhiên lược bớt một số chi tiết không cần thiết tránh để lão sư quá đau lòng cho nguyên chủ. Lão nhân gia nghe xong liền ném chén trà trên bàn, tức tối nói: " Nhà họ Lưu thật là, đúng thật là không phải người nữa. Sao có thể đối xử với con trai mình như vậy?"

Nói xong chợt dừng lại, nhìn sắc mặt Lưu Triệt. Dù sao cũng là nhà của Lưu Triệt, nhỡ thằng bé mếch lòng thì sao? Dù sao thời đại này cũng coi trọng chữ hiếu lắm. Nhất là kẻ sĩ, xong nhìn sắc mặt Lưu Triệt thản nhiên. Trương lão sư liền biết là mình nghĩ nhiều rồi. Xem ta thằng bé đã lạnh tâm với nhà họ Lưu. Liền an tâm không ít, không dính dáng gì tới nhà đó là tốt nhất.

Thở dài, vuốt chòm dâu của mình. Trương lão sư nói: " Cũng may cha con Tiểu Tráng tốt với con. Tiểu Tráng lại hiểu chuyện cũng hiếu thuận với con nữa xem như là trong cái rủi có cái may"

Lưu Triệt gật đầu cười nói: " Cũng chỉ có lão sư là thật lòng quan tâm đến con nếu con là con của lão sư thì tốt rồi"

Trưỡng lão sư sáng quắc nhìn Lưu Triệt, nói: " Ý này hay này, nhận ta làm nghĩa phụ đi"

Lưu Triệt đang uống trà liền bị sặc, lão sư này tính tình cũng sảng khoái quá rồi. Không phải mấy lão hủ ngày xưa cố chấp lắm sao? Sao lão sư nhà mình lại hào sảng như người hiện đại vậy?

Thấy phản ứng của Lưu Triệt, Trương lão sư không vui nói: " Sao? Chê ta? Không muốn nhận chứ gì? "

Lưu Triệt vội vàng nói: " Sao có thể chứ, chỉ là con hơi ngạc nhiên thôi "

Trương lão sư nghe vậy liền híp mắt vui vẻ, đẩy chén trà của mình qua chỗ Lưu Triệt, nói: " Vậy thì mau dâng trà nhận nghĩa phụ đi"

Lưu Triệt bê chén trà dở khóc dở cười nhìn lão sư vui vẻ cười trước mắt, nói: " Vậy không phải là quá sơ sài sao lão sư? "

Trương lão sư phất tay nói: " Có thành ý là được rồi chú ý tiểu tiết nhiều vậy làm gì? "

Lưu Triệt nghe vậy, đành quỳ xuống dâng trà cho Trương lão sư: "Nghĩa phụ xin hãy nhận của hài nhi một lạy"

Lão sư liên tục nói ba chữ tốt, nhận trà rồi đỡ Lưu Triệt dậy, nói: " Con an tâm Tiểu Tráng cũng xem là cháu nội ta. Ta sẽ đích thân chỉ bảo nó, tuyệt đối không làm con phải lo nghĩ gì nữa"

Lưu Triệt cảm động cảm ơn nghĩa phụ, hai cha con hàn huyên đôi lúc. Tiểu Tráng ở lại nhập học luôn, buổi chiều sẽ tự cưỡi lừa về. Cơm trưa đã được Lưu Triệt làm sẵn để trong hộp. Dùng túi vải nhỏ xinh buộc cẩn thận, còn thêm một ống trúc đựng nước trà.

Nhờ vậy Tiểu Tráng là đứa có cơm trưa ngon nhất đám. Đám tiểu học trò cũng lại chỗ Tiểu Tráng dùng món ăn của mình đổi món ăn của Tiểu Tráng. Tiểu Tráng cũng nhờ vậy quen được nhiều bạn hơn.

Nhà mới của gia đình ba người Lưu Triệt cũng được khởi công. Đại Tráng nhờ những người thân quen thành thật trong thôn qua làm. Sau đó thuê một căn nhà bỏ không trong thôn ở.

Nhà họ Triệu cũng lạng qua mấy lần muốn chiếm tiện nghi nhưng bị Đại Tráng lạnh mặt đuổi đi. Triệu lão thái còn đến nhà Đại Tráng khóc nháo một hồi. Cuối cùng không ai thèm để ý đành xấu hổ đi về.

Trở về còn bị trượng phu mắng cho một trận. Triệu lão gia tử nghĩ đúng là đàn bà không biết nghĩ. Nhỡ Đại Tráng chó cùng rước dậu hủy tiền đồ Triệu Bình thì sao? Triệu lão thái không cho là đúng. Bà ta cảm thấy dù thế nào mình cũng là mẹ Đại Tráng. Hắn có tiền lại không cho lão nương hắn xài thì chính là hắn bất hiếu. Bà ta càng nghĩ càng cảm thấy mình không sai. Nhưng cũng không dám cãi trượng phu nện ậm ừ cho qua. Nhưng trong lòng vẫn suy tính cách moi tiền của Đại Tráng.

Triệu Đại Tráng đau đầu vì nhà nội của mình. Sao mình lại có người nhà cực phẩm như thế? Cũng may có tức phụ và con trai tốt. Nhìn tức phụ mình cặm cụi chuẩn bị cơm tối cho mình. Triệu Đại Tráng cảm thấy trái tim mình nhũn ra. Liền chạy lại phía tức phụ mình vòng tay ôm y từ phía sau, hai phu phu loạn đùa trong bếp ấm áp vô cùng

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương