Xuyên Việt Ngự Y Vương Phi
-
Chương 13: Truyền thuyết hoa bỉ ngạn
Sau khi ở mạn đà viên nghỉ ngơi hơn mười ngày vết thương trên người Tiếu Tĩnh cũng đã tốt, Lão phu nhân vì muốn cho nàng nghỉ ngơi thật tốt liền mở miệng miễn việc thỉnh an buổi sáng của nàng, nhìn khí trời buổi sáng tốt Bội Nhi liền đỡ nàng đến hoa viên ngắm hoa, từng loại hoa ở đây đều do Tiếu Tĩnh tự tay trồng, giống không nhiều lắm, vài cây hoa hồng và cả vườn hoa cà độc dược và hoa mạn châu sa, một mảnh trắng và một mảnh đỏ khiến người khác cảm thấy thập phần quái dị, tên cái vườn này cũng là Tiếu Tĩnh tự mình đặt, tới lúc này cũng không có người chú ý tới cái vườn này của nàng.
"Đại tỷ tỷ. . . Hôm nay như thế nào hăng hái chạy đến hậu viện ngắm hoa a?" Giữa lúc Tiếu Tĩnh nhìn một gốc cây cà độc dược ngây ngô thì Tiếu Vũ chạy đến phía sau tò mò hỏi, kỳ thực điều nàng(TV) tò mò không phải Tiếu Tĩnh, mà là cả cái vườn hoa kỳ quái, các tiểu thư quý tộc đều thích các loại hoa như cây mẫu đơn màu sắc diễm lệ cao quý. Nhưng cả vườn hoa của đại tỷ tỷ nàng này hoặc là một mảnh hồng hoặc là một mảnh trắng, hai bên trái phải còn có hoa màu đỏ và màu lam còn có màu đen kỳ quái, nhìn ngược lại thì cũng đẹp.
Tiếu Tĩnh nghe được giọng nói của Tiếu Vũ liền hồi thần "Cũng không có cái gì hăng hái, Bội Nhi thấy hôm nay khó có được khí trời tốt liền đỡ ta đi ra ngoài phơi nắng, Vũ muội muội như thế nào lại tới?"
"Di nương làm điểm tâm, để cho ta cầm vội đến cho đại tỷ tỷ nếm thử. . ."
Từ sau khi thương lành Tiếu Vũ hầu như mỗi ngày đều tới mạn đà viên bồi Tiếu Tĩnh tâm sự cả ngày, từ khi Lý di nương tiếp quản cửa hàng bên ngoài cả ngày vội vàng chân không chạm đất tất nhiên là không có thời gian đến xem nàng, nàng cũng không trò chuyện.
"Đại tỷ tỷ, đây là hoa gì a? Lớn lên xinh đẹp nhưng màu sắc lại khác thường, Vũ nhi cho tới bây giờ chưa từng thấy qua." Tiếu Vũ khuôn mặt kinh ngạc nói.
Tiếu Tĩnh khóe miệng mỉm cười "Cái này gọi cây hoa hồng, đỏ kêu hoa hồng đỏ, đại biểu cho tình yêu chân thành và một lời giao hẹn, có người nói ở một rất thời xa xưa có một quốc gia lưu truyền một chuyện xưa, thần tình yêu A Phù La Địch Đế là nữ thần xinh đẹp nhất, ngay cả vua của chúng thần Zeus đều yêu nàng. Nhưng A Phù La Địch Đế âm thầm yêu mỹ thiếu niên A Đa Ni Tư, cự tuyệt tình yêu của Zeus. Zeus bởi vì yêu sinh hận, ép buộc A Phù La Địch Đế gả cho nhất Hỏa thần Hách Phỉ Tư Thác Tư xấu xí, A Phù La Địch Đế phi thường thống khổ, của tình yêu nàng thủy chung cũng không có buông xuống. Nhưng chuyện bất hạnh xảy ra. Một ngày, A Đa Ni Tư đi xa săn thú bị thương, máu chảy không ngừng, hắn phát ra tiếng gọi thảm thương—— A Phù La Địch Đế. Nghe được tình nhân kêu thảm, A Phù La Địch Đế chạy như bay. Trong rừng rậm hòn đá và bụi gai cắt rách chân và tay của nàng, máu tươi nhỏ giọt trên đường. Thế nhưng chờ nàng chạy tới bên người A Đa Ni Tư thì, hắn đã chảy hết máu và chết. A Phù La Địch Đế cao lớn tiếng khóc, theo tiếng khóc của nàng, tại nơi máu tươi nhỏ giọt dọc theo đường đi, nở ra từng bụi từng bụi hoa hồng đỏ tươi ướt át. Từ đó, hoa hồng đỏ được tượng trưng cho tình yêu chung thủy không thay đổi."
Tiếu Vũ chưa từng nghe qua chuyện xưa như vậy, tất nhiên là rất tò mò, tuy rằng nàng không biết vì sao tên nhân vật trong chuyện xưa tại sao dài như vậy, thế nhưng sau khi nghe được chuyện xưa lại yêu thích hoa hồng đỏ.
"Đại tỷ tỷ, vậy màu xanh nhạt vậy là hoa gì?" Tiếu Vũ chỉ vào hoa hồng lam cách đó không xa hỏi.
"Đỏ là hoa hồng đỏ, vậy muội nói lam sẽ là cái gì?" Tiếu Tĩnh buồn cười hỏi.
"Hoa hồng lam?" Tiếu Vũ khuôn mặt hiện lên một cái dấu chấm hỏi.
"Ừ." Tiếu Tĩnh gật đầu "Chỉ là ta chưa từng có gặp qua hoa hồng lam chân chính, có thể thật không có loại hoa này đi. Cây hoa hồng màu xanh nhạt này vốn là màu trắng, là ta dùng thuốc nước đem nó nhuộm thành màu lam."
"Như vậy đại biểu cái gì chứ? Có chuyện xưa sao?" Tiếu Vũ cực kỳ thích nghe chuyện xưa.
"Đại biểu tình yêu thanh thuần và đôn hậu thiện lương." Kiếp trước nàng cực kỳ thích hoa hồng lam, thế nhưng trên đường bán đa số đều là nhuộm, cây hoa hồng màu xanh nhạt tự nhiên nàng chưa từng thấy qua.
"Nó có chuyện xưa gì sao?" Tiếu Vũ quan tâm vĩnh viễn là chuyện xưa.
"Hoa hồng lam chuyện xưa rất nhiều, sợ là nói ba ngày ba đêm đều nói không hết."
"Như vậy màu đen cây hoa hồng gì?"
"Đó cũng là ta phối thuốc nước nhuộm." Dù sao cây hoa hồng đen chỉ là một truyện thần thoại, có ai gặp qua chân chính cây hoa hồng đen chứ?" Cây hoa hồng đen hoa ngữ là ác ma mà lại là vật sở hữu, cao quý mà thần bí ta rất thích."
"Như vậy trắng một mảnh hồng một mảnh là hoa gì?"
"Đó là hoa bỉ ngạn, về hoa bỉ ngạn, có một truyền thuyết. Tương truyền trước đây có hai người tên phân biệt là bỉ và ngạn, trên trời quy định hai người bọn họ vĩnh viễn không thể gặp lại. Bọn họ tâm tư luyến tiếc, thương mến nhau, rốt cục có một ngày, bọn họ không để ý quy định trời cao, len lén gặp lại. Giống như than giao cách cảm, sau khi bọn họ gặp mặt, Bỉ phát hiện Ngạn đúng một nữ tử xinh đẹp như hoa, mà Ngạn cũng đồng dạng phát hiện Bỉ là một thanh niên anh tuấn tiêu sái, bọn họ nhất kiến chung tình, sinh lòng ái niệm, liền kết gắn bó suốt đời, quyết định đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn ở cùng một chỗ.
Kết quả là đã định trước, bởi vì trái với giới luật của trời, đoạn này cảm tình cuối bị vô tình bóp chết. Thiên đình hạ xuống nghiêm phạt, cho hai người bọn hắn một xuống một lời nguyền vô cùng tàn nhẫn, nếu bọn họ không để ý giới luật của trời muốn vụng trộm lại, liền để cho bọn họ biến thành một gốc cây, hoa và lá cây, chỉ là hoa này kỳ lạ, có hoa không có lá, lá sinh không gặp hoa, đời đời kiếp kiếp, hoa lá hai nơi cách biệt
Truyền thuyết lưu truyền nhiều vô số kể, có một ngày phật đi tới nơi này, nhìn thấy trên một gốc cây hoa khí độ phi phàm, đỏ rực như lửa, phật liền tới đến trước mặt nó tỉ mỉ quan sát, chỉ vừa nhìn liền nhìn thấu huyền bí trong đó. Phật cũng không bi thương, cũng không phẫn nộ, hắn đột nhiên ngửa mặt lên trời cười dài ba tiếng, thân thủ đem hoa này nhổ từ dưới đất. Phật đem hoa đặt ở trong tay, cảm khái nói rằng: "Kiếp trước các ngươi không được gặp lại, sau vô số luân hồi, yêu nhau không được gần nhau, phân phân hợp hợp bất quá là duyên sinh duyên diệt, trên người ngươi có lời nguyền thiên đình, cho các ngươi duyên tận cũng không tàn, duyên diệt cũng không phân ly, ta không thể giúp ngươi cởi ra thần chú tàn nhẫn này, liền mang bỉ ngạn, cho ngươi nơi nơi hoa nở khắp đi. Phật đi trên đường bỉ ngạn, đi ngang qua địa phủ dặm tam đồ sông, không cẩn thận bị nước sông làm ướt y phục, mà nơi bị ướt chính là nơi phật mang theo bụi cây này, chờ phật đi tới bỉ ngạn cởi ra y phục nhìn túi hoa thì, phát hiện màu đỏ của đóa hoa đã thay đổi thành thuần trắng, phật trầm tư chỉ chốc lát, cười to nói: Đại hỉ không bằng Đại Bi, nhớ rõ không bằng quên, thị thị phi phi, làm sao có thể phân rõ đây, hoa đẹp, hoa đẹp nha. Phật đem hoa này trồng ở bỉ ngạn, gọi nó mạn đà la, kêu nó hoa bỉ ngạn. Thế nhưng phật không biết, hắn ở tam đồ trên sông, bị nước sông phai màu hoa đem sở hữu màu đỏ rơi vào trong nước sông, suốt ngày khóc thét không ngừng, kẻ khác nghe thấy đau thương, mà Bồ Tát thần thông phi thường, biết được mạn đà la đã sinh, liền tới đến bờ sông, xuất ra một mầm móng ném vào trong sông, chỉ chốc lát, một đóa đỏ tươi hơn đóa hoa trước từ trong nước dài ra, Bồ Tát đem nó bắt được trong tay, than thở đến: Ngươi thoát thân đi, phải tự do, vì sao phải đem theo vô biên hận ý ở lại nơi vốn đã là biển khổ vô biên trong địa ngục chứ? Ta cho ngươi làm sứ giả dẫn đường, chỉ dẫn bọn họ đi về phía luân hồi, hãy nhớ kỹ ngươi đây chỉ có một màu sắc đi, bỉ ngạn đã có mạn đà la, vậy gọi ngươi là hoa mạn sa châu đi. Từ nay về sau, trong thiên hạ thì có hai loại hoa bỉ ngạn hoàn toàn bất đồng, một sinh trưởng ở bỉ ngạn, một sanh ở tam đồ bờ song
Lại qua rất nhiều năm, thiên hạ có hai người rất yêu nhau, thế nhưng có một năm, nam đi đến ở bên ngoài làm việc bất hạnh gặp nạn, hắn đi tới tam đồ bờ sông, thấy trong mắt màu đỏ tươi, ngực đau thương không gì sánh được, hắn khóc rống nói: "Ta không nên luân hồi, ta phải đi về tìm thê tử của ta, nàng còn đang ở nhà chờ ta." Hắn lảo đảo nghiêng ngã đi tới chỗ mạnh bà ở đây, uống xong canh vong tình, hắn hỏi mạnh bà, vì sao thiên hạ, cuối cùng phải uống canh vong tình. Mạnh bà cười mà không nói, chỉ là muốn hắn uống nhanh, hắn ngơ ngác nhìn chén thuốc, nói: "Mọi người phải quên, ta sẽ không quên, sau khi luân hồi, ta muốn đi tìmthê tử của ta." sau khi thê tử nam nhân biết được tin cái chết của hắn, bi thương vô cùng, vài lần tìm chết đều bị người nhà nam tử cứu được , sau cùng nữ tử đáp ứng không hề phí hoài bản thân mình,th ế nhưng muốn cả đời thủ tiết. Người nhà nam tử nhìn tính cách cương liệt của nàng, sợ nhắc lại chuyện xưa, lại khiến nàng thương tâm, liền tạm thời đáp ứng nàng, chờ sau khi nàng tâm tình ổn định lại khuyên nàng tái giá cũng không muộn. Cứ như vậy, nữ nhân liền ở nhà nam tử để lại, dựa vào may vá mà sống. Còn nam tử này sau khi luân hồi, đúng là một lần nữa sanh ra ở nơi hắn và nữ tử cùng nhau sinh sống trước đây, có một ngày hắn xuất môn đi qua trước cửa nhà nữ tử thủ tiết, cảm giác được ngực là lạ, liền dừng lại nhìn thoáng qua, này vừa nhìn thì không sao cả, vừa vặn bị nữ tử trước mặt thấy. Sau luân hồi, nam tử này tướng mạo khí chất đều thay đổi hoàn toàn, thế nhưng nữ tử vừa nhìn thấy hắn, nước mắt liền ào ào chảy xuống, nàng đi tới trước mặt nam tử, nói một câu: "Ngươi tìm đến ta." Liền té xỉu trên đất. Nam tử nhìn một hồi cũng không nhận thức được lão bà đảo ở trước mặt mình, vội vàng sợ hãi rời khỏi chỗ đó. Sau này người nữ trọng bệnh không dậy nổi, đến trước khi chết cũng lặp đi lặp lại nói cái gì, thế nhưng thanh âm quá nhỏ, không ai nghe rõ, sở dĩ cũng không có để ý, cô gái này cuối cùng nhỏ hai hàng huyết lệ, đi đời nhà ma. Nữ tử đi tới địa phủ, thấy mạnh bà, đột nhiên rất nhẹ hỏi nàng: "Lão bà bà, trước kia có phải có một nam tử ở chỗ này nói cho ngươi biết, hắn sẽ không quên ta, nhất định sẽ quay về tìm ta?" Mạnh bà gật đầu. Nữ tử yêu thương phi thường, nức nở nói: " Vì sao hắn trở về lại không chịu nhận thức ta, dù cho hắn nói với ta một câu, trước khi ta chết cũng tốt nha." Mạnh bà vỗ vỗ bả vai của nàng, nói: "Các ngươi rất yêu nhau, ta rất thưởng thức dũng khí của các ngươi, như vậy đi, hai mươi năm sau ta đáp ứng cho ngươi xem một chút đáp án, chỉ là trước lúc đó ngươi không cách nào đầu thai, phải ở chỗ này chịu khổ hai mươi năm, ngươi nguyện ý không?" Nữ tử nói: "Ta nguyện ý, không biết được đáp án, ta không bỏ xuống được tình yêu đối với hắn, cho dù đầu thai chuyển thế, cũng phải đau lòng một đời." Vì vậy nàng bị mạnh bà an bài nhổ cỏ ở cạnh hoa bỉ ngạn, kỳ thực cây cỏ nhỏ hết cây này lại mọc ra cây khác, nàng vừa nhổ xong cây cây cỏ này nó lại mọc cây cỏ khác, vĩnh viễn cũng nhổ không xong, cứ như vậy ngày qua ngày, một năm rồi một năm.
Hai mươi năm sau, mạnh bà mang nàng tới trước cửa luân hồi, nói: "Ngươi đứng ở chỗ này nhìn, nhưng không được nói, thời gian hai mươi năm của các ngươi, sắp tới." Nữ tử kích động đứng đều đứng không yên, thật vất vả bình phục lại tâm tình, khẩn trương đứng ở nơi đó chờ người nàng yêu xuất hiện. Rốt cục hắn đi tới, nguyên lai hắn bị bệnh, không có chữa cho tốt, ngoài bốn mươi, lại chết. Hắn đi tới trước mặt nàng và mạnh bà, mạnh bà đem canh vong tình đưa cho hắn, hắn cầm lấy định uống, nữ tử nóng nảy, nói: "Ngươi đã quên lời hứ của ngươi nói sao?" Nam tử nhìn nàng một cái, cầm bát thuốc trong tay trong uống một hơi cạn sạch, tiếp tục đi vào cánh cửa luân hồi.
Mạnh bà nhìn nữ tử thất hồn lạc phách, nói, tình yêu là cái gì? Bất quá như một chén nước mà thôi, ngươi cũng uống đi, có thể quên hết hay không đều không do ngươi định đoạt, có kiếp này, một đời, ngay cả ngươi nhớ kỹ, hắn nếu như đã quên, cùng thực sự quên đi lại có gì khác nhau?"
Sau khi nghe Tiếu Tĩnh nói xong Tiếu Vũ liền rơi vào trầm tư, thân thủ vuốt ve hoa bỉ ngạn, đột nhiên cảm thấy vườn hoa bỉ ngạn của đại tỷ tỷ đẹp hơn rất nhiều, không giống vườn hoa của Nhị tỷ tỷ đủ mọi màu sắc, nhìn đều thấy tục khí.
"Thực sự là thê mỹ. . ." Thượng Quan Lam Tuyết đứng ở phía sau từ lâu cảm thán, vốn là đến thăm Tiếu Tĩnh xem thân thể nàng đã khỏi hay chưa, sau khi đến mạn đà viên Vương ma ma báo cho nàng biết Tiếu Tĩnh ở phía sau viện ngắm hoa, nhưng ai biết sau khi vừa nhìn lại bị hoa viên của Tiếu Tĩnh hù dọa, hoa viên của các tiểu thư trong toàn bộ Tây Hạ thành chỉ sợ cũng chỉ có Tiếu Tĩnh đặc biệt nhất mà cũng đơn điệu nhất.
Sau khi nghe được giọng nói của Thượng Quan Lam Tuyết, Tiếu Tĩnh mỉm cười quay đầu lại thi lễ một cái" Biểu tỷ tới, thế nào cũng không báo một tiếng, ta và Vũ muội muội đang nói chuyện trên trời dưới đất nên không có chú ý."
"Đều là người trong nhà hà tất khách khí như vậy, ngươi nói chuyện xưa làm ta cảm động, đâu có thời gian báo một tiếng."Thượng Quan Lam Tuyết trêu ghẹo nói, nàng thật đúng là hiếu kỳ, Tiếu Tĩnh từ lúc nào trở nên học rộng tài cao như vậy."
"Tới tới tới, mau ngồi đi. Lý di nương làm bánh ngọt ăn thật ngon, tỷ cũng nếm thử xem." Nói xong liền đem Thượng Quan Lam Tuyết kéo đến bên cạnh ghế đá ngồi xuống, nha hoàn ma ma giữ cửa liền tiến lên châm nước trà, Tiếu Vũ đem bánh ngọt từ trong hộp đựng thức ăn lấy ra, vẫn còn chút hơi nóng, nhìn là biết vừa ra lò, Lý di nương ở bên người Lão phu nhân tất nhiên giỏi về làm bánh ngọt, Vương di nương quản gia thì cực lực chèn ép bà, nhưng hôm nay bà trông nom cửa hàng bên ngoài của Trấn quốc công phủ cũng có quyền lực, muốn làm bánh ngọt vật liệu tự nhiên không thiếu, Tiếu Tĩnh biết, nàng là đang mượn những bánh ngọt đến cảm tạ bản thân, sau này mình cũng còn cần dùng đến bà, tự nhiên là không cự tuyệt.
Nhìn Tiếu Tĩnh ăn điểm tâm, Tiếu Vũ trên mặt cũng lộ ra nụ cười chân thành nàng một nghìn một vạn không muốn đối địch với Tiếu Tĩnh.
"Đại tỷ tỷ. . . Hôm nay như thế nào hăng hái chạy đến hậu viện ngắm hoa a?" Giữa lúc Tiếu Tĩnh nhìn một gốc cây cà độc dược ngây ngô thì Tiếu Vũ chạy đến phía sau tò mò hỏi, kỳ thực điều nàng(TV) tò mò không phải Tiếu Tĩnh, mà là cả cái vườn hoa kỳ quái, các tiểu thư quý tộc đều thích các loại hoa như cây mẫu đơn màu sắc diễm lệ cao quý. Nhưng cả vườn hoa của đại tỷ tỷ nàng này hoặc là một mảnh hồng hoặc là một mảnh trắng, hai bên trái phải còn có hoa màu đỏ và màu lam còn có màu đen kỳ quái, nhìn ngược lại thì cũng đẹp.
Tiếu Tĩnh nghe được giọng nói của Tiếu Vũ liền hồi thần "Cũng không có cái gì hăng hái, Bội Nhi thấy hôm nay khó có được khí trời tốt liền đỡ ta đi ra ngoài phơi nắng, Vũ muội muội như thế nào lại tới?"
"Di nương làm điểm tâm, để cho ta cầm vội đến cho đại tỷ tỷ nếm thử. . ."
Từ sau khi thương lành Tiếu Vũ hầu như mỗi ngày đều tới mạn đà viên bồi Tiếu Tĩnh tâm sự cả ngày, từ khi Lý di nương tiếp quản cửa hàng bên ngoài cả ngày vội vàng chân không chạm đất tất nhiên là không có thời gian đến xem nàng, nàng cũng không trò chuyện.
"Đại tỷ tỷ, đây là hoa gì a? Lớn lên xinh đẹp nhưng màu sắc lại khác thường, Vũ nhi cho tới bây giờ chưa từng thấy qua." Tiếu Vũ khuôn mặt kinh ngạc nói.
Tiếu Tĩnh khóe miệng mỉm cười "Cái này gọi cây hoa hồng, đỏ kêu hoa hồng đỏ, đại biểu cho tình yêu chân thành và một lời giao hẹn, có người nói ở một rất thời xa xưa có một quốc gia lưu truyền một chuyện xưa, thần tình yêu A Phù La Địch Đế là nữ thần xinh đẹp nhất, ngay cả vua của chúng thần Zeus đều yêu nàng. Nhưng A Phù La Địch Đế âm thầm yêu mỹ thiếu niên A Đa Ni Tư, cự tuyệt tình yêu của Zeus. Zeus bởi vì yêu sinh hận, ép buộc A Phù La Địch Đế gả cho nhất Hỏa thần Hách Phỉ Tư Thác Tư xấu xí, A Phù La Địch Đế phi thường thống khổ, của tình yêu nàng thủy chung cũng không có buông xuống. Nhưng chuyện bất hạnh xảy ra. Một ngày, A Đa Ni Tư đi xa săn thú bị thương, máu chảy không ngừng, hắn phát ra tiếng gọi thảm thương—— A Phù La Địch Đế. Nghe được tình nhân kêu thảm, A Phù La Địch Đế chạy như bay. Trong rừng rậm hòn đá và bụi gai cắt rách chân và tay của nàng, máu tươi nhỏ giọt trên đường. Thế nhưng chờ nàng chạy tới bên người A Đa Ni Tư thì, hắn đã chảy hết máu và chết. A Phù La Địch Đế cao lớn tiếng khóc, theo tiếng khóc của nàng, tại nơi máu tươi nhỏ giọt dọc theo đường đi, nở ra từng bụi từng bụi hoa hồng đỏ tươi ướt át. Từ đó, hoa hồng đỏ được tượng trưng cho tình yêu chung thủy không thay đổi."
Tiếu Vũ chưa từng nghe qua chuyện xưa như vậy, tất nhiên là rất tò mò, tuy rằng nàng không biết vì sao tên nhân vật trong chuyện xưa tại sao dài như vậy, thế nhưng sau khi nghe được chuyện xưa lại yêu thích hoa hồng đỏ.
"Đại tỷ tỷ, vậy màu xanh nhạt vậy là hoa gì?" Tiếu Vũ chỉ vào hoa hồng lam cách đó không xa hỏi.
"Đỏ là hoa hồng đỏ, vậy muội nói lam sẽ là cái gì?" Tiếu Tĩnh buồn cười hỏi.
"Hoa hồng lam?" Tiếu Vũ khuôn mặt hiện lên một cái dấu chấm hỏi.
"Ừ." Tiếu Tĩnh gật đầu "Chỉ là ta chưa từng có gặp qua hoa hồng lam chân chính, có thể thật không có loại hoa này đi. Cây hoa hồng màu xanh nhạt này vốn là màu trắng, là ta dùng thuốc nước đem nó nhuộm thành màu lam."
"Như vậy đại biểu cái gì chứ? Có chuyện xưa sao?" Tiếu Vũ cực kỳ thích nghe chuyện xưa.
"Đại biểu tình yêu thanh thuần và đôn hậu thiện lương." Kiếp trước nàng cực kỳ thích hoa hồng lam, thế nhưng trên đường bán đa số đều là nhuộm, cây hoa hồng màu xanh nhạt tự nhiên nàng chưa từng thấy qua.
"Nó có chuyện xưa gì sao?" Tiếu Vũ quan tâm vĩnh viễn là chuyện xưa.
"Hoa hồng lam chuyện xưa rất nhiều, sợ là nói ba ngày ba đêm đều nói không hết."
"Như vậy màu đen cây hoa hồng gì?"
"Đó cũng là ta phối thuốc nước nhuộm." Dù sao cây hoa hồng đen chỉ là một truyện thần thoại, có ai gặp qua chân chính cây hoa hồng đen chứ?" Cây hoa hồng đen hoa ngữ là ác ma mà lại là vật sở hữu, cao quý mà thần bí ta rất thích."
"Như vậy trắng một mảnh hồng một mảnh là hoa gì?"
"Đó là hoa bỉ ngạn, về hoa bỉ ngạn, có một truyền thuyết. Tương truyền trước đây có hai người tên phân biệt là bỉ và ngạn, trên trời quy định hai người bọn họ vĩnh viễn không thể gặp lại. Bọn họ tâm tư luyến tiếc, thương mến nhau, rốt cục có một ngày, bọn họ không để ý quy định trời cao, len lén gặp lại. Giống như than giao cách cảm, sau khi bọn họ gặp mặt, Bỉ phát hiện Ngạn đúng một nữ tử xinh đẹp như hoa, mà Ngạn cũng đồng dạng phát hiện Bỉ là một thanh niên anh tuấn tiêu sái, bọn họ nhất kiến chung tình, sinh lòng ái niệm, liền kết gắn bó suốt đời, quyết định đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn ở cùng một chỗ.
Kết quả là đã định trước, bởi vì trái với giới luật của trời, đoạn này cảm tình cuối bị vô tình bóp chết. Thiên đình hạ xuống nghiêm phạt, cho hai người bọn hắn một xuống một lời nguyền vô cùng tàn nhẫn, nếu bọn họ không để ý giới luật của trời muốn vụng trộm lại, liền để cho bọn họ biến thành một gốc cây, hoa và lá cây, chỉ là hoa này kỳ lạ, có hoa không có lá, lá sinh không gặp hoa, đời đời kiếp kiếp, hoa lá hai nơi cách biệt
Truyền thuyết lưu truyền nhiều vô số kể, có một ngày phật đi tới nơi này, nhìn thấy trên một gốc cây hoa khí độ phi phàm, đỏ rực như lửa, phật liền tới đến trước mặt nó tỉ mỉ quan sát, chỉ vừa nhìn liền nhìn thấu huyền bí trong đó. Phật cũng không bi thương, cũng không phẫn nộ, hắn đột nhiên ngửa mặt lên trời cười dài ba tiếng, thân thủ đem hoa này nhổ từ dưới đất. Phật đem hoa đặt ở trong tay, cảm khái nói rằng: "Kiếp trước các ngươi không được gặp lại, sau vô số luân hồi, yêu nhau không được gần nhau, phân phân hợp hợp bất quá là duyên sinh duyên diệt, trên người ngươi có lời nguyền thiên đình, cho các ngươi duyên tận cũng không tàn, duyên diệt cũng không phân ly, ta không thể giúp ngươi cởi ra thần chú tàn nhẫn này, liền mang bỉ ngạn, cho ngươi nơi nơi hoa nở khắp đi. Phật đi trên đường bỉ ngạn, đi ngang qua địa phủ dặm tam đồ sông, không cẩn thận bị nước sông làm ướt y phục, mà nơi bị ướt chính là nơi phật mang theo bụi cây này, chờ phật đi tới bỉ ngạn cởi ra y phục nhìn túi hoa thì, phát hiện màu đỏ của đóa hoa đã thay đổi thành thuần trắng, phật trầm tư chỉ chốc lát, cười to nói: Đại hỉ không bằng Đại Bi, nhớ rõ không bằng quên, thị thị phi phi, làm sao có thể phân rõ đây, hoa đẹp, hoa đẹp nha. Phật đem hoa này trồng ở bỉ ngạn, gọi nó mạn đà la, kêu nó hoa bỉ ngạn. Thế nhưng phật không biết, hắn ở tam đồ trên sông, bị nước sông phai màu hoa đem sở hữu màu đỏ rơi vào trong nước sông, suốt ngày khóc thét không ngừng, kẻ khác nghe thấy đau thương, mà Bồ Tát thần thông phi thường, biết được mạn đà la đã sinh, liền tới đến bờ sông, xuất ra một mầm móng ném vào trong sông, chỉ chốc lát, một đóa đỏ tươi hơn đóa hoa trước từ trong nước dài ra, Bồ Tát đem nó bắt được trong tay, than thở đến: Ngươi thoát thân đi, phải tự do, vì sao phải đem theo vô biên hận ý ở lại nơi vốn đã là biển khổ vô biên trong địa ngục chứ? Ta cho ngươi làm sứ giả dẫn đường, chỉ dẫn bọn họ đi về phía luân hồi, hãy nhớ kỹ ngươi đây chỉ có một màu sắc đi, bỉ ngạn đã có mạn đà la, vậy gọi ngươi là hoa mạn sa châu đi. Từ nay về sau, trong thiên hạ thì có hai loại hoa bỉ ngạn hoàn toàn bất đồng, một sinh trưởng ở bỉ ngạn, một sanh ở tam đồ bờ song
Lại qua rất nhiều năm, thiên hạ có hai người rất yêu nhau, thế nhưng có một năm, nam đi đến ở bên ngoài làm việc bất hạnh gặp nạn, hắn đi tới tam đồ bờ sông, thấy trong mắt màu đỏ tươi, ngực đau thương không gì sánh được, hắn khóc rống nói: "Ta không nên luân hồi, ta phải đi về tìm thê tử của ta, nàng còn đang ở nhà chờ ta." Hắn lảo đảo nghiêng ngã đi tới chỗ mạnh bà ở đây, uống xong canh vong tình, hắn hỏi mạnh bà, vì sao thiên hạ, cuối cùng phải uống canh vong tình. Mạnh bà cười mà không nói, chỉ là muốn hắn uống nhanh, hắn ngơ ngác nhìn chén thuốc, nói: "Mọi người phải quên, ta sẽ không quên, sau khi luân hồi, ta muốn đi tìmthê tử của ta." sau khi thê tử nam nhân biết được tin cái chết của hắn, bi thương vô cùng, vài lần tìm chết đều bị người nhà nam tử cứu được , sau cùng nữ tử đáp ứng không hề phí hoài bản thân mình,th ế nhưng muốn cả đời thủ tiết. Người nhà nam tử nhìn tính cách cương liệt của nàng, sợ nhắc lại chuyện xưa, lại khiến nàng thương tâm, liền tạm thời đáp ứng nàng, chờ sau khi nàng tâm tình ổn định lại khuyên nàng tái giá cũng không muộn. Cứ như vậy, nữ nhân liền ở nhà nam tử để lại, dựa vào may vá mà sống. Còn nam tử này sau khi luân hồi, đúng là một lần nữa sanh ra ở nơi hắn và nữ tử cùng nhau sinh sống trước đây, có một ngày hắn xuất môn đi qua trước cửa nhà nữ tử thủ tiết, cảm giác được ngực là lạ, liền dừng lại nhìn thoáng qua, này vừa nhìn thì không sao cả, vừa vặn bị nữ tử trước mặt thấy. Sau luân hồi, nam tử này tướng mạo khí chất đều thay đổi hoàn toàn, thế nhưng nữ tử vừa nhìn thấy hắn, nước mắt liền ào ào chảy xuống, nàng đi tới trước mặt nam tử, nói một câu: "Ngươi tìm đến ta." Liền té xỉu trên đất. Nam tử nhìn một hồi cũng không nhận thức được lão bà đảo ở trước mặt mình, vội vàng sợ hãi rời khỏi chỗ đó. Sau này người nữ trọng bệnh không dậy nổi, đến trước khi chết cũng lặp đi lặp lại nói cái gì, thế nhưng thanh âm quá nhỏ, không ai nghe rõ, sở dĩ cũng không có để ý, cô gái này cuối cùng nhỏ hai hàng huyết lệ, đi đời nhà ma. Nữ tử đi tới địa phủ, thấy mạnh bà, đột nhiên rất nhẹ hỏi nàng: "Lão bà bà, trước kia có phải có một nam tử ở chỗ này nói cho ngươi biết, hắn sẽ không quên ta, nhất định sẽ quay về tìm ta?" Mạnh bà gật đầu. Nữ tử yêu thương phi thường, nức nở nói: " Vì sao hắn trở về lại không chịu nhận thức ta, dù cho hắn nói với ta một câu, trước khi ta chết cũng tốt nha." Mạnh bà vỗ vỗ bả vai của nàng, nói: "Các ngươi rất yêu nhau, ta rất thưởng thức dũng khí của các ngươi, như vậy đi, hai mươi năm sau ta đáp ứng cho ngươi xem một chút đáp án, chỉ là trước lúc đó ngươi không cách nào đầu thai, phải ở chỗ này chịu khổ hai mươi năm, ngươi nguyện ý không?" Nữ tử nói: "Ta nguyện ý, không biết được đáp án, ta không bỏ xuống được tình yêu đối với hắn, cho dù đầu thai chuyển thế, cũng phải đau lòng một đời." Vì vậy nàng bị mạnh bà an bài nhổ cỏ ở cạnh hoa bỉ ngạn, kỳ thực cây cỏ nhỏ hết cây này lại mọc ra cây khác, nàng vừa nhổ xong cây cây cỏ này nó lại mọc cây cỏ khác, vĩnh viễn cũng nhổ không xong, cứ như vậy ngày qua ngày, một năm rồi một năm.
Hai mươi năm sau, mạnh bà mang nàng tới trước cửa luân hồi, nói: "Ngươi đứng ở chỗ này nhìn, nhưng không được nói, thời gian hai mươi năm của các ngươi, sắp tới." Nữ tử kích động đứng đều đứng không yên, thật vất vả bình phục lại tâm tình, khẩn trương đứng ở nơi đó chờ người nàng yêu xuất hiện. Rốt cục hắn đi tới, nguyên lai hắn bị bệnh, không có chữa cho tốt, ngoài bốn mươi, lại chết. Hắn đi tới trước mặt nàng và mạnh bà, mạnh bà đem canh vong tình đưa cho hắn, hắn cầm lấy định uống, nữ tử nóng nảy, nói: "Ngươi đã quên lời hứ của ngươi nói sao?" Nam tử nhìn nàng một cái, cầm bát thuốc trong tay trong uống một hơi cạn sạch, tiếp tục đi vào cánh cửa luân hồi.
Mạnh bà nhìn nữ tử thất hồn lạc phách, nói, tình yêu là cái gì? Bất quá như một chén nước mà thôi, ngươi cũng uống đi, có thể quên hết hay không đều không do ngươi định đoạt, có kiếp này, một đời, ngay cả ngươi nhớ kỹ, hắn nếu như đã quên, cùng thực sự quên đi lại có gì khác nhau?"
Sau khi nghe Tiếu Tĩnh nói xong Tiếu Vũ liền rơi vào trầm tư, thân thủ vuốt ve hoa bỉ ngạn, đột nhiên cảm thấy vườn hoa bỉ ngạn của đại tỷ tỷ đẹp hơn rất nhiều, không giống vườn hoa của Nhị tỷ tỷ đủ mọi màu sắc, nhìn đều thấy tục khí.
"Thực sự là thê mỹ. . ." Thượng Quan Lam Tuyết đứng ở phía sau từ lâu cảm thán, vốn là đến thăm Tiếu Tĩnh xem thân thể nàng đã khỏi hay chưa, sau khi đến mạn đà viên Vương ma ma báo cho nàng biết Tiếu Tĩnh ở phía sau viện ngắm hoa, nhưng ai biết sau khi vừa nhìn lại bị hoa viên của Tiếu Tĩnh hù dọa, hoa viên của các tiểu thư trong toàn bộ Tây Hạ thành chỉ sợ cũng chỉ có Tiếu Tĩnh đặc biệt nhất mà cũng đơn điệu nhất.
Sau khi nghe được giọng nói của Thượng Quan Lam Tuyết, Tiếu Tĩnh mỉm cười quay đầu lại thi lễ một cái" Biểu tỷ tới, thế nào cũng không báo một tiếng, ta và Vũ muội muội đang nói chuyện trên trời dưới đất nên không có chú ý."
"Đều là người trong nhà hà tất khách khí như vậy, ngươi nói chuyện xưa làm ta cảm động, đâu có thời gian báo một tiếng."Thượng Quan Lam Tuyết trêu ghẹo nói, nàng thật đúng là hiếu kỳ, Tiếu Tĩnh từ lúc nào trở nên học rộng tài cao như vậy."
"Tới tới tới, mau ngồi đi. Lý di nương làm bánh ngọt ăn thật ngon, tỷ cũng nếm thử xem." Nói xong liền đem Thượng Quan Lam Tuyết kéo đến bên cạnh ghế đá ngồi xuống, nha hoàn ma ma giữ cửa liền tiến lên châm nước trà, Tiếu Vũ đem bánh ngọt từ trong hộp đựng thức ăn lấy ra, vẫn còn chút hơi nóng, nhìn là biết vừa ra lò, Lý di nương ở bên người Lão phu nhân tất nhiên giỏi về làm bánh ngọt, Vương di nương quản gia thì cực lực chèn ép bà, nhưng hôm nay bà trông nom cửa hàng bên ngoài của Trấn quốc công phủ cũng có quyền lực, muốn làm bánh ngọt vật liệu tự nhiên không thiếu, Tiếu Tĩnh biết, nàng là đang mượn những bánh ngọt đến cảm tạ bản thân, sau này mình cũng còn cần dùng đến bà, tự nhiên là không cự tuyệt.
Nhìn Tiếu Tĩnh ăn điểm tâm, Tiếu Vũ trên mặt cũng lộ ra nụ cười chân thành nàng một nghìn một vạn không muốn đối địch với Tiếu Tĩnh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook