Sáng sớm, ánh nắng ban mai chiếu thẳng vào ngôi nhà bằng đá, có một người đàn ông thân hình vạm vỡ, bàn tay có chút chai sạn đi cùng với gương mặt cau có khắp thân đều được băng bó hình như là đang bị thương rất nặng, mi mắt từng chút hé ra nhìn cảnh vật xung quanh một cách mơ hồ không rõ, đột nhiên người đàn ông đó ngồi bật dậy cùng gương mặt méo mó khó coi, làm nhóc con được cử đi xem tình hình một phen hú hồn, nhóc chạy lẹ đến xem tình hình, miệng la lớn “ đừng cử động sẽ đau đấy, vết thương của anh chưa lành đâu”.

Người đàn ông nhíu mi hỏi “sao tôi lại ở đây, ở đây là đâu”.

Gương mặt cậu bé bắt đầu không nhẫn nại trả lời “anh bị gì thế hả, đây là nhà anh chứ còn ở đâu nữa”.

Ánh mắt người đàn ông liên tục đảo mắt xung quanh nói nhỏ “là nhà tôi sao?”.


Cậu bé nghĩ chắc anh ấy bị thương nặng nên mới như thế, nên cũng không so đo nữa nói “đư nhiên là nhà anh, anh đi săn bị hổ răng dài tập kích nên mới bị thương nặng như vậy, anh nằm xuống đi ta kêu tư tế lại xem vết thương cho anh”.

Nói xong cậu bé chạy một mạch thẳng ra ngoài đường quẹo trái rồi mất hút.

Cậu vẫn mơ hồn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, không phải cậu bị xe đâm sao, sao lại như thế này, sao lại ở nơi toàn là đá xung quanh hoang vắng như thế, cậu bị xuyên không như trong tiểu thuyết sao, sao lại có thể như thế, đang loay hoay không biết làm gì thì có một người đàn ông trung niên gương mặt nghiêm nghị đi cùng là cậu nhóc lúc nảy bước nhanh về phía nhà cậu, người đàn ông lên tiếng với giọng trầm.

“Ngươi còn đau ở đâu không, trước tiên đừng cử động mạnh, vết thương như thế tỉnh lại đã là một kì tích rồi nên đừng lao lực sớm quá, muốn làm việc gì cứ nhờ Vi Huyên làm giúp ngươi là được”.

Cậu nhóc nhanh chóng đáp lời bằng giọng nhanh nhão “đúng vậy, anh và ta đều giống nhau chỉ có một mình nên việc gì cứ kêu ta là được, dù gì lúc trước anh cũng giúp ta rất nhiều nên không cần khách sáo”.

Tôi cắt tiếng cảm ơn hai người, tư tế khám cho tôi xem xét vết thương xong cũng nhanh chóng rời đi vì hình như vẫn còn rất nhiều người bị thương, trước khi đi còn bảo cậu nhóc cứ ở đây chăm sóc tôi, còn thuốc tư tế sẽ kêu người mang đến.

Cậu nhóc ngồi xuống ghế bên cạnh giường đá nhìn tôi rồi hỏi.

“Anh có cần gì hay không?”.


“Tôi không cần gì cả, nhưng mà ở đây là thế kỉ nào thế?”.

Cậu nhóc nhìn tôi một cách khó hiểu, chắc là không biết tôi nói cái gì rồi, vò đầu bức tóc một hồi thì lên tiếng.

“Ta không biết thế kỉ mà anh nói là gì, ta chỉ biết ở đây là thú thế, nói đơn giản hơn là nơi sinh sống của thú nhân và nhiều loài thú bình thường khác, có giống đực giống cái sống ở nhiều tộc khác nhau, chúng ta là tộc Dực Lang trên có thờ thú thần, anh hôn mê gần một tháng rồi nên bị mất trí nhớ đúng không, không sao ta có thể giúp anh, có gì không hiểu cứ nói với ta một tiếng, ta sẽ trả lời anh”.

Sau nhiều chữ thú xuất hiện trong cuộc nói chuyện này, thì tôi vẫn không biết mình là cái gì ở đâu, không lẽ tôi đã xuyên về được thế giới thú nhân như trong truyện mình đã đọc, đừng nói là tôi có thể biến hình được nha, đừng có đùa chứ, mà không đúng theo như truyện thì giống cái không biến thân được đúng không, tôi ở thế giới con người là thụ đó, chắc xuyên về giống cái đúng không, phải hỏi mới được.

“Tôi là giống cái đúng không?”.


Câu hỏi này trực tiếp làm đúng hình nhóc con, nó chỉ há hốc mồn không nói nên lời, tầm 5 phút mới có động tỉnh nói.

“ Đầu anh có vấn đề thật rồi, ngay cả mình là giống đực giống cái cũng không phân biệt được, thật sự bệnh quá nặng rồi, ta phải kêu tư tế lại, anh ngồi đợi một chút nha đừng đi đâu đó”.

Lướt đi nhanh như một làn gió làm tôi cũng chưa kịp nói lời nào đã đi mất bóng rồi, không lẽ tôi là giống đực à, chết thật rồi, đúng là dù ở đâu tôi đều rất xui xẻo, biết làm sao đây nếu như thế này tôi làm sao có thể có được tình yêu chân chính đây, ông trời thật sự đã tuyệt đường của con sao, thật sự muốn con sống dở chết dở sao *^*.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương